Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141
44141
Trên đường tới hoàng cung, trong xe ngựa, Hàm Yên hồ nghi nhìn sắc mặt lãnh đạm của Vu Thức Vy, dường như khi nãy việc nàng nổi giận chỉ là một ảo giác, không còn chút giấu vết, bất giác hỏi: “tiểu thư, người thực sự muốn đi nói với hoàng thượng người muốn huỷ hôn với vương gia sao?”
Mắt Vu Thức Vy chuyển động, cong môi: “ngươi đã nhìn ra ta có chỗ khác biệt, vậy nên hiểu rõ mỗi câu mà ta nói đều là dối lòng.”
Dối lòng?
Hàm Yên có chút không hiểu, “tiểu thư, người vì sao phải nói những lời đó, khi nãy trông vương gia rất đau lòng.....”
Chuyện vừa nãy ngay cả nàng ta là một người ngoài nhìn vào còn thấy đau lòng, tiểu thư chắc còn đau lòng hơn. Đừng nhìn nàng tỏ ra thanh cao, không ưa nói đùa, cũng chưa từng dễ dàng bộc lộ tâm trạng của mình ra bên ngoài, nhưng chỉ có mấy nô tì bên cạnh nàng mới rõ nàng yêu vương gia tới mức nào, nàng yêu một cách thâm trầm, một cách vô thanh, yêu một cách khắc cốt ghi tâm......
Vu Thức Vy đưa mắt ra ngoài cửa sổ, đôi mắt lộ ra chút u trầm, “ta chỉ làm tổn thương huynh ấy một lần này......”
Sau này sẽ không bao giờ tổn thương huynh ấy nữa!
Hàm Yên nghe thấy nàng thở dài, còn có chút không hiểu, “tiểu thư, người thực sự tin đứa bé đó là của vương gia sao?”
Vu Thức Vy hờ hững nhìn nàng ta một cái, tâm trạng có chút rối loạn, thật lòng nói: “ta không biết~, ta chỉ biết có người mong thế, nên ta tiện theo cầu thang này mà lần xuống.”
Hi vọng tên đàn ông ngốc ngếch bị nàng làm tổn thương đó có thể hiểu được ý nàng.....
Phủ Mẫn Thân vương
Cẩm Thư và Lộc Nguyệt trợn to mắt ngơ ngác nhìn Tiêu Li mà Hàn Giang Nguyệt dẫn về, nó mặc một chiếc áo bông rách rưới, áo không vừa người, đầu tóc rối bời như ổ rơm, nhưng chỉ có gương mặt đó được lau sạch sẽ sáng sủa, ngũ quan đó rất giống Hàn Giang Nguyệt, đúng như phiên bản nhỏ của Hàn Giang Nguyệt à!
Cẩm Thư phe phẩy quạt, kinh ngạc thán phục: “ai dà thần tiên của ta ơi, vương gia, người từ khi nào lưu chủng ở ngoài vậy? Sao ta không biết gì? Hơn nữa đã lớn thế này rồi, ta xem nào, nhìn tiểu tử này chắc cũng đã 6,7 tuổi rồi, vậy người mới 17 tuổi đã cùng nữ nhân làm chuyện đó rồi? Trời ơi, người đúng thật không đàng hoàng à......”
Nghe hắn nói một hồi như vậy, gương mặt tuấn tú tuyệt mĩ của Hàn Giang Nguyệt đen lại, vốn dĩ đang buồn bực tới chết, giờ càng buồn bực hơn, đưa Tiêu Li đẩy qua cho Lộc Nguyệt, ai oán một trận, "bổn vương sao mà biết được tiểu tử này từ đâu ra? Còn nói là con của bổn vương! đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ, bổn vương quả cự 25 năm, thủ thân như ngọc, đến giờ vẫn là một xử nam, thì sao có thể có đứa con lớn đến vậy chứ?"
Lời nãy vốn dĩ vừa nãy muốn giải thích với Vy nhi, nhưng Vy nhi căn bản không nghe, hiện giờ chắc đã tới hoàng cung rồi, hoàng thượng chắc cũng đã đồng ý hủy bỏ hôn ước rồi, thật tức chết mà, ai có thể giúp y giải thích rốt cuộc là có chuyện quái gì xảy ra?
