Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226
44226
Trời tờ mờ sáng hôm sau, Vu Thức Vy tỉnh dậy trên khủy tay của Hàn Giang Nguyệt. Vừa mở mắt nàng đã đối diện với đôi mắt trong xanh như nước của y, “Ta đã nằm trên người chàng như vậy mà ngủ hết một đêm.”
Tối qua hai người họ ôm nhau đứng trước cửa sổ ngắm sao, trò chuyện thi từ ca phú, nói hết chuyện này đến chuyện kia cho đến khi nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nhìn thấy y phục của y bị gãy gấp chắc chắn là y đã ôm nàng ngủ suốt đêm qua.
“Sao rồi, sức khỏe thấy thế nào rồi?”
Hàn Giang Nguyệt ôm cổ nàng, kề tai cười mập mờ, “Nàng ngủ mất của ta một đêm, lẽ nào không đền bù chút gì sao?”
Vu Thức Vy mơ hồ, “Chàng muốn gì? Chàng...”
Vẫn chưa nói xong thì ngay lập tức môi nàng bị khóa lại bởi một nụ hôn sâu triền miên. Y thở gấp gáp vào tai này, “Đợi vết thương này lành lại, chút lợi tức đó, ta sẽ...”
Những lời nói sau đó biến thành tiếng xì xào nho nhỏ, Vu Thức Vy nghe được mặt liền đỏ bừng, tim đập loạn xạ. Nàng huých khủy tay vào ngực y, giả vờ tức giận nói: “Sao chàng vẫn cứ vô sỉ như vậy chứ?”
Hàn Giang Nguyệt nhanh chóng bắt được tay nàng, lo lắng nói, “Vy Nhi, đừng cử động, sẽ đau đấy.”
Vu Thức Vy lườm một cái, “Cũng đâu phải chàng đau đâu, chàng căng thẳng cái gì?”
“Ai nói ta không đau? Vết thương trên người nàng là nỗi đau trong tim ta!”
Lời nói tưởng chừng bông đùa này nhưng nghe kỹ thì ẩn chứa bao nhiêu là chân thành. Lời y nói là sự thật. Nàng tổn thương thì y là người đau hơn ai hết!
Hai người liếc mắt đưa tình một hồi thì Vu Thức Vy cảm thấy bụng đói râm ran. Vu Thức Vy đỏ mặt, có chút lúng túng nhìn Hàn Giang Nguyệt, “Ta... ta đói bụng quá.”
Hàn Giang Nguyệt bưng lấy mặt nàng hôn một cái vào tráng, yêu chiều nói: “Ta đi gọi tiểu nhị chuẩn bị.”
Vừa nói vừa bước xuống giường, mặt y lại trở lại thành một một nam tử bình thường, nháy mắt với Vu Thức Vy một cái rồi ra khỏi cửa.
Vu Thức Vy nhìn thấy trên mớ băng vải ở tay có thắt một cái nút hình con bươm bướm, cảm thấy thật buồn cười, Hàn Giang Nguyệt này lại còn biết thắt nút bướm nữa chứ?
Đang cười thì ngoài cửa phòng bỗng nhiên có ai gõ cửa, một câu nói khẽ truyền vào, “Thiên thượng chi thượng, tuyết liên hoa khai.”
Vu Thức Vy sa sầm mặt lại, đây là... ám hiệu? Nàng nhớ Hàn Giang Nguyệt đã từng nói cho nàng biết.
Giọng nói đó là... Lộc Nguyệt!
Rất nhanh, Vu Thức Vy khẽ trả lời, “Hoa khai bách lý, nhân gian thiên đường.”
Cửa phòng hé mở, Lộc Nguyệt lách người vào. Hôm nay nàng ta vận y phục của nông phụ, trang mặt cũng điểm trang thêm vài vết sẹo làm người khác không thể nhận ra là ai.
Lộc Nguyệt hoảng hốt, không hiểu tại sao Vu Thức Vy lại ở đây nên vội hỏi: “Vương phi, vương gia đâu? Ngài ở đâu?”
Vu Thức Vy thấy nàng ta có vẻ bối rối nên tinh thần có chút dao động: “Lộc Nguyệt, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Lộc Nguyệt lắc đầu, lắp bắp, “Không có, không có gì...”
