Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
44150
Hàm Yên nghiêng người, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nói: “Vâng, tiểu thư, nô tỳ đi làm ngay, nhưng nô tì chợt nhớ ra một chuyện…..”
“Việc gì?” Vu Thức Vy vừa chữa bệnh vừa điều phối thuốc, hỏi một cách thờ ơ.
Hàm Yên bước tới, nhỏ giọng nói: “Ngày mai là ngày giỗ của Vương Thị, tiểu thư cô….”
“Ngày giỗ của Vương thị?”.
Vu Thức Vy đang bận rộn ngẩng đầu lên, đôi mày đen nhăn lại, nói: “Thì ra nhanh như vậy đã một năm qua đi rồi cơ à, ừ….Bà ta tuy đối xử với ta không tốt, nhưng người chết thì cũng đã chết rồi, ta sẽ đốt chút tiền giấy cho bà ta, người chết thì không nhìn thấy, nhưng người sống lại có thể nhìn thấy đó….”
Hàm Yên gật đầu, nói: “Vậy nô tỳ đi chuẩn bị liền, dán một ít nhà giấy chẳng hạn….”
Lúc này, bên ngoài sân đột nhiên truyền tới một giọng nói vội vàng, chặt đứt lời của Hàm Yên, nói: “Tiểu thư, Hoàng hậu triệu người vào cung”.
Sự lạnh lùng trong con ngươi của Vu Thức Vy như ngưng tụ lại, ngước mắt nhìn Điểm Thúy vừa bước vào, Điểm Thúy lặp lại một lần nữa những lời vừa rồi, “Tiểu thư, Hoàng hậu muốn triệu người vào cung”
“Ta biết rồi!” Vu Thức Vy nhàn nhạt trả lời một câu, trong lòng lờ mờ đoán được ra Hoàng Hậu triệu kiến nàng lúc này là vì cái gì.
Lần trước, Diệp Hoàng Hậu nói muốn nàng cùng bà ta đi Dương Châu thăm người thân, sau đó dịch bệnh bùng phát, mọi việc đều phải hoãn lại, bây giờ cố ý muốn nhắc lại chuyện cũ, mà bản thân nàng, căn bản là không muốn đi….
“Điểm Thúy, ngươi đi lấy bộ y phục hoàng cung ra đây cho ta~”.
Trường Xuân Cung, một loạt tiếng cười nói vui vẻ vang lên, Bát công chúa Thượng Quan Đoan Nhu cùng Hoàng hậu nói những chuyện thú vị mà nàng gặp trên đường khi mình lén lút xuất cung vào năm ngoái.
Hoàng Hậu lắc đầu trìu mến, chỉ về phía Bát công chúa, nói: “Ngươi ấy à, rõ ràng phận là nữ nhi, lại còn là công chúa cao quý, cả ngày lại giống như một nam nhi, chẳng trách Thái Hậu gọi ngươi là Soán Thiên Hầu”.
Thái tử ngồi bên cạnh cũng lắc đầu phá lên cười, ôn tồn lễ độ nói: “Mẫu hậu, người đừng nói muội ấy, tuổi này được vui chơi không phải tốt hơn sao?”.
Thân là thái tử, trên vai gánh trọng trách của giang sơn xã tắc, từ nhỏ đã không giống huynh đệ tỷ muội của mình, được vui chơi thoải mái, cho nên hắn rất ngưỡng mộ Bát muội có thể thỏa thích chơi đùa tự do như vậy.
Hoàng hậu bắt gặp sự ngưỡng mộ lẫn sự buồn bã trong mắt của Thái tử, thu lại nụ cười, định nói vài câu với thái tử, liền bị giọng hô cao của thái giám bên ngoài cung truyền tới cắt ngang: “Tĩnh Văn công chúa tới ~”.
Lời vừa nói xong, ánh mắt của Hoàng hậu trở lên lạnh lùng, ý định giết người chợt lóe lên. Bát công chúa ánh mắt sáng lên giống hệt thái tử, không kìm được lòng vội vàng nhìn về phía cửa cung.