Cẩm Thư trông bộ dạng y khó chịu như vừa nuốt phải bọ, phong lưu cười, cợt nhả khoắc tay lên vai y, cười hihi nói: "liệu có phải người rượu xong loạn tình? liền làm chuyện ấy với mẫu thân tiểu tử này, sau đó lưu lại chủng, rồi lớn thành một tiểu tiểu Hàn Giang Nguyệt?"
"ngươi mới làm chuyện ấy ấy!" Hàn Giang Nguyệt lườm hắn một cái, cái đồ tiểu nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn này, giống hệt với lão cha thần tính toán của hắn.
Cẩm Thư bị y lườm đến tê dại cả đầu, bất giác nghiêm túc nói: "vương gia, vậy Vu tiểu thư biết chuyện này chưa?
Hàn Giang Nguyệt lại lườm hắn, chẳng vui vẻ gì nói: "chuyện này là nàng ấy nói với ta, ngươi nói xem nàng ấy có biết không?"
Cẩm Thư bị nói móc lại cười khan một trận, "nàng ta đã biết rồi, rồi sao, có tức giận không, có đánh người không?"
Đánh?
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt trở nên ảm đạm, "tất nhiên muội ấy nổi giận rồi, tất nhiên đã tát ta một cái, tức giận mắng ta là tên khốn, còn muốn nói với hoàng thượng, xin hoàng thượng hủy hôn ước, căn bản không hề cho ta cơ hội giải thích......"
Ánh mắt Cẩm Thư dao động, “người nói nàng ấy không cho ngươi cơ hội giải thích?”
“Đúng vậy, bất luận ta nói như nào, nàng ấy cũng nói chặn lại, tỏ ta một chút cũng không tin ta, ta......ta thực không biết phải làm thế nào......”
Cẩm Thư đung đưa cánh quạt, sau đó nhìn về Tiêu Li đang chốn sau lưng Lộc Nguyệt, đôi mắt còn vương đầy nước mắt nhìn về phía Hàn Giang Nguyệt, cười cười, sau đó chọc chọc Hàn Giang Nguyệt, “vương gia, vậy tiểu tử này phải giải quyết ra sao? Mẫu thân của nó đâu? Hài tử đưa cho người, mẫu thân của nó đi đâu rồi?”
"mẫu thân nó chết rồi, chính là nữ nhi mồ côi mà nhiều năm trước ta đã cứu mạng ở Bắc Cương, tên là gì nhỉ? đúng rồi, tên là Tiêu Tuyết!"
"cái gì? ngươi nói đứa bé là con của Tiêu Tuyết sao?" Cẩm Thư trợn to mắt, không thể tin vào điều này.
Hàn Giang Nguyệt bất ngờ nhìn hắn một cái, giọng điệu nâng cao nói, "ngươi còn nhớ Tiêu Tuyết sao?"
Bao nhiêu năm rồi nếu không phải lần này gặp lại, y cũng không nhớ là mình đã từng cứu Tiêu Tuyết, y từng cứu bao nhiêu người như thế, sao có thể nhớ rõ từng người được chứ!
Cẩm Thư phát hiện ra mình có chút thất lễ, vội vàng cười che đậy đi: "ta còn nhớ một chút, một chút......"
Nói xong, đôi mắt hoa anh đào của Cẩm Thư bất giác nhìn Tiêu Li một cái, ánh mắt hơi ngưng lại, nhìn nhìn một lúc, rồi ngơ người ra, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Hàn Giang Nguyệt không phát hiện ra hắn đang thất thần, tâm trạng bực dọc nói với Lộc Nguyệt: "không cần biết phụ thân tiểu tử này là ai, nhưng dù gì cũng là con của Tiêu Tuyết, trước mắt cứ giữ lại ở phủ, tìm một thầy dậy, dậy giỗ nó."
Lộc Nguyệt sờ sờ đầu Tiêu Li, phá lệ lần đầu nở ra nụ cười, "đi thôi, Tiêu Li!"
Tiêu Li quay người đi, ánh mắt vẫn nhìn về phía Hàn Giang Nguyệt một cái, trực giác nói với nó, người phụ thân này không hề thích nó, thậm chí rất ghét nó. Nó bỗng dưng rất muốn đi tìm mẫu thân mình, nhưng mẫu thân đã chết rồi, nơi ấy, cũng không quay về được nữa......
