Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236
44236
Lúc này, bên trong Hoàng cung, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu trước sau cùng nhận được tin tức Vu Thức Vy trú tại Lạc Tuyết Hiên ở thành đông, liền lập tức phái sát thủ, nội trong đêm nay động thủ giết chết Vu Thức Vy.
Đêm đen như mực, bao trùm cả đất trời
Trong màn đêm yên tĩnh, bỗng vô số đạo ảnh lướt qua, như bóng ma mà xuất hiện bên trong Lạc Tuyết Hiên.
Bóng đen dẫn đầu nhỏ giọng nói: “Cố chủ (1) đã nói, giết hết tất cả những người ở đây, một kẻ cũng không được bỏ sót! Hành động!”
Ngay lập tức, các bóng đen tiền tản ra, hướng về các khuôn viện tại các hương Đông, Tây, Bắc, nhưng chỉ sau một khắc, liền lập tức quay lại, tập trung tại một nơi trong trung viện: “Bẩm báo, không có ai ở đây cả”
“Bẩm báo, bên ta cũng không có ai”
“Khuôn viện này căn bản chính là một khuôn viện trống không”
“Khốn kiếp, trúng kế rồi!” bóng đen dẫn dầu bỗng nhiên kinh hô một tiếng, vừa muốn nói lập tức rời khỏi nơi đây, liền bị một tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống bắt lấy, tiếp theo vẫn còn chưa đợi chúng kịp phản ứng, một làn khói bỗng từ đâu bay đến, khiến cả bọn liền lập tức mất đi ý thức.
Một thanh âm trong trẻo truyền đến: “Đem bọn chúng xuống, đợi một lúc nữa còn có kẻ đến, tiếp tục chờ!”
Khoảng nửa canh giờ sau, lại đến hai đám hắc y nhân khác, bọn chúng đồng thời xuất hiện bên trong Lạc Tuyết Hiên, trừng mắt kinh ngạc mà nhìn đối phương.
“Bọn ta đến để giết Vu Thức Vy”
“Bọn ta cũng vậy”
Hóa ra là cùng một mục đích, bọn chúng lập tức buông lỏng cảnh giác với đối Phương, tản ra tứ phía, tìm kiếm Vu Thức Vy. Ai ngờ rằng Lạc Tuyết Hiên không một bóng người, bọn hắc y nhân lại tập hợp về một chỗ.
“Lão đại, không có ai cả”
“Bên phía các ngươi thì sao?” Một kẻ trong đám hắc y nhân nói với nhóm hắc y nhân còn lại.
Đám hắc y nhân đó lắc đầu, tỏ ý cũng không tìm được ai.
Bọn chúng bỗng trầm mặc một lúc, bỗng đáy mắt đồng thời lóe sáng: “Trúng kế rồi!”
“Đáng tiếc lúc các ngươi biết thì đã quá muộn!” một thanh âm băng lãnh bỗng nhiên vang lên
Một làn khói lại được thổi đến, bọn hắc y nhân chỉ kịp thấy một gương mặt thanh thoát như tiên tử, ma mị như quỷ cơ, sau đó liền dần mất đi ý thức….
“Đem bọn chúng đi”
Đợi đến khi đám người đó rời đi, Lạc Tuyết Hiên lại xuất hiện một thân ảnh, nhưng khi phát hiện cả khuôn viện trống không không một bóng người, liền nhanh chóng rời đi……
Hôm sau, trên triều, sau khi bá quan đã bẩm báo hết sự vụ của mình và được hoàng thượng giải quyết, Lục An tiến về phía trước, cất cao giọng: “Có việc thượng tấu, không việc bãi…..”
Từ Triều vẫn còn chưa kịp thốt lên, bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm một thái giám có việc bẩm báo: “Hoàng thượng, muôn tâu hoàng thượng, bên ngoài Chính Dương môn có kẻ đang náo loạn….”
