Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145
44145
Quỳ xuống....cầu xin nàng?
Sắc mặt Đường Thục phi sững sờ một hồi, tức giận mắng: ‘Vu Thức Vy, ngươi đúng là một tên biến thái, một tên biến thái máu lạnh thâm độc!”
“Biến thái máu lạnh thâm độc?”
Vu Thức Vy khẽ chau mày, cười một nụ cười tà ác, hàm răng trắng được ánh nắng chiếu vào hiện lên quang mang lấp lánh, “Tên gọi này, ta rất thích!”
“Ngươi....” Đường Thục phi tức đến nỗi cứng họng, muốn tiếp tục chửi, lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng vô tình của Vu Thức Vy vang lên, “Ta cho ngươi thời gian đếm đến ba, nếu như ta đếm đến ba, ngươi còn chưa quỳ xuống cầu xin ta, vậy ta chỉ có thể ném ngươi ra ngoài, tiểu thế tử sống hay chết, vốn dĩ cũng không liên quan đến ta.”
“Vu Thức Vy, tiểu thế tử chỉ là một đứa trẻ, ngươi không thể thấy chết không cứu...”
“Một”
“Trên đời này tại sao lại có một người thâm độc như ngươi chứ, ngươi xem thường sanh mạng, sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục đó...”
“Hai”
Đường Thục phi biết rằng nàng nói được sẽ làm được, nghe thấy nàng sắp đếm đến ba, nên không chửi nữa, đứng dậy quỳ xuống, liên tục khấu đầu, như một con tang gia chi khuyển, không kìm được cảm xúc lớn tiếng nói: “Ta cầu xin ngươi, ta cầu xin ngươi hãy cứu Châu Nhi, coi như ta cầu xin ngươi đó, cầu xin ngươi hãy cứu nó....”
Vu Thức Vy nhìn bà ta giống như ban ơn, trong đáy mắt hiện lên vẻ sảng khoái, Đường Thục phi, ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi cũng có ngày quỳ dưới chân ta khấu đầu, đúng là thiên lý tuần huàn, nhân quả báo ứng!
“Điểm Thúy, Tiểu Ninh, mang hộp thuốc lại cho ta, Trường Phong, ngươi theo ta đến Đoan Vương phủ!”
Đường Thục phi sắc mặt vừa vui lên, sau đó là lạnh lùng, lập tức đứng dậy, hung hăng nói thầm: Vu tiện nhân, ngươi hãy đợi đấy, ta sẽ khiến ngươi quỳ dưới chân ta cầu xin ta, ta sẽ khiến ngươi chết thảm!
Mẫn thân vương phủ
Lộc Nguyệt mặc một bộ y phục màu đen, mái tóc buộc cao, từ tường bên ngoài bay vào, đi đến Chiết Vi Uyển mà Hàn Giang Nguyệt đang ở đó, bẩm báo nói: “Vương gia, vừa rồi Đường Thục phi đi đến thái sư phủ, làm loạn cả lên, sau đó bị Vu tiểu thư...tỳ nữ Liên Chi của Đường Thục phi bị Vu tiểu thư chém làm trăm mảnh, Đường Thục phi quỳ trước mặt Vu tiểu thư cầu xin đi cứu tiểu thế tử...”
Hàn Giang Nguyệt đang dạy Tiêu Li viết chữ, sau khi nghe những lời này, ánh mắt co lại, ngẩng đầu lên, “Vậy Vy nhi thì sao, Vi nhi đi rồi?”
“Lộc Nguyệt gật gật đầu, nằm thành quyền trả lời: “Vâng, Vu tiểu thư đã đi rồi, nói là đi cứu tiểu thế tử!”
Cây bút trong tay Hàn Giang Nguyệt run lên, một giọt mực rơi xuống, chữ vừa viết xong nay bị dính mực.Tiêu li có chút khó hiểu nhìn Hàn Giang Nguyệt, chậm rãi nói: “Phụ vương, ai....là Vy nhi....”
