Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265
44265
Trên triều đều là những lời sáo rỗng, bách quan cùng nhau bàn bạc rồi cuối cùng sẽ do hoàng đế quyết định biện pháp.
Mặc dù chuyện lớn chuyện nhỏ ở các tỉnh khác nhau, nhưng ở trong mắt của hoàng đế đã là nghìn bài một điệu, không có gì khác nhau cả.
Khi sắp sửa tan triều, Ngự Sử đại phu đột nhiên cao giọng nói: "Hoàng thượng, vi thần đã tìm được chứng cứ về chuyện Đoan Thân Vương chiêu mộ binh mã không thật lòng thần phục, mong hoàng thượng kiểm tra."
Trong tay hắn giơ cao hai quyển sổ và một miếng Hổ Phù, một quyển sổ ghi lại chi tiết về quan viên trong khu vực đất phong hiếu kính Thượng Quan Diệp, một quyển sổ khác lại ghi rõ về sự sai lệch khi hắn chiêu mộ binh mã, Hổ Phù lại là mấy nghìn tinh binh dưới trướng của hắn.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Lục An: "Trình lên."
Lục An gật đầu, nhanh chóng trình sổ sách cùng binh phù đến trên tay của hoàng đế, sau khi lật xem qua, hoàng đế nhắm mắt lại, tự nhiên thấy mệt mỏi cùng đau lòng.
Sau một hồi lâu, lâu đến mức bên trong Kim Loan điện hoàn toàn yên lặng giống như thậm chí một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng.
Cuối cùng hoàng đế mở miệng nói, "Nhi tử thứ tám của trẫm là Thượng Quan Diệp tham ô nhận hối lộ, không chịu thần phục, tất cả đều quá rõ ràng, trẫm niệm tình hắn có công trị thủy nên tha mạng cho hắn, cách chức làm thứ dân và đày ra biên cương, tất cả gia sản của phủ Đoan Thân Vương sẽ sung quốc khố."
Hoàng thượng vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng thái giám bẩm báo: "Hoàng thượng, ngoài cửa Chính Dương có một nữ tử mặc đồ tang đang quỳ gối trên bàn đinh và tự xưng là con côi của Thẩm thái phó xin dâng cáo trạng cầu sửa lại án oan của gia tộc Thẩm thị!"
Hoàng đế cảm thấy chấn động: "Con côi của Thái phó sao?"
Ngự Sử đại phu nhắc nhở: "Hoàng thượng, ba năm trước đây Thẩm thái phó thông đồng với kẻ địch phản quốc, gia tộc Thẩm thị bị tịch biên gia sản và xử trảm, vi thần nhớ ngày ấy là mười tám tháng sáu, trời đổ tuyết lớn, nói vậy các vị đại nhân ở trên điện hẳn cũng có ấn tượng."
Bách quan đều xôn xao bàn luận: "Đúng vậy, ngày ấy đổ tuyết lớn nên dân chúng đều nói là án oan kỳ lạ thiên cổ!"
"Ta cũng nhớ, hình như có không ít quan viên đã đứng ra cầu xin cho Thẩm Thái phó nhưng cuối cùng đều bị Đường Quốc Công ép xuống."
Thiếu Khanh của Đại Lý Tự là Lô Minh Đạt đi ra khỏi hàng nói: "Hoàng thượng, đứa con côi này dám quỳ gối trên bàn đinh để dâng cáo trạng thì có thể thấy được có oan khuất, nếu không ngại cho nàng lên điện xem nàng nói gì."
Ánh mắt hoàng đế lóe lên. "Tuyên…"
Một lát sau, nữ tử mặc tang phục được dẫn lên Kim Loan điện, làn váy của nàng trắng như tuyết có dính chút máu tươi nhuộm đỏ giống như những đóa mai ngạo nghễ trong tuyết.
Người này chính là Thẩm Ly Hạ!
Nàng quỳ rạp xuống giữa điện và nói trong nước mắt. "Dân nữ là Thẩm Ly Hạ, con côi của Thẩm thị xin được giải oan cho một trăm ba mươi người của Thẩm gia, oan uổng quá hoàng thượng..."
