Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 249
44249
Tim Vu Thức Vy thắt chặt lại, chớp cái đã bị kéo lên tận họng, ngoài căng thẳng ra vẫn chỉ là căng thẳng!
Cả người cứng đơ như bức tượng, không hề động đậy, trong lòng khinh thường bản thân, cũng đâu phải chưa gặp bao giờ, sao phải căng thẳng đến vậy?
Cái cảm giác này......cảm giác này giống hệt như lần đầu tiên gặp y vậy, tim đập thình thịch, dường như lập tức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nàng.
Y nhất định nghe thấy tiếng tim đập loạn của nàng rồi, lúc này chắc chắn y đang cười nàng......
Đang định cử động, cạnh tai lại lần nữa phát ra âm thanh hoa lệ như bước trên gấm vóc vậy, “ta biết nàng đang giả vờ ngủ......”
Vu Thức Vy cứng người, sau đó kéo tay hắn ra, mở to mắt.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt tinh xảo như một bức tranh, đường nét tuyệt mĩ chặn dưới ánh nến, ánh lên một hình giấy. Hình giấy rơi xuống, y cười tươi như gió xuân, trong đôi mắt đẹp đẽ long lanh đầy nước đó tràn ra thâm tình mật ý, mềm mại như băng tan trên núi, nhỏ giọt như khe suối từng giọt hội tụ về tim nàng, cuối cùng làm ngập cả trái tim nàng, không thể chạy thoát, tránh không được, chỉ có thể chìm sâu trong đó.
Vu Thức Vy nhìn đến thất thần, trong phút chốc sinh ra ảo giác, không có trời không có đất, không có mặt trời trăng sao, chỉ có hai người họ, sống trong khoảng không khí này, cả đời cả kiếp, đời đời kiếp kiếp......
Khi hồi thần lại, y đã ôm nàng vào lòng rồi, hai tay nhẹ vuốt lưng nàng, cực kì cẩn thận, cẩn thận kĩ lưỡng.
“Vy nhi, cảm ơn nàng đã đợi ta.”
Vu Thức Vy nhắm mắt lại, tham lam hít lấy hơi thở như băng tuyết của y, trong lòng từng trận run run, lâu sau, nàng cười dịu dàng, “cũng cảm ơn huynh đã đợi ta.”
Cảm ơn y kiếp này vẫn đợi nàng yêu nàng, y là ánh sáng duy nhất trên đời này của nàng, là sợi dây cứu mạng duy nhất, dường như một ngọn cỏ trong biển nước mênh mông cùng nàng một lá bèo sát cánh bên nhau.
Nàng muốn gả cho hắn!
Ba ngày sau, nàng sẽ gả cho hắn!
Nhưng mà......nàng không thể nói với y, nàng muốn cho y một bất ngờ!
Hàn Giang Nguyệt không biết trong lòng Vu Thức Vy đang tràn đầy hoan hỉ muốn cho y một bất ngờ, nghe thấy nàng nói câu 'cũng cảm ơn huynh đã chờ ta', cả người run lên, đôi mắt dao động dưới ánh nến, có chút nước, câu nói này......y đã đợi lâu như vậy lâu như vậy......cuối cùng cũng chờ được rồi sao?
Trong lúc tình thâm ý đậm cũng không biết là ai hôn lên môi ai trước, cũng không biết là ai cởi áo của ai, quân quýt như lửa, đốt nóng hai người vốn dĩ yêu nhau lên, lí trí, quy tắc, toàn bộ đều bị đốt cháy hết, khoảnh khắc này thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trong lúc chỉ còn khắc cuối là lôi trì vượt rào thành công, bỗng nhiên, một âm thanh không biết điều làm gián đoạn bước đi cuối cùng này, “tiểu thư, đã tới giờ hợi, mà vương gia vẫn chưa tới, chắc là chưa về được đâu, người nghỉ ngơi sớm đi.”
Là tiếng của Hàm Yên!
