Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 277
44277
Ba ngày sau.
Trước Kim Loan điện hùng vĩ trang nghiêm, hàng ngũ trùng trùng điệp điệp chuẩn bị xuất phát.
Hoàng đế mặc long bào màu đỏ tía ngồi trên xa giá, khuôn mặt mang theo đôi chút háo hức. Ai mà cứ luôn bị nhốt trong chiếc lồng hoa lệ này rồi thỉnh thoảng mới được ra ngoài thì cũng sẽ vui như một đứa trẻ thôi.
Thượng Quan Cửu U và Hàn Giang Nguyệt một trái một phải cưỡi bảo mã đứng phía trước xe ngựa của hoàng đế. Một người y phục đen lạnh lùng trầm mặc, cả người tản ra khí chất lạnh nhạt cấm ai lại gần, khiến người ta nhìn mà sợ.
Một người y phục trắng ôn hòa, khí chất cao quý, luôn mang theo ý cười như có như không, khiến người ta chìm đắm vào sự dịu dàng của người ấy trong vô thức.
Tĩnh vương Thượng Quan Mặc, Thụy vương Thượng Quan Trị, cửu hoàng tử Thượng Quan Đồ, Việt vương Hách Liên Khanh, Ung vương Hách Liên Thành đều đang cưỡi bảo mã trông vô cùng phong độ đứng đằng sau xa giá.
Mà tít đằng cuối có vài chiếc xe ngựa chở vật dụng cần thiết, trong đó có một chiếc xe ngựa chở theo hai vị thái y tùy giá, một người trong số đó chính là Vu Thức Vy.
Là thái y được hoàng đế tin tưởng nhất hiện tại, đi đến một nơi xa như vậy, đương nhiên sẽ dẫn theo nàng. Mà người còn lại chính là Hồ thái y, một lão thái y của Thái Y viện.
Hồ thái y mặc áo gấm màu đen, vuốt chòm râu trắng bạc phơ, cười nói: “Lão phu lần đầu tiên được đi xem câu cá mùa đông. Nói thật lòng trong lòng thấy rất háo hức.”
Vu Thức Vy cũng thế, đời trước nàng cũng chỉ nghe nói, chưa từng tận mắt nhìn thấy. Nói thật thì trong lòng nàng cũng rất háo hức.
Vu Thức Vy vén rèm xe nhìn ra ngoài, đương nhiên ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía Hàn Giang Nguyệt. Y ngồi trên lưng ngựa, dáng người cao thẳng, đẹp đến không gì so sánh được.
Có lẽ Hàn Giang Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của Vu Thức Vy nên cũng quay đầu lại nhìn, bốn mắt giao nhau, tình thâm ý trọng.
Thượng Quan Cửu U thấy Hàn Giang Nguyệt cứ ngoái đầu ra sau nhìn thì cũng nhìn theo tầm mắt của y. Chỉ thấy y đang nhìn một thái y, đáy mắt hắn xuất hiện sự nghi ngờ, tên điên Hàn Giang Nguyệt này nhìn chằm chằm một thái y làm gì?
Vu Thức Vy nhận thấy ánh mắt của Thượng Quan Cửu U liền bày ra dáng vẻ không có gì mà dời tầm mắt sang hướng khác. Trong lòng nàng thấy hoảng hốt và phiền muộn, tự cảnh cáo chính mình không được để lộ sơ hở nữa.
Trong lúc dời tầm mắt khỏi Hàn Giang Nguyệt, nàng vô tình nhìn thấy hai thị vệ đang đứng gần xe ngựa của nàng, lập tức ngớ người.
Đây chẳng phải là... bát công chúa và Công Tôn Bạch sao?
Hai người giả trang làm thị vệ, đang lén lút nhìn quanh bốn phía. Trên mặt Công Tôn Bạch có vẻ thấp thỏm, còn bát công chúa thì háo hức chờ mong.
Vu Thức Vy cười khẽ. Phải rồi, chuyện náo nhiệt thế này, sao thiếu phần nha đầu ấy được.
Cũng đã nửa năm rồi không gặp muội ấy... chắc hẳn muội ấy rất ghét nàng nhỉ.