Lộc Nguyệt là người được huấn luyện rất tốt, bình thường sẽ không để lộ cảm xúc ra mặt nhưng lần này lại không thể che giấu, chỉ có thể là đã xảy ra chuyện mà còn là chuyện lớn nữa.
“Lộc Nguyệt, Giang Nguyệt vì chăm sóc ta mà hai ngày qua chưa chợp mắt. Ngươi có chuyện gì thì nói với ta được rồi. Ta có thể giải quyết.”
Lộc Nguyệt kinh ngạc khi thấy khí khái của Vu Thức Vy, trong lòng không khỏi tín nhiệm nhưng nghĩ đến lời Hàn Giang Nguyệt, nàng vội nói: “Thật sự không có gì cả.”
Vu Thức Vy sa sầm mặt lại, “Lộc Nguyệt, ta là vương phi của ngươi cũng là chủ tử của ngươi, ngươi dám làm trái ý chủ tử sao?”
Lộc Nguyệt vừa nghe lập tức khoanh tay cung kính: “Không dám!”
Mấy tháng trước nàng đã làm trái ý vương gia, nghe lời Vu Thức Vy, rời Vu Thức Vy đuổi theo vương gia, nên đã bị vương gia phạt cho một trận và ngài căn dặn, sau này Vu Thức Vy mới là chủ tử của nàng, phải phục tùng vô điều kiện.
Nàng vốn định không do dự mà nói cho Vu Thức Vy ngay, nhưng... vương gia cũng căn dặn nàng không được nhắc đến chiến sự tiền tuyến...
Trời ơi, lằng nhằng chết đi được.
Cuối cùng, Lộc Nguyệt hạ quyết tâm quyết định nói: “Hồi vương phi, xảy ra chuyện lớn rồi, đám Đột Quyết đã đốt năm mươi vạn thạch lương thảo của chúng ta, trăm vạn đại quân không có lương thảo, e là sẽ phải chịu đói. Bây giờ Cẩm Thư đang cải trang thành vương gia để ổn định lòng quân, nhưng e là không giữ được bao lâu.”
Vu Thức Vy chớp mắt, bình thản nói: “Đã báo lên triều đình chưa?”
Lộc Nguyệt căng thẳng đến muốn khóc, “Đã báo lên rồi nhưng nước xa không cứu được lửa gần, chờ lương thảo chuyển đến cũng mất nửa tháng, lúc đó binh sĩ đều đói chết cả!”
Vu Thức Vy lần đầu nhìn thấy nàng ta thất thố như vậy nhưng nàng vẫn giữ thái độ lạnh lùng, thất thố như vậy cho thấy sự việc rất nghiêm trọng: “Đừng lo lắng Lộc Nguyệt, ta có cách này, ngươi lui xuống đi, coi như ngươi chưa từng đến đây và cũng không nói cho cho Giang Nguyệt, về chuyện lương thảo... chậm nhất là đêm mai sẽ được chuyển đến quân doanh.”
“Cái gì?” Lộc Nguyệt thảng thốt nhìn Vu Thức Vy, người không biết mình đang nói gì sao, gì mà chậm nhất là đêm mau sẽ chuyển đến quân doanh chứ?
Người đang đùa đấy sao?
Làm sao một chuyện lớn thế này đến đây lại trở thành một chuyện cỏn con được? Một câu nói là có thể giải quyết được sao?
Người cho mình là thần tiên đại la sao? Có thể hô biến ra lương thảo sao?
Vu Thức Vy thấy ánh mắt nàng ta rõ ràng không tin, chẳng lẽ nàng phải giải thích với nàng ta rằng sản nghiệp lương thảo của cả Mạc Bắc đều bị lũng đoạn rồi sao?
Từ thành bên cạnh Mạc Bắc đến chiến trường bất quá chỉ một đêm là đến. Nàng nói hơn một ngày là không muốn để nàng ta nghi ngờ nhưng xem ra không tránh khỏi rồi.
Vu Thức Vy đứng dậy, xuống giường, bước đến bàn, lấy giấy mực, cố nén cơn đau mà cầm bút, thấm mực, khổ sở viết một lá thư vài dòng đơn giản.
