Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331
44331
Diệp hoàng hậu nghe được lời của Hoàng đế, vô cùng kinh ngạc, sau một hồi thất thố, hoang mang cười nói: “Hoàng Thượng anh minh”
Đáy lòng không khỏi nghi hoặc: “Hoàng thượng sao bỗng nhiên lại thay đổi thái độ với Vu Thức Vy? Lẽ nào đã quên đi mối thù giết con rồi hay sao?”
Không được, làm sao có thể quên, sát tử chi thù hắn có thể không quan tâm, vậy còn sát nữ chi thù thì sao??
Nữ nhi thân sinh hoa nhi của bọn chúng lọt vào tay của Vu Thức Vy, sống chết không rõ, không biết bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh giấc, bà mơ thấy Vu Vinh Hoa bị giam cầm ở một nơi tối tăm không chút ánh sáng, nhận phải sự tra tấn dã man.
Nếu Vu Thức Vy không đem hoa nhi trả lại cho bà ta, vậy thì nhất định chỉ có con đường chết!
Hoàng đế không biết rằng trong lòng Diệp Hoàng hậu đang có biết bao nhiêu suy nghĩ tàn độc, sau khi dùng thiện(1) xong, liền một mình quay về Đức Chính Điện.
Diệp Hoàng hậu nhìn thấy hắn cuối cùng cũng rời đi, liền gọi Như Mộng đến, đáy mắt mang đầy sự kỳ vọng mà hỏi: “Thế nào? Lần này có tìm thấy Hoa nhi?”
Như Mộng cúi đầu, vẫn mang trên mặt sự áy náy không thôi, chỉ dám thều thào nói: “Hồi bẩm nương nương, vẫn chưa có tin tức gì”
“Không có?” Diệp Hoàng hậu giống như gặp phải kích thích gì, đáy mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng hung hăng, thần thái kích động dị thường: “Sao vẫn chưa tìm thấy kia chứ? Cuối cùng đã đem Hoa nhi dấu ở đâu? Các ngươi đúng là một lũ vô dụng, đã tìm hơn một năm rồi, tại sao vẫn chưa tìm thấy? Bổn cung nuôi các ngươi để làm gì chứ?”
Đã không biết bao nhiều lần, từng lần từng lần hy vọng, để rồi từng lần từng lần thất vọng, bà quả thật sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
Như Mộng bị dọa đến thân thể không ngừng run rẫy, hoảng hốt nói: “Nương nương bớt giận, đợi một thời gian nữa, nhất định có thể tìm thấy công chúa”
Diệp Hoàng hậu che mặt khóc ròng: “Ngươi luôn dùng những lời như vậy để đối phó bổn cung nữa sao, bổn cung quả thật vô cùng đau lòng, không được, bổn cung tuyệt đổi không thể để ả Vu Thức Vy tiếp tục sống, Như Mộng, phái đi tử sĩ của chúng ta, ám sát Vu Thức Vy!”
Như Mộng sắc mặt khẽ biến: “Nương nương, lúc này đây Vu Thức Vy đang ở biên cương giết địch, ngay cả Hoàng thượng cũng tạm thời dẹp bỏ tư thù, đưa đến cho nàng ta linh đạn diệu dược, người không thể nhất thời hồ đồ mà làm hỏng đại sự được!”
“Không cần nhiều lời, bổn cung không thể đợi ả quay về được, bổn cung muốn ả chết ở biên cương, vĩnh viễn không thể quay về!”
“Nương nương....”
“Ngươi dám chống lại ý chỉ của bổn cung?”
“Nô tỳ.... nô tỳ không dám”
Hoàng cung Tây Lương
Sau khi Liễu quý phi nhận được tin tức Vu Nhậm Hoằng chiến bại,thân mang trọng thương, ở bên trong Phượng Dương cung mà đứng ngồi không yên: “Đào hoa, biểu ca như thế nào rồi?”
Đào hoa đi phía sau Liễu quý phi, nhỏ nhẹ nói: “Nương nương đừng vội, chúng ta đã phái ra thám tử nhanh nhất, đến biên cương cũng phải mất một ngày một đêm, người thân mang long thai, vẫn nên lấy bản thân làm đầu, không nên lo lắng.”
