Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 275
44275
Hoàng cung.
Trên con đường trong cung, ngoại trừ ánh sáng vàng từ những ngọn nến phát ra thì hoàn toàn vắng vẻ, chẳng có một ai. Cả một sự yên tĩnh bao trùm, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ vang lên.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn bức tường cao của Phi Loan cung, đôi mắt ông chứa đầy khổ sở và tang thương không nói thành lời. Tĩnh Tuyết, sao nàng lại đối xử với trẫm như vậy? Vì sao lại khiến bản thân bị nhốt vào trong thâm cung lạnh lẽo đó mà không chịu ra ngoài? Chẳng lẽ nàng ghét trẫm đến vậy sao?
20 năm rồi, ròng rã 20 năm rồi, trái tim nóng rực của trẫm cuối cùng vẫn không thể làm tan chảy trái tim sắt đá của nàng sao?
Ngày đó khi hoàng hậu sảy thai, nàng không giải thích gì mà cứ thế thừa nhận, gánh hết mọi tội lỗi. Thậm chí còn chủ động yêu cầu bị phạt vào lãnh cung, tình nguyện cả đời không ra ngoài.
Nàng chọn bị giam cầm mình suốt đời, từ bỏ chấp niệm cuối cùng, cũng vứt bỏ tình yêu trẫm dành cho nàng.
Một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên, sau đó là một tiếng bẩm báo rất nhỏ: “Hoàng thượng, đã tìm thấy Lan Y quận chúa và Bách Lý cô nương, nhưng mà...”
Hoàng thượng che giấu mọi cảm xúc vừa rồi, thay thế bằng sự lạnh lùng: “Nhưng mà sao?”
“Vương phủ Vân Nam và gia chủ Bách Lý không chỉ không thừa nhận tội của họ mà còn cắn ngược lại, nói là có người hãm hại, muốn xin hoàng thượng điều tra chân tướng rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho con gái của họ.”
“Hừ!” Hoàng đế hừ lạnh, phất tay áo nói: “Giao chuyện này cho Hình Bộ xử lý, đừng đến làm phiền trẫm nữa. Ngày mốt sứ giả Đột Quyết sẽ đến, bảo Lễ Bộ chuẩn bị chu đáo, ngoài ra...”
Hoàng đế hạ thấp giọng: “Cho dù có phải đào hết ba tấc đất trong phủ Mẫn Thân vương thì cũng phải tìm cho ra Vu Thức Vy cho trẫm. Dám làm mất uy nghiêm của trẫm ngay trước mặt triều đường, trẫm tuyệt đối không tha!”
“Nhưng hoàng thượng, phủ Mẫn Thân vương phòng vệ nghiêm ngặt, người của chúng ta đừng nói là đi vào, ngay đến vòng ngoài còn chưa vào được nữa. Hơn nữa còn có thế lực các nơi dòm ngó, không tiện làm.”
“Ngu xuẩn! Lén lút không được thì cứ quang minh chính đại mà làm. Vương phủ lớn như vậy, thể nào cũng cần gia đinh nô tỳ...”
“Vâng, nô tài đi làm ngay.”
Phủ Mẫn Thân vương.
Hàn Giang Nguyệt tâm trạng cực tốt ôm Vu Thức Vy cùng chơi xích đu trong vườn hoa. Hai người một người thích mặc đồ trắng, một người thích mặc đồ đỏ, đỏ trắng đan xen, dường như đã trở thành màu sắc tiêu biểu của họ.
Tà váy màu đỏ tươi tung bay trong gió trông như đóa hoa bỉ ngạn quyến rũ, thần bí.
Hai tay Vu Thức Vy nắm lấy sợi dây hai bên, trong mắt lóe lên tia nghịch ngợm: “Giang Nguyệt, chàng nói xem nếu giờ ta buông tay ra thì hai chúng ta có ngã xuống không?”
Hàn Giang Nguyệt cúi đầu nhìn Vu Thức Vy, tham lam ngửi mùi thơm trên tóc nàng, nhắm mắt nói: “Đương nhiên rồi...”
Tiếng “A!” còn chưa kịp hét lên thì đột nhiên cả ngươi như bay lên. Hai người văng ra khỏi xích đu và hướng thẳng về phía bãi cỏ trên đất.
Hàn Giang Nguyệt trợn tròn mắt, thậm chí không hề suy nghĩ mà theo bản năng ôm chặt Vu Thức Vy vào lòng bảo vệ, xoay người lại để y nằm bên dưới, để y tiếp đất trước nàng.