Như tiếng sét đánh kinh động làm Vu Thức Vy bỗng nhiên thanh tỉnh, tất cả lí trí tâm trí đã được lôi hết về, khiến đầu nàng nóng lên, bỗng có cảm giác lúng túng như bị bắt gian tại giường.
Nàng đẩy Hàn Giang Nguyệt không mảnh áo che thân đè trên người mình xuống, đến khi nhìn thấy trên người mình chỉ còn xót lại một áo yếm, gàng gượng không biết để mặt đi đâu, muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Trời ơi, mất mặt quá đi, không ngờ nàng lại mất hết lí trí, xuýt chút nữa đã lên thuyền cùng y, không còn mặt mũi nữa, không còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa.
Vu Thức Vy che mặt lại, vừa ngượng vừa ngại, cuối cùng xuyên qua kẽ tay nhìn Hàn Giang Nguyệt cũng đang có vẻ ngây người, lấy quần áo ném lên người y, thầm thì nói: “mau mặc lên.”
Hàn Giang Nguyệt nhìn bộ dạng nàng cứ như đi ăn cắp bị bắt, chỉ thấy buồn cười, cười xong, oán hận nhìn ra ngoài cửa, đây là nha đầu nào? sao lại xuất hiện vào đúng lúc này? chút nữa thì y đã......
Mọi nhiệt tình bỗng bị dập tắt, Hàn Giang Nguyệt chẳng cam tâm tình nguyện mặc từng lớp xiêm y lên, cuối cùng đã mặc lại chỉnh tề.
Thấy Vu Thức Vy vẫn đang ôm mặt xấu hổ đến vô cùng, bất giác cười cưng chiều, kéo nàng vào lòng. Vu Thức Vy kinh ngạc mở lớn mắt, thì thào nói: “huynh làm gì đấy?”
Hàn Giang Nguyệt vừa nhặt áo nàng lên vừa mặc cho nàng, ghé vào tai nàng thấp giọng nói: “không mặc xiêm y vào, lẽ nào nàng còn tiếp tục muốn dắt ta phạm tội?”
Thật tức mình mà......
Vu Thức Vy nghe xong, gương mặt nhỏ còn đỏ hơn, ngón tay y không ngừng lướt qua da thịt nàng, giống như từng ngọn lửa lướt qua tim nàng, khác nào là một loại dày vò chứ?
“Để ta tự mặc được rồi.” Nàng nhanh chóng rời khỏi lòng y, áo quan chỉnh tề.
Bên ngoài Hàm Yên thấy trong phòng không có động tĩnh gì, nghĩ rằng Vu Thức Vy đã chờ đến ngủ thiếp đi rồi, tự mình lẩm bẩm nói “lẽ nào ngủ rồi? Vậy thì không làm phiền tiểu thư nữa!”, nói xong liền rời đi, nhưng không hề hay biết mình đã kinh động đến một đôi uyên ương.
Hôm sau, vừa sớm ra Hàm Yên đã liên lúc hát xì, “hắt hơi, hắt hơi ~”
“Kì lạ, ai chửi ta? Ta không ốm cũng chẳng bị làm sao, sớm ngày ra đã hát xì nhiều thế.” Nàng vừa chuẩn bị lễ vật cho Vu Thức Vy tới thăm hỏi phủ Ninh quốc công, vừa lẩm bẩm.
Vu Thức Vy ngồi bên cạnh, chột dạ cười cười, còn ai được nữa, chắc chắn là tên nam nhân nhỏ mọn đó, tối qua sau khi Hàm Yên đi khỏi còn tức giận mãi, còn nói sau này phải gả Hàm Yên đi thật xa, khiến nàng ta không thể tới phá rối việc tốt của y......
“Tiểu thư, chuẩn bị xong rồi, có thể đi được rồi.”
“Ừm, vậy đi thôi.”
