Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 291
44291
Nghe vậy, Vu Thức Vy nhìn về phía Bách Lý Trường Nguyên và Cơ Thị đang mỉm cười từ ái , trong ánh mắt họ lướt qua một tia kích động, không giống như là giả, nàng thật sự là nữ nhi của họ ư?
Hình như nàng không tìm được lỗ hổng để chứng minh bản thân không phải nữ nhi của họ.
Chầm chậm thu ánh mắt về, âm thầm liếc nhìn thân ảnh màu tím nhạt kia, nàng ấy mặc một mộ váy dài chấm đất thêu hoa sen sương khói uốn lượn, búi châm Linh Xà, lại cài thêm trâm hoa Hồng mai tơ vàng chạm rỗng, không kiêu không ngạo, ôn hòa động lòng người.
Mi thúy khẽ nhấc, tựa như cành liễu phất phơ, ánh mắt sáng ngời như trăng rằm, từ trong ra ngoài đều tản ra một loại hơi thở tao nhã.
Chỉ là sắc mặt nàng ấy lúc này có hơi mất tự nhiên, đôi chân không ngừng động đậy, hình như là thấp thỏm bất an.
Tại sao?
Là vì chuyện nàng đại khai sát giới, gây họa ngồi lao mười tháng ư?
Chuyện đó…
Bách Lý Ngọc San thấy Vu Thức Vy nhìn thẳng nàng, mi mắt hơi động, bước chân đều đều đi qua, dịu dàng bái kiến nàng: “Tỷ tỷ, muội là em song sinh của tỷ, Ngọc San.”
Vu Thức Vy không có biểu cảm gì mà đỡ nàng dậy, mỉm cười: “Bách Lý tiểu thư đa lễ rồi, ta không gánh nổi đâu.”
Nghe đến đây, ba người Bách Lý Ngọc San, Bách Lý Trường Nguyên và Cơ thị khẽ biến đổi sắc mặt, nàng… gọi Bách Lý tiểu thư?
Nàng không chấp nhận họ sao?
“Thức Vy, nó là muội muội con mà.”
Cơ thi lau nước mắt, vội vàng nói.
Ánh mắt Vu Thức Vy chuyển sang bà, nhẹ nhàng gật đầu, ôn hòa có lễ, nhưng lại mang sự xa cách rõ ràng: “Thức Vy cảm ơn Bách Lý lão gia và phu nhân đã giúp đỡ. Nhưng chỉ dựa vào một câu nói của hai vị, nói rằng ta là con gái của hai người thì thực sự là quá qua loa, hơn nữa ta từng thế rằng kiếp này sẽ không có phụ mẫu, thật sự xin lỗi.”
“Cảm ơn ba vị đã đến cửa thiên lao đón ta, ta cảm kích không ngớt, ngày sau chắc chắn sẽ đến cửa cảm tạ. Hàm Yên, Điểm Thúy, chúng ta về vương phủ thôi.”
Nói xong, Vu Thức Vy mang theo Hàm Yên và Điểm Thúy rời đi, không hề có sự do dự và ngập ngừng, vẫn là tính cách quyết đoán tuyệt tình như cũ.
Cơ thị và Bách Lý Trường Nguyên nhìn nhau, Cơ thị đỏ mắt lắp bắp nói: “Lão gia, nó vẫn không chịu nhận chúng ta, phải làm sao đây?”
Bách Lý Trường Nguyên thở dài, trên mặt hiện lên sự phiền muộn, đau lòng vuốt chòm râu đen bóng: “Haizz, suy cho cùng thì cũng là trách chúng ta không cẩn thận để lạc mất nó, mới khiến nó phải chịu khổ nhiều năm như vậy.Vương thị nhận nuôi nó kia, căn bản không coi nó là con, ngược đãi nó đến như vậy. Nó hận chúng ta cũng là chuyện đương nhiên. Lòng thành có ngày sẽ được báo đáp, lão phu tin rằng, một ngày nào đó, nó sẽ cảm động vì tấm chân tình của chúng ta.”
