• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Truyện không tên số 38 (1 Viewer)

  • Chương 140

44140

Vu Thức Vy cùng Hàm Yên xông vào, thì thấy Tiêu Tuyết đang ngã nằm trên đất, trên miệng có vệt máu, bất tỉnh nhân sự. Còn Tiêu Li đang quỳ bên cạnh khóc lớn, liên tục lắc người Tiêu Tuyết, cố gắng gọi nàng ta dậy.

Hàm Yên trợn to mắt, chạy qua, sờ xem hơi thở của Tiêu Tuyết, đầu ngón tay run lên, đồng tử thu lại, sau đó nhìn về Vu Thức Vy, nhẹ nói: "tiểu thư, người đi rồi......"

Hàn khí trong người Vu Thức Vy tràn lên, không ngờ nàng còn chưa kịp đối chất mọi chuyện rõ ràng người đã đi rồi!

Vu Thức Vy đi qua, ngồi xuống bắt mạch Tiêu Tuyết, quả nhiên, người ra đi thật rồi.

Nhìn qua Tiêu Li đang khóc đến chết đi sống lại, ngũ quan đó rất giống với Hàn Giang Nguyệt, trong lòng Vu Thức Vy có cảm giác khó tả, tiểu tử......ngươi đúng là con trai của huynh ấy sao?

Hàm Yên lúc này cũng phát hiện ra vẻ ngoài của Tiêu Li, gương mặt nhỏ đó, không khác gì là phiên bản của Hàn Giang Nguyệt à!

Hàm Yên chấn động nhìn Vu Thức Vy : "tiểu thư, đây......đây là ai?"

Vu Thức Vy thần sắc nhàn nhạt nói: "nó tên là Tiêu Li, là hài tử do người phụ nữ tên Tiêu Tuyết này sinh ra."

Hàm Yên thấy ánh mắt thờ ơ của nàng, gấp gáp nói: “tiểu thư, phụ thân của nó là ai?”

Bé trai này trông quá giống với......với y, làm người khác không khỏi liên tưởng tới....

Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Hàm Yên, Vu Thức Vy không khỏi chau mày, tại sao nàng lại thấy chuyện này quá đột ngột? Liệu có phải là một âm mưu gì đang được toan tính?

Nếu đúng vậy, thì vì sao Tiêu Li trông giống Hàn Giang Nguyệt tới vậy? Không khác nào một khuân đúc ra......

Suy nghĩ này khiến đầu Vu Thức Vy to ra, lúc này Hàm Yên bỗng nói, “tiểu thư, trên đời này, ngay cả không phải là thân sinh phụ thân, cũng có thể trông rất giống nhau, chúng ta nên đi hỏi rõ ràng......”

Ánh mắt Vu Thức Vy sáng lên, bỗng chốc nghĩ tới kiếp trước có gặp hai người không cùng huyết thống, nhưng trông rất giống nhau, tất cả những ai gặp họ cũng tưởng là mẹ con, nhưng trên thực tế thì không phải.

Nhưng chính miệng Tiêu Tuyết nói hài tử này chính là con của Hàn Giang Nguyệt, hôm qua khi nói vậy bộ dạng không giống như đang nói dối......cho nên cho nên chuyện này vẫn cần trực tiếp đối chất với Hàn Giang Nguyệt, nhưng trước mắt......

“Hàm Yên, đi mời Hàn Giang Nguyệt tới đây.” Bất luận như nào, cũng phải cho y cơ hội giải thích.

Hàm Yên thấy gương mặt dần trở nên tái đi của Vu Thức Vy, biết mặc dù nàng không nói cũng không thể hiện ra, nhưng nàng thực sự đang tức giận, rất tức giận, rất tức giận!

Vương gia, người chết rồi, việc này nếu là thật, nô tì cũng không giúp được người.....

Nhìn bóng Hàm Yên rời đi, Vu Thức Vy kéo Tiêu Li đang khóc tới tâm gan rạn nứt tới bên cạnh, ôm lấy nó nhẹ nhàng an ủi: “đừng khóc, thân mẫu ngươi chỉ là đi tới một thế giới khác, cuối cùng cũng có ngày các ngươi được gặp lại.”

Tiêu Li vẫn khóc nói không thành tiếng, “đại tỷ tỷ......huhuhu......mẫu thân chết rồi phải không?”

