Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 251
44251
Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy nhớ tới gì đó, nàng chợt nói: “Những thuốc mà tổ mẫu đã uống hai ngày nay đâu? Lấy tới đây cho ta xem một chút!”
Nàng hoài nghi có người động tay chân trong đơn thuốc mà nàng kê.
Phùng thị lại kéo nhẹ tay nàng lại, cười suy yếu, giọng nói khàn khàn: “Nha đầu, không cần xem, hai hôm nay ta đều lén đổ thuốc đi, không uống.”
Không uống?
Đôi mi thanh tú của Vu Thức Vy nhíu lại: “Vì sao lại không uống?”
Phùng thị lại ho khan một trận, ho xong mới nói: “Bởi vì… Ta bệnh tật đã lâu, thực sự quá mức khổ sở, chỉ muốn được giải thoát, nhưng không nỡ lòng bỏ lại bọn họ. Mà nay, con thứ hai của ta nhận con làm nghĩa nữ, lão gia cũng nhận con làm cháu gái, con có thể khiến bọn họ vui vẻ, trong lòng ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, là lúc để giải thoát rồi. Mọi người cũng đừng đau buồn, ta được giải thoát cũng coi như có phúc, so với việc bị bệnh tật hành hạ, ta cảm thấy như thế rất tốt, ta rất vui…”
Vu Thức Vy gật đầu, thì ra là như vậy, bà vẫn luôn muốn chết từ lâu, nhưng sao nàng vẫn cảm thấy không đúng cho lắm?
Diệp Lâm Đào nghe được lời của Phùng thị thì càng thêm bi thương, mặt ngoài còn phải nhẫn nhịn: “Phu nhân, bà đi rồi, lão phu phải làm sao đây, chúng ta đã trải qua mấy chục năm với nhau, cùng nhau trải qua mưa gió, lão phu không nỡ xa bà…”
Phùng thị lại ho một hồi, sau đó nôn ra một ngụm máu, cười cười: “Lão gia, thực ra ta cũng… ta… khụ khụ… ta…”
“Phu nhân, phu nhân…”
“Mẫu thân, mẫu thân…”
“Tổ mẫu… Hu hu hu..”
Trong tiếng kêu kinh hoàng của mọi người, Phùng thị qua đời. Mà ánh mắt cuối cùng của bà ta không phải nhìn người nhà của mình, mà là nhìn Vu Thức Vy, trong ánh mắt sắp lụi tàn ấy mang theo hận ý dị thường, giây phút tắt thở, khóe miệng bà ta còn mang theo nụ cười quỷ dị, vui vẻ thỏa mãn như đạt được mục đích vậy.
Vu Thức Vy thấy mà kinh sợ, tưởng là mình nhầm rồi, nàng lại nhìn kĩ lại lần nữa, nụ cười đó vẫn quỷ dị như vậy, thậm chí nàng còn có trực giác, nụ cười vui vẻ quỷ dị đó là nhằm vào nàng!
Nàng giống như người ngoài cuộc, không chút cảm xúc nào nhìn người của Diệp gia khóc lóc, mặc quần áo trang điểm cho lão phu nhân… Trong mắt của nàng không có xúc động, nếu là kiếp trước, cho dù không có quan hệ gì với nàng, thấy cảnh tượng bi thương như vậy, nàng cũng sẽ phải thổn thức. Nhưng hiện tại, sự thiện lương của nàng đã bị mài mòn hết, giống như lời của Thượng Quan Cửu U, chút nhân tính cuối cùng của nàng là danh cho Hàn Giang Nguyệt…
Tang lễ được tổ chức rất đơn giản, chỉ báo tang cho thân thích. Hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp tiệp dư ở trong cung cũng vội về chịu tang, mặc đồ tang, không đeo trâm cài trang sức, chạy vội tới trước linh cữu của Diệp lão phu nhân, khóc cực kì đau khổ, vô cùng bi thương.
