Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
44149
Vu Thức Vy xua tay, nghiêm túc nói: “Không, việc của Đường Thục Phi, hoàng thượng đang nghi ngờ là do ta làm, còn sai người tới giám sát ta, chúng ta tạm tời không được làm bất cứ chuyện gì khác, phía Đoan Vương phủ có Ly Hạ lo liệu. Thấm Thủy công chúa lần trước bị mắc bệnh truyền nhiễm, giành thuốc của Thượng Quan Châu uống, bị Thượng Quan Diệp đánh một trận, từ tận đáy lòng sớm đã sợ hãi vô cùng rồi, vài hôm nữa sẽ có một cuộc chiến rất lớn nổ ra, họa từ trong nhà mà ra, ta muốn xem xem Thượng Quan Diệp là lo trước hay là lo sau!”
Ba người Hàm Yên, Điểm Thúy và Tiểu Ninh lần lượt nhì nhau, ngầm hiểu cười một tiếng, Điểm Thúy cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Thượng Quan Diệp nếu biết Ly Hạ thật ra là người của tiểu thư, không biết hắn có giận xanh mặt không nhỉ? Nghĩ tới cảnh tượng đó thật là hả lòng hả dạ quá đi”.
Vu Thức Vy nhìn bộ dạng này của Điểm Thúy, nhịn không được cười: “hắn có giận xanh mặt hay không ta không biết, nhưng ta chỉ biết một điều là hắn đã đội mũ xanh rồi (ý là bị cắm sừng)”.
“He…he…he” ba nha hoàn bỗng chốc đồng loạt cười.
Đoan Vương phủ.
Thấm Thúy công chúa cơ thể cũng đã hoạt bát hơn nhiều, trên người mặc y phục màu nhạt tương phản với sắc đỏ, như đem hết tất cả bệnh tật suốt mấy ngày qua cuốn hết đi, trang điểm nhè nhẹ, trông vô cùng xinh đẹp.
Đàn Hương chải cho nàng một kiểu đầu vô cùng tỉ mỉ, phía sau cài một đôi trâm ngọc hình hoa hải đường vàng, cười nói: “Công chúa, người xem, thật là đẹp”.
Thấm Thúy công chúa ngước mắt ngắm nhìn người trong gương, người con gái trong đó nhan sắc thật xinh đẹp, nhưng….đôi mắt lại ảm đạm vô hồn, sớm đã không còn giống như trước nữa rồi!
Sự ngang ngạnh và cao ngạo đã từng ăn sâu vào trong xương tủy đều đã không còn tồn tại nữa rồi, nàng cuối cùng lại rơi vào tình thế chỉ vì những ghen tuông mà bị đẩy tới nơi hậu viện này, trở thành nữ nhân ngay cả phu quân của mình cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Nàng rất nhớ những ngày tháng cưỡi ngựa chạy như bay trên thảo nguyên, trời xanh mây trắng, nàng giống như một chú đại bàng con mới sinh, tự do bay lượn trên bầu trời, nhưng bây giờ, cánh bị gãy rồi, nàng muốn bay cũng không thể bay được.
Có thể oán trách ai được đây?
Vu Thức Vy sao?
Lúc đầu, nàng từ Mạc Bắc tới đây, trước đó nàng nhận được mật thư của Thượng Quan Diệp, muốn nàng và hoàng huynh cùng nhau giúp hắn đối phó với Vu Thức Vy. Nàng và hoàng huynh cho rằng chẳng qua chỉ là một nữ nhi chỉ được vẻ bề ngoài, kiến thức hạn hẹp kém hiểu biết, cho nên liên tiếp làm khó nàng ta. Nhưng bây giờ, bọn họ cuối cùng phải trả giá cho sự ngu dốt và kém hiểu biết của mình, bản thân bị trở thành nữ nhân ôm theo mối hận ở nơi hậu viện này, hoàng huynh không còn tính người nữa!
Nữ nhi này túc trí đá mưu, lòng dạ nham hiểm, là người nàng muốn đối phó là đối phó được hay sao?
Thượng Quan Diệp?
Điều nàng hận nhất chính là hắn cưới nàng nhưng lại không đối xử tốt với nàng, phụ lại thanh xuân và tình yêu của nàng, còn hại chết con nàng, khiến nàng mất đi cơ hội được làm mẹ, nàng hận Thượng Quan Diệp, hận hắn vô cùng!