Hoàng đế nhìn Thẩm Ly Hạ với vẻ kinh sợ, đây không phải là thiếp thất của Diệp nhi sao? Làm sao có thể như vậy được?
"Ngươi báo cáo từng việc một."
"Hoàng thượng, ba năm trước đây, phụ thân của dân nữ là Thẩm Diệu Kỳ bị buộc tội thông đồng với kẻ địch phản quốc, ở trong Thẩm gia cũng lục ra được mấy bức thư qua lại cùng Đột Quyết, còn có sơ đồ phòng vệ ở kinh thành, bị hoàng thượng hạ chỉ tịch biên gia sản và xử trảm cả nhà, tổng cộng một trăm ba mươi người chỉ có một mình tiểu nữ trốn thoát."
"Tiểu nữ không cam lòng khi thấy Thẩm gia phải chịu nỗi oan ức lớn như vậy."
"Phụ thân của tiểu nữ luôn trung thành tận tâm một lòng báo quốc, chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện gì trái với lệ thường! Đó là do Thượng Quan Diệp, nhi tử của hoàng thượng vu oan giá họa, phụ thân của tiểu nữ phát hiện ra hắn cùng với Hách Liên Thành Ung vương của Mạc Bắc thư từ qua lại, trong thư có ý đồ soán ngôi hoàng đế, thông đồng với kẻ địch phản quốc! Phụ thân của tiểu nữ đã kinh hãi và run sợ, lại có lòng tốt đi khuyên nhủ Thượng Quan Diệp thì bị hắn và Đường Quốc Công cắn ngược, trở thành kẻ phạm tội bị tịch biên gia sản và xử trảm cả nhà. Cầu xin hoàng thượng làm chủ cho gia tộc Thẩm thị của tiểu nữ..."
Sau khi hoàng đế nghe xong thì xúc động, trong lòng lại càng thêm nặng nề: "Những lời ngươi vừa nói có chứng cứ gì không?"
Thẩm Ly Hạ ngừng khóc, lấy từ trong người ra một xấp thư dày, hai mắt nàng đỏ ửng nói: "Hoàng thượng, đây là thư từ qua lại giữa Thượng Quan Diệp và Ung vương Đột Quyết Hách Liên Thành, hoàng thượng xem sẽ biết."
Một xấp thư thật dày được trình đến trước mặt của hoàng đế, mỗi một lá thư đều do Thượng Quan Diệp tự tay viết ra, chữ viết còn có thể bắt chước được, nhưng mực in con dấu kia lại không phải là thứ mà bất kỳ kẻ nào cũng có thể giả mạo được, bởi vì đó là mực in Thanh Tự Sơn chỉ có hoàng gia mới sử dụng.
Hoàng đế hít một hơi thật sâu, cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn lại sắp mất đi một nhi tử nữa sao? Vì sao hắn cảm thấy tất cả những điều này không phải là trùng hợp mà là do phía sau đang có bàn tay thao túng vậy?
chắp tay nói: "Mong hoàng thượng rửa sạch nỗi oan cho gia tộc Thẩm thị."
Bá quan văn võ đều đồng thời quỳ xuống: "Cầu xin hoàng thượng rửa sạch nỗi oan cho gia tộc Thẩm thị!"
Hoàng đế im lặng một lát rồi đột nhiên đứng dậy, gằn giọng nói từng chữ một: "Thượng Quan Diệp giá họa cho tiền thái phó Thẩm Diệu Kỳ, tội ác tày trời, giải vào thiên lao, sau mùa thu sẽ xử trảm."
"Gia tộc Thẩm thị phải chịu oan mà chết, trẫm đã sai, tuy rằng không thể khiến cho người chết sống lại nên chỉ có thể làm lễ tang trọng thể cho người đã chết. Truyền ý chỉ của trẫm, truy phong thái phó Thẩm Diệu Kỳ làm công thần nhất đẳng, cả nhà Thẩm thị làm liệt sĩ trung nghĩa, con côi của Thẩm thị không sợ sống chết có thể thấy được dũng khí, phong làm Thành Nghĩa quận chúa, ban thưởng trăm mẫu ruộng tốt, vạn lượng hoàng kim!"
"Bãi triều!"
"Cung tiễn hoàng thượng..."
Thẩm Ly Hạ ngơ ngác nhìn về phía trước rồi bỗng nhiên cười lớn: "Ha ha ha... Ha ha ha... Phụ thân, nữ nhi đã giúp phụ thân sửa lại án oan. Phụ thân thấy không, nữ nhi đã giúp phụ thân sửa lại án oan rồi..."
Bách quan nhìn nữ tử ở giữa điện vừa khóc vừa cười thì trong mắt đầy thương xót. Đúng là thế sự vô thường, thế sự vô thường...
Lô Minh Đạt đi tới trước mặt Thẩm Ly Hạ, trên gương mặt thanh tú lại lộ ra một sự đồng tình và thương tiếc: "Ly Hạ muội muội, ân sư cuối cùng cũng được rửa án oan, phần mộ của ân sư cũng sẽ nhanh chóng được di rời vào quan lăng, muội không nên buồn bã nữa."
Thẩm Ly Hạ nắm tay hắn đứng dậy, trên mặt nàng hiện ra một nụ cười gượng: "Ta vẫn còn sống chỉ với một mục đích muốn giúp Thẩm thị sửa lại án oan. Hiện tại chân tướng đã rõ ràng, ta đột nhiên cảm thấy mình sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa..."
"Nói xằng bậy, muội vẫn nợ ta một giao hẹn, muội còn nhớ không? Lúc ấy năm tuổi, là ai đã muốn làm tân nương của ta?"
"Minh Đạt ca ca, huynh..."
"Đi thôi, ta muốn đi bái tế ân sư, không, nhạc phụ..."
Phủ Mẫn Thân Vương
Vi Nguyệt các
Trong viện yên tĩnh truyền đến tiếng đàn êm tai và điệp khúc du dương, đàn cổ tấu lên bản Phượng Cầu Hoàng.
Phượng vì tiếng đàn mà lưu luyến thâm tình, dịu dàng theo đuổi, hoàng vì diệp khúc bay lượn chín tầng trời, nô đùa triền miên.
Một khúc nhạc cuối cùng kết thúc lại rung động đến tâm can.
Tới lúc này, Bạch Khê ở ngoài cửa mới dám gõ cửa: "Vương gia, Vương phi, thuộc hạ có chuyện bẩm báo."
Bên trong truyền đến giọng nói trầm lắng, dường như tâm tình vô cùng tốt: “Vào đi."
Bạch Khê đẩy cửa tiến vào thì nhìn thấy được vương gia mặc trang phục màu trắng đang ngồi thẳng, vẫn duy trì ở tư thế đánh đàn, bên cạnh hắn là Vương phi nương nương mặc trang phục màu đỏ, trong đôi mắt sáng ngời.
Hai người đều là tuyệt thế vô song, khi ở chung một chỗ lại đẹp như một bức tranh vậy. Trong tranh, nam nữ xứng lứa vừa đôi trở thành quyến lữ thần tiên.
Bạch Khê cảm thấy tim chợt đập loạn, mới vội vàng hoàn hồn: "Vương gia, xảy ra chút chuyện nhỏ."
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt vẫn nhìn Vu Thức Vy và không để ý hỏi: "Chuyện gì?"
"Khởi bẩm vương gia, trên triều hôm nay, Ngự Sử đại phu trình lên chứng cứ chuyện Thượng Quan Diệp chiêu mộ binh mã và thu hối lộ, Thượng Quan Diệp vốn đã bị cách chức làm thứ dân phải bị đày ra biên cương, nhưng nào ngờ có con côi của Thẩm thị lại tới cửa cung, quỳ trên bàn đinh dâng cáo trạng. Ở Kim Loan điện nàng ta xin sửa lại án oan cho Thẩm thị, cáo tội Thượng Quan Diệp thông đồng với địch phản quốc. Thượng Quan Diệp lại bị định tội đưa vào thiên lao, chờ sau mùa thu xét xử. Nhưng... khi quan binh đến bắt thì Thượng Quan Diệp hắn...bỏ trốn rồi!"
"Bỏ trốn rồi sao?" Hàn Giang Nguyệt đứng dậy, âm thanh chợt cao vút: "Ngươi nói nhảm nhiều như vậy, cuối cùng hắn tự nhiên trốn rồi sao?"
Bạch Khê quỳ xuống nhận lỗi: "Thuộc hạ đáng chết!"
"Đừng nói lời vô ích, lập tức tìm cho ta, cho dù phải lật tung cả kinh thành này cũng phải tìm được cho ta!"
"Vâng, thưa Vương gia!"
Bạch Khê đi rồi, Vu Thức Vy nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Nàng sớm cũng đoán được tên Thượng Quan Diệp kia sẽ tuyệt đối không cam lòng mà chết ở đây.
"Giang Nguyệt, ta có việc đi ra ngoài một chuyến." Vu Thức Vy đột nhiên nghiêm túc nói. Nói xong nàng nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhưng nàng còn chưa đi được một bước thì đã bị Hàn Giang Nguyệt cản lại, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng: "Nàng muốn đi ra ngoài làm gì?"
"Ta có việc!"
"Nàng... chẳng lẽ nàng muốn đi tìm Thượng Quan Diệp sao?"
Vu Thức Vy im lặng, không sai, nàng muốn đi tìm Thượng Quan Diệp, chỉ có nàng biết hắn ẩn nấp ở chỗ nào, nàng phải tìm được hắn, quyết không thể để cho hắn chạy thoát được, thù hận hai đời, nàng phải tính rõ ràng từng khoản với hắn!
Trong đáy mắt Hàn Giang Nguyệt hiện lên sự khẩn trương và thận trọng hỏi. "Tại... tại sao nàng lại muốn đi tìm hắn?"
Vu Thức Vy mím môi, thành thật trả lời: "Bởi vì ta muốn tự mình ra tay, khiến hắn sống không bằng chết!"
Thoáng cái, sự khẩn trương trong mắt Hàn Giang Nguyệt đã tiêu tan, vẻ thận trọng trên mặt cũng lập tức biến thành nụ cười ấm áp giống như đứng trong gió xuân, y ôm nàng vào trong lòng rồi dịu dàng hôn lên trán nàng, nói: "Nàng cứ chờ ở đây đi, vi phu sẽ tự tay đưa hắn tới trước mặt của nàng!"
Trên triều đều là những lời sáo rỗng, bách quan cùng nhau bàn bạc rồi cuối cùng sẽ do hoàng đế quyết định biện pháp.
Mặc dù chuyện lớn chuyện nhỏ ở các tỉnh khác nhau, nhưng ở trong mắt của hoàng đế đã là nghìn bài một điệu, không có gì khác nhau cả.
Khi sắp sửa tan triều, Ngự Sử đại phu đột nhiên cao giọng nói: "Hoàng thượng, vi thần đã tìm được chứng cứ về chuyện Đoan Thân Vương chiêu mộ binh mã không thật lòng thần phục, mong hoàng thượng kiểm tra."
Trong tay hắn giơ cao hai quyển sổ và một miếng Hổ Phù, một quyển sổ ghi lại chi tiết về quan viên trong khu vực đất phong hiếu kính Thượng Quan Diệp, một quyển sổ khác lại ghi rõ về sự sai lệch khi hắn chiêu mộ binh mã, Hổ Phù lại là mấy nghìn tinh binh dưới trướng của hắn.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Lục An: "Trình lên."
Lục An gật đầu, nhanh chóng trình sổ sách cùng binh phù đến trên tay của hoàng đế, sau khi lật xem qua, hoàng đế nhắm mắt lại, tự nhiên thấy mệt mỏi cùng đau lòng.
Sau một hồi lâu, lâu đến mức bên trong Kim Loan điện hoàn toàn yên lặng giống như thậm chí một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng.
Cuối cùng hoàng đế mở miệng nói, "Nhi tử thứ tám của trẫm là Thượng Quan Diệp tham ô nhận hối lộ, không chịu thần phục, tất cả đều quá rõ ràng, trẫm niệm tình hắn có công trị thủy nên tha mạng cho hắn, cách chức làm thứ dân và đày ra biên cương, tất cả gia sản của phủ Đoan Thân Vương sẽ sung quốc khố."
Hoàng thượng vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng thái giám bẩm báo: "Hoàng thượng, ngoài cửa Chính Dương có một nữ tử mặc đồ tang đang quỳ gối trên bàn đinh và tự xưng là con côi của Thẩm thái phó xin dâng cáo trạng cầu sửa lại án oan của gia tộc Thẩm thị!"