Thế hệ trẻ của Diệp gia, Diệp Hề Tương và Diệp tam công tử không khỏi bước tới kéo bà ta: “Cô đừng khóc nữa, tổ mẫu ra đi rất an tường…”
“An tường?” Diệp tiệp dư liếc thấy Vu Thức Vy quỳ yên tĩnh ở đằng kia, mặt nàng không có biểu cảm gì, đột nhiên bà ta nhào tới trước mặt Vu Thức Vy, níu lấy cổ áo nàng, nói bi phẫn: “Là người, là tên sát tinh nhà ngươi, chắc chắn là do ngươi khắc chết mẫu thân ta, ngươi tự khắc gia đình mình cửa nát nhà tan, bây giờ lại tới gieo họa cho Diệp gia ta, người chính là một sao chổi… Ngươi trả mẫu thân lại cho ta, trả mẫu thân lại cho ta…”
“Cô, đừng nói như vậy, chuyện này không liên quan tới Vu Thức Vy…” Diệp Hề Tương không nhịn được nói.
Diệp tam công tử cũng nói buồn rầu: “Chuyện này không liên quan tới Thức Vy, là chính tổ mẫu…”
Diệp tiệp dư lại càng thêm kích động, cắt đứt lời khuyên can của hai người: “Các người không cần nói đỡ cho ả, ta biết tình cảm của các ngươi khá tốt, nhưng các ngươi có biết bộ mặt thật của ả không? Ả ta khắc chết mẹ ruột, khắc chết mẹ cả, cuối cùng còn khắc chết cả cha ruột, các ngươi còn dám nhận ả là tiểu thư của phủ Ninh quốc công…”
Cuối cùng Diệp Lâm Đào cũng không nghe nổi nữa, tức giận nói: “Tương Nghi, đừng náo loạn nữa, cái chết của mẫu thân ngươi không có chút liên quan gì tới nha đầu này cả!”
Trong lòng ông lại đang nói: Rõ ràng là con bảo ta nhận Vu Thức Vy làm cháu gái, con nói mình có lỗi với nàng, hôm nay lại tới chỉ trích nàng ấy là sát tinh…”
Đột nhiên, Diệp Lâm Đào ngộ ra, ông đã bị lợi dụng, bị chính con gái ruột của mình lợi dụng, vậy cái chết của phu nhân…
Khốn nạn, khốn nạn…
Không chỉ là ông, từ lời lên án của Diệp Tương Nghi, Vu Thức Vy cũng đã hiểu ra niềm vui quỷ dị lúc Phùng thị lúc chết là nhắm vào nàng thật, khiến cho nàng biến thành kẻ chuyên gieo họa!
Còn chuyện Diệp gia nhận nhận nàng làm nghĩa nữ, làm cháu gái… ha ha… Chỉ là một trò cười mà thôi!
Nếu nàng đoán không sai, bây giờ tin lão phu nhân của Ninh quốc công chết đã lan ra khắp kinh thành, mọi người cũng đang mắng nàng…
Vu Thức Vy thất vọng nhìn sang Diệp Lâm Đào. Không ngờ ông ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đẩy nàng vào cái hố mang tên bất nghĩa! Nàng còn mang lòng cảm ơn và kính nể hắn, hóa ra lại là… Ha, đúng là nực cười, nực cười!
Diệp Lâm Đào cũng đang đối mặt với ánh mắt thất vọng của Vu Thức Vy, trong lòng ông đắng chát, ông bị chính con gái của mình lợi dụng, nhưng ông lại không thể nói, chỉ có thể trốn tránh, ông không thể vạch trần con gái của mình trước mặt bao người thế này…
Vu Thức Vy rút vẻ thất vọng về, nàng đẩy Diệp tiệp dư ra, sắc mặt không thay đổi nói: “Tiệp dư, người chết không thể sống lại, ngươi hãy nén bi thương.”
Diệp tiệp dư lại nhào tới lần nữa, dùng tay kéo Vu Thức Vy tới trước mặt, nói bằng giọng nói mà chỉ có hai người nghe được: “Vu Thức Vy, thân là tiểu thư của phủ Ninh quốc công, ngươi chịu khó ở đây giữ hiếu cho mẫu thân ta đi…”
Cái gì?
Ánh mắt của Vu Thức Vy hiện lên một chút khó tin, thì ra… thì ra đây mới là mục đích thực sự của nàng ta, khiến nàng giữ đạo hiếu cho phu nhân của Ninh quốc công, sau đó không thể kết hôn…
Đáng chết!
Nàng lại không nghĩ tới điểm này.