Liễu quý phi nghe những lời này, lập tức bình tĩnh lại , gật đầu nói: “Ngươi nói rất đúng, biểu ca tất nhiên quan trọng, nhưng long thai trong bụng bổn cung mới là quan trọng nhất, chỉ cần long thai khỏe mạnh, hoàng thượng nhất định sẽ không trách tội biểu ca.”
Đào hoa gật gật đầu, trong đáy mắt có đôi chút lo lắng: “Nương nương nói chí phải, chỉ cần địa vị của nương nương vững chắc, liền có thể bảo hộ biểu thiếu gia, nhưng mấu chốt vẫn là ở Hoàng thượng, nô tỳ nghe nói hôm nay trên triều, đã có không ít bá quan nghi ngờ năng lực dẫn binh của biểu thiếu gia, muốn lập một vị binh mã đại nguyên soái, thống lĩnh tam quân”
Liễu quý phi mi tâm nhíu chặt: ‘Việc này, thái độ của Hoàng thượng như thế nào?”
“Thái độ của Hoàng thượng không rõ, nói ngày mai tiếp tục thương nghị, nhưng sau khi bãi triều liền triệu quân cơ đại thần đến ngự thư phòng nghị sự, trong lòng, thiết nghĩ đã có chủ ý”
Liễu quý phi sắc mặt sa sầm: “Không được, tuyệt đối không thể để Hoàng thượng làm như vậy, đi, mang theo nhũ cáp đôn (2), cùng bổn cung đi đến Linh Tâm điện
“Vâng, nương nương.....”
Bắc Tề
Từ khi Nhu Nhiên khởi binh thôn tính đột quyết lấy quốc hiệu là Tề, cả nước chung vui, quân binh cùng bá tánh đồng thời được nghỉ ngơi.
Thượng Quan Cửu U quả thật có tài trị quốc, sau khi đăng cơ, việc đầu tiên làm chính là giảm thuế, mười năm!
Chuyện thứ hai, đại xá thiên hạ, tội nhẹ hết thảy phóng thích, trọng tội đều được miễn hình.
Chuyện thứ ba, tổ chức khoa cử, thiết lập học đường, chiêu hiền nạp sĩ, nhân tài khắp triều đình.
Chuyện thứ tư, cũng là điều được bá tánh tán đồng nhất, trọng nông vụ!
Hắn dùng quân đôi, đi khai hoang đất, sau đó liền phân phát đồng đều cho bá tánh địa phương, bá tánh lại có mười năm không cần nộp thuế, còn được phân phát đất đai, ai không tán dương tân đế là một vị minh quân, một vị hoàng đế tốt trăm năm khó gặp!
Thiên hạ quy tâm, bá tánh kính phục, đế vị của Thượng Quan Cửu U trở nên vô cùng kiên cố, không gì có thể lung lay được.
Văn võ bá quan nhìn thiên hạ thái bình, mà hậu cung của tân đế vẫn không một bóng người, liền vì việc tuyển phi cho tân đế lao tâm lao lực, liên tiếp ba ngày, trên triều đều bàn luận về việc tuyển phi, vậy mà thái độ của tân đế lại dửng dưng người ngoài cuộc, hết lần này đến lần khác đều lấy lý do để ngày sau bàn mà từ chối.
Ngày hôm đó, văn võ bá quan quyết định quỳ không đứng dậy, dùng việc này ép Thượng Quan Cửu U tuyển phi.
Thừa tướng hết lời khuyên bảo, trung ngôn nghịch nhĩ: “Hoàng thượng, quốc khổng thể một ngày không vua, hậu cung không thể một ngày vô hậu, người không nạp phi, vậy thì nhất định phải lập hậu, hơn nữa người tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nói một câu bất kính, nếu là bá tánh bình thường, ở tuổi này hài tử cũng đã được mười tuổi, có thể chạy nhảy khắp nơi rồi, xin hoàng thượng đừng tiếp tục do dự nữa, hạ lệnh tuyển phi”
Quần thần lập tức tán đồng: “Đúng vậy Hoàng thượng, khẩn xin Hoàng thượng hạ lệnh tuyển phi”
Thượng Quan Cửu U một thần huyền sắc long bào, ngồi trên long ngai, bị quần thần dùng việc tuyển khí ép đến đầu đau như búa bổ, bọn chúng sao không thể buông tha cho hắn được kia chứ?
“Chư vị ái khanh, trẫm biết các ngươi lo nghĩ cho giang sơn xã tắc, nhưng việc lập hậu nạp phi, không thể nóng vội....”
