Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 269
44269
Long uy thịnh nộ, chấn uy một đám tử sĩ run lên cầm cập, nớm nớp lo sợ vội vàng nói: “Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết!”
“Các ngươi nói chuyện này thì có ích lợi gì?” Hoàng đế tức giận đập mạnh lên văn kiện, lần nữa nổi giận: “Đi tìm cho trẫm, không tìm được các ngươi cũng đừng về nữa.”
Các tử sĩ nhanh chóng đáp: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
Nói xong, đứng lên lui ra ngoài.
Lục An tiến về trước nói: “Hoàng thượng bớt giận.”
“Bớt giận... Lục An, ngươi bảo trẫm bớt giận thế nào? Chuyện này rõ ràng là bị người khác mưu hại, trẫm muốn giữ lại mạng cho nghịch tử này, đối phương lại vẫn không chịu buông tha, ngang nhiên đối đầu với trẫm, ngươi nói trẫm làm sao để bớt giận?”
Lục An gật đầu, nơi đáy mắt hiện lên tia sáng khó lường: “Hoàng thượng tựa hồ đã biết là ai ra tay rồi.”
“Ngoại trừ ả ta còn ai có thể dám đối đầu với trẫm? Trẫm, lão Bát, còn có Đông Phương Hoàn kia nữa, đều đã làm chuyện có lỗi với ả. Ả ta giả chết để xuất cung, cho nên bây giờ mới phản công. Đầu tiên là Đông Phương Hoàn mất tích, sau đó là lão Bát, người tiếp theo có lẽ sẽ là trẫm!”
Lục An cúi đầu nói: “Hoàng thượng, ả ta có lợi hại, bất quá cũng chỉ là một con phù du, chung quy không thể rung chuyển được một cây lớn. Người nắm giữ đại quyền sinh sát, muốn giết ả dễ như trở bàn tay.”
“Dễ như trở bàn tay?” Hoàng đế tự giễu cười, không giấu sự tức giận: “Nếu đúng là dễ như trở bàn tay thì trẫm sớm đã giết ả rồi, sao phải khổ sở chờ đến bây giờ? Trẫm giao thủ với ả mấy lần đều liên tục thất bại. Thậm chí ngay cả tử sĩ của trẫm, ả cũng có thể cạy miệng, khiến bọn chúng quay lại cắn trẫm. Ngươi cho rằng ả thật sự yếu đuối như vẻ bề ngoài sao? Bây giờ ả ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, trẫm căn bản không có bất cứ một cách gì để đối phó ả cả!”
“Hoàng thượng, chi bằng ép ả lộ diện!”
Vẻ mặt của hoàng đế bừng sáng, sát khí dâng trào: “Ả không hề có uy hiếp nào, nếu có, đó là Hàn Giang Nguyệt. Hàn Giang Nguyệt, tạm thời trẫm vẫn chưa thể động đến hắn!”
Lục An lần nữa nêu ý kiến: “Từ xưa duy chỉ nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng, nếu như phủ Mẫn quận vương có thêm mấy nữ nhân, không biết ả có thể ngồi vững được không...”
“Ý của ngươi là...”
“Hoàng thượng, nô tài nghe nói Lan Y quận chúa của phủ Vân Nam vương không đội trời chung với Vu Thức V. Hơn nữa, hình như phủ Cửu U vương có một nữ tử giống hệt Vu Thức Vy, tự xưng là muội muội song sinh của Vu Thức Vy, là Bách Lý Ngọc San. Nô tài đã âm thầm điều tra Bách Lý thị. Là gia tộc lánh đời của vùng Tây Nam Lăng Việt, cùng họ khác chi với hậu duệ Võ Châu, từng giàu có bậc nhất một phương, mấy năm gần đây lại có điềm báo lánh đời.”
Đáy mắt hoàng đế hiện lên một tia khiếp sợ: “Ngươi là nói Võ Châu Cơ thị chỉ giậm chân một cái thôi mà có thể khiến cả thiên hạ run rẩy ba ngày liền?”