Tấm rèm được vén lên ánh sáng chiếu vào, tiếp theo đó, một bóng dáng nữ nhi thướt tha đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn thoa một lớp phấn mỏng, nhưng đôi mắt sáng và linh hoạt, ánh mắt long lanh, vẻ mặt phấn khởi. Tú ngoại không hề cầu kỳ, bên trong lại ẩn chưa nội tâm sâu sắc, vừa có sự dịu dàng đoan trang của nữ như, lại có sự trầm ổn mạnh mẽ của nam nhi.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng Hậu nương nương, tham kiến Dung Xuyên thái tử ~” Vu Thức Vy nghiêng người hành lễ, thái độ đúng chừng mực.
Hoàng hậu thần sắc không đổi nói: “ Mau đứng lên đi, Như Mộng, ban ngồi”.
“Thần thiếp tạ ơn nương nương” Vu Thức Vy nói xong liền ngồi xuống, dáng vẻ ung dung thoải mái, thông minh lanh lợi, tìm không ra một chút khuyết điểm nào.
Bát công chúa trước giờ vốn không tuân theo quy tắc nào trong cung, nhìn thấy Vu Thức Vy vừa ngồi xuống, liền bổ nhào tới phía nàng, ôm lấy nàng, cao hứng nói: “Vu tỷ tỷ, nhiều ngày không gặp, muội nhớ tỷ chết đi được”.
Vu Thức Vy nở một nụ cười chân thành với Bát công chúa: “Công chúa hôm kia vừa mới tới Vu phủ, mới có ba ngày không gặp thôi mà”.
Bát công chúa bĩu môi, dựa vào vai cua Vu Thức Vy, giống như đang làm nũng, nói: “Tỷ không hiểu được đâu, một ngày không gặp như cách ba thu, muội chính là nhớ tỷ mà, huynh nói xem có phải không, Thái tử ca ca?”.
Hai mắt của Thái tử sớm đã gắn chặt trên người của Vu Thức Vy, trong lúc thất thần nghe được những lời này, ngại ngùng dời tầm mắt sang chỗ khác, vội vàng che giấu tâm tư đi nói: “Phải, phải ~”.
Tuy nhiên, hắn vốn không nghe rõ những lời bát công chúa vừa nói.
Sau khi Bát công chúa nghe xong, cười một cách xảo quyệt, trêu trọc nói: “Ý, Thái tử ca ca cũng đối với Vu tỷ tỷ một ngày không gặp như cách ba năm à?”
Lời này nói ra giống như một cái gương, vừa hay chiếu thẳng tới tận đáy lòng của thái tử, ở nơi đó đang cố gắng che giấu đi tình cảm riêng, khiến toàn bộ tâm tư của hắn không còn chỗ lấp nữa, bí mật trong lòng mình như bị phơi trần ra trước mặt mọi người, lúng túng vô cùng, đành phải giả bộ tức giận nói: “Đoan Nhu, muội không được ăn nói lung tung, như vậy sẽ bôi nhọ thanh danh của Tĩnh Văn đó”.
Hắn chỉ nói về Vu Thức Vy, chứ không nói tới mình, trước mặt người mình thích cũng sẽ trở nên hèn mọn thấp kém, cho dù bản thân có là Thái tử dưới một người nhưng trên vạn người, cho dù bản thân hắn sau này có là người thông trị cả giang sơn vạn dặm nay đi chăng nữa.
Hoàng hậu ở trong thâm cung này bao nhiêu năm, cái gì chưa từng thấy qua chứ, chỉ một câu nói này thôi liền nhận ra Thái tử đối với Vu Thức Vy vẫn chưa hoàn toàn chết tâm, đáy lòng trầm xuống, đành phải thêm một câu, nói: “Công chúa này, vài ngày trước dịch bệnh bùng phát, nên việc về quê thăm người thân phải trì hoãn lại, bây giờ dịch bệnh đã được khống chế, mọi chuyện đều ổn hơn rồi, vậy chúng ta ngày kia khởi hành chứ”.
Vu Thức Vy ngoan ngoãn đứng dậy, thuận theo nói: “Vâng, thưa Hoàng Hậu nương nương”.
