Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
44192
Vu Thức Vy cơ thể không nhúc nhích, sắc mặt khinh bỉ nhìn Triệu Thị, không có một chút giác ngộ và cảm giác sắp bị chém, bởi vì trong mắt nàng, hành động này của Triệu Thị chẳng qua chỉ là phù du hám đại thụ, không biết tự lượng sức!
Trong lúc nhào tới Triệu Thị nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Vu Thức Vy, có chút sững lại, trong lúc sững lại động tác cũng trở nên chậm chạp, đợi đến khi bà ta tiếp tục dùng sức, liền cảm thấy hoa mắt, đầu bà ta đụng vào một lồng ngực cứng như tường.
Đầu bà ta choáng váng, một lúc sau mới tỉnh lại, mới nhìn rõ trước mặt không biết từ lúc nào xuất hiện hai tên hắc y nhân, cản đường bà ta, trong tay họ đều cầm một thanh trường kiếm sáng chói, đang đối đầu với con dao trong tay bà ta.
Đây là.... Ám vệ của Vu Thức Vy, bà ta đã từng gặp!
Vu Thức Vy là cái thá gi chứ, còn có cả ám vệ?
Triệu Thị tràn đầy hận ý và không phục trong lòng, ngang ngược vung dao về phía hai tên ám vệ, “A~”
Ám vệ sắc mặt không biểu cảm, chỉ vung tay lên, thậm chí còn không thể nhìn rõ hắn ra tay như thế nào, dao của Triệu Thị liền ‘bộp’ một tiếng rơi xuống đất, cả người bay ra ngoài, nặng nề rớt xuống mặt đất.
“Ôi da, ôi da, thứ tạp chủng chó nuôi các ngươi, dám đánh lão nương, lão nương liều với các ngươi.”
Triệu Thị vừa mắng vừa đứng dậy, nhặt lên cây dao, bộ dạng như muốn liều mạng với ám vệ, “Các ngươi có bản lĩnh thì đứng yên đó, các ngươi đều biết võ công, đánh một phụ nhân thì là anh hùng hảo hán gì chứ?”
Ám vệ ưu tú đã được huấn luyện nghiêm ngặt cũng không nhịn được cười, cái gì gọi là có bản lĩnh thì đứng yên đó? Chẳng lẽ đứng yên đợi bà ta chém sao?
Đáy mắt Vu Thức Vy lóe lên một tia hứng thú, nàng nghĩ cuối cùng nàng cũng không thể thiểu nổi lòng người, có những người chính là như vậy, càng bị dày vò, càng không cam tâm, nếu những người như vậy không đi gây chuyện với người khác, nhất định sẽ có lợi ích lớn.
Triệu Thị lần nữa bị đánh ngã xuống đất, nhưng vẫn không tử bỏ, tức giận hét với với Vu Thức Vy đang rời đi: “Vu Thức Vy, ngươi hãy đền mạng cho con gái ta, ngươi trả mạng con gái cho ta, ngươi hại chết nó, đều là do ngươi hại chết nó, ngươi sẽ phải xuống địa ngục, ngươi sẽ phải xuống địa ngục...”
Hại chết cô ta?
Vu Thức Vy dừng bước quay ngược về, đi đến trước mặt Triệu Thị, vung tay tát cho Triệu Thị một bạt tai, đáy mắt hiện lên quang mang của hàn lệ, “Triệu Thị, đến lúc này ngươi còn không hiểu con gái ngươi đã chết như thế nào hay sao?”
Triệu Thị bị ám vệ bắt lấy, ánh mắt hung dữ nhìn Vu Thức Vy, giọng sắc bén nói: “Đều do ngươi, đều do ngươi hại chết.”