Nhưng cơn đau y dự liệu trong đầu không hề truyền đến, ngược lại sau lưng y lại cảm giác được sự mềm mại.
Hàn Giang Nguyệt kinh ngạc sờ thảm cỏ dại dày sau lưng. Thế nhưng khi sờ rồi y mới phát hiện đó không phải là cỏ dại mà là cỏ Ngưu Mao được sơ chế. Hơn nữa chỗ họ rơi xuống còn nhô cao lên, dường như ở bên dưới có chèn thêm gì đó.
Hàn Giang Nguyệt nhìn Vu Thức Vy, thấy mặt mày nàng đầy ý cười thì liền hiểu, nàng cố ý!
Vu Thức Vy kéo y đứng dậy, cười nói: “Xích đu này là quà ta tặng cho Tiêu Ly. Trẻ con chơi đùa khó tránh có lúc nắm không chắc dây đu nên ta đã phủ sẵn cỏ Ngưu Mao có lót chăn đệm bên dưới. Như vậy sẽ không ngã bị thương.”
Cú đẩy vừa rồi chỉ là muốn thử xem hiệu quả của nó thế nào thôi. Nhưng không ngờ chuyện bảo vệ nàng đã trở thành một loại bản năng của y. Bản năng là gì? Là ở trong lòng y, nàng còn quan trọng hơn cả bản thân y.
“Nàng lại có thể suy nghĩ chu đáo như vậy.” Hàn Giang Nguyệt dịu dàng ôm Vu Thức Vy vào lòng, trái tim y như mềm đi: “Tiêu Ly có nàng yêu thương như vậy, nó sẽ rất hạnh phúc.”
Vu Thức Vy vòng tay quanh cổ y, nhìn thẳng vào mắt y, hỏi nghiêm túc: “Tiêu Ly thật sự không phải con trai chàng?”
Hàn Giang Nguyệt giơ ba ngón tay lên trời thề nghiêm túc: “Ta thật sự không có con trai. Nếu dám lừa nàng, ta sẽ bị trời...”
Vu Thức Vy dùng tay chặn miệng y lại, mỉm cười nói: “Biết rồi.”
Thật ra nàng chưa từng nghi ngờ y.
Dù lần đầu tiên lúc nàng nhìn thấy khuôn mặt được rửa sạch sẽ của Tiêu Ly, trong lòng nàng có kinh ngạc, có không nói nên lời, nhưng chưa từng nghi ngờ. Vì... nàng tin y.
Hàn Giang Nguyệt cho rằng Vu Thức Vy đến giờ vẫn không tin nên gấp gáp giải thích: “Vy Nhi, ta... ta... ta luôn thủ thân như ngọc. Lần đầu của ta là nàng, không thể có con trai được.”
Lần... lần đầu là nàng?
Mặt Vu Thức Vy đỏ bừng, người này sao lại nói trắng trợn ra thế?
Thật là mặt dày mà.
Vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Lộc Nguyệt xuất hiện ở một góc không xa, ôm quyền nói: “Vương phi, thuộc hạ đã theo lời dặn của người mà khiêu khích tạo nên mâu thuẫn giữa vương phủ Vân Nam và Bách Lý thế gia với hoàng thượng. Hiện tại hai bên đang ồn ào đòi hoàng thượng trả lại sự trong sạch cho họ. Hơn nữa... Bách Lý lão gia còn âm thầm kích động bách tính, nói người căn bản không phải bị thiên hoa mà chết gì cả mà là đắc tội với hoàng thượng nên đã bị hoàng thượng mưu hại tính mạng, thề phải lấy lại công bằng cho người.”
Vu Thức Vy lùi một bước tách khỏi cái ôm của Hàn Giang Nguyệt, trong mắt lóe lên vẻ mỉa mai: “Ngày mốt đoàn sứ thần Đột Quyết sẽ đến kinh thành. Hoàng thượng bận rộn chính sự, không rảnh để ý chuyện này, chắc chắn sẽ giao cho Hình Bộ xử lý.”
Lộc Nguyệt gật đầu: “Vương phi tính toán như thần, thuộc hạ vừa định bẩm chuyện này đây. Hoàng thượng đã giao án này cho Hình Bộ, còn hạ lệnh dù có phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm cho ra người, vậy nên vương phi phải cẩn thận.”