Cơ thị nhìn Bách Lý Ngọc San: “Tỷ tỷ con không chịu nhận chúng ta, con với nó là chị em song sinh, con đến ở Vương phủ đi, nói chuyện ở với nó nhiều vào, có lẽ nó sẽ có cái nhìn khác với chúng ta.”
Bách Lý Ngọc San gật đầu, bái lạy: “Vâng, thưa mẫu thân, nữ nhi nhất định sẽ khiến cho tỷ tỷ nhận tổ quy tông.”
Trở về Vương phủ, Vu Thức Vy bước qua chậu than, yên ngựa, lại vẩy máu chó mực để đuổi vận đen rồi mới vào cửa.
Sau một phen tắm rửa chải tóc thì cả người giống như thay đổi vậy, toàn thân toát ra khơi thở tươi mới sảng khoái.
Hàm Yên cầm một bộ váy của vương phi màu thạch lựu đến thay cho Vu Thức Vy, nhưng lại bị Vu Thức Vy cản lại: “Thay cho ta một bộ y phục bình thường, ta muốn đi tế bái Tiểu Ninh.”
Nghe đến hai chữ Tiểu Ninh, hốc mắt Hàm Yên ửng đỏ: “Vâng…”
Sau nửa canh giờ, ba người đến mộ phần Tiểu Ninh ở thành Nam, người còn chưa tới lệ đã rơi trước.
Hàm Yên và Điểm Thúy quỳ trước mộ Tiểu Ninh khóc lóc thảm thiết.
“Tiểu Ninh à Tiểu Ninh, tiểu thư đến thăm muội đây, muội nhìn chúng ta đi…”
Mũi Vu Thức Vy cay cay, lệ nóng đọng quanh hốc mắt nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ trầm mặc bày đồ cúng, là bơ hạnh nhân và bánh Hoa quế mà nàng ấy lúc sống thích ăn nhất, cuối cùng là đốt thanh hương, và tiền giấy.
“Tiểu Ninh, là chủ tử ta vô năng, không thể bảo vệ ngươi chu toàn. Nếu có kiếp sau, mong ngươi được đầu thai vào một nhà tốt, không còn phải chịu khổ nữa…”
“Tiểu thư… hu hu hu…”
Trên đường về, tâm tình Vu Thức Vy vẫn trầm mặc như cũ: “Mấy ngày này có chuyện lớn gì xảy ra?”
Hàm Yên đã hồi phục bình tĩnh, nói: “Tiểu thư, nô tỳ đang muốn nói với người đây. Tháng trước, không phải nô tỳ nói với người là Tam vương phi Lý thị chết rồi sao? Hôm qua, Hoàng thượng đã hạ chỉ phong Lan Y quận chúa là Tam vương phi, mười năm tháng tám này, cũng chính là mười ngày sau sẽ cử hành đại hôn.”
Mắt Vu Thức Vy lấp láy, nhẹ giọng lầm bầm: “Không ngờ ố Lan Y vốn nên là thái tử phi lại trở thành Tam vương phi…”
“Tiểu thư? Người nói gì cơ?”
“À, không có gì, hôm nay ta ra ngục rồi, dù sao cũng là Mẫn Thân vương phi, đang nghĩ chắc cũng sẽ được đưa thiếp mời. Ngươi chuẩn bị một phần lễ đi.”
Quả nhiên là thế.
Thiệp hỷ của Mẫn Thân vương phủ ngày hôm sau đã được đưa đến, mời Vu Thức Vy tham gia hỉ yến.
“Tiểu thư, người quả nhiên là thần cơ diệu toán, thiệp mời thật sự được đưa đến rồi.”
Vu Thức Vy vứt cái thiệp vàng kia lên bàn, cười nhạt: “Ta nào có thần cơ diệu toán gì chứ chỉ là trong dự đoán thôi.”