“Hoàng thượng, xin hoàng thường đừng dùng câu “ngày sau thương lượng” mà tiếp tục ngăn chúng thần lại nữa, hôm nay nếu như Hoàng thượng không hạ chỉ, lão thần.... liền quỳ mãi ở đây không đứng dậy!”
Thượng Quan Cửu U khuôn mặt tức giận: “Các ngươi giám bức ép trẫm?”
“Hoàng thượng, lão thần không dám, lão thần không dám....”
“Nếu đã không dám, vậy thì bãi triều vậy!”
“A... Hoàng Thương.... Hoàng thượng.....”
Thượng Quan Cửu U sau khi trở về tẩm cung, tức đến đánh vỡ tất cả đồ sứ trên bàn xuống đất, nổi trận lôi đình: “A Mông, ngươi nói đám đại thần đó có đáng chết không kia chứ? Kẻ nào cũng dám đối nghịch trẫm!”
A Mông đứng thẳng người, mặt không biểu cảm: “Hoàng thượng, thuộc hạ cảm thấy lời của quần thần không phải không có lý, vì xã tắc vững chắc, vì để Mộ Dung gia vĩnh thế hưng thịnh, khẩn xin hoàng thượng lập hậu nạp phi, khếch dương Mộ Dung gia.”
Thượng Quan Cửu U nghe thấy những lời của A Mông không khác gì đám đại thần đó, tức đến mức run người: “Ngươi.....”
Lúc này, nội vụ tổng quan mang theo một phấn y tỳ nữ không nhanh không chậm đi tới, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: “Hoàng thượng, xin người bớt giận, A Mông cũng là vì lo nghĩ cho Hoàng thượng, lão thần đã lệnh cho cung nữ pha một ấm liên tâm trà, Hoàng thượng dùng chút ít để hạ hỏa, Nguyệt Dung, còn không mâu dâng trà cho Hoàng Thượng!
Cung nữ tên gọi Nguyệt Dung phía sau thấy tổng quản hướng về phía nàng phất tay, cung kính dâng trà đến trước mặt Thượng Quan Cửu U, thanh âm như vàng anh, ngọt ngào du dương: “Hoàng thượng, mời dùng trà”
Thượng Quan Cửu U tùy ý nhìn thoáng qua nàng ta, sau đó liền cầm lấy chén trà, chậm rãi mà nhập một ngụm, sau liền lập tức phun ra, tức giận nói: “To gan, dám cho trẫm dùng loại trà đắng như vậy!”
Nguyệt Dung bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, lập tức quỳ xuống mặt đất, dập đầu xin tha: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, là nô tỳ đáng chết, xin Hoàng thượng bớt giận”
Phương Vô trên mặt vẫn là nhàn nhạt ý cười, buông lời chỉ trích nói: “Tiểu nha đầu nhà ngươi, bổn tổng quản thấy ngươi làm việc lanh lợi, liền đề bạt ngươi đến ngự tiền dâng trà, ngươi lại đùng khổ trà để mạo phạm Hoàng thượng, người đâu, lôi xuống đánh hai mươi đại bản”
Nguyệt Dung sau khi nghe xong, hoảng sợ mà nhìn về phía Phương Vô, đôi mắt lúc này đã lệ dâng khóe mắt, tràn ngập uất ức, là hắn muốn nàng đến dâng liên tâm trà, nàng cũng đã nói loại trà này vô cùng đắng, Hoàng thượng chưa hẳn đã thích, bây giờ thì tốt rồi, lại muốn đánh nàng hai mươi đại bản, nàng đúng là oan mà......
“Hoàng thượng, nô tỳ tuy dâng khổ trà, nhưng loại trà này có công dụng hạ hỏa rất tốt, hoàn toàn không có ý muốn làm hoàng thượng tức giận, khẩn xin Hoàng thượng tha mạng”
Thượng Quan Cửu U chỉ làm thấy vô cùng phiền toái, không chút kiên nhẫn mà phất phất tay: “Lôi xuống, mau lôi xuống, đánh mạnh hai mươi đại bản, điều đến dịch đình”
Nguyệt Dung vốn là người có tính cách, trên thân tất nhiên cũng có chút ngạo khí, nhìn thấy Thượng Quan Cửu U không đoái hoài gì đến lời cầu xin của nàng, bỗng đứng thẳng người, nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ không phục”
Cái gì?
Không phục?
Thượng Quan Cửu U có chút bất ngờ, cũng có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Nguyệt Dung, đến khi nhìn rõ gương mặt của nàng ta, ánh mắt bỗng thất thần, Vu Thức Vy?
Không, nàng ta không phải Vu Thức Vy, chỉ là có năm phần giống nàng mà thôi!
Thượng Quan Cửu U lập tức nhìn về phía Phương Vô, là hắn cố tình, cố tình tìm đến một nữ tử có ngoại hình hao hao như Vu Thức Vy
“Ngươi tên là gì?”
Trên gương mắt xinh xắn của Nguyệt Dung lúc này đây vẫn hiện rõ vẻ không cam tâm, nhìn rất giống nữ tử có vẻ ngoài ngông nghênh kiên cường đó.
“Nô tỳ tên gọi Nguyệt Dung”
Thượng Quan Cửu U hít một hơi sâu, hồi sâu, mới nhìn về phía Phương Vô: “Truyền ý chỉ của trẫm, phong Nguyệt Dung là Nguyệt quý phi, dời đến Phượng Tảo Cung.
Phương Vô, A Mông cùng Nguyệt Dung đồng thời vô cùng kinh ngạc, Nguyệt Dung hoàn toàn không dám tin rằng Hoàng Thương anh dũng bất phàm trước mắt đây muốn phong nàng làm quý phi.
Phương Vô cùng A Mông kinh ngạc là vì Thượng Quan Cửu U muốn Nguyệt Dung trú tại Phượng Tảo Cung, đó là trung cung, chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách là chủ nhân nơi đó, chỉ vẻn vẹn đôi phần giống nàng ta, liền đồng ý để Nguyệt Dung trú tại Phượng Tảo cung, nếu như quả thật là Vu Thức Vy.... vậy thì sẽ được thịnh sủng đến nhường nào?”
Rất nhanh, việc tân đế phong một cung nữ làm Nguyệt quý phi, trú tại Phượng Tảo cung truyền khắp kinh đô.
Tiếp theo, việc khiến người khác càng không thể tin được đó là, tân đế dùng cảm nhiễm phong hàn làm lý do, bãi triều liên tục bảy ngày.
Văn võ bá quan đều biết rõ tân đế long thể an khang, sao có thể bỗng nhiên lại cảm nhiễm phong hàn được chứ!
Thế là, không ít đại thần âm thầm nghe ngóng tin tức, biết được Hoàng đế quả thật không nhiễm phong hàn gì, mà là ngày ngày triệu hạnh Nguyệt quý phi, cùng nàng ta hoa tiền nguyệt hạ, ngày đêm triền miên.
Quần thần lúc đầu chỉ cảm thấy tân đế làm vậy có chút không ổn, nhưng cũng không dám nói gì.
Bởi vì bọn họ cảm thấy, tân đế đột nhiên hành động như vậy là do bọn họ buộc hắn tuyển phi, xúc phạm đến long uy, cho nên liền không tảo triều, tân đế chăm lo cho nước nhà, không quản nhọc nhằn mà một lòng tạo phúc muôn dân, tuyệt đối không phải là loại hôn quân ham mê tửu sắc, có lẽ chỉ là một phút nóng giận, cố ý cho bọn chúng chút sắc mặt đây mà.
Cho nên về sau, văn võ bá quan cũng không còn tiến cung cầu kiến Thượng Quan Cửu U, chỉ mong rằng Thượng Quan Cửu U sớm có thể nguôi giận!!
Bá quan suy nghĩ đủ điều, nhưng lại không biết, không tảo triều là thật, ngày ngày triệu hạnh Nguyệt quý phi cũng là thật, nhưng sự thật lại là.....
Nguyệt quý phí mỗi ngày đều tại Thượng Thanh Điện trồng hoa trồng cỏ, cho cá ăn đùa chim chóc, mà người vốn nên cùng nàng hoa tiền nguyệt hạ, ngày đêm triền miên kia, sớm đã rời cung nhiều ngày, giờ phút này đây có lẽ đã tới Trầm minh quan.
“A Mông, tìm một khách điếm lưu lại, đêm nay lẻn vào quân doanh!”
Nghe nói nữ nhân đó đã hôn mê ròng rã năm ngày, có lẽ nào hắn sẽ không còn được gặp lại nàng ta?