“Bốp ~” Vu Thức Vy lại vung tay giáng một bạt tai vào khuôn mặt của Triệu Thị, mày sắc như dao, từng lời cay độc, lời nói vừa nhanh vừa tàn nhẫn, “Ta trước nay không phải là người có lòng tốt, lúc đầu ngươi đến tìm ta, ta nể tình ngươi thực sự chân thành, nên mới đồng ý cứu cô ta khỏi biển lửa, nhưng cô ta lại đối xử với ta thế nào? Cô ta lại bắt tay với Thượng Quan Lăng ám toán ta, suýt chút nữa là ta mất mạng. Lần này, cô ta lại bắt Điểm Thúy về phủ để ép ta đến đó, cũng chính là vì muốn giá họa cho ta về cái chết của Thượng Quan Lăng. Như vậy cũng không sao đi, nhưng cô ta ngàn không đáng vạn không đáng, gọi người đến sỉ nhục Điểm Thúy, sự trong sạch của nữ tử đáng giá biết bao, cô ta làm như vậy khác gì giết chết Điểm Thúy chứ? Cô ta năm lần bảy lượt hại ta ta cũng không nói, nhưng Điểm Thúy thì sao? Đến Bây giờ Điểm Thúy vẫn còn điên điên dại dại, như một đứa trẻ lên ba. Ngươi nói xem,Vu Vinh Mỹ không đáng chết sao? Cô ta nên cảm thấy may mắn rằng mình chỉ bị chém đầu, một chút đau khổ khi chết cũng không có. Nếu như để cô ta rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ chém cô ta trăm ngàn nhát dao, lột da chiên sống, sau khi chết cũng không được siêu sinh!”
Cái gì?
Triệu Thị bị lời nói của Vu Thức Vy ép từng bước từng bước lùi về sau, sắc mặt trắng bệt, mỗi một chữ đều giống như từng cây kim, đâm vào người của bà ta, đâm vào lục phủ ngũ tạng, thật đáng thương là lời nàng nói đều là sự thật, bà ta không thể phản bác, nhưng con của bà ta chết rồi, bà ta hận, thật sự rất hận...
Đột nhiên, Triệu Thị chỉ vào mũi của Vu Thức Vy nói: “Vu Thức Vy, ngay cả muội muội ruột ngươi cũng không màng, ngươi sẽ phải gặp báo ứng, ông trời nhất định sẽ báo ứng, sau khi chết ngươi nhất định sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh.”
“Vậy sao?” Vu Thức Vy đột nhiên nắm lấy cằm của Triệu Thị, cười tà ác tàn nhẫn, “Nếu ông trời muốn giết ta, ta cũng không ngại đối đầu? Nếu địa ngục dám thu nhận ta, ta cũng không ngại đi một chuyến?”
Nàng một thân một mình, ngưu quỷ xà thần, đại la thần tiên, nàng cũng không sợ!
Triệu Thị lần nữa bị lời nói của nàng làm cho kinh hãi, cô ta....cô ta dựa vào cái gi....dựa vào cái gì mà không sợ những điều đó chứ?
“Vu....Vu Thức Vy, ngươi....ngươi....ngươi đừng tưởng là không có ai trị được ngươi, ta....ta sẽ đợi xem kết cục của ngươi...”
Vu Thức Vy cười một nụ cười không màng, “Kết cục chung quy cũng chỉ có hai lọai, một là chết, hai là sống không bằng chết, có gì mà đáng sợ chứ?”
“Ngươi...”
Triệu Thị bị ánh mắt như ma quỷ của nàng dọa đến nỗi run lên, đột nhiên lại hối hận khi đến chém Vu Thức Vy rồi. Xem như bà ta đã hiểu rõ, đắc tội Vu Thức Vy tuyệt đối không có kết cục tốt, giống như Chu Lâm Huyên, nói với bên ngoài là mắc phải bệnh khó chữa, nhưng người trong phủ ai không biết là hàm răng đó bị Vu Thức Vy nhổ đi chứ, nàng chính là ma quỷ tàn ác bệnh hoạn, căn bản không phải là người!
Ánh mắt Vu Thức Vy như một ngọn lửa nhìn bà ta, đáy mắt hiện lên một tia quang mang cám dỗ, “Triệu di nương, dù sao thì ngươi cũng có đích tử là nhị ca, nửa đời sau còn được nhờ cậy, nếu như Chu Lâm Huyên không còn nữa, ngươi chính là chủ mẫu của phủ này rồi, vinh hoa phú quý, danh phận quyền lợi, không lâu sẽ là của ngươi, tại sao ngươi lại cứ phải đến gây sự với ta chứ? Sớm muộn gì ta cũng phải gả cho Mẫn Thân vương, cho dù bây giờ ta không phải công chúa, sau này cũng sẽ là vương phi, một người di nương như ngươi, lấy gì để đấu với ta?”
Chuyện này...
Trong lòng Triệu di nương khẽ run lên, nàng nói đúng, bà ta chẳng qua chỉ là một di nương, còn Vu Thức Vy sớm muộn gì cũng được gả đi làm vương phi, bà ta lấy gì để đấu với nàng chứ?