Từ thời khắc Thượng Quan Mặc thả đá xuống giếng muốn đưa Thượng Quan Cửu U vào chỗ chết bắt đầu thì tâm đoạt vị đã rõ như ban ngày rồi.
Nàng là vương phi của Hàn Giang Nnguyệt, tuy Hàn Giang Nguyệt đang ở chiến trường Mạc Bắc, nhưng thế lực sớm đã trải khắp nửa triều đình. Bộ lạc Nam Cương cứ cách một khoảng thời gian lại đến khiêu khích, lúc này đang thiếu một tướng quân có năng lực xuất chúng có thể hành quân đánh giặc. Nếu Thượng Quan Mặc có thể giành được sự ủng hộ của Hàn Giang Nguyệt thì đại nguyên soái Nam Cương này đã ở trong tầm tay.
Cho nên Thượng Quan Mặc nhất định sẽ mượn hơi nàng để lấy lòng Hàn Giang Nguyệt.
“Thế… Tiểu thư, người đi không?”
Hàm Yên do dự hỏi, bởi vì khắp thiên hạ đều biết tiểu thư nhà nàng giả chết, gả cho Mẫn thân vương, bây giờ ra tù rồi, bao nhiêu người đều muốn nhìn trò cười của tiểu thư nhà nàng đây.
Vu Thức Vy nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng ấy, biết lo lắng của Hàm Yên, nhưng nàng không để ý: “Thiếp mời đã được đưa đến rồi, đương nhiên là phải đi. Nếu không sẽ khiến cho người ta cảm thấy ta không tôn trọng Hoàng gia, vậy sẽ càng hắt nước bẩn vào cái danh tiếng đã không tốt đẹp gì của ta này.”
Hàm Yên gật đầu: “Vậy nô tỳ đi mời thợ may đến làm cho tiểu thư mấy bộ đồ mới. Giờ người còn gầy hơn trước nữa, y phục cũ không vừa nữa rồi.”
Vu Thức Vy nhìn thân hình gầy gò của mình, hờ hững đáp: “Cũng được.”
Sau khi Hàm Yên đi thì Điểm Thúy mang một phong thư đi vào: “Tiểu thư, tin từ Mạc Bắc.”
Đáy mắt Vu Thức Vy có sự vui mừng: “Là Giang Nguyệt ư?”
Lông mi Điểm Thúy nhíu lại, bỗng cảm thấy buồn cười không hiểu vì sao: “Không phải ạ, là Trần Lượng của Tây Lương…”
Tiểu thư nhà các nàng nhớ Vương gia quá rồi đây mà!
“Trần Lượng à…” Vu Thức Vy cúi đầu che giấu sự thất vọng, sau đó nhận lấy thư, quét mắt nhìn qua. Sau đó ý cười cao thâm khó dò xẹt qua trong mắt: “Truyền lệnh xuống, mua tất cả lương thực của các cửa hàng bán lương thực ở Mạc Bắc, Đại Vân và lương thực còn tồn trong tay bách tính địa phương với giá cao, càng nhiều càng tốt, còn nữa… nói với Công Tôn Vị, chuyện này là ta làm, bảo hắn đừng nhúng tay vào.”
Điểm Thúy không hiểu: “Tiểu thư, vì sao phải mua lương thực với giá cao trong quy mô lớn như vậy? Nếu bán không được thì chúng ta lỗ mất.”
Vu Thức Vy cong khóe môi, hai mắt tươi như hoa đào: “Ai nói ta muốn bán? Tích trữ lại, Cẩm gia ta muốn bắt chẹt vài phen!”
“Hả? Bắt chẹt?”
Ba ngày sau, trên triều đình, bá quan cúi đầu thương nghị chính sự.
Sắp bãi triều thì ngoài Kim Loan điện đột nhiên truyền đến âm thanh cấp báo: “Báo. Tám trăm dặm Tây Cương có việc gấp muốn tấu…”
Hoàng đế vừa nghe là việc gấp liền nhanh chóng nói: “Mau truyền!”
Một lát sau, một tiểu tướng sĩ đi vào trong Kim Loan điện, quỳ một gối xuống, trong tay cầm ống trúc được gói bằng gấm: “Hoàng thượng, Chính Tây đại nguyên soái Cố Ngọc có việc khởi tấu.”
Lục An nhanh chóng đi xuống đưa bản tấu đến trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng đế vừa nhìn liền tâm sự nặng nề: “Thì ra là lại thiếu thốn lương thực.”
Thái sư Nhạc Lâm ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, ba biên cương Tây, Nam, Bắc nửa năm nay chiến sự không ngừng, lương thực chuyến đầu trong mùa thu năm nay đã được vận chuyển đến Nam Cương, chuyến hai được đưa đến Bắc Cương, bây giờ chỉ còn cách mở kho lương rồi đưa qua thôi.”
Hoàng đế gật đầu: “Vậy chuyện này do ai đi làm?”
Đại Lý Tự Thiếu Khanh Lô Minh Đạt đi ra nói: “Hoàng thượng, thần mạo muội tự đề cử mình đi làm chuyện này.”
“Lô khanh gia làm việc luôn chu đáo, trẫm tin tưởng có thể làm…”
“Hoàng thượng, tám trăm dặm Nam Cương cấp báo…”
Lại có một giọng nói gấp gáp vang lên, truyền khắp cả triều đình, khiến tim mọi người run lên.
“Truyền.”
Một tướng sĩ mặc áo giáp màu xanh bước nhanh vào, sau lưng có cắm cờ Đại Vân nhỏ, bẩm báo nói: “Hoàng thượng, lương thực vận chuyển đến Nam Cương bị đại quân bộ lạc Nam Man cướp đi rồi…”
Cái gì?
Cướp đi?
Cả đại điện rơi vào kinh hoàng, Hoàng đế càng kinh sợ đến mức bật dậy, mặt tràn đầy sự phẫn nộ: “Một đám ô hợp, vô sỉ!”
Nghe vậy, Vu Thức Vy nhìn về phía Bách Lý Trường Nguyên và Cơ Thị đang mỉm cười từ ái , trong ánh mắt họ lướt qua một tia kích động, không giống như là giả, nàng thật sự là nữ nhi của họ ư?
Hình như nàng không tìm được lỗ hổng để chứng minh bản thân không phải nữ nhi của họ.
Chầm chậm thu ánh mắt về, âm thầm liếc nhìn thân ảnh màu tím nhạt kia, nàng ấy mặc một mộ váy dài chấm đất thêu hoa sen sương khói uốn lượn, búi châm Linh Xà, lại cài thêm trâm hoa Hồng mai tơ vàng chạm rỗng, không kiêu không ngạo, ôn hòa động lòng người.
Mi thúy khẽ nhấc, tựa như cành liễu phất phơ, ánh mắt sáng ngời như trăng rằm, từ trong ra ngoài đều tản ra một loại hơi thở tao nhã.
Chỉ là sắc mặt nàng ấy lúc này có hơi mất tự nhiên, đôi chân không ngừng động đậy, hình như là thấp thỏm bất an.
Tại sao?
Là vì chuyện nàng đại khai sát giới, gây họa ngồi lao mười tháng ư?
Chuyện đó…
Bách Lý Ngọc San thấy Vu Thức Vy nhìn thẳng nàng, mi mắt hơi động, bước chân đều đều đi qua, dịu dàng bái kiến nàng: “Tỷ tỷ, muội là em song sinh của tỷ, Ngọc San.”
Vu Thức Vy không có biểu cảm gì mà đỡ nàng dậy, mỉm cười: “Bách Lý tiểu thư đa lễ rồi, ta không gánh nổi đâu.”
Nghe đến đây, ba người Bách Lý Ngọc San, Bách Lý Trường Nguyên và Cơ thị khẽ biến đổi sắc mặt, nàng… gọi Bách Lý tiểu thư?
Nàng không chấp nhận họ sao?