“Lộc Nguyệt, xếp phong thư này lại đem đến tay chưởng quỷ Ngự Bảo Trai, ngươi mang theo ngọc bội của ta cho hắn xem, nói với hắn, nói dưỡng tử Đông Hải Thanh của hắn gửi bức thư này đến cho Ngô Dũng là được.”
Vừa nói Vu Thức Vy vừa cắn răn tháo miếng ngọc bội song ngư trên người đưa cho Lộc Nguyệt.
Lộc Nguyệt vẫn chưa dám tin Vu Thức Vy có năng lực thông thiên thế này, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi có thể chuyển lương thảo đến quân doanh sao?
“Đừng đứng ngẩn ra đó, chậm một khắc thì sẽ trễ một khắc, mau đi đi.”
“Vâng vâng.”Lộc Nguyệt gật đầu lia lịa, bây giờ chỉ có thể tin Vu Thức Vy, dù nàng có cho vương gia biết thì cũng không thể nào xuất hiện ra lương thảo được.
Lộc Nguyệt chưa đi được bao lâu thì Hàn Giang Nguyệt quay lại, tay bưng một bát cháo trắng cùng hai dĩa thức ăn nhìn rất ngon miệng, “Vy Nhi, đợi lâu rồi, ta đến đút nàng ăn đây.”
Vu Thức Vy có chút xấu hổ nhưng tay không cách nào cử động được, đành phải... để y đút cho ăn...
“Giang Nguyệt, ăn cơm xong, chàng giúp ta đến Hải Thiên Viện ở thành tây một chuyến đi. Đó sẽ là nơi chúng ta tạm trú một thời gian, chàng giúp ta xem Tiểu Ninh đã về chưa. Nếu về rồi, chàng kêu nàng ta tìm cách đưa thư này vào cung cho Hàm Yên, cho Vu Vinh Hoa uống thuốc giải.”
“Thuốc giải?”
“Trị khỏi cho Vu Vinh Hoa thì ta mới có thể có danh tiếng trong hoàng cung. Sau đó ta có thể đến trị liệu cho chân của thái tử ...”
Nàng không dễ gì có thể trị khỏi chân cho thái tử, thay đổi cuộc tranh giành hoàng vị, nếu chân thái tử lại phế thì những chuyện nàng kỳ công chuẩn bị trước đây há chẳng phải vô ích sao? Dù sao nàng cũng tuyệt đối không để Thượng Quan Diệp đoạt được hoàng vị...
Buổi chiều, trong cung, Hàm Yên nhận được mật thư của Tiểu Ninh bảo nàng cho Vu Vinh Hoa uống thuốc giải độc.
Hàm Yên không chút do dự liền đến cung hoàng hậu đem thuốc giải và nước canh cho Vu Vinh Hoa uống.
Điên dại gần một tháng qua, cuối cùng Vu Vinh Hoa cũng tỉnh táo lại nhưng lại quên đi chuyện xảy ra trong một tháng này. Như người vừa tỉnh lại sau cơn đại mộng, nàng ta mê man nhìn Diệp hoàng hậu, hỏi: “Mẫu hậu, con sao thế này? Sao người con toàn thân đau nhức quá?”
Diệp hoàng hậu vui mừng ôm lấy Vu Vinh Hoa, khóc như mưa, “Hoa Nhi, con khỏe lại rồi, thật tốt quá, tốt quá...”
Thần y nói không quá một tháng sẽ khỏi, bấm tay tính toán lại thì hôm nay vừa tròn một tháng. Thần y, quả thật là thần y mà!
Vu Vinh Hoa không hiểu gì hết, cứ mê man nhìn quanh bốn phía, đến khi nhìn thấy nam tử trung niên phía sau Hàm Yên, trong đầu liền hiện lên một cảnh tượng mơ hồ không rõ là cái gì.
“Mẫu hậu, hắn là ai?”
Diệp hoàng hậu nhìn sang Hàm Yên, lau nước mắt, cười nói: “Đây là cháu của thần y, là Vệ thần y đã chữa khỏi cho con đó.”
Vu Vinh Hoa gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến Vu Thức Vy, nghĩ đến chuyện nàng đã chính tay giết chết phụ thân mình, còn ả ta thì thản nhiên ngồi cạnh mà nhìn, nàng nghiến răng nghiến lợi, thù hận nói: “Mẫu hậu, con tiện nhân Vu Thức Vy đâu rồi? Con muốn giết nó!”