“Náo loạn?”
Hoàng đế mi tâm khẽ chau lại: “Lai ai đang náo loạn?”
Tên Thái giám quỳ trước triều run rẫy trả lời: “Hồi bẩm hoàng thượng, không biết là kẻ nào, hiện tại bên ngoài cung đã tập trung rất nhiều bá tánh, đều đang nghị luận ầm ĩ, đòi hoàng thượng trả cho kẻ náo loạn đó một công đạo!”
Hoàng đế long nhan thịnh nộ, vỗ mạnh lên long ngai(2) : “Hỗn xược, đúng là làm càn!!”
Bá quan nhìn thấy long nhan đại nộ, liền lập tức quỳ xuống, hoảng sợ nói: “Hoàng thượng bớt giận”
“Đem kẻ náo loạn đó đưa đến đây cho trẫm!”
“Tuân lệnh”
Một lúc sau, kẻ náo loạn đã được đưa đến trước mặt hoàng thượng, nàng một thân hồng y thanh tao, tóc dài đến eo, khuôn mặt không chút điểm trang, mày thanh mi tú như bước ra từ trong tranh, đáy mặt lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch tựa tiếu phi tiếu(3), đi đến giữa Kim Loan điện.
Bá quan cùng Hoàng thượng trừng to mắt, đây không phải là Vu Thức Vy sao? Sao lại là nàng kia chứ?
Hoàng đế trong lòng bỗng trùng xuống, đêm hôm qua ám vệ cả đêm không quay về, kẻ hắn phải đi thăm dò tin tức cũng bặt vô âm tín, hắn liền biết đại sự không thành, Vu Thức Vy quả là không xảy ra việc gì!
Thượng Quan Cửu U đứng đầu bá quan, quay đầu lạnh lùng trừng mắt về phía Vu Thức Vy, hôm qua hắn phái người đi bắt nàng ta về, liền phát hiện Lạc Tuyết Hiên không một bóng người, hắn liền đoán ra được Lạc Tuyết Hiên chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc mà Vu Thức Vy ngụy tạo ra, mà lúc này đây, nàng ta lại đi đến trước Kim Loan điện này, cuối cùng nàng ta muốn làm gì?
Vu Thức Vy không màng đến ánh mắt đầy hồ nghi của văn võ bá quan, không nhanh không chậm mà quỳ xuống, cao giọng nói: “Dân nữ Vu Thức Vy khấu kiến hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Hoàng đế sắc mặt âm lãnh, trầm giọng nói: “Vu Thức Vy, là ngươi tụ tập bá tánh náo loạn trước cửa hoàng cung?”
Vu Thức Vy ngước mắt nhìn long nhan, đáy mắt không chút e sợ, nghiêm nghị nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, dân nữ không tụ tập bá tánh, càng không gây sự náo loạn, là bá bá tánh tự mình đến trước cửa hoàng cung, không liên quan gì đến dân nữ”
“Không liên quan? Vậy ngươi đến trước cửa hoàng cung để làm gì?” Hoàng thượng nhíu chặt mày nhìn Vu Thức Vy, thâm ý trong đáy mắt đó chỉ mình Vu Thức Vy có thể hiểu, hắn chính là đang cảnh cáo nàng ta chớ có làm càn!
Vu Thức Vy lạnh lùng mỉm cười, nụ cười mang đầy vẻ quỷ dị khiến người nhìn không kiềm được mà run rẩy, từ trong tay áo lấy ra một tấm cáo trạng, hai tay nâng qua đỉnh đầu, thanh âm vang lên, trầm bỗng như chuông: “Hoàng thượng, dân nữ muốn cáo trạng!”
“Cáo trạng?” Hoàng đế cất cao thanh âm: “Là muốn cáo trạng ai?”
