Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216
44216
Vu Thức Vy nhoẻn miệng cười tươi như hoa, bàn tay không những không buông ra mà còn nắm chặt hơn, “Vương gia, Trữ Tuyết công chúa đã đến tận đây rồi, sao người phải trốn tránh?”
Thượng Quan Cửu U thầm nghiến răng, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được: “Chính ngươi kéo nàng ta đến đây có đúng không?”
Vu Thức Vy thẳng thắn thừa nhận: “Cách xa bao lâu giờ mới gặp lại, một ngày quan trọng thế này sao có thể thiếu đi cái đuôi của vương gia chứ?”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Trữ Tuyết công chúa đã tung tăng xông vào, nàng mặc bộ áo màu cam có thêu bách hoa, mái tóc dài buộc túm lại phía sau, cài cây trâm bạc lấp lánh, dáng vẻ lanh lợi, xinh đẹp rạng ngời, khiến bầu không khí đang căng thẳng cũng chợt trở nên giãn ra rất nhiều.
Bước vào rồi, ánh mắt của Trữ Tuyết công chúa chỉ nhằm vào Thượng Quan Cửu U, nàng đi đến nắm lấy cánh tay hắn cười nói: “Thượng Quan Cửu U, ta lại là người đầu tiên tìm được huynh sau vô số lần rồi.”
Câu nói ấy nói ra đầy đắc ý, nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy có một chút cay đắng, trên thế gian này làm gì còn ai giống như nàng, cứ mãi bám theo một nam nhân như thế này chứ?
Tiếc là người không yêu ta thì sẽ mãi mãi không đau lòng vì ta!
Thượng Quan Cửu U chán ghét đẩy tay Trữ Tuyết công chúa ra, “Không phải đã bảo ngươi đừng tìm ta nữa sao?”
Trữ Tuyết công chúa uất ức cong môi nói: “Ta cũng đâu có muốn.”
Nhưng trên đời này có ai khống chế được trái tim của mình đâu?
Khẽ liếc mắt, Trữ Tuyết công chúa lúc này mới trông thấy Vu Thức Vy đang cải nam trang, mặc bộ đồ trắng đứng bên cạnh, nàng ngẩn người một lúc, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, “Ngươi… ngươi…”
Vẫn chưa chết sao?
Vu Thức Vy khiêm nhường gật đầu, “Công chúa, đã lâu không gặp.”
Giọng nói quen thuộc vang lên lại lần nữa khiến Trữ Tuyết công chúa lắp bắp: “Vu… Vu… Vu Thức Vy!”
Vu Thức Vy mỉm cười làm động tác mời, sau đó ra lệnh cho Hàm Yên ở bên ngoài: “Hàm Yên, lấy thêm hai bộ bát đũa ra đây…”
Bữa ăn diễn ra rất yên tĩnh, cũng rất kì lạ, ngoại trừ Vu Thức Vy và Công Tôn Vị thản nhiên ngồi ăn ra thì ba người còn lại đều chẳng màng. Trữ Tuyết công chúa cứ ngồi chống cằm, mê đắm cười với Thượng Quan Cửu U, lâu lâu lại gắp thức ăn cho hắn. Còn Thượng Quan Cửu U và Lê Thiểu Quán chốc chốc lại trừng mắt nhìn nhau, ngoài mặt không nói gì nhưng trong bụng thì đang thầm rủa xả người kia cả trăm lần.
Sau khi ăn uống no say, mọi người rời khỏi Tiên Các lầu, bước ra con phố sầm uất, Vu Thức Vy chợt đưa ra một phong thư, “Công Tôn huynh, Lê huynh, những việc cần nói hôm nay ta đều viết trong thư, Công Tôn huynh về xem kĩ rồi hôm khác chúng ta sẽ lại gặp nhau.”
Công Tôn Vị nhận phong thư mà vừa rồi Vu Thức Vy đã tranh thủ viết lúc tính tiền, cất vào trong người, sau đó quay sang nói với Thượng Quan Cửu U và Trữ Tuyết công chúa: “Vương gia, cáo từ.”
Dứt lời, hắn kéo Lê Thiểu Quán định rời đi, nhưng không kéo được, Lê Thiểu Quán cứ đứng nhìn Thượng Quan Cửu U bằng ánh mắt phòng bị rồi nói: “Đại sư huynh, huynh đi trước đi, ta phải ở lại đây bảo vệ Vy Nhi.”