Tiếng ngựa chạy, tiếng xe lắc, một bên thành tây, một bên thành bắc, đường đi quanh co, đi mất cả một canh giờ mới tới nơi.
Vu Thức Vy xuống xe ngựa, thư thái đi đến cổng lớn phủ Ninh quốc công, khiêm tốn nói: “tiểu ca, ta họ Vu, đặc biệt tới thăm hỏi Ninh quốc công, phiền tiểu ca đi thông báo một tiếng.”
Hình như Ninh quốc công sớm đã dặn dò, tất cả gia đinh vừa nghe thấy nữ tử một thân xiêm y đỏ này họ Vu bất giác tâm thần dao động, hỏi: “cho hỏi là Vu Thức Vy tiểu thư ở thành tây.”
“Đúng thế.”
“Vu tiểu thư, mời vào trong, quốc công đã có dặn dò, Vu tiểu thư tới thì trực tiếp mời vào trong là được. ”
Nói xong liền dẫn đường cho Vu Thức Vy, còn một gia đinh khác đã đi thông báo.
Còn chưa đi tới tiền đình, liền gặp một bóng dáng nhỏ nhắn màu hồng như một hồ điệp bước tới, “nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ.......”
Ánh mắt Vu Thức Vy chớp sáng, bước lên, “tam muội muội.”
Chính là muội muội được gả cho tam công tử của phủ Ninh quốc công Vu Vinh Nhược, nàng ta một thân y phục màu hồng nhẹ nhàng bay bổng, nhu mì đoan trang, tóc búi lên như của một phu nhân, càng thêm phần thành thục xinh đẹp, đúng à, nàng ấy là người có con rồi à, đứa bé đó là do chính nàng đón tay ra, tính ra cũng đã sắp bảy tháng rồi.
“Tam muội muội, tam di nương dạo này khoẻ không?”
Vu Vinh Nhược choàng lấy cánh tay Vu Thức Vy, cười nói: “thâm mẫu muội rất khoẻ, chỉ là vẫn cứ lo lắng cho tỷ, dạo gần đây ăn chay niệm phật, chép kinh phật, đều chỉ mong tỷ bình yên vô sự.”
Vu Thức Vy cười cười, “vậy có nói với người, ta không việc gì không?”
“Nói rồi, nói rồi, hôm qua tổ phụ quay về còn đặc biệt nói với muội và thân mẫu muội, thân mẫu muội vui mừng khôn xiết một hồi lâu, chút nữa tỷ cùng muội đi hậu viên thăm người.”
“Được.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới chính đường, Diệp Lâm Đào và Diệp gia trên dưới đều đã có mặt đông đủ.
Cả nhà đều ăn mặc rất long trọng, giống như sắp qua tết vậy, trên mặt tràn đầy ý cười, cực kì hoà hợp.
Vu Thức Vy có chút không hiểu, tư thế này, có quá nghiêm túc không! Nàng chỉ là một thứ nữ hết thời, đâu cần tiếp đón như vậy?
“Dân nữ tham kiến quốc công đại nhân, tham kiến các vị.”
Diệp Lâm Đào vuốt vuốt râu, gương mặt từ bi: “mau đứng lên, ngồi xuống đi.”
Nói xong lại nói với con trai con dâu và cháu trai cháu gái mình, “đây chính là cô nương Vu gia mà lão phu nhắc tới, ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
Vu Thức Vy chọn một chiếc ghế dường như đặc biệt dành cho nàng ngồi xuống, nghe thấy ông ta khen nàng như vậy, bất giác cười một tiếng, “quốc công đại nhân quá khen dân nữ rồi.”
“Ai~ phụ thân ta trước giờ nhìn người đều rất chuẩn, người nói là tốt nhất định chính là tốt.”
Lời nói là của Diệp Võ, con trai thứ hai của Ninh quốc công, năm xưa là Võ trạng nguyên, giờ là binh bộ thượng thư, quản lí mặt quân sự, có biệt danh là bát sắt, là một nhân vật có tiếng tăm.