Vu Thức Vy đáy mắt lưu quang lưu chuyển, một lần nữa cao giọng nói: “Dân nữ muốn cáo trạng đương kim Hoàng thượng cùng hoàng hậu, còn có Tư Nhu công chúa, ngấm ngầm phái sát thủ ám sát dân nữ”
Thanh âm của nàng vang dội , dư âm rung động, trấn động cả Kim Loan Điện.
Không gian trong phút chốc bỗng ngưng động.
Văn võ bá quan kinh ngạc mà nhìn về phía Vu Thức Vy, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Người nàng ta muốn cáo trạng là đương kim Hoàng thượng cùng Hoàng Hậu? còn có Tư Nhu công chúa? Ám… ám sát nàng ta???
Nàng ta có ý gì chứ?
Hoàng đế cả kinh mà đứng bật dậy, long nhan đại nộ, gầm lên: “Vu Thức Vy to gan, ngươi dám cả gan trước Kim Loan Điện hỗn xược!!”
Vu Thức Vy đứng dậy, khuôn mặt không chút e sợ, một thân phong vân , tựa như trên đời này không một thế lực nào có khiến nàng hoảng sợ, lãnh đạm nói: “Dân nữ chỉ là muốn cáo trạng, dám hỏi bản án này hoàng thượng tiếp hay không tiếp?”
Bá quan một lần nữa trấn động, nữ tử này quả thật vô cùng to gan, đã cáo trạng hoàng thượng, còn dám hỏi hoàng thượng có tiếp hay không, đúng là điên rồi, điên thật rồi!
Hoàng thượng sắc mặt sa sầm, trong lòng bỗng cảm thấy thấp thỏm không yên, Vu Thức Vy không phải là loại không có đầu óc, lúc này đây dám ở Kim Loan Điện cáo trạng hắn, chắc chắn đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng sao có thể như vậy được chứ? Ám vệ trong cung đều là tử sĩ, nếu như không thành công, liền sẽ lập tức tự sát, sao có thể lưu lại chứng cứ kia chứ?
Cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra?
Lúc này đây đáy mắt Thượng Quan Cửu U bỗng lóe lên một tia thích thú, Lạc Tuyết Hiên quả nhiên là vỏ bọc do nàng ta ngụy tạo ra nhằm đợi cá cắn câu!
Dẫn rắn xuất động, bắt ba ba từ trong bình , đúng là diệu kế!
Bất quá điều hắn hiếu kỳ chính là, ám vệ của hoàng gia đều là tử sĩ, dù có chết cũng không hé môi lấy nửa lời, nàng ta dựa vào đâu mà có thể tự tin nắm chắc phần thắng đến như vậy?
Nhìn đáy mắt hoàng đế không ngừng hướng về nàng tỏ ý cảnh cáo,Vu Thức Vy tiếp tục mở lời: “Hoàng thượng tại sao lại không lên tiếng? người không phải yêu dân như con sao? Bây giờ con dân của người bị ám sát, xém chút nữa đã mất mạng, lẽ nào hoàng thượng lại không nguyện ý ra mặt giúp con dân của người chủ trì công đạo? Bỏ mặc con dân không quan tâm đến, lẽ nào là việc mà thân là Hoàng đế như người nên làm?”
Đối mặt với từng câu từng chữ đều mang đầy ý khiêu khích của Vu Thức Vy, Hoàng thượng lại không thể phản bác được lời nào, không biết nên nói gì mới phải. Hắn nắm trong tay quyền hành sinh sát, nhưng hiện nay sự tình đã bị bại lộ, nếu như hắn vẫn cố chấp ra lệnh giết chết Vu Thức Vy, chắc chắn không thể khiến bá quan cùng quần thần tâm phục khẩu phục, đến lúc đó, sẽ khiến thanh danh của hắn vạn kiếp bất phục!
Không nói những việc khác, chỉ nói đến bản án này, cho dù là tiếp hay không, hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng. Không tiếp nhận, người trong thiên hạ sẽ cho rằng hắn chột dạ, tiếp nhận bản án, thanh danh tất nhiên được bảo toàn, nhưng lại vừa hay rơi vào cái bẫy của Vu Thức Vy.