“Không phải, linh hồn của nàng ta vẫn mãi ở bên cạnh chăm sóc ngươi, nên không phải sợ......”

Khoảng nửa canh giờ sau, Hàm Yên vội vàng gấp gáp đưa Hàn Giang Nguyệt tới, trên đường tới đây Hàm Yên đã nói chuyện ‘có một nam nhi tên là Tiêu Li trông giống hệt y’, hơn nữa cũng nhắc tới Tiêu Tuyết.

Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng yếu ớt, nhưng Hàn Giang Nguyệt vừa nhìn đã phát hiện Vu Thức Vy đang ôm một hài nhi ngồi cạnh giường, ba bước thành hai bước, đi tới gọi một tiếng “Vy nhi~”

Vu Thức Vy và Tiêu Li cũng ngẩng đầu lên, nhìn về Hàn Giang Nguyệt, “cuối cùng huynh cũng tới!”

Hàn Giang Nguyệt kinh động khi nhìn vào Tiêu Li trông giống hệt y, thậm chí quên cả trả lời Vu Thức Vy, giống như đang nhìn vào gương, trong lòng không khỏi kinh ngạc, sao có thể? Sao có thể được chứ?

Tiêu Li cũng ngơ ngác nhìn Hàn Giang Nguyệt, thân hình cao lớn của y trong mắt nó thật là uy nghiêm, y là ai? Y chính là phụ thân mà trước giờ nó chưa từng được gặp sao?

Lâu sau, Vu Thức Vy làm gián đoạn cái nhìn của hai người, hờ hững nói: “Hàn Giang Nguyệt người phụ nữ tên Tiêu Tuyết này huynh có quen không?”

Nghe vậy, Hàn Giang Nguyệt mới rời ánh mắt đi nhìn nhìn người phụ nữ gầy yếu đang nằm trên giường, mặc chiếc váy vải giản đơn, cứng như khúc gỗ, đang nhắm chặt mắt, sắc mặt phát bạch, không còn chút hơi thở!

Hàn Giang Nguyệt đáy mắt hơi dao động, đi qua thử sờ hơi thở của nàng ta, tay run một cái liền thu về......

Ánh mắt Vu Thức Vy dán chặt vào sự thay đổi trong đáy mắt y, bất giác hỏi lại lần nữa, “Hàn Giang Nguyệt, người phụ nữ tên Tiêu Tuyết này, huynh có quen hay không?”

Cuối cùng Hàn Giang Nguyệt cũng thu ánh mắt về, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Vu Thức Vy, lòng trầm lại, nhanh chóng cầm lấy tay nàng nói: “Vy nhi, ta có quen nàng ta, nhưng mà......”

Vu Thức Vy làm gián đoạn lời y, mặt không biểu tình lại hỏi: “sáu năm trước, ở Bắc Cương, có phải huynh đã cứu nàng ta, có quan hệ da thịt với nàng ta?”

Hàn Giang Nguyệt sắc mặt phát bạch, vội vàng nói: “đúng là ta có cứu nàng ta, nhưng không hề cùng nàng ta phát sinh bất kì quan hệ gì.....”

Vu Thức Vy hơi cau mày, tiếp tục nói: “Tiêu Tuyết nói đêm đó huynh uống say, xong muốn nàng ta, tỉnh lại thì huynh không còn nhớ gì nữa.”

Mặt Hàn Giang Nguyệt cứng lại, men theo kí ức nghĩ kĩ lại, nhưng cuối cùng thì y cũng không nhớ ra là có chuyện như này xảy ra, rốt cuộc là như thế nào?

“Vy nhi, ta không nhớ có chuyện như vậy!” Hàn Giang Nguyệt thành thật nói.

Vu Thức Vy gật gật đầu, sau đó nhìn vào di thể của Tiêu Tuyết, trên mặt vương chút màu sương, “vậy Tiêu Li huynh chuẩn bị xử lí thế nào?”

Hàn Giang Nguyệt vừa nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, lời nói này của nàng có nghĩa là tin hài nhi này là con của y rồi!

“Vy nhi, đứa bé này dù có bề ngoài rất giống ta nhưng không nhất định là của ta à....”

Vu Thức Vy vung tay y ra, tức giận tát y một cái, lạnh lùng nói: “Hàn Giang Nguyệt, uổng công ta tưởng ngươi là quân tử, không ngờ chỉ là tiểu nhân, ta thật sự nhìn nhầm ngươi rồi, giờ ta sẽ lập tức huỷ bỏ hôn ước với ngươi, ngươi và ta đường ai nấy đi......”