Ngồi ghế trên là Diệp Văn, trưởng tử của Diệp gia, đại học sĩ của Hàn Lâm viện, học thức uyên bác, tính tình thẳng thắn, coi là người trung thực thẳng thắn của Diệp gia.
Nghe nhị đệ nói vậy, Diệp Văn có chút bất lực cười nói, “nhị đệ, Vu tiểu thư là khách quý của phụ thân, đệ đừng quá tự nhiên thế.”
“Ta.......ta đây không phải là xem như người nhà sao?” Diệp Võ bộ dạng tuỳ ý đó chọc cả nhà cười một trận.
Khoé môi Vu Thức Vy cũng không tự chủ cong lên, “Diệp nhị thúc hào sảng, dân nữ thán phục.”
“Mấy người nhìn đi, mấy người nhìn đi, cô nương nhà người ta lanh lẹ vậy, ai như mấy người suốt ngày quy tắc, tiểu cô nương, ngươi tên gì?”
“Dân nữ Vu Thức Vy.”
“Thức Vy? Uhm, tên này nghe rất hay.” Diệp Võ đọc sách ít, không hiểu hàm ý trong đó, tiện miệng khen một câu.
Thế nhưng Diệp Văn đứng cạnh sắc mặt liền thay đổi, Thức Vy, ai lại đi đặt cho nàng cái tên nghe như lời nguyền rủa vậy?
“Vu tiểu thư, cái tên này lẽ nào là tiền Thái Sư đặt cho ngươi?” Diệp Văn hỏi
Nụ cười Vu Thức Vy đơ lại, “cái này......”
Diệp Lâm Đào thấy sự việc bị kéo đi xa, bất giác ho nhẹ một tiếng, “khụ khụ......à , lão phu có một chuyện cần tuyên bố.”
Cân nhắc một chút, ông lại nói: “lão phu muốn nhận Thức Vy nha đầu làm cháu nuôi......”
Tim Vu Thức Vy thắt chặt lại, chớp cái đã bị kéo lên tận họng, ngoài căng thẳng ra vẫn chỉ là căng thẳng!
Cả người cứng đơ như bức tượng, không hề động đậy, trong lòng khinh thường bản thân, cũng đâu phải chưa gặp bao giờ, sao phải căng thẳng đến vậy?
Cái cảm giác này......cảm giác này giống hệt như lần đầu tiên gặp y vậy, tim đập thình thịch, dường như lập tức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nàng.
Y nhất định nghe thấy tiếng tim đập loạn của nàng rồi, lúc này chắc chắn y đang cười nàng......
Đang định cử động, cạnh tai lại lần nữa phát ra âm thanh hoa lệ như bước trên gấm vóc vậy, “ta biết nàng đang giả vờ ngủ......”
Vu Thức Vy cứng người, sau đó kéo tay hắn ra, mở to mắt.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt tinh xảo như một bức tranh, đường nét tuyệt mĩ chặn dưới ánh nến, ánh lên một hình giấy. Hình giấy rơi xuống, y cười tươi như gió xuân, trong đôi mắt đẹp đẽ long lanh đầy nước đó tràn ra thâm tình mật ý, mềm mại như băng tan trên núi, nhỏ giọt như khe suối từng giọt hội tụ về tim nàng, cuối cùng làm ngập cả trái tim nàng, không thể chạy thoát, tránh không được, chỉ có thể chìm sâu trong đó.
Vu Thức Vy nhìn đến thất thần, trong phút chốc sinh ra ảo giác, không có trời không có đất, không có mặt trời trăng sao, chỉ có hai người họ, sống trong khoảng không khí này, cả đời cả kiếp, đời đời kiếp kiếp......
Khi hồi thần lại, y đã ôm nàng vào lòng rồi, hai tay nhẹ vuốt lưng nàng, cực kì cẩn thận, cẩn thận kĩ lưỡng.