“Đúng vậy!”
Ánh mắt hoàng đế trầm xuống, sau hồi lâu lộ ra sự mưu tính, bỗng nhiên cất cao giọng: “Truyền ý chỉ của trẫm, Lan Y quận chúa thông huệ ưu tú, hiền lương thục đức, đặc phong làm Mẫn Thân vương phi. Muội muội của cố vương phi Bách Lý thị nổi danh đoan nhu huệ giai, cùng phong làm Mẫn Thân vương trắc phi, ngày mười tám tháng mười sẽ thành hôn!”
Cho dù Bách Lý Ngọc San kia có phải là muội muội của Vu Thức Vy hay không, chỉ dựa vào khuôn mặt giống hệt, là đã đủ để phủ Mẫn thân vương đảo lộn vô cùng rồi!
Trên mặt Lục An lộ ra ý cười: “Nô tài lập tức đi truyền chỉ!”
Sau giờ Ngọ, ba đạo ý chỉ phân biệt được truyền tới phủ Mẫn Thân vương, phủ Vân Nam vương và phủ Nhiếp Chính vương.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Mẫn Thân vương Hàn Giang Nguyệt, công lao vất vả, chiến công hiển hách, nhưng không có chính phi. Đặc phong Lan Y quận chúa làm Mẫn Thân vương phi, muội muội của cố vương phi Bách Lý thị làm Trắc phi, ngày mười tám tháng sau nghênh đón vào phủ, khâm thử!”
“...”
Sau khi công công tuyên chỉ rời đi, Hàn Giang Nguyệt xé rách thánh chỉ, lửa giận ngập trời nói: “Lão hoàng đế đáng chết, lại ban hôn cho bản vương!”
“Choang choang.” Hàn Giang Nguyệt cảm thấy chưa đủ hả giận, lại đập vỡ vài món đồ sứ quý báu, khiến bàn rung lên mới thôi.
Vu Thức Vy từ trong mật thất bước ra, trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên, vòng tay ôm ngay eo y, dựa vào lòng y, dịu dàng nói: “Đừng tức giận.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng đáng sợ, vòng tay ôm chặt Vu Thức Vy, kiên định nói: “Ta sẽ không cưới đâu! Cùng lắm thì ta cũng giả chết, chúng ta cao chạy xa bay!”
Nghe thấy lời trẻ con của y, Vu Thức Vy bật cười một trận: “Hoàng thượng làm như vậy đơn giản chỉ là muốn ép ta ra mặt, cho dù chúng ta cao chạy xa bay, huynh nghĩ rằng ông ta sẽ buông tha cho chúng ta sao?”
Con ngươi Hàn Giang Nguyệt dừng lại: “Tóm lại là ta sẽ không cưới.”
Một đời y chỉ cưới một lần, chỉ có một thê tử, đó chính là nữ nhân trong lòng y!
Thiên giai phượng thảo, liên quan gì tới y?
Một thứ y cũng không cần!
Vu Thức Vy biết tâm ý của y đối với nàng, khẽ mỉm cười: “Không gấp, không phải còn có nửa tháng hay sao? Ai biết được có xảy ra bất ngờ gì không chứ...”
Phủ Nhiếp Chính vương.
Sau khi Thượng Quan Cửu U nhận được thánh chỉ trong cung, có chút khó hiểu, tại sao hoàng đế biết Bách Lý Ngọc San? Còn tới phủ Nhiếp Chính vương ban hôn?
Tay hắn đúng là đủ dài mà!
Trữ Tuyết công chúa lấy thánh chỉ trong tay hắn, ngoéo cằm hắn một cái, cười duyên nói: “Không ngờ hoàng thượng lại có cùng suy nghĩ với chúng ta, còn trực tiếp ban hôn, đúng là tiết kiệm được không ít công sức cho chúng ta. Nhưng mà... xem ra vương gia không vui mừng lắm nhỉ?”