Nghe thấy nó lại gọi y bằng ‘phụ vương’, Hàn Giang Nguyệt kích động đến mức lập tức muốn giết chết tên Cẩm Thư đó, tên khốn kiếp không sợ trời đất đại loạn này, lại âm thầm dạy Tiêu Li gọi y là phụ vương, làm như y thực sự là cha của nó vậy. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt y, lại không nhẫn tâm từ chối nó, thật đúng là nguy hiểm mà, nếu như Vy nhi của y nghe được thì phải làm sao?
“Vy nhi là vợ sắp cưới của ta, nữ tử ta yêu thương nhất.” Hàn Giang Nguyệt giải thích nói.
Tiêu Li lại hỏi: “Vậy mẫu thân của con là gì? Mẫu thân của con không phải là thê tử của phụ vương sao?”
“Chuyện này...” Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt tối sầm lại, tên tiểu tử thối này, đi đâu lấy nhiều câu hỏi như vậy? Tên Cẩm Thư chết tiệt, hãy đợi đấy!
“Lộc Nguyệt, Vy nhi không muốn bổn vương gặp nàng, ngươi phái người trông chừng nàng cho tốt, nếu người của Đoan Vương phủ gây bất lợi cho nàng, đừng suy nghĩ nhiều, giết luôn cho ta!
Lộc Nguyệt hành lễ một cái, “Vâng vương gia, thuộc hạ tuân mệnh!”
Lúc này ,Vu Thức Vy đang ngồi trên xe lửa, nhanh chóng lên đường, gấp rút đi đến Đoan Vương phủ, đi thẳng đến Vinh Hoa Các, Đường Thục phi vội vàng đuổi theo phía sau, trong lòng thì thầm nguyền rủa Vu Thức Vy, nói một lúc liền đến nơi.
Bên trong Vinh Hoa Các, truyền đến tiếng khóc của Trẻ sơ sinh, tiếng khóc như mèo kêu, hơi thở yếu ớt. Ánh mắt Vu Thức Vy trầm xuống, không bước vào trong nhà, trực tiếp ngồi xổm ở bên ngoài viện, mở hộp thuốc ra, lấy thuốc bên trong ra từng chút từng chút điều chế, sau đó giao cho Đường Thục phi, “Lập tức cho người đi nấu thuốc, để cho nhũ mẫu uống.”
Đường Thục phi do dự nhìn Vu Thức Vy, cảnh giác nói: “Thuốc này thật sự có hiệu quả?”
Vu Thức Vy có một cảm giác bất lực, “Dụng nhân bất nghi, nghi nhân bất dụng, ngươi tin hay không thì tùy?”
Bên trong Vinh Hoa Các, Vu Vinh Hoa ra tháng trước mấy ngày nghe thấy âm thanh quen thuộc, lập tức đi ra, kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy và Đường Thục phi, ‘Vu Thức Vy? Di mẫu? Sao hai người lại cùng nhau đến đây?”
Vu Thức Vy lạnh lùng nói: “Nếu không phải bà ta quỳ xuống cầu xin ta cứu thế tử, ngươi tưởng ta muốn đến hay sao?”
“Cứu thế tử?” Ánh mắt Vu Vinh Hoa sáng rực lên, tiến lên nắm lấy cánh tay của Vu Thức Vy, giống như sắp chết tìm thấy một ngọn cỏ cứu mạng, nghĩ cũng không nghĩ liền quỳ xuống, khóc lóc nói : “Vu Thức Vy, ngươi y thuật cao minh, ngươi có thể cứu Châu Nhi đúng không, ngươi sẽ cứu nó có đúng không?”
Vu Thức Vy một tay nắm lấy cổ áo cô ta, kéo cô ta lên, chỉ vào bịch thuốc trên tay Đường Thục phi sắc bén nói: “Vậy thì đừng có nhiều lời, cho người nấu thuốc này lên sau đó cho nhũ mẫu uống.”
“Thuốc?”