“Vy nhi, cảm ơn nàng đã đợi ta.”
Vu Thức Vy nhắm mắt lại, tham lam hít lấy hơi thở như băng tuyết của y, trong lòng từng trận run run, lâu sau, nàng cười dịu dàng, “cũng cảm ơn huynh đã đợi ta.”
Cảm ơn y kiếp này vẫn đợi nàng yêu nàng, y là ánh sáng duy nhất trên đời này của nàng, là sợi dây cứu mạng duy nhất, dường như một ngọn cỏ trong biển nước mênh mông cùng nàng một lá bèo sát cánh bên nhau.
Nàng muốn gả cho hắn!
Ba ngày sau, nàng sẽ gả cho hắn!
Nhưng mà......nàng không thể nói với y, nàng muốn cho y một bất ngờ!
Hàn Giang Nguyệt không biết trong lòng Vu Thức Vy đang tràn đầy hoan hỉ muốn cho y một bất ngờ, nghe thấy nàng nói câu 'cũng cảm ơn huynh đã chờ ta', cả người run lên, đôi mắt dao động dưới ánh nến, có chút nước, câu nói này......y đã đợi lâu như vậy lâu như vậy......cuối cùng cũng chờ được rồi sao?
Trong lúc tình thâm ý đậm cũng không biết là ai hôn lên môi ai trước, cũng không biết là ai cởi áo của ai, quân quýt như lửa, đốt nóng hai người vốn dĩ yêu nhau lên, lí trí, quy tắc, toàn bộ đều bị đốt cháy hết, khoảnh khắc này thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trong lúc chỉ còn khắc cuối là lôi trì vượt rào thành công, bỗng nhiên, một âm thanh không biết điều làm gián đoạn bước đi cuối cùng này, “tiểu thư, đã tới giờ hợi, mà vương gia vẫn chưa tới, chắc là chưa về được đâu, người nghỉ ngơi sớm đi.”
Là tiếng của Hàm Yên!
Như tiếng sét đánh kinh động làm Vu Thức Vy bỗng nhiên thanh tỉnh, tất cả lí trí tâm trí đã được lôi hết về, khiến đầu nàng nóng lên, bỗng có cảm giác lúng túng như bị bắt gian tại giường.
Nàng đẩy Hàn Giang Nguyệt không mảnh áo che thân đè trên người mình xuống, đến khi nhìn thấy trên người mình chỉ còn xót lại một áo yếm, gàng gượng không biết để mặt đi đâu, muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Trời ơi, mất mặt quá đi, không ngờ nàng lại mất hết lí trí, xuýt chút nữa đã lên thuyền cùng y, không còn mặt mũi nữa, không còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa.
Vu Thức Vy che mặt lại, vừa ngượng vừa ngại, cuối cùng xuyên qua kẽ tay nhìn Hàn Giang Nguyệt cũng đang có vẻ ngây người, lấy quần áo ném lên người y, thầm thì nói: “mau mặc lên.”
Hàn Giang Nguyệt nhìn bộ dạng nàng cứ như đi ăn cắp bị bắt, chỉ thấy buồn cười, cười xong, oán hận nhìn ra ngoài cửa, đây là nha đầu nào? sao lại xuất hiện vào đúng lúc này? chút nữa thì y đã......
Mọi nhiệt tình bỗng bị dập tắt, Hàn Giang Nguyệt chẳng cam tâm tình nguyện mặc từng lớp xiêm y lên, cuối cùng đã mặc lại chỉnh tề.
Thấy Vu Thức Vy vẫn đang ôm mặt xấu hổ đến vô cùng, bất giác cười cưng chiều, kéo nàng vào lòng. Vu Thức Vy kinh ngạc mở lớn mắt, thì thào nói: “huynh làm gì đấy?”
Hàn Giang Nguyệt vừa nhặt áo nàng lên vừa mặc cho nàng, ghé vào tai nàng thấp giọng nói: “không mặc xiêm y vào, lẽ nào nàng còn tiếp tục muốn dắt ta phạm tội?”
Thật tức mình mà......
Vu Thức Vy nghe xong, gương mặt nhỏ còn đỏ hơn, ngón tay y không ngừng lướt qua da thịt nàng, giống như từng ngọn lửa lướt qua tim nàng, khác nào là một loại dày vò chứ?
“Để ta tự mặc được rồi.” Nàng nhanh chóng rời khỏi lòng y, áo quan chỉnh tề.
Bên ngoài Hàm Yên thấy trong phòng không có động tĩnh gì, nghĩ rằng Vu Thức Vy đã chờ đến ngủ thiếp đi rồi, tự mình lẩm bẩm nói “lẽ nào ngủ rồi? Vậy thì không làm phiền tiểu thư nữa!”, nói xong liền rời đi, nhưng không hề hay biết mình đã kinh động đến một đôi uyên ương.
Hôm sau, vừa sớm ra Hàm Yên đã liên lúc hát xì, “hắt hơi, hắt hơi ~”
“Kì lạ, ai chửi ta? Ta không ốm cũng chẳng bị làm sao, sớm ngày ra đã hát xì nhiều thế.” Nàng vừa chuẩn bị lễ vật cho Vu Thức Vy tới thăm hỏi phủ Ninh quốc công, vừa lẩm bẩm.
Vu Thức Vy ngồi bên cạnh, chột dạ cười cười, còn ai được nữa, chắc chắn là tên nam nhân nhỏ mọn đó, tối qua sau khi Hàm Yên đi khỏi còn tức giận mãi, còn nói sau này phải gả Hàm Yên đi thật xa, khiến nàng ta không thể tới phá rối việc tốt của y......
“Tiểu thư, chuẩn bị xong rồi, có thể đi được rồi.”
“Ừm, vậy đi thôi.”
Tiếng ngựa chạy, tiếng xe lắc, một bên thành tây, một bên thành bắc, đường đi quanh co, đi mất cả một canh giờ mới tới nơi.
Vu Thức Vy xuống xe ngựa, thư thái đi đến cổng lớn phủ Ninh quốc công, khiêm tốn nói: “tiểu ca, ta họ Vu, đặc biệt tới thăm hỏi Ninh quốc công, phiền tiểu ca đi thông báo một tiếng.”
Hình như Ninh quốc công sớm đã dặn dò, tất cả gia đinh vừa nghe thấy nữ tử một thân xiêm y đỏ này họ Vu bất giác tâm thần dao động, hỏi: “cho hỏi là Vu Thức Vy tiểu thư ở thành tây.”
“Đúng thế.”
“Vu tiểu thư, mời vào trong, quốc công đã có dặn dò, Vu tiểu thư tới thì trực tiếp mời vào trong là được. ”
Nói xong liền dẫn đường cho Vu Thức Vy, còn một gia đinh khác đã đi thông báo.
Còn chưa đi tới tiền đình, liền gặp một bóng dáng nhỏ nhắn màu hồng như một hồ điệp bước tới, “nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ.......”
Ánh mắt Vu Thức Vy chớp sáng, bước lên, “tam muội muội.”
Chính là muội muội được gả cho tam công tử của phủ Ninh quốc công Vu Vinh Nhược, nàng ta một thân y phục màu hồng nhẹ nhàng bay bổng, nhu mì đoan trang, tóc búi lên như của một phu nhân, càng thêm phần thành thục xinh đẹp, đúng à, nàng ấy là người có con rồi à, đứa bé đó là do chính nàng đón tay ra, tính ra cũng đã sắp bảy tháng rồi.
“Tam muội muội, tam di nương dạo này khoẻ không?”
Vu Vinh Nhược choàng lấy cánh tay Vu Thức Vy, cười nói: “thâm mẫu muội rất khoẻ, chỉ là vẫn cứ lo lắng cho tỷ, dạo gần đây ăn chay niệm phật, chép kinh phật, đều chỉ mong tỷ bình yên vô sự.”