Hiện giờ, người nàng càng hận hơn chính là Vu Vinh Hoa, dựa vào cái gì nàng mất đi hài nhi của mình, còn hài nhi của cô ta lại có thể sống tốt như vậy chứ?
Chỉ cần nhớ tới ngày nàng uống thuốc của Thượng Quan Châu, ánh mắt vô tình của Thượng Quan Diệp lúc đánh nàng, nàng liền hận, hận không thể giết chết Thượng Quan Diệp, hận không thể giết chết Vu Vinh Hoa, hận không thể giết chết Thượng Quan Châu.
Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng bẩm báo của một nô tỳ tới: “Vương phi nương nương, Tuyết di nương tới thỉnh an người”.
Ánh mắt của Thấm Thúy công chúa liền dịu dàng, mọi người đều nói giúp người khi gặp nạn là điều khiến người ta khó quên nhất, nàng bây giờ mới hiểu ai đối với nàng là thật lòng nhất “Mau mời người vào”.
Thẩm Li Hạ được nô tì dẫn tới trước mặt Thấm Thúy công chúa, ôn nhu hành lễ với Thấm Thúy công chúa, “Tiện thiếp tham kiến Vương phi nương nương”.
Thấm Thúy công chúa nở nụ cười mỉm, đỡ Thẩm Li Hạ dậy, kéo Tuyết di nương tới ngồi lên giường, nói: “Thật ra di nương không cần ngày nào cũng tới thỉnh an ta đâu”.
Ánh mắt Thẩm Li Hạ trong suốt nhìn Thấm Thúy công chúa, nói: “Tiện thiếp lo cho sức khỏe của công chúa, một ngày không tới trong lòng không yên tâm, phía Vinh di nương và tiểu thế tử có Vương gia chăm sóc, tiện thiếp quan tâm cũng vô ích”.
Vừa nghe tới Vinh di nương và tiểu thế tể, sắc mặt của Thấm Thúy công chúa tối sầm lại, trong ánh mắt tràn đầy ý hận, nói: “Vậy sao, chàng có người phụ nữ mình yêu, có tiểu thế tử, sao có thể nhớ tới ta chứ? Ta chẳng qua uống một bát thuốc, liền bị bọn họ nói thành người phụ nữ lòng dạ độc ác, lẽ nào mạng của ta không phải cũng là một mạng người hay sao?”.
Thẩm Li Hạ lau nước mắt, trên mặt tràn đầy sự bất bình nói: “Tiện thiếp cảm thấy uất ức thay Vương phi nương nương, rõ ràng người mới là chính phi, vậy mà con trai của Vinh di nương lại được sắc phong làm thế tử thật không công bằng mà!”.
Thấm Thúy công chúa cũng bị câu nói này làm cho kích động, đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Đi, chúng ta đi thăm Vinh di nương và tiểu thế tử”.
Từ sâu trong đáy mắt của Thẩm Li Hạ vụt qua một suy nghĩ, đứng dậy nói: “Nương nương, người đi trước đi, tiện thiếp trước khi tới đây, có hầm cho nương nương một nồi cháo nhân sâm đang đặt trên bếp, lúc này sợ là cũng sắp được rồi, những nô tỳ kia chân tay lóng ngóng, tiện thiếp vốn tự mình làm quen rồi, không muốn người khác đụng vào, vẫn mong nương nương ân chuẩn cho tiện thiếp”.
Thấm Thúy công chúa vừa nghe Tuyết di nương vì mình, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, tự nhiên gật đầu đồng ý: “Được!”
Nói xong, Thấm Thúy công chúa liền dẫn theo một đám nô tì, đi tới Vinh Hoa các, còn chưa bước vào trong, đã nghe thấy một loạt tiếng cười khanh khách của trẻ con, giống như một thanh kiếm sắc cắm vào trái tim của Thấm Thúy công chúa.
Ánh mắt nàng lạnh lùng, nhưng trên mặt nở nụ cười tươi rói, người chưa thấy đâu nhưng đã nghe thấy tiếng nàng: “Ái chà chà, từ xa đã nghe thấy tiếng cười náo nhiệt từ trong phòng của muội muội rồi, náo nhiệt như vậy, sao lại không gọi tỷ tỷ tới chung vui một chút?”.
Trong phòng bỗng im lặng, Vu Vinh Hoa và nhũ mẫu thờ thần nhìn Thấm Thúy công chúa đột nhiên bước vào, đáy mắt có chút kinh ngạc.
