Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191
44191
Vu Thức Vy ngước nhìn hắn, tròng mắt lóe lên vẻ không vui, thói đời nóng lạnh, lòng người dễ đổi, có nịnh nọt, thì sẽ có chà đạp, thái giám trong cung là những người giỏi trở mặt nhất, thấy nàng bại lạc, tất nhiên sẽ không đối xử tốt.
“Thần nữ tạ ơn hoàng thượng.” Vu Thức Vy nói xong bèn đứng dậy tiếp chỉ, nhưng trước khi nhận được thánh chỉ, công công tuyên chỉ đã buông tay, ném thánh chỉ xuống dưới đất, từ trên cao kinh rẻ nhìn Vu Thức Vy, mỉa mai nói: “Vu tiểu thư, cực thịnh tất suy câu nói này quả là chuẩn đấy.”
Vu Thức Vy nhặt thánh chỉ lên, vẻ mặt không bi không hỉ, lạnh nhạt nói: “Vậy công công có từng nghe qua một câu nói khác không?”
Công công chớp mắt, “Câu gì?”
“Ba mươi năm hà đông, bà mươi năm hà tây, phong thủy lưu phiên chuyển, rồi cũng sẽ quay lại thôi.”
Dừng một lúc, tiếp tục nói: “Đời người không dễ, bước bước khó đi, người thông minh sẽ không chê đường nhiều, công công nên chừa lại đường lui cho mình.”
Nói xong, Vu Thức Vy cười nhạo mình, nàng đây xem như là đại phát từ bi sao?
Công công tuyên chỉ nghe vậy sững người, rồi lại lập tức trở nên cung kính, không còn thái độ khinh rẻ bái cao đạp thấp trước đó, hắn chắp tay nói: “Là nô tài đã tiểu nhân, tiểu thư thứ tội.”
Vu Thức Vy mỉm cười, “Công công về cẩn thận, không tiễn.”
Vu Thức Vy quay vào trong, công công tuyên chỉ lau đi những giọt mồ hôi, và ghi nhớ trong lòng những lời mà Vu Thức Vy vừa nói, rất nhiều năm sau đó, cũng xem lời này như là lời cảnh tỉnh, khiến hắn từng bước thăng tiến, cho đến nhiều năm sau, khi hắn một lần nữa gặp lại Vu Thức Vy, người đã quyền lực ngất trời lúc đó …đây là chuyện kể sau!
“Tiểu thư, người không vui sao?” Hàm Yên bưng đến một chén cao hạnh nhân, quan tâm nhìn Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy ném thánh chỉ xuống đất như ném rác, nhẹ tiếng nói: “Ta không vui là vì ta đã không bảo vệ được Điểm Thúy, Vu Vinh Mỹ tuy đã chết, nhưng vết thương của Điểm Thủy không bao giờ lành.”
Nói xong nàng bèn nắm tay Hàm Yên, nghiêm túc nói: “Hàm Yên, ba người đều là điểm yếu của ta, các ngươi phải biết bảo vệ tốt cho mình, đợi thời cơ thích hợp, ta sẽ gả ba ngươi đi, tìm một như ý lang quân, bình yên sống quãng đường còn lại.”
Hàm Yên lắc đầu, “Tiểu thư, nô tì sống là người của tiểu thư, chết là con ma của tiểu thư, tuyệt đối sẽ không rời khỏi tiểu thư, Điểm Thúy cũng không trách người đâu, rồi sẽ có một ngày, Điểm Thúy sẽ khỏe lại, nhất định …”
Tiểu Ninh từ bên trong bước ra, cũng quỳ trước mặt Vu Thức Vy, kiên định nói: “Nô tì cũng giống như Hàm Yên, suốt đời này sẽ đi theo tiểu thư.”
Vu Thức Vy sờ vào đầu của nàng ta, “Nha đầu ngốc, nói chuyện ngốc gì vậy,ta…”
Một giọng nói vội vã ngắt lời của Vu Thức Vy, là Tiểu Phúc, đang nói ở ngoài cửa: “Tiểu thư, có một vị công tử tự xưng là Công Tôn Vị muốn gặp tiểu thư.”
Công Tôn Vị?
Ai vậy?