“Tuân lệnh, Hoàng thượng”
(1) Dùng bữa
(2) Bồ câu sữa hầm
Diệp hoàng hậu nghe được lời của Hoàng đế, vô cùng kinh ngạc, sau một hồi thất thố, hoang mang cười nói: “Hoàng Thượng anh minh”
Đáy lòng không khỏi nghi hoặc: “Hoàng thượng sao bỗng nhiên lại thay đổi thái độ với Vu Thức Vy? Lẽ nào đã quên đi mối thù giết con rồi hay sao?”
Không được, làm sao có thể quên, sát tử chi thù hắn có thể không quan tâm, vậy còn sát nữ chi thù thì sao??
Nữ nhi thân sinh hoa nhi của bọn chúng lọt vào tay của Vu Thức Vy, sống chết không rõ, không biết bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh giấc, bà mơ thấy Vu Vinh Hoa bị giam cầm ở một nơi tối tăm không chút ánh sáng, nhận phải sự tra tấn dã man.
Nếu Vu Thức Vy không đem hoa nhi trả lại cho bà ta, vậy thì nhất định chỉ có con đường chết!
Hoàng đế không biết rằng trong lòng Diệp Hoàng hậu đang có biết bao nhiêu suy nghĩ tàn độc, sau khi dùng thiện(1) xong, liền một mình quay về Đức Chính Điện.
Diệp Hoàng hậu nhìn thấy hắn cuối cùng cũng rời đi, liền gọi Như Mộng đến, đáy mắt mang đầy sự kỳ vọng mà hỏi: “Thế nào? Lần này có tìm thấy Hoa nhi?”
Như Mộng cúi đầu, vẫn mang trên mặt sự áy náy không thôi, chỉ dám thều thào nói: “Hồi bẩm nương nương, vẫn chưa có tin tức gì”
“Không có?” Diệp Hoàng hậu giống như gặp phải kích thích gì, đáy mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng hung hăng, thần thái kích động dị thường: “Sao vẫn chưa tìm thấy kia chứ? Cuối cùng đã đem Hoa nhi dấu ở đâu? Các ngươi đúng là một lũ vô dụng, đã tìm hơn một năm rồi, tại sao vẫn chưa tìm thấy? Bổn cung nuôi các ngươi để làm gì chứ?”
Đã không biết bao nhiều lần, từng lần từng lần hy vọng, để rồi từng lần từng lần thất vọng, bà quả thật sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
Như Mộng bị dọa đến thân thể không ngừng run rẫy, hoảng hốt nói: “Nương nương bớt giận, đợi một thời gian nữa, nhất định có thể tìm thấy công chúa”
Diệp Hoàng hậu che mặt khóc ròng: “Ngươi luôn dùng những lời như vậy để đối phó bổn cung nữa sao, bổn cung quả thật vô cùng đau lòng, không được, bổn cung tuyệt đổi không thể để ả Vu Thức Vy tiếp tục sống, Như Mộng, phái đi tử sĩ của chúng ta, ám sát Vu Thức Vy!”
Như Mộng sắc mặt khẽ biến: “Nương nương, lúc này đây Vu Thức Vy đang ở biên cương giết địch, ngay cả Hoàng thượng cũng tạm thời dẹp bỏ tư thù, đưa đến cho nàng ta linh đạn diệu dược, người không thể nhất thời hồ đồ mà làm hỏng đại sự được!”
“Không cần nhiều lời, bổn cung không thể đợi ả quay về được, bổn cung muốn ả chết ở biên cương, vĩnh viễn không thể quay về!”
“Nương nương....”
“Ngươi dám chống lại ý chỉ của bổn cung?”
“Nô tỳ.... nô tỳ không dám”
Hoàng cung Tây Lương
Sau khi Liễu quý phi nhận được tin tức Vu Nhậm Hoằng chiến bại,thân mang trọng thương, ở bên trong Phượng Dương cung mà đứng ngồi không yên: “Đào hoa, biểu ca như thế nào rồi?”
Đào hoa đi phía sau Liễu quý phi, nhỏ nhẹ nói: “Nương nương đừng vội, chúng ta đã phái ra thám tử nhanh nhất, đến biên cương cũng phải mất một ngày một đêm, người thân mang long thai, vẫn nên lấy bản thân làm đầu, không nên lo lắng.”
Liễu quý phi nghe những lời này, lập tức bình tĩnh lại , gật đầu nói: “Ngươi nói rất đúng, biểu ca tất nhiên quan trọng, nhưng long thai trong bụng bổn cung mới là quan trọng nhất, chỉ cần long thai khỏe mạnh, hoàng thượng nhất định sẽ không trách tội biểu ca.”
Đào hoa gật gật đầu, trong đáy mắt có đôi chút lo lắng: “Nương nương nói chí phải, chỉ cần địa vị của nương nương vững chắc, liền có thể bảo hộ biểu thiếu gia, nhưng mấu chốt vẫn là ở Hoàng thượng, nô tỳ nghe nói hôm nay trên triều, đã có không ít bá quan nghi ngờ năng lực dẫn binh của biểu thiếu gia, muốn lập một vị binh mã đại nguyên soái, thống lĩnh tam quân”
Liễu quý phi mi tâm nhíu chặt: ‘Việc này, thái độ của Hoàng thượng như thế nào?”
“Thái độ của Hoàng thượng không rõ, nói ngày mai tiếp tục thương nghị, nhưng sau khi bãi triều liền triệu quân cơ đại thần đến ngự thư phòng nghị sự, trong lòng, thiết nghĩ đã có chủ ý”
Liễu quý phi sắc mặt sa sầm: “Không được, tuyệt đối không thể để Hoàng thượng làm như vậy, đi, mang theo nhũ cáp đôn (2), cùng bổn cung đi đến Linh Tâm điện
“Vâng, nương nương.....”
Bắc Tề
Từ khi Nhu Nhiên khởi binh thôn tính đột quyết lấy quốc hiệu là Tề, cả nước chung vui, quân binh cùng bá tánh đồng thời được nghỉ ngơi.
Thượng Quan Cửu U quả thật có tài trị quốc, sau khi đăng cơ, việc đầu tiên làm chính là giảm thuế, mười năm!
Chuyện thứ hai, đại xá thiên hạ, tội nhẹ hết thảy phóng thích, trọng tội đều được miễn hình.
Chuyện thứ ba, tổ chức khoa cử, thiết lập học đường, chiêu hiền nạp sĩ, nhân tài khắp triều đình.
Chuyện thứ tư, cũng là điều được bá tánh tán đồng nhất, trọng nông vụ!
Hắn dùng quân đôi, đi khai hoang đất, sau đó liền phân phát đồng đều cho bá tánh địa phương, bá tánh lại có mười năm không cần nộp thuế, còn được phân phát đất đai, ai không tán dương tân đế là một vị minh quân, một vị hoàng đế tốt trăm năm khó gặp!
Thiên hạ quy tâm, bá tánh kính phục, đế vị của Thượng Quan Cửu U trở nên vô cùng kiên cố, không gì có thể lung lay được.
Văn võ bá quan nhìn thiên hạ thái bình, mà hậu cung của tân đế vẫn không một bóng người, liền vì việc tuyển phi cho tân đế lao tâm lao lực, liên tiếp ba ngày, trên triều đều bàn luận về việc tuyển phi, vậy mà thái độ của tân đế lại dửng dưng người ngoài cuộc, hết lần này đến lần khác đều lấy lý do để ngày sau bàn mà từ chối.
Ngày hôm đó, văn võ bá quan quyết định quỳ không đứng dậy, dùng việc này ép Thượng Quan Cửu U tuyển phi.
Thừa tướng hết lời khuyên bảo, trung ngôn nghịch nhĩ: “Hoàng thượng, quốc khổng thể một ngày không vua, hậu cung không thể một ngày vô hậu, người không nạp phi, vậy thì nhất định phải lập hậu, hơn nữa người tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nói một câu bất kính, nếu là bá tánh bình thường, ở tuổi này hài tử cũng đã được mười tuổi, có thể chạy nhảy khắp nơi rồi, xin hoàng thượng đừng tiếp tục do dự nữa, hạ lệnh tuyển phi”
Quần thần lập tức tán đồng: “Đúng vậy Hoàng thượng, khẩn xin Hoàng thượng hạ lệnh tuyển phi”
Thượng Quan Cửu U một thần huyền sắc long bào, ngồi trên long ngai, bị quần thần dùng việc tuyển khí ép đến đầu đau như búa bổ, bọn chúng sao không thể buông tha cho hắn được kia chứ?
“Chư vị ái khanh, trẫm biết các ngươi lo nghĩ cho giang sơn xã tắc, nhưng việc lập hậu nạp phi, không thể nóng vội....”
