Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
44112
Buổi chiều, mặt trời chói chang chiếu xuống đầu.
Trong một cái miếu bỏ hoang ở ngoại ô đầy yên tĩnh và vắng vẻ, Đường Sùng Diễn đứng ở giữa sân của ngôi miếu và căn dặn mười mấy ám vệ xung quanh: "Đợi lát nữa thấy Vu Thức Vy xuất hiện thì các ngươi bắt nàng ta lại cho ta và trực tiếp đưa đến Hình bộ."
"Vâng, công tử."
Trong mắt Đường Sùng Diễn lóe lên ánh sáng quỷ dị, hắn nở nụ cười thâm hiểm: "Vu Thức Vy, ta thật sự muốn xem thử khi ngươi đến Hình bộ thì còn có cơ hội mở miệng nữa không..."
"Lộc cộc lộc cộc~"
Đúng giờ hẹn, những tiếng vó ngựa vang lên, Đường Sùng Diễn đi ra khỏi ngôi miếu thì lại thấy trong một đám bụi bặm bay lên có một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, ở góc của xe ngựa có một dải lụa đỏ theo gió tung bắt vô cùng bắt mắt.
Trong mắt Đường Sùng Diễn càng lộ rõ ý cười: "Vu Thức Vy, ngươi rốt cuộc đã tới."
Đợi tới khi chiếc xe ngựa cuối cùng đi tới trước mặt, ánh mắt Đường Sùng Diễn lại lạnh xuống, hắn không nói một lời đã dùng tay ra hiệu động thủ, tất cả ám vệ đều xông lên và bao vây lấy xe ngựa, hai người còn xông vào, kéo một nữ tử mặc y phục màu tím bên trong xe ngựa xuống đánh ngất xỉu rồi trói lại.
Đường Sùng Diễn liếc mắt nhìn thấy Vu Thức Vy che mặt liền giơ tay kéo tấm khăn che mặt của nàng xuống, sau khi nhìn thấy thật sự là nàng thì hắn không nhịn được mà hung hăng nói: "Đưa nàng đến Hình bộ đi."
Mười mấy người áo đen lập tức đánh xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Đường Sùng Diễn xoay người lên ngựa và dự định đi về Đoan Vương phủ, nhưng hắn còn chưa chạy được bao xa lại nghe được có mấy tiếng xé gió vèo vèo vang lên từ phía sau người. Bởi vì hắn đã từng tu luyện võ công cho nên cảnh giác hơn người bình thường, khi rất nhiều ngân châm từ phía sau sắp cắm vào lưng, hắn vội vàng cúi người và tránh thoát khỏi những ngân châm chớp hiện ánh sáng lạnh kia.
Hắn xiết dây cương và nhìn lại thì sắc mặt lập tức biến đổi, trong nháy mắt khi hắn giật mình thì mười mấy người áo đen đã bao vây chặt chẽ xung quanh hắn, mỗi người đều che mặt và trên thân có sát khí rất mạnh.
Trong lòng Đường Sùng Diễn trầm xuống, thầm kêu một tiếng không xong, trúng kế rồi!
Hắn xoay người rồi giơ roi đánh ngựa định lao ra khỏi vòng vây, nhưng không ngờ đám người áo đen lại nhanh hơn hắn một bước, một cây ngân châm đã bắn tới làm tuấn mã của hắn ngã xuống đất. Đường Sùng Diễn nhanh tay nhanh mắt lại lộn ngược ra sau, nắm một nắm bụi ném ra ngoài rồi xoay người bỏ chạy. Nhưng khi vừa xoay người thì hắn lại rơi vào trong tấm lưới kín đã sớm chờ đợi hắn, lưới bị kéo lên, hắn bị đánh cho choáng váng rồi nhét vào trên chiếc xe ngựa đã chờ sẵn, chiếc xe lao nhanh như chớp biến mất khỏi vùng ngoại ô...