Thấm Thúy công chúa đi tới trước mặt nhũ mẫu, nhìn Thượng Quan Châu vô cùng hoạt bát một cái, trên mặt nở một nụ cười hiền từ, giơ tay ra, nói: “Nào, để ta ôm Châu nhi một chút, từ lúc nó sinh ra đích mẫu ta vẫn chưa ôm nó lần nào!”.
Mắt Vu Vinh Hoa nhìn đôi tay với những chiếc móng dài sắp chạm vào người Thượng Quan Châu, đáy lòng có chút hoảng hốt, bỗng đứng chắn trước người Thượng Quan Châu, gượng gạo cười nói: “Nương Nương, Châu nhi hôm nay uống khá nhiều nước, chốc nữa không may tiểu tiện lên người nương nương, như vậy thật sự không hay chút nào!”.
Thấm Thúy công chúa cười, đẩy cô ta ra, chớp mắt nói: “Không sao, ta thích nhất là trẻ con, để ta ôm Châu nhi chút nào!”.
“Vương phi nương nương ~” Vu Vinh Hoa vội vàng chặn trước mặt của Thấm Thúy công chúa, dáng vẻ giống như gà mẹ bảo vệ gà con, cả người vô cùng cảnh giác, giống như sợ Thấm Thúy công chúa sẽ làm gì Thượng Quan Châu vậy!
Sắc mặt của Thấm Thúy công chúa liền trùng xuống, tức giận nói: “Muội muội, ngươi luôn ngăn cản bổn phi là có ý gì đây? Lẽ nào ngươi cho rằng bổn phi sẽ làm hại tiểu thế tử hay sao?”.
Sắc mặt Vu Vinh Hoa trắng bệch, lo lắng nói: “Không phải vậy, không phải như vậy đâu nương nương”.
“Không phải thì ngươi mau tránh ra”.
Thấm Thúy công chúa một tay đẩy Vu Vinh Hoa ra, mãnh mẽ ôm lấy Thượng Quan Châu ở trong tay của nhũ mẫu, nhũ mẫu sợ làm bị thương tiểu thế tử nên vội vàng buông tay.
“Châu nhi, ta là đích mẫu của con, lần đầu chúng ta gặp nhau, có gì chiếu cố ta nhiều hơn nhé!”.
Thấm Thúy công chúa nhìn đứa trẻ đáng yêu trong vòng tay mình, nụ cười dịu dàng, khiến cho Vu Vinh Hoa vốn dĩ muốn cướp con về bỗng đứng im không bước tới ngăn cản nữa, sau đó đi tới, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, nói: “Nương nương, vẫn là đưa ta bế thì hơn”.
Giọng nói của nàng ta có chút run rẩy, từ trong lòng cho tới cổ hỏng, chỉ sợ làm Thấm Thúy công chúa phật ý sẽ làm hại Châu nhi.
Thấm Thúy công chúa xoay người, tránh bàn tay của nàng ta, cười nói: “Muội muội đừng nhỏ nhen như vậy chứ, ta mất đi con của mình, chưa từng cảm nhận qua cảm giác của việc làm mẹ như nào, ngươi để ta ôm thêm một chút nữa đi, ta cũng không có đáng sợ như vậy, không cần phải đề phòng ta như thế”.
Giữa thanh thiên bạch nhật, cho dù nàng thực sự hận đi chăng nữa, cùng sẽ không hơi đâu mà đi làm mấy chuyện như vậy đâu!
Vừa hay đúng lúc, Thượng Quan Diệp bãi triều quay trở về, vừa vào trong phòng liền nhìn thấy Thấm Thúy công chúa đang ôm tiểu thế tử, nhẹ nhàng chơi đùa với hắn ở trong lòng, trọc tiểu thế tử khiến tiểu thế tử cười không ngừng, hắn không kìm được đi tới, ánh mắt dịu dàng nói: “Thấm Thủy, cơ thể nàng khá hơn rồi chứ?”.
Mấy ngày nay, hắn không đi tới Thanh Âm các lần nào, là hắn sơ suất rồi.
Thấm Thúy công chúa ôn nhu nhìn Thượng Quan Diệp một cái, lại tiếp tục trêu đùa với tiểu thế tử, nói: “Vương gia, thần thiếp vừa mới phát hiện ra hóa ra cảm giác được làm mẹ lại tuyệt vời như vậy, thần thiếp thật sự rất ngưỡng mộ muội muội, có thể sinh ra một đứa bé đáng yêu như tiểu thế tử”.