Thượng Quan Cửu U liếc nàng một cái, vẻ mặt lạnh như băng, hô một tiếng với bên ngoài: “A Mông, nếu muội muội của Vu Thức Vy phải xuất giá, vậy thì đón phụ mẫu của nàng ấy đến đây, người một nhà xa cách nhiều năm như vậy, là lúc nên gặp mặt rồi!”
A Mông đáp lại: “Vâng, chủ tử!”
Dao Hoa cung
Diệp Thần phi đang đùa bỡn bông hoa cúc xanh vừa mới hái trong tay, sắc mặt nghiêm túc nghe Như Mộng bẩm báo tin vừa rồi: “Nương nương, nghe nói Lan Y quận chúa sau khi nhận được thánh chỉ, tức giận suýt nữa thì đốt cả phòng, nói là tuyệt đối sẽ không gả cho Mẫn thân vương.”
Dung mạo Diệp Thần phi tinh tế mang nụ cười nham hiểm: “Đây là thánh chỉ ban hôn, không thể không gả đi. Chỉ là không ngờ hoàng thượng lại dùng chiêu này để ép Vu Thức Vy lộ diện, nằm ngoài dự liệu của bổn cung. Nhưng mà Bách Lý thị kia đúng là muội muội song sinh của Vu Thức Vy ư?”
Hai tay Như Mông chắp trước ngực cung kính gật đầu: “Nghe nói giống nhau như đúc, nhưng không biết là thật hay giả.”
“Ừm, đi điều tra xem sao.”
Hai người đang nói thì một cung nữ vội vã chạy vào, khẩn trương nói: “Nương nương, nương nương, Quốc Công đại nhân tới!”
Diệp Thần phi phất phất tay, lạnh nhạt nói: “Các ngươi đều lui xuống cả đi.”
Lúc Ninh Quốc công Diệp Lâm Đào bước vào, trong điện chỉ còn một mình Diệp Thần phi.
Diệp Thân phi đứng lên cúi chào: “Nữ nhi bái kiến phụ thân.”
Trong mũi Diệp Lâm Đào phát ra một tiếng hừ: “Hừ, ngươi còn biết có người phụ thân là ta sao. Ngươi xem xem ngươi đã làm ra những gì? Gia tộc Diệp thị ta làm người xưa nay đều luôn thẳng thắn phân minh, nhưng lại sinh ra ngươi độc ác như vậy!”
Đổi lại là một người khác, cũng không dám chỉ trích đế phi đương triều như vậy. Nhưng mà Diệp Lâm Đào lại khác, ngay cả hoàng đế ông cũng dám chỉ trích huống chi là nữ nhi thân sinh của mình.
Quả thực ông không hiểu, tại sao nàng ta lại năm lần bảy lượt hãm hại Vu Thức Vy, rốt cuộc Vu Thức Vy đã đắc tội gì với nàng ta?
Đối mặt với sự trách giận đổ ập xuống của Diệp Lâm Đào, đáy lòng Diệp Thân phi có chút buồn bã: “Phụ thân, tất cả những gì nữ nhi làm đều là vì vinh quang của phủ Ninh Quốc công.”
“Bộp” một tiếng, Diệp Lâm Đào tức giận đập bàn, vô cùng giận dữ: “Ngươi còn dám nhắc đến vinh quang với lão phu? Ngươi năm lần bảy lượt phái người đi giết Vu Thức Vy. Ngươi lợi dụng cái chết của mẫu thân ngươi để giam Vu Thức Vy trong cung, ngươi xem lão phu như kẻ hồ đồ, không phát hiện ra? Tương Nghi à Tương Nghi, ngươi nói xem, ngươi làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Lẽ nào những lời Vu Thức Vy nói đều là sự thật?”
Nàng ta thật sự trộm long tráo phượng, lộ ra điểm sở hở nên mới nóng lòng muốn trừ khử Vu Thức Vy?
Ánh mắt Diệp Thần phi biến đổi, bàn tay ngọc siết chặt, vội vã nói: “Vu Thức Vy đã nói gì với người?”
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của nàng ta, một mảnh lòng của Diệp Lâm Đào trĩu nặng: “Ả nói ngươi trộm long tráo phượng, lừa gạt giấu diếm à, có phải là thật không? Ngươi nói đi... có đúng không?”
Sắc mặt Diệp Thần phi trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, không thể nói, tuyệt đối không thể nói, nếu nói ra, toàn bộ Diệp gia sẽ bị liên lụy...
“Không, phụ thân, người đừng nghe ả nói nhăng nói cuội, tuyệt đối không thể nào, sao con có thể trộm long tráo phượng chứ. Vu Thức Vy đang ở đâu? Người biết ả ta đang ở đâu đúng không?”
Nàng ta muốn giết Vu Thức Vy, giết Vu Thức Vy ngay tức khắc!
Diệp Lâm Đào nhắm chặt đôi mắt, lúc mở mắt ra, như là già đi mười mấy năm trong chốc lát, tang thương nói: “Oan nghiệt, oan nghiệt, Tương Nghi, bản thân phạm phải sai lầm không liên quan gì tới người khác, đừng muốn giết người diệt khẩu nữa, gia tộc Diệp thị ta sẽ có lúc bồi táng cùng ngươi!”
Dứt lời, Diệp Lâm Đào đứng lên thất thần rời đi.
Diệp Thần phi nước mắt giàn dụa: “Không, con không để Diệp gia có mệnh hệ gì, tuyệt đối không!”
Như Mộng vội vã bước vào, sắc mặt có chút phức tạp: “Nương nương, Nhàn quý phi truyền người tới Phi Loan cung...”
Diệp Thần phi lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Nhất định là nàng ta đã phát giác rồi, bổn cung... chi bằng nhân cơ hội này, giẫm đạp nàng ta để trèo lên hậu vị!
Long uy thịnh nộ, chấn uy một đám tử sĩ run lên cầm cập, nớm nớp lo sợ vội vàng nói: “Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết!”
“Các ngươi nói chuyện này thì có ích lợi gì?” Hoàng đế tức giận đập mạnh lên văn kiện, lần nữa nổi giận: “Đi tìm cho trẫm, không tìm được các ngươi cũng đừng về nữa.”
Các tử sĩ nhanh chóng đáp: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
Nói xong, đứng lên lui ra ngoài.
Lục An tiến về trước nói: “Hoàng thượng bớt giận.”
“Bớt giận... Lục An, ngươi bảo trẫm bớt giận thế nào? Chuyện này rõ ràng là bị người khác mưu hại, trẫm muốn giữ lại mạng cho nghịch tử này, đối phương lại vẫn không chịu buông tha, ngang nhiên đối đầu với trẫm, ngươi nói trẫm làm sao để bớt giận?”
Lục An gật đầu, nơi đáy mắt hiện lên tia sáng khó lường: “Hoàng thượng tựa hồ đã biết là ai ra tay rồi.”
“Ngoại trừ ả ta còn ai có thể dám đối đầu với trẫm? Trẫm, lão Bát, còn có Đông Phương Hoàn kia nữa, đều đã làm chuyện có lỗi với ả. Ả ta giả chết để xuất cung, cho nên bây giờ mới phản công. Đầu tiên là Đông Phương Hoàn mất tích, sau đó là lão Bát, người tiếp theo có lẽ sẽ là trẫm!”
Lục An cúi đầu nói: “Hoàng thượng, ả ta có lợi hại, bất quá cũng chỉ là một con phù du, chung quy không thể rung chuyển được một cây lớn. Người nắm giữ đại quyền sinh sát, muốn giết ả dễ như trở bàn tay.”
“Dễ như trở bàn tay?” Hoàng đế tự giễu cười, không giấu sự tức giận: “Nếu đúng là dễ như trở bàn tay thì trẫm sớm đã giết ả rồi, sao phải khổ sở chờ đến bây giờ? Trẫm giao thủ với ả mấy lần đều liên tục thất bại. Thậm chí ngay cả tử sĩ của trẫm, ả cũng có thể cạy miệng, khiến bọn chúng quay lại cắn trẫm. Ngươi cho rằng ả thật sự yếu đuối như vẻ bề ngoài sao? Bây giờ ả ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, trẫm căn bản không có bất cứ một cách gì để đối phó ả cả!”
“Hoàng thượng, chi bằng ép ả lộ diện!”
Vẻ mặt của hoàng đế bừng sáng, sát khí dâng trào: “Ả không hề có uy hiếp nào, nếu có, đó là Hàn Giang Nguyệt. Hàn Giang Nguyệt, tạm thời trẫm vẫn chưa thể động đến hắn!”
Lục An lần nữa nêu ý kiến: “Từ xưa duy chỉ nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng, nếu như phủ Mẫn quận vương có thêm mấy nữ nhân, không biết ả có thể ngồi vững được không...”
“Ý của ngươi là...”
“Hoàng thượng, nô tài nghe nói Lan Y quận chúa của phủ Vân Nam vương không đội trời chung với Vu Thức V. Hơn nữa, hình như phủ Cửu U vương có một nữ tử giống hệt Vu Thức Vy, tự xưng là muội muội song sinh của Vu Thức Vy, là Bách Lý Ngọc San. Nô tài đã âm thầm điều tra Bách Lý thị. Là gia tộc lánh đời của vùng Tây Nam Lăng Việt, cùng họ khác chi với hậu duệ Võ Châu, từng giàu có bậc nhất một phương, mấy năm gần đây lại có điềm báo lánh đời.”
Đáy mắt hoàng đế hiện lên một tia khiếp sợ: “Ngươi là nói Võ Châu Cơ thị chỉ giậm chân một cái thôi mà có thể khiến cả thiên hạ run rẩy ba ngày liền?”
“Đúng vậy!”
Ánh mắt hoàng đế trầm xuống, sau hồi lâu lộ ra sự mưu tính, bỗng nhiên cất cao giọng: “Truyền ý chỉ của trẫm, Lan Y quận chúa thông huệ ưu tú, hiền lương thục đức, đặc phong làm Mẫn Thân vương phi. Muội muội của cố vương phi Bách Lý thị nổi danh đoan nhu huệ giai, cùng phong làm Mẫn Thân vương trắc phi, ngày mười tám tháng mười sẽ thành hôn!”
Cho dù Bách Lý Ngọc San kia có phải là muội muội của Vu Thức Vy hay không, chỉ dựa vào khuôn mặt giống hệt, là đã đủ để phủ Mẫn thân vương đảo lộn vô cùng rồi!
Trên mặt Lục An lộ ra ý cười: “Nô tài lập tức đi truyền chỉ!”
Sau giờ Ngọ, ba đạo ý chỉ phân biệt được truyền tới phủ Mẫn Thân vương, phủ Vân Nam vương và phủ Nhiếp Chính vương.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Mẫn Thân vương Hàn Giang Nguyệt, công lao vất vả, chiến công hiển hách, nhưng không có chính phi. Đặc phong Lan Y quận chúa làm Mẫn Thân vương phi, muội muội của cố vương phi Bách Lý thị làm Trắc phi, ngày mười tám tháng sau nghênh đón vào phủ, khâm thử!”
“...”
Sau khi công công tuyên chỉ rời đi, Hàn Giang Nguyệt xé rách thánh chỉ, lửa giận ngập trời nói: “Lão hoàng đế đáng chết, lại ban hôn cho bản vương!”
“Choang choang.” Hàn Giang Nguyệt cảm thấy chưa đủ hả giận, lại đập vỡ vài món đồ sứ quý báu, khiến bàn rung lên mới thôi.