Diệp hoàng hậu bị phế, dù thế nào cũng có liên quan đến nàng. Bát công chúa trước giờ luôn ghét điều ác, trong lòng nhất định rất hận nàng. Thiếu nữ từng khoác cánh tay nàng, gọi nàng là Vu tỷ tỷ, có lẽ đã không còn thuộc về nàng nữa.
Cảm giác bi thương nhàn nhạt qua đi, Vu Thức Vy buông rèm xuống, khẽ cười.
Cuộc đời mỗi người đều là một phong cảnh, những người chỉ ngắm nhìn phong cảnh rồi đi qua đều chỉ là khách. Người thật sự ở lại cùng trải qua mưa gió với mình mới là người nên quý trọng nhất.
Mà nàng là người may mắn, vì người đó vẫn luôn đứng tại chỗ đợi nàng.
Hoàng đế phóng mắt về phía xa, chậm rãi thốt ra hai từ: “Xuất phát.”
Lục An liền hô lớn: “Xuất phát!”
Cửa cung nặng nề mở ra, đội ngũ trùng trùng điệp điệp xuất phát từ Kim Loan điện.
Phủ Nhiếp chính vương.
Thính Tuyết các.
Có tiếng đồ vật đổ vỡ vang lên, Trữ Tuyết công chúa đang đập nát những món đồ trong phòng, mắt đầy lửa giận không kiềm chế được: “Chàng ấy vậy mà thật sự không đưa ta theo! Ta cầu xin chàng ấy nhiều lần như vậy mà đều dùng lí do đường xa mệt nhọc để từ chối ta!”
Hạ Hoan rót một li trà đến, khuyên nhủ: “Công chúa đừng giận, vương gia lạnh nhạt với người cũng đâu phải chuyện mới đây.”
Ai mà tin được, họ thành thân hơn hai tháng lại chỉ từng ngủ cùng phòng một lần duy nhất.
Nghe đến câu này, Trữ Tuyết công chúa càng giận, đập nát chung trà trong tay Hạ Hoan: “Trong lòng chàng chỉ có tiện nhân kia! Cũng chỉ yêu tiện nhân kia! Ta là cái thá gì chứ? Hàn Giang Nguyệt có trong đội ngũ tùy giá, Vu Thức Vy kia chắc chắn cũng lén đi theo. Đáng hận là ta chỉ có thể ở đây đập phá đồ đạc nhưng lại không tìm được ả ta, còn không sờ được cái bóng của ả ta nữa kìa!”
Hạ Hoan nhìn thấy nàng càng giận hơn vội nói: “Công chúa đừng rối, rồi họ sẽ về thôi. Đợi họ về rồi thì chính là lúc Vu Thức Vy kia mất mạng.”
Mắt Trữ Tuyết lóe sáng, nhìn Hạ Hoan: “Lần trước ngươi nói có cách, rốt cuộc là cách gì?”
Hạ Hoan cười âm hiểm: “Công chúa đừng quên trong tay chúng ta có Bách Lý Ngọc San. Trước khi đi vương gia đã dặn dò để Bách Lý Ngọc San học làm Vu Thức Vy cho tốt.”
Càng đi về phía bắc, thời tiết càng lạnh.
Khoảng mười ngày sau, đoàn người cuối cùng cũng đến được trấn Kì Nguyệt nằm ở phía đông Liêu Đông. Trấn Kì Nguyệt là trung tâm chính diễn ra hoạt động câu cá mùa đông, phía sau trấn chính là núi Già La nổi tiếng, tuyết phủ quanh năm.
Lúc này trấn Kì Nguyệt đang có tuyết rơi, hoa tuyết bay bay trên con đường không có quá nhiều người qua lại.
“Tam gia, phía trước có một khách điếm, chi bằng chúng ta vào ở tại khách điếm này đi.” Lục An hầu ngoài xa giá cung kính hỏi.
Hoàng đế vén rèm xe lên rồi bước xuống, vươn vai thư giãn gân cốt. Ngồi xe ngựa lâu như vậy, xương cốt muốn rã luôn rồi.