“Thái tử tới… Cửu U vương tới…”
Một tiếng hô vang lên, sau đó hai bóng người một đen một trắng bước vào, áo đen là Thượng Quan Cửu U, áo trắng là thái tử, hắn chống quải trượng tập tễnh bước tới.
Sau khi vào, hai người viếng linh đường, rồi nói chia buồn với người Diệp gia.
Cuối cùng, trước mắt Vu Thức Vy xuất hiện một đôi giảy đen, không cần nhìn cũng biết là ai, Vu Thức Vy coi như không thấy, chỉ nghiêm túc đứng trực bên lĩnh cữu.
Không để ý tới hắn?
Mày kiếm của Thượng Quan Cửu U trầm xuống, hắn chợt ngồi xuống, dùng tay nắm lấy cằm Vu Thức Vy, bắt nàng phải nhìn thẳng vào hắn, nói trào phúng: “Vu tiểu thư giữ đạo hiếu một năm, ngươi nói ngươi còn có thể thành thân với Hàn Giang Nguyệt sao?”
Vu Thức Vy ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt giễu cợt của hắn, nàng chỉ thấy thật nực cười: “Đây là chuyện của ta và Giang Nguyệt, không mượn vương gia bận tâm!”
Dứt lời nàng lại cúi đầu, căn bản không muốn để ý tới hắn, không muốn nhìn thấy hắn. Bây giờ nàng đã hoàn toàn hiểu ra, hắn hợp tác với Diệp hoàng hậu, một kẻ là vì khiến nàng phải mang tiếng xấu, không thể đứng vững nơi kinh thành, một kẻ là vì để nàng không thể thể thành thân, không thể thành thê tử của Hàn Giang Nguyệt.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, cái này gọi là cấu kết với nhau làm chuyện xấu sao?
Nghe được lời nói của nàng, Thượng Quan Cửu U cũng không tức giận, đột nhiên thấy tâm trạng rất tốt, cúi đầu nói trầm giọng: “Sắp không phải ngươi và Hàn Giang Nguyệt nữa rồi, ngươi đoán xem Hàn Giang Nguyệt sẽ lấy ai? Ngươi sẽ gả cho ai?”
“Đoán ông nội ngươi!” Vu Thức Vy không khỏi nói bậy, bởi vì thực sự nàng không thể nhịn được nữa!”
“Ngươi… Vu Thức Vy, ngươi chờ đấy!” Thượng Quan Cửu U cắn răng, rời đi trong sự tức giận.
Thái tử bước tới trước mặt Vu Thức Vy, sắc mặt có chút phức tạp. người cứu hắn là nàng, người khiến vị trí hoàng hậu của mẫu hậu hắn mất đi cũng là nàng: “Vu Thức Vy, nén bi thương!”
Mặc dù căn bản nàng cũng sẽ không buồn, nhưng trừ câu này, hắn cũng không biết phải nói gì.
Vu Thức Vy nhìn thái tử bằng ánh mắt thương hại, sau đó ngoan độc nhìn Diệp tiệp dư, trong lòng rất thổn thức, dường như thấy được bản thân mình và Vương thị. Tình cảnh sao mà giống nhau đến thế, đáng thương thay cho thái tử lại chẳng biết gì cả!
Có thể là vì đồng cảm, Vu Thức Vy không khỏi nói khẽ vào tai thái tử: “Đề phòng Diệp tiệp dư, bà ta sẽ đẩy ngươi vào vực thẳm không lối thoát…”
Nghe vậy, thái tử kinh hãi, sắc mặt thay đổi: “Ngươi đang nói linh tinh cái gì?”
Bảo hắn đề phòng mẫu thân ruột thịt của hắn, nàng điên thật rồi!
“Sẽ có một ngày thái tử hiểu ra!”
Thái tử không để ý tới Vu Thức Vy nữa, hắn cảm thấy giờ phút này nàng đã điên rồi, một kẻ điên ăn nói linh tinh!
Thái tử vừa đi liền có thánh chỉ được đưa tới phủ Ninh quốc công tuyên Vu Thức Vy vào cung.
Vu Thức Vy nhắm chặt mắt, gió mưa trước cơn bão đây…
Không biết có cái gì đang chờ nàng trong hoàng cung?
Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy nhớ tới gì đó, nàng chợt nói: “Những thuốc mà tổ mẫu đã uống hai ngày nay đâu? Lấy tới đây cho ta xem một chút!”
Nàng hoài nghi có người động tay chân trong đơn thuốc mà nàng kê.
Phùng thị lại kéo nhẹ tay nàng lại, cười suy yếu, giọng nói khàn khàn: “Nha đầu, không cần xem, hai hôm nay ta đều lén đổ thuốc đi, không uống.”
Không uống?
Đôi mi thanh tú của Vu Thức Vy nhíu lại: “Vì sao lại không uống?”
Phùng thị lại ho khan một trận, ho xong mới nói: “Bởi vì… Ta bệnh tật đã lâu, thực sự quá mức khổ sở, chỉ muốn được giải thoát, nhưng không nỡ lòng bỏ lại bọn họ. Mà nay, con thứ hai của ta nhận con làm nghĩa nữ, lão gia cũng nhận con làm cháu gái, con có thể khiến bọn họ vui vẻ, trong lòng ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, là lúc để giải thoát rồi. Mọi người cũng đừng đau buồn, ta được giải thoát cũng coi như có phúc, so với việc bị bệnh tật hành hạ, ta cảm thấy như thế rất tốt, ta rất vui…”
Vu Thức Vy gật đầu, thì ra là như vậy, bà vẫn luôn muốn chết từ lâu, nhưng sao nàng vẫn cảm thấy không đúng cho lắm?
Diệp Lâm Đào nghe được lời của Phùng thị thì càng thêm bi thương, mặt ngoài còn phải nhẫn nhịn: “Phu nhân, bà đi rồi, lão phu phải làm sao đây, chúng ta đã trải qua mấy chục năm với nhau, cùng nhau trải qua mưa gió, lão phu không nỡ xa bà…”
Phùng thị lại ho một hồi, sau đó nôn ra một ngụm máu, cười cười: “Lão gia, thực ra ta cũng… ta… khụ khụ… ta…”
“Phu nhân, phu nhân…”
“Mẫu thân, mẫu thân…”
“Tổ mẫu… Hu hu hu..”
Trong tiếng kêu kinh hoàng của mọi người, Phùng thị qua đời. Mà ánh mắt cuối cùng của bà ta không phải nhìn người nhà của mình, mà là nhìn Vu Thức Vy, trong ánh mắt sắp lụi tàn ấy mang theo hận ý dị thường, giây phút tắt thở, khóe miệng bà ta còn mang theo nụ cười quỷ dị, vui vẻ thỏa mãn như đạt được mục đích vậy.
Vu Thức Vy thấy mà kinh sợ, tưởng là mình nhầm rồi, nàng lại nhìn kĩ lại lần nữa, nụ cười đó vẫn quỷ dị như vậy, thậm chí nàng còn có trực giác, nụ cười vui vẻ quỷ dị đó là nhằm vào nàng!
Nàng giống như người ngoài cuộc, không chút cảm xúc nào nhìn người của Diệp gia khóc lóc, mặc quần áo trang điểm cho lão phu nhân… Trong mắt của nàng không có xúc động, nếu là kiếp trước, cho dù không có quan hệ gì với nàng, thấy cảnh tượng bi thương như vậy, nàng cũng sẽ phải thổn thức. Nhưng hiện tại, sự thiện lương của nàng đã bị mài mòn hết, giống như lời của Thượng Quan Cửu U, chút nhân tính cuối cùng của nàng là danh cho Hàn Giang Nguyệt…
Tang lễ được tổ chức rất đơn giản, chỉ báo tang cho thân thích. Hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp tiệp dư ở trong cung cũng vội về chịu tang, mặc đồ tang, không đeo trâm cài trang sức, chạy vội tới trước linh cữu của Diệp lão phu nhân, khóc cực kì đau khổ, vô cùng bi thương.