Vu Thức Vy từ trong mật thất bước ra, trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên, vòng tay ôm ngay eo y, dựa vào lòng y, dịu dàng nói: “Đừng tức giận.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng đáng sợ, vòng tay ôm chặt Vu Thức Vy, kiên định nói: “Ta sẽ không cưới đâu! Cùng lắm thì ta cũng giả chết, chúng ta cao chạy xa bay!”
Nghe thấy lời trẻ con của y, Vu Thức Vy bật cười một trận: “Hoàng thượng làm như vậy đơn giản chỉ là muốn ép ta ra mặt, cho dù chúng ta cao chạy xa bay, huynh nghĩ rằng ông ta sẽ buông tha cho chúng ta sao?”
Con ngươi Hàn Giang Nguyệt dừng lại: “Tóm lại là ta sẽ không cưới.”
Một đời y chỉ cưới một lần, chỉ có một thê tử, đó chính là nữ nhân trong lòng y!
Thiên giai phượng thảo, liên quan gì tới y?
Một thứ y cũng không cần!
Vu Thức Vy biết tâm ý của y đối với nàng, khẽ mỉm cười: “Không gấp, không phải còn có nửa tháng hay sao? Ai biết được có xảy ra bất ngờ gì không chứ...”
Phủ Nhiếp Chính vương.
Sau khi Thượng Quan Cửu U nhận được thánh chỉ trong cung, có chút khó hiểu, tại sao hoàng đế biết Bách Lý Ngọc San? Còn tới phủ Nhiếp Chính vương ban hôn?
Tay hắn đúng là đủ dài mà!
Trữ Tuyết công chúa lấy thánh chỉ trong tay hắn, ngoéo cằm hắn một cái, cười duyên nói: “Không ngờ hoàng thượng lại có cùng suy nghĩ với chúng ta, còn trực tiếp ban hôn, đúng là tiết kiệm được không ít công sức cho chúng ta. Nhưng mà... xem ra vương gia không vui mừng lắm nhỉ?”
Thượng Quan Cửu U liếc nàng một cái, vẻ mặt lạnh như băng, hô một tiếng với bên ngoài: “A Mông, nếu muội muội của Vu Thức Vy phải xuất giá, vậy thì đón phụ mẫu của nàng ấy đến đây, người một nhà xa cách nhiều năm như vậy, là lúc nên gặp mặt rồi!”
A Mông đáp lại: “Vâng, chủ tử!”
Dao Hoa cung
Diệp Thần phi đang đùa bỡn bông hoa cúc xanh vừa mới hái trong tay, sắc mặt nghiêm túc nghe Như Mộng bẩm báo tin vừa rồi: “Nương nương, nghe nói Lan Y quận chúa sau khi nhận được thánh chỉ, tức giận suýt nữa thì đốt cả phòng, nói là tuyệt đối sẽ không gả cho Mẫn thân vương.”
Dung mạo Diệp Thần phi tinh tế mang nụ cười nham hiểm: “Đây là thánh chỉ ban hôn, không thể không gả đi. Chỉ là không ngờ hoàng thượng lại dùng chiêu này để ép Vu Thức Vy lộ diện, nằm ngoài dự liệu của bổn cung. Nhưng mà Bách Lý thị kia đúng là muội muội song sinh của Vu Thức Vy ư?”
Hai tay Như Mông chắp trước ngực cung kính gật đầu: “Nghe nói giống nhau như đúc, nhưng không biết là thật hay giả.”
“Ừm, đi điều tra xem sao.”
Hai người đang nói thì một cung nữ vội vã chạy vào, khẩn trương nói: “Nương nương, nương nương, Quốc Công đại nhân tới!”
Diệp Thần phi phất phất tay, lạnh nhạt nói: “Các ngươi đều lui xuống cả đi.”
Lúc Ninh Quốc công Diệp Lâm Đào bước vào, trong điện chỉ còn một mình Diệp Thần phi.
Diệp Thân phi đứng lên cúi chào: “Nữ nhi bái kiến phụ thân.”
Trong mũi Diệp Lâm Đào phát ra một tiếng hừ: “Hừ, ngươi còn biết có người phụ thân là ta sao. Ngươi xem xem ngươi đã làm ra những gì? Gia tộc Diệp thị ta làm người xưa nay đều luôn thẳng thắn phân minh, nhưng lại sinh ra ngươi độc ác như vậy!”
Đổi lại là một người khác, cũng không dám chỉ trích đế phi đương triều như vậy. Nhưng mà Diệp Lâm Đào lại khác, ngay cả hoàng đế ông cũng dám chỉ trích huống chi là nữ nhi thân sinh của mình.
Quả thực ông không hiểu, tại sao nàng ta lại năm lần bảy lượt hãm hại Vu Thức Vy, rốt cuộc Vu Thức Vy đã đắc tội gì với nàng ta?
Đối mặt với sự trách giận đổ ập xuống của Diệp Lâm Đào, đáy lòng Diệp Thân phi có chút buồn bã: “Phụ thân, tất cả những gì nữ nhi làm đều là vì vinh quang của phủ Ninh Quốc công.”
“Bộp” một tiếng, Diệp Lâm Đào tức giận đập bàn, vô cùng giận dữ: “Ngươi còn dám nhắc đến vinh quang với lão phu? Ngươi năm lần bảy lượt phái người đi giết Vu Thức Vy. Ngươi lợi dụng cái chết của mẫu thân ngươi để giam Vu Thức Vy trong cung, ngươi xem lão phu như kẻ hồ đồ, không phát hiện ra? Tương Nghi à Tương Nghi, ngươi nói xem, ngươi làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Lẽ nào những lời Vu Thức Vy nói đều là sự thật?”
Nàng ta thật sự trộm long tráo phượng, lộ ra điểm sở hở nên mới nóng lòng muốn trừ khử Vu Thức Vy?
Ánh mắt Diệp Thần phi biến đổi, bàn tay ngọc siết chặt, vội vã nói: “Vu Thức Vy đã nói gì với người?”
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của nàng ta, một mảnh lòng của Diệp Lâm Đào trĩu nặng: “Ả nói ngươi trộm long tráo phượng, lừa gạt giấu diếm à, có phải là thật không? Ngươi nói đi... có đúng không?”
Sắc mặt Diệp Thần phi trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, không thể nói, tuyệt đối không thể nói, nếu nói ra, toàn bộ Diệp gia sẽ bị liên lụy...
“Không, phụ thân, người đừng nghe ả nói nhăng nói cuội, tuyệt đối không thể nào, sao con có thể trộm long tráo phượng chứ. Vu Thức Vy đang ở đâu? Người biết ả ta đang ở đâu đúng không?”
Nàng ta muốn giết Vu Thức Vy, giết Vu Thức Vy ngay tức khắc!
Diệp Lâm Đào nhắm chặt đôi mắt, lúc mở mắt ra, như là già đi mười mấy năm trong chốc lát, tang thương nói: “Oan nghiệt, oan nghiệt, Tương Nghi, bản thân phạm phải sai lầm không liên quan gì tới người khác, đừng muốn giết người diệt khẩu nữa, gia tộc Diệp thị ta sẽ có lúc bồi táng cùng ngươi!”
Dứt lời, Diệp Lâm Đào đứng lên thất thần rời đi.
Diệp Thần phi nước mắt giàn dụa: “Không, con không để Diệp gia có mệnh hệ gì, tuyệt đối không!”
Như Mộng vội vã bước vào, sắc mặt có chút phức tạp: “Nương nương, Nhàn quý phi truyền người tới Phi Loan cung...”
Diệp Thần phi lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Nhất định là nàng ta đã phát giác rồi, bổn cung... chi bằng nhân cơ hội này, giẫm đạp nàng ta để trèo lên hậu vị!
Bình luận facebook