Bản án này, nếu như Vu Thức Vu thua cuộc, vậy thì không có vấn đề gì, nhưng nàng ta có thể làm việc mà nàng ta không nắm chắc phần thắng trong tay sao?
Đáp án: Tất nhiên là không!
Nàng ta sẽ không làm chuyện không chắc chắn!
Nàng ta dám đến Kim Loan Điện cáo trạng, tất nhiên đã nắm chắc phần thắng trong tay!
Đến lúc nàng ta thằng rồi, vậy thì Hoàng đế là hắn, liền trở thành hung thủ phái ám vệ hành thích nàng ta, lúc đó, sao hắn còn mặt mũi mà đối mặt với toàn thiên hạ. Bá tánh sẽ ủng hộ một tên hung thủ trở thành Hoàng đế sao? Đến lúc đó hắn đánh mất đi dân tâm, ngai vàng này liền…….
Thầm nghĩ “Hay cho cái tên Vu Thức Vy, công khai mà gài bẫy khiến trẫm phải tự mình chui đầu vào rọ, sập bẫy không được, không sập bẫy cũng không xong, trẫm chỉ hận là đã không sớm mà giết đi ngươi”
Không phí xung quanh vì sự thịnh nộ của Hoàng đế mà trở nên vô cùng ngột ngạt, căng như dây đàn, chỉ cần chạm nhẹ liền phát ra thanh âm. Bá quan cảm thấy thân như trong núi đao biển lửa, toàn thân không ngừng toát ra mồ hôi lanh. Giờ phút này đây, tình cảnh này đây, hoàn toàn không thua kém gì đao quang kiếm ảnh trên chiến trường, thậm chí còn kịch liệt hơn cả chiến trường.
Đúng là vô hình thắng hữu hình!
Cuối cùng, trong lúc bá quan cảm thấy không khí ngột ngạt đến mức sắp không thở nổi, hoàng thượng liền lên tiếng: “Bản án này trẫm sẽ tiếp nhận, bãi triều trước đã, Lục An, truyền Hoàng hậu cùng Tư Nhu công chúa đến Đức Chính điện, trẫm sẽ đích thân tra thẩm bản án này!”
Lục An hiểu ý, liền tiến lên trước một bước, vừa muốn hô lên hai tiếng bãi triều, liền bị Vu Thức Vi chặn lại, nhanh chóng mà nói: “Hoàng Thượng, có bá quan tại đây không phải vừa tốt hay sao? Công khai, công chính, liêm minh, tốt biết bao nhiêu!”
Tốt cái rắm!
Hoàng Thượng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn đích thân tra thẩm bản án, kẻ nào dám nói không công chính, Vu Thức Vy chính là không cho hắn một đường lui mà!
Lúc này, Thượng Quan Cửu U bỗng đứng ra, chấp tay nói: “Chúng thần tin tưởng Hoàng thượng, nếu như ả điêu dân to gan này đã dám cả gan vu cáo Hoàng thượng, vậy thì xin Hoàng thượng cho phép chúng thần có mặt tại đây vì Hoàng thượng làm chứng, đến lúc đó, cho dù có giết ả điêu dân này, cũng khiến ở bá tánh bên ngoài tâm phục khẩu phục.
Quan thiếu khanh của Đại lý tự Lô Minh Đạt cũng đứng ra, cung kính nói: “Thần cũng nguyện ý lưu lại, vì Hoàng thượng làm chứng”
Bá quan văn võ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đều đồng thanh phụ họa: “Chúng thần cũng nguyện vì Hoàng thượng làm chứng!”