Vu Vinh Hoa thậm chí không có nửa phần hoài nghi và do dự, liền xông đến trước mặt Đường Thục phi, giật lấy thuốc trong tay bà ta, vui mừng hớt hải hét lớn: “Vân La, Vân La, mau đem thuốc này đi nấu đi.”
Vân La tuy rằng không tin Vu Thức Vy, nhưng suy nghĩ lại nàng không đến nỗi ra tay với một đứa trẻ, liền cầm lấy thuốc đem đi nấu.
Đường Thục phi nhìn thấy bóng ảnh Vân La đi khỏi lo lắng nói : “Hoa Nhi, tại sao con không nghi ngờ cô ta? Cô ta ác độc biến thái như vậy, lỡ như hại Châu Nhi thì sao.”
Nghe những lời bà ta nói, lại nghĩ về cảnh tượng bà ta quỳ trước mặt nàng cầu xin, Vu Thức Vy không nhịn được cảm thấy buồn cười, con người mà, đúng là thay đổi rất nhanh, một giây trước còn cầu xin tha mạng, một giây sau có thể đâm cho ngươi một dao! Cũng giống Đường Thục phi, rõ ràng bà ta muốn nàng đến cứu người, nhưng bây giờ lại nghi ngờ nàng!
Tuy rằng đã sớm biết được sẽ như vậy, nhưng nàng vẫn phải đến, bởi vì Thượng Quan Châu không thể chết!
Vu Vinh Hoa nhìn khuôn mặt đầy khinh bỉ của Vu Thức Vy, đáy mắt hiện lên một tia hận ý khổ sở, đúng vậy, Vu Thức Vy ác độc biến thái, nhưng cô ta chính là tin nàng đó, bởi vì nàng từng nói, nếu nàng không cho phép, vậy Châu Nhin căn bản không thể ra đời. Vu Thức Vy tuy hận cô ta thấu xương, nhưng căn bản không đến nỗi dùng mạng của một đứa trẻ để trêu đùa! Những việc này, từ ngày Châu Nhi được sanh ra cô ta đã hiểu rõ rồi.
“Di mẫu, con tin cô ta!”
Nói xong, Vu Vinh Hoa tự cười nhạo, cười cảnh tượng khóc không được cười không xong này, người mà cô ta hận lại cứu con trai cô ta, đây đúng là trò cười buồn cười nhất trong thiên hạ, nhưng cô ta lại không thể cười được, bởi vì cô ta rất cảm kích nàng, thật đó, lần này thực sự rất cảm kích nàng đã cứu giúp!
Vu Thức Vy không thèm để ý đến cô ta nữa, mà đi vào trong nhà, nhìn Thượng Quan Châu trong lòng nhũ mẫu đã khóc mệt đến nỗi ngủ say sưa.
Lần trước gặp nó, còn là một đứa trẻ nhăn nheo, bé nhỏ, bây giờ lớn được một chút. Sau đó, sự dày vò của ôn dịch lại làm cho nó ốm yếu như cây củi khô, làn da non nớt trên khuôn mắt cũng trở nên vàng vàng, hơi thở yếu ớt, tựa như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.
Trong lòng Vu Thức Vy bỗng thắt lại, dâng lên một cảm giác không thể nói thành lời, cuối cùng nàng cũng không thể nào hạ thủ với một đứa trẻ, nàng hận, rất hận bản thân, Thượng Quan Diệp và Vu Vinh Hoa liên thủ chém chết Huyền Việt và Lưu Chiêu của nàng, chúng nó vô tội như vậy, nhưng lại chết oan như vậy, nhưng bây giờ nàng lại cứu con trai của kẻ thù, chuyện này tính làm sao đây, tính làm sao đây?
Nếu Huyền Việt và Lưu Chiêu biết có trách nàng hay không? Có hận nàng hay không?
Nàng nghĩ chắc là sẽ không đâu, chúng lương thiện đáng mến, hiểu chuyện như vậy, chắc là sẽ không trách nàng đâu....
Thượng Quan Diệp từ bên ngoài đi vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng đau thương của Vu Thức Vy, sau khi sững sờ một hồi liền đi về phía nàng, “Vu Thức Vy, sao ngươi lại đến đây?”