Hoàng hậu hài lòng gật đầu, “Thật là một đứa trẻ đáng yêu, kết duyên với Mẫn thân vương, đúng là trời sinh một cặp, có điều là…”
Bà ta vội vàng chuyển đề tài, nói: “Chỉ có điều là gần đây bổn cung nghe được một vài tin đồn nhảm nhí, nói Mẫn Thân Vương bỏ vợ bỏ con, khiến Sử Phát Thê tức giận, không biết công chúa có nghe nói hay không?”.
Vu Thức Vy lắc đầu, mỉm cưởi nói: “Khởi bẩm nương nương, thần thiếp không biết có những lời đồn nhảm nhí như vậy”.
“Không nghe thấy cũng tốt, những người xung quanh nữ nhân đó cũng chết rồi, chỉ còn lại mỗi một đứa trẻ, sau khi con gả qua đó rồi đối xử với thằng bé tốt một chút, không người ta lại chỉ trích gia giáo của hoàng tộc ta, cho rằng ngay tới một đứa bé cũng không dung được”.
Lông mi rủ xuống hơi run, che đi nụ cười lạnh lùng chợt hiện lên trong đáy mắt, bà ta đây là đang muốn chia rẽ sao? Hừ, hóa ra bà ta sớm đã đạt được mục đích của mình trên phương diện nào đó rồi hay sao
Vu Thức Vy ngẩng đầu nên, mặt đầy vẻ tức giận nói: “Hoàng hậu nương nương, lẽ nào những lời đồn bên ngoài đều là sự thật sao? Thần thiếp sao lại đen đủi như vậy được chứ? Không được, thần thiếp phải đích thân đi hỏi rõ chuyện này?”.
Nói xong, Vu Thức Vy bày ra dáng vẻ biết mình thất lễ, vội vàng sửa lại lời nói, cố ý che giấu đi, nói: “Nương nương, thần thiếp đột nhiên thấy không khỏe, thần thiếp xin phép cáo lui trước”.
Nàng đứng dậy, trên người tràn đầy tức giận, giống như sắp đi tìm người liều mạng, vội vội vàng vàng đi ra cửa.
Hoàng hậu không lường được nông sâu nhìn theo bóng của Vu Thức Vy, sâu trong đáy mắt thoáng hiện lên sự mãnh liệt. Thái tử nhìn Vu Thức Vy đứng dậy rời đi, bộ dang giống như muốn đi tìm Hàn Giang Nguyệt tính số, không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy vui mừng vô cùng, thậm chí có chút mong đợi, mong đợi hai người bọn họ đoạn tuyệt với nhau. Đồng thời, Thái tử cũng bị kinh ngạc bởi chính suy nghĩ bỉ ổi bẩn thỉu đó của mình, bỗng chốc cảm thấy xem thường chính bản thân mình.
Chỉ có duy nhất Bát công chúa, lo lắng nói: “Vu tỷ tỷ nhìn bộ dạng này của tỷ ấy thật khiến người ta khiếp sợ mà, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”.
Lời vừa nói xong, liền nghe thấy bên ngòai đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết.
Trong tẩm cung, Hoàng hậu, Thái tử và bát công chúa, ba người lần lượt nhì nhau, lần lượt đứng dậy chạy ra ngoài, liền nhìn thấy bên ngoài cửa của Trường Xuân Cung, một bóng nguời mặc y phục tím nhạt ngã trên mặt đất, tiếng thét vang dội giờ đổi lại thành âm thầm chịu đựng, giống như đang cố nhịn sự đau đớn vô cùng.
Thái tử và Bát công chúa mặt biến sắc, đồng loạt chạy qua tới, đến bên cạnh Vu Thức Vy, Thái tử vội vàng hỏi: “Tĩnh Văn, muội làm sao vậy?
Bát công chúa lo lắng vô cùng, hỏi: “Vu tỷ tỷ, tỷ thấy sao rồi?”
Vu Thức Vy nhăn nhó mắt mày, cắn răng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì đau, trên trán lấm tấm mồ hôi, khổ sở nói: “Muội…Muội bị trẹo chân”.