“Hoàng thượng, xin hoàng thường đừng dùng câu “ngày sau thương lượng” mà tiếp tục ngăn chúng thần lại nữa, hôm nay nếu như Hoàng thượng không hạ chỉ, lão thần.... liền quỳ mãi ở đây không đứng dậy!”
Thượng Quan Cửu U khuôn mặt tức giận: “Các ngươi giám bức ép trẫm?”
“Hoàng thượng, lão thần không dám, lão thần không dám....”
“Nếu đã không dám, vậy thì bãi triều vậy!”
“A... Hoàng Thương.... Hoàng thượng.....”
Thượng Quan Cửu U sau khi trở về tẩm cung, tức đến đánh vỡ tất cả đồ sứ trên bàn xuống đất, nổi trận lôi đình: “A Mông, ngươi nói đám đại thần đó có đáng chết không kia chứ? Kẻ nào cũng dám đối nghịch trẫm!”
A Mông đứng thẳng người, mặt không biểu cảm: “Hoàng thượng, thuộc hạ cảm thấy lời của quần thần không phải không có lý, vì xã tắc vững chắc, vì để Mộ Dung gia vĩnh thế hưng thịnh, khẩn xin hoàng thượng lập hậu nạp phi, khếch dương Mộ Dung gia.”
Thượng Quan Cửu U nghe thấy những lời của A Mông không khác gì đám đại thần đó, tức đến mức run người: “Ngươi.....”
Lúc này, nội vụ tổng quan mang theo một phấn y tỳ nữ không nhanh không chậm đi tới, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: “Hoàng thượng, xin người bớt giận, A Mông cũng là vì lo nghĩ cho Hoàng thượng, lão thần đã lệnh cho cung nữ pha một ấm liên tâm trà, Hoàng thượng dùng chút ít để hạ hỏa, Nguyệt Dung, còn không mâu dâng trà cho Hoàng Thượng!
Cung nữ tên gọi Nguyệt Dung phía sau thấy tổng quản hướng về phía nàng phất tay, cung kính dâng trà đến trước mặt Thượng Quan Cửu U, thanh âm như vàng anh, ngọt ngào du dương: “Hoàng thượng, mời dùng trà”
Thượng Quan Cửu U tùy ý nhìn thoáng qua nàng ta, sau đó liền cầm lấy chén trà, chậm rãi mà nhập một ngụm, sau liền lập tức phun ra, tức giận nói: “To gan, dám cho trẫm dùng loại trà đắng như vậy!”
Nguyệt Dung bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, lập tức quỳ xuống mặt đất, dập đầu xin tha: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, là nô tỳ đáng chết, xin Hoàng thượng bớt giận”
Phương Vô trên mặt vẫn là nhàn nhạt ý cười, buông lời chỉ trích nói: “Tiểu nha đầu nhà ngươi, bổn tổng quản thấy ngươi làm việc lanh lợi, liền đề bạt ngươi đến ngự tiền dâng trà, ngươi lại đùng khổ trà để mạo phạm Hoàng thượng, người đâu, lôi xuống đánh hai mươi đại bản”
Nguyệt Dung sau khi nghe xong, hoảng sợ mà nhìn về phía Phương Vô, đôi mắt lúc này đã lệ dâng khóe mắt, tràn ngập uất ức, là hắn muốn nàng đến dâng liên tâm trà, nàng cũng đã nói loại trà này vô cùng đắng, Hoàng thượng chưa hẳn đã thích, bây giờ thì tốt rồi, lại muốn đánh nàng hai mươi đại bản, nàng đúng là oan mà......
“Hoàng thượng, nô tỳ tuy dâng khổ trà, nhưng loại trà này có công dụng hạ hỏa rất tốt, hoàn toàn không có ý muốn làm hoàng thượng tức giận, khẩn xin Hoàng thượng tha mạng”
Thượng Quan Cửu U chỉ làm thấy vô cùng phiền toái, không chút kiên nhẫn mà phất phất tay: “Lôi xuống, mau lôi xuống, đánh mạnh hai mươi đại bản, điều đến dịch đình”
Nguyệt Dung vốn là người có tính cách, trên thân tất nhiên cũng có chút ngạo khí, nhìn thấy Thượng Quan Cửu U không đoái hoài gì đến lời cầu xin của nàng, bỗng đứng thẳng người, nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ không phục”
Cái gì?
Không phục?