Hoàng đế cảm thấy chấn động: "Con côi của Thái phó sao?"
Ngự Sử đại phu nhắc nhở: "Hoàng thượng, ba năm trước đây Thẩm thái phó thông đồng với kẻ địch phản quốc, gia tộc Thẩm thị bị tịch biên gia sản và xử trảm, vi thần nhớ ngày ấy là mười tám tháng sáu, trời đổ tuyết lớn, nói vậy các vị đại nhân ở trên điện hẳn cũng có ấn tượng."
Bách quan đều xôn xao bàn luận: "Đúng vậy, ngày ấy đổ tuyết lớn nên dân chúng đều nói là án oan kỳ lạ thiên cổ!"
"Ta cũng nhớ, hình như có không ít quan viên đã đứng ra cầu xin cho Thẩm Thái phó nhưng cuối cùng đều bị Đường Quốc Công ép xuống."
Thiếu Khanh của Đại Lý Tự là Lô Minh Đạt đi ra khỏi hàng nói: "Hoàng thượng, đứa con côi này dám quỳ gối trên bàn đinh để dâng cáo trạng thì có thể thấy được có oan khuất, nếu không ngại cho nàng lên điện xem nàng nói gì."
Ánh mắt hoàng đế lóe lên. "Tuyên…"
Một lát sau, nữ tử mặc tang phục được dẫn lên Kim Loan điện, làn váy của nàng trắng như tuyết có dính chút máu tươi nhuộm đỏ giống như những đóa mai ngạo nghễ trong tuyết.
Người này chính là Thẩm Ly Hạ!
Nàng quỳ rạp xuống giữa điện và nói trong nước mắt. "Dân nữ là Thẩm Ly Hạ, con côi của Thẩm thị xin được giải oan cho một trăm ba mươi người của Thẩm gia, oan uổng quá hoàng thượng..."
Hoàng đế nhìn Thẩm Ly Hạ với vẻ kinh sợ, đây không phải là thiếp thất của Diệp nhi sao? Làm sao có thể như vậy được?
"Ngươi báo cáo từng việc một."
"Hoàng thượng, ba năm trước đây, phụ thân của dân nữ là Thẩm Diệu Kỳ bị buộc tội thông đồng với kẻ địch phản quốc, ở trong Thẩm gia cũng lục ra được mấy bức thư qua lại cùng Đột Quyết, còn có sơ đồ phòng vệ ở kinh thành, bị hoàng thượng hạ chỉ tịch biên gia sản và xử trảm cả nhà, tổng cộng một trăm ba mươi người chỉ có một mình tiểu nữ trốn thoát."
"Tiểu nữ không cam lòng khi thấy Thẩm gia phải chịu nỗi oan ức lớn như vậy."
"Phụ thân của tiểu nữ luôn trung thành tận tâm một lòng báo quốc, chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện gì trái với lệ thường! Đó là do Thượng Quan Diệp, nhi tử của hoàng thượng vu oan giá họa, phụ thân của tiểu nữ phát hiện ra hắn cùng với Hách Liên Thành Ung vương của Mạc Bắc thư từ qua lại, trong thư có ý đồ soán ngôi hoàng đế, thông đồng với kẻ địch phản quốc! Phụ thân của tiểu nữ đã kinh hãi và run sợ, lại có lòng tốt đi khuyên nhủ Thượng Quan Diệp thì bị hắn và Đường Quốc Công cắn ngược, trở thành kẻ phạm tội bị tịch biên gia sản và xử trảm cả nhà. Cầu xin hoàng thượng làm chủ cho gia tộc Thẩm thị của tiểu nữ..."
Sau khi hoàng đế nghe xong thì xúc động, trong lòng lại càng thêm nặng nề: "Những lời ngươi vừa nói có chứng cứ gì không?"
Thẩm Ly Hạ ngừng khóc, lấy từ trong người ra một xấp thư dày, hai mắt nàng đỏ ửng nói: "Hoàng thượng, đây là thư từ qua lại giữa Thượng Quan Diệp và Ung vương Đột Quyết Hách Liên Thành, hoàng thượng xem sẽ biết."
Một xấp thư thật dày được trình đến trước mặt của hoàng đế, mỗi một lá thư đều do Thượng Quan Diệp tự tay viết ra, chữ viết còn có thể bắt chước được, nhưng mực in con dấu kia lại không phải là thứ mà bất kỳ kẻ nào cũng có thể giả mạo được, bởi vì đó là mực in Thanh Tự Sơn chỉ có hoàng gia mới sử dụng.
Hoàng đế hít một hơi thật sâu, cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn lại sắp mất đi một nhi tử nữa sao? Vì sao hắn cảm thấy tất cả những điều này không phải là trùng hợp mà là do phía sau đang có bàn tay thao túng vậy?
chắp tay nói: "Mong hoàng thượng rửa sạch nỗi oan cho gia tộc Thẩm thị."
Bá quan văn võ đều đồng thời quỳ xuống: "Cầu xin hoàng thượng rửa sạch nỗi oan cho gia tộc Thẩm thị!"
Hoàng đế im lặng một lát rồi đột nhiên đứng dậy, gằn giọng nói từng chữ một: "Thượng Quan Diệp giá họa cho tiền thái phó Thẩm Diệu Kỳ, tội ác tày trời, giải vào thiên lao, sau mùa thu sẽ xử trảm."
"Gia tộc Thẩm thị phải chịu oan mà chết, trẫm đã sai, tuy rằng không thể khiến cho người chết sống lại nên chỉ có thể làm lễ tang trọng thể cho người đã chết. Truyền ý chỉ của trẫm, truy phong thái phó Thẩm Diệu Kỳ làm công thần nhất đẳng, cả nhà Thẩm thị làm liệt sĩ trung nghĩa, con côi của Thẩm thị không sợ sống chết có thể thấy được dũng khí, phong làm Thành Nghĩa quận chúa, ban thưởng trăm mẫu ruộng tốt, vạn lượng hoàng kim!"
"Bãi triều!"
"Cung tiễn hoàng thượng..."
Thẩm Ly Hạ ngơ ngác nhìn về phía trước rồi bỗng nhiên cười lớn: "Ha ha ha... Ha ha ha... Phụ thân, nữ nhi đã giúp phụ thân sửa lại án oan. Phụ thân thấy không, nữ nhi đã giúp phụ thân sửa lại án oan rồi..."
Bách quan nhìn nữ tử ở giữa điện vừa khóc vừa cười thì trong mắt đầy thương xót. Đúng là thế sự vô thường, thế sự vô thường...
Lô Minh Đạt đi tới trước mặt Thẩm Ly Hạ, trên gương mặt thanh tú lại lộ ra một sự đồng tình và thương tiếc: "Ly Hạ muội muội, ân sư cuối cùng cũng được rửa án oan, phần mộ của ân sư cũng sẽ nhanh chóng được di rời vào quan lăng, muội không nên buồn bã nữa."
Thẩm Ly Hạ nắm tay hắn đứng dậy, trên mặt nàng hiện ra một nụ cười gượng: "Ta vẫn còn sống chỉ với một mục đích muốn giúp Thẩm thị sửa lại án oan. Hiện tại chân tướng đã rõ ràng, ta đột nhiên cảm thấy mình sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa..."
"Nói xằng bậy, muội vẫn nợ ta một giao hẹn, muội còn nhớ không? Lúc ấy năm tuổi, là ai đã muốn làm tân nương của ta?"
"Minh Đạt ca ca, huynh..."
"Đi thôi, ta muốn đi bái tế ân sư, không, nhạc phụ..."
Phủ Mẫn Thân Vương
Vi Nguyệt các
Trong viện yên tĩnh truyền đến tiếng đàn êm tai và điệp khúc du dương, đàn cổ tấu lên bản Phượng Cầu Hoàng.
Phượng vì tiếng đàn mà lưu luyến thâm tình, dịu dàng theo đuổi, hoàng vì diệp khúc bay lượn chín tầng trời, nô đùa triền miên.
Một khúc nhạc cuối cùng kết thúc lại rung động đến tâm can.
Tới lúc này, Bạch Khê ở ngoài cửa mới dám gõ cửa: "Vương gia, Vương phi, thuộc hạ có chuyện bẩm báo."
Bên trong truyền đến giọng nói trầm lắng, dường như tâm tình vô cùng tốt: “Vào đi."
Bạch Khê đẩy cửa tiến vào thì nhìn thấy được vương gia mặc trang phục màu trắng đang ngồi thẳng, vẫn duy trì ở tư thế đánh đàn, bên cạnh hắn là Vương phi nương nương mặc trang phục màu đỏ, trong đôi mắt sáng ngời.
Hai người đều là tuyệt thế vô song, khi ở chung một chỗ lại đẹp như một bức tranh vậy. Trong tranh, nam nữ xứng lứa vừa đôi trở thành quyến lữ thần tiên.
Bạch Khê cảm thấy tim chợt đập loạn, mới vội vàng hoàn hồn: "Vương gia, xảy ra chút chuyện nhỏ."
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt vẫn nhìn Vu Thức Vy và không để ý hỏi: "Chuyện gì?"
"Khởi bẩm vương gia, trên triều hôm nay, Ngự Sử đại phu trình lên chứng cứ chuyện Thượng Quan Diệp chiêu mộ binh mã và thu hối lộ, Thượng Quan Diệp vốn đã bị cách chức làm thứ dân phải bị đày ra biên cương, nhưng nào ngờ có con côi của Thẩm thị lại tới cửa cung, quỳ trên bàn đinh dâng cáo trạng. Ở Kim Loan điện nàng ta xin sửa lại án oan cho Thẩm thị, cáo tội Thượng Quan Diệp thông đồng với địch phản quốc. Thượng Quan Diệp lại bị định tội đưa vào thiên lao, chờ sau mùa thu xét xử. Nhưng... khi quan binh đến bắt thì Thượng Quan Diệp hắn...bỏ trốn rồi!"
"Bỏ trốn rồi sao?" Hàn Giang Nguyệt đứng dậy, âm thanh chợt cao vút: "Ngươi nói nhảm nhiều như vậy, cuối cùng hắn tự nhiên trốn rồi sao?"
Bạch Khê quỳ xuống nhận lỗi: "Thuộc hạ đáng chết!"
"Đừng nói lời vô ích, lập tức tìm cho ta, cho dù phải lật tung cả kinh thành này cũng phải tìm được cho ta!"
"Vâng, thưa Vương gia!"
Bạch Khê đi rồi, Vu Thức Vy nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Nàng sớm cũng đoán được tên Thượng Quan Diệp kia sẽ tuyệt đối không cam lòng mà chết ở đây.
"Giang Nguyệt, ta có việc đi ra ngoài một chuyến." Vu Thức Vy đột nhiên nghiêm túc nói. Nói xong nàng nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhưng nàng còn chưa đi được một bước thì đã bị Hàn Giang Nguyệt cản lại, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng: "Nàng muốn đi ra ngoài làm gì?"
"Ta có việc!"
"Nàng... chẳng lẽ nàng muốn đi tìm Thượng Quan Diệp sao?"
Vu Thức Vy im lặng, không sai, nàng muốn đi tìm Thượng Quan Diệp, chỉ có nàng biết hắn ẩn nấp ở chỗ nào, nàng phải tìm được hắn, quyết không thể để cho hắn chạy thoát được, thù hận hai đời, nàng phải tính rõ ràng từng khoản với hắn!
Trong đáy mắt Hàn Giang Nguyệt hiện lên sự khẩn trương và thận trọng hỏi. "Tại... tại sao nàng lại muốn đi tìm hắn?"
Vu Thức Vy mím môi, thành thật trả lời: "Bởi vì ta muốn tự mình ra tay, khiến hắn sống không bằng chết!"
Thoáng cái, sự khẩn trương trong mắt Hàn Giang Nguyệt đã tiêu tan, vẻ thận trọng trên mặt cũng lập tức biến thành nụ cười ấm áp giống như đứng trong gió xuân, y ôm nàng vào trong lòng rồi dịu dàng hôn lên trán nàng, nói: "Nàng cứ chờ ở đây đi, vi phu sẽ tự tay đưa hắn tới trước mặt của nàng!"
Bình luận facebook