Vu Thức Vy cười cười, “vậy có nói với người, ta không việc gì không?”
“Nói rồi, nói rồi, hôm qua tổ phụ quay về còn đặc biệt nói với muội và thân mẫu muội, thân mẫu muội vui mừng khôn xiết một hồi lâu, chút nữa tỷ cùng muội đi hậu viên thăm người.”
“Được.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới chính đường, Diệp Lâm Đào và Diệp gia trên dưới đều đã có mặt đông đủ.
Cả nhà đều ăn mặc rất long trọng, giống như sắp qua tết vậy, trên mặt tràn đầy ý cười, cực kì hoà hợp.
Vu Thức Vy có chút không hiểu, tư thế này, có quá nghiêm túc không! Nàng chỉ là một thứ nữ hết thời, đâu cần tiếp đón như vậy?
“Dân nữ tham kiến quốc công đại nhân, tham kiến các vị.”
Diệp Lâm Đào vuốt vuốt râu, gương mặt từ bi: “mau đứng lên, ngồi xuống đi.”
Nói xong lại nói với con trai con dâu và cháu trai cháu gái mình, “đây chính là cô nương Vu gia mà lão phu nhắc tới, ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
Vu Thức Vy chọn một chiếc ghế dường như đặc biệt dành cho nàng ngồi xuống, nghe thấy ông ta khen nàng như vậy, bất giác cười một tiếng, “quốc công đại nhân quá khen dân nữ rồi.”
“Ai~ phụ thân ta trước giờ nhìn người đều rất chuẩn, người nói là tốt nhất định chính là tốt.”
Lời nói là của Diệp Võ, con trai thứ hai của Ninh quốc công, năm xưa là Võ trạng nguyên, giờ là binh bộ thượng thư, quản lí mặt quân sự, có biệt danh là bát sắt, là một nhân vật có tiếng tăm.
Ngồi ghế trên là Diệp Văn, trưởng tử của Diệp gia, đại học sĩ của Hàn Lâm viện, học thức uyên bác, tính tình thẳng thắn, coi là người trung thực thẳng thắn của Diệp gia.
Nghe nhị đệ nói vậy, Diệp Văn có chút bất lực cười nói, “nhị đệ, Vu tiểu thư là khách quý của phụ thân, đệ đừng quá tự nhiên thế.”
“Ta.......ta đây không phải là xem như người nhà sao?” Diệp Võ bộ dạng tuỳ ý đó chọc cả nhà cười một trận.
Khoé môi Vu Thức Vy cũng không tự chủ cong lên, “Diệp nhị thúc hào sảng, dân nữ thán phục.”
“Mấy người nhìn đi, mấy người nhìn đi, cô nương nhà người ta lanh lẹ vậy, ai như mấy người suốt ngày quy tắc, tiểu cô nương, ngươi tên gì?”
“Dân nữ Vu Thức Vy.”
“Thức Vy? Uhm, tên này nghe rất hay.” Diệp Võ đọc sách ít, không hiểu hàm ý trong đó, tiện miệng khen một câu.
Thế nhưng Diệp Văn đứng cạnh sắc mặt liền thay đổi, Thức Vy, ai lại đi đặt cho nàng cái tên nghe như lời nguyền rủa vậy?
“Vu tiểu thư, cái tên này lẽ nào là tiền Thái Sư đặt cho ngươi?” Diệp Văn hỏi
Nụ cười Vu Thức Vy đơ lại, “cái này......”
Diệp Lâm Đào thấy sự việc bị kéo đi xa, bất giác ho nhẹ một tiếng, “khụ khụ......à , lão phu có một chuyện cần tuyên bố.”
Cân nhắc một chút, ông lại nói: “lão phu muốn nhận Thức Vy nha đầu làm cháu nuôi......”
Bình luận facebook