Ông nhìn khách điếm cách không xa phía trước, lại nhìn hàng ngũ đồ sộ đang giả trang làm đoàn lái thương, tính toán một chút, trầm giọng: “Cũng được, bao toàn bộ khách điếm đó lại.”
Lục An mặc áo gấm màu trà, hai tay cho vào ống tay áo, nhận lệnh: “Vâng, tam gia.”
Mọi người thấy hoàng đế đã xuống xe ngựa, đương nhiên cũng không dám tiếp tục ngồi trên lưng ngựa nữa. Tất cả lần lượt xuống ngựa, thư giãn gân cốt.
Vu Thức Vy và Hồ lão thái y xuống xe ngựa, hai người nhìn một vòng những ngôi nhà phủ tuyết trong cổ trấn liền có cảm giác như đang đứng trong tranh.
Chỉ thấy như có một loại ảo giác mái nhà ở đây đều được làm bằng tuyết. Nhìn phía xa lại có thêm ngọn núi trắng xóa tuyết phủ, nhìn gần thì có những cái cây được điểm tô bởi tuyết, thật sự đẹp đến rung động tâm can.
Sự đẹp đẽ này quý ở sự mộc mạc đơn sơ, hoàng thành ngẩng đầu lên chỉ có thể thấy bầu trời làm sao mà sánh được.
Ở đây, dường như có thể nghe thấy tiếng của những đóa hoa tuyết chơi trò đuổi bắt, có thể nhìn thấy vẻ đẹp kì diệu mà thiên nhiên đã ban tặng cho thế giới.
Vu Thức Vy lần đầu được nhìn thấy phong cảnh đẹp đẽ như vậy, nhất thời nhìn đến say mê, lẩm bẩm: “Nơi này đẹp quá.”
Hồ thái y giũ áo khoác dính tuyết ra, vuốt chòm râu nói: “Đúng là rất đẹp. Lão phu cứ tưởng nơi cực bắc tuyết phủ sẽ khiến người ta có cảm giác hoảng loạn, nhưng không ngờ tưởng tượng và hiện thực lại khác xa nhau thế.”
Hàn Giang Nguyệt đứng không xa nhìn phong cảnh bốn bề, sau đó khi nhìn thấy ánh mắt say mê của Vu Thức Vy, khóe mắt y xẹt qua tia sáng. Y một lần nữa nhìn khắp bốn phía, lòng thầm nghĩ: Quả là một nơi không tệ. Sống ở một nơi có phong cảnh đẹp thế này, tâm trạng chắc cũng sẽ tốt đẹp.
Lúc này, Lục An cũng đã quay lại. Lão đi đến bên cạnh hoàng đế, thấp giọng bẩm: “Tam gia, đã ra giá cao bao toàn bộ khách điếm, đã có thể vào ở.”
Hoàng đế nói với đoàn người: “Vào khách điếm sưởi ấm thôi.”
Khách điếm này quả thật không lớn, toàn bộ phòng ốc cộng thêm phòng chứa củi ở đây vừa đủ chứa đoàn người của họ.
Chưởng quầy là một nam nhân trung niên không cao cũng không béo, cười lên lộ ra hàm răng trắng tạo cảm giác thân thiện và nhiệt tình: “Các vị khách quý đến từ đâu vậy? Muốn đi đến đâu?”
Lục An trả lời: “Bọn ta là đoàn lái buôn đến từ phía đông. Nghe nói câu cá mùa đông mỗi năm một lần sắp đến nên quyết định ở lại xem lễ hội.”
Trong lúc nói chuyện, phòng ốc đã được chuẩn bị xong.
Hoàng đế đương nhiên ở trong phòng tốt nhất, nằm chính giữa lầu hai. Các thị vệ ở phòng kém hơn một chút, chiếm cứ toàn bộ lầu một.
Vu Thức Vy được phân một phòng nhỏ tận cùng bên phải lầu hai. Nhưng chuyện đau đầu là nàng lại ở cùng một phòng với Hồ thái y, hơn nữa trong phòng chỉ có một chiếc giường.
Vu Thức Vy phát sầu, lén tìm chưởng quầy lấy một phòng riêng, nhưng chưởng quầy từ chối, bảo đã hết phòng. Ngoại trừ phòng bếp và phòng củi ra thì chẳng còn nơi nào nữa.