Cùng lúc đó, bởi vì đột nhiên không thấy bóng đáng Vu Vinh Hoa đâu nên trong Đoan vương phủ đã loạn hết cả lên, toàn bộ vương phủ bị lật tung hết cả lên cũng không có tìm được nàng ta, Thượng Quan Diệp vừa nghi ngờ là do Vu Thức Vy làm, lại vừa nghi ngờ là Thấm Thủy vì chuyện đẻ non ngày hôm trước mà căm hận Vu Vinh Hoa, cho nên giấu nàng ta, trong lòng hắn không nắm chắc được nhưng không có để lộ ra mà chỉ bí mật tìm kiếm.
Bởi vì bên phía phủ Đường Quốc Công cũng không tìm thấy được Đường Sùng Diễn nên sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, cũng vô cùng lo lắng lén phái người tìm kiếm.
Hai nhà gần như cùng lúc rơi vào trong tình cảnh luống cuống tay chân.
Trong mật thất của phủ Nhiếp Chính Vương, Đường Sùng Diễn bị hắt nước lạnh tỉnh lại, hắn vừa mở mắt ra thì thứ nhìn thấy được đầu tiên là một phòng đầy những dụng cụ tra trấn, có móc, có roi mang theo gai ngược, có bàn ủi, có kìm kẹp, còn có một chậu than được nung đỏ rực.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng ở trên người nữ tử bị trói trên giá chữ thập cách đó không xa, chỉ vừa nhìn thì đồng tử của hắn co lại và kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Hoa nhi!"
Đường Sùng Diễn khẽ cử động thì mới phát giác ra mình đã bị trói lại, đôi chân cũng trói chặt, hắn vùng vẫy một cái và nhờ ánh sáng còn sót lại mới nhìn thấy rõ được bóng người phía sau, mắt hắn căng thẳng và quay đầu nhìn lại.
Hắn vừa nhìn thì lập tức kinh ngạc.
Chỉ thấy có khoảng hai mươi người áo đen giống như ác sát đứng sừng sững, ánh mắt bọn họ đều giống như những tia chớp nhìn hắn, làm cho hắn có cảm giác như mình đang ở địa ngục chờ xét xử.
Mà trước mặt hai mươi mấy người áo đen này có đặt một cái ghế khắc hoa, lúc này cái ghế để không, không cần phải nói hắn cũng biết là đang chờ người bắt hắn vào mật thất.
"Vu Thức Vy, ngươi đi ra cho ta, lăn ra đây!" Đường Sùng Diễn gầm lên đầy phẫn nộ.
Vu Vinh Hoa cũng bị giọng nói này làm cho giật mình tỉnh lại, nàng ta mở mắt ra nhìn tình cảnh trước mắt, lại nhận thấy được mình đang bị trói chặt trên giá chữ thập nên không nhịn được ra sức giãy dụa rồi tức giận kêu lên: "Là ai trói ta?"
Đường Sùng Diễn vui mừng khi thấy Vu Vinh Hoa tỉnh lại, hắn vội vàng kêu lên một tiếng: "Hoa nhi."
Vu Vinh Hoa dừng giãy dụa và kinh ngạc nhìn về phía Đường Sùng Diễn: "Đường huynh? Đây là đâu vậy? Tại sao chúng ta lại ở đây?"
Đường Sùng Diễn vừa muốn nói là Vu Thức Vy thì bên ngoài lại truyền đến một giọng nói trong trẻo giống như tiếng ngọc vỡ, cắt ngang lời của hắn: "Là ta báo đáp lại ngươi đấy."
Giọng nói còn chưa dứt đã thấy một bóng dáng màu đen nhanh nhẹn đi đến, Vu Thức Vy mặc một bộ quần áo bằng lụa màu đen, mái tóc dài để xõa vai tung bay theo gió, nàng xoay người lại và ngồi ở chiếc ghế khắc hoa ngay trước mặt đám người áo đen.
Trong ánh mắt của nàng không có chút ánh sáng nào, giống như một giếng cạn sâu không thấy đáy, không chút dao động, giống như cái chết vô biên vô hạn vậy, nàng mặc áo đen trông càng tĩnh mịch giống như linh hồn, yêu dị giống như Mạn Đà La kịch độc cùng vẻ lạnh lùng, vô tình.