(1) Người bỏ tiền ra để ra lệnh người nhận tiền làm một việc gì đó
(2) Ghế vua
(3) Cười như không cười
Lúc này, bên trong Hoàng cung, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu trước sau cùng nhận được tin tức Vu Thức Vy trú tại Lạc Tuyết Hiên ở thành đông, liền lập tức phái sát thủ, nội trong đêm nay động thủ giết chết Vu Thức Vy.
Đêm đen như mực, bao trùm cả đất trời
Trong màn đêm yên tĩnh, bỗng vô số đạo ảnh lướt qua, như bóng ma mà xuất hiện bên trong Lạc Tuyết Hiên.
Bóng đen dẫn đầu nhỏ giọng nói: “Cố chủ (1) đã nói, giết hết tất cả những người ở đây, một kẻ cũng không được bỏ sót! Hành động!”
Ngay lập tức, các bóng đen tiền tản ra, hướng về các khuôn viện tại các hương Đông, Tây, Bắc, nhưng chỉ sau một khắc, liền lập tức quay lại, tập trung tại một nơi trong trung viện: “Bẩm báo, không có ai ở đây cả”
“Bẩm báo, bên ta cũng không có ai”
“Khuôn viện này căn bản chính là một khuôn viện trống không”
“Khốn kiếp, trúng kế rồi!” bóng đen dẫn dầu bỗng nhiên kinh hô một tiếng, vừa muốn nói lập tức rời khỏi nơi đây, liền bị một tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống bắt lấy, tiếp theo vẫn còn chưa đợi chúng kịp phản ứng, một làn khói bỗng từ đâu bay đến, khiến cả bọn liền lập tức mất đi ý thức.
Một thanh âm trong trẻo truyền đến: “Đem bọn chúng xuống, đợi một lúc nữa còn có kẻ đến, tiếp tục chờ!”
Khoảng nửa canh giờ sau, lại đến hai đám hắc y nhân khác, bọn chúng đồng thời xuất hiện bên trong Lạc Tuyết Hiên, trừng mắt kinh ngạc mà nhìn đối phương.
“Bọn ta đến để giết Vu Thức Vy”
“Bọn ta cũng vậy”
Hóa ra là cùng một mục đích, bọn chúng lập tức buông lỏng cảnh giác với đối Phương, tản ra tứ phía, tìm kiếm Vu Thức Vy. Ai ngờ rằng Lạc Tuyết Hiên không một bóng người, bọn hắc y nhân lại tập hợp về một chỗ.
“Lão đại, không có ai cả”
“Bên phía các ngươi thì sao?” Một kẻ trong đám hắc y nhân nói với nhóm hắc y nhân còn lại.
Đám hắc y nhân đó lắc đầu, tỏ ý cũng không tìm được ai.
Bọn chúng bỗng trầm mặc một lúc, bỗng đáy mắt đồng thời lóe sáng: “Trúng kế rồi!”
“Đáng tiếc lúc các ngươi biết thì đã quá muộn!” một thanh âm băng lãnh bỗng nhiên vang lên
Một làn khói lại được thổi đến, bọn hắc y nhân chỉ kịp thấy một gương mặt thanh thoát như tiên tử, ma mị như quỷ cơ, sau đó liền dần mất đi ý thức….
“Đem bọn chúng đi”
Đợi đến khi đám người đó rời đi, Lạc Tuyết Hiên lại xuất hiện một thân ảnh, nhưng khi phát hiện cả khuôn viện trống không không một bóng người, liền nhanh chóng rời đi……
Hôm sau, trên triều, sau khi bá quan đã bẩm báo hết sự vụ của mình và được hoàng thượng giải quyết, Lục An tiến về phía trước, cất cao giọng: “Có việc thượng tấu, không việc bãi…..”
Từ Triều vẫn còn chưa kịp thốt lên, bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm một thái giám có việc bẩm báo: “Hoàng thượng, muôn tâu hoàng thượng, bên ngoài Chính Dương môn có kẻ đang náo loạn….”
“Náo loạn?”