Vu Thức Vy trong lòng bỗng trở nên lạnh lùng, ngước ánh mắt thâm độc lên nhìn Thượng Quan Diệp một cái, lạnh lùng nói: “Ta đến để xem con trai ngươi làm chết từng chút từng chút một...”
Sau khi Thượng Quan Diệp nghe xong những lời này, trong lòng thắt lại, cắn răng, tức đến nỗi vung tay tát Vu Thức Vy, “Ta không cho phép ngươi nói bậy!”
Đánh xong, Thượng Quan Diệp sững sờ, lại vội vàng nói: “Xin lỗi, ta...do ta quá kích động, ta....”
“Bốp” Vu Thức Vy đánh trả cho hắn một bạt tai, hận ý trong đáy mắt trở thành một màu đỏ tươi, tiến gần một bước nói: “Thượng Quan Diệp, đánh ta một bạt tai, ngươi chuẩn bị trả giá như thế nào đây? Một cánh tay hay là một cái chân?”
Thượng Quan Diệp bị sát khí trong ánh mắt của nàng ép lùi lại một bước, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng lần trước nàng lấy búa cắt ngón tay của nàng, ánh mắt thâm độc như vậy, không có nửa phần do dự, giống như thần chết từ trong địa ngục đi ra, thực sự khiến người ta hoảng sợ.
Hắn đường đường là một tên nam nhân vai rộng bảy tấc, lần đó cũng bị dọa đến nỗi không dám chọc giận, những ngày qua cũng không chủ động đi gây sự với nàng nàng, chỉ đang chuẩn bị cho tiền đồ của bản thân. Lúc nãy nghe nàng nói những lời đó, quả thực làm hắn tức giận, cho nên mới đánh nàng, thực ra đánh xong hắn liền hối hận, hắn...
‘Vu Thức Vy, lúc nãy là do bổn vương kích động, ngươi cũng đánh ta rồi, chúng ta hòa nhau!”
Quỳ xuống....cầu xin nàng?
Sắc mặt Đường Thục phi sững sờ một hồi, tức giận mắng: ‘Vu Thức Vy, ngươi đúng là một tên biến thái, một tên biến thái máu lạnh thâm độc!”
“Biến thái máu lạnh thâm độc?”
Vu Thức Vy khẽ chau mày, cười một nụ cười tà ác, hàm răng trắng được ánh nắng chiếu vào hiện lên quang mang lấp lánh, “Tên gọi này, ta rất thích!”
“Ngươi....” Đường Thục phi tức đến nỗi cứng họng, muốn tiếp tục chửi, lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng vô tình của Vu Thức Vy vang lên, “Ta cho ngươi thời gian đếm đến ba, nếu như ta đếm đến ba, ngươi còn chưa quỳ xuống cầu xin ta, vậy ta chỉ có thể ném ngươi ra ngoài, tiểu thế tử sống hay chết, vốn dĩ cũng không liên quan đến ta.”
“Vu Thức Vy, tiểu thế tử chỉ là một đứa trẻ, ngươi không thể thấy chết không cứu...”
“Một”
“Trên đời này tại sao lại có một người thâm độc như ngươi chứ, ngươi xem thường sanh mạng, sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục đó...”
“Hai”
Đường Thục phi biết rằng nàng nói được sẽ làm được, nghe thấy nàng sắp đếm đến ba, nên không chửi nữa, đứng dậy quỳ xuống, liên tục khấu đầu, như một con tang gia chi khuyển, không kìm được cảm xúc lớn tiếng nói: “Ta cầu xin ngươi, ta cầu xin ngươi hãy cứu Châu Nhi, coi như ta cầu xin ngươi đó, cầu xin ngươi hãy cứu nó....”
Vu Thức Vy nhìn bà ta giống như ban ơn, trong đáy mắt hiện lên vẻ sảng khoái, Đường Thục phi, ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi cũng có ngày quỳ dưới chân ta khấu đầu, đúng là thiên lý tuần huàn, nhân quả báo ứng!