Trong lúc nói, ánh mắt bi thương nhìn Thượng Quan Diệp, ngầm nhắc tới chuyện ngày hôm đó Thượng Quan Diệp khiến nàng mất đi đứa con của mình.
Thượng Quan Diệp nhìn Thượng Quan Châu ở trong tay nàng, rồi lại nhìn Thấm Thúy công chúa một cái, đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy, nếu không phải do hắn, đứa con của hắn và Thấm Thúy bây giờ cũng lớn tầm như vậy, không, so với Châu nhi lớn hơn một chút!
“Thấm Thủy…..”
Thượng Quan Diệp do dự, đang định nói lời xin lỗi, bỗng nhìn thấy sắc mặt Thấm Thúy công chúa đột nhiên thay đổi, cánh tay hơi run run, dọa Vu Vinh Hoa kinh sợ mà hét lên một tiếng, muốn bước lên trước cướp con lại, lại bị Thấm Thúy công chúa ngăn chặn, nàng nói: “Không được cử động, để cho nó tè xong đã!”.
Lời vừa nói xong, Thượng Quan Diệp và Vu Vinh Hoa ngẩn người, sau đó lớn tiếng cười.
Đợi tiểu thế tử đi vệ sinh xong, Thấm Thúy công chúa đưa Thượng Quan Châu cho nhũ mẫu, thuận tay chạm nhẹ lên chóp mũi của tiểu thế tử, nói: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, lần đầu gặp ta liền tặng cho vi mẫu quà gặp mặt to như vậy, trái lại khiến vi mẫu thật không uổng công tới đây thăm ngươi”.
Nói những lời này, Thấm Thúy công chúa từ giữa eo của mình lấy ra một miếng ngọc bội tượng trưng cho thân phận của bản thân, đặt vào trong lòng của Thượng Quan Châu, nói: “Đây là quà vi mẫu tặng cho người làm quà gặp mặt”.
Thượng Quan Diệp không ngờ Thấm Thúy công chúa trải qua cơn bệnh nặng, liền thay đổi tính tình, đáy lòng có chút cảm động, rồi lại nhìn trên người nàng tỏa ra mùi nước tiểu của tiểu thế tử, không nhịn được quan tâm nói: “Nàng đi thay y phục trước đi, đừng để nhiễm phong hàn”.
Thấm Thúy công chúa dịu dàng cười một cái, bước tới nắm lấy cánh tay của Thượng Quan Diệp, nói: “Vương gia, ngài đi cùng ta được không? Trên bếp đang hầm Băng Xuyên Lộ mà vương gia thích uống nhất, vài ngày trước Phụ Hãn ta đặc biệt sai người mang tới”.
Thượng Quan Diệp không có cách nào cự tuyệt vẻ thùy mị này của nàng, cười dịu dàng với Thấm Thúy công chúa, nói: “Được, bổn vương đi cũng với nàng”.
Nói xong, hai người đi song song rời khỏi Vinh Hoa Các, không thèm đếm xỉa tới Vu Thức Vy được Thượng Quan Diệp nâng niu trong lòng bàn tay những ngày qua.
Chừng một lúc sau, Thanh Âm Các truyền tin tới, Thượng Quan Diệp cả ngày hôm nay sẽ ở lại Thanh Âm Các, sẽ không tới Vinh Hoa Các nữa, khiến Vu Thức Vy một mình ăn cơm.
Liên tiếp ba ngày sau, Thượng Quan Diệp đều ở lại Thanh Âm Các, tất cả người làm trong Đoan Vương phủ đều biết gió xoay hướng vương phủ có biến, Vương phi bắt đầu đắc sủng rồi, những nô tài nô tì trước đây không chút đau lòng cũng phụ họa theo, Thấm Thúy công chúa nhất thời không ai có thể so bì, nàng lại một lần nữa đoạt được quyền hành ở Vương phủ về tay mình.
Thẩm Li Hạ đem những thông tin này từng câu viết lại vào một mảnh giấy, sai ám thị truyền tin cho Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy nhìn mảnh giấy trong tay, gần như có thể tưởng tượng ra tình hình trong Đoan Vương phủ mấy ngày này, lập tức dặn dò Hàm Yên, nói: “Bảo ám vệ nói lại với Ly Hạ, Cố Ngưng Hương bước này có thể đi được rồi”.