Hoàng đế mi tâm khẽ chau lại: “Lai ai đang náo loạn?”
Tên Thái giám quỳ trước triều run rẫy trả lời: “Hồi bẩm hoàng thượng, không biết là kẻ nào, hiện tại bên ngoài cung đã tập trung rất nhiều bá tánh, đều đang nghị luận ầm ĩ, đòi hoàng thượng trả cho kẻ náo loạn đó một công đạo!”
Hoàng đế long nhan thịnh nộ, vỗ mạnh lên long ngai(2) : “Hỗn xược, đúng là làm càn!!”
Bá quan nhìn thấy long nhan đại nộ, liền lập tức quỳ xuống, hoảng sợ nói: “Hoàng thượng bớt giận”
“Đem kẻ náo loạn đó đưa đến đây cho trẫm!”
“Tuân lệnh”
Một lúc sau, kẻ náo loạn đã được đưa đến trước mặt hoàng thượng, nàng một thân hồng y thanh tao, tóc dài đến eo, khuôn mặt không chút điểm trang, mày thanh mi tú như bước ra từ trong tranh, đáy mặt lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch tựa tiếu phi tiếu(3), đi đến giữa Kim Loan điện.
Bá quan cùng Hoàng thượng trừng to mắt, đây không phải là Vu Thức Vy sao? Sao lại là nàng kia chứ?
Hoàng đế trong lòng bỗng trùng xuống, đêm hôm qua ám vệ cả đêm không quay về, kẻ hắn phải đi thăm dò tin tức cũng bặt vô âm tín, hắn liền biết đại sự không thành, Vu Thức Vy quả là không xảy ra việc gì!
Thượng Quan Cửu U đứng đầu bá quan, quay đầu lạnh lùng trừng mắt về phía Vu Thức Vy, hôm qua hắn phái người đi bắt nàng ta về, liền phát hiện Lạc Tuyết Hiên không một bóng người, hắn liền đoán ra được Lạc Tuyết Hiên chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc mà Vu Thức Vy ngụy tạo ra, mà lúc này đây, nàng ta lại đi đến trước Kim Loan điện này, cuối cùng nàng ta muốn làm gì?
Vu Thức Vy không màng đến ánh mắt đầy hồ nghi của văn võ bá quan, không nhanh không chậm mà quỳ xuống, cao giọng nói: “Dân nữ Vu Thức Vy khấu kiến hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Hoàng đế sắc mặt âm lãnh, trầm giọng nói: “Vu Thức Vy, là ngươi tụ tập bá tánh náo loạn trước cửa hoàng cung?”
Vu Thức Vy ngước mắt nhìn long nhan, đáy mắt không chút e sợ, nghiêm nghị nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, dân nữ không tụ tập bá tánh, càng không gây sự náo loạn, là bá bá tánh tự mình đến trước cửa hoàng cung, không liên quan gì đến dân nữ”
“Không liên quan? Vậy ngươi đến trước cửa hoàng cung để làm gì?” Hoàng thượng nhíu chặt mày nhìn Vu Thức Vy, thâm ý trong đáy mắt đó chỉ mình Vu Thức Vy có thể hiểu, hắn chính là đang cảnh cáo nàng ta chớ có làm càn!
Vu Thức Vy lạnh lùng mỉm cười, nụ cười mang đầy vẻ quỷ dị khiến người nhìn không kiềm được mà run rẩy, từ trong tay áo lấy ra một tấm cáo trạng, hai tay nâng qua đỉnh đầu, thanh âm vang lên, trầm bỗng như chuông: “Hoàng thượng, dân nữ muốn cáo trạng!”
“Cáo trạng?” Hoàng đế cất cao thanh âm: “Là muốn cáo trạng ai?”