Vu Thức Vy suy nghĩ lại, cảm thấy quen thuộc, nhưng lại nhớ không ra, kỳ lạ, gần đây dường như nàng rất hay quên chuyện.
“Mời y vào.”
Có lẽ gặp được người này, nàng sẽ nhớ ra là ai.
Chốc lát, Công Tôn Vị và một nam nhân áo trắng đang vẫy chiếc quạt xếp trong tay cùng tới Thính Vũ Hiên, phía sau họ, còn dẫn theo một đứa trẻ rất xinh xắn.
Sau khi Công Tôn Vị bước vào, liền chắp tay, phong độ hành lễ, ôn nhã nói, “Chào em dâu.”
Vu Thức Vy nhăn mày, bỗng nhớ ra Công Tôn Vị là ai, y là sư huynh của Hàn Giang Nguyệt, người giàu có nhất thiên hạ, đích trưởng tử của Công Tôn thế gia Công Tôn Vị, cũng là anh họ của tứ vương gia Thượng Quan Trị. Còn công tử ra vẻ phong lưu, đứng vẫy quạt kế bên y, tướng mạo xinh đẹp nhưng đầy khí khái, chẳng phải là nam nhân giả mà nàng đã từng trêu chọc Lê Thiểu Quán sao?
“Chào sư huynh.” Vu Thức Vy cúi người cung kính đáp lễ, y là sư huynh của Hàn Giang Nguyệt, vậy nàng cũng nên tôn kính xưng một tiếng sư huynh.
Công Tôn Vị cười ôn nhã như ngọc, trong đôi mắt ôn hòa dấy lên sự tinh tường của người thương nhân, giới thiệu với Vu Thức Vy, “Đây là …phu nhân của tôi Lê Thiểu Quán.”
Lê Thiểu Quán nghe y giới thiệu như vậy, bèn tỏ ra không vui, ngấc cầm lên cao ngạo nói: “Khụ khụ, ai là phu nhân của ngươi, bổn công tử không thích đàn ông.”
Vu Thức Vy mím môi, ánh mắt vô tình nhìn thấy đứa trẻ nhút nhát trốn sau lưng hai người, y cũng đang nhìn nàng với ánh mắt to lấp lánh, trong mắt có kỳ vọng, cũng có sợ hãi.
Vu Thức Vy vừa nhìn thấy, cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng nhớ không ra là ai, bất giác hỏi: “Đứa trẻ này là ai vậy?”
Công Tôn Vị không biết Vu Thức Vy đã từng gặp Tiêu Li, bèn đẩy Tiêu Li lên trước mặt Vu Thức Vy, giới thiệu: “Đây là Tiêu Li, nghe nói là đứa con riêng của Nguyệt, không biết là thật hay giả, nhưng mà trông khá giống.”
Lê Thiểu Quán trợn mắt nhìn Công Tôn Vị, tức giận nói: “Cái gì gọi là khá giống? Giống y như đúc thì có, nhị sư huynh còn dám tự xưng là tình thánh trước mặt ta, xí, tình thánh rác rưởi.”
Tiêu Li nghe Vu Thức Vy hỏi y là ai, bèn bĩu môi chạy tới trước mặt Vu Thức Vy, kéo vạt tay áo của nàng, lắc lư qua lại nói: “Vu tỷ tỷ, ta là Tiêu Li, người quên rồi sao? Người đã từng cho ta ngân lượng đấy!”
Đầu Vu Thức Vy như bị một cú đập mạnh, sắc mắt nàng tái mét, nỗi sợ hãi nói không lên lời. Không phải vì lời của Lê Thiểu Quán, cũng không phải vì lời của Tiêu Li, mà là nàng đột nhiên phát hiện ra dường như mình đã quên đi rất nhiều thứ, cũng như Tiêu Li, chỉ một khoảng thời gian ngắn như vậy, mà nàng đã quên sạch.
Trí nhớ của nàng vốn cực kỳ tốt, sao lại …
Công Tôn Vị và Lê Thiểu Quán thấy Vu Thức Vy thay đổi sắc mặt, tưởng rằng Vu Thức Vy không thể chấp nhận Tiêu Li, bèn vội kéo Tiêu Li về bên mình, áy náy cười nói: “Em dâu, ta và Thiểu Quán tới đây, thật ra là do Nguyệt giao phó, nhờ gửi Tiêu Li tới chỗ của muội, nếu muội không thể chấp nhận, bọn ta sẽ dẫn nó về Mẫn thân vương phủ.”
Vu Thức Vy bình tĩnh lại, vội nói: “Không, để Tiêu Li lại đi.”
Gương mặt giống y như đúc này, nàng muốn biết được hình thành như thế nào.
Lê Thiểu Quán thấy Vu Thức Vy thay đổi nhanh như vậy, bất giác lo lắng, kề sát bên Vu Thức Vy nói: “Chắc không phải ngươi định ngược đãi đứa bé này chứ? Ta nói với ngươi, đứa bé này vô tội đấy, tuy là đứa con do nhị sư huynh bất cẩn để lại, nhưng đã lớn như vậy rồi, ông trời có đức hiếu sinh, ngươi …”
Vu Thức Vy đành ngắt lời của Lê Thiểu Quán, “Người suy nghĩ nhiều rồi, sao ta có thể ngược đãi y chứ.”
Công Tôn Vị hơi bất lực choàng tay qua eo của Lê Thiểu Quán, sủng nịnh nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, chúng ta đi thôi.”
Lê Thiểu Quán “í” một tiếng, chê bai đẩy tay Công Tôn Vị ra, “Đã nói với ngươi là bổn công tử không thích đàn ông, đừng để người khác hiểu lầm, bổn công tử là người phải trêu ghẹo phụ nữ nhà lành.”
Công Tôn Vị vẫn mỉm cười, ra vẻ rất dễ nói chuyện, “Được được được, Lê công tử, mời.”
Lê Thiểu Quán chắp tay với Vu Thức Vy: “Vậy ta và sư huynh cáo lui trước đây, Tiêu Li giao phó cho ngươi.”
Vu Thức Vy gật đầu, “Tiểu Ninh, tiển hai vị ‘công tử’.”
Hai từ công tử bị nàng nhấn rất mạnh, khiến Lê Thiểu Quán bất giác nhìn nàng ta, sau khi nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của nàng, thân người khựng lại, nghĩ lại tình cảnh lần trước bị nàng ta đè trên giường, gương mặt đỏ bừng lên, mẫu thân ơi, anh danh cả đời của nàng đã mất trong tay người phụ nữ này rồi.
Nghĩ tới đây, Lê Thiểu Quán ngại ngùng lấy quạt che mặt lại, nghĩ cũng không nghĩ bèn chạy ra ngoài, sau đó… sau đó bên ngoài vang lại một tiếng “Đùng ~” lớn, nàng ta lại vì cầm quạt che mắt, đâm thẳng vào cây cột.
Công Tôn Vị sắc mắt biến đổi, nhanh chân xông thẳng ra ngoài, bên ngoài vọng lại giọng nói của y: “Thiểu Quán, tỉnh lại.”
“A~ sư huynh, đau quá, cây cột này bị bệnh, đâm vào ta hai lần, hu hu hu …”
Vu Thức Vy nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa ở bên ngoài , bèn đưa mắt nhìn sang Tiêu Li, ngồi xổm trước mắt cậu bé, mỉm cười nói: “Tiêu Li, đi ăn chút gì đó thật ngon với Hàm Yên tỷ tỷ nhé?”
Tiêu Li bồn chồn gật đầu, đôi mắt dõi theo sắc mặt của Vu Thức Vy, lo sợ Vu Thức Vy sẽ không thích y, sẽ đuổi y ra ngoài.
Hàm Yên nắm lấy tay Tiêu Li, “Đi thôi, tiểu công tử.”
Sau khi Tiêu Li rời khỏi, Vu Thức Vy bắt đầu đau đầu, cảm thấy rất bực bội, định ra ngoài đi dạo.
Vừa ra khỏi khuôn viên của mình, bèn gặp phải Triệu thị với vẻ mặt hung ác, mình đầy sát khí, trong tay bà ta đang cầm một con dao làm bếp, sau khi thấy nàng, bèn nghiến răng quát: “Vu Thức Vy, đền mạng cho con gái ta.”
Nói xong bèn xông tới, tay giơ cao con dao, chém về phía Vu Thức Vy…
Vu Thức Vy ngước nhìn hắn, tròng mắt lóe lên vẻ không vui, thói đời nóng lạnh, lòng người dễ đổi, có nịnh nọt, thì sẽ có chà đạp, thái giám trong cung là những người giỏi trở mặt nhất, thấy nàng bại lạc, tất nhiên sẽ không đối xử tốt.
“Thần nữ tạ ơn hoàng thượng.” Vu Thức Vy nói xong bèn đứng dậy tiếp chỉ, nhưng trước khi nhận được thánh chỉ, công công tuyên chỉ đã buông tay, ném thánh chỉ xuống dưới đất, từ trên cao kinh rẻ nhìn Vu Thức Vy, mỉa mai nói: “Vu tiểu thư, cực thịnh tất suy câu nói này quả là chuẩn đấy.”
Vu Thức Vy nhặt thánh chỉ lên, vẻ mặt không bi không hỉ, lạnh nhạt nói: “Vậy công công có từng nghe qua một câu nói khác không?”
Công công chớp mắt, “Câu gì?”
“Ba mươi năm hà đông, bà mươi năm hà tây, phong thủy lưu phiên chuyển, rồi cũng sẽ quay lại thôi.”
Dừng một lúc, tiếp tục nói: “Đời người không dễ, bước bước khó đi, người thông minh sẽ không chê đường nhiều, công công nên chừa lại đường lui cho mình.”
Nói xong, Vu Thức Vy cười nhạo mình, nàng đây xem như là đại phát từ bi sao?
Công công tuyên chỉ nghe vậy sững người, rồi lại lập tức trở nên cung kính, không còn thái độ khinh rẻ bái cao đạp thấp trước đó, hắn chắp tay nói: “Là nô tài đã tiểu nhân, tiểu thư thứ tội.”
Vu Thức Vy mỉm cười, “Công công về cẩn thận, không tiễn.”
Vu Thức Vy quay vào trong, công công tuyên chỉ lau đi những giọt mồ hôi, và ghi nhớ trong lòng những lời mà Vu Thức Vy vừa nói, rất nhiều năm sau đó, cũng xem lời này như là lời cảnh tỉnh, khiến hắn từng bước thăng tiến, cho đến nhiều năm sau, khi hắn một lần nữa gặp lại Vu Thức Vy, người đã quyền lực ngất trời lúc đó …đây là chuyện kể sau!
“Tiểu thư, người không vui sao?” Hàm Yên bưng đến một chén cao hạnh nhân, quan tâm nhìn Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy ném thánh chỉ xuống đất như ném rác, nhẹ tiếng nói: “Ta không vui là vì ta đã không bảo vệ được Điểm Thúy, Vu Vinh Mỹ tuy đã chết, nhưng vết thương của Điểm Thủy không bao giờ lành.”
Nói xong nàng bèn nắm tay Hàm Yên, nghiêm túc nói: “Hàm Yên, ba người đều là điểm yếu của ta, các ngươi phải biết bảo vệ tốt cho mình, đợi thời cơ thích hợp, ta sẽ gả ba ngươi đi, tìm một như ý lang quân, bình yên sống quãng đường còn lại.”
Hàm Yên lắc đầu, “Tiểu thư, nô tì sống là người của tiểu thư, chết là con ma của tiểu thư, tuyệt đối sẽ không rời khỏi tiểu thư, Điểm Thúy cũng không trách người đâu, rồi sẽ có một ngày, Điểm Thúy sẽ khỏe lại, nhất định …”
Tiểu Ninh từ bên trong bước ra, cũng quỳ trước mặt Vu Thức Vy, kiên định nói: “Nô tì cũng giống như Hàm Yên, suốt đời này sẽ đi theo tiểu thư.”
Vu Thức Vy sờ vào đầu của nàng ta, “Nha đầu ngốc, nói chuyện ngốc gì vậy,ta…”
Một giọng nói vội vã ngắt lời của Vu Thức Vy, là Tiểu Phúc, đang nói ở ngoài cửa: “Tiểu thư, có một vị công tử tự xưng là Công Tôn Vị muốn gặp tiểu thư.”
Công Tôn Vị?
Ai vậy?
Vu Thức Vy suy nghĩ lại, cảm thấy quen thuộc, nhưng lại nhớ không ra, kỳ lạ, gần đây dường như nàng rất hay quên chuyện.
“Mời y vào.”
Có lẽ gặp được người này, nàng sẽ nhớ ra là ai.
Chốc lát, Công Tôn Vị và một nam nhân áo trắng đang vẫy chiếc quạt xếp trong tay cùng tới Thính Vũ Hiên, phía sau họ, còn dẫn theo một đứa trẻ rất xinh xắn.
Sau khi Công Tôn Vị bước vào, liền chắp tay, phong độ hành lễ, ôn nhã nói, “Chào em dâu.”
Vu Thức Vy nhăn mày, bỗng nhớ ra Công Tôn Vị là ai, y là sư huynh của Hàn Giang Nguyệt, người giàu có nhất thiên hạ, đích trưởng tử của Công Tôn thế gia Công Tôn Vị, cũng là anh họ của tứ vương gia Thượng Quan Trị. Còn công tử ra vẻ phong lưu, đứng vẫy quạt kế bên y, tướng mạo xinh đẹp nhưng đầy khí khái, chẳng phải là nam nhân giả mà nàng đã từng trêu chọc Lê Thiểu Quán sao?
“Chào sư huynh.” Vu Thức Vy cúi người cung kính đáp lễ, y là sư huynh của Hàn Giang Nguyệt, vậy nàng cũng nên tôn kính xưng một tiếng sư huynh.
Công Tôn Vị cười ôn nhã như ngọc, trong đôi mắt ôn hòa dấy lên sự tinh tường của người thương nhân, giới thiệu với Vu Thức Vy, “Đây là …phu nhân của tôi Lê Thiểu Quán.”
Lê Thiểu Quán nghe y giới thiệu như vậy, bèn tỏ ra không vui, ngấc cầm lên cao ngạo nói: “Khụ khụ, ai là phu nhân của ngươi, bổn công tử không thích đàn ông.”
Vu Thức Vy mím môi, ánh mắt vô tình nhìn thấy đứa trẻ nhút nhát trốn sau lưng hai người, y cũng đang nhìn nàng với ánh mắt to lấp lánh, trong mắt có kỳ vọng, cũng có sợ hãi.
Vu Thức Vy vừa nhìn thấy, cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng nhớ không ra là ai, bất giác hỏi: “Đứa trẻ này là ai vậy?”
Công Tôn Vị không biết Vu Thức Vy đã từng gặp Tiêu Li, bèn đẩy Tiêu Li lên trước mặt Vu Thức Vy, giới thiệu: “Đây là Tiêu Li, nghe nói là đứa con riêng của Nguyệt, không biết là thật hay giả, nhưng mà trông khá giống.”
Lê Thiểu Quán trợn mắt nhìn Công Tôn Vị, tức giận nói: “Cái gì gọi là khá giống? Giống y như đúc thì có, nhị sư huynh còn dám tự xưng là tình thánh trước mặt ta, xí, tình thánh rác rưởi.”
Tiêu Li nghe Vu Thức Vy hỏi y là ai, bèn bĩu môi chạy tới trước mặt Vu Thức Vy, kéo vạt tay áo của nàng, lắc lư qua lại nói: “Vu tỷ tỷ, ta là Tiêu Li, người quên rồi sao? Người đã từng cho ta ngân lượng đấy!”
Đầu Vu Thức Vy như bị một cú đập mạnh, sắc mắt nàng tái mét, nỗi sợ hãi nói không lên lời. Không phải vì lời của Lê Thiểu Quán, cũng không phải vì lời của Tiêu Li, mà là nàng đột nhiên phát hiện ra dường như mình đã quên đi rất nhiều thứ, cũng như Tiêu Li, chỉ một khoảng thời gian ngắn như vậy, mà nàng đã quên sạch.
Trí nhớ của nàng vốn cực kỳ tốt, sao lại …
Công Tôn Vị và Lê Thiểu Quán thấy Vu Thức Vy thay đổi sắc mặt, tưởng rằng Vu Thức Vy không thể chấp nhận Tiêu Li, bèn vội kéo Tiêu Li về bên mình, áy náy cười nói: “Em dâu, ta và Thiểu Quán tới đây, thật ra là do Nguyệt giao phó, nhờ gửi Tiêu Li tới chỗ của muội, nếu muội không thể chấp nhận, bọn ta sẽ dẫn nó về Mẫn thân vương phủ.”