Vu Thức Vy xua tay, nghiêm túc nói: “Không, việc của Đường Thục Phi, hoàng thượng đang nghi ngờ là do ta làm, còn sai người tới giám sát ta, chúng ta tạm tời không được làm bất cứ chuyện gì khác, phía Đoan Vương phủ có Ly Hạ lo liệu. Thấm Thủy công chúa lần trước bị mắc bệnh truyền nhiễm, giành thuốc của Thượng Quan Châu uống, bị Thượng Quan Diệp đánh một trận, từ tận đáy lòng sớm đã sợ hãi vô cùng rồi, vài hôm nữa sẽ có một cuộc chiến rất lớn nổ ra, họa từ trong nhà mà ra, ta muốn xem xem Thượng Quan Diệp là lo trước hay là lo sau!”
Ba người Hàm Yên, Điểm Thúy và Tiểu Ninh lần lượt nhì nhau, ngầm hiểu cười một tiếng, Điểm Thúy cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Thượng Quan Diệp nếu biết Ly Hạ thật ra là người của tiểu thư, không biết hắn có giận xanh mặt không nhỉ? Nghĩ tới cảnh tượng đó thật là hả lòng hả dạ quá đi”.
Vu Thức Vy nhìn bộ dạng này của Điểm Thúy, nhịn không được cười: “hắn có giận xanh mặt hay không ta không biết, nhưng ta chỉ biết một điều là hắn đã đội mũ xanh rồi (ý là bị cắm sừng)”.
“He…he…he” ba nha hoàn bỗng chốc đồng loạt cười.
Đoan Vương phủ.
Thấm Thúy công chúa cơ thể cũng đã hoạt bát hơn nhiều, trên người mặc y phục màu nhạt tương phản với sắc đỏ, như đem hết tất cả bệnh tật suốt mấy ngày qua cuốn hết đi, trang điểm nhè nhẹ, trông vô cùng xinh đẹp.
Đàn Hương chải cho nàng một kiểu đầu vô cùng tỉ mỉ, phía sau cài một đôi trâm ngọc hình hoa hải đường vàng, cười nói: “Công chúa, người xem, thật là đẹp”.
Thấm Thúy công chúa ngước mắt ngắm nhìn người trong gương, người con gái trong đó nhan sắc thật xinh đẹp, nhưng….đôi mắt lại ảm đạm vô hồn, sớm đã không còn giống như trước nữa rồi!
Sự ngang ngạnh và cao ngạo đã từng ăn sâu vào trong xương tủy đều đã không còn tồn tại nữa rồi, nàng cuối cùng lại rơi vào tình thế chỉ vì những ghen tuông mà bị đẩy tới nơi hậu viện này, trở thành nữ nhân ngay cả phu quân của mình cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Nàng rất nhớ những ngày tháng cưỡi ngựa chạy như bay trên thảo nguyên, trời xanh mây trắng, nàng giống như một chú đại bàng con mới sinh, tự do bay lượn trên bầu trời, nhưng bây giờ, cánh bị gãy rồi, nàng muốn bay cũng không thể bay được.
Có thể oán trách ai được đây?
Vu Thức Vy sao?
Lúc đầu, nàng từ Mạc Bắc tới đây, trước đó nàng nhận được mật thư của Thượng Quan Diệp, muốn nàng và hoàng huynh cùng nhau giúp hắn đối phó với Vu Thức Vy. Nàng và hoàng huynh cho rằng chẳng qua chỉ là một nữ nhi chỉ được vẻ bề ngoài, kiến thức hạn hẹp kém hiểu biết, cho nên liên tiếp làm khó nàng ta. Nhưng bây giờ, bọn họ cuối cùng phải trả giá cho sự ngu dốt và kém hiểu biết của mình, bản thân bị trở thành nữ nhân ôm theo mối hận ở nơi hậu viện này, hoàng huynh không còn tính người nữa!
Nữ nhi này túc trí đá mưu, lòng dạ nham hiểm, là người nàng muốn đối phó là đối phó được hay sao?
Thượng Quan Diệp?
Điều nàng hận nhất chính là hắn cưới nàng nhưng lại không đối xử tốt với nàng, phụ lại thanh xuân và tình yêu của nàng, còn hại chết con nàng, khiến nàng mất đi cơ hội được làm mẹ, nàng hận Thượng Quan Diệp, hận hắn vô cùng!
