Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271
44271
Thanh Tâm điện
Vu Thức Vy giả làm Vệ Thời Ngộ, một thân trường bào màu xanh thẫm, trong tay cầm thùng thuốc, đi theo Lục An tới trước Long sàng.
Trong cung điện nguy nga tráng lệ, đồ sứ Kim Ngọc phát ra ánh sáng bảy sắc, lấp lánh khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Trên Long sàng, một nam nhân trung niên mặc đồ ngủ màu vàng sáng đang nhắm mắt, sắc mặt tái xanh. Lúc nghe thấy tiếng bước chân thì chầm chậm mở mắt ra, thì thào nói: “Vệ thái y tới rồi à.”
Vu Thức Vy quỳ xuống, chắp tay nói: “Vi thần thám kiến Hoàng thượng.”
Hoàng đế xua tay, nói: “Trẫm đột nhiên ngất đi, các thái y đều nói trẫm vất vả quá độ. Ngươi mau đến xem có phải không.”
Vu Thức Vy khom người đến trước mặt Hoàng thượng, quỳ xuống bắt mạnh, rồi đứng dậy khom lưng nói: “Hoàng thượng người thức khuya dậy sớm, vì nước lao lực, dẫn đến khí huyết không thông, tinh thần không đủ. Đúng là cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Vi thần nghe nói chân thái tử đã hoàn toàn khỏi rồi.”
Hoàng đế gật đầu: “Đây là công lao của ngươi. Ngươi y thuật cao minh, nếu đã có thể trị được chứng điên của Vinh Hoa, lại trị được chân của thái tử, công lao không nhỏ… Đã vậy, trẫm định sau khi Mẫn Thân vương thành hôn, và Đột quyết tiến cống lên triều thì đi Nam Hải Hành cung nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ngươi đi theo đi!"
Vu Thức Vi giả vờ kinh ngạc: “Hoàng thượng, người…”
“Chuyện này cứ quyết thế. Lục An, tiễn Vệ thái y về.”
Đi đến trước cửa cung, Lục An nói như thường: “Vệ thái y, Hoàng thượng ngoài lao lực qúa độ thì không sao chứ?”
Mắt Vu Thức Vi nhập nháy, giả vờ vô ý nhìn Lục An, chắp tay: “Bẩm công công, không sao, Hoàng thượng chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là sẽ khỏi thôi.”
Lục An gật đầu, cười nói: “Vậy được, ta cũng không tiện tiễn nữa, Vệ thái y đi cẩn thận.”
Vu Thức Vy quay đầu nhìn bóng của Lục An, vì sao khi hắn hỏi nàng bệnh của Hoàng đế thì vẻ mặt lại quái lạ như thế?
Lúc sắp đến cổng Hoàng Cung thì gặp một nam tử mặc y phục màu đen, dáng người thẳng tắp đi đến. Vẻ mặt người đó lạnh lùng, khí chất phi phàm, con ngươi sắc như ưng bắn ra tia ép bức, không phải Thượng Quan Cửu U thì là ai đây?
Vu Thức Vi cúi đầu, lúc đi đến cạnh hắn thì cung kính hành lễ, dùng giọng nam tử khàn khàn nói: “Hạ quan tham kiến Nhiếp Chính vương.”
Thượng Quan Cửu U không thèm để ý, chỉ lướt ánh mắt qua nàng rồi đi vào trong cung. Vu Thức Vi âm thầm thở phào, nhấc chân đi ra bên ngoài, nhưng vừa đi hai bước thì đằng sau vang lên tiếng nói lạnh lùng: “Đứng lại.”
Mắt Vu Thức Vy run lên, quay người lại cung kính hành lễ: “Không biết vương gia có gì phân phó?”
Thượng Quan Cửu U dời bước đi đến, cúi đầu quan sát nàng thật kĩ mới lạnh lùng nói: “Bổn vương thường xuyên mất ngủ, có thuốc nào trị được không?”
“Có ạ!”
Vu Thức Vi trả lời, rồi quỳ xuống mở hòm thuốc, lấy ra một bình sứ màu đỏ: “Đây là thuốc an thần, sáng tối uống một viên. Lúc nào ngủ ngon được thì có thể dừng uống.”
Thượng Quan Cửu U nhíu mày nhận thuốc, ánh mắt xẹt qua tia nghi ngờ, không biết vì sao mà hắn nhìn thấy bóng dáng Vu Thức Vy từ trên người lão nam nhân này. Hừ, hắn nhất định là điên rồi!
“Ngươi tên là gì?” Thượng Quan Cửu U tùy tiện hỏi.
Vu Thức Vi rũ mắt cung kính trả lời: “Vi thần Vệ Thời Ngộ.”
“Biết rồi, ngươi đi đi.”
“Vi thần cáo lui.”
Vu Thức Vy quay người định đi thì lại thấy Thượng Quan Cửu U nhanh chóng giơ chân ra, vấp một cái liền ngã thẳng xuống dưới đất.
“Soạt” một tiếng, bình thuốc trong hòm rơi đầy ra đất.
Vu Thức Vy nằm dưới đất, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi. Thượng Quan Cửu U đáng chết, chẳng lẽ nhận ra nàng rồi sao?
“Vương gia, người có ý gì vậy?” Vu Thức Vy nhịn đau đứng dậy, vừa nhặt đồ vừa tức giận hỏi.
Thượng Quan Cửu U cười lạnh: “Xin lỗi, chân bổn vương bị trơn, Vệ Thái y không sao chứ?”
Thượng Quan Cửu U vừa nói vừa đưa tay dìu Vu Thức Vy, ánh mắt sắc bén thăm dò nhìn chằm chằm nàng, cảm giác quen thuộc càng ngày càng mạnh. Hắn biết người này, nhất định biết…
Vu Thức Vy ngạc nhiên nhìn hắn, dưới đáy mắt không có sự lo lắng, trừ thản nhiên thì còn có tia hoảng sợ: “Thần không sao.”
Nhìn chằm chằm hồi lâu, khi quan lại xung quanh đi về từng tốp một thì Thượng Quan Cửu U mới buông Vu Thức Vy ra, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ mình ảo giác sao?”
“Ngươi đi đi!” Thượng Quan Cửu U buông tay Vu Thức Vy, không do dự nữa mà đi vào trong cung.
Vu Thức Vy âm thầm thở phào, nhặt bình lọ rồi rời khỏi cung…
Trong Vương phủ, Vy Nguyệt Các. Hàn Giang Nguyệt đang chất vấn Hàm Yên, Điểm Nguyệt và Tiểu Ninh: “Vy nhi đâu? Nàng lại giấu bổn vương đi làm gì rồi? Nói mau, nếu xảy ra chuyện, bổn vương sẽ không tha cho các ngươi…”
“Vương gia, tiểu thư đi thắp hương, chắc sắp về rồi.”
“Nói láo, thắp hương mà không thể nói với bổn vương một tiếng?”
“Giang Nguyệt, ta về rồi.” Người chưa thấy đã nghe thấy giọng, âm thanh mát lành như ngọc.
Lời chưa dứt đã thấy mĩ nhân mặc y phục màu mật ong đi tới, làn váy dài lay động phấp phơ, tinh xảo xinh đẹp, bay bay theo từng bước chân của nàng.
Tóc dài của nàng có một nửa được buộc cao, cắm một đôi châm ngọc bích Linh Lung Bát Bảo. Một nửa còn lại thả xuống như suối bạc, dài tới tận eo. Tóc đen như phát sáng, trong đó có điểm xuyết chân châu, óng ánh rực rỡ vô cùng.
Chỉ một mái tóc đã xinh đẹp vô cùng.
Nàng mỉm cười, lộ ra vài chiếc răng trắng, ưu nhã tự nhiên, thần thái phiêu dật.
Ngũ quan tinh tế như như mặt trăng mùa thu, sắc hoa mùa xuân. Mỹ lệ vô cùng. Dáng vẻ tươi tắn, mê hoặc tận tâm can!
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt sáng lên, nhanh chóng tiến lên, nắm lấy tay nàng hỏi: “Nàng đi đâu vậy?”
Nhìn ánh mắt u oán của hắn, Vu Thức Vi không khỏi nghĩ đến dáng vẻ hắn đóng giả phụ nữ mang thai đêm đó, liền bật cười: “Ha ha…”
“Nàng cười gì?” Hàn Giang Nguyệt nổi da gà, vì sao hắn lại cảm thấy nàng đang nghĩ đến dáng vẻ mất mặt nhất của hắn rồi cười nhỉ?
“Mấy người các ngươi lui xuống đi.” Hàn Giang Nguyệt phất tay với ba người Hàm Yên. Ba nha hoàn nhìn nhau rồi nhanh chóng lùi xuống, lúc đi còn không quên đóng cửa.
Không khí trong phòng nhất thời trở nên căng thẳng, Vu Thức Vy ngẩng mặt nhìn ánh mắt nguy hiểm của y, nụ cười tắt ngấm: “Ta…”
Vừa nói một chữ thì trước mắt lóe lên, cả người đảo lộn, nàng bị y ôm lấy ném lên chiếc giường mềm mại.
Chốc lát, một thân hình cao to tráng kiện đã đè ép lên người nàng, âm thanh trầm thấp mê hoặc nói bên tai nàng: “Biết cách tốt nhất mà nam nhân muốn trừng phạt nữ tử hắn yêu nhất là gì không?”
Ánh mắt Vi Thức Vy cứng lại, một dự cảm không lành dâng lên: “Giang Nguyệt ~”
Âm thanh mê hoặc lại lần nữa truyền vào tai, như biến thành dòng điện lướt qua tim, mang đến từng trận tê dại: “Đó chính là khiến nàng ta không xuống được giường, không khép được chân…”
Rèm giường buông xuống, che đi cảnh xuân vô hạn bên trong.
Những ngày chìm trong cảnh xuân cứ thế đi qua từng ngày. Chớp mắt đã là nửa tháng sau, ngày 18 tháng 10. Là ngày lành mà Hàn Giang Nguyệt lấy Vương phi và Trắc phi.
Sáng sớm kèn trống tưng bừng, pháo hoa rộn ràng, ảnh sắc vô cùng náo nhiệt.
Vu Thức Vy đứng dậy mặc hỉ phục cho Hàn Giang Nguyệt. Thấy dáng vẻ vẫn cứ lạnh băng của y, nàng không nhịn được xoa đầu y, cười nói: “Đừng xị mặt thế chứ. Hôm nay chính là ngày lành chúng ta phản kích mà.”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt lướt qua tia do dự: “Lỡ chúng ta thất bại thì hai nữ nhân kia sẽ vào tới cửa.”
“Vào cửa?” Vu Thức Vi hơi buồn cười mà bám lấy cổ Hàn Giang Nguyệt, cười đến mức quyến rũ mê hồn: “Nam nhân của Vy Thức Vy ta, ai cũng đừng hòng cướp đi.”
Lúc này, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng người cao giọng hô: “Hoàng thượng giá đáo, Hoàng thượng giá đáo.”
Vu Thức Vy cùng Hàn Giang Nguyệt nhìn nhau, sau đó nàng chỉnh sửa lại dáng vẻ cho hắn: “Hoàng thượng đến rồi, chàng mau ra đi, ta dịch dung.”
Vu Thức Vy dễ dàng nhanh chóng giả trang thành người hầu, rồi yên lặng đi đến chính sảnh.
Trong chính sảnh sớm đã đầy người. Hai người ngồi ở vị trí cao nhất đương nhiên là Hoàng đế và Hoàng hậu, ngồi bên trái lần lượt là Thượng Quan Cửu U, Chử Tuyết, thái tử, Tĩnh thân vương Thượng Quan Mặc.
Mà chỗ ngồi bên phải…
Ngồi bên phải có một nam một nữ, hai người mặc cẩm y hoa lệ. Nữ thì xinh đẹp tuyệt diễm, đầy đầu cài châu ngọc, khoan thai cao quý, không quá ba mươi. Nam ước chừng tứ tuần, dung mạo anh tuấn, uy phong đường đường, quanh người tản ra khí tức thành thục ổn trọng, có thể nhìn ra lúc trẻ là một công tử phong độ ngời ngời.
Ánh mắt Vu Thức Vy dừng lại một lát, họ là ai? Nhìn thì có vẻ là phu thê.
Hàn Giang Nguyệt cũng nghi ngờ nhìn hai người này, ấn tượng đầu tiên là không quen biết!
Thượng Quan Cửu U đứng dậy đi đến bên Hàn Giang Nguyệt, làm ra dáng vẻ giới thiệu: “Mẫn thân vương, đây là nhạc phụ nhạc mẫu của ngươi. Lão gia và phu nhân của Bách Lý Thế gia.”
Thanh Tâm điện
Vu Thức Vy giả làm Vệ Thời Ngộ, một thân trường bào màu xanh thẫm, trong tay cầm thùng thuốc, đi theo Lục An tới trước Long sàng.
Trong cung điện nguy nga tráng lệ, đồ sứ Kim Ngọc phát ra ánh sáng bảy sắc, lấp lánh khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Trên Long sàng, một nam nhân trung niên mặc đồ ngủ màu vàng sáng đang nhắm mắt, sắc mặt tái xanh. Lúc nghe thấy tiếng bước chân thì chầm chậm mở mắt ra, thì thào nói: “Vệ thái y tới rồi à.”
Vu Thức Vy quỳ xuống, chắp tay nói: “Vi thần thám kiến Hoàng thượng.”
Hoàng đế xua tay, nói: “Trẫm đột nhiên ngất đi, các thái y đều nói trẫm vất vả quá độ. Ngươi mau đến xem có phải không.”
Vu Thức Vy khom người đến trước mặt Hoàng thượng, quỳ xuống bắt mạnh, rồi đứng dậy khom lưng nói: “Hoàng thượng người thức khuya dậy sớm, vì nước lao lực, dẫn đến khí huyết không thông, tinh thần không đủ. Đúng là cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Vi thần nghe nói chân thái tử đã hoàn toàn khỏi rồi.”
Hoàng đế gật đầu: “Đây là công lao của ngươi. Ngươi y thuật cao minh, nếu đã có thể trị được chứng điên của Vinh Hoa, lại trị được chân của thái tử, công lao không nhỏ… Đã vậy, trẫm định sau khi Mẫn Thân vương thành hôn, và Đột quyết tiến cống lên triều thì đi Nam Hải Hành cung nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ngươi đi theo đi!"
Vu Thức Vi giả vờ kinh ngạc: “Hoàng thượng, người…”
“Chuyện này cứ quyết thế. Lục An, tiễn Vệ thái y về.”
Đi đến trước cửa cung, Lục An nói như thường: “Vệ thái y, Hoàng thượng ngoài lao lực qúa độ thì không sao chứ?”
Mắt Vu Thức Vi nhập nháy, giả vờ vô ý nhìn Lục An, chắp tay: “Bẩm công công, không sao, Hoàng thượng chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là sẽ khỏi thôi.”
Lục An gật đầu, cười nói: “Vậy được, ta cũng không tiện tiễn nữa, Vệ thái y đi cẩn thận.”
Vu Thức Vy quay đầu nhìn bóng của Lục An, vì sao khi hắn hỏi nàng bệnh của Hoàng đế thì vẻ mặt lại quái lạ như thế?
Lúc sắp đến cổng Hoàng Cung thì gặp một nam tử mặc y phục màu đen, dáng người thẳng tắp đi đến. Vẻ mặt người đó lạnh lùng, khí chất phi phàm, con ngươi sắc như ưng bắn ra tia ép bức, không phải Thượng Quan Cửu U thì là ai đây?
Vu Thức Vi cúi đầu, lúc đi đến cạnh hắn thì cung kính hành lễ, dùng giọng nam tử khàn khàn nói: “Hạ quan tham kiến Nhiếp Chính vương.”
Thượng Quan Cửu U không thèm để ý, chỉ lướt ánh mắt qua nàng rồi đi vào trong cung. Vu Thức Vi âm thầm thở phào, nhấc chân đi ra bên ngoài, nhưng vừa đi hai bước thì đằng sau vang lên tiếng nói lạnh lùng: “Đứng lại.”
Mắt Vu Thức Vy run lên, quay người lại cung kính hành lễ: “Không biết vương gia có gì phân phó?”
Thượng Quan Cửu U dời bước đi đến, cúi đầu quan sát nàng thật kĩ mới lạnh lùng nói: “Bổn vương thường xuyên mất ngủ, có thuốc nào trị được không?”
“Có ạ!”
Vu Thức Vi trả lời, rồi quỳ xuống mở hòm thuốc, lấy ra một bình sứ màu đỏ: “Đây là thuốc an thần, sáng tối uống một viên. Lúc nào ngủ ngon được thì có thể dừng uống.”
Thượng Quan Cửu U nhíu mày nhận thuốc, ánh mắt xẹt qua tia nghi ngờ, không biết vì sao mà hắn nhìn thấy bóng dáng Vu Thức Vy từ trên người lão nam nhân này. Hừ, hắn nhất định là điên rồi!
“Ngươi tên là gì?” Thượng Quan Cửu U tùy tiện hỏi.
Vu Thức Vi rũ mắt cung kính trả lời: “Vi thần Vệ Thời Ngộ.”
“Biết rồi, ngươi đi đi.”
“Vi thần cáo lui.”
Vu Thức Vy quay người định đi thì lại thấy Thượng Quan Cửu U nhanh chóng giơ chân ra, vấp một cái liền ngã thẳng xuống dưới đất.
“Soạt” một tiếng, bình thuốc trong hòm rơi đầy ra đất.
Vu Thức Vy nằm dưới đất, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi. Thượng Quan Cửu U đáng chết, chẳng lẽ nhận ra nàng rồi sao?
“Vương gia, người có ý gì vậy?” Vu Thức Vy nhịn đau đứng dậy, vừa nhặt đồ vừa tức giận hỏi.
Thượng Quan Cửu U cười lạnh: “Xin lỗi, chân bổn vương bị trơn, Vệ Thái y không sao chứ?”
Thượng Quan Cửu U vừa nói vừa đưa tay dìu Vu Thức Vy, ánh mắt sắc bén thăm dò nhìn chằm chằm nàng, cảm giác quen thuộc càng ngày càng mạnh. Hắn biết người này, nhất định biết…
Vu Thức Vy ngạc nhiên nhìn hắn, dưới đáy mắt không có sự lo lắng, trừ thản nhiên thì còn có tia hoảng sợ: “Thần không sao.”
Nhìn chằm chằm hồi lâu, khi quan lại xung quanh đi về từng tốp một thì Thượng Quan Cửu U mới buông Vu Thức Vy ra, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ mình ảo giác sao?”
“Ngươi đi đi!” Thượng Quan Cửu U buông tay Vu Thức Vy, không do dự nữa mà đi vào trong cung.
Vu Thức Vy âm thầm thở phào, nhặt bình lọ rồi rời khỏi cung…
Trong Vương phủ, Vy Nguyệt Các. Hàn Giang Nguyệt đang chất vấn Hàm Yên, Điểm Nguyệt và Tiểu Ninh: “Vy nhi đâu? Nàng lại giấu bổn vương đi làm gì rồi? Nói mau, nếu xảy ra chuyện, bổn vương sẽ không tha cho các ngươi…”
“Vương gia, tiểu thư đi thắp hương, chắc sắp về rồi.”
“Nói láo, thắp hương mà không thể nói với bổn vương một tiếng?”
“Giang Nguyệt, ta về rồi.” Người chưa thấy đã nghe thấy giọng, âm thanh mát lành như ngọc.
Lời chưa dứt đã thấy mĩ nhân mặc y phục màu mật ong đi tới, làn váy dài lay động phấp phơ, tinh xảo xinh đẹp, bay bay theo từng bước chân của nàng.
Tóc dài của nàng có một nửa được buộc cao, cắm một đôi châm ngọc bích Linh Lung Bát Bảo. Một nửa còn lại thả xuống như suối bạc, dài tới tận eo. Tóc đen như phát sáng, trong đó có điểm xuyết chân châu, óng ánh rực rỡ vô cùng.
Chỉ một mái tóc đã xinh đẹp vô cùng.
Nàng mỉm cười, lộ ra vài chiếc răng trắng, ưu nhã tự nhiên, thần thái phiêu dật.
Ngũ quan tinh tế như như mặt trăng mùa thu, sắc hoa mùa xuân. Mỹ lệ vô cùng. Dáng vẻ tươi tắn, mê hoặc tận tâm can!
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt sáng lên, nhanh chóng tiến lên, nắm lấy tay nàng hỏi: “Nàng đi đâu vậy?”
Nhìn ánh mắt u oán của hắn, Vu Thức Vi không khỏi nghĩ đến dáng vẻ hắn đóng giả phụ nữ mang thai đêm đó, liền bật cười: “Ha ha…”
“Nàng cười gì?” Hàn Giang Nguyệt nổi da gà, vì sao hắn lại cảm thấy nàng đang nghĩ đến dáng vẻ mất mặt nhất của hắn rồi cười nhỉ?