Thượng Quan Cửu U có chút bất ngờ, cũng có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Nguyệt Dung, đến khi nhìn rõ gương mặt của nàng ta, ánh mắt bỗng thất thần, Vu Thức Vy?
Không, nàng ta không phải Vu Thức Vy, chỉ là có năm phần giống nàng mà thôi!
Thượng Quan Cửu U lập tức nhìn về phía Phương Vô, là hắn cố tình, cố tình tìm đến một nữ tử có ngoại hình hao hao như Vu Thức Vy
“Ngươi tên là gì?”
Trên gương mắt xinh xắn của Nguyệt Dung lúc này đây vẫn hiện rõ vẻ không cam tâm, nhìn rất giống nữ tử có vẻ ngoài ngông nghênh kiên cường đó.
“Nô tỳ tên gọi Nguyệt Dung”
Thượng Quan Cửu U hít một hơi sâu, hồi sâu, mới nhìn về phía Phương Vô: “Truyền ý chỉ của trẫm, phong Nguyệt Dung là Nguyệt quý phi, dời đến Phượng Tảo Cung.
Phương Vô, A Mông cùng Nguyệt Dung đồng thời vô cùng kinh ngạc, Nguyệt Dung hoàn toàn không dám tin rằng Hoàng Thương anh dũng bất phàm trước mắt đây muốn phong nàng làm quý phi.
Phương Vô cùng A Mông kinh ngạc là vì Thượng Quan Cửu U muốn Nguyệt Dung trú tại Phượng Tảo Cung, đó là trung cung, chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách là chủ nhân nơi đó, chỉ vẻn vẹn đôi phần giống nàng ta, liền đồng ý để Nguyệt Dung trú tại Phượng Tảo cung, nếu như quả thật là Vu Thức Vy.... vậy thì sẽ được thịnh sủng đến nhường nào?”
Rất nhanh, việc tân đế phong một cung nữ làm Nguyệt quý phi, trú tại Phượng Tảo cung truyền khắp kinh đô.
Tiếp theo, việc khiến người khác càng không thể tin được đó là, tân đế dùng cảm nhiễm phong hàn làm lý do, bãi triều liên tục bảy ngày.
Văn võ bá quan đều biết rõ tân đế long thể an khang, sao có thể bỗng nhiên lại cảm nhiễm phong hàn được chứ!
Thế là, không ít đại thần âm thầm nghe ngóng tin tức, biết được Hoàng đế quả thật không nhiễm phong hàn gì, mà là ngày ngày triệu hạnh Nguyệt quý phi, cùng nàng ta hoa tiền nguyệt hạ, ngày đêm triền miên.
Quần thần lúc đầu chỉ cảm thấy tân đế làm vậy có chút không ổn, nhưng cũng không dám nói gì.
Bởi vì bọn họ cảm thấy, tân đế đột nhiên hành động như vậy là do bọn họ buộc hắn tuyển phi, xúc phạm đến long uy, cho nên liền không tảo triều, tân đế chăm lo cho nước nhà, không quản nhọc nhằn mà một lòng tạo phúc muôn dân, tuyệt đối không phải là loại hôn quân ham mê tửu sắc, có lẽ chỉ là một phút nóng giận, cố ý cho bọn chúng chút sắc mặt đây mà.
Cho nên về sau, văn võ bá quan cũng không còn tiến cung cầu kiến Thượng Quan Cửu U, chỉ mong rằng Thượng Quan Cửu U sớm có thể nguôi giận!!
Bá quan suy nghĩ đủ điều, nhưng lại không biết, không tảo triều là thật, ngày ngày triệu hạnh Nguyệt quý phi cũng là thật, nhưng sự thật lại là.....
Nguyệt quý phí mỗi ngày đều tại Thượng Thanh Điện trồng hoa trồng cỏ, cho cá ăn đùa chim chóc, mà người vốn nên cùng nàng hoa tiền nguyệt hạ, ngày đêm triền miên kia, sớm đã rời cung nhiều ngày, giờ phút này đây có lẽ đã tới Trầm minh quan.
“A Mông, tìm một khách điếm lưu lại, đêm nay lẻn vào quân doanh!”
Nghe nói nữ nhân đó đã hôn mê ròng rã năm ngày, có lẽ nào hắn sẽ không còn được gặp lại nàng ta?
“Tuân lệnh, Hoàng thượng”
(1) Dùng bữa
(2) Bồ câu sữa hầm
Bình luận facebook