Hiện giờ, người nàng càng hận hơn chính là Vu Vinh Hoa, dựa vào cái gì nàng mất đi hài nhi của mình, còn hài nhi của cô ta lại có thể sống tốt như vậy chứ?
Chỉ cần nhớ tới ngày nàng uống thuốc của Thượng Quan Châu, ánh mắt vô tình của Thượng Quan Diệp lúc đánh nàng, nàng liền hận, hận không thể giết chết Thượng Quan Diệp, hận không thể giết chết Vu Vinh Hoa, hận không thể giết chết Thượng Quan Châu.
Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng bẩm báo của một nô tỳ tới: “Vương phi nương nương, Tuyết di nương tới thỉnh an người”.
Ánh mắt của Thấm Thúy công chúa liền dịu dàng, mọi người đều nói giúp người khi gặp nạn là điều khiến người ta khó quên nhất, nàng bây giờ mới hiểu ai đối với nàng là thật lòng nhất “Mau mời người vào”.
Thẩm Li Hạ được nô tì dẫn tới trước mặt Thấm Thúy công chúa, ôn nhu hành lễ với Thấm Thúy công chúa, “Tiện thiếp tham kiến Vương phi nương nương”.
Thấm Thúy công chúa nở nụ cười mỉm, đỡ Thẩm Li Hạ dậy, kéo Tuyết di nương tới ngồi lên giường, nói: “Thật ra di nương không cần ngày nào cũng tới thỉnh an ta đâu”.
Ánh mắt Thẩm Li Hạ trong suốt nhìn Thấm Thúy công chúa, nói: “Tiện thiếp lo cho sức khỏe của công chúa, một ngày không tới trong lòng không yên tâm, phía Vinh di nương và tiểu thế tử có Vương gia chăm sóc, tiện thiếp quan tâm cũng vô ích”.
Vừa nghe tới Vinh di nương và tiểu thế tể, sắc mặt của Thấm Thúy công chúa tối sầm lại, trong ánh mắt tràn đầy ý hận, nói: “Vậy sao, chàng có người phụ nữ mình yêu, có tiểu thế tử, sao có thể nhớ tới ta chứ? Ta chẳng qua uống một bát thuốc, liền bị bọn họ nói thành người phụ nữ lòng dạ độc ác, lẽ nào mạng của ta không phải cũng là một mạng người hay sao?”.
Thẩm Li Hạ lau nước mắt, trên mặt tràn đầy sự bất bình nói: “Tiện thiếp cảm thấy uất ức thay Vương phi nương nương, rõ ràng người mới là chính phi, vậy mà con trai của Vinh di nương lại được sắc phong làm thế tử thật không công bằng mà!”.
Thấm Thúy công chúa cũng bị câu nói này làm cho kích động, đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Đi, chúng ta đi thăm Vinh di nương và tiểu thế tử”.
Từ sâu trong đáy mắt của Thẩm Li Hạ vụt qua một suy nghĩ, đứng dậy nói: “Nương nương, người đi trước đi, tiện thiếp trước khi tới đây, có hầm cho nương nương một nồi cháo nhân sâm đang đặt trên bếp, lúc này sợ là cũng sắp được rồi, những nô tỳ kia chân tay lóng ngóng, tiện thiếp vốn tự mình làm quen rồi, không muốn người khác đụng vào, vẫn mong nương nương ân chuẩn cho tiện thiếp”.
Thấm Thúy công chúa vừa nghe Tuyết di nương vì mình, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, tự nhiên gật đầu đồng ý: “Được!”
Nói xong, Thấm Thúy công chúa liền dẫn theo một đám nô tì, đi tới Vinh Hoa các, còn chưa bước vào trong, đã nghe thấy một loạt tiếng cười khanh khách của trẻ con, giống như một thanh kiếm sắc cắm vào trái tim của Thấm Thúy công chúa.
Ánh mắt nàng lạnh lùng, nhưng trên mặt nở nụ cười tươi rói, người chưa thấy đâu nhưng đã nghe thấy tiếng nàng: “Ái chà chà, từ xa đã nghe thấy tiếng cười náo nhiệt từ trong phòng của muội muội rồi, náo nhiệt như vậy, sao lại không gọi tỷ tỷ tới chung vui một chút?”.
Trong phòng bỗng im lặng, Vu Vinh Hoa và nhũ mẫu thờ thần nhìn Thấm Thúy công chúa đột nhiên bước vào, đáy mắt có chút kinh ngạc.
