• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Truyện không tên số 38 (6 Viewers)

  • Chương 144

44144
Bên trong thái sư phủ cũng giống như bách tính trong kinh thành, chìm vào không khí khẩn trương lo sợ nguy hiểm, hạ nhân đi tới đi lui đều mang theo khăn che mặt, bộ dạng lo lắng hoảng sợ, sợ loại ôn dịch đang bùng phát đó không cẩn thận nhiễm vào cơ thể của mình.
Lúc này, bên trong Phi Vân Các đang yên ắng đó, Vu Thức Vy mặc một bộ y phục màu trắng, đeo khăn che mặt, trong tay cầm lấy con dao và công cụ, đang giải phẫu một thi thể chết do mắc phải ôn dịch, bên ngoài Phi Vân Các, bọn ám vệ và Điểm Thúy Hàm Yên Tiểu Ninh, đều bởi vì nhận lệnh của nàng, mà không dám đến gần.
Một lúc sau, Vu Thức Vy cuối cùng đã bỏ con dao công cụ xuống, lại một mình mang thi thể đó đến giữa viện, dùng một ngọn lửa đốt sạch sẽ, ánh mắt nhẫn tâm chưa từng có, gân xanh nổi lên trên trán, một tay ném ngọn đuốc vào trong biển lửa, ánh mắt hiện lên quang mang khát máu.
Hàm Yên và Tiểu Ninh từ bên ngoài đi vào, đem canh tiêu độc đã chuẩn bị từ trước phất lên người của Vu Thức Vy, không thể sót chỗ nào.
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Vu Thức Vy, Tiểu Ninh không kìm được hỏi một câu, “Tiểu thư, người tìm ra cách để trị ôn dịch này chưa?”
Nghe vậy, sắc mặt Vu Thức Vy càng trở nên âm trầm hơn, “Có thì có, nhưng dược liệu này khó tìm, lại có nhiều người như vậy nhiễm ôn dịch, cần số lượng lớn tuyết liên và Hương xá, hương xá mọc ở cực bắc, rất khó tìm. Loại ôn dịch này lại vô cùng nguy hiểm, tốc độ lây lan rất nhanh, bây giờ chỉ có thể dùng mộc liên, tử thảo, hòe giác, xuyên ngưu tất, thủy ngô công, bách lý sương, nấu thành thuốc trước rồi uống vào, có thể làm giảm đau đớn, có thể trấn áp được một lúc, dặn dò xuống dưới, lập tức đi các tiệm thuốc lớn mua mấy loại thuốc này, sau đó đưa đến phủ thái tử, việc này để cho thái tử làm.”
Kiếp trước ôn dịch này bùng phát là một năm sau, lúc đó là Tiêu Diêu lão tổ nghiên cứu ra cách chữa trị, Thượng Quan Diệp dâng lên phương thuốc, được hoàng đế khen ngợi không ngớt, bây giờ Thượng Quan Diệp muốn độc chiếm công lao, nằm mơ đi!
Hàm Yên có trí nhớ tốt, chỉ nghe một lần là có thể nhớ hết tên thuốc mà Vu Thức Vy nói, không nói thêm một lời nào, chỉ nói một tiếng “Vâng” liền mang theo ám vệ đi ra ngoài.
Điểm Thúy vội vàng từ bên ngoài trở về, hét lớn: “Tiểu thư, không xong rồi, Đường Thục phi đến rồi.”
Vu Thức Vy, ánh mắt sững sờ, “Đường Thục phi? Sao bà ta lại đến đây vào lúc này?”
Đợi đến khi Vu Thức Vy ra khỏi Phi Vân Các, Đường Thục phi đã dẫn theo người hung hãn đi đến trước mặt Vu Thức Vy, Đường Thục phi mặc một bộ tơ lụa ngũ sắc, bới tóc đơn giản, hai cánh tay tàn phế không còn bàn tay được giấu bên trong tay áo, sắc mặt mang theo vẻ vội vàng, nhìn thấy Vu Thức Vy, bà ta nói thẳng: “Vu Thức Vy, bây giờ lập tức theo bổn cung đến Đoan vương phủ.”
Ngữ khí bá đạo và ngang ngược, căn bản không để người khác phản bác.
Điểm Thúy ngăn ở trước mặt Vu Thức Vy, ngước cằm lên, bất mãn nhìn Đường Thục phi, ‘Thục phi nương nương, người dựa vào cái gì mà kêu tiểu thư nhà ta theo người đi Đoan vương phủ? Đoan vương phủ bây giờ đang bùng phát ôn dịch, người muốn tiểu thư ta đi đó, không phải để tiểu thư đi tìm cái chết sao?”
