Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237
44237
Hoàng đế hướng ánh mắt âm lãnh của mình nhìn về phía Thượng Quan Cửu U, Thượng Quan Cửu U như vậy là có ý gì? Muốn nhìn hắn trở thành trò cười??
Bá quan rõ ràng là cũng muốn tạo phản rồi, cái gì mà sẽ giúp hắn làm chứng chứ? Đúng là đại nghịch bất đạo mà, nếu như hắn quả thật cây ngay không sợ chết đứng, vậy có cần phải bãi triều mà thẩm án không? Đúng là bọn ngu xuẩn!
Cảm thấy thêm dầu vào lửa như vậy vẫn chưa đủ, Vu Thức Vy lại nhếch miệng cười nói: “Hoàng thượng, người xem, ý của bá quan chính là ý của muôn dân, ý của muôn dân nào có khác gì thiên ý, Hoàng thượng người phải thuận theo thiên ý, vậy thì chư thần mới có thể bảo hộ cho Đại Vân triều của chúng ta mưa thuận gió hòa, mua màng xanh tốt a~”
Quả không hồ là Vu Thức Vy, chỉ vẻn vẹn vài lời, liến khiến hắn lên không được, xuống cũng không xong. Nếu như hắn không nhận lời, liền trở thành một Hoàng đế làm trái với thiên ý, nhưng nếu hắn nhận lời, lỡ chẳng may xảy ra hạn hán thiên tai gì, vậy thì chỉ cần vài lời đồn thổi, liến có thể biến hắn trở thành tội nhân thiên cổ.
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Đúng là khốn kiếp mà!
Hoàng đế tức đến mức phát điên, nhưng trên mặt lại không chút biểu lộ, chỉ bởi vì hắn ta chính là Hoàng đế, phải lo nghĩ đến đại cục。
Hắn đường đường là một cửu ngũ chí tôn, quyền hành thiên hạ, ai đối mặt với hắn mà không hạ mình cung kính, e sợ long nhan, cũng không có một ai cả gan giáng một bạt tai vào mặt hắn như vậy. Ả Vu Thức Vy đáng chết này lúc này đây không những liên tục tát vào mặt hắn, còn khiến hắn ở trước mặt văn võ bá quan không tìm được đường lui, nhất định phải dồn hắn vào đường cùng, đúng là đáng chết mà!
“Vậy chư vị khanh gia liền lưu lại đây vậy, Lục An, còn không mau triệu Hoàng hậu cùng Tư Nhu công chúa đến đây?”
“Tuân lệnh!”
Không lâu sau, Diệp hoàng hậu đã đi đến trước Kim Loan Điện, một thân cẩm y phượng hoàng vờn mẫu đơn giáng tử sắc, trên đầu vô số châu thúy, dung nhan hoa lệ
Đáy mắt hoàng hậu lướt qua một tia kinh ngạc, không biết vì lý do gì Hoàng thượng lại triều bà ta đến Kim Loan Điện, cho đến khi nhìn thầy Vu Thức Vy vẫn sống sờ sờ mà đứng giữa Kim Loan Điện, đáy mắt trầm xuống, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác vô cùng bất an.
Hoàng hậu thận trọng quỳ xuống: “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng”
Hoàng đế phất phất tay, trầm giọng nói : “Hoàng hậu, Vu Thức Vy cáo trạng trẫm cùng nàng còn có Tư Nhu công chúa phái người ám sát nàng ta, ta hỏi nàng, nàng có phái người ám sát Vu Thức Vy không?”
Diệp Hoàng hậu sắc mặt khẽ biến, cai gì? Vu Thức Vy cả gan đến trước Kim Loan Điện cáo trạng Hoàng Thượng, Tư Nhu công chúa còn có cả bà ta? Đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi mà!
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp sao có thể phái sát thủ ám sát Vu Thức Vy kia chứ” Diệp Hoàng hậu sắc mặt không đổi, thản nhiên trả lời.