Trời tờ mờ sáng hôm sau, Vu Thức Vy tỉnh dậy trên khủy tay của Hàn Giang Nguyệt. Vừa mở mắt nàng đã đối diện với đôi mắt trong xanh như nước của y, “Ta đã nằm trên người chàng như vậy mà ngủ hết một đêm.”
Tối qua hai người họ ôm nhau đứng trước cửa sổ ngắm sao, trò chuyện thi từ ca phú, nói hết chuyện này đến chuyện kia cho đến khi nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nhìn thấy y phục của y bị gãy gấp chắc chắn là y đã ôm nàng ngủ suốt đêm qua.
“Sao rồi, sức khỏe thấy thế nào rồi?”
Hàn Giang Nguyệt ôm cổ nàng, kề tai cười mập mờ, “Nàng ngủ mất của ta một đêm, lẽ nào không đền bù chút gì sao?”
Vu Thức Vy mơ hồ, “Chàng muốn gì? Chàng...”
Vẫn chưa nói xong thì ngay lập tức môi nàng bị khóa lại bởi một nụ hôn sâu triền miên. Y thở gấp gáp vào tai này, “Đợi vết thương này lành lại, chút lợi tức đó, ta sẽ...”
Những lời nói sau đó biến thành tiếng xì xào nho nhỏ, Vu Thức Vy nghe được mặt liền đỏ bừng, tim đập loạn xạ. Nàng huých khủy tay vào ngực y, giả vờ tức giận nói: “Sao chàng vẫn cứ vô sỉ như vậy chứ?”
Hàn Giang Nguyệt nhanh chóng bắt được tay nàng, lo lắng nói, “Vy Nhi, đừng cử động, sẽ đau đấy.”
Vu Thức Vy lườm một cái, “Cũng đâu phải chàng đau đâu, chàng căng thẳng cái gì?”
“Ai nói ta không đau? Vết thương trên người nàng là nỗi đau trong tim ta!”
Lời nói tưởng chừng bông đùa này nhưng nghe kỹ thì ẩn chứa bao nhiêu là chân thành. Lời y nói là sự thật. Nàng tổn thương thì y là người đau hơn ai hết!
Hai người liếc mắt đưa tình một hồi thì Vu Thức Vy cảm thấy bụng đói râm ran. Vu Thức Vy đỏ mặt, có chút lúng túng nhìn Hàn Giang Nguyệt, “Ta... ta đói bụng quá.”
Hàn Giang Nguyệt bưng lấy mặt nàng hôn một cái vào tráng, yêu chiều nói: “Ta đi gọi tiểu nhị chuẩn bị.”
Vừa nói vừa bước xuống giường, mặt y lại trở lại thành một một nam tử bình thường, nháy mắt với Vu Thức Vy một cái rồi ra khỏi cửa.
Vu Thức Vy nhìn thấy trên mớ băng vải ở tay có thắt một cái nút hình con bươm bướm, cảm thấy thật buồn cười, Hàn Giang Nguyệt này lại còn biết thắt nút bướm nữa chứ?
Đang cười thì ngoài cửa phòng bỗng nhiên có ai gõ cửa, một câu nói khẽ truyền vào, “Thiên thượng chi thượng, tuyết liên hoa khai.”
Vu Thức Vy sa sầm mặt lại, đây là... ám hiệu? Nàng nhớ Hàn Giang Nguyệt đã từng nói cho nàng biết.
Giọng nói đó là... Lộc Nguyệt!
Rất nhanh, Vu Thức Vy khẽ trả lời, “Hoa khai bách lý, nhân gian thiên đường.”
Cửa phòng hé mở, Lộc Nguyệt lách người vào. Hôm nay nàng ta vận y phục của nông phụ, trang mặt cũng điểm trang thêm vài vết sẹo làm người khác không thể nhận ra là ai.
Lộc Nguyệt hoảng hốt, không hiểu tại sao Vu Thức Vy lại ở đây nên vội hỏi: “Vương phi, vương gia đâu? Ngài ở đâu?”
Vu Thức Vy thấy nàng ta có vẻ bối rối nên tinh thần có chút dao động: “Lộc Nguyệt, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Lộc Nguyệt lắc đầu, lắp bắp, “Không có, không có gì...”