Đường Thục phi sắc mặt bỗng tối sầm lại, nhìn Liên Chi ở bên cạnh một cái, Liên Chi lập tức hiểu ý, đi đến trước mặt Điểm Thúy, dùng con dao găm đặt trên cổ của Điểm Thúy, khinh bỉ nhìn Vu Thức Vy, “Công chúa tốt hơn hết hãy nghe theo lời nương nương, nếu không, con dao này không có mắt đâu đấy, dao trắng đi vào dao đỏ đi ra, mạng này chắc sẽ không còn đâu....”
Vu Thức Vy khẽ chau mày, nhìn chằm chằm Liên Chi, kiếp trước giúp người làm chuyện xấu, không ít lần giúp Đường Thục phi làm khó nàng, mùa đông lạnh giá Đường Thục phi phạt nàng quỳ, Liên Chi liền lấy một chén nước lạnh để nàng bưng lên, bưng một lần là hai canh giờ, bàn tay của nàng vốn dĩ trời lạnh hay sưng đỏ, lần đó đôi tay của nàng dường như bị phế đi, những việc này nàng vẫn nhớ rất rõ....
“Liên Chi, bổn công chúa chỉ cho ngươi thời gian đếm đến ba, nếu bổn công chúa đếm đến ba, ngươi vẫn chưa thả Điểm Thúy ra, bổn công chúa sẽ chặt ngươi ra thành trăm mảnh!
Ánh mắt sâu tựa hồ băng đó không có nửa phần ấm áp, lời nói ra càng không có nửa phần ác ý và uy hiếp, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy lạnh thấu xương tủy.
Đường Thục phi lại nghĩ đến ngày hôm đó bộ dạng thâm độc của Vu Thức vy chính tay chặt đứt tay của bà ta, không kìm được thân thể run lên, bất giác tin rằng Vu Thức Vy nói được là sẽ làm được, bà ta vừa mở miệng, muốn Liên Chi thả Điểm Thúy ra, liền nghe thấy Vu Thức Vy đã bắt đầu đếm, đôi môi anh đào cong lên: “Một”
“Hai”
Liên Chi khí chất cao ngạo nhìn Vu Thức Vy, ngước cằm lên tàn ác nói: “Ngươi đang dọa ai chứ? Ta không tin ngươi có thể nhanh hơn con dao của ta.”
Điểm Thúy đồng cảm nhìn Liên Chi, “Ngươi mau thả ta ra đi, nếu không ngươi chết đi, thì là tội của ta đấy.”
Liên Chi bị ánh mắt đồng cảm của Điểm Thúy làm cho buồn cười, vừa định nói, liền nghe thấy tiếng kêu vội vàng của Đường Thục phi, “Liên Chi, thả cô ta ra!”
“Nương nương, người đừng sợ, nô tỳ...”
“Ba”
Con số ba này giáng xuống tựa như một miếng ngọc vỡ nát, vang lên từng luồng dư âm lạnh lùng, lập tức, truyền đến một âm thanh thí sát, “Người đâu, chặt Liên Chi ra làm trăm mảnh cho ta.”
Giây tiếp theo, Liên Chi chỉ cảm thấy mắt mờ đi, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, liền bị hai tên ám vệ lôi vào trong Phi Vân Các, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiếng dao vang lên loạn xạ, thật sự chém Liên Chi ra làm trăm mảnh, lúc nãy còn sống sờ sờ, trong chớp mắt bỗng thịt nát xương tan, chết không toàn thây.
“A~”
Cung nữ và thái giám đứng phía sau Đường Thục phi phát ra những tiếng la hét sợ hãi, có người ngất đi, có người nôn thốc ra, có người cảm thấy hạ thân nóng lên, đái ra quần, có người run như cầy sấy, mất hết bình tĩnh.
Đường Thục phi kinh ngạc đến nỗi tròng mắt sắp nhảy ra ngoài, miệng cũng mở lớn, lắc đầu, hoảng sợ nhìn cảnh tượng từ trước đến giờ mới nhìn thấy lần đầu tiên. Liên Chi đang sống sờ sờ bỗng nhiên bị từng nhát dao chém thành trăm mảnh, rõ ràng lúc nãy vẫn còn sống mà!
Sắc mặt Vu Thức Vy quay đầu bình thản nhìn cái xác đang nằm trên vũng máu đó, lại bình thản quay đầu lại, đi về phía Đường Thục phi, một năm rồi, dáng dấp nàng đã cao thêm, bây giờ còn cao hơn cả Đường Thục phi. Vu Thức Vy mắt nhìn xuống, liếc nhìn Đường Thục phi, nhẹ nhàng nói: “Muốn ta cứu tiểu thế tử, thì thái độ phải tốt một chút, cầu xin thì phải có thái độ của cầu xin, chứ không phải ở trước mặt ta, uy hiếp ta!”