Thấm Thúy công chúa đi tới trước mặt nhũ mẫu, nhìn Thượng Quan Châu vô cùng hoạt bát một cái, trên mặt nở một nụ cười hiền từ, giơ tay ra, nói: “Nào, để ta ôm Châu nhi một chút, từ lúc nó sinh ra đích mẫu ta vẫn chưa ôm nó lần nào!”.
Mắt Vu Vinh Hoa nhìn đôi tay với những chiếc móng dài sắp chạm vào người Thượng Quan Châu, đáy lòng có chút hoảng hốt, bỗng đứng chắn trước người Thượng Quan Châu, gượng gạo cười nói: “Nương Nương, Châu nhi hôm nay uống khá nhiều nước, chốc nữa không may tiểu tiện lên người nương nương, như vậy thật sự không hay chút nào!”.
Thấm Thúy công chúa cười, đẩy cô ta ra, chớp mắt nói: “Không sao, ta thích nhất là trẻ con, để ta ôm Châu nhi chút nào!”.
“Vương phi nương nương ~” Vu Vinh Hoa vội vàng chặn trước mặt của Thấm Thúy công chúa, dáng vẻ giống như gà mẹ bảo vệ gà con, cả người vô cùng cảnh giác, giống như sợ Thấm Thúy công chúa sẽ làm gì Thượng Quan Châu vậy!
Sắc mặt của Thấm Thúy công chúa liền trùng xuống, tức giận nói: “Muội muội, ngươi luôn ngăn cản bổn phi là có ý gì đây? Lẽ nào ngươi cho rằng bổn phi sẽ làm hại tiểu thế tử hay sao?”.
Sắc mặt Vu Vinh Hoa trắng bệch, lo lắng nói: “Không phải vậy, không phải như vậy đâu nương nương”.
“Không phải thì ngươi mau tránh ra”.
Thấm Thúy công chúa một tay đẩy Vu Vinh Hoa ra, mãnh mẽ ôm lấy Thượng Quan Châu ở trong tay của nhũ mẫu, nhũ mẫu sợ làm bị thương tiểu thế tử nên vội vàng buông tay.
“Châu nhi, ta là đích mẫu của con, lần đầu chúng ta gặp nhau, có gì chiếu cố ta nhiều hơn nhé!”.
Thấm Thúy công chúa nhìn đứa trẻ đáng yêu trong vòng tay mình, nụ cười dịu dàng, khiến cho Vu Vinh Hoa vốn dĩ muốn cướp con về bỗng đứng im không bước tới ngăn cản nữa, sau đó đi tới, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, nói: “Nương nương, vẫn là đưa ta bế thì hơn”.
Giọng nói của nàng ta có chút run rẩy, từ trong lòng cho tới cổ hỏng, chỉ sợ làm Thấm Thúy công chúa phật ý sẽ làm hại Châu nhi.
Thấm Thúy công chúa xoay người, tránh bàn tay của nàng ta, cười nói: “Muội muội đừng nhỏ nhen như vậy chứ, ta mất đi con của mình, chưa từng cảm nhận qua cảm giác của việc làm mẹ như nào, ngươi để ta ôm thêm một chút nữa đi, ta cũng không có đáng sợ như vậy, không cần phải đề phòng ta như thế”.
Giữa thanh thiên bạch nhật, cho dù nàng thực sự hận đi chăng nữa, cùng sẽ không hơi đâu mà đi làm mấy chuyện như vậy đâu!
Vừa hay đúng lúc, Thượng Quan Diệp bãi triều quay trở về, vừa vào trong phòng liền nhìn thấy Thấm Thúy công chúa đang ôm tiểu thế tử, nhẹ nhàng chơi đùa với hắn ở trong lòng, trọc tiểu thế tử khiến tiểu thế tử cười không ngừng, hắn không kìm được đi tới, ánh mắt dịu dàng nói: “Thấm Thủy, cơ thể nàng khá hơn rồi chứ?”.
Mấy ngày nay, hắn không đi tới Thanh Âm các lần nào, là hắn sơ suất rồi.
Thấm Thúy công chúa ôn nhu nhìn Thượng Quan Diệp một cái, lại tiếp tục trêu đùa với tiểu thế tử, nói: “Vương gia, thần thiếp vừa mới phát hiện ra hóa ra cảm giác được làm mẹ lại tuyệt vời như vậy, thần thiếp thật sự rất ngưỡng mộ muội muội, có thể sinh ra một đứa bé đáng yêu như tiểu thế tử”.