Thái tử vừa nghe xong, hai mắt mở to, căn bản hắn không kịp nghĩ nhiều, vừa giơ tay ra liền nắm lấy tay của Vu Thức Vy, muốn kiểm tra vết thương, lại bị Vu Thức Vy nắm tay hắn lại, cắn răng nói: “Thái tử, nam nữ thụ thụ bất thân!”.
Thái tử dừng tay lại, vội vàng thu về, xoay người lại nói với Bát công chúa: “Bát muội, muội mau xem giúp Tĩnh Văn đi”.
Bát công chúa vội vàng cởi giày của Vu Thức Vy ra, vừa nhìn đã thấy mắt cá chân nàng bị sưng to lên, không nhịn được kêu lên: “Trời ạ, Vu tỷ tỷ, mắt cá chân của tỷ bị trẹo rồi”.
Thái tử vội vàng nói: “Thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?”.
Hoàng hậu lúc này cũng đã đi tới bên cạnh, nhìn mắt cá chân bên phải của Vu Thức Vy quả nhiên đã bị sưng lên, ánh mắt trầm xuống một lúc, ánh mắt sắc nhìn Vu Thức Vy. Đúng lúc Vu Thức Vy cũng nhìn thẳng bà ta, nói một câu xin lỗi: “Nương nương thứ tội, thần thiếp sợ là không thể cùng nương nương đi Dương Châu thăm người thân được nữa rồi”.
Sắc mặt của Hoàng hậu trở lên lạnh lùng hơn, thì ra là như vậy, tốt, rất tốt, lại có thể trước mặt bà ta diễn trò như vậy, ngay cả bản thân mình cũng có thể xuống tay được, bà ta còn có thể nói gì được nữa?
Tàn nhẫn với chính mình, mới gọi là sự tàn nhẫn thực sự! Vu Thức Vy quả nhiên không tầm thường chút nào!
Thái tử hùa theo lời của Vu Thức Vy trong lòng nóng như lửa đốt, nói: “Đã như vậy rồi, muội còn muốn đi cái gì nữa mà đi? Mẫu hậu, để Diệp biểu muội cùng đi với người đi, người đâu, mau đưa Tĩnh Văn công chúa tới Thái Y Viện”.
Hàm Yên nghiêng người, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nói: “Vâng, tiểu thư, nô tỳ đi làm ngay, nhưng nô tì chợt nhớ ra một chuyện…..”
“Việc gì?” Vu Thức Vy vừa chữa bệnh vừa điều phối thuốc, hỏi một cách thờ ơ.
Hàm Yên bước tới, nhỏ giọng nói: “Ngày mai là ngày giỗ của Vương Thị, tiểu thư cô….”
“Ngày giỗ của Vương thị?”.
Vu Thức Vy đang bận rộn ngẩng đầu lên, đôi mày đen nhăn lại, nói: “Thì ra nhanh như vậy đã một năm qua đi rồi cơ à, ừ….Bà ta tuy đối xử với ta không tốt, nhưng người chết thì cũng đã chết rồi, ta sẽ đốt chút tiền giấy cho bà ta, người chết thì không nhìn thấy, nhưng người sống lại có thể nhìn thấy đó….”
Hàm Yên gật đầu, nói: “Vậy nô tỳ đi chuẩn bị liền, dán một ít nhà giấy chẳng hạn….”
Lúc này, bên ngoài sân đột nhiên truyền tới một giọng nói vội vàng, chặt đứt lời của Hàm Yên, nói: “Tiểu thư, Hoàng hậu triệu người vào cung”.
Sự lạnh lùng trong con ngươi của Vu Thức Vy như ngưng tụ lại, ngước mắt nhìn Điểm Thúy vừa bước vào, Điểm Thúy lặp lại một lần nữa những lời vừa rồi, “Tiểu thư, Hoàng hậu muốn triệu người vào cung”
“Ta biết rồi!” Vu Thức Vy nhàn nhạt trả lời một câu, trong lòng lờ mờ đoán được ra Hoàng Hậu triệu kiến nàng lúc này là vì cái gì.
Lần trước, Diệp Hoàng Hậu nói muốn nàng cùng bà ta đi Dương Châu thăm người thân, sau đó dịch bệnh bùng phát, mọi việc đều phải hoãn lại, bây giờ cố ý muốn nhắc lại chuyện cũ, mà bản thân nàng, căn bản là không muốn đi….