Lộc Nguyệt là người được huấn luyện rất tốt, bình thường sẽ không để lộ cảm xúc ra mặt nhưng lần này lại không thể che giấu, chỉ có thể là đã xảy ra chuyện mà còn là chuyện lớn nữa.
“Lộc Nguyệt, Giang Nguyệt vì chăm sóc ta mà hai ngày qua chưa chợp mắt. Ngươi có chuyện gì thì nói với ta được rồi. Ta có thể giải quyết.”
Lộc Nguyệt kinh ngạc khi thấy khí khái của Vu Thức Vy, trong lòng không khỏi tín nhiệm nhưng nghĩ đến lời Hàn Giang Nguyệt, nàng vội nói: “Thật sự không có gì cả.”
Vu Thức Vy sa sầm mặt lại, “Lộc Nguyệt, ta là vương phi của ngươi cũng là chủ tử của ngươi, ngươi dám làm trái ý chủ tử sao?”
Lộc Nguyệt vừa nghe lập tức khoanh tay cung kính: “Không dám!”
Mấy tháng trước nàng đã làm trái ý vương gia, nghe lời Vu Thức Vy, rời Vu Thức Vy đuổi theo vương gia, nên đã bị vương gia phạt cho một trận và ngài căn dặn, sau này Vu Thức Vy mới là chủ tử của nàng, phải phục tùng vô điều kiện.
Nàng vốn định không do dự mà nói cho Vu Thức Vy ngay, nhưng... vương gia cũng căn dặn nàng không được nhắc đến chiến sự tiền tuyến...
Trời ơi, lằng nhằng chết đi được.
Cuối cùng, Lộc Nguyệt hạ quyết tâm quyết định nói: “Hồi vương phi, xảy ra chuyện lớn rồi, đám Đột Quyết đã đốt năm mươi vạn thạch lương thảo của chúng ta, trăm vạn đại quân không có lương thảo, e là sẽ phải chịu đói. Bây giờ Cẩm Thư đang cải trang thành vương gia để ổn định lòng quân, nhưng e là không giữ được bao lâu.”
Vu Thức Vy chớp mắt, bình thản nói: “Đã báo lên triều đình chưa?”
Lộc Nguyệt căng thẳng đến muốn khóc, “Đã báo lên rồi nhưng nước xa không cứu được lửa gần, chờ lương thảo chuyển đến cũng mất nửa tháng, lúc đó binh sĩ đều đói chết cả!”
Vu Thức Vy lần đầu nhìn thấy nàng ta thất thố như vậy nhưng nàng vẫn giữ thái độ lạnh lùng, thất thố như vậy cho thấy sự việc rất nghiêm trọng: “Đừng lo lắng Lộc Nguyệt, ta có cách này, ngươi lui xuống đi, coi như ngươi chưa từng đến đây và cũng không nói cho cho Giang Nguyệt, về chuyện lương thảo... chậm nhất là đêm mai sẽ được chuyển đến quân doanh.”
“Cái gì?” Lộc Nguyệt thảng thốt nhìn Vu Thức Vy, người không biết mình đang nói gì sao, gì mà chậm nhất là đêm mau sẽ chuyển đến quân doanh chứ?
Người đang đùa đấy sao?
Làm sao một chuyện lớn thế này đến đây lại trở thành một chuyện cỏn con được? Một câu nói là có thể giải quyết được sao?
Người cho mình là thần tiên đại la sao? Có thể hô biến ra lương thảo sao?
Vu Thức Vy thấy ánh mắt nàng ta rõ ràng không tin, chẳng lẽ nàng phải giải thích với nàng ta rằng sản nghiệp lương thảo của cả Mạc Bắc đều bị lũng đoạn rồi sao?
Từ thành bên cạnh Mạc Bắc đến chiến trường bất quá chỉ một đêm là đến. Nàng nói hơn một ngày là không muốn để nàng ta nghi ngờ nhưng xem ra không tránh khỏi rồi.
Vu Thức Vy đứng dậy, xuống giường, bước đến bàn, lấy giấy mực, cố nén cơn đau mà cầm bút, thấm mực, khổ sở viết một lá thư vài dòng đơn giản.
“Lộc Nguyệt, xếp phong thư này lại đem đến tay chưởng quỷ Ngự Bảo Trai, ngươi mang theo ngọc bội của ta cho hắn xem, nói với hắn, nói dưỡng tử Đông Hải Thanh của hắn gửi bức thư này đến cho Ngô Dũng là được.”