Vu Thức Vy bật cười, đáy mắt đầy vẻ chế giễu mà nhìn về phía Hoàng Thượng: “Hoàng thượng, người hỏi như vậy, Hoàng hậu nương nương sao có thể nhận tội kia chứ, một mẫu nghi thiên hạ nếu như nhận tội trạng này rồi, chỉ e rằng sẽ khiến người trong thiên hạ thất vọng. Hoàng thượng, người cũng sẽ không thừa nhận, nhất quốc chi quân, sao có thể phạm phải sai lầm kia chứ. Đúng là đáng đời đám tiểu bá tánh như ta đây bị cường quyền dẫm đạp. Bỏ đi , bỏ đi, dân nữ sẽ nuốt nỗi oan khuất này, nếu như ngày sau chết đi, mong Hoàng Thượng có thể đem tro cốt của dân nữ rãi bên ngoài lãnh thổ của Đại Vân Triều, dân nữ sinh là người của Đại Vân Triều, nhưng chết đi, hoàn toàn không muốn trở thành ma của Đại Vân Triều này.....”
Nói đến những lời cuối cùng, khuôn mặt nàng bỗng mang đầy đau thương, lệ rơi đầy mặt, phát ra một sự tuyệt vọng đến cùng cực, lời nói ra như muốn hòa giải vấn đề, nhưng thật sự chữ chữ như đao, từng câu từng chữ đều nhầm vào Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, ám chỉ hai người bọn họ dùng quyền hành để chối bỏ tội trạng, hơn nữa sau này sẽ còn tiếp tục ra tay với nàng!
Bá quan nghe những lời của Vu Thức Vy, trong lòng bỗng tràn ngập thương cảm, lẽ nào chẳng có quyền thế trong tay, liền đáng đời bị kẻ quyền cao chức trọng dẫm đạp hay sao?
Quan chức thấp nghĩ đến việc mình bị quan chức cao chèn ép, quan chức cao lại nghĩ đến việc mình bị quan chức cao hơn đàn áp, không ai có thể rõ ràng hơn bọn họ hiểu được quyền lực quan trọng như thế nào, cho nên bọn họ mới liều mạng mà bò lên, không tiếc tất cả mà bò lên….
Hoàng Đế ngồi trên long ngai lại thấp thỏm không yên, ả Vu Thức Vy này….. nói chuyện luôn đá động được vào nơi sâu thẳm nhất của nhân tâm, một châm thấy máu, đây chính là đang ép hắn không được nhúng tay vào thẩm tra bản án này, hoàn toàn không cho hắn lấy một chút cơ hội để trở mình.
Tốt, quả nhiên là rất tốt!!!!
Hắn thân là Hoàng đế, loại người nào mà hắn chưa gặp qua, khôn khéo, luồng lách, mưu dũng… Chỉ duy nhất chưa gặp qua loại người như Vu Thức Vy, không sợ trời không sợ đất, hơn nữa còn đa mưu túc trí, quyết đoán hơn người, chỉ đáng tiếc là thân nử tử, cuối cùng cũng chẳng làm được đại sự gì!
Diệp hoàng hậu cũng bị lời nói của Vu Thức Vy làm cho tức đến mức toàn thân phát run, tục ngữ quả là nói không sai, Vua cũng thua thằng liều, chỉ cần liều mạng liền có thể đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, Vu Thức Vy đã quyết tâm cho dù mất tất cả danh dự cùng phải cùng bọn họ đấu đến cùng.
Chẳng trách sao Hoàng thượng lại truyền Hoàng hậu đến Kim Loan Điện này, hóa ra là bị Vu Thức Vy dồn đến chân tường, không còn biện pháp nào nữa đây mà.
Thượng Quan Cửu U nhìn Vu Thức Vy kích động bá quan, bức ép Hoàng Thượng, đem nhân tâm nắm trong lòng bàn tay mà xoay chuyển, trong lòng bỗng dấy lên một tia thích thú, chế giễu nói: “Vu Thức Vy, ngươi nghĩ rằng chi cần vài ba lời điêu ngoa của ngươi, liền có thể ép Hoàng thượng cũng Hoàng hậu vào con đường bất nhân bất nghĩa sao? Ngươi nghĩ chỉ cần dựa vào hai hàng lệ của ngươi, liền có thể khiến mọi người đồng tình?”
Vu Thức Vy quay đầu lại, khuôn mặt đẫm lệ mà nhìn Thượng Quan Cửu U, cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy, trong đáy mắt có sự kiên cường, lại có chút ít ủy khuất, cùng vô số sự ngây thơ vô tội, ánh mắt như vậy, sao có nam nhân nào mà đặng lòng không may mảy xót thương, Thượng Quan Cửu U cũng không ngoại lệ.