"Cẩm Thư, ngươi đi điều tra xem Tiêu Tuyết đến kinh thành từ khi nào, có qua lại với những ai!"
"Cẩm Thư? Cẩm Thư?"
Hàn Giang Nguyệt gọi mấy tiếng không thấy Cẩm Thư trả lời, tức giận lấy chân đạp hắn một cái, "mơ mộng gì giữa ban ngày đấy, mau đi điều tra cho ta, ta muốn biết đang yên đang lành sao lại xuất hiện Tiêu Tuyết, Tiêu Li, hơn nữa vừa trùng hợp Vy nhi biết được chuyện này......"
Cái gì mà rượu say loạn tình, mới sinh ra Tiêu Li, thật là hoang miêu! Y trước giờ nghìn chén không ngã, sao có thể uống say được chứ?
Khả năng tự khống chế trước mặt phụ nữ đủ để hắn tự hào, cũng chỉ khi ở trước mặt Vy nhi mới biến thành bộ dạng không đường hoàng, vì y chỉ muốn nàng, những nữ nhi khác, đến nhìn hắn cũng không thèm nhìn, thì ra tay sao được chứ?
Vy nhi à Vy nhi, ta vì muội giữ thân tới bây giờ, sao muội lại không tin ta chứ?
Đêm, là đêm, tiếng gió hàn rít, mưa xuân bay bay, làm xuân sớm càng lạnh thêm.
Trong phòng ấm áp, lửa trong bếp được đốt lớn, Vu Thức Vy đeo trên người tấm tạp giề bận tới bận lui trong căn bếp nhỏ, tự tay nấu ăn, Hàm Yên, Điểm Thúy và tiểu Ninh ba người đứng làm phụ bếp cho nàng.
Mắt nhìn từng món ngon xuất lò, Điểm Thúy không kiềm chế được vụng nếm thử một miếng tôm hầm, bị Hàm Yên bắt được, lấy đũa đánh vào tay, nói: "Điểm Thúy, ngươi đồ mèo ham ăn này, đây là nấu cho ngươi ăn sao? ngươi ăn à, không biết xấu hổ."
Điểm Thúy đáng thương xoa xoa tay, chu môi nhìn Hàm Yên, "ăn thôi mà cũng phải quan tâm có xấu hổ hay không, đúng thật là......"
Tiểu Ninh đứng một bên bưng đĩa rỗng, cười trộm, Vu Thức Vy đỡ lấy đĩa, sắp ra món cuối cùng, cười nói: "ta biết đồ mèo ham ăn nhà ngươi muốn ăn, đồ ăn của ba ngươi đều ở bên kia, đưa những thứ này về phòng ta rồi quay lại ăn."
Điểm Thúy vừa nghe, ánh mắt mừng rỡ, ôm chầm lấy Vu Thức Vy, dụi dụi vào vai nàng, đúng là giống hệt một chú mèo, giọng nói mềm mại: "tiểu thư là tốt nhất."
Nhưng rất nhanh nàng ta lại nghĩ đến một vấn đề khác, "không đúng á tiểu thư, đang yên đang lành sao người lại xuống bếp, còn làm bao nhiêu đồ ăn ngon thế này?"
Điều này không bình thường à, mọi lần tiểu thư tự mình xuống bếp, đều là vì vương gia, không lẽ lần này cũng là vì......
Vu Thức Vy dí đầu nàng ta, "đừng hỏi nhiều thế làm gì, mau đi làm đi"
Ba nha đầu lập tức bê đồ ăn vào phòng chính, sau đó bị Vu Thức Vy đuổi xuống bếp, Vu Thức Vy làm ấm vò rượu, yên lặng ngồi chờ,
Khoảng hai khắc sau, nghe thấy tiếng cửa cót két kêu lên một tiếng, sau đó có một tiếng chuông vui tai truyền vào trong phòng, bên ngoài có tiếng nói của hơn chục người truyền tới, Vy Thức Vy ánh mắt sáng lên, lập tức nói: "Trường Phong, lui xuống."
Vừa dứt lời, âm thanh của hơn chục người đó cũng dần biến mất, phía bên kia của phòng có âm thanh kinh ngạc, "muội đang đợi ta?"