“Điểm Thúy, Tiểu Ninh, mang hộp thuốc lại cho ta, Trường Phong, ngươi theo ta đến Đoan Vương phủ!”
Đường Thục phi sắc mặt vừa vui lên, sau đó là lạnh lùng, lập tức đứng dậy, hung hăng nói thầm: Vu tiện nhân, ngươi hãy đợi đấy, ta sẽ khiến ngươi quỳ dưới chân ta cầu xin ta, ta sẽ khiến ngươi chết thảm!
Mẫn thân vương phủ
Lộc Nguyệt mặc một bộ y phục màu đen, mái tóc buộc cao, từ tường bên ngoài bay vào, đi đến Chiết Vi Uyển mà Hàn Giang Nguyệt đang ở đó, bẩm báo nói: “Vương gia, vừa rồi Đường Thục phi đi đến thái sư phủ, làm loạn cả lên, sau đó bị Vu tiểu thư...tỳ nữ Liên Chi của Đường Thục phi bị Vu tiểu thư chém làm trăm mảnh, Đường Thục phi quỳ trước mặt Vu tiểu thư cầu xin đi cứu tiểu thế tử...”
Hàn Giang Nguyệt đang dạy Tiêu Li viết chữ, sau khi nghe những lời này, ánh mắt co lại, ngẩng đầu lên, “Vậy Vy nhi thì sao, Vi nhi đi rồi?”
“Lộc Nguyệt gật gật đầu, nằm thành quyền trả lời: “Vâng, Vu tiểu thư đã đi rồi, nói là đi cứu tiểu thế tử!”
Cây bút trong tay Hàn Giang Nguyệt run lên, một giọt mực rơi xuống, chữ vừa viết xong nay bị dính mực.Tiêu li có chút khó hiểu nhìn Hàn Giang Nguyệt, chậm rãi nói: “Phụ vương, ai....là Vy nhi....”
Nghe thấy nó lại gọi y bằng ‘phụ vương’, Hàn Giang Nguyệt kích động đến mức lập tức muốn giết chết tên Cẩm Thư đó, tên khốn kiếp không sợ trời đất đại loạn này, lại âm thầm dạy Tiêu Li gọi y là phụ vương, làm như y thực sự là cha của nó vậy. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt y, lại không nhẫn tâm từ chối nó, thật đúng là nguy hiểm mà, nếu như Vy nhi của y nghe được thì phải làm sao?
“Vy nhi là vợ sắp cưới của ta, nữ tử ta yêu thương nhất.” Hàn Giang Nguyệt giải thích nói.
Tiêu Li lại hỏi: “Vậy mẫu thân của con là gì? Mẫu thân của con không phải là thê tử của phụ vương sao?”
“Chuyện này...” Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt tối sầm lại, tên tiểu tử thối này, đi đâu lấy nhiều câu hỏi như vậy? Tên Cẩm Thư chết tiệt, hãy đợi đấy!
“Lộc Nguyệt, Vy nhi không muốn bổn vương gặp nàng, ngươi phái người trông chừng nàng cho tốt, nếu người của Đoan Vương phủ gây bất lợi cho nàng, đừng suy nghĩ nhiều, giết luôn cho ta!
Lộc Nguyệt hành lễ một cái, “Vâng vương gia, thuộc hạ tuân mệnh!”
Lúc này ,Vu Thức Vy đang ngồi trên xe lửa, nhanh chóng lên đường, gấp rút đi đến Đoan Vương phủ, đi thẳng đến Vinh Hoa Các, Đường Thục phi vội vàng đuổi theo phía sau, trong lòng thì thầm nguyền rủa Vu Thức Vy, nói một lúc liền đến nơi.
Bên trong Vinh Hoa Các, truyền đến tiếng khóc của Trẻ sơ sinh, tiếng khóc như mèo kêu, hơi thở yếu ớt. Ánh mắt Vu Thức Vy trầm xuống, không bước vào trong nhà, trực tiếp ngồi xổm ở bên ngoài viện, mở hộp thuốc ra, lấy thuốc bên trong ra từng chút từng chút điều chế, sau đó giao cho Đường Thục phi, “Lập tức cho người đi nấu thuốc, để cho nhũ mẫu uống.”