Triệu Thị bà ta có đích tử, vào phủ sớm nhất, ngay cả La Thị cũng được làm phu nhân, dựa vào cái gì mà bà ta không thể? Tên nha đầu Chu Lâm Huyên là cái thá gì, mà dám đè đầu cưỡi cổ bà ta, đúng, nếu Chu Lâm Huyên không còn, bà ta mới có cơ hội phò chính.
Cái chết của Vinh Mỹ, thực sự bà ta biết rõ hơn ai hết, bởi vì sáng sớm hôm qua bà ta đã nhận được thư tuyệt bút của Vinh Mỹ, trong thư nói rõ mồn một chuyện mà cô ta muốn hại Vu Thức Vy, cô ta đang đợi Giai Âm. Giai Âm chưa đợi được, lại nghe tin cô ta bị kết án, giờ ngọ sẽ bị xử trảm.
Bà ta cảm thấy thật đau lòng, bà ta oán hận Vu Thức Vy, nhưng nếu bây giờ đứng trước mặt bà ta là Vu Vinh Mỹ, mà người chết là Vu Thức Vy, tâm trạng bà ta sẽ như thế nào?
Triệu Thị đau lòng lấy tay bóp ngực, đột nhiên tàn nhẫn tát cho bản thân mình hai bạt tai, do bà, do mẫu thân như bà, nhất định bắt con gái trèo cao, mới có kết cục như vậy.
Nếu như lúc đó nghe lời khuyên của Vu Thức Vy, gả cho một người bình thường, giống Vu Vinh Nhược, gả cho một người không quyền không thế, nghe nói phu quân vô cùng sủng ái cô ta, hơn nữa vào ngày thành thân, đã thề trước mặt quan khách, đời này sẽ không nạp thiếp.
“Ha ha ha...ha ha ha...” Đột nhiên Triệu Thị nổi điên cười lớn, thì ra tất cả mọi sai lầm đều do mẫu thân như bà ta gây nên, “A....Vinh Mỹ, Vinh Mỹ, là mẫu thân có lỗi với con...”
Vu Thức Vy buông tay, thả bà ta ra, mặt không biểu cảm đi lướt qua người bà ta, con người đều như vậy, sau khi chuyện đã xảy ra mới biết hối hận, bản thân nàng cũng vậy, nhưng ông trời vẫn cho nàng cơ hội, nàng quả thật may mắn...
Xoay người, Vu Thức Vy đi đến Phù Dung Uyển, đi qua thăm La Thị lúc, bà ta vẫn điên điên khùng khùng, luôn la hét có ma, sau khi từ chỗ bà ta trở về, Vu Thức Vy nhận được thư của Hàn Giang Nguyệt.
“Tiểu Thư, Vương gia viết thư cho người.”
Vu Thức Vy nhìn bức thư ngăn nắp gọn gàng, trong lòng cảm thấy ấm áp, cẩn thận mở ra, chỉ thấy bên trên viết một bài thơ ngắn, nét bút đẹp đẽ: “Thanh thanh tự khâm, du du ngã tâm. Tung ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm? Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Tung ngã bất vãng, tử ninh bất lai? Đào hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề.”
Vu Thức Vy nhẹ nhàng gấp lá thư lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười ôn nhu, nhớ nàng thì cứ nói nhớ nàng, còn bày đặt văn vẽ, đừng tưởng rằng nàng không biết, huynh ấy ghét nhất là văn vẽ, viết thơ tình, chắc chắn là do tên quân sư Cẩm Thư bày cho huynh ấy rồi.
Nhưng nàng không thể không thừa nhận, bây giờ nàng cảm thấy rất vui, tựa như nàng đang ở trong băng tuyết giá lạnh, có người mang đến cho nàng một ngọn lửa, làm cho nàng cảm thấy ấm áp.
Cầm bút lên, Vu Thức Vy cũng viết một bức thư, đơn giản, rõ ràng, “Thiếp phán quân quy, vật niệm!”
Sau khi bức thư được đưa đi, Tiểu Phúc từ bên ngoài vào bẩm báo, “Tiểu thư, Đoan Vương phủ gửi thiệp mời đến, đại tiểu thư mời người qua phủ làm khách!”