Ánh mắt cái tên này nhìn Vy Nhi đáng sợ quá, mình phải vì nhị sư huynh mà bảo vệ thật tốt cho tỉ ấy, lỡ như bất cẩn bị cái tên này cướp mất thì nhị sư huynh chẳng phải sẽ phát điên lên sao?
Thượng Quan Cửu U nghe nàng ta nói như thế thì ánh mắt liền ánh lên vẻ hằn học, khó chịu nói: “Tên mặt trắng, nữ nhân này rất hung hăng, ngươi việc gì phải bảo vệ ả? Đầu óc của ngươi có vấn đề à?”
Đây là câu mà trước đây Vu Thức Vy từng dùng để mỉa mai hắn, giờ hắn lại dùng nó để mỉa mai người khác, nghe ra thật sự có cảm giác chó chê mèo lắm lông.
Lê Thiểu Quán trước nay là người rất nóng tính, vừa nghe thấy câu ấy là cơn giận liền bùng phát, lông mày trợn ngược mà quát lên: “Ngươi bảo ai mặt trắng? Bổn công tử ngọc thụ lâm phong, phong lưu bậc nhất, đâu có giống bản mặt nhà ngươi, mỹ nhân bên cạnh mà không thèm nhìn, ngươi chắc chắn là làm chuyện ấy không ổn, thế nên mới cố tình tỏ vẻ ta đây!”
Chuyện… chuyện ấy không ổn?
Thượng Quan Cửu U trợn trừng mắt, sa sầm nét mặt, “Ngươi có gan thì nói lại lần nữa cho bổn vương xem.”
“Sao hả? Nói trúng tim đen của ngươi rồi à? Nói thật nhé, nếu chuyện ấy không ổn thì phải nói rõ với mỹ nhân nhà người ta, đừng có tỏ vẻ lạnh nhạt như thế, ta trông thấy mà đau lòng đấy.”
Vừa nói nàng ta vừa cầm quạt nâng cằm của Trữ Tuyết công chúa lên, dáng vẻ trêu ghẹo.
Thượng Quan Cửu U càng sa sầm nét mặt, tên thư sinh mặt trắng chết tiệt này, sao miệng lưỡi lại độc địa hệt như tên khốn Hàn Giang Nguyệt thế? Nói câu nào câu nấy đều không kiêng dè, đúng là đáng chết mà!
Vu Thức Vy cũng tặc lưỡi, có hơi khâm phục nhìn Lê Thiểu Quán, quả nhiên không hổ là sư huynh muội, công phu chọc người ta nổi điên này quả thực không phải dạng vừa, không ai sánh kịp!
Nàng thậm chí có thể đoán được, chỉ một lát nữa thôi thì Thượng Quan Cửu U sẽ nổi điên lên, sau đó cả đám người họ sẽ gặp xui xẻo.
Nghĩ đến đó, Vu Thức Vy liền nháy mắt ra hiệu với Công Tôn Vị, ý muốn bảo hắn đứa Lê Thiểu Quán rời đi. Công Tôn Vị mỉm cười, bước đến phía trước khẽ khom người bế Lê Thiểu Quán lên, không nói không rằng bước đi thẳng, trông rất dũng mãnh.
“Này, Công Tôn Vị, huynh làm gì thế? Mau bỏ ta xuống, ta phải quyết đấu với cái tên nam nhân mặt mũi khó ưa đó một trận.”
“Huynh nên lên giường quyết đấu với ta một trận thì hơn…”
Thượng Quan Cửu U nghe thấy câu nói ấy thì liền cảm thấy rùng mình, hai tên nam nhân này thật sự… quá ghê tởm!
Vu Thức Vy đưa mắt nhìn thấy tiểu yêu tinh Lê Thiểu Quán đã đi xa rồi mới quay lại chớp mắt cười nói với Trữ Tuyết công chúa: “Công chúa, ta còn có việc, xin phép đi trước, chúng ta hôm khác lại gặp.”
Trữ Tuyết công chúa vui vẻ gật đầu, hiểu rõ Vu Thức Vy đang muốn tạo cơ hội cho mình nên liền nói: “Được.”
Thượng Quan Cửu U khó khăn lắm mới gặp được Vu Thức Vy, lại bị nàng đẩy mình sang cho nữ nhân khác nên lập tức nổi giận, đưa tay nắm lấy cánh tay Vu Thức Vy nghiến răng nói: “Vu Thức Vy, ngươi dám đi?”
Vu Thức Vy ngẩng đầu nở nụ cười gian xảo, đưa tay vỗ lên vai Thượng Quan Cửu U, sau đó nhón chân nói khẽ vào tai hắn: “Đêm nay sẽ là một đêm rất đẹp đấy…”
Vừa nói nàng vừa giằng tay Thượng Quan Cửu U ra, lại nở một nụ cười bí ẩn rồi nhẹ nhàng rời đi.
Thượng Quan Cửu U không hiểu lời của Vu Thức Vy, cho đến khi nàng đi xa rồi, trong bụng hắn chợt dâng lên một cảm giác nóng bừng, máu trong người như sôi lên thì hắn mới hiểu lời nàng nói, trong đầu lại lập tức bừng lên ngọn lửa giận, “Vu Thức Vy đáng chết!”
Dám cho mình uống mị dược!
“Thượng Quan Cửu U, huynh làm sao thế? Sao sắc mặt khó coi quá?” Trữ Tuyết công chúa có hơi lo lắng nhìn gương mặt nhăn nhó của Thượng Quan Cửu U.
Thượng Quan Cửu U quay sang nhìn nàng, đang định bảo nàng cút đi thì chợt thấy hoa mắt, bắt đầu nhìn thấy ảo giác, người trước mặt mình đây không phải ả Vu Thức Vy đáng chết đó sao?
Cơn nóng trong người như một ngọn núi lửa sắp phun trào, bừng lên xâm chiếm toàn bộ lí trí của hắn, hắn liên tục nói với bản thân rằng không được, tuyệt đối không được, thế nhưng…
Đột nhiên, Thượng Quan Cửu U bế Trữ Tuyết công chúa lên, đi thẳng đến một quán trọ cách đó không xa…
Trong một căn phòng tầng ba Vân Hương lầu, Hàm Yên ăn vận trang phục tiểu đồng, khóe môi nở nụ cười, nói với Vu Thức Vy đang tắm sau bức bình phong: “Công tử, việc tốt đã thành.”
Bên trong vọng ra tiếng nước chảy róc rách hòa quyện với giọng nói trong trẻo của Vu Thức Vy: “Ừ, thế thì phải thông báo cho bá tánh biết, để họ cùng nhau đến chúc mừng.”
“Vâng, công tử.”
“Bên hoàng cung tình hình sao rồi?” “
Hàm Yên đáp: “Công tử yên tâm, tinh thần Vu Vinh Hoa đang ngày càng rối loạn, cả ngày cứ gây rối hoàng cung, hoàng hậu cũng khó mà bảo vệ được cho ả.”
“Ừ, cứ làm loạn thêm, sẽ càng náo nhiệt hơn.”
Ban đêm, trời về khuya, ánh trăng sáng tỏ, trong Trường Xuân Cung, đèn đuốc sáng trưng, chợt vang lên một loạt âm thanh choang choang, khắp nơi đầy mảnh vỡ, tất cả đều là đồ sứ quý giá.
Diệp hoàng hậu kinh hãi nhìn Vu Vinh Hoa đầu tóc rũ rượi, dáng vẻ điên loạn đang đứng trên bàn mà hét lên: “Hoa Nhi, con mau xuống đây, nguy hiểm lắm, con nghe lời đi, mau xuống đây…”
Vu Vinh Hoa cười ngơ ngẩn nói: “Ha ha ha… Đám tiện nhân các người, kẻ nào dám đến gần ta, ta sẽ giết từng người từng người một.”
Vừa nói nàng ta vừa ném cái bình hoa lưu li trong tay xuống đất rồi lại cười một tràng điên dại, khiến hoàng hậu nghe thấy mà tim đập thình thịch, bèn quay sang nói với Như Mộng: “Thái y sao còn chưa đến? Thái y…”
“Nương nương đừng lo, đã đi mời rồi ạ.”
“Bộ dạng của nó như thế, ta sao có thể không lo chứ? Một người đang yên đang lành sao lại nói điên là điên thế này?”
“Nương nương, thái y đến rồi, thái y đến rồi.” Bên ngoài vang lên tiếng kêu mừng rỡ của cung nữ.
Ngay sau đó, Lý thái y xách một hòm thuốc bước vào, nhưng chưa kịp bái kiến hoàng hậu thì đã bị Vu Vinh Hoa cầm một li trà ném thẳng vào trán, đau đớn ngã lăn ra đất.
Vu Thức Vy nhoẻn miệng cười tươi như hoa, bàn tay không những không buông ra mà còn nắm chặt hơn, “Vương gia, Trữ Tuyết công chúa đã đến tận đây rồi, sao người phải trốn tránh?”
Thượng Quan Cửu U thầm nghiến răng, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được: “Chính ngươi kéo nàng ta đến đây có đúng không?”
Vu Thức Vy thẳng thắn thừa nhận: “Cách xa bao lâu giờ mới gặp lại, một ngày quan trọng thế này sao có thể thiếu đi cái đuôi của vương gia chứ?”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Trữ Tuyết công chúa đã tung tăng xông vào, nàng mặc bộ áo màu cam có thêu bách hoa, mái tóc dài buộc túm lại phía sau, cài cây trâm bạc lấp lánh, dáng vẻ lanh lợi, xinh đẹp rạng ngời, khiến bầu không khí đang căng thẳng cũng chợt trở nên giãn ra rất nhiều.
Bước vào rồi, ánh mắt của Trữ Tuyết công chúa chỉ nhằm vào Thượng Quan Cửu U, nàng đi đến nắm lấy cánh tay hắn cười nói: “Thượng Quan Cửu U, ta lại là người đầu tiên tìm được huynh sau vô số lần rồi.”
Câu nói ấy nói ra đầy đắc ý, nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy có một chút cay đắng, trên thế gian này làm gì còn ai giống như nàng, cứ mãi bám theo một nam nhân như thế này chứ?
Tiếc là người không yêu ta thì sẽ mãi mãi không đau lòng vì ta!
Thượng Quan Cửu U chán ghét đẩy tay Trữ Tuyết công chúa ra, “Không phải đã bảo ngươi đừng tìm ta nữa sao?”
Trữ Tuyết công chúa uất ức cong môi nói: “Ta cũng đâu có muốn.”
Nhưng trên đời này có ai khống chế được trái tim của mình đâu?
Khẽ liếc mắt, Trữ Tuyết công chúa lúc này mới trông thấy Vu Thức Vy đang cải nam trang, mặc bộ đồ trắng đứng bên cạnh, nàng ngẩn người một lúc, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, “Ngươi… ngươi…”
Vẫn chưa chết sao?
Vu Thức Vy khiêm nhường gật đầu, “Công chúa, đã lâu không gặp.”
Giọng nói quen thuộc vang lên lại lần nữa khiến Trữ Tuyết công chúa lắp bắp: “Vu… Vu… Vu Thức Vy!”
Vu Thức Vy mỉm cười làm động tác mời, sau đó ra lệnh cho Hàm Yên ở bên ngoài: “Hàm Yên, lấy thêm hai bộ bát đũa ra đây…”
Bữa ăn diễn ra rất yên tĩnh, cũng rất kì lạ, ngoại trừ Vu Thức Vy và Công Tôn Vị thản nhiên ngồi ăn ra thì ba người còn lại đều chẳng màng. Trữ Tuyết công chúa cứ ngồi chống cằm, mê đắm cười với Thượng Quan Cửu U, lâu lâu lại gắp thức ăn cho hắn. Còn Thượng Quan Cửu U và Lê Thiểu Quán chốc chốc lại trừng mắt nhìn nhau, ngoài mặt không nói gì nhưng trong bụng thì đang thầm rủa xả người kia cả trăm lần.
Sau khi ăn uống no say, mọi người rời khỏi Tiên Các lầu, bước ra con phố sầm uất, Vu Thức Vy chợt đưa ra một phong thư, “Công Tôn huynh, Lê huynh, những việc cần nói hôm nay ta đều viết trong thư, Công Tôn huynh về xem kĩ rồi hôm khác chúng ta sẽ lại gặp nhau.”
Công Tôn Vị nhận phong thư mà vừa rồi Vu Thức Vy đã tranh thủ viết lúc tính tiền, cất vào trong người, sau đó quay sang nói với Thượng Quan Cửu U và Trữ Tuyết công chúa: “Vương gia, cáo từ.”
Dứt lời, hắn kéo Lê Thiểu Quán định rời đi, nhưng không kéo được, Lê Thiểu Quán cứ đứng nhìn Thượng Quan Cửu U bằng ánh mắt phòng bị rồi nói: “Đại sư huynh, huynh đi trước đi, ta phải ở lại đây bảo vệ Vy Nhi.”
Ánh mắt cái tên này nhìn Vy Nhi đáng sợ quá, mình phải vì nhị sư huynh mà bảo vệ thật tốt cho tỉ ấy, lỡ như bất cẩn bị cái tên này cướp mất thì nhị sư huynh chẳng phải sẽ phát điên lên sao?
Thượng Quan Cửu U nghe nàng ta nói như thế thì ánh mắt liền ánh lên vẻ hằn học, khó chịu nói: “Tên mặt trắng, nữ nhân này rất hung hăng, ngươi việc gì phải bảo vệ ả? Đầu óc của ngươi có vấn đề à?”
Đây là câu mà trước đây Vu Thức Vy từng dùng để mỉa mai hắn, giờ hắn lại dùng nó để mỉa mai người khác, nghe ra thật sự có cảm giác chó chê mèo lắm lông.
Lê Thiểu Quán trước nay là người rất nóng tính, vừa nghe thấy câu ấy là cơn giận liền bùng phát, lông mày trợn ngược mà quát lên: “Ngươi bảo ai mặt trắng? Bổn công tử ngọc thụ lâm phong, phong lưu bậc nhất, đâu có giống bản mặt nhà ngươi, mỹ nhân bên cạnh mà không thèm nhìn, ngươi chắc chắn là làm chuyện ấy không ổn, thế nên mới cố tình tỏ vẻ ta đây!”
Chuyện… chuyện ấy không ổn?
Thượng Quan Cửu U trợn trừng mắt, sa sầm nét mặt, “Ngươi có gan thì nói lại lần nữa cho bổn vương xem.”
“Sao hả? Nói trúng tim đen của ngươi rồi à? Nói thật nhé, nếu chuyện ấy không ổn thì phải nói rõ với mỹ nhân nhà người ta, đừng có tỏ vẻ lạnh nhạt như thế, ta trông thấy mà đau lòng đấy.”
Vừa nói nàng ta vừa cầm quạt nâng cằm của Trữ Tuyết công chúa lên, dáng vẻ trêu ghẹo.
Thượng Quan Cửu U càng sa sầm nét mặt, tên thư sinh mặt trắng chết tiệt này, sao miệng lưỡi lại độc địa hệt như tên khốn Hàn Giang Nguyệt thế? Nói câu nào câu nấy đều không kiêng dè, đúng là đáng chết mà!
Vu Thức Vy cũng tặc lưỡi, có hơi khâm phục nhìn Lê Thiểu Quán, quả nhiên không hổ là sư huynh muội, công phu chọc người ta nổi điên này quả thực không phải dạng vừa, không ai sánh kịp!
Nàng thậm chí có thể đoán được, chỉ một lát nữa thôi thì Thượng Quan Cửu U sẽ nổi điên lên, sau đó cả đám người họ sẽ gặp xui xẻo.
Nghĩ đến đó, Vu Thức Vy liền nháy mắt ra hiệu với Công Tôn Vị, ý muốn bảo hắn đứa Lê Thiểu Quán rời đi. Công Tôn Vị mỉm cười, bước đến phía trước khẽ khom người bế Lê Thiểu Quán lên, không nói không rằng bước đi thẳng, trông rất dũng mãnh.
“Này, Công Tôn Vị, huynh làm gì thế? Mau bỏ ta xuống, ta phải quyết đấu với cái tên nam nhân mặt mũi khó ưa đó một trận.”
“Huynh nên lên giường quyết đấu với ta một trận thì hơn…”
Thượng Quan Cửu U nghe thấy câu nói ấy thì liền cảm thấy rùng mình, hai tên nam nhân này thật sự… quá ghê tởm!
Vu Thức Vy đưa mắt nhìn thấy tiểu yêu tinh Lê Thiểu Quán đã đi xa rồi mới quay lại chớp mắt cười nói với Trữ Tuyết công chúa: “Công chúa, ta còn có việc, xin phép đi trước, chúng ta hôm khác lại gặp.”
Trữ Tuyết công chúa vui vẻ gật đầu, hiểu rõ Vu Thức Vy đang muốn tạo cơ hội cho mình nên liền nói: “Được.”
Thượng Quan Cửu U khó khăn lắm mới gặp được Vu Thức Vy, lại bị nàng đẩy mình sang cho nữ nhân khác nên lập tức nổi giận, đưa tay nắm lấy cánh tay Vu Thức Vy nghiến răng nói: “Vu Thức Vy, ngươi dám đi?”
Vu Thức Vy ngẩng đầu nở nụ cười gian xảo, đưa tay vỗ lên vai Thượng Quan Cửu U, sau đó nhón chân nói khẽ vào tai hắn: “Đêm nay sẽ là một đêm rất đẹp đấy…”
Vừa nói nàng vừa giằng tay Thượng Quan Cửu U ra, lại nở một nụ cười bí ẩn rồi nhẹ nhàng rời đi.
Thượng Quan Cửu U không hiểu lời của Vu Thức Vy, cho đến khi nàng đi xa rồi, trong bụng hắn chợt dâng lên một cảm giác nóng bừng, máu trong người như sôi lên thì hắn mới hiểu lời nàng nói, trong đầu lại lập tức bừng lên ngọn lửa giận, “Vu Thức Vy đáng chết!”
Dám cho mình uống mị dược!
“Thượng Quan Cửu U, huynh làm sao thế? Sao sắc mặt khó coi quá?” Trữ Tuyết công chúa có hơi lo lắng nhìn gương mặt nhăn nhó của Thượng Quan Cửu U.
Thượng Quan Cửu U quay sang nhìn nàng, đang định bảo nàng cút đi thì chợt thấy hoa mắt, bắt đầu nhìn thấy ảo giác, người trước mặt mình đây không phải ả Vu Thức Vy đáng chết đó sao?
Cơn nóng trong người như một ngọn núi lửa sắp phun trào, bừng lên xâm chiếm toàn bộ lí trí của hắn, hắn liên tục nói với bản thân rằng không được, tuyệt đối không được, thế nhưng…
Đột nhiên, Thượng Quan Cửu U bế Trữ Tuyết công chúa lên, đi thẳng đến một quán trọ cách đó không xa…
Trong một căn phòng tầng ba Vân Hương lầu, Hàm Yên ăn vận trang phục tiểu đồng, khóe môi nở nụ cười, nói với Vu Thức Vy đang tắm sau bức bình phong: “Công tử, việc tốt đã thành.”
Bên trong vọng ra tiếng nước chảy róc rách hòa quyện với giọng nói trong trẻo của Vu Thức Vy: “Ừ, thế thì phải thông báo cho bá tánh biết, để họ cùng nhau đến chúc mừng.”
“Vâng, công tử.”
“Bên hoàng cung tình hình sao rồi?” “
Hàm Yên đáp: “Công tử yên tâm, tinh thần Vu Vinh Hoa đang ngày càng rối loạn, cả ngày cứ gây rối hoàng cung, hoàng hậu cũng khó mà bảo vệ được cho ả.”
“Ừ, cứ làm loạn thêm, sẽ càng náo nhiệt hơn.”
Ban đêm, trời về khuya, ánh trăng sáng tỏ, trong Trường Xuân Cung, đèn đuốc sáng trưng, chợt vang lên một loạt âm thanh choang choang, khắp nơi đầy mảnh vỡ, tất cả đều là đồ sứ quý giá.
Diệp hoàng hậu kinh hãi nhìn Vu Vinh Hoa đầu tóc rũ rượi, dáng vẻ điên loạn đang đứng trên bàn mà hét lên: “Hoa Nhi, con mau xuống đây, nguy hiểm lắm, con nghe lời đi, mau xuống đây…”
Vu Vinh Hoa cười ngơ ngẩn nói: “Ha ha ha… Đám tiện nhân các người, kẻ nào dám đến gần ta, ta sẽ giết từng người từng người một.”
Vừa nói nàng ta vừa ném cái bình hoa lưu li trong tay xuống đất rồi lại cười một tràng điên dại, khiến hoàng hậu nghe thấy mà tim đập thình thịch, bèn quay sang nói với Như Mộng: “Thái y sao còn chưa đến? Thái y…”
“Nương nương đừng lo, đã đi mời rồi ạ.”
“Bộ dạng của nó như thế, ta sao có thể không lo chứ? Một người đang yên đang lành sao lại nói điên là điên thế này?”
“Nương nương, thái y đến rồi, thái y đến rồi.” Bên ngoài vang lên tiếng kêu mừng rỡ của cung nữ.
Ngay sau đó, Lý thái y xách một hòm thuốc bước vào, nhưng chưa kịp bái kiến hoàng hậu thì đã bị Vu Vinh Hoa cầm một li trà ném thẳng vào trán, đau đớn ngã lăn ra đất.
Bình luận facebook