Trên đường tới hoàng cung, trong xe ngựa, Hàm Yên hồ nghi nhìn sắc mặt lãnh đạm của Vu Thức Vy, dường như khi nãy việc nàng nổi giận chỉ là một ảo giác, không còn chút giấu vết, bất giác hỏi: “tiểu thư, người thực sự muốn đi nói với hoàng thượng người muốn huỷ hôn với vương gia sao?”
Mắt Vu Thức Vy chuyển động, cong môi: “ngươi đã nhìn ra ta có chỗ khác biệt, vậy nên hiểu rõ mỗi câu mà ta nói đều là dối lòng.”
Dối lòng?
Hàm Yên có chút không hiểu, “tiểu thư, người vì sao phải nói những lời đó, khi nãy trông vương gia rất đau lòng.....”
Chuyện vừa nãy ngay cả nàng ta là một người ngoài nhìn vào còn thấy đau lòng, tiểu thư chắc còn đau lòng hơn. Đừng nhìn nàng tỏ ra thanh cao, không ưa nói đùa, cũng chưa từng dễ dàng bộc lộ tâm trạng của mình ra bên ngoài, nhưng chỉ có mấy nô tì bên cạnh nàng mới rõ nàng yêu vương gia tới mức nào, nàng yêu một cách thâm trầm, một cách vô thanh, yêu một cách khắc cốt ghi tâm......
Vu Thức Vy đưa mắt ra ngoài cửa sổ, đôi mắt lộ ra chút u trầm, “ta chỉ làm tổn thương huynh ấy một lần này......”
Sau này sẽ không bao giờ tổn thương huynh ấy nữa!
Hàm Yên nghe thấy nàng thở dài, còn có chút không hiểu, “tiểu thư, người thực sự tin đứa bé đó là của vương gia sao?”
Vu Thức Vy hờ hững nhìn nàng ta một cái, tâm trạng có chút rối loạn, thật lòng nói: “ta không biết~, ta chỉ biết có người mong thế, nên ta tiện theo cầu thang này mà lần xuống.”
Hi vọng tên đàn ông ngốc ngếch bị nàng làm tổn thương đó có thể hiểu được ý nàng.....
Phủ Mẫn Thân vương
Cẩm Thư và Lộc Nguyệt trợn to mắt ngơ ngác nhìn Tiêu Li mà Hàn Giang Nguyệt dẫn về, nó mặc một chiếc áo bông rách rưới, áo không vừa người, đầu tóc rối bời như ổ rơm, nhưng chỉ có gương mặt đó được lau sạch sẽ sáng sủa, ngũ quan đó rất giống Hàn Giang Nguyệt, đúng như phiên bản nhỏ của Hàn Giang Nguyệt à!
Cẩm Thư phe phẩy quạt, kinh ngạc thán phục: “ai dà thần tiên của ta ơi, vương gia, người từ khi nào lưu chủng ở ngoài vậy? Sao ta không biết gì? Hơn nữa đã lớn thế này rồi, ta xem nào, nhìn tiểu tử này chắc cũng đã 6,7 tuổi rồi, vậy người mới 17 tuổi đã cùng nữ nhân làm chuyện đó rồi? Trời ơi, người đúng thật không đàng hoàng à......”
Nghe hắn nói một hồi như vậy, gương mặt tuấn tú tuyệt mĩ của Hàn Giang Nguyệt đen lại, vốn dĩ đang buồn bực tới chết, giờ càng buồn bực hơn, đưa Tiêu Li đẩy qua cho Lộc Nguyệt, ai oán một trận, "bổn vương sao mà biết được tiểu tử này từ đâu ra? Còn nói là con của bổn vương! đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ, bổn vương quả cự 25 năm, thủ thân như ngọc, đến giờ vẫn là một xử nam, thì sao có thể có đứa con lớn đến vậy chứ?"
Lời nãy vốn dĩ vừa nãy muốn giải thích với Vy nhi, nhưng Vy nhi căn bản không nghe, hiện giờ chắc đã tới hoàng cung rồi, hoàng thượng chắc cũng đã đồng ý hủy bỏ hôn ước rồi, thật tức chết mà, ai có thể giúp y giải thích rốt cuộc là có chuyện quái gì xảy ra?
