Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218
44218
Tại Trường Xuân cung, Như Mộng vội vã vào tẩm thất đến trước mặt hoàng hậu dáng vẻ bệnh tật, vẻ mặt mừng rỡ bẩm báo: “Nương nương, có một người tự xưng là Vệ Thời Ngộ đã xé bảng vàng, nói bản thân biết y thuật, muốn thử một lần.”
“Vệ Thời Ngộ?” Mắt Diệp hoàng hậu sáng lên: “Mau mời vào.”
Không bao lâu sau, Vệ Thời Ngộ, cũng chính là Vu Thức Vy, tiến vào. Nàng hiện tại đã thay đổi dung mạo hoàn toàn khác, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, mặc toàn thân y phục trắng, phong thái bất phàm.
Quân tử như trúc, chính trực hiên ngang, cứng cáp mạnh mẽ.
Nàng đến trước phản của Diệp hoàng hậu, cung kính hành lễ: “Thảo dân bái kiến hoàng hậu nương nương.”
Giọng nói vì đã uống thuốc đổi giọng nên trở nên trầm thấp, không hề nghe ra chút bất thường nào. Thậm chí đến đôi mắt sâu như giếng cổ lúc bình thường của nàng cũng trở nên ấm áp nho nhã.
Một người nếu muốn thay đổi triệt để thì đầu tiên phải thay đổi ánh mắt của mình. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, thông qua cửa sổ này, người khác mới nhìn được ngươi suy nghĩ gì.
Vậy nên khi nàng hành lễ xong ngẩng đầu lên, Diệp hoàng hậu liền nhìn thấy một đôi mắt cung kính nhưng không hèn mọn: “Ngươi tên là Vệ Thời Ngộ?”
Vu Thức Vy đáp: “Bẩm nương nương, đúng vậy.”
“Y thuật của ngươi rất khá sao?”
“Bẩm nương nương, thảo dân hành tẩu giang hồ nhiều năm, tích lũy được không ít kinh nghiệm y thuật. Hơn nữa thảo dân năm nay đã sáu mươi tuổi rồi, nương nương có nhìn ra không?”
“Sáu mươi tuổi?”
Diệp hoàng hậu kinh ngạc bước xuống phản, đi một vòng quanh Vu Thức Vy, khó tin nói: “Ngươi thật sự đã sáu mươi tuổi? Thật không tin nổi.”
“Nếu nương nương không tin thì tôn tử của thảo dân cũng đến rồi. Hắn cũng chính là đệ tử của thảo dân, người có thể tuyên hắn vào.”
Mắt hoàng hậu chợt lóe, nhìn Như Mộng nói: “Tuyên.”
Lát sau, một nam nhân ốm o thấp bé, tướng mạo bình thường, tuổi khoảng chừng 30 tiến vào. Hắn thỉnh an hoàng hậu trước, sau đó ngoan ngoãn đứng sau lưng Vu Thức Vy, thấp giọng gọi: “Gia gia.”
Diệp hoàng hậu vừa nghe đã trố mắt. Người nam nhân trông có vẻ chưa đến 20 tuổi này thật sự là gia gia của nam tử trung niên kia sao? Là thuật trẻ lâu hay là lừa bà ta? Nếu thật sự là thuật trẻ lâu thì chắc chắn y thuật không tầm thường. Còn nếu đang lừa bà ta... thì chắc chắn sẽ phải trả giá đắt!
“Nếu Vệ thần y đã đến rồi thì chẩn mạch cho bổn cung trước đi.”
Vu Thức Vy cúi đầu: “Vâng, nương nương.”
Nói rồi mở hòm thuốc ra lấy cuộn tơ đưa cho Như Mộng: “Nhờ vị cô nương này buộc tơ lên cổ tay hoàng hậu nương nương để lão hủ bắt mạch.”
Như Mộng cũng đã bốn mươi tuổi rồi mà còn được gọi là cô nương, sắc mặt lập tức đỏ ửng. Nàng ta buộc tơ vào cổ tay hoàng hậu rồi đưa đầu còn lại của cuộn tơ cho Vu Thức Vy. Vu Thức Vy nắm lấy sợi tơ, hai mắt nhắm lại, bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp và cao thâm.
Hồi lâu sau, nàng buông tay khỏi sợi tơ, vờ vuốt chòm râu không hề tồn tại, trầm giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, mạch tượng của người rất hỗn loạn, khí huyết cũng kém. Có lẽ là lo lắng quá nhiều, tâm trạng dồn nén, không được giải phóng đúng cách. Lão hủ có một phương thuốc. Đợi nương nương dùng rồi, không tới hai ngày sau sẽ giảm trừ được bệnh, khiến nương nương thần thanh khí sảng, tựa như biến thành một con người mới vậy.”
Diệp hoàng hậu nghe lời nàng nói thì tim khẽ nhảy lên một cái, vì nàng đã nói đúng tâm sự trong lòng hoàng hậu. Hoàng hậu có quá nhiều chuyện phiền lòng mà khó lòng bày tỏ được.
Bên này, Vu Thức Vy đã viết phương thuốc ra giao cho Như Mộng: “Tiểu cô nương, thuốc này mỗi ngày uống hai lần lúc sáng và tối là được.”
Như Mộng gật đầu: “Được.”
“Nếu tiểu cô nương đây đã nhớ rồi thì lão hủ đi đây. Còn về tiền thưởng thì cứ chia cho các học đường khắp kinh thành đi, xem như lão hủ hành thiện tích đức, phổ độ chúng sinh. Đại tôn tử, chúng ta đi thôi.”
Diệp hoàng hậu thấy vị đại phu này có cá tính như vậy, nói đi liền đi, chẳng hề dây dưa vòng vo gì cả, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt thì vội giữ lại: “Đợi đã Vệ thần y, bổn cung còn có một chuyện.”
Đáy mắt Vu Thức Vy xẹt qua một tia sáng, nàng quay đầu lại chắp tay hỏi: “Không biết nương nương còn có chuyện gì?”
“Bổn cung còn có một nghĩa nữ, mấy hôm trước đã bị mắc thất tâm phong, muốn nhờ thần y xem qua.”
Vu Thức Vy cúi đầu: “Thảo dân tuân chỉ.”
Hoàng hậu đích thân dẫn Vu Thức Vy đến phòng bên, chỉ tay về phía chiếc giường sang trọng nơi Vu Vinh Hoa đang nằm: “Đây chính là nghĩa nữ của bổn cung.”
Nghĩa nữ?
Trong lòng Vu Thức Vy cười lạnh một tiếng, sau đó đến bên cạnh Vu Vinh Hoa, mở hộp ngân châm ra lấy một cây ngân châm. Lúc đang muốn đâm xuống thì bị Diệp hoàng hậu cản lại: “Vệ thần y chẳng lẽ không bắt mạch trước sao?”
Vu Thức Vy nghiêm túc nói: “Người bị mắc thất tâm phong thì phải xem lúc tỉnh điên cuồng bao nhiêu mới có thể đúng bệnh bốc thuốc.”
Diệp hoàng hậu nghe xong, suy nghĩ cẩn thận một thoáng, cảm thấy có lý nên không ngăn cản nữa.
Vu Thức Vy quay đầu lại nhìn Vu Vinh Hoa, thấy nàng ta ngủ an ổn như vậy, đáy mắt nàng xẹt qua tia sáng quỷ dị, sau đó bỏ ngân châm nhỏ lại vào hộp, lấy ra cây ngân châm to nhất, to như kim khâu đế giày vậy, đâm thẳng vào huyệt nhân trung của Vu Vinh Hoa.
“Á!” một tiếng, Vu Vinh Hoa bừng tỉnh ngồi bật dậy, trên mặt mang theo thần sắc mê man và có đôi chút bất bình thường.
Nàng ta dùng ánh mắt không có tiêu cự nhìn Vu Thức Vy, khẽ rụt người lại, hét lên: “Các ngươi tránh ra! Tránh ra! Tiện nhân!”
Hét mãi hét mãi, nàng ta kích động đến mức cầm lấy gối đầu đánh về phía Vu Thức Vy. Diệp hoàng hậu kinh sợ hô lên: “Hoa Nhi, Hoa Nhi, huyệt nhân trung của con còn một cây ngân châm, con đừng cử động lung tung.”
Vu Vinh Hoa tựa như không hề nghe thấy, nàng ta ném lung tung chăn gối đệm giường xuống đất, trừng mắt nhìn mọi người, điên cuồng hét: “Các ngươi đừng mong hại được ta! Đừng ai mong hại được ta! Ta mới là con cưng của trời! Đừng ai mơ nổi bật hơn ta!”
Diệp hoàng hậu sầu lo vô cùng, lòng như lửa đốt nhìn Vu Thức Vy: “Vệ thần y, có chẩn đoán ra được gì không? Chữa trị thế nào?”
Sắc mặt Vu Thức Vy nặng nề, nghiêm túc nói: “Cô nương này thuộc loại thất tâm phong nặng nhất, loại không nhận ra tất cả người thân. Vậy nên phải dùng cách chữa trị cực đoan nhất.”
Diệp hoàng hậu cảm thấy khó hiểu: “Dám hỏi thần y, cách cực đoan nhất là gì?”
Vu Thức Vy chắp tay trả lời: “Nương nương, cách này có hơi tàn nhẫn, nhưng cũng là cách nhanh nhất trực tiếp nhất. Mong nương nương rời khỏi đây trước, đợi xong rồi người lại vào.”
Diệp hoàng hậu lòng lo lắng hỏi: “Cách tàn nhẫn là thế nào?”
“Bẩm nương nương, đầu tiên thảo dân phải để cô nương ấy hôn mê, sau đó đánh vào nơi sợ nhất dưới đáy lòng của cô nương ấy, để cô nương ấy học cách đối diện chứ không phải trốn chạy. Tục ngữ nói rất hay, tâm bệnh cần phải có tâm dược. Vật cực tất phản, cách chữa trị cực đoan này thích hợp sử dụng với người có bệnh nặng nhất.”
Diệp hoàng hậu vẫn có chút không yên tâm, cuối cùng bị Hàm Yên tặng một quyền cuối: “Hoàng hậu nương nương, người yên tâm đi. Trước giờ chỉ có bệnh nhân gia gia thảo dân không chịu chữa, chứ không có người mà gia gia thảo dân không cứu được. Gia gia thảo dân trên giang hồ cũng là nhân vật có tiếng tăm, biệt danh Biển Thước Tái Thế, người cứ cho người đi nghe ngóng là biết thôi ạ.”
Biển Thước Tái Thế?
Diệp hoàng hậu nhìn Như Mộng, hai bên đều nhận thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, cuối cùng cả hai đều nhìn Vu Thức Vy. Thì ra đây chính là Biển Thước Tái Thế, đó đích thực là một thần y nổi danh. Diệp hoàng hậu và Như Mộng mau chóng ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại ba người là Vu Thức Vy, Hàm Yên và Vu Vinh Hoa. Vu Vinh Hoa vẫn điên cuồng như cũ, Vu Thức Vy đến gần lôi nàng ta từ trên giường ngã xuống đất. Sau đó nàng ghé xuống tai nàng ta, dùng giọng nói khàn khàn kì dị hỏi: “Cô nương, có phải cô nương đã giết cha ruột của mình không?”
Cả người Vu Vinh Hoa cứng lại, dưới đáy mắt mê mang xuất hiện đôi chút tỉnh táo. Nhưng chỉ một lát sau, nàng ta đẩy Vu Thức Vy ra, sau đó muốn chạy ra ngoài thì bị Hàm Yên dùng gậy đánh vào chân khiến nàng ta quỳ xuống đất.
Vu Thức Vy biết Diệp hoàng hậu đang đứng ngoài nghe nên nói nhỏ với Hàm Yên: “Trói lại.”
Hàm Yên trói Vu Vinh Hoa lại. Vu Thức Vy cười lạnh một tiếng, sau đó từ trong hòm thuốc lấy ra một cây kim khâu giày thật sự, vừa huơ nó trước mặt Vu Vinh Hoa vừa nói: “Cô nương, ta phải châm kim cho cô nương rồi, cố chịu đựng nhé.”
“Ư...” Trong miệng Vu Vinh Hoa bị nhét một miếng vải trắng, nàng ta sợ chết khiếp nhìn Vu Thức Vy, lắc đầu không ngừng: “Ưm... ưm... ưm...”
Vu Thức Vy giờ châm lên cao, không hề do dự đâm vào đầu gối Vu Vinh Hoa, lẩm bẩm: “Vu Vinh Hoa, còn nhớ ngươi đã ra lệnh giết Huyền Việt và Lưu Chiêu trong đêm mưa gió ấy thế nào không? Ngươi có biết, nỗi đau chỉ có thể trơ mắt nhìn đó còn đau hơn nỗi đau ngươi đang chịu bây giờ gấp trăm lần không?”
Tại Trường Xuân cung, Như Mộng vội vã vào tẩm thất đến trước mặt hoàng hậu dáng vẻ bệnh tật, vẻ mặt mừng rỡ bẩm báo: “Nương nương, có một người tự xưng là Vệ Thời Ngộ đã xé bảng vàng, nói bản thân biết y thuật, muốn thử một lần.”
“Vệ Thời Ngộ?” Mắt Diệp hoàng hậu sáng lên: “Mau mời vào.”
Không bao lâu sau, Vệ Thời Ngộ, cũng chính là Vu Thức Vy, tiến vào. Nàng hiện tại đã thay đổi dung mạo hoàn toàn khác, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, mặc toàn thân y phục trắng, phong thái bất phàm.
Quân tử như trúc, chính trực hiên ngang, cứng cáp mạnh mẽ.
Nàng đến trước phản của Diệp hoàng hậu, cung kính hành lễ: “Thảo dân bái kiến hoàng hậu nương nương.”
Giọng nói vì đã uống thuốc đổi giọng nên trở nên trầm thấp, không hề nghe ra chút bất thường nào. Thậm chí đến đôi mắt sâu như giếng cổ lúc bình thường của nàng cũng trở nên ấm áp nho nhã.
Một người nếu muốn thay đổi triệt để thì đầu tiên phải thay đổi ánh mắt của mình. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, thông qua cửa sổ này, người khác mới nhìn được ngươi suy nghĩ gì.
Vậy nên khi nàng hành lễ xong ngẩng đầu lên, Diệp hoàng hậu liền nhìn thấy một đôi mắt cung kính nhưng không hèn mọn: “Ngươi tên là Vệ Thời Ngộ?”
Vu Thức Vy đáp: “Bẩm nương nương, đúng vậy.”
“Y thuật của ngươi rất khá sao?”
“Bẩm nương nương, thảo dân hành tẩu giang hồ nhiều năm, tích lũy được không ít kinh nghiệm y thuật. Hơn nữa thảo dân năm nay đã sáu mươi tuổi rồi, nương nương có nhìn ra không?”
“Sáu mươi tuổi?”
Diệp hoàng hậu kinh ngạc bước xuống phản, đi một vòng quanh Vu Thức Vy, khó tin nói: “Ngươi thật sự đã sáu mươi tuổi? Thật không tin nổi.”
“Nếu nương nương không tin thì tôn tử của thảo dân cũng đến rồi. Hắn cũng chính là đệ tử của thảo dân, người có thể tuyên hắn vào.”
Mắt hoàng hậu chợt lóe, nhìn Như Mộng nói: “Tuyên.”
Lát sau, một nam nhân ốm o thấp bé, tướng mạo bình thường, tuổi khoảng chừng 30 tiến vào. Hắn thỉnh an hoàng hậu trước, sau đó ngoan ngoãn đứng sau lưng Vu Thức Vy, thấp giọng gọi: “Gia gia.”
Diệp hoàng hậu vừa nghe đã trố mắt. Người nam nhân trông có vẻ chưa đến 20 tuổi này thật sự là gia gia của nam tử trung niên kia sao? Là thuật trẻ lâu hay là lừa bà ta? Nếu thật sự là thuật trẻ lâu thì chắc chắn y thuật không tầm thường. Còn nếu đang lừa bà ta... thì chắc chắn sẽ phải trả giá đắt!
“Nếu Vệ thần y đã đến rồi thì chẩn mạch cho bổn cung trước đi.”
Vu Thức Vy cúi đầu: “Vâng, nương nương.”
Nói rồi mở hòm thuốc ra lấy cuộn tơ đưa cho Như Mộng: “Nhờ vị cô nương này buộc tơ lên cổ tay hoàng hậu nương nương để lão hủ bắt mạch.”
Như Mộng cũng đã bốn mươi tuổi rồi mà còn được gọi là cô nương, sắc mặt lập tức đỏ ửng. Nàng ta buộc tơ vào cổ tay hoàng hậu rồi đưa đầu còn lại của cuộn tơ cho Vu Thức Vy. Vu Thức Vy nắm lấy sợi tơ, hai mắt nhắm lại, bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp và cao thâm.
Hồi lâu sau, nàng buông tay khỏi sợi tơ, vờ vuốt chòm râu không hề tồn tại, trầm giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, mạch tượng của người rất hỗn loạn, khí huyết cũng kém. Có lẽ là lo lắng quá nhiều, tâm trạng dồn nén, không được giải phóng đúng cách. Lão hủ có một phương thuốc. Đợi nương nương dùng rồi, không tới hai ngày sau sẽ giảm trừ được bệnh, khiến nương nương thần thanh khí sảng, tựa như biến thành một con người mới vậy.”
Diệp hoàng hậu nghe lời nàng nói thì tim khẽ nhảy lên một cái, vì nàng đã nói đúng tâm sự trong lòng hoàng hậu. Hoàng hậu có quá nhiều chuyện phiền lòng mà khó lòng bày tỏ được.
Bên này, Vu Thức Vy đã viết phương thuốc ra giao cho Như Mộng: “Tiểu cô nương, thuốc này mỗi ngày uống hai lần lúc sáng và tối là được.”
Như Mộng gật đầu: “Được.”
“Nếu tiểu cô nương đây đã nhớ rồi thì lão hủ đi đây. Còn về tiền thưởng thì cứ chia cho các học đường khắp kinh thành đi, xem như lão hủ hành thiện tích đức, phổ độ chúng sinh. Đại tôn tử, chúng ta đi thôi.”
Diệp hoàng hậu thấy vị đại phu này có cá tính như vậy, nói đi liền đi, chẳng hề dây dưa vòng vo gì cả, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt thì vội giữ lại: “Đợi đã Vệ thần y, bổn cung còn có một chuyện.”
Đáy mắt Vu Thức Vy xẹt qua một tia sáng, nàng quay đầu lại chắp tay hỏi: “Không biết nương nương còn có chuyện gì?”
“Bổn cung còn có một nghĩa nữ, mấy hôm trước đã bị mắc thất tâm phong, muốn nhờ thần y xem qua.”
Vu Thức Vy cúi đầu: “Thảo dân tuân chỉ.”
Hoàng hậu đích thân dẫn Vu Thức Vy đến phòng bên, chỉ tay về phía chiếc giường sang trọng nơi Vu Vinh Hoa đang nằm: “Đây chính là nghĩa nữ của bổn cung.”
Nghĩa nữ?
Trong lòng Vu Thức Vy cười lạnh một tiếng, sau đó đến bên cạnh Vu Vinh Hoa, mở hộp ngân châm ra lấy một cây ngân châm. Lúc đang muốn đâm xuống thì bị Diệp hoàng hậu cản lại: “Vệ thần y chẳng lẽ không bắt mạch trước sao?”
Vu Thức Vy nghiêm túc nói: “Người bị mắc thất tâm phong thì phải xem lúc tỉnh điên cuồng bao nhiêu mới có thể đúng bệnh bốc thuốc.”
Diệp hoàng hậu nghe xong, suy nghĩ cẩn thận một thoáng, cảm thấy có lý nên không ngăn cản nữa.
Vu Thức Vy quay đầu lại nhìn Vu Vinh Hoa, thấy nàng ta ngủ an ổn như vậy, đáy mắt nàng xẹt qua tia sáng quỷ dị, sau đó bỏ ngân châm nhỏ lại vào hộp, lấy ra cây ngân châm to nhất, to như kim khâu đế giày vậy, đâm thẳng vào huyệt nhân trung của Vu Vinh Hoa.
“Á!” một tiếng, Vu Vinh Hoa bừng tỉnh ngồi bật dậy, trên mặt mang theo thần sắc mê man và có đôi chút bất bình thường.
Nàng ta dùng ánh mắt không có tiêu cự nhìn Vu Thức Vy, khẽ rụt người lại, hét lên: “Các ngươi tránh ra! Tránh ra! Tiện nhân!”
Hét mãi hét mãi, nàng ta kích động đến mức cầm lấy gối đầu đánh về phía Vu Thức Vy. Diệp hoàng hậu kinh sợ hô lên: “Hoa Nhi, Hoa Nhi, huyệt nhân trung của con còn một cây ngân châm, con đừng cử động lung tung.”
Vu Vinh Hoa tựa như không hề nghe thấy, nàng ta ném lung tung chăn gối đệm giường xuống đất, trừng mắt nhìn mọi người, điên cuồng hét: “Các ngươi đừng mong hại được ta! Đừng ai mong hại được ta! Ta mới là con cưng của trời! Đừng ai mơ nổi bật hơn ta!”