Vu Thức Vy bình tĩnh lại, vội nói: “Không, để Tiêu Li lại đi.”
Gương mặt giống y như đúc này, nàng muốn biết được hình thành như thế nào.
Lê Thiểu Quán thấy Vu Thức Vy thay đổi nhanh như vậy, bất giác lo lắng, kề sát bên Vu Thức Vy nói: “Chắc không phải ngươi định ngược đãi đứa bé này chứ? Ta nói với ngươi, đứa bé này vô tội đấy, tuy là đứa con do nhị sư huynh bất cẩn để lại, nhưng đã lớn như vậy rồi, ông trời có đức hiếu sinh, ngươi …”
Vu Thức Vy đành ngắt lời của Lê Thiểu Quán, “Người suy nghĩ nhiều rồi, sao ta có thể ngược đãi y chứ.”
Công Tôn Vị hơi bất lực choàng tay qua eo của Lê Thiểu Quán, sủng nịnh nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, chúng ta đi thôi.”
Lê Thiểu Quán “í” một tiếng, chê bai đẩy tay Công Tôn Vị ra, “Đã nói với ngươi là bổn công tử không thích đàn ông, đừng để người khác hiểu lầm, bổn công tử là người phải trêu ghẹo phụ nữ nhà lành.”
Công Tôn Vị vẫn mỉm cười, ra vẻ rất dễ nói chuyện, “Được được được, Lê công tử, mời.”
Lê Thiểu Quán chắp tay với Vu Thức Vy: “Vậy ta và sư huynh cáo lui trước đây, Tiêu Li giao phó cho ngươi.”
Vu Thức Vy gật đầu, “Tiểu Ninh, tiển hai vị ‘công tử’.”
Hai từ công tử bị nàng nhấn rất mạnh, khiến Lê Thiểu Quán bất giác nhìn nàng ta, sau khi nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của nàng, thân người khựng lại, nghĩ lại tình cảnh lần trước bị nàng ta đè trên giường, gương mặt đỏ bừng lên, mẫu thân ơi, anh danh cả đời của nàng đã mất trong tay người phụ nữ này rồi.
Nghĩ tới đây, Lê Thiểu Quán ngại ngùng lấy quạt che mặt lại, nghĩ cũng không nghĩ bèn chạy ra ngoài, sau đó… sau đó bên ngoài vang lại một tiếng “Đùng ~” lớn, nàng ta lại vì cầm quạt che mắt, đâm thẳng vào cây cột.
Công Tôn Vị sắc mắt biến đổi, nhanh chân xông thẳng ra ngoài, bên ngoài vọng lại giọng nói của y: “Thiểu Quán, tỉnh lại.”
“A~ sư huynh, đau quá, cây cột này bị bệnh, đâm vào ta hai lần, hu hu hu …”
Vu Thức Vy nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa ở bên ngoài , bèn đưa mắt nhìn sang Tiêu Li, ngồi xổm trước mắt cậu bé, mỉm cười nói: “Tiêu Li, đi ăn chút gì đó thật ngon với Hàm Yên tỷ tỷ nhé?”
Tiêu Li bồn chồn gật đầu, đôi mắt dõi theo sắc mặt của Vu Thức Vy, lo sợ Vu Thức Vy sẽ không thích y, sẽ đuổi y ra ngoài.
Hàm Yên nắm lấy tay Tiêu Li, “Đi thôi, tiểu công tử.”
Sau khi Tiêu Li rời khỏi, Vu Thức Vy bắt đầu đau đầu, cảm thấy rất bực bội, định ra ngoài đi dạo.
Vừa ra khỏi khuôn viên của mình, bèn gặp phải Triệu thị với vẻ mặt hung ác, mình đầy sát khí, trong tay bà ta đang cầm một con dao làm bếp, sau khi thấy nàng, bèn nghiến răng quát: “Vu Thức Vy, đền mạng cho con gái ta.”
Nói xong bèn xông tới, tay giơ cao con dao, chém về phía Vu Thức Vy…
Bình luận facebook