Cuối cùng Đường Thục phi đã đi ra khỏi nỗi hoảng sợ đến tê dại đó, lo sợ nhìn Vu Thức Vy, cắn răng nghiến lợi hét lớn: “Vu Thức Vy, tiện nhân, ngươi hại Đường gia ta tán gia bại sản, bây giờ lại chém chết tỳ nữ của ta, ta phải giết ngươi.”
Nói xong liền dùng cánh tay tàn tật cắm vào cổ của Vu Thức Vy, nhưng bởi vì mất đi bàn tay, nên không thể làm gì được, có sống thì cũng giống như một con thú nhỏ đang chiến đấu cái chết mà thôi.
Vu Thức Vy dễ dàng hất cánh tay của bà ta ra, vung tay nắm lấy cằm bà ta, vô cùng ghê tởm nhìn bà ta, chau mày nói: “Ngươi có biết ta rất ghét ngươi hay không? Ghét sự hà khắc trong xương tủy của ngươi, ghét sự thâm độc cao ngạo khoa trương của ngươi, ngươi không phải hận không được ta đi chết sao? Nói thật với ngươi, ta cũng hận không được ngươi đi chết, chết không chỗ chôn!”
Đường Thục phi kinh ngạc nhìn nỗi hận trong đáy mắt của Vu Thức Vy, trong lòng run rẩy, có chút không hiểu, “Tại sao ngươi lại hận ta? Tuy ta từng hãm hại ngươi, nhưng cũng không đến mức thâm thù đại hận như vậy chứ.”
“Ha ha ha...” Vu Thức Vy giống như là nghe được một câu truyện cười vậy, nàng cười lớn, cười xong sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, vô cùng khinh bỉ nhìn Đường Thục phi, “Thì ra ngươi cũng biết là đã từng hãm hại ta sao, chuyện thứ nhất là giết người, chuyện thứ hai là tư thông, Đường Thục phi, mỗi một chuyện ngươi đều bắt ta nhảy vào, đều là tội mất đầu, ngươi lại dám nói không phải thâm thù đại hận sao, đầu ngươi có vấn đề sao?”
Cái gì?
Sắc mặt Đường Thục phi trở nên tối sầm lại, hung hăng nói: “Vu Thức Vy, ngươi muốn giết ta?”
Vu Thức Vy phóng khoáng thừa nhận, “Đúng vậy, ta chính là muốn giết ngươi, nhưng không phải bây giờ, bởi vì...”
Vu Thức Vy đưa miệng ghé vào tai Đường Thục phi, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói: “Bởi vì ta muốn ngươi nếm trải hết nỗi khỗ của thế gian, ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến Thượng Quan Diệp từng bước từng bước ngã xuống, ta muốn các ngươi sống không bằng chết!”
“Ngươi....”
Đường Thục phi kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, trong lòng vừa hoảng sợ vừa lo lắng, một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Vu Thức Vy một tay đẩy bà ta ngã xuống đất, giẫm lên cánh tay tàn phế của bà ta, thâm độc đắc ý nhìn bà ta, “Cầu xin ta, cầu xin ta đi, ta sẽ cứu tiểu thế tử, nếu ta nhớ không lầm, mai kia là ngày đầy tháng của nó phải không, ngươi nói xem ngày đầy tháng này có khi nào là ngày chết của nó không?”
Đường Thục phi bị dày vò đến nỗi hét lớn: “Tiện nhân, ngươi không phải là người, ngươi không phải là người!”
“Ngươi đừng nói giống như tiểu thế tử bị ta hại vậy, nó bị nhiễm ôn dịch mà, có thể sống hay không, phải xem vào thái độ của ngươi đó, à, đúng rồi, thủ hạ của Thượng Quan Diệp hình như là Tiêu Diêu lão tổ, nghe nói Tiêu Diêu lão tổ đang ngày đêm nghiên cứu phương thuốc chữa ôn dịch mà, ngươi nó là ông ta nhanh hơn, hay là sinh mạng đang mất đi của tiểu thế tử nhanh hơn chứ?”
Đường Thục phi sững sờ, không tin được nhìn Vu Thức Vy “Thực sự là ngươi đã có phương thuốc chữa ôn dịch rồi sao?”
Vu Thức Vy khẽ cười, “Quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ cứu tiểu thế tử!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyện không tên số 41
  • Đang cập nhật..
Chương 157
Truyện không tên số 40
  • Đang cập nhật..
Chương 331
Truyện không tên số 39
  • Đang cập nhật..
Chương 318
Truyện không tên số 37
  • Đang cập nhật..
Chương 30
Truyện không tên số 36
  • Đang cập nhật..
Chương 764
Truyện không tên số 35
  • Đang cập nhật..
Chương 149

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom