Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 333
44333
Nguyệt Lộc cùng Bạch Khê liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau đỡ Vu Thức Vu đi vào Thái Hư Động
Bên trong băng động một trận cổ hương cổ sắc, bày trí vô số vật trang trí nhà phật, bát bảo hồ lô được khắc bách phúc, cùng bộ gốm sứ bát tiên quá hải, mỗi một vật đều tản phát ra tiên khí, hiếm có xuất trần.
Ở giữa động đặt một một Thúy Thú Đỉnh ba chân hai tai cực đại, không ngừng nhàn nhạt tản ra mùi đàn hương, nhất định là bên trong đỉnh đang thắp đàn hương.
Lộc Nguyệt cùng Bạch Khê không có thời gian để thưởng thức những mỹ diệu chi vật này, nhanh chóng đi đến trước mặt Thượng Thanh chân nhân, van xin: “Thượng Thanh chân nhân, cầu xin người hãy cứu vương phi của bọn ta, nàng ta sắp chết rồi”
Thượng Thanh Chân nhân một thân bố sam khôi sắc, râu tóc bạc phơ, không mang chút gì của tuổi già sức yếu, tương phản, sắc mặt hông nhuận, hạc phát hồng nhan(1).
Sau khi nghe được lời của Lộc Nguyệt, Thượng Thanh Chân nhân chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt sáng loáng mà nhìn về nữ tử trên lưng Bạch Khê, bỗng nở một nụ cười cao thâm khó đoán: “Để nàng ta xuống đi, nàng ta chết không nổi!”
Lộc Nguyệt khuôn mặt thoáng vẻ mừng rỡ, nếu Thượng Thanh chân nhân đã nói như vậy, tính mạng của vương phi nhất định không có gì e ngại, chẳng qua….
“Chân nhân không giúp nàng bắt mạch sao? Nàng đã sốt cao mấy ngày liền, cho dù đến nơi hàn băng xuyên tâm này, vẫn là nóng đến mức kinh người, vương gia ba ngày ba đêm không hề chợp mắt, một phút cũng không dám chậm trễ mà chạy đến đây, lão nhân gia người ít nhất cũng nên kê cho nàng một đơn thuốc.”
Thương Thanh chân nhân thâm ý khó đoán mà vuốt vuốt bộ râu: “Diêm vương muốn ngươi canh ba chết, người không thể lưu đến canh năm, trên đời này mọi thứ đều phải thuận theo thiên ý, không phải người thường có thể thay đổi được, lão phu cũng không có cách nào, trước mắt chỉ có thể chờ đợi!”
Lộc Nguyệt nghe xong lời của Thượng Thanh chân nhân, có chút hồ đồ: “Chân nhân, còn phải đợi gì nữa? đệ tử nghe không hiểu…”
Trong đáy mắt Thượng Quan Chân nhân thoáng qua một tia từ bi, nhìn về phía Vu Thức Vy đang nằm dưới đất, cười nói: “Phật nói, bất khả thuyết, bất khả thuyết (2), ngươi tiếp tục chờ đi, ba ngày sau, quay lại tìm nàng ta”
Lộc Nguyệt không tiếp tục nhiều lời, chấp tay nói: “Vâng, chân nhân, đệ tử cáo lui”
Bạch Khê cũng theo Lộc Nguyệt lui ra ngoài.
Hai người vừa lui ra, Thượng Thanh chân nhân lấy ra một hạt cửu dương đan, bỏ vào trong miệng Vu Thức Vy, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, liền đứng dậy đi hướng về bên trong, thanh âm bất lực lẵng lặng truyền đến: “Có nhân ắt có quả, có quả ắt có nhân, từ trước đến nay, nhân quả đã từng buông tha ai? Oan nghiệp, oan nghiệp…”
Người nằm trên mặt đất đó bỗng mi tâm khẽ động, sau lại không có động tĩnh gì, giống như một lần nữa chìm vào một cơn ác mộng vĩnh viễn không có hồi kết.