Hàn Giang Nguyệt ôm mặt, kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, hắn thực sự là bị oan, giờ Tiêu Tuyết cũng đã chết rồi, chết không đối chứng.

“Vy nhi, muội nghe ta giải thích, chuyện này ta......”

Vu Thức Vy lớn tiếng cắt ngang tiếng y, “không cần giải thích, ta nhìn nhầm ngươi rồi, tiểu nhân, ngươi chờ đấy!”

Vu Thức Vy tức đỏ mặt, đi ra ngoài, nhưng lại bị Hàn Giang Nguyệt ôm chặt lại, lòng nóng như lửa đốt vội giải thích, “Vy nhi, đừng đi, muội nghe ta nói, ta......”

“Ngươi cái gì? Con trai ngươi đã lớn thế này rồi, còn dám nói cái gì ái mộ ta những lời mật ngọt đó, cút ~ đừng để ta phải đánh ngươi, chỉ làm bẩn tay ta!”

Hàn Giang Nguyệt kinh ngạc, lùi sau một bước, đứng không vững, từng lời nàng nói như một con dao từng nhát từng nhát đâm vào tim, mới vài nhát mà đã máu tươi tràn trề, đau không thiết sống, y có chút bi ai nhìn Vu Thức Vy, “Vy nhi, nàng thực tin hài tử đó là của ta?”

Y tưởng rằng nàng sẽ tin mình, giống như trước giờ y chỉ tin tưởng mình nàng, nhưng hoá ra, sự tin tưởng này, lại mỏng manh đến thế, giống như bong bóng nước, vừa chạm đã vỡ.

Vu Thức Vy mặt lạnh như băng nhìn y, nhìn bộ dạng thê lương tuyệt vọng của y, trong lòng tim đau dữ dội, nhưng nhanh chóng bị nàng gạt qua, kiên quyết nói: “Hàn Giang Nguyệt, từ giờ trở đi, ta và ngươi sẽ không có bất kì quan hệ gì nữa!”

Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt “soạt” cái phát bạch thảm hại, trong lòng nhói đau, một luồng máu tươi tắc trong họng lại nuốt trửng xuống, “Vy nhi, nàng nói gì? đang đùa sao?”

“Trước giờ ta không hề nói đùa.”

Hàn Giang Nguyệt trước mắt tối sầm, thân hình loạng choạng, lâu sau, gật gật đầu, cười khổ sở, “ta hiểu rồi.”

Không phải người mình yêu, lời lạnh lùng hơn nữa cũng có thể nói ra được, nàng căn bản chưa từng yêu y, là y nghĩ quá nhiều rồi......

Hàn Giang Nguyệt bế Tiêu Tuyết trên giường lên, vẻ mặt tĩnh lặng, lúc đi qua Vu Thức Vy, nhẹ nói một câu, “mặc dù đã chết không có đối chứng, nhưng ta vẫn phải nói một câu, Tiêu Li không phải hài tử của ta, ta và Tiêu Tuyết chỉ có tình nghĩa chủ nô.”

Nói xong, liền đưa Tiêu Li và Tiêu Tuyết rời khỏi.

Hàm Yên không ngờ rằng sự tình sẽ thành thế này, có chút lo lắng nhìn Vu Thức Vy, “tiểu thư, người không sao chứ?”

Tức giận trên mặt Vu Thức Vy sớm đã tan đi, trên mặt thay bằng vẻ lạnh lùng vô tận, nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cố tình cao giọng nói, gần như hét lên: “Hàn Giang Nguyệt, ta lập tức huỷ hôn với ngươi, Hàm Yên, chúng ta vào cung~”

Hàm Yên càng khó hiểu, tiểu thư hôm này có chút không đúng, khi nãy nổi giận một cách kì lạ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyện không tên số 41
  • Đang cập nhật..
Chương 157
Truyện không tên số 40
  • Đang cập nhật..
Chương 331
Truyện không tên số 39
  • Đang cập nhật..
Chương 318
Truyện không tên số 37
  • Đang cập nhật..
Chương 30
Truyện không tên số 36
  • Đang cập nhật..
Chương 764
Truyện không tên số 35
  • Đang cập nhật..
Chương 149

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom