Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 293
44293
Ngày hôm sau, Vu Thức Vy đang ăn sáng thì Đại Phúc từ bên ngoài đi tới chắp tay bẩm báo: “Tiểu thư, bên ngoài có một người tự xưng là muội muội của tiểu thư muốn tới thăm người, thuộc hạ thấy bộ dạng của nàng giống hệ với người nên đặc biệt tới thông báo.”
Vu Thức Vy cầm lấy khăn ăn lau miệng một cách tao nhã rồi thản nhiên nói: “Để cho nàng đi vào.”
Nàng biết muội ấy sớm muộn cũng sẽ đến!
Không, hẳn là phu thê Bách Lý thị bảo muội ấy tới, chắc hẳn bọn họ cho rằng người trẻ tuổi có thể dễ trò chuyện hơn...
Không lâu sau, Bách Lý Ngọc San được Đại Phúc dẫn đường và đi tới trong phòng khách của vương phủ.
Trong phòng được trang hoàng sang trọng, khắp nơi đều có thể thấy được các đồ bằng vàng, ngọc và sứ vô cùng xa hoa, trong chiếc lư hương mạ vàng có hình cành hoa mẫu đơn quấn quanh đang tản ra mùi hoa lê thoang thoảng khiến cho người ta say mê.
Vu Thức Vy ngồi thẳng ở trên ghế, nàng mặc lễ phục vương phi màu đỏ thẫm với tóc được vấn theo kiểu Triều Vân đầy tao nhã, hoàn toàn khác với mái tóc luôn để sõa khi chưa gả, bây giờ nàng đã vén hết cả lên thể hiện mình đã là nữ tử có gia đình.
Đồ trang sức rất đơn giản, trong búi tóc được vấn cao chỉ cài một đôi trâm hoa mai Tử Ngọc Lưu Tô do Hàn Giang Nguyệt đưa cho nàng, điểm thêm mấy viên ngọc trai màu đen càng tôn thêm vẻ ung dung, cao quý, gọn gàng lại không đơn giản.
Bách Lý Ngọc San đi tới trước mặt nàng và dịu dàng cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng thánh thót, vô cùng quyến rũ nói: “Ngọc San bái kiến tỷ tỷ.”
Hôm nay nàng ấy mặc chiếc váy Thập Nhị Phá Lưu Tiên màu xanh nhạt, tóc vấn kiểu Linh Xà và cắm lệch một cái trâm cài hình trăng khuyết bằng ngọc trai, quả thực trông rất thanh nhã lại đoan trang.
Vu Thức Vy nhìn thoáng qua lại giống như nhìn thấy được hình bóng của chính mình, nàng mỉm cười và không mặn không nhạt nói một câu: “Bách Lý tiểu thư đa lễ, mời ngồi.”
Bách Lý Ngọc San thấy Vu Thức Vy cũng không có bắt bẻ chuyện mình gọi nàng là tỷ tỷ thì trong lòng vui mừng, cảm thấy giống như tìm được lối thoát khỏi cảnh khốn cùng, nàng ấy lại vội vàng ngồi xuống và cười duyên nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đã xa nhau nhiều năm nên tình cảm tất nhiên cũng trở nên xa lạ, nhưng tỷ tỷ không biết, từ nhỏ Ngọc San biết có tỷ tỷ nên vẫn luôn trông ngóng suốt mấy chục năm, cuối cùng bây giờ mới gặp được tỷ tỷ, dù sao tỷ phu cũng không có ở nhà, muội muội muốn đến quý phủ làm bạn cùng tỷ tỷ nhưng không biết tỷ tỷ có thể đáp ứng hay không?”
Vu Thức Vy nhìn dáng vẻ ngây thơ và hồn nhiên của nàng ấy thì tự nhiên lại nhớ tới lần đó, nàng và Cố Lan Y đánh nhau, về sau trên người nàng đầy sát khí cùng sự ngoan độc và vô tình lại giống như một sát thủ được huấn luyện nghiêm túc.
Thế gia Bách Lý là danh môn vọng tộc, cho dù để cho nữ nhi của mình luyện võ và có được võ công mạnh mẽ tới mức nào, nhưng... khí chất giữa một sát thủ và một cao thủ lại không giống nhau.
Cao thủ có vẻ lạnh lùng và cao ngạo cùng tâm huyết, nhưng sát thủ lại máu lạnh, không đạt mục đích thì thề sẽ không bỏ qua.
Bách Lý Ngọc San thuộc về người sau!
Trong lúc suy nghĩ, Vu Thức Vy nở nụ cười thân thiết, là yêu hay là quỷ thì nàng cũng sẽ tương kế tựu kế rồi nói sau!
“Bách Lý tiểu thư không ngại, ta tất nhiên đón chào.”
Bách Lý Ngọc San nghe vậy thì con mắt nhất thời sáng lên: “Tỷ tỷ, tỷ nói thật sao?”
“Ta xưa nay nói một là một, nói hai là hai, nói cái gì chính là cái đó.”
Bách Lý Ngọc San kích động đứng lên và vui mừng nói: “Cảm ơn tỷ tỷ, cảm ơn tỷ tỷ.”
Nàng ấy mở miệng một câu lại tỷ tỷ, gọi hết sức thân mật, ngược lại làm cho Vu Thức Vy có hơi lúng túng: “Điểm Thúy, Điểm Thúy… đi thu dọn Lưu Hương Tạ để cho Bách Lý tiểu thư ở, sau đó đưa hai nha đầu qua hầu hạ Bách Lý tiểu thư.”
Bên ngoài, Điểm Thúy từ phía xa đáp một tiếng: “Dạ, tiểu thư.”
Bách Lý Ngọc San ngược lại giống như ở trong nhà mình vậy, hoàn toàn không có vẻ gì khách khí cả, nàng ấy ở lại một lần chính là năm ngày, mỗi ngày đều lôi kéo Vu Thức Vy ra ngoài du ngoạn, nàng ấy nói mình chưa từng tới kinh thành nên nhờ Vu Thức Vy dẫn đường cho nàng ấy đi dạo khắp kinh thành.
Năm ngày trôi qua, bọn họ thật sự đã đi du ngoạn khắp các nơi trong kinh thành hết một lượt.
Sáng sớm ngày thứ sáu, Bách Lý Ngọc San dự định dẫn theo Vu Thức Vy đi tới phủ Bách Lý gặp phụ mẫu của các nàng thì lại phát hiện Vu Thức Vy đang trang điểm, kiểu tóc và cách ăn mặc đều đầy vẻ cao quý cùng trang nghiêm.
Bách Lý Ngọc San cảm thấy kỳ lạ: “Tỷ tỷ, tỷ ra ngoài sao?”
Vu Thức Vy nhìn về phía Bách Lý Ngọc San và mỉm cười nói: “Hôm nay là mười lăm tháng tám, ta muốn đi tới phủ Tĩnh Thân vương để tham gia hôn lễ của Tĩnh vương, tiểu thư có muốn đi cùng không?”
Mắt Bách Lý Ngọc San lóe lên và thoáng lộ ra một sự hưng phấn: “Là hôn lễ của Thân Vương sao? Tỷ tỷ, tỷ tỷ dẫn ta đi cùng để mở mang kiến thức nhé?”
“Điểm Thúy, dáng người của ta và Bách Lý tiểu thư tương đương nhau, ngươi đi lấy một bộ đồ mới tới cho nàng thay...”
“Cảm ơn tỷ tỷ…”
Sau nửa canh giờ, xe ngựa cuối cùng cũng đi tới phủ Tĩnh Thân vương ở thành đông.
Cửa lớn với sơn mài màu đỏ mở rộng, hai con sư tử bằng đá ngồi bên ngoài, trên cổ còn buộc dải lụa đỏ thẫm nên trông vừa uy phong lẫm liệt, lại có thêm vài phần không khí vui mừng.
Hộ vệ canh cửa vừa nhìn Vu Thức Vy đưa thiếp cưới tới thì lập tức cung kính hô lên báo: “Vương phi Mẫn Thân vương đến…”
Trong sân đang ồn ào náo nhiệt thì đột nhiên im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Mẫn Thân vương phi, người đã chết đi sống lại này, chỉ thấy nàng mặc trang phục bằng gấm hoa màu đỏ thẫm với ngọc bội đinh đang nhanh nhẹn bước vào, dáng vẻ nàng xinh đẹp lại cao quý khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Phía sau của nàng còn có một nữ tử có bộ dạng giống nàng như đúc, nàng ta cũng mặc trang phục thêu màu đỏ, hàng lông mày mảnh, làn da nõn nà và lộ ra một vẻ xinh đẹp dịu dàng lại động lòng người.
Bọn họ đã sớm nghe nói Vu Thức Vy có một muội muội sinh đôi tên Bách Lý thị, nói vậy hẳn là nữ tử xinh đẹp này, bọn họ quả thật là sinh đôi, chỉ nhìn qua khuôn mặt thì không thể dễ dàng phân biệt được ai với ai!
May mà kiểu tóc của hai người là khác nhau, người để mái tóc đen nửa xõa ngang vai kia hẳn là Bách Lý thị.
Vu Thức Vy dẫn theo Bách Lý thị bên cạnh, chẳng lẽ... chẳng lẽ Vu Thức Vy đã nhận tổ quy tông, thành đích đại tiểu thư của thế gia Bách Lý thị sao?
Bách Lý thị à...
Ngay cả lực lượng sau lưng hoàng gia cũng phải kiêng kỵ bọn họ ba phần, không nghĩ tới thứ nữ thân phận thấp hèn ngày xưa lại thay đổi nhanh chóng như vậy, cuối cùng lại là thân phận quang vinh như vậy.
Cả đời của nàng có thể nói một bộ truyền kỳ rồi...
Trong ánh mắt của mọi người, Vu Thức Vy vẫn thản nhiên đi tới trước mặt Tĩnh vương Thượng Quan Mặc đang mặc bộ hỉ phục với khí thế phấn khởi kia nói: “Vương gia song hỷ lâm môn, thật đáng mừng.”
Song hỷ?
Nàng là chỉ hắn lên làm tướng quân sao?
Trong ánh mắt thâm thúy của Thượng Quan Mặc phát ra ánh sáng chói mắt: “Vương phi nương nương có thể tới chính là vinh hạnh cho kẻ hèn này, bản vương cảm kích khôn cùng, chỉ có điều lần này đành phải ủy khuất Vương phi nương nương, bởi vì lúc trước chiến sự căng thẳng, cho nên bản vương đã dự tính tặng tất cả ngân lượng cho bữa tiệc vào quốc khố, mong rằng Vương phi nương nương lượng thứ cho.”
Vu Thức Vy gật đầu mỉm cười và tự nhiên hào phóng nói: “Vương gia có lòng chứa thiên hạ, lấy đại cục làm trọng, bản vương phi cao hứng còn không kịp, sao có thể có lời dị nghị được? Như vậy... nếu như vương gia đã hiểu đại nghĩa thì quà bản vương phi lần này cũng muốn tặng cho vương gia, cũng chuyển vòa quốc khố đê tăng thêm lương bổng, người đâu, đưa quà của bản vương phi lên...”
Nàng vừa nói dứt lời thì có bốn người mang theo hai cái rương đi đến, sau đó đặt ở giữa sân.
“Mở ra, để cho các vị nhìn xem Tĩnh Thân Vương tự nguyện hiến tặng bảo vật gì cho quốc khố!”
