Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 263
44263
Trước cửa lớn của phủ Đoan vương, ngự lâm quân canh giữ cẩn trọng, trong vòng mười trượng, cả người cả vật đều không dám tới gần.
Phía xa xa, trong một con hẻm nhỏ, hai cái đầu lén la lén lút: “Giang Nguyệt, chuẩn bị xong chưa?”
“…” Đằng sau không có tiếng trả lời, cực kì yên tĩnh.
Vu Thức Vy không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy Hàn Giang Nguyệt đang nhìn nàng bằng ánh mắt ai oán, khuôn mặt diễm lệ của y đã được đánh một lớp phấn mỏng, y khó xử hỏi: “Vy Nhi, phải như thế này thật sao?”
Khiến một nam nhi bảy thước đường đường như hắn đóng giả thành phụ nữ có thai đi gây sự, sau này trước mặt nàng y còn có chút địa vị nào chứ?
Hình tượng anh minh uy phong của y liệu có vì thế mà tụt dốc không, nàng sẽ không coi y là nam nhân nữa…
Vu Thức Vy xoay người chỉnh đốn lại chiếc váy thêu hình xoáy nước rộng rãi màu phù dung của y, lại sờ lên cái bụng lớn của y, cười nói: “Ta là mẫu thân của chàng, chàng là con gái của ta, đừng có lộ ra sơ hở đấy.”
Hàn Giang Nguyệt vẫn thấy không cam nguyện: “Vy Nhi, hay nàng đóng giả thành phụ nữ có thai, ta làm mẫu thân được không?”
“Nhưng ta không biết phải đanh đá thế nào!” Vu Thức Vy vừa nghĩ tới mình phải làm bộ dạng chống nạnh chửi đổng, nàng liền chùn bước, chắc chắn nàng sẽ không làm được.
Thấy ánh mắt khó xử của nàng, đôi mắt của Hàn Giang Nguyệt trở nên mềm mại, đưa tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn môi nàng, đồng ý thỏa hiệp: “Vậy được rồi, vi phu hi sinh lần này vậy.”
Dứt lời, y cúi đầu hôn lên môi Vu Thức Vy lần nữa, sao y lại thấy cái miệng nhỏ này ngọt mềm thế chứ, hôn thế nào cũng không đủ.
Còn đang hôn, một giọng nói khàn khàn nổ vang vào tai như đốt pháo: “Mẹ ta ơi, ở đây có hai kẻ điên…”
Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt cùng quay sang nhìn, họ thấy một bà lão ôm mặt chạy đi, chắc là đang định vào trong con hẻm, nhưng lại thấy một nữ nhân xinh đẹp hôn một bà lão tóc hoa râm…
Cảnh tượng này, chính mình nghĩ còn thấy… biến thái!
Vu Thức Vy đẩy Hàn Giang Nguyệt ra, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ đỏ lên, nàng trợn mắt lườm y: “Còn không đi à?”
Hàn Giang Nguyệt không thấy lúng túng chút nào khi bị người khác nhìn thấy, ngược lại còn buồn cười: “Vy Nhi, nàng đi theo vi phu, không thể động một chút là thẹn thùng được, nếu không nàng sẽ phải thẹn thùng cả ngày…”
“Chàng… không biết xấu hổ!” Vu Thức Vy ngượng ngùng nói.
Hàn Giang Nguyệt buồn cười, ánh mắt hiện ra sự nghiêm túc: “Từ giây phút mà ta yêu nàng, ta liền không biết xấu hổ!”
Trước mặt nàng, y có thể không cần gì cả, tôn nghiêm, phú quý, quyền lợi, giang sơn, tất cả để không bằng một phần vạn của nàng. Địa ngục, thế gian, thiên đường cũng chỉ như khói mây, chỉ có nữ nhân trước mặt là điều mà y cần!
Lấy lại tinh thần, Hàn Giang Nguyệt đưa tay đẩy Vu Thức Vy ra ngoài, cầm khăn nói õng ẹo: “Mẫu thân, con là phụ nữ có thai đấy, mau tới đỡ con.”
Dù là người lạnh lùng như Vu Thức Vy cũng không nhịn cười được, y diễn thật là… buồn cười.