“Điểm Thúy, ngươi đi lấy bộ y phục hoàng cung ra đây cho ta~”.
Trường Xuân Cung, một loạt tiếng cười nói vui vẻ vang lên, Bát công chúa Thượng Quan Đoan Nhu cùng Hoàng hậu nói những chuyện thú vị mà nàng gặp trên đường khi mình lén lút xuất cung vào năm ngoái.
Hoàng Hậu lắc đầu trìu mến, chỉ về phía Bát công chúa, nói: “Ngươi ấy à, rõ ràng phận là nữ nhi, lại còn là công chúa cao quý, cả ngày lại giống như một nam nhi, chẳng trách Thái Hậu gọi ngươi là Soán Thiên Hầu”.
Thái tử ngồi bên cạnh cũng lắc đầu phá lên cười, ôn tồn lễ độ nói: “Mẫu hậu, người đừng nói muội ấy, tuổi này được vui chơi không phải tốt hơn sao?”.
Thân là thái tử, trên vai gánh trọng trách của giang sơn xã tắc, từ nhỏ đã không giống huynh đệ tỷ muội của mình, được vui chơi thoải mái, cho nên hắn rất ngưỡng mộ Bát muội có thể thỏa thích chơi đùa tự do như vậy.
Hoàng hậu bắt gặp sự ngưỡng mộ lẫn sự buồn bã trong mắt của Thái tử, thu lại nụ cười, định nói vài câu với thái tử, liền bị giọng hô cao của thái giám bên ngoài cung truyền tới cắt ngang: “Tĩnh Văn công chúa tới ~”.
Lời vừa nói xong, ánh mắt của Hoàng hậu trở lên lạnh lùng, ý định giết người chợt lóe lên. Bát công chúa ánh mắt sáng lên giống hệt thái tử, không kìm được lòng vội vàng nhìn về phía cửa cung.
Tấm rèm được vén lên ánh sáng chiếu vào, tiếp theo đó, một bóng dáng nữ nhi thướt tha đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn thoa một lớp phấn mỏng, nhưng đôi mắt sáng và linh hoạt, ánh mắt long lanh, vẻ mặt phấn khởi. Tú ngoại không hề cầu kỳ, bên trong lại ẩn chưa nội tâm sâu sắc, vừa có sự dịu dàng đoan trang của nữ như, lại có sự trầm ổn mạnh mẽ của nam nhi.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng Hậu nương nương, tham kiến Dung Xuyên thái tử ~” Vu Thức Vy nghiêng người hành lễ, thái độ đúng chừng mực.
Hoàng hậu thần sắc không đổi nói: “ Mau đứng lên đi, Như Mộng, ban ngồi”.
“Thần thiếp tạ ơn nương nương” Vu Thức Vy nói xong liền ngồi xuống, dáng vẻ ung dung thoải mái, thông minh lanh lợi, tìm không ra một chút khuyết điểm nào.
Bát công chúa trước giờ vốn không tuân theo quy tắc nào trong cung, nhìn thấy Vu Thức Vy vừa ngồi xuống, liền bổ nhào tới phía nàng, ôm lấy nàng, cao hứng nói: “Vu tỷ tỷ, nhiều ngày không gặp, muội nhớ tỷ chết đi được”.
Vu Thức Vy nở một nụ cười chân thành với Bát công chúa: “Công chúa hôm kia vừa mới tới Vu phủ, mới có ba ngày không gặp thôi mà”.
Bát công chúa bĩu môi, dựa vào vai cua Vu Thức Vy, giống như đang làm nũng, nói: “Tỷ không hiểu được đâu, một ngày không gặp như cách ba thu, muội chính là nhớ tỷ mà, huynh nói xem có phải không, Thái tử ca ca?”.
Hai mắt của Thái tử sớm đã gắn chặt trên người của Vu Thức Vy, trong lúc thất thần nghe được những lời này, ngại ngùng dời tầm mắt sang chỗ khác, vội vàng che giấu tâm tư đi nói: “Phải, phải ~”.