Phòng bếp là nơi các đầu bếp nấu nướng. Họ bao hết phòng nên đầu bếp cũng chỉ có thể ngủ luôn trong bếp.
Thế nên, nàng chỉ có hai lựa chọn. Một là ngủ cùng một phòng với Hồ thái y, hai là vào nhà chứa củi mà ngủ.
Đang định xin thêm một bộ chăn đệm thì một dáng người mặc y phục trắng đứng trước mặt nàng: “Vệ thái y định đi đâu?”
Vu Thức Vy cúi đầu, dùng giọng điệu già nua trả lời: “Đi xin một bộ chăn đệm, trải xuống đất mà ngủ.”
Trong mắt Hàn Giang Nguyệt xẹt qua ý cười, nắm lấy tay nàng, dẫn nàng vào phòng mình. Cửa phòng vừa đóng lại, y bèn để nàng dựa lưng vào cửa, giam nàng trong vòng tay y.
“Đêm dài đằng đẵng, thái y không thấy nhàm chán sao? Không cần ai ở bên à?”
Vu Thức Vy có chút buồn cười đẩy y: “Đừng nghịch ngợm.”
Lỡ bị người khác phát hiện thì chẳng phải sẽ cười chê họ đến chết sao?
Hàn Giang Nguyệt không chịu buông, cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai nàng: “Vy Nhi, chúng ta đã lâu rồi không...”
Nghe đến đây, Vu Thức Vy đã biết y muốn nói gì, lập tức đỏ mặt, nhưng vì đang mang mặt nạ nên không nhìn ra. Nàng nói lí nhí: “Vương gia, nơi này không phải vương phủ.”
“Không thấy cảm giác vụng trộm này càng kích thích hơn sao?”
Cái gì?
Vu Thức Vy thấy mình bị nhấc bổng lên, sau đó đã được đặt lên giường.
“Giang Nguyệt.”
Vu Thức Vy gọi một tiếng, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị y đè lên, nụ hôn như mưa rền gió cuốn rơi lên cổ, lên môi nàng...
Ba ngày sau.
Trước Kim Loan điện hùng vĩ trang nghiêm, hàng ngũ trùng trùng điệp điệp chuẩn bị xuất phát.
Hoàng đế mặc long bào màu đỏ tía ngồi trên xa giá, khuôn mặt mang theo đôi chút háo hức. Ai mà cứ luôn bị nhốt trong chiếc lồng hoa lệ này rồi thỉnh thoảng mới được ra ngoài thì cũng sẽ vui như một đứa trẻ thôi.
Thượng Quan Cửu U và Hàn Giang Nguyệt một trái một phải cưỡi bảo mã đứng phía trước xe ngựa của hoàng đế. Một người y phục đen lạnh lùng trầm mặc, cả người tản ra khí chất lạnh nhạt cấm ai lại gần, khiến người ta nhìn mà sợ.
Một người y phục trắng ôn hòa, khí chất cao quý, luôn mang theo ý cười như có như không, khiến người ta chìm đắm vào sự dịu dàng của người ấy trong vô thức.
Tĩnh vương Thượng Quan Mặc, Thụy vương Thượng Quan Trị, cửu hoàng tử Thượng Quan Đồ, Việt vương Hách Liên Khanh, Ung vương Hách Liên Thành đều đang cưỡi bảo mã trông vô cùng phong độ đứng đằng sau xa giá.
Mà tít đằng cuối có vài chiếc xe ngựa chở vật dụng cần thiết, trong đó có một chiếc xe ngựa chở theo hai vị thái y tùy giá, một người trong số đó chính là Vu Thức Vy.
Là thái y được hoàng đế tin tưởng nhất hiện tại, đi đến một nơi xa như vậy, đương nhiên sẽ dẫn theo nàng. Mà người còn lại chính là Hồ thái y, một lão thái y của Thái Y viện.
Hồ thái y mặc áo gấm màu đen, vuốt chòm râu trắng bạc phơ, cười nói: “Lão phu lần đầu tiên được đi xem câu cá mùa đông. Nói thật lòng trong lòng thấy rất háo hức.”