Vu Thức Vy bước tới đỡ y, hai người bước từng bước tới trước cửa lớn của phủ Đoan vương, còn chưa tới gần , ngự lâm quân ở cửa đã hung ác đuổi hai người: “Làm gì đấy, làm gì đấy, đi khỏi đây nhanh lên, đi đi…”
Vu Thức Vy chắp hai tay thành chữ thập, van cầu bằng giọng nói đã được thay đổi thành giọng của một bà lão: “Các vị quan gia, con gái của ta sắp sinh rồi, nhưng con rể ta vẫn đang làm thuê trong phủ Đoan vương, một bà lão bệnh tật như ta không tiện chăm sóc. Nhỡ đứa trẻ muốn chào đời, hai chân của ta không thể tìm bà đỡ kịp…”
Ngự lâm quân ra vẻ không kiên nhẫn: “Ở trong này toàn là khâm phạm, tạm thời không ra được, đi về nhà chờ tin trước đi.”
Vu Thức Vy lại cần xin lần nữa: “Van xin quan gia sắp xếp giúp chúng tôi, con rể tôi không phải nhân vật gì ghê gớm cả, ngài thả nó ra đi.”
Ánh mắt của ngự lâm quân trầm xuống, giận dữ nhìn Vu Thức Vy: “Ơ cái bà già này, nói rồi mà còn không hiểu à? Cút… Đây là nơi hoàng thượng hạ lệnh giam giữ, đừng nói là người, cho dù là còn ruồi cũng đừng hòng bay được ra ngoài…”
Nói rồi hắn giờ tay lên đẩy Vu Thức Vy ngã trên mặt đất.
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt ngầm lóe lên sát ý, giữ chặt lấy tên ngự lâm quân vừa ra tay với Vu Thức Vy, nói âm lãnh: “Ngươi dám ra tay với bà ấy?”
Đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Hàn Giang Nguyệt, trong lòng ngự lâm quân không khỏi run rẩy, nhưng thấy đó chỉ là một người phụ nữ có thai, sống lưng của hắn lại thẳng lên, quát hung dữ: “Ra tay với bà ta thì làm sao? Ta…”
Còn chưa nói hết, Hàn Giang Nguyệt đã tát một cái vào mặt hắn, y ưỡn bụng, dáng vẻ hung hăng không sợ trời không sợ đất, chống nạnh nhanh chóng hét to lên: “Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi làm ngự lâm quân liền ghê gớm lắm sao? Ta nói cho ngươi biết, ta là phụ nữ có thai, nếu ngươi dám ra tay với ta, một thi hai mạng, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Khí thể hùng hổ của y khiến ngự lâm quân phải lùi lại một bước, nổi giận nói: “Phản, phản, các huynh đệ, bắt ả ta lại cho ta.”
“Xoẹt, xoẹt xoẹt…” Tất cả ngự lâm quân vội rút đao xông tới, Hàn Giang Nguyệt kêu to hơn: “Có ai không, có ai không, ngự lâm quân giết người, có ai tới đây…”
Nghe được tiếng kêu này, dân chúng ở xung quanh lấy can đảm vây quanh lại, Hàn Giang Nguyệt ngồi phịch xuống đất, cầm khăn vừa khóc vừa kêu: “Các vị hương thân phụ lão, mọi người mau tới phân xử giúp ta, ta sắp sinh rồi, tới tìm tướng công ta thì có gì là sai sao? Đám người.. khốn kiếp này không chịu thả tướng công của ta ra ngoài, có còn thiên lí hay không… Đã như vậy rồi, ta không muốn sống nữa…”
Dân chúng bắt đầu chỉ trỏ, có người bắt đầu phẫn nộ hô lên: “Cho tướng công của nàng ấy ra ngoài, cho tướng công của nàng ấy ra ngoài.”
Những dân chúng khác cũng bắt đầu hùa theo: “Cho tướng công của nàng ấy ra ngoài….”
Ngự lâm quân thấy tình cảnh này cũng trở nên bối rối, tụ vào thương lượng với nhau: “Hay là chúng ta thả tướng công của ả ta ra? Dù sao cũng chỉ là người làm thuê, chắc không có chuyện gì đâu.”
“Người phụ nữ có thai này nhìn thôi cũng biết là kẻ không dễ chọc, nhỡ xảy ra chuyện gì thật, mấy người chúng ta không gánh nổi.”
“Nhưng nếu bề trên trách tội thì làm sao?”
“Ngươi ngu vừa thôi, bề trên bảo chúng ta canh giữ vương gia, không nói là phải canh giữ cả gia đinh.”
Mấy người đó thương lượng xong, tên thủ lĩnh nói: “Được rồi, được rồi, đứng lên đi, cho phép ngươi dẫn tướng công ngươi đi, đứng lên đi.”
Hàn Giang Nguyệt ngừng khóc, nâng Vu Thức Vy dậy, nói bằng giọng nói mà chỉ có hai người nghe được: “Thế nào? Diễn có ổn không?”
“Tàm tạm.”
Trong khi nói chuyện, hai người được ngự lâm quân dẫn vào phủ Đoan vương. Trong sân của phủ Đoan vương cũng có binh lính canh gác, thấy hai người đi theo sau một tên ngự lâm quân, tưởng rằng bọn họ nhận được lệnh của bề trên, nên không ngăn cản gì cả, ba người tới thẳng phòng khách.
Ngự lâm quân đứng ở cửa dùng cây đao chặn ngang đường đi của bọn họ, hỏi nghiêm túc: “Làm gì đây?”
Tên ngự lâm quân dẫn Hàn Giang Nguyệt và Vu Thức Vy vào đánh một cái vào vai người đó, nói vào bên tai hắn: “Người phụ nữ có thai này muốn dẫn tướng công của nàng đi, đây là ý của bên trên, các ngươi ngó lơ đi.”
Nghe hắn nói vậy, người kia tưởng rằng Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt đút lót gì đó rồi, lạnh lùng nói: “Nhanh lên chút, dẫn người đi ngay ra lối cửa sau.”
Vu Thức Vy cười mừng rỡ, sau đó lén nhét một thỏi bạc vào tay hắn, cúi đầu khom lưng nói: “Đa tạ tiểu ca, đa tạ tiểu ca.”
Nói rồi, cửa phòng mở ra, cho Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt vào trong.
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn sang, Thượng Quan Diệp ngồi ở chủ tọa cũng hơi ngạc nhiên: “Các ngươi là ai?”
Vu Thức Vy mỉm cười nói: “Ta tới tìm con rể của ta.”
Dứt lời, nàng lướt nhìn qua đám gia đinh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Đông Phương Hoàn, ánh mắt nàng sáng lên, bước tới: “Con rể, con rể, mau đi theo chúng ta.”
Đông Phương Hoàn trợn to hai mắt, hắn lùi về sau một bước: “Ngươi…”
Lời còn chưa nói ra, một cây ngân châm đã đâm vào huyệt vị của hắn, mọi thanh âm đều biến mất, hắn không thể nói ra tiếng.
Bà lão này là ai?
Đông Phương Hoàn hoảng sợ nhìn Vu Thức Vy, cho tới khi thấy sát khí lạnh như băng không chút che giấu trong mắt nàng, nháy mắt hắn chợt hiểu ra. Vu Thức Vy, là Vu Thức Vy, hắn không thể để nàng đưa đi được.
Hắn vừa định xoay người, Hàn Giang Nguyệt đã giữ chặt hắn, kéo hắn ra ngoài: “Tướng công, mau về nhà với ta đi.”
Đông Phương Hoàn nóng ruột nóng gan nhìn vào mắt Thượng Quan Diệp để biểu đạt ý của hắn. Hắn không có nhạc mẫu và thê tử, bọn họ là giả, là Vu Thức Vy…
Thượng Quan Diệp đột nhiên đứng lên rồi quát lớn: “Đứng lại…”
Ánh mắt Vu Thức Vy trở nên rét lạnh, nàng đưa tay quăng thuốc bột ra, chỉ chớp mắt đã làm mọi người trong phòng hôn mê. Thượng Quan Diệp không kịp đề phòng, hắn cũng hít phải một chút, đang định vận nội lực để trừ độc thì “rầm”, gáy hắn bị đánh một cái, ngất xỉu đi.
Thấm Thủy công chúa dùng một tay che mũi, một tay cầm gậy gỗ, nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt sáng ngời: “Là ngươi đúng không?”
Khóe môi Vu Thức Vy khẽ nhếch lên: “Đừng sốt ruột, thứ ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi!”