Ánh mắt Hàm Yên lóe sáng, nghiêm túc nói: “Tiểu Thư, Vu Vinh Hoa vừa mới trở mình đã mời người qua đó, nhất định là muốn thừa cơ đạp tiểu thư một cái mà, ngươi vẫn là không đi thì hơn>”
Vu Thức Vy cơ thể không nhúc nhích, sắc mặt khinh bỉ nhìn Triệu Thị, không có một chút giác ngộ và cảm giác sắp bị chém, bởi vì trong mắt nàng, hành động này của Triệu Thị chẳng qua chỉ là phù du hám đại thụ, không biết tự lượng sức!
Trong lúc nhào tới Triệu Thị nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Vu Thức Vy, có chút sững lại, trong lúc sững lại động tác cũng trở nên chậm chạp, đợi đến khi bà ta tiếp tục dùng sức, liền cảm thấy hoa mắt, đầu bà ta đụng vào một lồng ngực cứng như tường.
Đầu bà ta choáng váng, một lúc sau mới tỉnh lại, mới nhìn rõ trước mặt không biết từ lúc nào xuất hiện hai tên hắc y nhân, cản đường bà ta, trong tay họ đều cầm một thanh trường kiếm sáng chói, đang đối đầu với con dao trong tay bà ta.
Đây là.... Ám vệ của Vu Thức Vy, bà ta đã từng gặp!
Vu Thức Vy là cái thá gi chứ, còn có cả ám vệ?
Triệu Thị tràn đầy hận ý và không phục trong lòng, ngang ngược vung dao về phía hai tên ám vệ, “A~”
Ám vệ sắc mặt không biểu cảm, chỉ vung tay lên, thậm chí còn không thể nhìn rõ hắn ra tay như thế nào, dao của Triệu Thị liền ‘bộp’ một tiếng rơi xuống đất, cả người bay ra ngoài, nặng nề rớt xuống mặt đất.
“Ôi da, ôi da, thứ tạp chủng chó nuôi các ngươi, dám đánh lão nương, lão nương liều với các ngươi.”
Triệu Thị vừa mắng vừa đứng dậy, nhặt lên cây dao, bộ dạng như muốn liều mạng với ám vệ, “Các ngươi có bản lĩnh thì đứng yên đó, các ngươi đều biết võ công, đánh một phụ nhân thì là anh hùng hảo hán gì chứ?”
Ám vệ ưu tú đã được huấn luyện nghiêm ngặt cũng không nhịn được cười, cái gì gọi là có bản lĩnh thì đứng yên đó? Chẳng lẽ đứng yên đợi bà ta chém sao?
Đáy mắt Vu Thức Vy lóe lên một tia hứng thú, nàng nghĩ cuối cùng nàng cũng không thể thiểu nổi lòng người, có những người chính là như vậy, càng bị dày vò, càng không cam tâm, nếu những người như vậy không đi gây chuyện với người khác, nhất định sẽ có lợi ích lớn.
Triệu Thị lần nữa bị đánh ngã xuống đất, nhưng vẫn không tử bỏ, tức giận hét với với Vu Thức Vy đang rời đi: “Vu Thức Vy, ngươi hãy đền mạng cho con gái ta, ngươi trả mạng con gái cho ta, ngươi hại chết nó, đều là do ngươi hại chết nó, ngươi sẽ phải xuống địa ngục, ngươi sẽ phải xuống địa ngục...”
Hại chết cô ta?
Vu Thức Vy dừng bước quay ngược về, đi đến trước mặt Triệu Thị, vung tay tát cho Triệu Thị một bạt tai, đáy mắt hiện lên quang mang của hàn lệ, “Triệu Thị, đến lúc này ngươi còn không hiểu con gái ngươi đã chết như thế nào hay sao?”
Triệu Thị bị ám vệ bắt lấy, ánh mắt hung dữ nhìn Vu Thức Vy, giọng sắc bén nói: “Đều do ngươi, đều do ngươi hại chết.”
“Bốp ~” Vu Thức Vy lại vung tay giáng một bạt tai vào khuôn mặt của Triệu Thị, mày sắc như dao, từng lời cay độc, lời nói vừa nhanh vừa tàn nhẫn, “Ta trước nay không phải là người có lòng tốt, lúc đầu ngươi đến tìm ta, ta nể tình ngươi thực sự chân thành, nên mới đồng ý cứu cô ta khỏi biển lửa, nhưng cô ta lại đối xử với ta thế nào? Cô ta lại bắt tay với Thượng Quan Lăng ám toán ta, suýt chút nữa là ta mất mạng. Lần này, cô ta lại bắt Điểm Thúy về phủ để ép ta đến đó, cũng chính là vì muốn giá họa cho ta về cái chết của Thượng Quan Lăng. Như vậy cũng không sao đi, nhưng cô ta ngàn không đáng vạn không đáng, gọi người đến sỉ nhục Điểm Thúy, sự trong sạch của nữ tử đáng giá biết bao, cô ta làm như vậy khác gì giết chết Điểm Thúy chứ? Cô ta năm lần bảy lượt hại ta ta cũng không nói, nhưng Điểm Thúy thì sao? Đến Bây giờ Điểm Thúy vẫn còn điên điên dại dại, như một đứa trẻ lên ba. Ngươi nói xem,Vu Vinh Mỹ không đáng chết sao? Cô ta nên cảm thấy may mắn rằng mình chỉ bị chém đầu, một chút đau khổ khi chết cũng không có. Nếu như để cô ta rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ chém cô ta trăm ngàn nhát dao, lột da chiên sống, sau khi chết cũng không được siêu sinh!”
Cái gì?
Triệu Thị bị lời nói của Vu Thức Vy ép từng bước từng bước lùi về sau, sắc mặt trắng bệt, mỗi một chữ đều giống như từng cây kim, đâm vào người của bà ta, đâm vào lục phủ ngũ tạng, thật đáng thương là lời nàng nói đều là sự thật, bà ta không thể phản bác, nhưng con của bà ta chết rồi, bà ta hận, thật sự rất hận...
Đột nhiên, Triệu Thị chỉ vào mũi của Vu Thức Vy nói: “Vu Thức Vy, ngay cả muội muội ruột ngươi cũng không màng, ngươi sẽ phải gặp báo ứng, ông trời nhất định sẽ báo ứng, sau khi chết ngươi nhất định sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh.”
“Vậy sao?” Vu Thức Vy đột nhiên nắm lấy cằm của Triệu Thị, cười tà ác tàn nhẫn, “Nếu ông trời muốn giết ta, ta cũng không ngại đối đầu? Nếu địa ngục dám thu nhận ta, ta cũng không ngại đi một chuyến?”
Nàng một thân một mình, ngưu quỷ xà thần, đại la thần tiên, nàng cũng không sợ!
Triệu Thị lần nữa bị lời nói của nàng làm cho kinh hãi, cô ta....cô ta dựa vào cái gi....dựa vào cái gì mà không sợ những điều đó chứ?
“Vu....Vu Thức Vy, ngươi....ngươi....ngươi đừng tưởng là không có ai trị được ngươi, ta....ta sẽ đợi xem kết cục của ngươi...”
Vu Thức Vy cười một nụ cười không màng, “Kết cục chung quy cũng chỉ có hai lọai, một là chết, hai là sống không bằng chết, có gì mà đáng sợ chứ?”
“Ngươi...”
Triệu Thị bị ánh mắt như ma quỷ của nàng dọa đến nỗi run lên, đột nhiên lại hối hận khi đến chém Vu Thức Vy rồi. Xem như bà ta đã hiểu rõ, đắc tội Vu Thức Vy tuyệt đối không có kết cục tốt, giống như Chu Lâm Huyên, nói với bên ngoài là mắc phải bệnh khó chữa, nhưng người trong phủ ai không biết là hàm răng đó bị Vu Thức Vy nhổ đi chứ, nàng chính là ma quỷ tàn ác bệnh hoạn, căn bản không phải là người!
Ánh mắt Vu Thức Vy như một ngọn lửa nhìn bà ta, đáy mắt hiện lên một tia quang mang cám dỗ, “Triệu di nương, dù sao thì ngươi cũng có đích tử là nhị ca, nửa đời sau còn được nhờ cậy, nếu như Chu Lâm Huyên không còn nữa, ngươi chính là chủ mẫu của phủ này rồi, vinh hoa phú quý, danh phận quyền lợi, không lâu sẽ là của ngươi, tại sao ngươi lại cứ phải đến gây sự với ta chứ? Sớm muộn gì ta cũng phải gả cho Mẫn Thân vương, cho dù bây giờ ta không phải công chúa, sau này cũng sẽ là vương phi, một người di nương như ngươi, lấy gì để đấu với ta?”
Chuyện này...
Trong lòng Triệu di nương khẽ run lên, nàng nói đúng, bà ta chẳng qua chỉ là một di nương, còn Vu Thức Vy sớm muộn gì cũng được gả đi làm vương phi, bà ta lấy gì để đấu với nàng chứ?
Triệu Thị bà ta có đích tử, vào phủ sớm nhất, ngay cả La Thị cũng được làm phu nhân, dựa vào cái gì mà bà ta không thể? Tên nha đầu Chu Lâm Huyên là cái thá gì, mà dám đè đầu cưỡi cổ bà ta, đúng, nếu Chu Lâm Huyên không còn, bà ta mới có cơ hội phò chính.
Cái chết của Vinh Mỹ, thực sự bà ta biết rõ hơn ai hết, bởi vì sáng sớm hôm qua bà ta đã nhận được thư tuyệt bút của Vinh Mỹ, trong thư nói rõ mồn một chuyện mà cô ta muốn hại Vu Thức Vy, cô ta đang đợi Giai Âm. Giai Âm chưa đợi được, lại nghe tin cô ta bị kết án, giờ ngọ sẽ bị xử trảm.
Bà ta cảm thấy thật đau lòng, bà ta oán hận Vu Thức Vy, nhưng nếu bây giờ đứng trước mặt bà ta là Vu Vinh Mỹ, mà người chết là Vu Thức Vy, tâm trạng bà ta sẽ như thế nào?
Triệu Thị đau lòng lấy tay bóp ngực, đột nhiên tàn nhẫn tát cho bản thân mình hai bạt tai, do bà, do mẫu thân như bà, nhất định bắt con gái trèo cao, mới có kết cục như vậy.
Nếu như lúc đó nghe lời khuyên của Vu Thức Vy, gả cho một người bình thường, giống Vu Vinh Nhược, gả cho một người không quyền không thế, nghe nói phu quân vô cùng sủng ái cô ta, hơn nữa vào ngày thành thân, đã thề trước mặt quan khách, đời này sẽ không nạp thiếp.
“Ha ha ha...ha ha ha...” Đột nhiên Triệu Thị nổi điên cười lớn, thì ra tất cả mọi sai lầm đều do mẫu thân như bà ta gây nên, “A....Vinh Mỹ, Vinh Mỹ, là mẫu thân có lỗi với con...”
Vu Thức Vy buông tay, thả bà ta ra, mặt không biểu cảm đi lướt qua người bà ta, con người đều như vậy, sau khi chuyện đã xảy ra mới biết hối hận, bản thân nàng cũng vậy, nhưng ông trời vẫn cho nàng cơ hội, nàng quả thật may mắn...
Xoay người, Vu Thức Vy đi đến Phù Dung Uyển, đi qua thăm La Thị lúc, bà ta vẫn điên điên khùng khùng, luôn la hét có ma, sau khi từ chỗ bà ta trở về, Vu Thức Vy nhận được thư của Hàn Giang Nguyệt.
“Tiểu Thư, Vương gia viết thư cho người.”
Vu Thức Vy nhìn bức thư ngăn nắp gọn gàng, trong lòng cảm thấy ấm áp, cẩn thận mở ra, chỉ thấy bên trên viết một bài thơ ngắn, nét bút đẹp đẽ: “Thanh thanh tự khâm, du du ngã tâm. Tung ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm? Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Tung ngã bất vãng, tử ninh bất lai? Đào hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề.”
Vu Thức Vy nhẹ nhàng gấp lá thư lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười ôn nhu, nhớ nàng thì cứ nói nhớ nàng, còn bày đặt văn vẽ, đừng tưởng rằng nàng không biết, huynh ấy ghét nhất là văn vẽ, viết thơ tình, chắc chắn là do tên quân sư Cẩm Thư bày cho huynh ấy rồi.
Nhưng nàng không thể không thừa nhận, bây giờ nàng cảm thấy rất vui, tựa như nàng đang ở trong băng tuyết giá lạnh, có người mang đến cho nàng một ngọn lửa, làm cho nàng cảm thấy ấm áp.
Cầm bút lên, Vu Thức Vy cũng viết một bức thư, đơn giản, rõ ràng, “Thiếp phán quân quy, vật niệm!”
Sau khi bức thư được đưa đi, Tiểu Phúc từ bên ngoài vào bẩm báo, “Tiểu thư, Đoan Vương phủ gửi thiệp mời đến, đại tiểu thư mời người qua phủ làm khách!”
Ánh mắt Hàm Yên lóe sáng, nghiêm túc nói: “Tiểu Thư, Vu Vinh Hoa vừa mới trở mình đã mời người qua đó, nhất định là muốn thừa cơ đạp tiểu thư một cái mà, ngươi vẫn là không đi thì hơn>”
Bình luận facebook