Vu Thức Vy cũng thế, đời trước nàng cũng chỉ nghe nói, chưa từng tận mắt nhìn thấy. Nói thật thì trong lòng nàng cũng rất háo hức.
Vu Thức Vy vén rèm xe nhìn ra ngoài, đương nhiên ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía Hàn Giang Nguyệt. Y ngồi trên lưng ngựa, dáng người cao thẳng, đẹp đến không gì so sánh được.
Có lẽ Hàn Giang Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của Vu Thức Vy nên cũng quay đầu lại nhìn, bốn mắt giao nhau, tình thâm ý trọng.
Thượng Quan Cửu U thấy Hàn Giang Nguyệt cứ ngoái đầu ra sau nhìn thì cũng nhìn theo tầm mắt của y. Chỉ thấy y đang nhìn một thái y, đáy mắt hắn xuất hiện sự nghi ngờ, tên điên Hàn Giang Nguyệt này nhìn chằm chằm một thái y làm gì?
Vu Thức Vy nhận thấy ánh mắt của Thượng Quan Cửu U liền bày ra dáng vẻ không có gì mà dời tầm mắt sang hướng khác. Trong lòng nàng thấy hoảng hốt và phiền muộn, tự cảnh cáo chính mình không được để lộ sơ hở nữa.
Trong lúc dời tầm mắt khỏi Hàn Giang Nguyệt, nàng vô tình nhìn thấy hai thị vệ đang đứng gần xe ngựa của nàng, lập tức ngớ người.
Đây chẳng phải là... bát công chúa và Công Tôn Bạch sao?
Hai người giả trang làm thị vệ, đang lén lút nhìn quanh bốn phía. Trên mặt Công Tôn Bạch có vẻ thấp thỏm, còn bát công chúa thì háo hức chờ mong.
Vu Thức Vy cười khẽ. Phải rồi, chuyện náo nhiệt thế này, sao thiếu phần nha đầu ấy được.
Cũng đã nửa năm rồi không gặp muội ấy... chắc hẳn muội ấy rất ghét nàng nhỉ.
Diệp hoàng hậu bị phế, dù thế nào cũng có liên quan đến nàng. Bát công chúa trước giờ luôn ghét điều ác, trong lòng nhất định rất hận nàng. Thiếu nữ từng khoác cánh tay nàng, gọi nàng là Vu tỷ tỷ, có lẽ đã không còn thuộc về nàng nữa.
Cảm giác bi thương nhàn nhạt qua đi, Vu Thức Vy buông rèm xuống, khẽ cười.
Cuộc đời mỗi người đều là một phong cảnh, những người chỉ ngắm nhìn phong cảnh rồi đi qua đều chỉ là khách. Người thật sự ở lại cùng trải qua mưa gió với mình mới là người nên quý trọng nhất.
Mà nàng là người may mắn, vì người đó vẫn luôn đứng tại chỗ đợi nàng.
Hoàng đế phóng mắt về phía xa, chậm rãi thốt ra hai từ: “Xuất phát.”
Lục An liền hô lớn: “Xuất phát!”
Cửa cung nặng nề mở ra, đội ngũ trùng trùng điệp điệp xuất phát từ Kim Loan điện.
Phủ Nhiếp chính vương.
Thính Tuyết các.
Có tiếng đồ vật đổ vỡ vang lên, Trữ Tuyết công chúa đang đập nát những món đồ trong phòng, mắt đầy lửa giận không kiềm chế được: “Chàng ấy vậy mà thật sự không đưa ta theo! Ta cầu xin chàng ấy nhiều lần như vậy mà đều dùng lí do đường xa mệt nhọc để từ chối ta!”
Hạ Hoan rót một li trà đến, khuyên nhủ: “Công chúa đừng giận, vương gia lạnh nhạt với người cũng đâu phải chuyện mới đây.”
Ai mà tin được, họ thành thân hơn hai tháng lại chỉ từng ngủ cùng phòng một lần duy nhất.