Hắn bị nàng nhìn đến mức trong lòng nhói đau, hai hàng lệ đó như một mũi kim đâm vào lòng hắn, khiến hắn không kiềm được mà bỗng nhiên cảm thấy thương xót nàng. Nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh trong thiên lao ngày hôm đó, nàng cùng Hàn Giang Nguyệt ôm chặt nhau, trong lòng bỗng trùng xuống, tiếp tục chế giễu nói: “Thế nào? Bị bổn vương nói trúng rồi sao? Không tiếp tục diễn nữa sao? Ngươi cả gan vu khống Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu, Vu Thức Vy, ngươi đúng là gan to bằng trời, người đâu, lôi nàng xuống chặt đầu thị chúng!”
Bên ngoài liền lập tức tiến vào hai thị vệ, một trái một phải mà kéo Vu Thức Vy xuống, nhưng Vu Thức Vy đã kịp vùng ra, thanh âm phiêu lãng như lục bình: “Bỏ ta ra”
Hai tên thị vệ không nhận được mệnh lệnh tiếp theo, liền đứng ở phía sau lưng nàng.
Vu Thức Vy lau đi hai hàng lệ trên mặt, sau đó nàng bỗng bật cười, cười như điên như dại, cười một cách mỉa mai, nhưng lại mang đầy bi thương, tiếng cười vang vọng bên tai của mỗi người, trong thoáng chốc tất cả mọi ngươi như nhìn thấy quỷ cơ đang nức nở, bọn họ cảm nhận được sự bất lực cùng bi thương của nàng, sự bi thương phát ra từ sâu thẳm bên trong, khiến bọn họ bất giác mà vì nàng xót thương.
Thượng Quan Cửu U bị tiếng cười của nàng trấn động cả tâm can, nàng ta đang cười cái gì? Cười hắn? hay là mỉa mai chính bản thân nàng? Hay là đang chế giễu cả thế gian này?
Hoàng đế mi tâm nhíu chặt, trầm giọng nói: “Vu Thức Vy, ngươi cười cái gì?”
Vu Thức Vy dừng lại nụ cười, đáy mắt đầy hận ý mà nhìn về phía Hoàng đế: “Bởi vì ta cảm thấy các ngươi vô cùng buồn cười, ta vẫn còn chưa kịp lấy chứng cứ ra, các ngươi đã muốn chém đầu ta thị chúng, không phải rất buồn cười sao?”
Chứng cứ?
Hoàng đế ánh mắt bỗng sa sầm lại, nàng ta quả nhiên có chuẩn bị mà đến.
Lúc này đây, Vu Vinh Hoa cũng đã xuất hiện, trên người một thân váy gấm thêu hoa ý vân mật hợp sắc, trên mặt được che bởi một diện sa cùng màu thân váy, cả nửa khuôn mặt bị diện sa che lấy, nhìn không ra có chút gì bất ổn.
Khi ả ta bước vào Kim Loan Điện nhìn thấy Vu Thức Vy, phản ứng không khác gì Diệp hoàng hậu, khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên.
“Khấu kiến Phụ hoàng Mẫu hậu”
“Ân, bình thân”
Sau khi Vu Vinh Hoa đã thi lễ xong, Hoàng đế liền hỏi: “Vu Vinh Hoa, Vu Thức Vy nói ngươi phái sát thủ ám sát nàng ta, có việc đó hay không?”
Vu Vinh Hoa trong lòng thất kinh, khuôn mặt phía dưới diện sa trở nên hoảng loạn, hoang mang trả lời: “Không có việc đó”
Vu Thức Vy không chút gì tỏ ra kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bọn chúng sẽ lập tức nhận tội, nàng dám đến đây chính là dựa vào chứng cứ mà mình đang có.
“Hoàng thượng, phàm là việc gì cũng đều phải dựa vào tan chứng vật chứng, không bằng cho truyền chứng cứ cùng nhân chứng của dân nữ vào”
Hoàng đế trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng bất an, biết được Vu Thức Vy quả thật là muốn làm đến cùng, nhất định phải tát vào mặt Hoàng đế là hắn, nhưng hắn đã bị ép đến bước đường cùng, không thể ngăn cản nàng lại được nữa rồi.