“Mấy người các ngươi lui xuống đi.” Hàn Giang Nguyệt phất tay với ba người Hàm Yên. Ba nha hoàn nhìn nhau rồi nhanh chóng lùi xuống, lúc đi còn không quên đóng cửa.
Không khí trong phòng nhất thời trở nên căng thẳng, Vu Thức Vy ngẩng mặt nhìn ánh mắt nguy hiểm của y, nụ cười tắt ngấm: “Ta…”
Vừa nói một chữ thì trước mắt lóe lên, cả người đảo lộn, nàng bị y ôm lấy ném lên chiếc giường mềm mại.
Chốc lát, một thân hình cao to tráng kiện đã đè ép lên người nàng, âm thanh trầm thấp mê hoặc nói bên tai nàng: “Biết cách tốt nhất mà nam nhân muốn trừng phạt nữ tử hắn yêu nhất là gì không?”
Ánh mắt Vi Thức Vy cứng lại, một dự cảm không lành dâng lên: “Giang Nguyệt ~”
Âm thanh mê hoặc lại lần nữa truyền vào tai, như biến thành dòng điện lướt qua tim, mang đến từng trận tê dại: “Đó chính là khiến nàng ta không xuống được giường, không khép được chân…”
Rèm giường buông xuống, che đi cảnh xuân vô hạn bên trong.
Những ngày chìm trong cảnh xuân cứ thế đi qua từng ngày. Chớp mắt đã là nửa tháng sau, ngày 18 tháng 10. Là ngày lành mà Hàn Giang Nguyệt lấy Vương phi và Trắc phi.
Sáng sớm kèn trống tưng bừng, pháo hoa rộn ràng, ảnh sắc vô cùng náo nhiệt.
Vu Thức Vy đứng dậy mặc hỉ phục cho Hàn Giang Nguyệt. Thấy dáng vẻ vẫn cứ lạnh băng của y, nàng không nhịn được xoa đầu y, cười nói: “Đừng xị mặt thế chứ. Hôm nay chính là ngày lành chúng ta phản kích mà.”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt lướt qua tia do dự: “Lỡ chúng ta thất bại thì hai nữ nhân kia sẽ vào tới cửa.”
“Vào cửa?” Vu Thức Vi hơi buồn cười mà bám lấy cổ Hàn Giang Nguyệt, cười đến mức quyến rũ mê hồn: “Nam nhân của Vy Thức Vy ta, ai cũng đừng hòng cướp đi.”
Lúc này, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng người cao giọng hô: “Hoàng thượng giá đáo, Hoàng thượng giá đáo.”
Vu Thức Vy cùng Hàn Giang Nguyệt nhìn nhau, sau đó nàng chỉnh sửa lại dáng vẻ cho hắn: “Hoàng thượng đến rồi, chàng mau ra đi, ta dịch dung.”
Vu Thức Vy dễ dàng nhanh chóng giả trang thành người hầu, rồi yên lặng đi đến chính sảnh.
Trong chính sảnh sớm đã đầy người. Hai người ngồi ở vị trí cao nhất đương nhiên là Hoàng đế và Hoàng hậu, ngồi bên trái lần lượt là Thượng Quan Cửu U, Chử Tuyết, thái tử, Tĩnh thân vương Thượng Quan Mặc.
Mà chỗ ngồi bên phải…
Ngồi bên phải có một nam một nữ, hai người mặc cẩm y hoa lệ. Nữ thì xinh đẹp tuyệt diễm, đầy đầu cài châu ngọc, khoan thai cao quý, không quá ba mươi. Nam ước chừng tứ tuần, dung mạo anh tuấn, uy phong đường đường, quanh người tản ra khí tức thành thục ổn trọng, có thể nhìn ra lúc trẻ là một công tử phong độ ngời ngời.
Ánh mắt Vu Thức Vy dừng lại một lát, họ là ai? Nhìn thì có vẻ là phu thê.
Hàn Giang Nguyệt cũng nghi ngờ nhìn hai người này, ấn tượng đầu tiên là không quen biết!
Thượng Quan Cửu U đứng dậy đi đến bên Hàn Giang Nguyệt, làm ra dáng vẻ giới thiệu: “Mẫn thân vương, đây là nhạc phụ nhạc mẫu của ngươi. Lão gia và phu nhân của Bách Lý Thế gia.”
Bình luận facebook