Một mảng hỗn độn, trên nhìn không thấy trời, dưới nhìn không thấy đất, không có nhật nguyệt tinh thần, chỉ có bóng tối như thôn tính cả đất trời.
Trong bóng tối, mông lung mịt mờ…..
Vu Thức Vy không ngừng chà sát hai cánh tay, chỉ cảm thấy cái lạnh thấu thương, như cắt da cắt thịt
Đây là đâu?
Nàng cảm giác mình đã đi rất lâu rất lâu, nhưng vẫn không thể rời khỏi nơi đây.
“Có ai không?” Vu Thức Vy hô lớn một tiếng, thanh âm vang vong bốn phương, như sóng nước dập dờn, không ngừng lập lại lời nói của nàng.
Vu Thức Vy đáy mắt sa sầm lại, thầm nghĩ: “Nơi đây… giống như chỉ có một mình nàng tồn tại!”
Nàng lại tiến về trước vài trước, bỗng phát giác dưới mặt đất cách đây không lâu vẫn không một ngọn cỏ, mặt đất vô cùng cằn cõi, không biết từ lúc nào đã mọc đầy hoa cỏ, một dãy hoa yêu mị kéo dài như biển, bao vây lấy nàng.
Hương thơm kỳ dị bỗng trở nên nồng đậm, mùi thơm say lòng người, nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy được chút nào bình yên. Ngược lại, chỉ cảm thấy sâu trong đáy lòng trào dâng một cảm giác bi ai, thống khổ, nước mắt cũng bỗng nhiên không kiềm được, mà rơi như mưa.
Vu Thức Vy hoảng sợ mà lau đi hai hàng nước mắt lúc này đây đang không ngừng rơi, trong lòng hoảng hốt, sao nàng lại không thể khống chế bản thân như vậy? nàng hoàn toàn không muốn khóc chút nào!
Đợi đã, dường như từ khi những dãy hoa này xuất hiện nàng mới có loại cảm giác này, nhất định là do loại hoa này, nhất định!
Vu Thức Vy ngồi xổm xuống, hái một đóa hoa, để ở trong lòng bàn tay mà tỉ mỉ quan sát, đột nhiên trừng to hai mắt, đây là… đây là hoa bỉ ngạn?
“A~” Vu Thức Vy bị dọa đến lập tức đem hoa dứt xuống đất, nhưng nhìn thấy đóa hoa vẫn chưa kịp rơi xuống đất, đã ở giữa không trung mà hóa thành tro.
Ngay sau đó, giống như gặp phải xúc động gì, biển hoa bỉ ngạn vô bờ vô bến đó bỗng nhanh chóng khô héo đi, từ màu đỏ tươi bỗng biến thành màu vàng úa tàn, cuối cùng như đóa hoa bỉ ngạn mà nàng vừa hái lên lúc nãy, biến thành tro tàn, mà tan biến!
Vu Thức Vy bị dọa đến mức lui về sau vô số bước, đáy mắt có chút không yên, đây không phải là do lúc nãy nàng hái đóa hoa bỉ ngạn đó mà tạo thành chứ?
Lui mãi về sau, dưới chân bỗng nhiên dẫm phải một vật gì đó, khiến nàng chân đứng không vứng, liễn ngã ngữa về sau.
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, Vu Thức Vy đúng là đã ngã xuống, nhưng không cảm nhận được chút đau đớn nào, điều này khiến Vu Thức Vy không sao hiểu nổi, tại sao nàng lại không cảm nhận được đau đớn chứ?
Trong lúc vẫn còn bị trùng trùng nghi hoặc búa vây, bên tai chợt truyền đến văng vẳng tiếng gào thét: “A…A.....”
Thanh âm giống như có một cái gì đó bị kẹt giữa cổ họng, muốn thét lớn, nhưng lại không thể nào thét lên được, mang bên trong đó là cả một trời tuyệt vọng.
Vu Thức Vy đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía nơi thanh âm phát ra, đợi đến khi nhìn rõ người phát ra thanh âm đó là ai, sắc mặt kinh hãi, không dám tin mà lùi về sau, thất thố mà thì thầm: “Sao có thể…. Sao có thể….”