Thế hệ trẻ của Diệp gia, Diệp Hề Tương và Diệp tam công tử không khỏi bước tới kéo bà ta: “Cô đừng khóc nữa, tổ mẫu ra đi rất an tường…”
“An tường?” Diệp tiệp dư liếc thấy Vu Thức Vy quỳ yên tĩnh ở đằng kia, mặt nàng không có biểu cảm gì, đột nhiên bà ta nhào tới trước mặt Vu Thức Vy, níu lấy cổ áo nàng, nói bi phẫn: “Là người, là tên sát tinh nhà ngươi, chắc chắn là do ngươi khắc chết mẫu thân ta, ngươi tự khắc gia đình mình cửa nát nhà tan, bây giờ lại tới gieo họa cho Diệp gia ta, người chính là một sao chổi… Ngươi trả mẫu thân lại cho ta, trả mẫu thân lại cho ta…”
“Cô, đừng nói như vậy, chuyện này không liên quan tới Vu Thức Vy…” Diệp Hề Tương không nhịn được nói.
Diệp tam công tử cũng nói buồn rầu: “Chuyện này không liên quan tới Thức Vy, là chính tổ mẫu…”
Diệp tiệp dư lại càng thêm kích động, cắt đứt lời khuyên can của hai người: “Các người không cần nói đỡ cho ả, ta biết tình cảm của các ngươi khá tốt, nhưng các ngươi có biết bộ mặt thật của ả không? Ả ta khắc chết mẹ ruột, khắc chết mẹ cả, cuối cùng còn khắc chết cả cha ruột, các ngươi còn dám nhận ả là tiểu thư của phủ Ninh quốc công…”
Cuối cùng Diệp Lâm Đào cũng không nghe nổi nữa, tức giận nói: “Tương Nghi, đừng náo loạn nữa, cái chết của mẫu thân ngươi không có chút liên quan gì tới nha đầu này cả!”
Trong lòng ông lại đang nói: Rõ ràng là con bảo ta nhận Vu Thức Vy làm cháu gái, con nói mình có lỗi với nàng, hôm nay lại tới chỉ trích nàng ấy là sát tinh…”
Đột nhiên, Diệp Lâm Đào ngộ ra, ông đã bị lợi dụng, bị chính con gái ruột của mình lợi dụng, vậy cái chết của phu nhân…
Khốn nạn, khốn nạn…
Không chỉ là ông, từ lời lên án của Diệp Tương Nghi, Vu Thức Vy cũng đã hiểu ra niềm vui quỷ dị lúc Phùng thị lúc chết là nhắm vào nàng thật, khiến cho nàng biến thành kẻ chuyên gieo họa!
Còn chuyện Diệp gia nhận nhận nàng làm nghĩa nữ, làm cháu gái… ha ha… Chỉ là một trò cười mà thôi!
Nếu nàng đoán không sai, bây giờ tin lão phu nhân của Ninh quốc công chết đã lan ra khắp kinh thành, mọi người cũng đang mắng nàng…
Vu Thức Vy thất vọng nhìn sang Diệp Lâm Đào. Không ngờ ông ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đẩy nàng vào cái hố mang tên bất nghĩa! Nàng còn mang lòng cảm ơn và kính nể hắn, hóa ra lại là… Ha, đúng là nực cười, nực cười!
Diệp Lâm Đào cũng đang đối mặt với ánh mắt thất vọng của Vu Thức Vy, trong lòng ông đắng chát, ông bị chính con gái của mình lợi dụng, nhưng ông lại không thể nói, chỉ có thể trốn tránh, ông không thể vạch trần con gái của mình trước mặt bao người thế này…
Vu Thức Vy rút vẻ thất vọng về, nàng đẩy Diệp tiệp dư ra, sắc mặt không thay đổi nói: “Tiệp dư, người chết không thể sống lại, ngươi hãy nén bi thương.”
Diệp tiệp dư lại nhào tới lần nữa, dùng tay kéo Vu Thức Vy tới trước mặt, nói bằng giọng nói mà chỉ có hai người nghe được: “Vu Thức Vy, thân là tiểu thư của phủ Ninh quốc công, ngươi chịu khó ở đây giữ hiếu cho mẫu thân ta đi…”
Cái gì?
Ánh mắt của Vu Thức Vy hiện lên một chút khó tin, thì ra… thì ra đây mới là mục đích thực sự của nàng ta, khiến nàng giữ đạo hiếu cho phu nhân của Ninh quốc công, sau đó không thể kết hôn…
Đáng chết!
Nàng lại không nghĩ tới điểm này.