Bốn gã sai vặt hợp lực mở cái rương ra, tất cả các vị khách đều tiến lên trước nhìn, lại cảm giác như khắp sân có ánh sáng đủ màu hiện ra, khi ánh mắt tập trung nhìn phía trước trở nên rõ ràng, bọn họ lập tức phát ra một tiếng thán phục: “Trời ạ, đây là một gốc san hô đỏ, một gốc lớn như vậy đúng là vô giá đấy.”
Một đám người đứng ngoài xem một cái rương khác lại phát ra tiếng kêu càng thêm kích động và kêu kinh ngạc hơn: “Đó là Dạ Minh Châu, quá nhiều Dạ Minh Châu đi, hơn nữa ở giữa còn có một viên ngọc trai đen rất tròn kìa.”
“Ta biết, ta biết, loại ngọc trai này còn được gọi là Hải Mị, sinh ra từ Nam Hải, nghe nói là nước mắt của người cá Nam Hải chảy ra, cho dù có tốn ngàn vàng cũng khó có thể mua được một viên này, bây giờ ở đây lại có ít nhất năm mươi viên, mỗi viên đều lớn bằng nắm đấm đấy. Trời ơi, chỗ này phải tốn bao nhiêu tiền chứ?”
Thượng Quan Mặc bước vội tới trước cái rương lớn nhìn, sắc mặt lập tức cứng đờ. Cái này... Vu Thức Vy làm sao có thể đưa cho hắn bảo vật quý hiếm như vậy được?
Chờ một chút, không đúng, nàng mới vừa nói lấy danh nghĩa của hắn tặng cho quốc khố...
Những bảo bối vô giá này lại sắp chuyển cho quốc khố sao?
Khi Thượng Quan Mặc quay đầu lại thì vừa vặn nhìn thấy được Vu Thức Vy đang mỉm cười với ánh mắt dịu dàng, trong lòng hắn chợt trầm xuống, đáng chết, nàng cố ý làm vậy, ở trước mặt nhiều người như vậy mà nàng lại cố ý gài bẫy hắn, nàng làm gì muốn tặng quà cho hắn chứ? Đây căn bản là đang đùa giỡn với hắn thôi!
Tiện nhân, vô liêm sỉ!
Vu Thức Vy không quá để ý tới ánh mắt nổi giận của Thượng Quan Mặc, nàng bỗng nhiên cười và cao giọng nói: “Các vị, Tĩnh Thân Vương đã nộp quà tân hôn mình nhận được lên cho quốc khố để chứng giám cho tấm lòng son của ngài ấy trước thiên địa, nếu như thu tất cả lễ vật của ngày hôm nay cho quốc khố, vậy xem như là may mắn cực lớn của bách tính trong thiên hạ, bản vương phi nguyện thay thế bách tính trong thiên hạ cám ơn vương gia.”
Cái gì?
Ánh mắt Thượng Quan Mặc sững sờ, nàng đùa bỡn hắn còn chưa đủ, lại muốn chuyển hết những lễ vật mừng cho hắn hôm nay tới quốc khố sao?
Tiện nhân, nàng dựa vào cái gì mà nói như vậy hẳ?
Nàng cho rằng mình là ai chứ?
Nhưng nàng đã nói ra khỏi miệng, lời tâng bốc hắn đã đã đeo lên, nếu như lúc này hắn nói không thì hôm nay hắn nhất định sẽ trở thành trò cười trong khắp kinh thành mất!
Thật đáng chết...
Vu Thức Vy giễu cợt nhìn sắc mắt Thượng Quan Mặc biến thành màu đen, trước đây nàng bị Thượng Quan Cửu U đưa đến trên giường của thái tử, khi màn đêm buông xuống, kẻ phóng hỏa đốt người chính là Thượng Quan Mặc trước mặt này!
Đi ra ngoài lăn lộn thì sớm hay muộn cũng sẽ phải trả giá thôi!