Diệp hoàng hậu sầu lo vô cùng, lòng như lửa đốt nhìn Vu Thức Vy: “Vệ thần y, có chẩn đoán ra được gì không? Chữa trị thế nào?”
Sắc mặt Vu Thức Vy nặng nề, nghiêm túc nói: “Cô nương này thuộc loại thất tâm phong nặng nhất, loại không nhận ra tất cả người thân. Vậy nên phải dùng cách chữa trị cực đoan nhất.”
Diệp hoàng hậu cảm thấy khó hiểu: “Dám hỏi thần y, cách cực đoan nhất là gì?”
Vu Thức Vy chắp tay trả lời: “Nương nương, cách này có hơi tàn nhẫn, nhưng cũng là cách nhanh nhất trực tiếp nhất. Mong nương nương rời khỏi đây trước, đợi xong rồi người lại vào.”
Diệp hoàng hậu lòng lo lắng hỏi: “Cách tàn nhẫn là thế nào?”
“Bẩm nương nương, đầu tiên thảo dân phải để cô nương ấy hôn mê, sau đó đánh vào nơi sợ nhất dưới đáy lòng của cô nương ấy, để cô nương ấy học cách đối diện chứ không phải trốn chạy. Tục ngữ nói rất hay, tâm bệnh cần phải có tâm dược. Vật cực tất phản, cách chữa trị cực đoan này thích hợp sử dụng với người có bệnh nặng nhất.”
Diệp hoàng hậu vẫn có chút không yên tâm, cuối cùng bị Hàm Yên tặng một quyền cuối: “Hoàng hậu nương nương, người yên tâm đi. Trước giờ chỉ có bệnh nhân gia gia thảo dân không chịu chữa, chứ không có người mà gia gia thảo dân không cứu được. Gia gia thảo dân trên giang hồ cũng là nhân vật có tiếng tăm, biệt danh Biển Thước Tái Thế, người cứ cho người đi nghe ngóng là biết thôi ạ.”
Biển Thước Tái Thế?
Diệp hoàng hậu nhìn Như Mộng, hai bên đều nhận thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, cuối cùng cả hai đều nhìn Vu Thức Vy. Thì ra đây chính là Biển Thước Tái Thế, đó đích thực là một thần y nổi danh. Diệp hoàng hậu và Như Mộng mau chóng ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại ba người là Vu Thức Vy, Hàm Yên và Vu Vinh Hoa. Vu Vinh Hoa vẫn điên cuồng như cũ, Vu Thức Vy đến gần lôi nàng ta từ trên giường ngã xuống đất. Sau đó nàng ghé xuống tai nàng ta, dùng giọng nói khàn khàn kì dị hỏi: “Cô nương, có phải cô nương đã giết cha ruột của mình không?”
Cả người Vu Vinh Hoa cứng lại, dưới đáy mắt mê mang xuất hiện đôi chút tỉnh táo. Nhưng chỉ một lát sau, nàng ta đẩy Vu Thức Vy ra, sau đó muốn chạy ra ngoài thì bị Hàm Yên dùng gậy đánh vào chân khiến nàng ta quỳ xuống đất.
Vu Thức Vy biết Diệp hoàng hậu đang đứng ngoài nghe nên nói nhỏ với Hàm Yên: “Trói lại.”
Hàm Yên trói Vu Vinh Hoa lại. Vu Thức Vy cười lạnh một tiếng, sau đó từ trong hòm thuốc lấy ra một cây kim khâu giày thật sự, vừa huơ nó trước mặt Vu Vinh Hoa vừa nói: “Cô nương, ta phải châm kim cho cô nương rồi, cố chịu đựng nhé.”
“Ư...” Trong miệng Vu Vinh Hoa bị nhét một miếng vải trắng, nàng ta sợ chết khiếp nhìn Vu Thức Vy, lắc đầu không ngừng: “Ưm... ưm... ưm...”
Vu Thức Vy giờ châm lên cao, không hề do dự đâm vào đầu gối Vu Vinh Hoa, lẩm bẩm: “Vu Vinh Hoa, còn nhớ ngươi đã ra lệnh giết Huyền Việt và Lưu Chiêu trong đêm mưa gió ấy thế nào không? Ngươi có biết, nỗi đau chỉ có thể trơ mắt nhìn đó còn đau hơn nỗi đau ngươi đang chịu bây giờ gấp trăm lần không?”
Bình luận facebook