“Cho truyền”
Một khắc sau, Kim Loan Điện bỗng đi đến một đám hắc y nhân, có khoảng năm, sáu mươi tên, bọn chúng bị trói chặt lại, ngay ngắn thẳng hàng mà được một vị nam tử huyền y dẫn vào điện, một hàng dài xếp đến bên ngoài Kim Loan Điện.
Huyền y nam tử nhìn thấy một hàng dài như vậy không thể tiến hết vào Kim Loan Điện, đành ở giữa hàng cắt đứt dây trói, sau đó kéo đám hắc y nhân còn lại tiếp tục tiến vào trong điện.
Đám hắc y nhân sắc mặt tái nhợt, bộ dạng vô cùng suy yếu, sau khi nhìn thấy Vu Thức Vy, cả bọn liền run lên bần bật, lập tức quỳ xuống mặt đất, khắp người run lẩy bẩy mà quỳ dưới chân Vu Thức Vy.
Hoàng đế cùng Hoàng hậu trừng to mắt, không thể tin vào mắt mình, đám tử sĩ của bọn chúng giờ khắc này đây như một lũ hèn nhát mà quỳ dưới chân Vu Thức Vy, sao lại có thể, cuối cùng đã phát sinh việc gì? Đám tử sĩ này không phải nên sớm tự sát rồi sao?
Vu Vinh Hoa cũng hoảng sợ nhìn về đám sát thủ mà ả đã bỏ ngân lượng ra để sai khiến, lúc này đây như một con chó mà quỳ dưới chân Vu Thức Vy, khuôn mặt bỗng chốc trắng bệch ra như nhìn thấy ma vậy.
Việc này sao có thể!!!
Bọn chúng sao lại bị Vu Thức Vy tóm được kia chứ?
Bọn chúng không phải thân thủ cực kỳ cao cường hay sao?
Vu Thức Vy khìn khuôn mặt biến hóa không ngừng của Vu Thức Vy, lãnh đạm nói: “Trưởng tỷ, chỉ có mấy vạn lượng mà cũng muốn mua mạng của ta sao? Mạng của ta chỉ đáng giá như vậy thôi sao?”
Hoàng đế hướng ánh mắt âm lãnh của mình nhìn về phía Thượng Quan Cửu U, Thượng Quan Cửu U như vậy là có ý gì? Muốn nhìn hắn trở thành trò cười??
Bá quan rõ ràng là cũng muốn tạo phản rồi, cái gì mà sẽ giúp hắn làm chứng chứ? Đúng là đại nghịch bất đạo mà, nếu như hắn quả thật cây ngay không sợ chết đứng, vậy có cần phải bãi triều mà thẩm án không? Đúng là bọn ngu xuẩn!
Cảm thấy thêm dầu vào lửa như vậy vẫn chưa đủ, Vu Thức Vy lại nhếch miệng cười nói: “Hoàng thượng, người xem, ý của bá quan chính là ý của muôn dân, ý của muôn dân nào có khác gì thiên ý, Hoàng thượng người phải thuận theo thiên ý, vậy thì chư thần mới có thể bảo hộ cho Đại Vân triều của chúng ta mưa thuận gió hòa, mua màng xanh tốt a~”
Quả không hồ là Vu Thức Vy, chỉ vẻn vẹn vài lời, liến khiến hắn lên không được, xuống cũng không xong. Nếu như hắn không nhận lời, liền trở thành một Hoàng đế làm trái với thiên ý, nhưng nếu hắn nhận lời, lỡ chẳng may xảy ra hạn hán thiên tai gì, vậy thì chỉ cần vài lời đồn thổi, liến có thể biến hắn trở thành tội nhân thiên cổ.
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Đúng là khốn kiếp mà!
Hoàng đế tức đến mức phát điên, nhưng trên mặt lại không chút biểu lộ, chỉ bởi vì hắn ta chính là Hoàng đế, phải lo nghĩ đến đại cục。
Hắn đường đường là một cửu ngũ chí tôn, quyền hành thiên hạ, ai đối mặt với hắn mà không hạ mình cung kính, e sợ long nhan, cũng không có một ai cả gan giáng một bạt tai vào mặt hắn như vậy. Ả Vu Thức Vy đáng chết này lúc này đây không những liên tục tát vào mặt hắn, còn khiến hắn ở trước mặt văn võ bá quan không tìm được đường lui, nhất định phải dồn hắn vào đường cùng, đúng là đáng chết mà!