Ngày hôm sau, Vu Thức Vy đang ăn sáng thì Đại Phúc từ bên ngoài đi tới chắp tay bẩm báo: “Tiểu thư, bên ngoài có một người tự xưng là muội muội của tiểu thư muốn tới thăm người, thuộc hạ thấy bộ dạng của nàng giống hệ với người nên đặc biệt tới thông báo.”
Vu Thức Vy cầm lấy khăn ăn lau miệng một cách tao nhã rồi thản nhiên nói: “Để cho nàng đi vào.”
Nàng biết muội ấy sớm muộn cũng sẽ đến!
Không, hẳn là phu thê Bách Lý thị bảo muội ấy tới, chắc hẳn bọn họ cho rằng người trẻ tuổi có thể dễ trò chuyện hơn...
Không lâu sau, Bách Lý Ngọc San được Đại Phúc dẫn đường và đi tới trong phòng khách của vương phủ.
Trong phòng được trang hoàng sang trọng, khắp nơi đều có thể thấy được các đồ bằng vàng, ngọc và sứ vô cùng xa hoa, trong chiếc lư hương mạ vàng có hình cành hoa mẫu đơn quấn quanh đang tản ra mùi hoa lê thoang thoảng khiến cho người ta say mê.
Vu Thức Vy ngồi thẳng ở trên ghế, nàng mặc lễ phục vương phi màu đỏ thẫm với tóc được vấn theo kiểu Triều Vân đầy tao nhã, hoàn toàn khác với mái tóc luôn để sõa khi chưa gả, bây giờ nàng đã vén hết cả lên thể hiện mình đã là nữ tử có gia đình.
Đồ trang sức rất đơn giản, trong búi tóc được vấn cao chỉ cài một đôi trâm hoa mai Tử Ngọc Lưu Tô do Hàn Giang Nguyệt đưa cho nàng, điểm thêm mấy viên ngọc trai màu đen càng tôn thêm vẻ ung dung, cao quý, gọn gàng lại không đơn giản.
Bách Lý Ngọc San đi tới trước mặt nàng và dịu dàng cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng thánh thót, vô cùng quyến rũ nói: “Ngọc San bái kiến tỷ tỷ.”
Hôm nay nàng ấy mặc chiếc váy Thập Nhị Phá Lưu Tiên màu xanh nhạt, tóc vấn kiểu Linh Xà và cắm lệch một cái trâm cài hình trăng khuyết bằng ngọc trai, quả thực trông rất thanh nhã lại đoan trang.
Vu Thức Vy nhìn thoáng qua lại giống như nhìn thấy được hình bóng của chính mình, nàng mỉm cười và không mặn không nhạt nói một câu: “Bách Lý tiểu thư đa lễ, mời ngồi.”
Bách Lý Ngọc San thấy Vu Thức Vy cũng không có bắt bẻ chuyện mình gọi nàng là tỷ tỷ thì trong lòng vui mừng, cảm thấy giống như tìm được lối thoát khỏi cảnh khốn cùng, nàng ấy lại vội vàng ngồi xuống và cười duyên nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đã xa nhau nhiều năm nên tình cảm tất nhiên cũng trở nên xa lạ, nhưng tỷ tỷ không biết, từ nhỏ Ngọc San biết có tỷ tỷ nên vẫn luôn trông ngóng suốt mấy chục năm, cuối cùng bây giờ mới gặp được tỷ tỷ, dù sao tỷ phu cũng không có ở nhà, muội muội muốn đến quý phủ làm bạn cùng tỷ tỷ nhưng không biết tỷ tỷ có thể đáp ứng hay không?”
Vu Thức Vy nhìn dáng vẻ ngây thơ và hồn nhiên của nàng ấy thì tự nhiên lại nhớ tới lần đó, nàng và Cố Lan Y đánh nhau, về sau trên người nàng đầy sát khí cùng sự ngoan độc và vô tình lại giống như một sát thủ được huấn luyện nghiêm túc.