Cẩm Thư trông bộ dạng y khó chịu như vừa nuốt phải bọ, phong lưu cười, cợt nhả khoắc tay lên vai y, cười hihi nói: "liệu có phải người rượu xong loạn tình? liền làm chuyện ấy với mẫu thân tiểu tử này, sau đó lưu lại chủng, rồi lớn thành một tiểu tiểu Hàn Giang Nguyệt?"
"ngươi mới làm chuyện ấy ấy!" Hàn Giang Nguyệt lườm hắn một cái, cái đồ tiểu nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn này, giống hệt với lão cha thần tính toán của hắn.
Cẩm Thư bị y lườm đến tê dại cả đầu, bất giác nghiêm túc nói: "vương gia, vậy Vu tiểu thư biết chuyện này chưa?
Hàn Giang Nguyệt lại lườm hắn, chẳng vui vẻ gì nói: "chuyện này là nàng ấy nói với ta, ngươi nói xem nàng ấy có biết không?"
Cẩm Thư bị nói móc lại cười khan một trận, "nàng ta đã biết rồi, rồi sao, có tức giận không, có đánh người không?"
Đánh?
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt trở nên ảm đạm, "tất nhiên muội ấy nổi giận rồi, tất nhiên đã tát ta một cái, tức giận mắng ta là tên khốn, còn muốn nói với hoàng thượng, xin hoàng thượng hủy hôn ước, căn bản không hề cho ta cơ hội giải thích......"
Ánh mắt Cẩm Thư dao động, “người nói nàng ấy không cho ngươi cơ hội giải thích?”
“Đúng vậy, bất luận ta nói như nào, nàng ấy cũng nói chặn lại, tỏ ta một chút cũng không tin ta, ta......ta thực không biết phải làm thế nào......”
Cẩm Thư đung đưa cánh quạt, sau đó nhìn về Tiêu Li đang chốn sau lưng Lộc Nguyệt, đôi mắt còn vương đầy nước mắt nhìn về phía Hàn Giang Nguyệt, cười cười, sau đó chọc chọc Hàn Giang Nguyệt, “vương gia, vậy tiểu tử này phải giải quyết ra sao? Mẫu thân của nó đâu? Hài tử đưa cho người, mẫu thân của nó đi đâu rồi?”
"mẫu thân nó chết rồi, chính là nữ nhi mồ côi mà nhiều năm trước ta đã cứu mạng ở Bắc Cương, tên là gì nhỉ? đúng rồi, tên là Tiêu Tuyết!"
"cái gì? ngươi nói đứa bé là con của Tiêu Tuyết sao?" Cẩm Thư trợn to mắt, không thể tin vào điều này.
Hàn Giang Nguyệt bất ngờ nhìn hắn một cái, giọng điệu nâng cao nói, "ngươi còn nhớ Tiêu Tuyết sao?"
Bao nhiêu năm rồi nếu không phải lần này gặp lại, y cũng không nhớ là mình đã từng cứu Tiêu Tuyết, y từng cứu bao nhiêu người như thế, sao có thể nhớ rõ từng người được chứ!
Cẩm Thư phát hiện ra mình có chút thất lễ, vội vàng cười che đậy đi: "ta còn nhớ một chút, một chút......"
Nói xong, đôi mắt hoa anh đào của Cẩm Thư bất giác nhìn Tiêu Li một cái, ánh mắt hơi ngưng lại, nhìn nhìn một lúc, rồi ngơ người ra, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Hàn Giang Nguyệt không phát hiện ra hắn đang thất thần, tâm trạng bực dọc nói với Lộc Nguyệt: "không cần biết phụ thân tiểu tử này là ai, nhưng dù gì cũng là con của Tiêu Tuyết, trước mắt cứ giữ lại ở phủ, tìm một thầy dậy, dậy giỗ nó."
Lộc Nguyệt sờ sờ đầu Tiêu Li, phá lệ lần đầu nở ra nụ cười, "đi thôi, Tiêu Li!"
Tiêu Li quay người đi, ánh mắt vẫn nhìn về phía Hàn Giang Nguyệt một cái, trực giác nói với nó, người phụ thân này không hề thích nó, thậm chí rất ghét nó. Nó bỗng dưng rất muốn đi tìm mẫu thân mình, nhưng mẫu thân đã chết rồi, nơi ấy, cũng không quay về được nữa......