“Thức Vy, nó là muội muội con mà.”
Cơ thi lau nước mắt, vội vàng nói.
Ánh mắt Vu Thức Vy chuyển sang bà, nhẹ nhàng gật đầu, ôn hòa có lễ, nhưng lại mang sự xa cách rõ ràng: “Thức Vy cảm ơn Bách Lý lão gia và phu nhân đã giúp đỡ. Nhưng chỉ dựa vào một câu nói của hai vị, nói rằng ta là con gái của hai người thì thực sự là quá qua loa, hơn nữa ta từng thế rằng kiếp này sẽ không có phụ mẫu, thật sự xin lỗi.”
“Cảm ơn ba vị đã đến cửa thiên lao đón ta, ta cảm kích không ngớt, ngày sau chắc chắn sẽ đến cửa cảm tạ. Hàm Yên, Điểm Thúy, chúng ta về vương phủ thôi.”
Nói xong, Vu Thức Vy mang theo Hàm Yên và Điểm Thúy rời đi, không hề có sự do dự và ngập ngừng, vẫn là tính cách quyết đoán tuyệt tình như cũ.
Cơ thị và Bách Lý Trường Nguyên nhìn nhau, Cơ thị đỏ mắt lắp bắp nói: “Lão gia, nó vẫn không chịu nhận chúng ta, phải làm sao đây?”
Bách Lý Trường Nguyên thở dài, trên mặt hiện lên sự phiền muộn, đau lòng vuốt chòm râu đen bóng: “Haizz, suy cho cùng thì cũng là trách chúng ta không cẩn thận để lạc mất nó, mới khiến nó phải chịu khổ nhiều năm như vậy.Vương thị nhận nuôi nó kia, căn bản không coi nó là con, ngược đãi nó đến như vậy. Nó hận chúng ta cũng là chuyện đương nhiên. Lòng thành có ngày sẽ được báo đáp, lão phu tin rằng, một ngày nào đó, nó sẽ cảm động vì tấm chân tình của chúng ta.”
Cơ thị nhìn Bách Lý Ngọc San: “Tỷ tỷ con không chịu nhận chúng ta, con với nó là chị em song sinh, con đến ở Vương phủ đi, nói chuyện ở với nó nhiều vào, có lẽ nó sẽ có cái nhìn khác với chúng ta.”
Bách Lý Ngọc San gật đầu, bái lạy: “Vâng, thưa mẫu thân, nữ nhi nhất định sẽ khiến cho tỷ tỷ nhận tổ quy tông.”
Trở về Vương phủ, Vu Thức Vy bước qua chậu than, yên ngựa, lại vẩy máu chó mực để đuổi vận đen rồi mới vào cửa.
Sau một phen tắm rửa chải tóc thì cả người giống như thay đổi vậy, toàn thân toát ra khơi thở tươi mới sảng khoái.
Hàm Yên cầm một bộ váy của vương phi màu thạch lựu đến thay cho Vu Thức Vy, nhưng lại bị Vu Thức Vy cản lại: “Thay cho ta một bộ y phục bình thường, ta muốn đi tế bái Tiểu Ninh.”
Nghe đến hai chữ Tiểu Ninh, hốc mắt Hàm Yên ửng đỏ: “Vâng…”
Sau nửa canh giờ, ba người đến mộ phần Tiểu Ninh ở thành Nam, người còn chưa tới lệ đã rơi trước.
Hàm Yên và Điểm Thúy quỳ trước mộ Tiểu Ninh khóc lóc thảm thiết.
“Tiểu Ninh à Tiểu Ninh, tiểu thư đến thăm muội đây, muội nhìn chúng ta đi…”
Mũi Vu Thức Vy cay cay, lệ nóng đọng quanh hốc mắt nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ trầm mặc bày đồ cúng, là bơ hạnh nhân và bánh Hoa quế mà nàng ấy lúc sống thích ăn nhất, cuối cùng là đốt thanh hương, và tiền giấy.