Thế gia Bách Lý là danh môn vọng tộc, cho dù để cho nữ nhi của mình luyện võ và có được võ công mạnh mẽ tới mức nào, nhưng... khí chất giữa một sát thủ và một cao thủ lại không giống nhau.
Cao thủ có vẻ lạnh lùng và cao ngạo cùng tâm huyết, nhưng sát thủ lại máu lạnh, không đạt mục đích thì thề sẽ không bỏ qua.
Bách Lý Ngọc San thuộc về người sau!
Trong lúc suy nghĩ, Vu Thức Vy nở nụ cười thân thiết, là yêu hay là quỷ thì nàng cũng sẽ tương kế tựu kế rồi nói sau!
“Bách Lý tiểu thư không ngại, ta tất nhiên đón chào.”
Bách Lý Ngọc San nghe vậy thì con mắt nhất thời sáng lên: “Tỷ tỷ, tỷ nói thật sao?”
“Ta xưa nay nói một là một, nói hai là hai, nói cái gì chính là cái đó.”
Bách Lý Ngọc San kích động đứng lên và vui mừng nói: “Cảm ơn tỷ tỷ, cảm ơn tỷ tỷ.”
Nàng ấy mở miệng một câu lại tỷ tỷ, gọi hết sức thân mật, ngược lại làm cho Vu Thức Vy có hơi lúng túng: “Điểm Thúy, Điểm Thúy… đi thu dọn Lưu Hương Tạ để cho Bách Lý tiểu thư ở, sau đó đưa hai nha đầu qua hầu hạ Bách Lý tiểu thư.”
Bên ngoài, Điểm Thúy từ phía xa đáp một tiếng: “Dạ, tiểu thư.”
Bách Lý Ngọc San ngược lại giống như ở trong nhà mình vậy, hoàn toàn không có vẻ gì khách khí cả, nàng ấy ở lại một lần chính là năm ngày, mỗi ngày đều lôi kéo Vu Thức Vy ra ngoài du ngoạn, nàng ấy nói mình chưa từng tới kinh thành nên nhờ Vu Thức Vy dẫn đường cho nàng ấy đi dạo khắp kinh thành.
Năm ngày trôi qua, bọn họ thật sự đã đi du ngoạn khắp các nơi trong kinh thành hết một lượt.
Sáng sớm ngày thứ sáu, Bách Lý Ngọc San dự định dẫn theo Vu Thức Vy đi tới phủ Bách Lý gặp phụ mẫu của các nàng thì lại phát hiện Vu Thức Vy đang trang điểm, kiểu tóc và cách ăn mặc đều đầy vẻ cao quý cùng trang nghiêm.
Bách Lý Ngọc San cảm thấy kỳ lạ: “Tỷ tỷ, tỷ ra ngoài sao?”
Vu Thức Vy nhìn về phía Bách Lý Ngọc San và mỉm cười nói: “Hôm nay là mười lăm tháng tám, ta muốn đi tới phủ Tĩnh Thân vương để tham gia hôn lễ của Tĩnh vương, tiểu thư có muốn đi cùng không?”
Mắt Bách Lý Ngọc San lóe lên và thoáng lộ ra một sự hưng phấn: “Là hôn lễ của Thân Vương sao? Tỷ tỷ, tỷ tỷ dẫn ta đi cùng để mở mang kiến thức nhé?”
“Điểm Thúy, dáng người của ta và Bách Lý tiểu thư tương đương nhau, ngươi đi lấy một bộ đồ mới tới cho nàng thay...”
“Cảm ơn tỷ tỷ…”
Sau nửa canh giờ, xe ngựa cuối cùng cũng đi tới phủ Tĩnh Thân vương ở thành đông.