Vu Thức Vy đáy mắt lưu quang lưu chuyển, một lần nữa cao giọng nói: “Dân nữ muốn cáo trạng đương kim Hoàng thượng cùng hoàng hậu, còn có Tư Nhu công chúa, ngấm ngầm phái sát thủ ám sát dân nữ”
Thanh âm của nàng vang dội , dư âm rung động, trấn động cả Kim Loan Điện.
Không gian trong phút chốc bỗng ngưng động.
Văn võ bá quan kinh ngạc mà nhìn về phía Vu Thức Vy, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Người nàng ta muốn cáo trạng là đương kim Hoàng thượng cùng Hoàng Hậu? còn có Tư Nhu công chúa? Ám… ám sát nàng ta???
Nàng ta có ý gì chứ?
Hoàng đế cả kinh mà đứng bật dậy, long nhan đại nộ, gầm lên: “Vu Thức Vy to gan, ngươi dám cả gan trước Kim Loan Điện hỗn xược!!”
Vu Thức Vy đứng dậy, khuôn mặt không chút e sợ, một thân phong vân , tựa như trên đời này không một thế lực nào có khiến nàng hoảng sợ, lãnh đạm nói: “Dân nữ chỉ là muốn cáo trạng, dám hỏi bản án này hoàng thượng tiếp hay không tiếp?”
Bá quan một lần nữa trấn động, nữ tử này quả thật vô cùng to gan, đã cáo trạng hoàng thượng, còn dám hỏi hoàng thượng có tiếp hay không, đúng là điên rồi, điên thật rồi!
Hoàng thượng sắc mặt sa sầm, trong lòng bỗng cảm thấy thấp thỏm không yên, Vu Thức Vy không phải là loại không có đầu óc, lúc này đây dám ở Kim Loan Điện cáo trạng hắn, chắc chắn đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng sao có thể như vậy được chứ? Ám vệ trong cung đều là tử sĩ, nếu như không thành công, liền sẽ lập tức tự sát, sao có thể lưu lại chứng cứ kia chứ?
Cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra?
Lúc này đây đáy mắt Thượng Quan Cửu U bỗng lóe lên một tia thích thú, Lạc Tuyết Hiên quả nhiên là vỏ bọc do nàng ta ngụy tạo ra nhằm đợi cá cắn câu!
Dẫn rắn xuất động, bắt ba ba từ trong bình , đúng là diệu kế!
Bất quá điều hắn hiếu kỳ chính là, ám vệ của hoàng gia đều là tử sĩ, dù có chết cũng không hé môi lấy nửa lời, nàng ta dựa vào đâu mà có thể tự tin nắm chắc phần thắng đến như vậy?
Nhìn đáy mắt hoàng đế không ngừng hướng về nàng tỏ ý cảnh cáo,Vu Thức Vy tiếp tục mở lời: “Hoàng thượng tại sao lại không lên tiếng? người không phải yêu dân như con sao? Bây giờ con dân của người bị ám sát, xém chút nữa đã mất mạng, lẽ nào hoàng thượng lại không nguyện ý ra mặt giúp con dân của người chủ trì công đạo? Bỏ mặc con dân không quan tâm đến, lẽ nào là việc mà thân là Hoàng đế như người nên làm?”
Đối mặt với từng câu từng chữ đều mang đầy ý khiêu khích của Vu Thức Vy, Hoàng thượng lại không thể phản bác được lời nào, không biết nên nói gì mới phải. Hắn nắm trong tay quyền hành sinh sát, nhưng hiện nay sự tình đã bị bại lộ, nếu như hắn vẫn cố chấp ra lệnh giết chết Vu Thức Vy, chắc chắn không thể khiến bá quan cùng quần thần tâm phục khẩu phục, đến lúc đó, sẽ khiến thanh danh của hắn vạn kiếp bất phục!
Không nói những việc khác, chỉ nói đến bản án này, cho dù là tiếp hay không, hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng. Không tiếp nhận, người trong thiên hạ sẽ cho rằng hắn chột dạ, tiếp nhận bản án, thanh danh tất nhiên được bảo toàn, nhưng lại vừa hay rơi vào cái bẫy của Vu Thức Vy.