Nàng nhìn Đường Sùng Diễn nhưng không thể hiện ra cảm giác ưu thế khi bắt được hắn, cũng không có giễu cợt hắn, nàng chẳng qua chỉ thản nhiên nhìn hắn và nói ngay vào vấn đề: "Đường Sùng Diễn, ngươi tự mình đi nhận tội đi."
Đường Sùng Diễn vừa nghe xong thì giống như nghe được chuyện nực cười nhất trên thế gian vậy, hắn cười lạnh và giễu cợt nhìn Vu Thức Vy. "Ngươi cảm thấy ta sẽ tự nhận tội sao? Vu Thức Vy, đây chính là tội sẽ bị tịch biên gia sản và diệt tộc đấy! Ngươi cho rằng ta sẽ làm sao?"
Vu Thức Vy chỉ về phía Vu Vinh Hoa. "Nếu như ngươi không đi thì nàng ta chỉ có một con đường chết."
Trong ánh mắt Vu Vinh Hoa nhìn Vu Thức Vy lộ ra sự căm thù mãnh liệt và hô lớn: "Vu Thức Vy, ngươi dám, Đường huynh không nên đáp ứng nàng ta, nếu huynh đi nhận tội thì tất cả Đường gia đều sẽ bị liên lụy, sẽ bị xét nhà diệt tộc đấy."
Thân thể Đường Sùng Diễn chấn động và vội vàng nói: "Vu Thức Vy, ta không có khả năng đi nhận tội."
Sắc mặt Vu Thức Vy không thay đổi, búng ngón tay. "Dẫn người vào đây."
Trong giây lát lại có hai người nam nữ bị dẫn vào, một người là Đường Sùng Việt đã từng dùng roi mây đánh Vu Thức Vy rồi bị đày đi biên cương, một người khác là Đường Sùng Vi để tóc đi tu trong ngôi miếu của hoàng gia.
Hai người đều bị hắt nước lạnh cho tỉnh lại, khi nhìn thấy tình cảnh trong mật thất thì bọn họ đã ngạc nhiên, nhưng đợi tới lúc thấy rõ ràng nữ tử áo đen ngồi trước mặt là Vu Thức Vy, sự ngạc nhiên trong mắt lại lập tức hóa thành căm hận, bọn họ đồng thời cắn răng nói: "Tiện nhân, thì ra là ngươi."
Đường Sùng Diễn và Vu Vinh Hoa kinh ngạc và không nghĩ tới Vu Thức Vy lại bắt được hai người bọn họ, nàng rốt cuộc... muốn làm cái gì?
Vu Thức Vy không để ý đến bọn họ mà nhìn về phía Đường Sùng Diễn, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi có đi hay là không?"
Đường Sùng Diễn bị ánh mắt giống như người chết của nàng nhìn tới thì trong lòng run lên, hắn không nhận rõ được trong lời nói của Vu Thức Vy có mấy phần hung ác, nhưng chỉ chớp mắt như vậy lại làm hắn cảm thấy nếu như mình không đáp ứng thì Vu Thức Vy chắc chắn sẽ làm ra chuyện gì đó đáng sợ.
Hắn liếc mắt nhìn Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi và lại nhìn Vu Vinh Hoa vẫn đang lắc đầu rồi kiên quyết nói: "Vu Thức Vy, cho dù ta chết, ta cũng sẽ không liên lụy đến Đường gia."
Mắt Vu Thức Vy khẽ chớp và hiện ra một tia sát ý rồi nhìn về phía Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi, hỏi: "Đường Sùng Diễn thả ong độc đổ tội cho ta, lần này hắn kiên quyết không chịu đi nhận tội, vậy các ngươi có muốn thay hắn nhận tội này hay không?"
Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi liếc mắt nhìn nhau rồi xem thường nhìn Vu Thức Vy với bộ dạng cùng chung mối thù nói: "Ngươi nằm mơ đi."
Đường Sùng Việt còn căm hận nói: "Tiện nhân, muốn giết muốn róc xương thì cứ việc, dù sao không bao lâu nữa thì ngươi cũng sẽ theo chúng ta xuống địa ngục thôi, trên đường xuống hoàng tuyền, chúng ta sẽ chờ xem kết cục của ngươi."