“Tiểu Ninh, là chủ tử ta vô năng, không thể bảo vệ ngươi chu toàn. Nếu có kiếp sau, mong ngươi được đầu thai vào một nhà tốt, không còn phải chịu khổ nữa…”
“Tiểu thư… hu hu hu…”
Trên đường về, tâm tình Vu Thức Vy vẫn trầm mặc như cũ: “Mấy ngày này có chuyện lớn gì xảy ra?”
Hàm Yên đã hồi phục bình tĩnh, nói: “Tiểu thư, nô tỳ đang muốn nói với người đây. Tháng trước, không phải nô tỳ nói với người là Tam vương phi Lý thị chết rồi sao? Hôm qua, Hoàng thượng đã hạ chỉ phong Lan Y quận chúa là Tam vương phi, mười năm tháng tám này, cũng chính là mười ngày sau sẽ cử hành đại hôn.”
Mắt Vu Thức Vy lấp láy, nhẹ giọng lầm bầm: “Không ngờ ố Lan Y vốn nên là thái tử phi lại trở thành Tam vương phi…”
“Tiểu thư? Người nói gì cơ?”
“À, không có gì, hôm nay ta ra ngục rồi, dù sao cũng là Mẫn Thân vương phi, đang nghĩ chắc cũng sẽ được đưa thiếp mời. Ngươi chuẩn bị một phần lễ đi.”
Quả nhiên là thế.
Thiệp hỷ của Mẫn Thân vương phủ ngày hôm sau đã được đưa đến, mời Vu Thức Vy tham gia hỉ yến.
“Tiểu thư, người quả nhiên là thần cơ diệu toán, thiệp mời thật sự được đưa đến rồi.”
Vu Thức Vy vứt cái thiệp vàng kia lên bàn, cười nhạt: “Ta nào có thần cơ diệu toán gì chứ chỉ là trong dự đoán thôi.”
Từ thời khắc Thượng Quan Mặc thả đá xuống giếng muốn đưa Thượng Quan Cửu U vào chỗ chết bắt đầu thì tâm đoạt vị đã rõ như ban ngày rồi.
Nàng là vương phi của Hàn Giang Nnguyệt, tuy Hàn Giang Nguyệt đang ở chiến trường Mạc Bắc, nhưng thế lực sớm đã trải khắp nửa triều đình. Bộ lạc Nam Cương cứ cách một khoảng thời gian lại đến khiêu khích, lúc này đang thiếu một tướng quân có năng lực xuất chúng có thể hành quân đánh giặc. Nếu Thượng Quan Mặc có thể giành được sự ủng hộ của Hàn Giang Nguyệt thì đại nguyên soái Nam Cương này đã ở trong tầm tay.
Cho nên Thượng Quan Mặc nhất định sẽ mượn hơi nàng để lấy lòng Hàn Giang Nguyệt.
“Thế… Tiểu thư, người đi không?”
Hàm Yên do dự hỏi, bởi vì khắp thiên hạ đều biết tiểu thư nhà nàng giả chết, gả cho Mẫn thân vương, bây giờ ra tù rồi, bao nhiêu người đều muốn nhìn trò cười của tiểu thư nhà nàng đây.
Vu Thức Vy nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng ấy, biết lo lắng của Hàm Yên, nhưng nàng không để ý: “Thiếp mời đã được đưa đến rồi, đương nhiên là phải đi. Nếu không sẽ khiến cho người ta cảm thấy ta không tôn trọng Hoàng gia, vậy sẽ càng hắt nước bẩn vào cái danh tiếng đã không tốt đẹp gì của ta này.”
Hàm Yên gật đầu: “Vậy nô tỳ đi mời thợ may đến làm cho tiểu thư mấy bộ đồ mới. Giờ người còn gầy hơn trước nữa, y phục cũ không vừa nữa rồi.”
Vu Thức Vy nhìn thân hình gầy gò của mình, hờ hững đáp: “Cũng được.”