Cửa lớn với sơn mài màu đỏ mở rộng, hai con sư tử bằng đá ngồi bên ngoài, trên cổ còn buộc dải lụa đỏ thẫm nên trông vừa uy phong lẫm liệt, lại có thêm vài phần không khí vui mừng.
Hộ vệ canh cửa vừa nhìn Vu Thức Vy đưa thiếp cưới tới thì lập tức cung kính hô lên báo: “Vương phi Mẫn Thân vương đến…”
Trong sân đang ồn ào náo nhiệt thì đột nhiên im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Mẫn Thân vương phi, người đã chết đi sống lại này, chỉ thấy nàng mặc trang phục bằng gấm hoa màu đỏ thẫm với ngọc bội đinh đang nhanh nhẹn bước vào, dáng vẻ nàng xinh đẹp lại cao quý khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Phía sau của nàng còn có một nữ tử có bộ dạng giống nàng như đúc, nàng ta cũng mặc trang phục thêu màu đỏ, hàng lông mày mảnh, làn da nõn nà và lộ ra một vẻ xinh đẹp dịu dàng lại động lòng người.
Bọn họ đã sớm nghe nói Vu Thức Vy có một muội muội sinh đôi tên Bách Lý thị, nói vậy hẳn là nữ tử xinh đẹp này, bọn họ quả thật là sinh đôi, chỉ nhìn qua khuôn mặt thì không thể dễ dàng phân biệt được ai với ai!
May mà kiểu tóc của hai người là khác nhau, người để mái tóc đen nửa xõa ngang vai kia hẳn là Bách Lý thị.
Vu Thức Vy dẫn theo Bách Lý thị bên cạnh, chẳng lẽ... chẳng lẽ Vu Thức Vy đã nhận tổ quy tông, thành đích đại tiểu thư của thế gia Bách Lý thị sao?
Bách Lý thị à...
Ngay cả lực lượng sau lưng hoàng gia cũng phải kiêng kỵ bọn họ ba phần, không nghĩ tới thứ nữ thân phận thấp hèn ngày xưa lại thay đổi nhanh chóng như vậy, cuối cùng lại là thân phận quang vinh như vậy.
Cả đời của nàng có thể nói một bộ truyền kỳ rồi...
Trong ánh mắt của mọi người, Vu Thức Vy vẫn thản nhiên đi tới trước mặt Tĩnh vương Thượng Quan Mặc đang mặc bộ hỉ phục với khí thế phấn khởi kia nói: “Vương gia song hỷ lâm môn, thật đáng mừng.”
Song hỷ?
Nàng là chỉ hắn lên làm tướng quân sao?
Trong ánh mắt thâm thúy của Thượng Quan Mặc phát ra ánh sáng chói mắt: “Vương phi nương nương có thể tới chính là vinh hạnh cho kẻ hèn này, bản vương cảm kích khôn cùng, chỉ có điều lần này đành phải ủy khuất Vương phi nương nương, bởi vì lúc trước chiến sự căng thẳng, cho nên bản vương đã dự tính tặng tất cả ngân lượng cho bữa tiệc vào quốc khố, mong rằng Vương phi nương nương lượng thứ cho.”
Vu Thức Vy gật đầu mỉm cười và tự nhiên hào phóng nói: “Vương gia có lòng chứa thiên hạ, lấy đại cục làm trọng, bản vương phi cao hứng còn không kịp, sao có thể có lời dị nghị được? Như vậy... nếu như vương gia đã hiểu đại nghĩa thì quà bản vương phi lần này cũng muốn tặng cho vương gia, cũng chuyển vòa quốc khố đê tăng thêm lương bổng, người đâu, đưa quà của bản vương phi lên...”
Nàng vừa nói dứt lời thì có bốn người mang theo hai cái rương đi đến, sau đó đặt ở giữa sân.
“Mở ra, để cho các vị nhìn xem Tĩnh Thân Vương tự nguyện hiến tặng bảo vật gì cho quốc khố!”