“Hắn muốn tấn công, đương nhiên ta biết phòng thủ.”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt ai oán: “Vậy nên nàng lại muốn rời khỏi ta đúng không?”
Vu Thức Vy ngẩng đầu lên hôn lên môi hắn, lấy lòng nói: “Phu quân của ta quả nhiên thông minh hơn người.”
Hàn Giang Nguyệt bế bổng Vu Thức Vy lên, nói với Lộc Nguyệt: “Tăng cường phòng vệ, một con ruồi cũng không được bay lọt. Chút nữa bổn vương và vương phi cần phải cùng nhau bàn luận về cuộc sống, có thể sẽ phải bàn luận suốt đêm. Các ngươi không được phép làm phiền, ai đến thì bổn vương chém người đó.”
“Bàn luận về cuộc sống?” Lộc Nguyệt khó hiểu hỏi lại.
Vu Thức Vy cắn môi chôn mặt vào bả vai Hàn Giang Nguyệt, mặt mũi đỏ bừng. Tên nam nhân không biết xấu hổ này, nói chuyện sao mà ẩn ý vậy chứ?
Hai ngày trôi qua trong chớp mắt. Mới sáng sớm, thái tử đã phải hộ tống Ung Thân vương Hách Liên Thành và Việt vương Hách Liên Khanh cùng đoàn sứ thần Đột Quyết vào hoàng cung.
Một quốc yến như yến tiệc tiếp đón sứ giả nước khác, đương nhiên bá quan văn võ trong triều đều phải có mặt. Mà Vu Thức Vy thân là thái y được hoàng đế tin tưởng nhất cũng phá lệ được mời đến.
Yến hội được sắp xếp tại Dao Tiên điện nằm ở phía đông nam hoàng cung, cách Trung cung khá gần. Đã sang đầu đông, các loài hoa đều rơi rụng, Hoa Phòng đành dùng những chậu cây xanh để trang trí yến hội.
Trên yên hội, bàn tiệc được sắp đặt nghiêm ngặt theo địa vị người ngồi. Trên mỗi chiếc bàn nhỏ đẹp đẽ đều có chén vàng đĩa bạc, còn có một ít điểm tâm hạt dưa tươi ngon. Vừa nhìn đã thấy xa hoa cực kì.
Bá quan và các mệnh phụ lần lượt xuất hiện rồi tìm vị trí thuộc về mình mà ngồi xuống. Có người đã tụ tập lại tán ngẫu, có người đã tự mình uống trước. Ánh nến lập lòe, không khí dần náo nhiệt lên.
Vu Thức Vy ngồi ở một góc ít người để ý, tự mình uống rượu, yên lặng tựa như không hề tồn tại.
Lúc này, thái giám ở cửa đột nhiên cao giọng hô: “Hoàng thượng giá đáo, hoàng hậu giá đáo, Mẫn Thân vương đến, Nhiếp chính vương đến.”
Mọi người trong điện đều đứng dậy hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Đế hậu vào chỗ, mặt mày vui vẻ nói: “Chư vị ái khanh bình thân.”
“Tạ hoàng thượng.”
Vu Thức Vy và mọi người đều ổn định chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng chứa ý cười.
Hôm nay y mặc một bộ mãng bào màu bạc, đai lưng chạm ngọc, tóc buộc trong ngọc quan, khí độ bất phàm, tuấn lãng rạng ngời. Y vừa xuất hiện đã thu hút không ít ánh mắt của thiếu phụ trẻ tuổi và các tiểu cung nữ. Trông y đúng là một chín một mười với Thượng Quan Cửu U anh tuấn lạnh lùng toàn thân màu đen đi bên cạnh.
Y vô tình hoặc cố ý nhìn nàng, trong đáy mắt chất chứa nỗi nhớ nhung hai ngày qua.
Vu Thức Vy nhíu mày, trừng mắt một cái với y, ý muốn nói: Không cho nhìn như thế nữa.
Ánh mắt của y quá đỗi dịu dàng, còn nàng hiện tại chỉ là một nam nhân già cỗi. Nếu có người cố tình chú ý tìm tòi thì sẽ lộ mất.
Hàn Giang Nguyệt nhận được ánh mắt cảnh cáo của Vu Thức Vy, sa sầm nét mặt dời tầm mắt. Nàng bỏ rơi y hai ngày, giờ còn không cho nhìn?
Lại một tiếng cao vút cất lên: “Thái tử đến, Ung Thân vương đến, Việt vương đến, Tĩnh Thân vương đến, Thụy vương đến.”
Hoàng cung.
Trên con đường trong cung, ngoại trừ ánh sáng vàng từ những ngọn nến phát ra thì hoàn toàn vắng vẻ, chẳng có một ai. Cả một sự yên tĩnh bao trùm, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ vang lên.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn bức tường cao của Phi Loan cung, đôi mắt ông chứa đầy khổ sở và tang thương không nói thành lời. Tĩnh Tuyết, sao nàng lại đối xử với trẫm như vậy? Vì sao lại khiến bản thân bị nhốt vào trong thâm cung lạnh lẽo đó mà không chịu ra ngoài? Chẳng lẽ nàng ghét trẫm đến vậy sao?
20 năm rồi, ròng rã 20 năm rồi, trái tim nóng rực của trẫm cuối cùng vẫn không thể làm tan chảy trái tim sắt đá của nàng sao?
Ngày đó khi hoàng hậu sảy thai, nàng không giải thích gì mà cứ thế thừa nhận, gánh hết mọi tội lỗi. Thậm chí còn chủ động yêu cầu bị phạt vào lãnh cung, tình nguyện cả đời không ra ngoài.
Nàng chọn bị giam cầm mình suốt đời, từ bỏ chấp niệm cuối cùng, cũng vứt bỏ tình yêu trẫm dành cho nàng.
Một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên, sau đó là một tiếng bẩm báo rất nhỏ: “Hoàng thượng, đã tìm thấy Lan Y quận chúa và Bách Lý cô nương, nhưng mà...”
Hoàng thượng che giấu mọi cảm xúc vừa rồi, thay thế bằng sự lạnh lùng: “Nhưng mà sao?”
“Vương phủ Vân Nam và gia chủ Bách Lý không chỉ không thừa nhận tội của họ mà còn cắn ngược lại, nói là có người hãm hại, muốn xin hoàng thượng điều tra chân tướng rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho con gái của họ.”
“Hừ!” Hoàng đế hừ lạnh, phất tay áo nói: “Giao chuyện này cho Hình Bộ xử lý, đừng đến làm phiền trẫm nữa. Ngày mốt sứ giả Đột Quyết sẽ đến, bảo Lễ Bộ chuẩn bị chu đáo, ngoài ra...”
Hoàng đế hạ thấp giọng: “Cho dù có phải đào hết ba tấc đất trong phủ Mẫn Thân vương thì cũng phải tìm cho ra Vu Thức Vy cho trẫm. Dám làm mất uy nghiêm của trẫm ngay trước mặt triều đường, trẫm tuyệt đối không tha!”
“Nhưng hoàng thượng, phủ Mẫn Thân vương phòng vệ nghiêm ngặt, người của chúng ta đừng nói là đi vào, ngay đến vòng ngoài còn chưa vào được nữa. Hơn nữa còn có thế lực các nơi dòm ngó, không tiện làm.”
“Ngu xuẩn! Lén lút không được thì cứ quang minh chính đại mà làm. Vương phủ lớn như vậy, thể nào cũng cần gia đinh nô tỳ...”
“Vâng, nô tài đi làm ngay.”
Phủ Mẫn Thân vương.
Hàn Giang Nguyệt tâm trạng cực tốt ôm Vu Thức Vy cùng chơi xích đu trong vườn hoa. Hai người một người thích mặc đồ trắng, một người thích mặc đồ đỏ, đỏ trắng đan xen, dường như đã trở thành màu sắc tiêu biểu của họ.
Tà váy màu đỏ tươi tung bay trong gió trông như đóa hoa bỉ ngạn quyến rũ, thần bí.
Hai tay Vu Thức Vy nắm lấy sợi dây hai bên, trong mắt lóe lên tia nghịch ngợm: “Giang Nguyệt, chàng nói xem nếu giờ ta buông tay ra thì hai chúng ta có ngã xuống không?”
Hàn Giang Nguyệt cúi đầu nhìn Vu Thức Vy, tham lam ngửi mùi thơm trên tóc nàng, nhắm mắt nói: “Đương nhiên rồi...”
Tiếng “A!” còn chưa kịp hét lên thì đột nhiên cả ngươi như bay lên. Hai người văng ra khỏi xích đu và hướng thẳng về phía bãi cỏ trên đất.
Hàn Giang Nguyệt trợn tròn mắt, thậm chí không hề suy nghĩ mà theo bản năng ôm chặt Vu Thức Vy vào lòng bảo vệ, xoay người lại để y nằm bên dưới, để y tiếp đất trước nàng.
Nhưng cơn đau y dự liệu trong đầu không hề truyền đến, ngược lại sau lưng y lại cảm giác được sự mềm mại.
Hàn Giang Nguyệt kinh ngạc sờ thảm cỏ dại dày sau lưng. Thế nhưng khi sờ rồi y mới phát hiện đó không phải là cỏ dại mà là cỏ Ngưu Mao được sơ chế. Hơn nữa chỗ họ rơi xuống còn nhô cao lên, dường như ở bên dưới có chèn thêm gì đó.
Hàn Giang Nguyệt nhìn Vu Thức Vy, thấy mặt mày nàng đầy ý cười thì liền hiểu, nàng cố ý!
Vu Thức Vy kéo y đứng dậy, cười nói: “Xích đu này là quà ta tặng cho Tiêu Ly. Trẻ con chơi đùa khó tránh có lúc nắm không chắc dây đu nên ta đã phủ sẵn cỏ Ngưu Mao có lót chăn đệm bên dưới. Như vậy sẽ không ngã bị thương.”
Cú đẩy vừa rồi chỉ là muốn thử xem hiệu quả của nó thế nào thôi. Nhưng không ngờ chuyện bảo vệ nàng đã trở thành một loại bản năng của y. Bản năng là gì? Là ở trong lòng y, nàng còn quan trọng hơn cả bản thân y.
“Nàng lại có thể suy nghĩ chu đáo như vậy.” Hàn Giang Nguyệt dịu dàng ôm Vu Thức Vy vào lòng, trái tim y như mềm đi: “Tiêu Ly có nàng yêu thương như vậy, nó sẽ rất hạnh phúc.”
Vu Thức Vy vòng tay quanh cổ y, nhìn thẳng vào mắt y, hỏi nghiêm túc: “Tiêu Ly thật sự không phải con trai chàng?”
Hàn Giang Nguyệt giơ ba ngón tay lên trời thề nghiêm túc: “Ta thật sự không có con trai. Nếu dám lừa nàng, ta sẽ bị trời...”
Vu Thức Vy dùng tay chặn miệng y lại, mỉm cười nói: “Biết rồi.”
Thật ra nàng chưa từng nghi ngờ y.
Dù lần đầu tiên lúc nàng nhìn thấy khuôn mặt được rửa sạch sẽ của Tiêu Ly, trong lòng nàng có kinh ngạc, có không nói nên lời, nhưng chưa từng nghi ngờ. Vì... nàng tin y.
Hàn Giang Nguyệt cho rằng Vu Thức Vy đến giờ vẫn không tin nên gấp gáp giải thích: “Vy Nhi, ta... ta... ta luôn thủ thân như ngọc. Lần đầu của ta là nàng, không thể có con trai được.”
Lần... lần đầu là nàng?
Mặt Vu Thức Vy đỏ bừng, người này sao lại nói trắng trợn ra thế?
Thật là mặt dày mà.
Vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Lộc Nguyệt xuất hiện ở một góc không xa, ôm quyền nói: “Vương phi, thuộc hạ đã theo lời dặn của người mà khiêu khích tạo nên mâu thuẫn giữa vương phủ Vân Nam và Bách Lý thế gia với hoàng thượng. Hiện tại hai bên đang ồn ào đòi hoàng thượng trả lại sự trong sạch cho họ. Hơn nữa... Bách Lý lão gia còn âm thầm kích động bách tính, nói người căn bản không phải bị thiên hoa mà chết gì cả mà là đắc tội với hoàng thượng nên đã bị hoàng thượng mưu hại tính mạng, thề phải lấy lại công bằng cho người.”
Vu Thức Vy lùi một bước tách khỏi cái ôm của Hàn Giang Nguyệt, trong mắt lóe lên vẻ mỉa mai: “Ngày mốt đoàn sứ thần Đột Quyết sẽ đến kinh thành. Hoàng thượng bận rộn chính sự, không rảnh để ý chuyện này, chắc chắn sẽ giao cho Hình Bộ xử lý.”
Lộc Nguyệt gật đầu: “Vương phi tính toán như thần, thuộc hạ vừa định bẩm chuyện này đây. Hoàng thượng đã giao án này cho Hình Bộ, còn hạ lệnh dù có phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm cho ra người, vậy nên vương phi phải cẩn thận.”
“Hắn muốn tấn công, đương nhiên ta biết phòng thủ.”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt ai oán: “Vậy nên nàng lại muốn rời khỏi ta đúng không?”
Vu Thức Vy ngẩng đầu lên hôn lên môi hắn, lấy lòng nói: “Phu quân của ta quả nhiên thông minh hơn người.”
Hàn Giang Nguyệt bế bổng Vu Thức Vy lên, nói với Lộc Nguyệt: “Tăng cường phòng vệ, một con ruồi cũng không được bay lọt. Chút nữa bổn vương và vương phi cần phải cùng nhau bàn luận về cuộc sống, có thể sẽ phải bàn luận suốt đêm. Các ngươi không được phép làm phiền, ai đến thì bổn vương chém người đó.”
“Bàn luận về cuộc sống?” Lộc Nguyệt khó hiểu hỏi lại.
Vu Thức Vy cắn môi chôn mặt vào bả vai Hàn Giang Nguyệt, mặt mũi đỏ bừng. Tên nam nhân không biết xấu hổ này, nói chuyện sao mà ẩn ý vậy chứ?
Hai ngày trôi qua trong chớp mắt. Mới sáng sớm, thái tử đã phải hộ tống Ung Thân vương Hách Liên Thành và Việt vương Hách Liên Khanh cùng đoàn sứ thần Đột Quyết vào hoàng cung.
Một quốc yến như yến tiệc tiếp đón sứ giả nước khác, đương nhiên bá quan văn võ trong triều đều phải có mặt. Mà Vu Thức Vy thân là thái y được hoàng đế tin tưởng nhất cũng phá lệ được mời đến.
Yến hội được sắp xếp tại Dao Tiên điện nằm ở phía đông nam hoàng cung, cách Trung cung khá gần. Đã sang đầu đông, các loài hoa đều rơi rụng, Hoa Phòng đành dùng những chậu cây xanh để trang trí yến hội.
Trên yên hội, bàn tiệc được sắp đặt nghiêm ngặt theo địa vị người ngồi. Trên mỗi chiếc bàn nhỏ đẹp đẽ đều có chén vàng đĩa bạc, còn có một ít điểm tâm hạt dưa tươi ngon. Vừa nhìn đã thấy xa hoa cực kì.
Bá quan và các mệnh phụ lần lượt xuất hiện rồi tìm vị trí thuộc về mình mà ngồi xuống. Có người đã tụ tập lại tán ngẫu, có người đã tự mình uống trước. Ánh nến lập lòe, không khí dần náo nhiệt lên.
Vu Thức Vy ngồi ở một góc ít người để ý, tự mình uống rượu, yên lặng tựa như không hề tồn tại.
Lúc này, thái giám ở cửa đột nhiên cao giọng hô: “Hoàng thượng giá đáo, hoàng hậu giá đáo, Mẫn Thân vương đến, Nhiếp chính vương đến.”
Mọi người trong điện đều đứng dậy hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Đế hậu vào chỗ, mặt mày vui vẻ nói: “Chư vị ái khanh bình thân.”
“Tạ hoàng thượng.”
Vu Thức Vy và mọi người đều ổn định chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng chứa ý cười.
Hôm nay y mặc một bộ mãng bào màu bạc, đai lưng chạm ngọc, tóc buộc trong ngọc quan, khí độ bất phàm, tuấn lãng rạng ngời. Y vừa xuất hiện đã thu hút không ít ánh mắt của thiếu phụ trẻ tuổi và các tiểu cung nữ. Trông y đúng là một chín một mười với Thượng Quan Cửu U anh tuấn lạnh lùng toàn thân màu đen đi bên cạnh.
Y vô tình hoặc cố ý nhìn nàng, trong đáy mắt chất chứa nỗi nhớ nhung hai ngày qua.
Vu Thức Vy nhíu mày, trừng mắt một cái với y, ý muốn nói: Không cho nhìn như thế nữa.
Ánh mắt của y quá đỗi dịu dàng, còn nàng hiện tại chỉ là một nam nhân già cỗi. Nếu có người cố tình chú ý tìm tòi thì sẽ lộ mất.
Hàn Giang Nguyệt nhận được ánh mắt cảnh cáo của Vu Thức Vy, sa sầm nét mặt dời tầm mắt. Nàng bỏ rơi y hai ngày, giờ còn không cho nhìn?
Lại một tiếng cao vút cất lên: “Thái tử đến, Ung Thân vương đến, Việt vương đến, Tĩnh Thân vương đến, Thụy vương đến.”
Bình luận facebook