Trong lúc nói, ánh mắt bi thương nhìn Thượng Quan Diệp, ngầm nhắc tới chuyện ngày hôm đó Thượng Quan Diệp khiến nàng mất đi đứa con của mình.
Thượng Quan Diệp nhìn Thượng Quan Châu ở trong tay nàng, rồi lại nhìn Thấm Thúy công chúa một cái, đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy, nếu không phải do hắn, đứa con của hắn và Thấm Thúy bây giờ cũng lớn tầm như vậy, không, so với Châu nhi lớn hơn một chút!
“Thấm Thủy…..”
Thượng Quan Diệp do dự, đang định nói lời xin lỗi, bỗng nhìn thấy sắc mặt Thấm Thúy công chúa đột nhiên thay đổi, cánh tay hơi run run, dọa Vu Vinh Hoa kinh sợ mà hét lên một tiếng, muốn bước lên trước cướp con lại, lại bị Thấm Thúy công chúa ngăn chặn, nàng nói: “Không được cử động, để cho nó tè xong đã!”.
Lời vừa nói xong, Thượng Quan Diệp và Vu Vinh Hoa ngẩn người, sau đó lớn tiếng cười.
Đợi tiểu thế tử đi vệ sinh xong, Thấm Thúy công chúa đưa Thượng Quan Châu cho nhũ mẫu, thuận tay chạm nhẹ lên chóp mũi của tiểu thế tử, nói: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, lần đầu gặp ta liền tặng cho vi mẫu quà gặp mặt to như vậy, trái lại khiến vi mẫu thật không uổng công tới đây thăm ngươi”.
Nói những lời này, Thấm Thúy công chúa từ giữa eo của mình lấy ra một miếng ngọc bội tượng trưng cho thân phận của bản thân, đặt vào trong lòng của Thượng Quan Châu, nói: “Đây là quà vi mẫu tặng cho người làm quà gặp mặt”.
Thượng Quan Diệp không ngờ Thấm Thúy công chúa trải qua cơn bệnh nặng, liền thay đổi tính tình, đáy lòng có chút cảm động, rồi lại nhìn trên người nàng tỏa ra mùi nước tiểu của tiểu thế tử, không nhịn được quan tâm nói: “Nàng đi thay y phục trước đi, đừng để nhiễm phong hàn”.
Thấm Thúy công chúa dịu dàng cười một cái, bước tới nắm lấy cánh tay của Thượng Quan Diệp, nói: “Vương gia, ngài đi cùng ta được không? Trên bếp đang hầm Băng Xuyên Lộ mà vương gia thích uống nhất, vài ngày trước Phụ Hãn ta đặc biệt sai người mang tới”.
Thượng Quan Diệp không có cách nào cự tuyệt vẻ thùy mị này của nàng, cười dịu dàng với Thấm Thúy công chúa, nói: “Được, bổn vương đi cũng với nàng”.
Nói xong, hai người đi song song rời khỏi Vinh Hoa Các, không thèm đếm xỉa tới Vu Thức Vy được Thượng Quan Diệp nâng niu trong lòng bàn tay những ngày qua.
Chừng một lúc sau, Thanh Âm Các truyền tin tới, Thượng Quan Diệp cả ngày hôm nay sẽ ở lại Thanh Âm Các, sẽ không tới Vinh Hoa Các nữa, khiến Vu Thức Vy một mình ăn cơm.
Liên tiếp ba ngày sau, Thượng Quan Diệp đều ở lại Thanh Âm Các, tất cả người làm trong Đoan Vương phủ đều biết gió xoay hướng vương phủ có biến, Vương phi bắt đầu đắc sủng rồi, những nô tài nô tì trước đây không chút đau lòng cũng phụ họa theo, Thấm Thúy công chúa nhất thời không ai có thể so bì, nàng lại một lần nữa đoạt được quyền hành ở Vương phủ về tay mình.
Thẩm Li Hạ đem những thông tin này từng câu viết lại vào một mảnh giấy, sai ám thị truyền tin cho Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy nhìn mảnh giấy trong tay, gần như có thể tưởng tượng ra tình hình trong Đoan Vương phủ mấy ngày này, lập tức dặn dò Hàm Yên, nói: “Bảo ám vệ nói lại với Ly Hạ, Cố Ngưng Hương bước này có thể đi được rồi”.
Bình luận facebook