Vu Thức Vy khẽ cười. "Ta chỉ sợ rằng ngươi sẽ đợi không được thôi."
Nàng nói dứt lời lại vẫy tay về phía người áo đen và nhìn Đường Sùng Việt, đôi môi đỏ khẽ khép mở, thản nhiên thốt ra hai chữ:"Lột sống."
Trong phút chốc, người áo đen đi lên phía trước Đường Sùng Việt, chỉ thoáng cái đã trói chặt hắn lên trên cái giá, một người áo đen trong đó đã ngâm đao trong dầu vừng và đi về phía Đường Sùng Việt rồi cởi sạch trang phục và giày của hắn ra.
Đường Sùng Diễn, Đường Sùng Vi và Vu Vinh Hoa kinh hoàng nhìn Đường Sùng Việt, thét to: "Vu Thức Vy, ngươi dám, ngươi dám..."
Vu Thức Vy lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trên gương mặt nàng lộ ra sự vô tình và máu lạnh khi nắm quyền sinh sát ở trong tay: "Động thủ."
Người áo đen giơ đao lên và chém xuống tạo thành một vết đao hình chữ thập trên đỉnh đầu của Đường Sùng Việt rồi lột mạnh xuống trong tiếng gào thét vô cùng thê thảm của hắn, gọn gàng dứt khoát lột cả tấm da của hắn xuống.
Trong nháy mắt, máu thịt đỏ tươi đã để lộ ở trong không khí, bây giờ Đường Sùng Việt toàn thân đầy máu, trong miệng hắn phát ra tiếng gào thét chói tai, bởi vì quá mức đau đớn nên giọng nói của hắn đã khàn khàn đến mức không còn giống với âm thanh của con người nữa. Sau khi được cởi trói ra khỏi cái giá, ý thức của Đường Sùng Việt vẫn rất tỉnh táo lại chạy vội tới trên mặt đất mà đau khổ giãy dụa.
"A!" Vu Vinh Hoa đã sớm không chịu nổi sự sợ hãi như vậy nên hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Đường Sùng Vi cũng hét lên và ngất đi.
Chỉ còn Đường Sùng Diễn, đang há hốc miệng và trợn trừng con mắt, giống như kẻ ngốc nhìn cảnh tượng đáng sợ chưa từng thấy qua đang diễn ra trước mắt, bởi vì bị hù dọa mà hơi thở của hắn, nhịp tim của hắn gần như dừng lại, thật đáng sợ, quá mức đáng sợ rồi...
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vu Thức Vy vẫn không hề thay đổi sắc mắt, thấy nàng đối mặt với cảnh tượng đáng sợ như vậy mà vẫn bình tĩnh, hắn không chịu được hét to: "Vu Thức Vy, Vu Thức Vy, ngươi tự nhiên lại thật sự dám... Ngươi không phải là người, ngươi không phải là người, ngươi chính là ma quỷ..."
Vu Thức Vy từ trên ghế đứng lên và nhẹ nhàng bước tới trước mặt của Đường Sùng Diễn rồi cúi người xuống, khóe miệng cong lên lộ ra sự thờ ơ, lạnh lùng và giễu cợt, "Đường Sùng Diễn, hóa ra bây giờ ngươi mới biết ta là ma quỷ sao?"
Ánh mắt Đường Sùng Diễn đờ đẫn và co quắp ở trên mặt đất, không ngờ tới bây giờ hắn mới biết, không ngờ tới bây giờ hắn mới biết...
Ánh mắt Vu Thức Vy lạnh như băng nhìn Đường Sùng Việt đang chết dần trên mặt đất và hờ hững nói: "Ném hắn ra cho chó ăn, hắt nước cho Đường Sùng Vi và Vu Vinh Hoa tỉnh lại."
"Rào rào" một tiếng, Vu Vinh Hoa và Đường Sùng Vi đồng thời bị hắt nước cho tỉnh lại và đúng lúc nhìn thấy được Đường Sùng Việt đã chết, bị lôi ra ngoài, hơi thở của bọn họ bị nghẹn lại cùng sợ hãi tới cực hạn nên lại bắt đầu hét lên chói tai: "A!"
