Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228
44228
Trong ánh trăng sáng ngời và ngân hà chảy xuôi.
Bên trong một ngõ hẻm tối tăm và yên tĩnh có một bóng người đang vội vàng đi qua, cuối cùng người này dừng lại ở trước một cánh cửa gỗ nhỏ và gõ vài cái, sau đó lách người đi vào cửa.
Vừa vào cửa, nàng đi thẳng vào tiền viện và tới trong một gian phòng xa hoa, cung kính nói nói với nữ tử mặc y phục màu đỏ đang đứng dựa ở trước cửa sổ: "Tiểu thư, nô tỳ đã trở về, nô ty theo lời tiểu thư phân phó, đã giải độc cho Vu Vinh Hoa."
Vu Thức Vy chậm rãi xoay người lại và thản nhiên nói: "Trở về là tốt rồi, vậy hoàng hậu có nói để ta chữa trị chân cho thái tử không?"
Hàm Yên vừa tháo tấm da mặt và tháo trang sức vừa nói: "Hoàng hậu có nói hoàng thượng đã hạ chỉ cho ngài cho trị liệu chân của thái tử."
Hàm Yên nói xong lại liếc nhìn Vu Thức Vy, chờ tới khi nhìn thấy hai tay của nàng quấn băng dày thì đồng tử lập tức co lại, bước vội tới bên cạnh nàng và che miệng hoảng sợ nói: "Tiểu thư, tay của người... tay của người sao vậy?"
Vu Thức Vy liếc nhìn hai tay bị quấn giống như chân gấu thì bất đắc dĩ cười, "Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ bị bỏng mà thôi."
Bị bỏng mà thôi?
Bị bỏng nhẹ thì cần phải quấn cả tay lại như vậy sao?
Chắc chắn không phải nhẹ, nhất định là rất nghiêm trọng!
Hàm Yên không nhịn được cảm thấy chua xót. Tiểu thư luôn như vậy, cho dù có bị thương nặng tới mức nào thì tiểu thư cũng cười trừ cho qua, không muốn để cho mình lo lắng, thậm chí ngay cả một chút tủi thân cũng không có, tiểu thư có biết nàng càng làm như vậy lại càng khiến cho người ta đau lòng hay không.
Hàm Yên nhớ có lần nàng sốt hơn nửa tháng, nhiều lần không thở, mỗi khi từ Quỷ Môn Quan trở lại, nàng đều sẽ cố gắng tươi cười và thì thầm nói. "Không có việc gì đâu, không cần lo lắng, không chết được…"
"Tiểu thư, tại sao người không bảo vệ lấy bản thân chứ?" Hàm Yên có chút oán giận nói, nàng ấy chỉ trích Vu Thức Vy lại oán trách mình, vì sao mỗi khi tiểu thư bị thương mà mình đều không ở bên cạnh tiểu thư chứ? Nếu như mình ở đó thì tuyệt đối sẽ không để cho tiểu thư phải bị thương như vậy được.
Vu Thức Vy nhìn ra được Hàm Yên đang tự trách thì vội vàng dùng cánh tay ôm lấy vai của nàng ất và cười dỗ dành nói: "Lỗi tại ta. Lần sau ta nhất định sẽ cố gắng bảo vệ mình."
Vu Thức Vy không để cho nàng ấy có thời gian tiếp tục tự trách nữa nên chuyển đề tài, nghiêm túc nói: "Ta đã chuẩn bị xong thuốc cao để chữa trị chân của thái tử rồi, sau khi ngươi về cung thì bôi lên chân cho hắn để chữa trị chỗ bị bỏng đã. Sau này... sau này ta sẽ tự mình ra tay lấy xương vỡ bên trong ra, giúp hắn nối lại xương thì mới có thể thật sự chữa trị tốt cái chân được. Ừ... Sau hai ngày nữa, ngươi nói ám vệ đưa thái tử đến đây để ta giúp hắn nối lại xương."
Hàm Yên do dự. "Tiểu thư, tay tiểu thư còn bị thương thì làm sao có thể tự mình làm được?"
"Không có việc gì đâu, chắc hai ngày nữa là khỏi rồi."
Nàng đang nói thì thấy Tiểu Ninh đẩy cửa đi vào, trên vai nàng ấy còn có đứng một con Hải Đông Thanh với dáng vẻ uy phong lẫm liệt, nàng ấy mừng rỡ nói: "Tiểu thư, Sơ Cửu trở về rồi."
Sơ Cửu là tên của Hải Đông Thanh, ngày đó Vu Thức Vy cứu nó xong thì gọi nó là Sơ Cửu, trải qua ba tháng huấn luyện, nó đã trở thành vật nhỏ truyền tin rất giỏi giang, đặc biệt rất thích đi Mạc Bắc truyền tin, bởi vậy các nàng suy đoán có thể Sơ Cửu thích thảo nguyên Mạc Bắc rộng lớn.
Tiểu Ninh lấy một mảnh giấy nhỏ được cột ở trên chân của Sơ Cửu xuống, mở ra và thì thầm: "Ngô Dũng đã nhận được thư của tiểu thư, sẽ lập tức đi làm, một giây một phút cũng không dám châm trễ."
Khóe miệng Vu Thức Vy hơi cong lên, sau đó nàng giơ tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve Sơ Cửu rồi cười nói: "Cực khổ cho Sơ Cửu rồi, để Ninh tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn nhân hạt thông ngươi thích nhé."
Tiểu Ninh ôm Sơ Cửu ở trong lòng, đang muốn đưa nó đi ăn nhân hạt thông như lời Vu Thức Vy căn dặn thì lại bị Vu Thức Vy gọi lại, "Tiểu Ninh, phái người mời Phí ma ma và mọi người trong nhà của nàng về."
"Mời về sao ạ?" Tiểu Ninh và Hàm Yên liếc mắt nhìn nhau và cảm thấy không hiểu, Tiểu Ninh hỏi: "Vì sao vậy tiểu thư?"
Khóe miệng Vu Thức Vy cong lên lộ ra một nụ cười thần bí. "Các ngươi cứ đi đi, đến lúc thích hợp thì các ngươi tự nhiên sẽ biết thôi."
"Tiểu thư lại thừa nước đục thả câu rồi."
Vu Thức Vy cười không nói gì, Tiểu Ninh cũng không hỏi thêm nữa mà đi ra ngoài.
Qua một lúc lâu, Vu Thức Vy không còn cười nữa, trong ánh mắt có chút bi thương. "Hàm Yên, ngươi đi theo ta tới thăm Điểm Thúy."
"Dạ, tiểu thư."
Thúy Trúc Uyển
Còn chưa đến gần cửa thì bọn họ lại nghe được truyền đến tiếng hát du dương. "Trăng lưỡi liềm cong cong chiếu xuống chín châu, mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn... Phu thê mấy nhà cùng căng lưới, mấy nhà trôi giạt ở bên ngoài..."
Vu Thức Vy và Hàm Yên liếc mắt nhìn nhau, sau đó đẩy cửa đi vào. Tiếng hát chợt ngừng lại, Thái Trúc và Thái Cúc đang chăm sóc cho Điểm Thúy thấy vậy thì sửng sốt, vội vàng đứng dậy và khẽ cúi đầu nói. "Tiểu thư…"
"Đứng lên đi." Vu Thức Vy thản nhiên nói một câu rồi nhìn về phía Điểm Thúy đang ngồi xếp bằng ở trên giường hẹp và nghịch con búp bê trong tay, nàng ấy mặc y phục màu xanh ngọc, gương mặt không hề trang điểm và ánh mắt trống rỗng, không buồn không vui, giống như con búp bê trong tay của nàng ấy vậy, không có bất kỳ sức sống nào.
Vu Thức Vy ngồi xuống và dùng bàn tay bị quấn băng vuốt ve mái tóc của nàng ấy, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, "Điểm Thúy, đã mấy ngày không gặp rồi, ngươi có khỏe không?"
Nhưng nàng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, Điểm Thúy ngơ ngác nhìn con búp bê mà giống như chìm đắm ở trong thế giới của mình, làm như không nhìn thấy đám người Vu Thức Vy và Hàm Yên vậy.
Cũng không biết nàng ấy có chuyện gì vui mà lại đột nhiên cười ngây ngô rồi ôm con rối gỗ, toàn thân khẽ lắc lư và còn khe khẽ hát.
Nhìn dáng vẻ của nàng ấy vẫn ngây dại như vậy làm trái tim của Vu Thức Vy chợt thắt lại, mặc dù y thuật của nàng có giỏi mấy đi nữa, nhưng cuối cùng nàng vẫn không cứu được Điểm Thúy, nàng ấy đã quyết tâm không tơ vương hồng trần, đóng lại cánh cửa của trái tim mình, chỉ sống ở trong thế giới của mình, nàng lại không có cách nào cả.
Hàm Yên lau nước mắt và không đành lòng nhìn nữa nên quay đầu đi chỗ khác, cúi đầu khẽ kêu lên. "Điểm Thúy, Điểm Thúy…"
Cũng không biết là tiếng khóc của Hàm Yên làm cho Điểm Thúy cảm thấy phiền, hay thế nào mà Điểm Thúy đột nhiên dừng lắc lư, một tay bóp chặt lấy con búp bê và lộ ra thần sắc dữ tợn, trong miệng phát ra những âm thanh "hừ hừ" giống như trút giận, ánh mắt kia dường như đang nói đi tìm chết, đi tìm chết đi...
Vu Thức Vy thấy nàng ấy như vậy thì đột nhiên bị dọa cho giật mình nên vội vàng ôm lấy thân thể của nàng ấy và dịu dàng nói: "Điểm Thúy, Điểm Thúy, không có chuyện gì đâu, tất cả đều đã qua rồi, qua cả rồi, tiểu thư ở bên cạnh ngươi..."
Cũng không biết có phải Điểm Thúy nghe được lời Vu Thức Vy hay không mà một lát sau đã trở nên bình tĩnh rồi ném con búp bê xuống đất, ánh mắt lại trở nên trống rỗng, không buồn không vui nhìn về phía trước với dáng vẻ ngây ngô.
Vu Thức Vy không đành lòng nhìn nữa, đành đứng dậy đi ra ngoài, "Thái Trúc, Thái Cúc, cố gắng chăm sóc cho nàng thật tốt."
Hàm Yên vội vàng đuổi theo Vu Thức Vy, "Tiểu thư, lẽ nào thật sự không thể trị hết được cho Điểm Thúy sao?"
Vu Thức Vy hít sâu và cố ép xuống sự chua xót trong lòng, nói: "Vậy phải xem bản thân nàng có muốn đối mặt với tâm ma của mình hay không! Nếu nàng không muốn đối mặt thì cả đời cũng chỉ có thể như vậy."
Vu Thức Vy dừng lại một lát lại nói thêm: "Chờ ta chữa trị chân cho thái tử xong, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài một chút, có thể sẽ có chút thay đổi gì đó."
"Được."
Đảo mắt đã hai ngày trôi qua, trong hai ngày nay, Hình bộ vẫn luôn điều tra về vụ án Thượng Dương Điện bị cháy nhưng không điều tra ra được là người nào châm lửa.
Mà trong triều đình, các quan lại đang không ngừng tranh chấp vì một chuyện lớn, đó chính là chuyện năm mươi vạn thạch lương thảo Bắc Cương bị đốt nên phái ai đi hộ tống lương thảo, các đại thần có người tiến cử Tĩnh Vương Thượng Quan Mặc, có người tiến cử Đoan Vương Thượng Quan Diệp, còn có người tiến cử đại tướng quân phò mã Cố Ngọc, còn có người tiến cử kẻ vô tích sự Thụy Vương Thượng Quan Trì đi, các quan lại tranh cãi tới đỏ mặt tía tai làm hoàng đế nghe được cũng thấy đau đầu.
"Đủ rồi, các ngươi đều im lặng cho trẫm." Tranh cãi ầm ĩ như vậy là muốn lật cả Kim Loan điện của hắn lên sao?
Các quan lại lập tức ngừng lên tiếng, tất cả hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này, hoàng đế mới nhìn về phía mấy nhi tử của mình, ánh mắt khôn khéo đảo qua ở trên gương mặt của từng người bọn họ. Từ sau khi lão tam Thượng Quan Mặc ở trong lao ngục ra ngoài thì toàn thân lại trở nên thâm trầm hơn rất nhiều, khiến người ta thường xuyên cảm thấy không thể suy đoán được. Lão tứ Thượng Quan Trì bình thường chỉ quen chơi bời lêu lổng nên căn bản không thể gánh vác được trách nhiệm lớn. Phò mã Cố Ngọc làm việc điềm tĩnh, lão luyện ngược lại là người thích hợp để lựa chọn. Chẳng qua là...
Chẳng qua là hắn càng muốn giao cho chuyện này lão bát Thượng Quan Diệp làm hơn. Từ sau khi Đường gia huỷ diệt, hắn vẫn không mấy trọng dụng Thượng Quan Diệp, hình như không ít người đều đã phản chiến, một chén nước này cũng bắt đầu nghiêng, cho nên đây là thời gian để trọng dụng Thượng Quan Diệp,.
Hắn vừa muốn mở miệng nói cho Đoan Vương hộ tống lương thảo đến Bắc Cương thì thấy Tĩnh Vương Thượng Quan Mặc ra khỏi hàng. "Phụ hoàng, nhi thần bằng lòng tự đề cử mình đi hộ tống lương thảo, để góp một phần lực cho tướng sĩ của Đại Vân triều ta, cũng góp một phần sức lực cho phụ hoàng."
Thượng Quan Mặc nói chuyện vô cùng thành khẩn và nghiêm túc, hơn nữa đã có không ít đại thần ở dưới phụ họa, nếu như hắn từ chối mà đổi lại cho lão Bát đi làm thì tất nhiên sẽ mang tiếng bất công.
Vào lúc này, Thượng Quan Diệp cũng ra khỏi hàng và cung kính chắp tay thi lễ nói: "Phụ hoàng, tam ca nhất định có thể làm tốt chuyện này, mong phụ hoàng ân chuẩn, các tướng sĩ ngoài tiền tuyến đã không chờ được nữa rồi, chuyện này càng nhanh càng tốt."
Hoàng đế nhìn thật sâu vào trong mắt của Thượng Quan Diệp, trong đáy mắt hiện lên một tia tán thưởng, Thượng Quan Diệp ngược lại cũng hiểu được cách tiến lui.
"Được, vậy phái Tĩnh Vương hộ tống lương thảo, xuất phát ngay lập tức!"
"Hoàng thượng anh minh, muôn năm vạn tuế vạn vạn tuế…"
Lúc đó, thái tử đã được ám vệ đón từ trong cung ra và được đưa đến trong mật thất của Hải Thiên Viên, chỗ ở của Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy nhìn thái tử ngồi xe đẩy và mỉm cười nói: "Thái tử đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Trong ánh trăng sáng ngời và ngân hà chảy xuôi.
Bên trong một ngõ hẻm tối tăm và yên tĩnh có một bóng người đang vội vàng đi qua, cuối cùng người này dừng lại ở trước một cánh cửa gỗ nhỏ và gõ vài cái, sau đó lách người đi vào cửa.
Vừa vào cửa, nàng đi thẳng vào tiền viện và tới trong một gian phòng xa hoa, cung kính nói nói với nữ tử mặc y phục màu đỏ đang đứng dựa ở trước cửa sổ: "Tiểu thư, nô tỳ đã trở về, nô ty theo lời tiểu thư phân phó, đã giải độc cho Vu Vinh Hoa."
Vu Thức Vy chậm rãi xoay người lại và thản nhiên nói: "Trở về là tốt rồi, vậy hoàng hậu có nói để ta chữa trị chân cho thái tử không?"
Hàm Yên vừa tháo tấm da mặt và tháo trang sức vừa nói: "Hoàng hậu có nói hoàng thượng đã hạ chỉ cho ngài cho trị liệu chân của thái tử."
Hàm Yên nói xong lại liếc nhìn Vu Thức Vy, chờ tới khi nhìn thấy hai tay của nàng quấn băng dày thì đồng tử lập tức co lại, bước vội tới bên cạnh nàng và che miệng hoảng sợ nói: "Tiểu thư, tay của người... tay của người sao vậy?"
Vu Thức Vy liếc nhìn hai tay bị quấn giống như chân gấu thì bất đắc dĩ cười, "Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ bị bỏng mà thôi."
Bị bỏng mà thôi?
Bị bỏng nhẹ thì cần phải quấn cả tay lại như vậy sao?
Chắc chắn không phải nhẹ, nhất định là rất nghiêm trọng!
Hàm Yên không nhịn được cảm thấy chua xót. Tiểu thư luôn như vậy, cho dù có bị thương nặng tới mức nào thì tiểu thư cũng cười trừ cho qua, không muốn để cho mình lo lắng, thậm chí ngay cả một chút tủi thân cũng không có, tiểu thư có biết nàng càng làm như vậy lại càng khiến cho người ta đau lòng hay không.
Hàm Yên nhớ có lần nàng sốt hơn nửa tháng, nhiều lần không thở, mỗi khi từ Quỷ Môn Quan trở lại, nàng đều sẽ cố gắng tươi cười và thì thầm nói. "Không có việc gì đâu, không cần lo lắng, không chết được…"
"Tiểu thư, tại sao người không bảo vệ lấy bản thân chứ?" Hàm Yên có chút oán giận nói, nàng ấy chỉ trích Vu Thức Vy lại oán trách mình, vì sao mỗi khi tiểu thư bị thương mà mình đều không ở bên cạnh tiểu thư chứ? Nếu như mình ở đó thì tuyệt đối sẽ không để cho tiểu thư phải bị thương như vậy được.
Vu Thức Vy nhìn ra được Hàm Yên đang tự trách thì vội vàng dùng cánh tay ôm lấy vai của nàng ất và cười dỗ dành nói: "Lỗi tại ta. Lần sau ta nhất định sẽ cố gắng bảo vệ mình."
Vu Thức Vy không để cho nàng ấy có thời gian tiếp tục tự trách nữa nên chuyển đề tài, nghiêm túc nói: "Ta đã chuẩn bị xong thuốc cao để chữa trị chân của thái tử rồi, sau khi ngươi về cung thì bôi lên chân cho hắn để chữa trị chỗ bị bỏng đã. Sau này... sau này ta sẽ tự mình ra tay lấy xương vỡ bên trong ra, giúp hắn nối lại xương thì mới có thể thật sự chữa trị tốt cái chân được. Ừ... Sau hai ngày nữa, ngươi nói ám vệ đưa thái tử đến đây để ta giúp hắn nối lại xương."
Hàm Yên do dự. "Tiểu thư, tay tiểu thư còn bị thương thì làm sao có thể tự mình làm được?"
"Không có việc gì đâu, chắc hai ngày nữa là khỏi rồi."
Nàng đang nói thì thấy Tiểu Ninh đẩy cửa đi vào, trên vai nàng ấy còn có đứng một con Hải Đông Thanh với dáng vẻ uy phong lẫm liệt, nàng ấy mừng rỡ nói: "Tiểu thư, Sơ Cửu trở về rồi."
Sơ Cửu là tên của Hải Đông Thanh, ngày đó Vu Thức Vy cứu nó xong thì gọi nó là Sơ Cửu, trải qua ba tháng huấn luyện, nó đã trở thành vật nhỏ truyền tin rất giỏi giang, đặc biệt rất thích đi Mạc Bắc truyền tin, bởi vậy các nàng suy đoán có thể Sơ Cửu thích thảo nguyên Mạc Bắc rộng lớn.
Tiểu Ninh lấy một mảnh giấy nhỏ được cột ở trên chân của Sơ Cửu xuống, mở ra và thì thầm: "Ngô Dũng đã nhận được thư của tiểu thư, sẽ lập tức đi làm, một giây một phút cũng không dám châm trễ."
Khóe miệng Vu Thức Vy hơi cong lên, sau đó nàng giơ tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve Sơ Cửu rồi cười nói: "Cực khổ cho Sơ Cửu rồi, để Ninh tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn nhân hạt thông ngươi thích nhé."
Tiểu Ninh ôm Sơ Cửu ở trong lòng, đang muốn đưa nó đi ăn nhân hạt thông như lời Vu Thức Vy căn dặn thì lại bị Vu Thức Vy gọi lại, "Tiểu Ninh, phái người mời Phí ma ma và mọi người trong nhà của nàng về."
"Mời về sao ạ?" Tiểu Ninh và Hàm Yên liếc mắt nhìn nhau và cảm thấy không hiểu, Tiểu Ninh hỏi: "Vì sao vậy tiểu thư?"
Khóe miệng Vu Thức Vy cong lên lộ ra một nụ cười thần bí. "Các ngươi cứ đi đi, đến lúc thích hợp thì các ngươi tự nhiên sẽ biết thôi."
"Tiểu thư lại thừa nước đục thả câu rồi."
Vu Thức Vy cười không nói gì, Tiểu Ninh cũng không hỏi thêm nữa mà đi ra ngoài.
Qua một lúc lâu, Vu Thức Vy không còn cười nữa, trong ánh mắt có chút bi thương. "Hàm Yên, ngươi đi theo ta tới thăm Điểm Thúy."
"Dạ, tiểu thư."
Thúy Trúc Uyển
Còn chưa đến gần cửa thì bọn họ lại nghe được truyền đến tiếng hát du dương. "Trăng lưỡi liềm cong cong chiếu xuống chín châu, mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn... Phu thê mấy nhà cùng căng lưới, mấy nhà trôi giạt ở bên ngoài..."
Vu Thức Vy và Hàm Yên liếc mắt nhìn nhau, sau đó đẩy cửa đi vào. Tiếng hát chợt ngừng lại, Thái Trúc và Thái Cúc đang chăm sóc cho Điểm Thúy thấy vậy thì sửng sốt, vội vàng đứng dậy và khẽ cúi đầu nói. "Tiểu thư…"
"Đứng lên đi." Vu Thức Vy thản nhiên nói một câu rồi nhìn về phía Điểm Thúy đang ngồi xếp bằng ở trên giường hẹp và nghịch con búp bê trong tay, nàng ấy mặc y phục màu xanh ngọc, gương mặt không hề trang điểm và ánh mắt trống rỗng, không buồn không vui, giống như con búp bê trong tay của nàng ấy vậy, không có bất kỳ sức sống nào.
Vu Thức Vy ngồi xuống và dùng bàn tay bị quấn băng vuốt ve mái tóc của nàng ấy, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, "Điểm Thúy, đã mấy ngày không gặp rồi, ngươi có khỏe không?"
Nhưng nàng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, Điểm Thúy ngơ ngác nhìn con búp bê mà giống như chìm đắm ở trong thế giới của mình, làm như không nhìn thấy đám người Vu Thức Vy và Hàm Yên vậy.
Cũng không biết nàng ấy có chuyện gì vui mà lại đột nhiên cười ngây ngô rồi ôm con rối gỗ, toàn thân khẽ lắc lư và còn khe khẽ hát.
Nhìn dáng vẻ của nàng ấy vẫn ngây dại như vậy làm trái tim của Vu Thức Vy chợt thắt lại, mặc dù y thuật của nàng có giỏi mấy đi nữa, nhưng cuối cùng nàng vẫn không cứu được Điểm Thúy, nàng ấy đã quyết tâm không tơ vương hồng trần, đóng lại cánh cửa của trái tim mình, chỉ sống ở trong thế giới của mình, nàng lại không có cách nào cả.
Hàm Yên lau nước mắt và không đành lòng nhìn nữa nên quay đầu đi chỗ khác, cúi đầu khẽ kêu lên. "Điểm Thúy, Điểm Thúy…"
Cũng không biết là tiếng khóc của Hàm Yên làm cho Điểm Thúy cảm thấy phiền, hay thế nào mà Điểm Thúy đột nhiên dừng lắc lư, một tay bóp chặt lấy con búp bê và lộ ra thần sắc dữ tợn, trong miệng phát ra những âm thanh "hừ hừ" giống như trút giận, ánh mắt kia dường như đang nói đi tìm chết, đi tìm chết đi...
Vu Thức Vy thấy nàng ấy như vậy thì đột nhiên bị dọa cho giật mình nên vội vàng ôm lấy thân thể của nàng ấy và dịu dàng nói: "Điểm Thúy, Điểm Thúy, không có chuyện gì đâu, tất cả đều đã qua rồi, qua cả rồi, tiểu thư ở bên cạnh ngươi..."
Cũng không biết có phải Điểm Thúy nghe được lời Vu Thức Vy hay không mà một lát sau đã trở nên bình tĩnh rồi ném con búp bê xuống đất, ánh mắt lại trở nên trống rỗng, không buồn không vui nhìn về phía trước với dáng vẻ ngây ngô.
Vu Thức Vy không đành lòng nhìn nữa, đành đứng dậy đi ra ngoài, "Thái Trúc, Thái Cúc, cố gắng chăm sóc cho nàng thật tốt."
Hàm Yên vội vàng đuổi theo Vu Thức Vy, "Tiểu thư, lẽ nào thật sự không thể trị hết được cho Điểm Thúy sao?"
Vu Thức Vy hít sâu và cố ép xuống sự chua xót trong lòng, nói: "Vậy phải xem bản thân nàng có muốn đối mặt với tâm ma của mình hay không! Nếu nàng không muốn đối mặt thì cả đời cũng chỉ có thể như vậy."