Vừa nói Vu Thức Vy vừa cắn răn tháo miếng ngọc bội song ngư trên người đưa cho Lộc Nguyệt.
Lộc Nguyệt vẫn chưa dám tin Vu Thức Vy có năng lực thông thiên thế này, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi có thể chuyển lương thảo đến quân doanh sao?
“Đừng đứng ngẩn ra đó, chậm một khắc thì sẽ trễ một khắc, mau đi đi.”
“Vâng vâng.”Lộc Nguyệt gật đầu lia lịa, bây giờ chỉ có thể tin Vu Thức Vy, dù nàng có cho vương gia biết thì cũng không thể nào xuất hiện ra lương thảo được.
Lộc Nguyệt chưa đi được bao lâu thì Hàn Giang Nguyệt quay lại, tay bưng một bát cháo trắng cùng hai dĩa thức ăn nhìn rất ngon miệng, “Vy Nhi, đợi lâu rồi, ta đến đút nàng ăn đây.”
Vu Thức Vy có chút xấu hổ nhưng tay không cách nào cử động được, đành phải... để y đút cho ăn...
“Giang Nguyệt, ăn cơm xong, chàng giúp ta đến Hải Thiên Viện ở thành tây một chuyến đi. Đó sẽ là nơi chúng ta tạm trú một thời gian, chàng giúp ta xem Tiểu Ninh đã về chưa. Nếu về rồi, chàng kêu nàng ta tìm cách đưa thư này vào cung cho Hàm Yên, cho Vu Vinh Hoa uống thuốc giải.”
“Thuốc giải?”
“Trị khỏi cho Vu Vinh Hoa thì ta mới có thể có danh tiếng trong hoàng cung. Sau đó ta có thể đến trị liệu cho chân của thái tử ...”
Nàng không dễ gì có thể trị khỏi chân cho thái tử, thay đổi cuộc tranh giành hoàng vị, nếu chân thái tử lại phế thì những chuyện nàng kỳ công chuẩn bị trước đây há chẳng phải vô ích sao? Dù sao nàng cũng tuyệt đối không để Thượng Quan Diệp đoạt được hoàng vị...
Buổi chiều, trong cung, Hàm Yên nhận được mật thư của Tiểu Ninh bảo nàng cho Vu Vinh Hoa uống thuốc giải độc.
Hàm Yên không chút do dự liền đến cung hoàng hậu đem thuốc giải và nước canh cho Vu Vinh Hoa uống.
Điên dại gần một tháng qua, cuối cùng Vu Vinh Hoa cũng tỉnh táo lại nhưng lại quên đi chuyện xảy ra trong một tháng này. Như người vừa tỉnh lại sau cơn đại mộng, nàng ta mê man nhìn Diệp hoàng hậu, hỏi: “Mẫu hậu, con sao thế này? Sao người con toàn thân đau nhức quá?”
Diệp hoàng hậu vui mừng ôm lấy Vu Vinh Hoa, khóc như mưa, “Hoa Nhi, con khỏe lại rồi, thật tốt quá, tốt quá...”
Thần y nói không quá một tháng sẽ khỏi, bấm tay tính toán lại thì hôm nay vừa tròn một tháng. Thần y, quả thật là thần y mà!
Vu Vinh Hoa không hiểu gì hết, cứ mê man nhìn quanh bốn phía, đến khi nhìn thấy nam tử trung niên phía sau Hàm Yên, trong đầu liền hiện lên một cảnh tượng mơ hồ không rõ là cái gì.
“Mẫu hậu, hắn là ai?”
Diệp hoàng hậu nhìn sang Hàm Yên, lau nước mắt, cười nói: “Đây là cháu của thần y, là Vệ thần y đã chữa khỏi cho con đó.”
Vu Vinh Hoa gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến Vu Thức Vy, nghĩ đến chuyện nàng đã chính tay giết chết phụ thân mình, còn ả ta thì thản nhiên ngồi cạnh mà nhìn, nàng nghiến răng nghiến lợi, thù hận nói: “Mẫu hậu, con tiện nhân Vu Thức Vy đâu rồi? Con muốn giết nó!”
Bình luận facebook