Buổi chiều, mặt trời chói chang chiếu xuống đầu.
Trong một cái miếu bỏ hoang ở ngoại ô đầy yên tĩnh và vắng vẻ, Đường Sùng Diễn đứng ở giữa sân của ngôi miếu và căn dặn mười mấy ám vệ xung quanh: "Đợi lát nữa thấy Vu Thức Vy xuất hiện thì các ngươi bắt nàng ta lại cho ta và trực tiếp đưa đến Hình bộ."
"Vâng, công tử."
Trong mắt Đường Sùng Diễn lóe lên ánh sáng quỷ dị, hắn nở nụ cười thâm hiểm: "Vu Thức Vy, ta thật sự muốn xem thử khi ngươi đến Hình bộ thì còn có cơ hội mở miệng nữa không..."
"Lộc cộc lộc cộc~"
Đúng giờ hẹn, những tiếng vó ngựa vang lên, Đường Sùng Diễn đi ra khỏi ngôi miếu thì lại thấy trong một đám bụi bặm bay lên có một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, ở góc của xe ngựa có một dải lụa đỏ theo gió tung bắt vô cùng bắt mắt.
Trong mắt Đường Sùng Diễn càng lộ rõ ý cười: "Vu Thức Vy, ngươi rốt cuộc đã tới."
Đợi tới khi chiếc xe ngựa cuối cùng đi tới trước mặt, ánh mắt Đường Sùng Diễn lại lạnh xuống, hắn không nói một lời đã dùng tay ra hiệu động thủ, tất cả ám vệ đều xông lên và bao vây lấy xe ngựa, hai người còn xông vào, kéo một nữ tử mặc y phục màu tím bên trong xe ngựa xuống đánh ngất xỉu rồi trói lại.
Đường Sùng Diễn liếc mắt nhìn thấy Vu Thức Vy che mặt liền giơ tay kéo tấm khăn che mặt của nàng xuống, sau khi nhìn thấy thật sự là nàng thì hắn không nhịn được mà hung hăng nói: "Đưa nàng đến Hình bộ đi."
Mười mấy người áo đen lập tức đánh xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Đường Sùng Diễn xoay người lên ngựa và dự định đi về Đoan Vương phủ, nhưng hắn còn chưa chạy được bao xa lại nghe được có mấy tiếng xé gió vèo vèo vang lên từ phía sau người. Bởi vì hắn đã từng tu luyện võ công cho nên cảnh giác hơn người bình thường, khi rất nhiều ngân châm từ phía sau sắp cắm vào lưng, hắn vội vàng cúi người và tránh thoát khỏi những ngân châm chớp hiện ánh sáng lạnh kia.
Hắn xiết dây cương và nhìn lại thì sắc mặt lập tức biến đổi, trong nháy mắt khi hắn giật mình thì mười mấy người áo đen đã bao vây chặt chẽ xung quanh hắn, mỗi người đều che mặt và trên thân có sát khí rất mạnh.
Trong lòng Đường Sùng Diễn trầm xuống, thầm kêu một tiếng không xong, trúng kế rồi!
Hắn xoay người rồi giơ roi đánh ngựa định lao ra khỏi vòng vây, nhưng không ngờ đám người áo đen lại nhanh hơn hắn một bước, một cây ngân châm đã bắn tới làm tuấn mã của hắn ngã xuống đất. Đường Sùng Diễn nhanh tay nhanh mắt lại lộn ngược ra sau, nắm một nắm bụi ném ra ngoài rồi xoay người bỏ chạy. Nhưng khi vừa xoay người thì hắn lại rơi vào trong tấm lưới kín đã sớm chờ đợi hắn, lưới bị kéo lên, hắn bị đánh cho choáng váng rồi nhét vào trên chiếc xe ngựa đã chờ sẵn, chiếc xe lao nhanh như chớp biến mất khỏi vùng ngoại ô...
Cùng lúc đó, bởi vì đột nhiên không thấy bóng đáng Vu Vinh Hoa đâu nên trong Đoan vương phủ đã loạn hết cả lên, toàn bộ vương phủ bị lật tung hết cả lên cũng không có tìm được nàng ta, Thượng Quan Diệp vừa nghi ngờ là do Vu Thức Vy làm, lại vừa nghi ngờ là Thấm Thủy vì chuyện đẻ non ngày hôm trước mà căm hận Vu Vinh Hoa, cho nên giấu nàng ta, trong lòng hắn không nắm chắc được nhưng không có để lộ ra mà chỉ bí mật tìm kiếm.
Bởi vì bên phía phủ Đường Quốc Công cũng không tìm thấy được Đường Sùng Diễn nên sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, cũng vô cùng lo lắng lén phái người tìm kiếm.
Hai nhà gần như cùng lúc rơi vào trong tình cảnh luống cuống tay chân.
Trong mật thất của phủ Nhiếp Chính Vương, Đường Sùng Diễn bị hắt nước lạnh tỉnh lại, hắn vừa mở mắt ra thì thứ nhìn thấy được đầu tiên là một phòng đầy những dụng cụ tra trấn, có móc, có roi mang theo gai ngược, có bàn ủi, có kìm kẹp, còn có một chậu than được nung đỏ rực.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng ở trên người nữ tử bị trói trên giá chữ thập cách đó không xa, chỉ vừa nhìn thì đồng tử của hắn co lại và kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Hoa nhi!"
Đường Sùng Diễn khẽ cử động thì mới phát giác ra mình đã bị trói lại, đôi chân cũng trói chặt, hắn vùng vẫy một cái và nhờ ánh sáng còn sót lại mới nhìn thấy rõ được bóng người phía sau, mắt hắn căng thẳng và quay đầu nhìn lại.
Hắn vừa nhìn thì lập tức kinh ngạc.
Chỉ thấy có khoảng hai mươi người áo đen giống như ác sát đứng sừng sững, ánh mắt bọn họ đều giống như những tia chớp nhìn hắn, làm cho hắn có cảm giác như mình đang ở địa ngục chờ xét xử.
Mà trước mặt hai mươi mấy người áo đen này có đặt một cái ghế khắc hoa, lúc này cái ghế để không, không cần phải nói hắn cũng biết là đang chờ người bắt hắn vào mật thất.
"Vu Thức Vy, ngươi đi ra cho ta, lăn ra đây!" Đường Sùng Diễn gầm lên đầy phẫn nộ.
Vu Vinh Hoa cũng bị giọng nói này làm cho giật mình tỉnh lại, nàng ta mở mắt ra nhìn tình cảnh trước mắt, lại nhận thấy được mình đang bị trói chặt trên giá chữ thập nên không nhịn được ra sức giãy dụa rồi tức giận kêu lên: "Là ai trói ta?"
Đường Sùng Diễn vui mừng khi thấy Vu Vinh Hoa tỉnh lại, hắn vội vàng kêu lên một tiếng: "Hoa nhi."
Vu Vinh Hoa dừng giãy dụa và kinh ngạc nhìn về phía Đường Sùng Diễn: "Đường huynh? Đây là đâu vậy? Tại sao chúng ta lại ở đây?"
Đường Sùng Diễn vừa muốn nói là Vu Thức Vy thì bên ngoài lại truyền đến một giọng nói trong trẻo giống như tiếng ngọc vỡ, cắt ngang lời của hắn: "Là ta báo đáp lại ngươi đấy."
Giọng nói còn chưa dứt đã thấy một bóng dáng màu đen nhanh nhẹn đi đến, Vu Thức Vy mặc một bộ quần áo bằng lụa màu đen, mái tóc dài để xõa vai tung bay theo gió, nàng xoay người lại và ngồi ở chiếc ghế khắc hoa ngay trước mặt đám người áo đen.
Trong ánh mắt của nàng không có chút ánh sáng nào, giống như một giếng cạn sâu không thấy đáy, không chút dao động, giống như cái chết vô biên vô hạn vậy, nàng mặc áo đen trông càng tĩnh mịch giống như linh hồn, yêu dị giống như Mạn Đà La kịch độc cùng vẻ lạnh lùng, vô tình.
Nàng nhìn Đường Sùng Diễn nhưng không thể hiện ra cảm giác ưu thế khi bắt được hắn, cũng không có giễu cợt hắn, nàng chẳng qua chỉ thản nhiên nhìn hắn và nói ngay vào vấn đề: "Đường Sùng Diễn, ngươi tự mình đi nhận tội đi."
Đường Sùng Diễn vừa nghe xong thì giống như nghe được chuyện nực cười nhất trên thế gian vậy, hắn cười lạnh và giễu cợt nhìn Vu Thức Vy. "Ngươi cảm thấy ta sẽ tự nhận tội sao? Vu Thức Vy, đây chính là tội sẽ bị tịch biên gia sản và diệt tộc đấy! Ngươi cho rằng ta sẽ làm sao?"
Vu Thức Vy chỉ về phía Vu Vinh Hoa. "Nếu như ngươi không đi thì nàng ta chỉ có một con đường chết."
Trong ánh mắt Vu Vinh Hoa nhìn Vu Thức Vy lộ ra sự căm thù mãnh liệt và hô lớn: "Vu Thức Vy, ngươi dám, Đường huynh không nên đáp ứng nàng ta, nếu huynh đi nhận tội thì tất cả Đường gia đều sẽ bị liên lụy, sẽ bị xét nhà diệt tộc đấy."
Thân thể Đường Sùng Diễn chấn động và vội vàng nói: "Vu Thức Vy, ta không có khả năng đi nhận tội."
Sắc mặt Vu Thức Vy không thay đổi, búng ngón tay. "Dẫn người vào đây."
Trong giây lát lại có hai người nam nữ bị dẫn vào, một người là Đường Sùng Việt đã từng dùng roi mây đánh Vu Thức Vy rồi bị đày đi biên cương, một người khác là Đường Sùng Vi để tóc đi tu trong ngôi miếu của hoàng gia.
Hai người đều bị hắt nước lạnh cho tỉnh lại, khi nhìn thấy tình cảnh trong mật thất thì bọn họ đã ngạc nhiên, nhưng đợi tới lúc thấy rõ ràng nữ tử áo đen ngồi trước mặt là Vu Thức Vy, sự ngạc nhiên trong mắt lại lập tức hóa thành căm hận, bọn họ đồng thời cắn răng nói: "Tiện nhân, thì ra là ngươi."
Đường Sùng Diễn và Vu Vinh Hoa kinh ngạc và không nghĩ tới Vu Thức Vy lại bắt được hai người bọn họ, nàng rốt cuộc... muốn làm cái gì?
Vu Thức Vy không để ý đến bọn họ mà nhìn về phía Đường Sùng Diễn, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi có đi hay là không?"
Đường Sùng Diễn bị ánh mắt giống như người chết của nàng nhìn tới thì trong lòng run lên, hắn không nhận rõ được trong lời nói của Vu Thức Vy có mấy phần hung ác, nhưng chỉ chớp mắt như vậy lại làm hắn cảm thấy nếu như mình không đáp ứng thì Vu Thức Vy chắc chắn sẽ làm ra chuyện gì đó đáng sợ.
Hắn liếc mắt nhìn Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi và lại nhìn Vu Vinh Hoa vẫn đang lắc đầu rồi kiên quyết nói: "Vu Thức Vy, cho dù ta chết, ta cũng sẽ không liên lụy đến Đường gia."
Mắt Vu Thức Vy khẽ chớp và hiện ra một tia sát ý rồi nhìn về phía Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi, hỏi: "Đường Sùng Diễn thả ong độc đổ tội cho ta, lần này hắn kiên quyết không chịu đi nhận tội, vậy các ngươi có muốn thay hắn nhận tội này hay không?"
Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi liếc mắt nhìn nhau rồi xem thường nhìn Vu Thức Vy với bộ dạng cùng chung mối thù nói: "Ngươi nằm mơ đi."
Đường Sùng Việt còn căm hận nói: "Tiện nhân, muốn giết muốn róc xương thì cứ việc, dù sao không bao lâu nữa thì ngươi cũng sẽ theo chúng ta xuống địa ngục thôi, trên đường xuống hoàng tuyền, chúng ta sẽ chờ xem kết cục của ngươi."