Đường Thục phi do dự nhìn Vu Thức Vy, cảnh giác nói: “Thuốc này thật sự có hiệu quả?”
Vu Thức Vy có một cảm giác bất lực, “Dụng nhân bất nghi, nghi nhân bất dụng, ngươi tin hay không thì tùy?”
Bên trong Vinh Hoa Các, Vu Vinh Hoa ra tháng trước mấy ngày nghe thấy âm thanh quen thuộc, lập tức đi ra, kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy và Đường Thục phi, ‘Vu Thức Vy? Di mẫu? Sao hai người lại cùng nhau đến đây?”
Vu Thức Vy lạnh lùng nói: “Nếu không phải bà ta quỳ xuống cầu xin ta cứu thế tử, ngươi tưởng ta muốn đến hay sao?”
“Cứu thế tử?” Ánh mắt Vu Vinh Hoa sáng rực lên, tiến lên nắm lấy cánh tay của Vu Thức Vy, giống như sắp chết tìm thấy một ngọn cỏ cứu mạng, nghĩ cũng không nghĩ liền quỳ xuống, khóc lóc nói : “Vu Thức Vy, ngươi y thuật cao minh, ngươi có thể cứu Châu Nhi đúng không, ngươi sẽ cứu nó có đúng không?”
Vu Thức Vy một tay nắm lấy cổ áo cô ta, kéo cô ta lên, chỉ vào bịch thuốc trên tay Đường Thục phi sắc bén nói: “Vậy thì đừng có nhiều lời, cho người nấu thuốc này lên sau đó cho nhũ mẫu uống.”
“Thuốc?”
Vu Vinh Hoa thậm chí không có nửa phần hoài nghi và do dự, liền xông đến trước mặt Đường Thục phi, giật lấy thuốc trong tay bà ta, vui mừng hớt hải hét lớn: “Vân La, Vân La, mau đem thuốc này đi nấu đi.”
Vân La tuy rằng không tin Vu Thức Vy, nhưng suy nghĩ lại nàng không đến nỗi ra tay với một đứa trẻ, liền cầm lấy thuốc đem đi nấu.
Đường Thục phi nhìn thấy bóng ảnh Vân La đi khỏi lo lắng nói : “Hoa Nhi, tại sao con không nghi ngờ cô ta? Cô ta ác độc biến thái như vậy, lỡ như hại Châu Nhi thì sao.”
Nghe những lời bà ta nói, lại nghĩ về cảnh tượng bà ta quỳ trước mặt nàng cầu xin, Vu Thức Vy không nhịn được cảm thấy buồn cười, con người mà, đúng là thay đổi rất nhanh, một giây trước còn cầu xin tha mạng, một giây sau có thể đâm cho ngươi một dao! Cũng giống Đường Thục phi, rõ ràng bà ta muốn nàng đến cứu người, nhưng bây giờ lại nghi ngờ nàng!
Tuy rằng đã sớm biết được sẽ như vậy, nhưng nàng vẫn phải đến, bởi vì Thượng Quan Châu không thể chết!
Vu Vinh Hoa nhìn khuôn mặt đầy khinh bỉ của Vu Thức Vy, đáy mắt hiện lên một tia hận ý khổ sở, đúng vậy, Vu Thức Vy ác độc biến thái, nhưng cô ta chính là tin nàng đó, bởi vì nàng từng nói, nếu nàng không cho phép, vậy Châu Nhin căn bản không thể ra đời. Vu Thức Vy tuy hận cô ta thấu xương, nhưng căn bản không đến nỗi dùng mạng của một đứa trẻ để trêu đùa! Những việc này, từ ngày Châu Nhi được sanh ra cô ta đã hiểu rõ rồi.
“Di mẫu, con tin cô ta!”