Dứt lời, nàng kéo Đông Phương Hoàn nhanh chóng rời đi từ cửa sau…
Trước cửa lớn của phủ Đoan vương, ngự lâm quân canh giữ cẩn trọng, trong vòng mười trượng, cả người cả vật đều không dám tới gần.
Phía xa xa, trong một con hẻm nhỏ, hai cái đầu lén la lén lút: “Giang Nguyệt, chuẩn bị xong chưa?”
“…” Đằng sau không có tiếng trả lời, cực kì yên tĩnh.
Vu Thức Vy không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy Hàn Giang Nguyệt đang nhìn nàng bằng ánh mắt ai oán, khuôn mặt diễm lệ của y đã được đánh một lớp phấn mỏng, y khó xử hỏi: “Vy Nhi, phải như thế này thật sao?”
Khiến một nam nhi bảy thước đường đường như hắn đóng giả thành phụ nữ có thai đi gây sự, sau này trước mặt nàng y còn có chút địa vị nào chứ?
Hình tượng anh minh uy phong của y liệu có vì thế mà tụt dốc không, nàng sẽ không coi y là nam nhân nữa…
Vu Thức Vy xoay người chỉnh đốn lại chiếc váy thêu hình xoáy nước rộng rãi màu phù dung của y, lại sờ lên cái bụng lớn của y, cười nói: “Ta là mẫu thân của chàng, chàng là con gái của ta, đừng có lộ ra sơ hở đấy.”
Hàn Giang Nguyệt vẫn thấy không cam nguyện: “Vy Nhi, hay nàng đóng giả thành phụ nữ có thai, ta làm mẫu thân được không?”
“Nhưng ta không biết phải đanh đá thế nào!” Vu Thức Vy vừa nghĩ tới mình phải làm bộ dạng chống nạnh chửi đổng, nàng liền chùn bước, chắc chắn nàng sẽ không làm được.
Thấy ánh mắt khó xử của nàng, đôi mắt của Hàn Giang Nguyệt trở nên mềm mại, đưa tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn môi nàng, đồng ý thỏa hiệp: “Vậy được rồi, vi phu hi sinh lần này vậy.”
Dứt lời, y cúi đầu hôn lên môi Vu Thức Vy lần nữa, sao y lại thấy cái miệng nhỏ này ngọt mềm thế chứ, hôn thế nào cũng không đủ.
Còn đang hôn, một giọng nói khàn khàn nổ vang vào tai như đốt pháo: “Mẹ ta ơi, ở đây có hai kẻ điên…”
Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt cùng quay sang nhìn, họ thấy một bà lão ôm mặt chạy đi, chắc là đang định vào trong con hẻm, nhưng lại thấy một nữ nhân xinh đẹp hôn một bà lão tóc hoa râm…
Cảnh tượng này, chính mình nghĩ còn thấy… biến thái!
Vu Thức Vy đẩy Hàn Giang Nguyệt ra, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ đỏ lên, nàng trợn mắt lườm y: “Còn không đi à?”
Hàn Giang Nguyệt không thấy lúng túng chút nào khi bị người khác nhìn thấy, ngược lại còn buồn cười: “Vy Nhi, nàng đi theo vi phu, không thể động một chút là thẹn thùng được, nếu không nàng sẽ phải thẹn thùng cả ngày…”
“Chàng… không biết xấu hổ!” Vu Thức Vy ngượng ngùng nói.
Hàn Giang Nguyệt buồn cười, ánh mắt hiện ra sự nghiêm túc: “Từ giây phút mà ta yêu nàng, ta liền không biết xấu hổ!”
Trước mặt nàng, y có thể không cần gì cả, tôn nghiêm, phú quý, quyền lợi, giang sơn, tất cả để không bằng một phần vạn của nàng. Địa ngục, thế gian, thiên đường cũng chỉ như khói mây, chỉ có nữ nhân trước mặt là điều mà y cần!
Lấy lại tinh thần, Hàn Giang Nguyệt đưa tay đẩy Vu Thức Vy ra ngoài, cầm khăn nói õng ẹo: “Mẫu thân, con là phụ nữ có thai đấy, mau tới đỡ con.”
Dù là người lạnh lùng như Vu Thức Vy cũng không nhịn cười được, y diễn thật là… buồn cười.
Vu Thức Vy bước tới đỡ y, hai người bước từng bước tới trước cửa lớn của phủ Đoan vương, còn chưa tới gần , ngự lâm quân ở cửa đã hung ác đuổi hai người: “Làm gì đấy, làm gì đấy, đi khỏi đây nhanh lên, đi đi…”
Vu Thức Vy chắp hai tay thành chữ thập, van cầu bằng giọng nói đã được thay đổi thành giọng của một bà lão: “Các vị quan gia, con gái của ta sắp sinh rồi, nhưng con rể ta vẫn đang làm thuê trong phủ Đoan vương, một bà lão bệnh tật như ta không tiện chăm sóc. Nhỡ đứa trẻ muốn chào đời, hai chân của ta không thể tìm bà đỡ kịp…”
Ngự lâm quân ra vẻ không kiên nhẫn: “Ở trong này toàn là khâm phạm, tạm thời không ra được, đi về nhà chờ tin trước đi.”
Vu Thức Vy lại cần xin lần nữa: “Van xin quan gia sắp xếp giúp chúng tôi, con rể tôi không phải nhân vật gì ghê gớm cả, ngài thả nó ra đi.”
Ánh mắt của ngự lâm quân trầm xuống, giận dữ nhìn Vu Thức Vy: “Ơ cái bà già này, nói rồi mà còn không hiểu à? Cút… Đây là nơi hoàng thượng hạ lệnh giam giữ, đừng nói là người, cho dù là còn ruồi cũng đừng hòng bay được ra ngoài…”
Nói rồi hắn giờ tay lên đẩy Vu Thức Vy ngã trên mặt đất.
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt ngầm lóe lên sát ý, giữ chặt lấy tên ngự lâm quân vừa ra tay với Vu Thức Vy, nói âm lãnh: “Ngươi dám ra tay với bà ấy?”
Đối diện với ánh mắt đằng đằng sát khí của Hàn Giang Nguyệt, trong lòng ngự lâm quân không khỏi run rẩy, nhưng thấy đó chỉ là một người phụ nữ có thai, sống lưng của hắn lại thẳng lên, quát hung dữ: “Ra tay với bà ta thì làm sao? Ta…”
Còn chưa nói hết, Hàn Giang Nguyệt đã tát một cái vào mặt hắn, y ưỡn bụng, dáng vẻ hung hăng không sợ trời không sợ đất, chống nạnh nhanh chóng hét to lên: “Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi làm ngự lâm quân liền ghê gớm lắm sao? Ta nói cho ngươi biết, ta là phụ nữ có thai, nếu ngươi dám ra tay với ta, một thi hai mạng, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Khí thể hùng hổ của y khiến ngự lâm quân phải lùi lại một bước, nổi giận nói: “Phản, phản, các huynh đệ, bắt ả ta lại cho ta.”
“Xoẹt, xoẹt xoẹt…” Tất cả ngự lâm quân vội rút đao xông tới, Hàn Giang Nguyệt kêu to hơn: “Có ai không, có ai không, ngự lâm quân giết người, có ai tới đây…”
Nghe được tiếng kêu này, dân chúng ở xung quanh lấy can đảm vây quanh lại, Hàn Giang Nguyệt ngồi phịch xuống đất, cầm khăn vừa khóc vừa kêu: “Các vị hương thân phụ lão, mọi người mau tới phân xử giúp ta, ta sắp sinh rồi, tới tìm tướng công ta thì có gì là sai sao? Đám người.. khốn kiếp này không chịu thả tướng công của ta ra ngoài, có còn thiên lí hay không… Đã như vậy rồi, ta không muốn sống nữa…”
Dân chúng bắt đầu chỉ trỏ, có người bắt đầu phẫn nộ hô lên: “Cho tướng công của nàng ấy ra ngoài, cho tướng công của nàng ấy ra ngoài.”
Những dân chúng khác cũng bắt đầu hùa theo: “Cho tướng công của nàng ấy ra ngoài….”
Ngự lâm quân thấy tình cảnh này cũng trở nên bối rối, tụ vào thương lượng với nhau: “Hay là chúng ta thả tướng công của ả ta ra? Dù sao cũng chỉ là người làm thuê, chắc không có chuyện gì đâu.”
“Người phụ nữ có thai này nhìn thôi cũng biết là kẻ không dễ chọc, nhỡ xảy ra chuyện gì thật, mấy người chúng ta không gánh nổi.”
“Nhưng nếu bề trên trách tội thì làm sao?”
“Ngươi ngu vừa thôi, bề trên bảo chúng ta canh giữ vương gia, không nói là phải canh giữ cả gia đinh.”
Mấy người đó thương lượng xong, tên thủ lĩnh nói: “Được rồi, được rồi, đứng lên đi, cho phép ngươi dẫn tướng công ngươi đi, đứng lên đi.”
Hàn Giang Nguyệt ngừng khóc, nâng Vu Thức Vy dậy, nói bằng giọng nói mà chỉ có hai người nghe được: “Thế nào? Diễn có ổn không?”
“Tàm tạm.”
Trong khi nói chuyện, hai người được ngự lâm quân dẫn vào phủ Đoan vương. Trong sân của phủ Đoan vương cũng có binh lính canh gác, thấy hai người đi theo sau một tên ngự lâm quân, tưởng rằng bọn họ nhận được lệnh của bề trên, nên không ngăn cản gì cả, ba người tới thẳng phòng khách.
Ngự lâm quân đứng ở cửa dùng cây đao chặn ngang đường đi của bọn họ, hỏi nghiêm túc: “Làm gì đây?”
Tên ngự lâm quân dẫn Hàn Giang Nguyệt và Vu Thức Vy vào đánh một cái vào vai người đó, nói vào bên tai hắn: “Người phụ nữ có thai này muốn dẫn tướng công của nàng đi, đây là ý của bên trên, các ngươi ngó lơ đi.”
Nghe hắn nói vậy, người kia tưởng rằng Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt đút lót gì đó rồi, lạnh lùng nói: “Nhanh lên chút, dẫn người đi ngay ra lối cửa sau.”
Vu Thức Vy cười mừng rỡ, sau đó lén nhét một thỏi bạc vào tay hắn, cúi đầu khom lưng nói: “Đa tạ tiểu ca, đa tạ tiểu ca.”
Nói rồi, cửa phòng mở ra, cho Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt vào trong.
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn sang, Thượng Quan Diệp ngồi ở chủ tọa cũng hơi ngạc nhiên: “Các ngươi là ai?”
Vu Thức Vy mỉm cười nói: “Ta tới tìm con rể của ta.”
Dứt lời, nàng lướt nhìn qua đám gia đinh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Đông Phương Hoàn, ánh mắt nàng sáng lên, bước tới: “Con rể, con rể, mau đi theo chúng ta.”
Đông Phương Hoàn trợn to hai mắt, hắn lùi về sau một bước: “Ngươi…”
Lời còn chưa nói ra, một cây ngân châm đã đâm vào huyệt vị của hắn, mọi thanh âm đều biến mất, hắn không thể nói ra tiếng.
Bà lão này là ai?
Đông Phương Hoàn hoảng sợ nhìn Vu Thức Vy, cho tới khi thấy sát khí lạnh như băng không chút che giấu trong mắt nàng, nháy mắt hắn chợt hiểu ra. Vu Thức Vy, là Vu Thức Vy, hắn không thể để nàng đưa đi được.
Hắn vừa định xoay người, Hàn Giang Nguyệt đã giữ chặt hắn, kéo hắn ra ngoài: “Tướng công, mau về nhà với ta đi.”
Đông Phương Hoàn nóng ruột nóng gan nhìn vào mắt Thượng Quan Diệp để biểu đạt ý của hắn. Hắn không có nhạc mẫu và thê tử, bọn họ là giả, là Vu Thức Vy…
Thượng Quan Diệp đột nhiên đứng lên rồi quát lớn: “Đứng lại…”
Ánh mắt Vu Thức Vy trở nên rét lạnh, nàng đưa tay quăng thuốc bột ra, chỉ chớp mắt đã làm mọi người trong phòng hôn mê. Thượng Quan Diệp không kịp đề phòng, hắn cũng hít phải một chút, đang định vận nội lực để trừ độc thì “rầm”, gáy hắn bị đánh một cái, ngất xỉu đi.
Thấm Thủy công chúa dùng một tay che mũi, một tay cầm gậy gỗ, nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt sáng ngời: “Là ngươi đúng không?”
Khóe môi Vu Thức Vy khẽ nhếch lên: “Đừng sốt ruột, thứ ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi!”
Dứt lời, nàng kéo Đông Phương Hoàn nhanh chóng rời đi từ cửa sau…
Bình luận facebook