Vu Thức Vy khẽ cười. "Ta chỉ sợ rằng ngươi sẽ đợi không được thôi."
Nàng nói dứt lời lại vẫy tay về phía người áo đen và nhìn Đường Sùng Việt, đôi môi đỏ khẽ khép mở, thản nhiên thốt ra hai chữ:"Lột sống."
Trong phút chốc, người áo đen đi lên phía trước Đường Sùng Việt, chỉ thoáng cái đã trói chặt hắn lên trên cái giá, một người áo đen trong đó đã ngâm đao trong dầu vừng và đi về phía Đường Sùng Việt rồi cởi sạch trang phục và giày của hắn ra.
Đường Sùng Diễn, Đường Sùng Vi và Vu Vinh Hoa kinh hoàng nhìn Đường Sùng Việt, thét to: "Vu Thức Vy, ngươi dám, ngươi dám..."
Vu Thức Vy lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trên gương mặt nàng lộ ra sự vô tình và máu lạnh khi nắm quyền sinh sát ở trong tay: "Động thủ."
Người áo đen giơ đao lên và chém xuống tạo thành một vết đao hình chữ thập trên đỉnh đầu của Đường Sùng Việt rồi lột mạnh xuống trong tiếng gào thét vô cùng thê thảm của hắn, gọn gàng dứt khoát lột cả tấm da của hắn xuống.
Trong nháy mắt, máu thịt đỏ tươi đã để lộ ở trong không khí, bây giờ Đường Sùng Việt toàn thân đầy máu, trong miệng hắn phát ra tiếng gào thét chói tai, bởi vì quá mức đau đớn nên giọng nói của hắn đã khàn khàn đến mức không còn giống với âm thanh của con người nữa. Sau khi được cởi trói ra khỏi cái giá, ý thức của Đường Sùng Việt vẫn rất tỉnh táo lại chạy vội tới trên mặt đất mà đau khổ giãy dụa.
"A!" Vu Vinh Hoa đã sớm không chịu nổi sự sợ hãi như vậy nên hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Đường Sùng Vi cũng hét lên và ngất đi.
Chỉ còn Đường Sùng Diễn, đang há hốc miệng và trợn trừng con mắt, giống như kẻ ngốc nhìn cảnh tượng đáng sợ chưa từng thấy qua đang diễn ra trước mắt, bởi vì bị hù dọa mà hơi thở của hắn, nhịp tim của hắn gần như dừng lại, thật đáng sợ, quá mức đáng sợ rồi...
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vu Thức Vy vẫn không hề thay đổi sắc mắt, thấy nàng đối mặt với cảnh tượng đáng sợ như vậy mà vẫn bình tĩnh, hắn không chịu được hét to: "Vu Thức Vy, Vu Thức Vy, ngươi tự nhiên lại thật sự dám... Ngươi không phải là người, ngươi không phải là người, ngươi chính là ma quỷ..."
Vu Thức Vy từ trên ghế đứng lên và nhẹ nhàng bước tới trước mặt của Đường Sùng Diễn rồi cúi người xuống, khóe miệng cong lên lộ ra sự thờ ơ, lạnh lùng và giễu cợt, "Đường Sùng Diễn, hóa ra bây giờ ngươi mới biết ta là ma quỷ sao?"
Ánh mắt Đường Sùng Diễn đờ đẫn và co quắp ở trên mặt đất, không ngờ tới bây giờ hắn mới biết, không ngờ tới bây giờ hắn mới biết...
Ánh mắt Vu Thức Vy lạnh như băng nhìn Đường Sùng Việt đang chết dần trên mặt đất và hờ hững nói: "Ném hắn ra cho chó ăn, hắt nước cho Đường Sùng Vi và Vu Vinh Hoa tỉnh lại."
"Rào rào" một tiếng, Vu Vinh Hoa và Đường Sùng Vi đồng thời bị hắt nước cho tỉnh lại và đúng lúc nhìn thấy được Đường Sùng Việt đã chết, bị lôi ra ngoài, hơi thở của bọn họ bị nghẹn lại cùng sợ hãi tới cực hạn nên lại bắt đầu hét lên chói tai: "A!"
Bình luận facebook