Nghe đến câu này, Trữ Tuyết công chúa càng giận, đập nát chung trà trong tay Hạ Hoan: “Trong lòng chàng chỉ có tiện nhân kia! Cũng chỉ yêu tiện nhân kia! Ta là cái thá gì chứ? Hàn Giang Nguyệt có trong đội ngũ tùy giá, Vu Thức Vy kia chắc chắn cũng lén đi theo. Đáng hận là ta chỉ có thể ở đây đập phá đồ đạc nhưng lại không tìm được ả ta, còn không sờ được cái bóng của ả ta nữa kìa!”
Hạ Hoan nhìn thấy nàng càng giận hơn vội nói: “Công chúa đừng rối, rồi họ sẽ về thôi. Đợi họ về rồi thì chính là lúc Vu Thức Vy kia mất mạng.”
Mắt Trữ Tuyết lóe sáng, nhìn Hạ Hoan: “Lần trước ngươi nói có cách, rốt cuộc là cách gì?”
Hạ Hoan cười âm hiểm: “Công chúa đừng quên trong tay chúng ta có Bách Lý Ngọc San. Trước khi đi vương gia đã dặn dò để Bách Lý Ngọc San học làm Vu Thức Vy cho tốt.”
Càng đi về phía bắc, thời tiết càng lạnh.
Khoảng mười ngày sau, đoàn người cuối cùng cũng đến được trấn Kì Nguyệt nằm ở phía đông Liêu Đông. Trấn Kì Nguyệt là trung tâm chính diễn ra hoạt động câu cá mùa đông, phía sau trấn chính là núi Già La nổi tiếng, tuyết phủ quanh năm.
Lúc này trấn Kì Nguyệt đang có tuyết rơi, hoa tuyết bay bay trên con đường không có quá nhiều người qua lại.
“Tam gia, phía trước có một khách điếm, chi bằng chúng ta vào ở tại khách điếm này đi.” Lục An hầu ngoài xa giá cung kính hỏi.
Hoàng đế vén rèm xe lên rồi bước xuống, vươn vai thư giãn gân cốt. Ngồi xe ngựa lâu như vậy, xương cốt muốn rã luôn rồi.
Ông nhìn khách điếm cách không xa phía trước, lại nhìn hàng ngũ đồ sộ đang giả trang làm đoàn lái thương, tính toán một chút, trầm giọng: “Cũng được, bao toàn bộ khách điếm đó lại.”
Lục An mặc áo gấm màu trà, hai tay cho vào ống tay áo, nhận lệnh: “Vâng, tam gia.”
Mọi người thấy hoàng đế đã xuống xe ngựa, đương nhiên cũng không dám tiếp tục ngồi trên lưng ngựa nữa. Tất cả lần lượt xuống ngựa, thư giãn gân cốt.
Vu Thức Vy và Hồ lão thái y xuống xe ngựa, hai người nhìn một vòng những ngôi nhà phủ tuyết trong cổ trấn liền có cảm giác như đang đứng trong tranh.
Chỉ thấy như có một loại ảo giác mái nhà ở đây đều được làm bằng tuyết. Nhìn phía xa lại có thêm ngọn núi trắng xóa tuyết phủ, nhìn gần thì có những cái cây được điểm tô bởi tuyết, thật sự đẹp đến rung động tâm can.
Sự đẹp đẽ này quý ở sự mộc mạc đơn sơ, hoàng thành ngẩng đầu lên chỉ có thể thấy bầu trời làm sao mà sánh được.
Ở đây, dường như có thể nghe thấy tiếng của những đóa hoa tuyết chơi trò đuổi bắt, có thể nhìn thấy vẻ đẹp kì diệu mà thiên nhiên đã ban tặng cho thế giới.
Vu Thức Vy lần đầu được nhìn thấy phong cảnh đẹp đẽ như vậy, nhất thời nhìn đến say mê, lẩm bẩm: “Nơi này đẹp quá.”
Hồ thái y giũ áo khoác dính tuyết ra, vuốt chòm râu nói: “Đúng là rất đẹp. Lão phu cứ tưởng nơi cực bắc tuyết phủ sẽ khiến người ta có cảm giác hoảng loạn, nhưng không ngờ tưởng tượng và hiện thực lại khác xa nhau thế.”