Sau khi Hàm Yên đi thì Điểm Thúy mang một phong thư đi vào: “Tiểu thư, tin từ Mạc Bắc.”
Đáy mắt Vu Thức Vy có sự vui mừng: “Là Giang Nguyệt ư?”
Lông mi Điểm Thúy nhíu lại, bỗng cảm thấy buồn cười không hiểu vì sao: “Không phải ạ, là Trần Lượng của Tây Lương…”
Tiểu thư nhà các nàng nhớ Vương gia quá rồi đây mà!
“Trần Lượng à…” Vu Thức Vy cúi đầu che giấu sự thất vọng, sau đó nhận lấy thư, quét mắt nhìn qua. Sau đó ý cười cao thâm khó dò xẹt qua trong mắt: “Truyền lệnh xuống, mua tất cả lương thực của các cửa hàng bán lương thực ở Mạc Bắc, Đại Vân và lương thực còn tồn trong tay bách tính địa phương với giá cao, càng nhiều càng tốt, còn nữa… nói với Công Tôn Vị, chuyện này là ta làm, bảo hắn đừng nhúng tay vào.”
Điểm Thúy không hiểu: “Tiểu thư, vì sao phải mua lương thực với giá cao trong quy mô lớn như vậy? Nếu bán không được thì chúng ta lỗ mất.”
Vu Thức Vy cong khóe môi, hai mắt tươi như hoa đào: “Ai nói ta muốn bán? Tích trữ lại, Cẩm gia ta muốn bắt chẹt vài phen!”
“Hả? Bắt chẹt?”
Ba ngày sau, trên triều đình, bá quan cúi đầu thương nghị chính sự.
Sắp bãi triều thì ngoài Kim Loan điện đột nhiên truyền đến âm thanh cấp báo: “Báo. Tám trăm dặm Tây Cương có việc gấp muốn tấu…”
Hoàng đế vừa nghe là việc gấp liền nhanh chóng nói: “Mau truyền!”
Một lát sau, một tiểu tướng sĩ đi vào trong Kim Loan điện, quỳ một gối xuống, trong tay cầm ống trúc được gói bằng gấm: “Hoàng thượng, Chính Tây đại nguyên soái Cố Ngọc có việc khởi tấu.”
Lục An nhanh chóng đi xuống đưa bản tấu đến trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng đế vừa nhìn liền tâm sự nặng nề: “Thì ra là lại thiếu thốn lương thực.”
Thái sư Nhạc Lâm ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, ba biên cương Tây, Nam, Bắc nửa năm nay chiến sự không ngừng, lương thực chuyến đầu trong mùa thu năm nay đã được vận chuyển đến Nam Cương, chuyến hai được đưa đến Bắc Cương, bây giờ chỉ còn cách mở kho lương rồi đưa qua thôi.”
Hoàng đế gật đầu: “Vậy chuyện này do ai đi làm?”
Đại Lý Tự Thiếu Khanh Lô Minh Đạt đi ra nói: “Hoàng thượng, thần mạo muội tự đề cử mình đi làm chuyện này.”
“Lô khanh gia làm việc luôn chu đáo, trẫm tin tưởng có thể làm…”
“Hoàng thượng, tám trăm dặm Nam Cương cấp báo…”
Lại có một giọng nói gấp gáp vang lên, truyền khắp cả triều đình, khiến tim mọi người run lên.
“Truyền.”
Một tướng sĩ mặc áo giáp màu xanh bước nhanh vào, sau lưng có cắm cờ Đại Vân nhỏ, bẩm báo nói: “Hoàng thượng, lương thực vận chuyển đến Nam Cương bị đại quân bộ lạc Nam Man cướp đi rồi…”
Cái gì?
Cướp đi?
Cả đại điện rơi vào kinh hoàng, Hoàng đế càng kinh sợ đến mức bật dậy, mặt tràn đầy sự phẫn nộ: “Một đám ô hợp, vô sỉ!”
Bình luận facebook