“Thái tử tới… Cửu U vương tới…”
Một tiếng hô vang lên, sau đó hai bóng người một đen một trắng bước vào, áo đen là Thượng Quan Cửu U, áo trắng là thái tử, hắn chống quải trượng tập tễnh bước tới.
Sau khi vào, hai người viếng linh đường, rồi nói chia buồn với người Diệp gia.
Cuối cùng, trước mắt Vu Thức Vy xuất hiện một đôi giảy đen, không cần nhìn cũng biết là ai, Vu Thức Vy coi như không thấy, chỉ nghiêm túc đứng trực bên lĩnh cữu.
Không để ý tới hắn?
Mày kiếm của Thượng Quan Cửu U trầm xuống, hắn chợt ngồi xuống, dùng tay nắm lấy cằm Vu Thức Vy, bắt nàng phải nhìn thẳng vào hắn, nói trào phúng: “Vu tiểu thư giữ đạo hiếu một năm, ngươi nói ngươi còn có thể thành thân với Hàn Giang Nguyệt sao?”
Vu Thức Vy ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt giễu cợt của hắn, nàng chỉ thấy thật nực cười: “Đây là chuyện của ta và Giang Nguyệt, không mượn vương gia bận tâm!”
Dứt lời nàng lại cúi đầu, căn bản không muốn để ý tới hắn, không muốn nhìn thấy hắn. Bây giờ nàng đã hoàn toàn hiểu ra, hắn hợp tác với Diệp hoàng hậu, một kẻ là vì khiến nàng phải mang tiếng xấu, không thể đứng vững nơi kinh thành, một kẻ là vì để nàng không thể thể thành thân, không thể thành thê tử của Hàn Giang Nguyệt.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, cái này gọi là cấu kết với nhau làm chuyện xấu sao?
Nghe được lời nói của nàng, Thượng Quan Cửu U cũng không tức giận, đột nhiên thấy tâm trạng rất tốt, cúi đầu nói trầm giọng: “Sắp không phải ngươi và Hàn Giang Nguyệt nữa rồi, ngươi đoán xem Hàn Giang Nguyệt sẽ lấy ai? Ngươi sẽ gả cho ai?”
“Đoán ông nội ngươi!” Vu Thức Vy không khỏi nói bậy, bởi vì thực sự nàng không thể nhịn được nữa!”
“Ngươi… Vu Thức Vy, ngươi chờ đấy!” Thượng Quan Cửu U cắn răng, rời đi trong sự tức giận.
Thái tử bước tới trước mặt Vu Thức Vy, sắc mặt có chút phức tạp. người cứu hắn là nàng, người khiến vị trí hoàng hậu của mẫu hậu hắn mất đi cũng là nàng: “Vu Thức Vy, nén bi thương!”
Mặc dù căn bản nàng cũng sẽ không buồn, nhưng trừ câu này, hắn cũng không biết phải nói gì.
Vu Thức Vy nhìn thái tử bằng ánh mắt thương hại, sau đó ngoan độc nhìn Diệp tiệp dư, trong lòng rất thổn thức, dường như thấy được bản thân mình và Vương thị. Tình cảnh sao mà giống nhau đến thế, đáng thương thay cho thái tử lại chẳng biết gì cả!
Có thể là vì đồng cảm, Vu Thức Vy không khỏi nói khẽ vào tai thái tử: “Đề phòng Diệp tiệp dư, bà ta sẽ đẩy ngươi vào vực thẳm không lối thoát…”
Nghe vậy, thái tử kinh hãi, sắc mặt thay đổi: “Ngươi đang nói linh tinh cái gì?”
Bảo hắn đề phòng mẫu thân ruột thịt của hắn, nàng điên thật rồi!
“Sẽ có một ngày thái tử hiểu ra!”
Thái tử không để ý tới Vu Thức Vy nữa, hắn cảm thấy giờ phút này nàng đã điên rồi, một kẻ điên ăn nói linh tinh!
Thái tử vừa đi liền có thánh chỉ được đưa tới phủ Ninh quốc công tuyên Vu Thức Vy vào cung.
Vu Thức Vy nhắm chặt mắt, gió mưa trước cơn bão đây…
Không biết có cái gì đang chờ nàng trong hoàng cung?
Bình luận facebook