"Cẩm Thư, ngươi đi điều tra xem Tiêu Tuyết đến kinh thành từ khi nào, có qua lại với những ai!"
"Cẩm Thư? Cẩm Thư?"
Hàn Giang Nguyệt gọi mấy tiếng không thấy Cẩm Thư trả lời, tức giận lấy chân đạp hắn một cái, "mơ mộng gì giữa ban ngày đấy, mau đi điều tra cho ta, ta muốn biết đang yên đang lành sao lại xuất hiện Tiêu Tuyết, Tiêu Li, hơn nữa vừa trùng hợp Vy nhi biết được chuyện này......"
Cái gì mà rượu say loạn tình, mới sinh ra Tiêu Li, thật là hoang miêu! Y trước giờ nghìn chén không ngã, sao có thể uống say được chứ?
Khả năng tự khống chế trước mặt phụ nữ đủ để hắn tự hào, cũng chỉ khi ở trước mặt Vy nhi mới biến thành bộ dạng không đường hoàng, vì y chỉ muốn nàng, những nữ nhi khác, đến nhìn hắn cũng không thèm nhìn, thì ra tay sao được chứ?
Vy nhi à Vy nhi, ta vì muội giữ thân tới bây giờ, sao muội lại không tin ta chứ?
Đêm, là đêm, tiếng gió hàn rít, mưa xuân bay bay, làm xuân sớm càng lạnh thêm.
Trong phòng ấm áp, lửa trong bếp được đốt lớn, Vu Thức Vy đeo trên người tấm tạp giề bận tới bận lui trong căn bếp nhỏ, tự tay nấu ăn, Hàm Yên, Điểm Thúy và tiểu Ninh ba người đứng làm phụ bếp cho nàng.
Mắt nhìn từng món ngon xuất lò, Điểm Thúy không kiềm chế được vụng nếm thử một miếng tôm hầm, bị Hàm Yên bắt được, lấy đũa đánh vào tay, nói: "Điểm Thúy, ngươi đồ mèo ham ăn này, đây là nấu cho ngươi ăn sao? ngươi ăn à, không biết xấu hổ."
Điểm Thúy đáng thương xoa xoa tay, chu môi nhìn Hàm Yên, "ăn thôi mà cũng phải quan tâm có xấu hổ hay không, đúng thật là......"
Tiểu Ninh đứng một bên bưng đĩa rỗng, cười trộm, Vu Thức Vy đỡ lấy đĩa, sắp ra món cuối cùng, cười nói: "ta biết đồ mèo ham ăn nhà ngươi muốn ăn, đồ ăn của ba ngươi đều ở bên kia, đưa những thứ này về phòng ta rồi quay lại ăn."
Điểm Thúy vừa nghe, ánh mắt mừng rỡ, ôm chầm lấy Vu Thức Vy, dụi dụi vào vai nàng, đúng là giống hệt một chú mèo, giọng nói mềm mại: "tiểu thư là tốt nhất."
Nhưng rất nhanh nàng ta lại nghĩ đến một vấn đề khác, "không đúng á tiểu thư, đang yên đang lành sao người lại xuống bếp, còn làm bao nhiêu đồ ăn ngon thế này?"
Điều này không bình thường à, mọi lần tiểu thư tự mình xuống bếp, đều là vì vương gia, không lẽ lần này cũng là vì......
Vu Thức Vy dí đầu nàng ta, "đừng hỏi nhiều thế làm gì, mau đi làm đi"
Ba nha đầu lập tức bê đồ ăn vào phòng chính, sau đó bị Vu Thức Vy đuổi xuống bếp, Vu Thức Vy làm ấm vò rượu, yên lặng ngồi chờ,
Khoảng hai khắc sau, nghe thấy tiếng cửa cót két kêu lên một tiếng, sau đó có một tiếng chuông vui tai truyền vào trong phòng, bên ngoài có tiếng nói của hơn chục người truyền tới, Vy Thức Vy ánh mắt sáng lên, lập tức nói: "Trường Phong, lui xuống."
Vừa dứt lời, âm thanh của hơn chục người đó cũng dần biến mất, phía bên kia của phòng có âm thanh kinh ngạc, "muội đang đợi ta?"
Bình luận facebook