Bốn gã sai vặt hợp lực mở cái rương ra, tất cả các vị khách đều tiến lên trước nhìn, lại cảm giác như khắp sân có ánh sáng đủ màu hiện ra, khi ánh mắt tập trung nhìn phía trước trở nên rõ ràng, bọn họ lập tức phát ra một tiếng thán phục: “Trời ạ, đây là một gốc san hô đỏ, một gốc lớn như vậy đúng là vô giá đấy.”
Một đám người đứng ngoài xem một cái rương khác lại phát ra tiếng kêu càng thêm kích động và kêu kinh ngạc hơn: “Đó là Dạ Minh Châu, quá nhiều Dạ Minh Châu đi, hơn nữa ở giữa còn có một viên ngọc trai đen rất tròn kìa.”
“Ta biết, ta biết, loại ngọc trai này còn được gọi là Hải Mị, sinh ra từ Nam Hải, nghe nói là nước mắt của người cá Nam Hải chảy ra, cho dù có tốn ngàn vàng cũng khó có thể mua được một viên này, bây giờ ở đây lại có ít nhất năm mươi viên, mỗi viên đều lớn bằng nắm đấm đấy. Trời ơi, chỗ này phải tốn bao nhiêu tiền chứ?”
Thượng Quan Mặc bước vội tới trước cái rương lớn nhìn, sắc mặt lập tức cứng đờ. Cái này... Vu Thức Vy làm sao có thể đưa cho hắn bảo vật quý hiếm như vậy được?
Chờ một chút, không đúng, nàng mới vừa nói lấy danh nghĩa của hắn tặng cho quốc khố...
Những bảo bối vô giá này lại sắp chuyển cho quốc khố sao?
Khi Thượng Quan Mặc quay đầu lại thì vừa vặn nhìn thấy được Vu Thức Vy đang mỉm cười với ánh mắt dịu dàng, trong lòng hắn chợt trầm xuống, đáng chết, nàng cố ý làm vậy, ở trước mặt nhiều người như vậy mà nàng lại cố ý gài bẫy hắn, nàng làm gì muốn tặng quà cho hắn chứ? Đây căn bản là đang đùa giỡn với hắn thôi!
Tiện nhân, vô liêm sỉ!
Vu Thức Vy không quá để ý tới ánh mắt nổi giận của Thượng Quan Mặc, nàng bỗng nhiên cười và cao giọng nói: “Các vị, Tĩnh Thân Vương đã nộp quà tân hôn mình nhận được lên cho quốc khố để chứng giám cho tấm lòng son của ngài ấy trước thiên địa, nếu như thu tất cả lễ vật của ngày hôm nay cho quốc khố, vậy xem như là may mắn cực lớn của bách tính trong thiên hạ, bản vương phi nguyện thay thế bách tính trong thiên hạ cám ơn vương gia.”
Cái gì?
Ánh mắt Thượng Quan Mặc sững sờ, nàng đùa bỡn hắn còn chưa đủ, lại muốn chuyển hết những lễ vật mừng cho hắn hôm nay tới quốc khố sao?
Tiện nhân, nàng dựa vào cái gì mà nói như vậy hẳ?
Nàng cho rằng mình là ai chứ?
Nhưng nàng đã nói ra khỏi miệng, lời tâng bốc hắn đã đã đeo lên, nếu như lúc này hắn nói không thì hôm nay hắn nhất định sẽ trở thành trò cười trong khắp kinh thành mất!
Thật đáng chết...
Vu Thức Vy giễu cợt nhìn sắc mắt Thượng Quan Mặc biến thành màu đen, trước đây nàng bị Thượng Quan Cửu U đưa đến trên giường của thái tử, khi màn đêm buông xuống, kẻ phóng hỏa đốt người chính là Thượng Quan Mặc trước mặt này!
Đi ra ngoài lăn lộn thì sớm hay muộn cũng sẽ phải trả giá thôi!
Bình luận facebook