Bản án này, nếu như Vu Thức Vu thua cuộc, vậy thì không có vấn đề gì, nhưng nàng ta có thể làm việc mà nàng ta không nắm chắc phần thắng trong tay sao?
Đáp án: Tất nhiên là không!
Nàng ta sẽ không làm chuyện không chắc chắn!
Nàng ta dám đến Kim Loan Điện cáo trạng, tất nhiên đã nắm chắc phần thắng trong tay!
Đến lúc nàng ta thằng rồi, vậy thì Hoàng đế là hắn, liền trở thành hung thủ phái ám vệ hành thích nàng ta, lúc đó, sao hắn còn mặt mũi mà đối mặt với toàn thiên hạ. Bá tánh sẽ ủng hộ một tên hung thủ trở thành Hoàng đế sao? Đến lúc đó hắn đánh mất đi dân tâm, ngai vàng này liền…….
Thầm nghĩ “Hay cho cái tên Vu Thức Vy, công khai mà gài bẫy khiến trẫm phải tự mình chui đầu vào rọ, sập bẫy không được, không sập bẫy cũng không xong, trẫm chỉ hận là đã không sớm mà giết đi ngươi”
Không phí xung quanh vì sự thịnh nộ của Hoàng đế mà trở nên vô cùng ngột ngạt, căng như dây đàn, chỉ cần chạm nhẹ liền phát ra thanh âm. Bá quan cảm thấy thân như trong núi đao biển lửa, toàn thân không ngừng toát ra mồ hôi lanh. Giờ phút này đây, tình cảnh này đây, hoàn toàn không thua kém gì đao quang kiếm ảnh trên chiến trường, thậm chí còn kịch liệt hơn cả chiến trường.
Đúng là vô hình thắng hữu hình!
Cuối cùng, trong lúc bá quan cảm thấy không khí ngột ngạt đến mức sắp không thở nổi, hoàng thượng liền lên tiếng: “Bản án này trẫm sẽ tiếp nhận, bãi triều trước đã, Lục An, truyền Hoàng hậu cùng Tư Nhu công chúa đến Đức Chính điện, trẫm sẽ đích thân tra thẩm bản án này!”
Lục An hiểu ý, liền tiến lên trước một bước, vừa muốn hô lên hai tiếng bãi triều, liền bị Vu Thức Vi chặn lại, nhanh chóng mà nói: “Hoàng Thượng, có bá quan tại đây không phải vừa tốt hay sao? Công khai, công chính, liêm minh, tốt biết bao nhiêu!”
Tốt cái rắm!
Hoàng Thượng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn đích thân tra thẩm bản án, kẻ nào dám nói không công chính, Vu Thức Vy chính là không cho hắn một đường lui mà!
Lúc này, Thượng Quan Cửu U bỗng đứng ra, chấp tay nói: “Chúng thần tin tưởng Hoàng thượng, nếu như ả điêu dân to gan này đã dám cả gan vu cáo Hoàng thượng, vậy thì xin Hoàng thượng cho phép chúng thần có mặt tại đây vì Hoàng thượng làm chứng, đến lúc đó, cho dù có giết ả điêu dân này, cũng khiến ở bá tánh bên ngoài tâm phục khẩu phục.
Quan thiếu khanh của Đại lý tự Lô Minh Đạt cũng đứng ra, cung kính nói: “Thần cũng nguyện ý lưu lại, vì Hoàng thượng làm chứng”
Bá quan văn võ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đều đồng thanh phụ họa: “Chúng thần cũng nguyện vì Hoàng thượng làm chứng!”
(1) Người bỏ tiền ra để ra lệnh người nhận tiền làm một việc gì đó
(2) Ghế vua
(3) Cười như không cười
Bình luận facebook