Tuy nhiên, hắn vốn không nghe rõ những lời bát công chúa vừa nói.
Sau khi Bát công chúa nghe xong, cười một cách xảo quyệt, trêu trọc nói: “Ý, Thái tử ca ca cũng đối với Vu tỷ tỷ một ngày không gặp như cách ba năm à?”
Lời này nói ra giống như một cái gương, vừa hay chiếu thẳng tới tận đáy lòng của thái tử, ở nơi đó đang cố gắng che giấu đi tình cảm riêng, khiến toàn bộ tâm tư của hắn không còn chỗ lấp nữa, bí mật trong lòng mình như bị phơi trần ra trước mặt mọi người, lúng túng vô cùng, đành phải giả bộ tức giận nói: “Đoan Nhu, muội không được ăn nói lung tung, như vậy sẽ bôi nhọ thanh danh của Tĩnh Văn đó”.
Hắn chỉ nói về Vu Thức Vy, chứ không nói tới mình, trước mặt người mình thích cũng sẽ trở nên hèn mọn thấp kém, cho dù bản thân có là Thái tử dưới một người nhưng trên vạn người, cho dù bản thân hắn sau này có là người thông trị cả giang sơn vạn dặm nay đi chăng nữa.
Hoàng hậu ở trong thâm cung này bao nhiêu năm, cái gì chưa từng thấy qua chứ, chỉ một câu nói này thôi liền nhận ra Thái tử đối với Vu Thức Vy vẫn chưa hoàn toàn chết tâm, đáy lòng trầm xuống, đành phải thêm một câu, nói: “Công chúa này, vài ngày trước dịch bệnh bùng phát, nên việc về quê thăm người thân phải trì hoãn lại, bây giờ dịch bệnh đã được khống chế, mọi chuyện đều ổn hơn rồi, vậy chúng ta ngày kia khởi hành chứ”.
Vu Thức Vy ngoan ngoãn đứng dậy, thuận theo nói: “Vâng, thưa Hoàng Hậu nương nương”.
Hoàng hậu hài lòng gật đầu, “Thật là một đứa trẻ đáng yêu, kết duyên với Mẫn thân vương, đúng là trời sinh một cặp, có điều là…”
Bà ta vội vàng chuyển đề tài, nói: “Chỉ có điều là gần đây bổn cung nghe được một vài tin đồn nhảm nhí, nói Mẫn Thân Vương bỏ vợ bỏ con, khiến Sử Phát Thê tức giận, không biết công chúa có nghe nói hay không?”.
Vu Thức Vy lắc đầu, mỉm cưởi nói: “Khởi bẩm nương nương, thần thiếp không biết có những lời đồn nhảm nhí như vậy”.
“Không nghe thấy cũng tốt, những người xung quanh nữ nhân đó cũng chết rồi, chỉ còn lại mỗi một đứa trẻ, sau khi con gả qua đó rồi đối xử với thằng bé tốt một chút, không người ta lại chỉ trích gia giáo của hoàng tộc ta, cho rằng ngay tới một đứa bé cũng không dung được”.
Lông mi rủ xuống hơi run, che đi nụ cười lạnh lùng chợt hiện lên trong đáy mắt, bà ta đây là đang muốn chia rẽ sao? Hừ, hóa ra bà ta sớm đã đạt được mục đích của mình trên phương diện nào đó rồi hay sao
Vu Thức Vy ngẩng đầu nên, mặt đầy vẻ tức giận nói: “Hoàng hậu nương nương, lẽ nào những lời đồn bên ngoài đều là sự thật sao? Thần thiếp sao lại đen đủi như vậy được chứ? Không được, thần thiếp phải đích thân đi hỏi rõ chuyện này?”.
Nói xong, Vu Thức Vy bày ra dáng vẻ biết mình thất lễ, vội vàng sửa lại lời nói, cố ý che giấu đi, nói: “Nương nương, thần thiếp đột nhiên thấy không khỏe, thần thiếp xin phép cáo lui trước”.
Nàng đứng dậy, trên người tràn đầy tức giận, giống như sắp đi tìm người liều mạng, vội vội vàng vàng đi ra cửa.