Hàn Giang Nguyệt đứng không xa nhìn phong cảnh bốn bề, sau đó khi nhìn thấy ánh mắt say mê của Vu Thức Vy, khóe mắt y xẹt qua tia sáng. Y một lần nữa nhìn khắp bốn phía, lòng thầm nghĩ: Quả là một nơi không tệ. Sống ở một nơi có phong cảnh đẹp thế này, tâm trạng chắc cũng sẽ tốt đẹp.
Lúc này, Lục An cũng đã quay lại. Lão đi đến bên cạnh hoàng đế, thấp giọng bẩm: “Tam gia, đã ra giá cao bao toàn bộ khách điếm, đã có thể vào ở.”
Hoàng đế nói với đoàn người: “Vào khách điếm sưởi ấm thôi.”
Khách điếm này quả thật không lớn, toàn bộ phòng ốc cộng thêm phòng chứa củi ở đây vừa đủ chứa đoàn người của họ.
Chưởng quầy là một nam nhân trung niên không cao cũng không béo, cười lên lộ ra hàm răng trắng tạo cảm giác thân thiện và nhiệt tình: “Các vị khách quý đến từ đâu vậy? Muốn đi đến đâu?”
Lục An trả lời: “Bọn ta là đoàn lái buôn đến từ phía đông. Nghe nói câu cá mùa đông mỗi năm một lần sắp đến nên quyết định ở lại xem lễ hội.”
Trong lúc nói chuyện, phòng ốc đã được chuẩn bị xong.
Hoàng đế đương nhiên ở trong phòng tốt nhất, nằm chính giữa lầu hai. Các thị vệ ở phòng kém hơn một chút, chiếm cứ toàn bộ lầu một.
Vu Thức Vy được phân một phòng nhỏ tận cùng bên phải lầu hai. Nhưng chuyện đau đầu là nàng lại ở cùng một phòng với Hồ thái y, hơn nữa trong phòng chỉ có một chiếc giường.
Vu Thức Vy phát sầu, lén tìm chưởng quầy lấy một phòng riêng, nhưng chưởng quầy từ chối, bảo đã hết phòng. Ngoại trừ phòng bếp và phòng củi ra thì chẳng còn nơi nào nữa.
Phòng bếp là nơi các đầu bếp nấu nướng. Họ bao hết phòng nên đầu bếp cũng chỉ có thể ngủ luôn trong bếp.
Thế nên, nàng chỉ có hai lựa chọn. Một là ngủ cùng một phòng với Hồ thái y, hai là vào nhà chứa củi mà ngủ.
Đang định xin thêm một bộ chăn đệm thì một dáng người mặc y phục trắng đứng trước mặt nàng: “Vệ thái y định đi đâu?”
Vu Thức Vy cúi đầu, dùng giọng điệu già nua trả lời: “Đi xin một bộ chăn đệm, trải xuống đất mà ngủ.”
Trong mắt Hàn Giang Nguyệt xẹt qua ý cười, nắm lấy tay nàng, dẫn nàng vào phòng mình. Cửa phòng vừa đóng lại, y bèn để nàng dựa lưng vào cửa, giam nàng trong vòng tay y.
“Đêm dài đằng đẵng, thái y không thấy nhàm chán sao? Không cần ai ở bên à?”
Vu Thức Vy có chút buồn cười đẩy y: “Đừng nghịch ngợm.”
Lỡ bị người khác phát hiện thì chẳng phải sẽ cười chê họ đến chết sao?
Hàn Giang Nguyệt không chịu buông, cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai nàng: “Vy Nhi, chúng ta đã lâu rồi không...”
Nghe đến đây, Vu Thức Vy đã biết y muốn nói gì, lập tức đỏ mặt, nhưng vì đang mang mặt nạ nên không nhìn ra. Nàng nói lí nhí: “Vương gia, nơi này không phải vương phủ.”
“Không thấy cảm giác vụng trộm này càng kích thích hơn sao?”
Cái gì?
Vu Thức Vy thấy mình bị nhấc bổng lên, sau đó đã được đặt lên giường.
“Giang Nguyệt.”
Vu Thức Vy gọi một tiếng, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị y đè lên, nụ hôn như mưa rền gió cuốn rơi lên cổ, lên môi nàng...
Bình luận facebook