“Vậy chư vị khanh gia liền lưu lại đây vậy, Lục An, còn không mau triệu Hoàng hậu cùng Tư Nhu công chúa đến đây?”
“Tuân lệnh!”
Không lâu sau, Diệp hoàng hậu đã đi đến trước Kim Loan Điện, một thân cẩm y phượng hoàng vờn mẫu đơn giáng tử sắc, trên đầu vô số châu thúy, dung nhan hoa lệ
Đáy mắt hoàng hậu lướt qua một tia kinh ngạc, không biết vì lý do gì Hoàng thượng lại triều bà ta đến Kim Loan Điện, cho đến khi nhìn thầy Vu Thức Vy vẫn sống sờ sờ mà đứng giữa Kim Loan Điện, đáy mắt trầm xuống, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác vô cùng bất an.
Hoàng hậu thận trọng quỳ xuống: “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng”
Hoàng đế phất phất tay, trầm giọng nói : “Hoàng hậu, Vu Thức Vy cáo trạng trẫm cùng nàng còn có Tư Nhu công chúa phái người ám sát nàng ta, ta hỏi nàng, nàng có phái người ám sát Vu Thức Vy không?”
Diệp Hoàng hậu sắc mặt khẽ biến, cai gì? Vu Thức Vy cả gan đến trước Kim Loan Điện cáo trạng Hoàng Thượng, Tư Nhu công chúa còn có cả bà ta? Đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi mà!
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp sao có thể phái sát thủ ám sát Vu Thức Vy kia chứ” Diệp Hoàng hậu sắc mặt không đổi, thản nhiên trả lời.
Vu Thức Vy bật cười, đáy mắt đầy vẻ chế giễu mà nhìn về phía Hoàng Thượng: “Hoàng thượng, người hỏi như vậy, Hoàng hậu nương nương sao có thể nhận tội kia chứ, một mẫu nghi thiên hạ nếu như nhận tội trạng này rồi, chỉ e rằng sẽ khiến người trong thiên hạ thất vọng. Hoàng thượng, người cũng sẽ không thừa nhận, nhất quốc chi quân, sao có thể phạm phải sai lầm kia chứ. Đúng là đáng đời đám tiểu bá tánh như ta đây bị cường quyền dẫm đạp. Bỏ đi , bỏ đi, dân nữ sẽ nuốt nỗi oan khuất này, nếu như ngày sau chết đi, mong Hoàng Thượng có thể đem tro cốt của dân nữ rãi bên ngoài lãnh thổ của Đại Vân Triều, dân nữ sinh là người của Đại Vân Triều, nhưng chết đi, hoàn toàn không muốn trở thành ma của Đại Vân Triều này.....”
Nói đến những lời cuối cùng, khuôn mặt nàng bỗng mang đầy đau thương, lệ rơi đầy mặt, phát ra một sự tuyệt vọng đến cùng cực, lời nói ra như muốn hòa giải vấn đề, nhưng thật sự chữ chữ như đao, từng câu từng chữ đều nhầm vào Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, ám chỉ hai người bọn họ dùng quyền hành để chối bỏ tội trạng, hơn nữa sau này sẽ còn tiếp tục ra tay với nàng!
Bá quan nghe những lời của Vu Thức Vy, trong lòng bỗng tràn ngập thương cảm, lẽ nào chẳng có quyền thế trong tay, liền đáng đời bị kẻ quyền cao chức trọng dẫm đạp hay sao?
Quan chức thấp nghĩ đến việc mình bị quan chức cao chèn ép, quan chức cao lại nghĩ đến việc mình bị quan chức cao hơn đàn áp, không ai có thể rõ ràng hơn bọn họ hiểu được quyền lực quan trọng như thế nào, cho nên bọn họ mới liều mạng mà bò lên, không tiếc tất cả mà bò lên….
Hoàng Đế ngồi trên long ngai lại thấp thỏm không yên, ả Vu Thức Vy này….. nói chuyện luôn đá động được vào nơi sâu thẳm nhất của nhân tâm, một châm thấy máu, đây chính là đang ép hắn không được nhúng tay vào thẩm tra bản án này, hoàn toàn không cho hắn lấy một chút cơ hội để trở mình.
Tốt, quả nhiên là rất tốt!!!!
Hắn thân là Hoàng đế, loại người nào mà hắn chưa gặp qua, khôn khéo, luồng lách, mưu dũng… Chỉ duy nhất chưa gặp qua loại người như Vu Thức Vy, không sợ trời không sợ đất, hơn nữa còn đa mưu túc trí, quyết đoán hơn người, chỉ đáng tiếc là thân nử tử, cuối cùng cũng chẳng làm được đại sự gì!
Diệp hoàng hậu cũng bị lời nói của Vu Thức Vy làm cho tức đến mức toàn thân phát run, tục ngữ quả là nói không sai, Vua cũng thua thằng liều, chỉ cần liều mạng liền có thể đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, Vu Thức Vy đã quyết tâm cho dù mất tất cả danh dự cùng phải cùng bọn họ đấu đến cùng.
Chẳng trách sao Hoàng thượng lại truyền Hoàng hậu đến Kim Loan Điện này, hóa ra là bị Vu Thức Vy dồn đến chân tường, không còn biện pháp nào nữa đây mà.
Thượng Quan Cửu U nhìn Vu Thức Vy kích động bá quan, bức ép Hoàng Thượng, đem nhân tâm nắm trong lòng bàn tay mà xoay chuyển, trong lòng bỗng dấy lên một tia thích thú, chế giễu nói: “Vu Thức Vy, ngươi nghĩ rằng chi cần vài ba lời điêu ngoa của ngươi, liền có thể ép Hoàng thượng cũng Hoàng hậu vào con đường bất nhân bất nghĩa sao? Ngươi nghĩ chỉ cần dựa vào hai hàng lệ của ngươi, liền có thể khiến mọi người đồng tình?”
Vu Thức Vy quay đầu lại, khuôn mặt đẫm lệ mà nhìn Thượng Quan Cửu U, cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy, trong đáy mắt có sự kiên cường, lại có chút ít ủy khuất, cùng vô số sự ngây thơ vô tội, ánh mắt như vậy, sao có nam nhân nào mà đặng lòng không may mảy xót thương, Thượng Quan Cửu U cũng không ngoại lệ.
Hắn bị nàng nhìn đến mức trong lòng nhói đau, hai hàng lệ đó như một mũi kim đâm vào lòng hắn, khiến hắn không kiềm được mà bỗng nhiên cảm thấy thương xót nàng. Nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh trong thiên lao ngày hôm đó, nàng cùng Hàn Giang Nguyệt ôm chặt nhau, trong lòng bỗng trùng xuống, tiếp tục chế giễu nói: “Thế nào? Bị bổn vương nói trúng rồi sao? Không tiếp tục diễn nữa sao? Ngươi cả gan vu khống Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu, Vu Thức Vy, ngươi đúng là gan to bằng trời, người đâu, lôi nàng xuống chặt đầu thị chúng!”
Bên ngoài liền lập tức tiến vào hai thị vệ, một trái một phải mà kéo Vu Thức Vy xuống, nhưng Vu Thức Vy đã kịp vùng ra, thanh âm phiêu lãng như lục bình: “Bỏ ta ra”
Hai tên thị vệ không nhận được mệnh lệnh tiếp theo, liền đứng ở phía sau lưng nàng.
Vu Thức Vy lau đi hai hàng lệ trên mặt, sau đó nàng bỗng bật cười, cười như điên như dại, cười một cách mỉa mai, nhưng lại mang đầy bi thương, tiếng cười vang vọng bên tai của mỗi người, trong thoáng chốc tất cả mọi ngươi như nhìn thấy quỷ cơ đang nức nở, bọn họ cảm nhận được sự bất lực cùng bi thương của nàng, sự bi thương phát ra từ sâu thẳm bên trong, khiến bọn họ bất giác mà vì nàng xót thương.
Thượng Quan Cửu U bị tiếng cười của nàng trấn động cả tâm can, nàng ta đang cười cái gì? Cười hắn? hay là mỉa mai chính bản thân nàng? Hay là đang chế giễu cả thế gian này?
Hoàng đế mi tâm nhíu chặt, trầm giọng nói: “Vu Thức Vy, ngươi cười cái gì?”