Hoàng hậu không lường được nông sâu nhìn theo bóng của Vu Thức Vy, sâu trong đáy mắt thoáng hiện lên sự mãnh liệt. Thái tử nhìn Vu Thức Vy đứng dậy rời đi, bộ dang giống như muốn đi tìm Hàn Giang Nguyệt tính số, không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy vui mừng vô cùng, thậm chí có chút mong đợi, mong đợi hai người bọn họ đoạn tuyệt với nhau. Đồng thời, Thái tử cũng bị kinh ngạc bởi chính suy nghĩ bỉ ổi bẩn thỉu đó của mình, bỗng chốc cảm thấy xem thường chính bản thân mình.
Chỉ có duy nhất Bát công chúa, lo lắng nói: “Vu tỷ tỷ nhìn bộ dạng này của tỷ ấy thật khiến người ta khiếp sợ mà, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”.
Lời vừa nói xong, liền nghe thấy bên ngòai đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết.
Trong tẩm cung, Hoàng hậu, Thái tử và bát công chúa, ba người lần lượt nhì nhau, lần lượt đứng dậy chạy ra ngoài, liền nhìn thấy bên ngoài cửa của Trường Xuân Cung, một bóng nguời mặc y phục tím nhạt ngã trên mặt đất, tiếng thét vang dội giờ đổi lại thành âm thầm chịu đựng, giống như đang cố nhịn sự đau đớn vô cùng.
Thái tử và Bát công chúa mặt biến sắc, đồng loạt chạy qua tới, đến bên cạnh Vu Thức Vy, Thái tử vội vàng hỏi: “Tĩnh Văn, muội làm sao vậy?
Bát công chúa lo lắng vô cùng, hỏi: “Vu tỷ tỷ, tỷ thấy sao rồi?”
Vu Thức Vy nhăn nhó mắt mày, cắn răng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì đau, trên trán lấm tấm mồ hôi, khổ sở nói: “Muội…Muội bị trẹo chân”.
Thái tử vừa nghe xong, hai mắt mở to, căn bản hắn không kịp nghĩ nhiều, vừa giơ tay ra liền nắm lấy tay của Vu Thức Vy, muốn kiểm tra vết thương, lại bị Vu Thức Vy nắm tay hắn lại, cắn răng nói: “Thái tử, nam nữ thụ thụ bất thân!”.
Thái tử dừng tay lại, vội vàng thu về, xoay người lại nói với Bát công chúa: “Bát muội, muội mau xem giúp Tĩnh Văn đi”.
Bát công chúa vội vàng cởi giày của Vu Thức Vy ra, vừa nhìn đã thấy mắt cá chân nàng bị sưng to lên, không nhịn được kêu lên: “Trời ạ, Vu tỷ tỷ, mắt cá chân của tỷ bị trẹo rồi”.
Thái tử vội vàng nói: “Thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?”.
Hoàng hậu lúc này cũng đã đi tới bên cạnh, nhìn mắt cá chân bên phải của Vu Thức Vy quả nhiên đã bị sưng lên, ánh mắt trầm xuống một lúc, ánh mắt sắc nhìn Vu Thức Vy. Đúng lúc Vu Thức Vy cũng nhìn thẳng bà ta, nói một câu xin lỗi: “Nương nương thứ tội, thần thiếp sợ là không thể cùng nương nương đi Dương Châu thăm người thân được nữa rồi”.
Sắc mặt của Hoàng hậu trở lên lạnh lùng hơn, thì ra là như vậy, tốt, rất tốt, lại có thể trước mặt bà ta diễn trò như vậy, ngay cả bản thân mình cũng có thể xuống tay được, bà ta còn có thể nói gì được nữa?
Tàn nhẫn với chính mình, mới gọi là sự tàn nhẫn thực sự! Vu Thức Vy quả nhiên không tầm thường chút nào!
Thái tử hùa theo lời của Vu Thức Vy trong lòng nóng như lửa đốt, nói: “Đã như vậy rồi, muội còn muốn đi cái gì nữa mà đi? Mẫu hậu, để Diệp biểu muội cùng đi với người đi, người đâu, mau đưa Tĩnh Văn công chúa tới Thái Y Viện”.
Bình luận facebook