Nói xong, Vu Vinh Hoa tự cười nhạo, cười cảnh tượng khóc không được cười không xong này, người mà cô ta hận lại cứu con trai cô ta, đây đúng là trò cười buồn cười nhất trong thiên hạ, nhưng cô ta lại không thể cười được, bởi vì cô ta rất cảm kích nàng, thật đó, lần này thực sự rất cảm kích nàng đã cứu giúp!
Vu Thức Vy không thèm để ý đến cô ta nữa, mà đi vào trong nhà, nhìn Thượng Quan Châu trong lòng nhũ mẫu đã khóc mệt đến nỗi ngủ say sưa.
Lần trước gặp nó, còn là một đứa trẻ nhăn nheo, bé nhỏ, bây giờ lớn được một chút. Sau đó, sự dày vò của ôn dịch lại làm cho nó ốm yếu như cây củi khô, làn da non nớt trên khuôn mắt cũng trở nên vàng vàng, hơi thở yếu ớt, tựa như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.
Trong lòng Vu Thức Vy bỗng thắt lại, dâng lên một cảm giác không thể nói thành lời, cuối cùng nàng cũng không thể nào hạ thủ với một đứa trẻ, nàng hận, rất hận bản thân, Thượng Quan Diệp và Vu Vinh Hoa liên thủ chém chết Huyền Việt và Lưu Chiêu của nàng, chúng nó vô tội như vậy, nhưng lại chết oan như vậy, nhưng bây giờ nàng lại cứu con trai của kẻ thù, chuyện này tính làm sao đây, tính làm sao đây?
Nếu Huyền Việt và Lưu Chiêu biết có trách nàng hay không? Có hận nàng hay không?
Nàng nghĩ chắc là sẽ không đâu, chúng lương thiện đáng mến, hiểu chuyện như vậy, chắc là sẽ không trách nàng đâu....
Thượng Quan Diệp từ bên ngoài đi vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng đau thương của Vu Thức Vy, sau khi sững sờ một hồi liền đi về phía nàng, “Vu Thức Vy, sao ngươi lại đến đây?”
Vu Thức Vy trong lòng bỗng trở nên lạnh lùng, ngước ánh mắt thâm độc lên nhìn Thượng Quan Diệp một cái, lạnh lùng nói: “Ta đến để xem con trai ngươi làm chết từng chút từng chút một...”
Sau khi Thượng Quan Diệp nghe xong những lời này, trong lòng thắt lại, cắn răng, tức đến nỗi vung tay tát Vu Thức Vy, “Ta không cho phép ngươi nói bậy!”
Đánh xong, Thượng Quan Diệp sững sờ, lại vội vàng nói: “Xin lỗi, ta...do ta quá kích động, ta....”
“Bốp” Vu Thức Vy đánh trả cho hắn một bạt tai, hận ý trong đáy mắt trở thành một màu đỏ tươi, tiến gần một bước nói: “Thượng Quan Diệp, đánh ta một bạt tai, ngươi chuẩn bị trả giá như thế nào đây? Một cánh tay hay là một cái chân?”
Thượng Quan Diệp bị sát khí trong ánh mắt của nàng ép lùi lại một bước, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng lần trước nàng lấy búa cắt ngón tay của nàng, ánh mắt thâm độc như vậy, không có nửa phần do dự, giống như thần chết từ trong địa ngục đi ra, thực sự khiến người ta hoảng sợ.
Hắn đường đường là một tên nam nhân vai rộng bảy tấc, lần đó cũng bị dọa đến nỗi không dám chọc giận, những ngày qua cũng không chủ động đi gây sự với nàng nàng, chỉ đang chuẩn bị cho tiền đồ của bản thân. Lúc nãy nghe nàng nói những lời đó, quả thực làm hắn tức giận, cho nên mới đánh nàng, thực ra đánh xong hắn liền hối hận, hắn...
‘Vu Thức Vy, lúc nãy là do bổn vương kích động, ngươi cũng đánh ta rồi, chúng ta hòa nhau!”
Bình luận facebook