Vu Thức Vy dừng lại nụ cười, đáy mắt đầy hận ý mà nhìn về phía Hoàng đế: “Bởi vì ta cảm thấy các ngươi vô cùng buồn cười, ta vẫn còn chưa kịp lấy chứng cứ ra, các ngươi đã muốn chém đầu ta thị chúng, không phải rất buồn cười sao?”
Chứng cứ?
Hoàng đế ánh mắt bỗng sa sầm lại, nàng ta quả nhiên có chuẩn bị mà đến.
Lúc này đây, Vu Vinh Hoa cũng đã xuất hiện, trên người một thân váy gấm thêu hoa ý vân mật hợp sắc, trên mặt được che bởi một diện sa cùng màu thân váy, cả nửa khuôn mặt bị diện sa che lấy, nhìn không ra có chút gì bất ổn.
Khi ả ta bước vào Kim Loan Điện nhìn thấy Vu Thức Vy, phản ứng không khác gì Diệp hoàng hậu, khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên.
“Khấu kiến Phụ hoàng Mẫu hậu”
“Ân, bình thân”
Sau khi Vu Vinh Hoa đã thi lễ xong, Hoàng đế liền hỏi: “Vu Vinh Hoa, Vu Thức Vy nói ngươi phái sát thủ ám sát nàng ta, có việc đó hay không?”
Vu Vinh Hoa trong lòng thất kinh, khuôn mặt phía dưới diện sa trở nên hoảng loạn, hoang mang trả lời: “Không có việc đó”
Vu Thức Vy không chút gì tỏ ra kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bọn chúng sẽ lập tức nhận tội, nàng dám đến đây chính là dựa vào chứng cứ mà mình đang có.
“Hoàng thượng, phàm là việc gì cũng đều phải dựa vào tan chứng vật chứng, không bằng cho truyền chứng cứ cùng nhân chứng của dân nữ vào”
Hoàng đế trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng bất an, biết được Vu Thức Vy quả thật là muốn làm đến cùng, nhất định phải tát vào mặt Hoàng đế là hắn, nhưng hắn đã bị ép đến bước đường cùng, không thể ngăn cản nàng lại được nữa rồi.
“Cho truyền”
Một khắc sau, Kim Loan Điện bỗng đi đến một đám hắc y nhân, có khoảng năm, sáu mươi tên, bọn chúng bị trói chặt lại, ngay ngắn thẳng hàng mà được một vị nam tử huyền y dẫn vào điện, một hàng dài xếp đến bên ngoài Kim Loan Điện.
Huyền y nam tử nhìn thấy một hàng dài như vậy không thể tiến hết vào Kim Loan Điện, đành ở giữa hàng cắt đứt dây trói, sau đó kéo đám hắc y nhân còn lại tiếp tục tiến vào trong điện.
Đám hắc y nhân sắc mặt tái nhợt, bộ dạng vô cùng suy yếu, sau khi nhìn thấy Vu Thức Vy, cả bọn liền run lên bần bật, lập tức quỳ xuống mặt đất, khắp người run lẩy bẩy mà quỳ dưới chân Vu Thức Vy.
Hoàng đế cùng Hoàng hậu trừng to mắt, không thể tin vào mắt mình, đám tử sĩ của bọn chúng giờ khắc này đây như một lũ hèn nhát mà quỳ dưới chân Vu Thức Vy, sao lại có thể, cuối cùng đã phát sinh việc gì? Đám tử sĩ này không phải nên sớm tự sát rồi sao?
Vu Vinh Hoa cũng hoảng sợ nhìn về đám sát thủ mà ả đã bỏ ngân lượng ra để sai khiến, lúc này đây như một con chó mà quỳ dưới chân Vu Thức Vy, khuôn mặt bỗng chốc trắng bệch ra như nhìn thấy ma vậy.
Việc này sao có thể!!!
Bọn chúng sao lại bị Vu Thức Vy tóm được kia chứ?
Bọn chúng không phải thân thủ cực kỳ cao cường hay sao?
Vu Thức Vy khìn khuôn mặt biến hóa không ngừng của Vu Thức Vy, lãnh đạm nói: “Trưởng tỷ, chỉ có mấy vạn lượng mà cũng muốn mua mạng của ta sao? Mạng của ta chỉ đáng giá như vậy thôi sao?”
Bình luận facebook