Vu Thức Vy dừng lại một lát lại nói thêm: "Chờ ta chữa trị chân cho thái tử xong, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài một chút, có thể sẽ có chút thay đổi gì đó."
"Được."
Đảo mắt đã hai ngày trôi qua, trong hai ngày nay, Hình bộ vẫn luôn điều tra về vụ án Thượng Dương Điện bị cháy nhưng không điều tra ra được là người nào châm lửa.
Mà trong triều đình, các quan lại đang không ngừng tranh chấp vì một chuyện lớn, đó chính là chuyện năm mươi vạn thạch lương thảo Bắc Cương bị đốt nên phái ai đi hộ tống lương thảo, các đại thần có người tiến cử Tĩnh Vương Thượng Quan Mặc, có người tiến cử Đoan Vương Thượng Quan Diệp, còn có người tiến cử đại tướng quân phò mã Cố Ngọc, còn có người tiến cử kẻ vô tích sự Thụy Vương Thượng Quan Trì đi, các quan lại tranh cãi tới đỏ mặt tía tai làm hoàng đế nghe được cũng thấy đau đầu.
"Đủ rồi, các ngươi đều im lặng cho trẫm." Tranh cãi ầm ĩ như vậy là muốn lật cả Kim Loan điện của hắn lên sao?
Các quan lại lập tức ngừng lên tiếng, tất cả hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này, hoàng đế mới nhìn về phía mấy nhi tử của mình, ánh mắt khôn khéo đảo qua ở trên gương mặt của từng người bọn họ. Từ sau khi lão tam Thượng Quan Mặc ở trong lao ngục ra ngoài thì toàn thân lại trở nên thâm trầm hơn rất nhiều, khiến người ta thường xuyên cảm thấy không thể suy đoán được. Lão tứ Thượng Quan Trì bình thường chỉ quen chơi bời lêu lổng nên căn bản không thể gánh vác được trách nhiệm lớn. Phò mã Cố Ngọc làm việc điềm tĩnh, lão luyện ngược lại là người thích hợp để lựa chọn. Chẳng qua là...
Chẳng qua là hắn càng muốn giao cho chuyện này lão bát Thượng Quan Diệp làm hơn. Từ sau khi Đường gia huỷ diệt, hắn vẫn không mấy trọng dụng Thượng Quan Diệp, hình như không ít người đều đã phản chiến, một chén nước này cũng bắt đầu nghiêng, cho nên đây là thời gian để trọng dụng Thượng Quan Diệp,.
Hắn vừa muốn mở miệng nói cho Đoan Vương hộ tống lương thảo đến Bắc Cương thì thấy Tĩnh Vương Thượng Quan Mặc ra khỏi hàng. "Phụ hoàng, nhi thần bằng lòng tự đề cử mình đi hộ tống lương thảo, để góp một phần lực cho tướng sĩ của Đại Vân triều ta, cũng góp một phần sức lực cho phụ hoàng."
Thượng Quan Mặc nói chuyện vô cùng thành khẩn và nghiêm túc, hơn nữa đã có không ít đại thần ở dưới phụ họa, nếu như hắn từ chối mà đổi lại cho lão Bát đi làm thì tất nhiên sẽ mang tiếng bất công.
Vào lúc này, Thượng Quan Diệp cũng ra khỏi hàng và cung kính chắp tay thi lễ nói: "Phụ hoàng, tam ca nhất định có thể làm tốt chuyện này, mong phụ hoàng ân chuẩn, các tướng sĩ ngoài tiền tuyến đã không chờ được nữa rồi, chuyện này càng nhanh càng tốt."
Hoàng đế nhìn thật sâu vào trong mắt của Thượng Quan Diệp, trong đáy mắt hiện lên một tia tán thưởng, Thượng Quan Diệp ngược lại cũng hiểu được cách tiến lui.
"Được, vậy phái Tĩnh Vương hộ tống lương thảo, xuất phát ngay lập tức!"
"Hoàng thượng anh minh, muôn năm vạn tuế vạn vạn tuế…"
Lúc đó, thái tử đã được ám vệ đón từ trong cung ra và được đưa đến trong mật thất của Hải Thiên Viên, chỗ ở của Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy nhìn thái tử ngồi xe đẩy và mỉm cười nói: "Thái tử đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Bình luận facebook