Cái thứ đang nằm rạp trên mắt đất, bị chém đứt tứ chi, bỏng da đầu, vô cùng xấu xí đó, không phải là nàng hay sao?
Không, là kiếp trước của nàng, là một đời nhân trệ của nàng!
Nàng giống như một loài côn trùng, trên mặt đất mà chậm rãi ngọ nguậy, đôi mắt khô cằn như giếng cạn đó mang đầy thù hận, vô cùng điên cuồng: “Ông trời, ông trời, là ngươi thiếu ta, là ngươi thiếu ta, hahahaha……”
Vu Thức Vy không dám tin mà nhìn bản thân trên mặt đất, trong đầu tiếng ong ong ong vang lên liên tục, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nơi này có hoa bỉ ngạn, còn có kiếp trước của bản thân, lẽ nào là nàng đang ở địa ngục?
Suy nghĩ này từ não trái truyền đến não phải, vẫn còn chưa kịp đưa ra kết luận, bên tai liền truyền đến một thanh âm trầm thấp lạnh lùng: “Lão bạch, ta cảm nhận được kẻ đó chỉ ở quanh đây!”
“Ta cũng cảm thấy như vậy, không bằng chúng ta phân nhau ra tìm”
Vu Thức Vy nghe được thanh âm đó, theo bản năng liền muốn lẩn trốn, nàng cảm thấy nếu như bị bọn chúng bắt được liền sẽ có chuyện không hay xảy ra, thế là lập tức nhìn về bốn phía, muốn tìm một chổ ẩn thân, nhưng lại phát hiện nơi đây hoàn toàn trống không, biển hoa bỉ ngạn đã biến thành tro tàn, không còn tồn tại nữa, cho nên, hoàn toàn không có nơi nào để ẩn nấp.
Trong lúc lo lắng không yên, Vu Thức Vy nhìn thấy bản thân đang lạnh lùng mà nhìn nàng, mang theo vẻ khinh thường: “Hốt hoảng gì chứ, người bọn chúng muốn tìm là ta!”
Vu Thức Vy tâm thần khẽ động, nàng và nàng không phải là cùng một người sao?
“Ở đó, cuối cùng cũng tìm được rồi!” một đạo thanh âm mừng rõ vội vàng vang lên.
Một khắc tiếp theo, chỉ thấy hai đạo ảnh một hắc một bạch từ xa xa nhẹ nhàng bay tới, chỉ trong chớp mắt, đã đi đến trước mặt.
Hai người một hắc một bạch, trên tay cầm dây xích cùng bạch trướng, trên đầu đội hắc mũ cùng bạch mũ, trên bạch mũ viết nhất kiến sinh tài, trên hắc mũ viết thiên hạ thái bình!
Đấy là … âm sai đến để đòi mạng?
Hắc bạch nhị quỷ tức giận mà nhìn nhận trệ ở dưới mặt đất, lạnh lùng nói: “Vu Thức Vy, việc đã đến nước này, ngươi còn không nguyện đầu thai?
Nhân trệ bỗng bật cười, trong nụ cười mang đầy bi thương: “Không, ta sẽ không đầu thai!”
Bởi vì….
Nhân trệ ngẩng đầu lên nhìn Vu Thức Vy, đáy mắt hiện lên một nụ cười, bởi vì nếu nàng đầu thai, nàng ta sẽ hồn phi phách tán!
Nàng ta chính là chấp niệm hai đời của nàng, nếu có thể buông bỏ, đi đầu thai chuyển thế, nếu không thể, thì tiếp tục nối lại tiền duyên, trả cho Hàn Giang Nguyệt một đời tình thâm!
Nếu như phải lựa chọn giữa việc đầu thai cùng Hàn Giang Nguyệt, vậy thì do dự cũng không cần thiết, đương nhiên nàng sẽ chọn Hàn Giang Nguyệt!
Nghĩ đến đây, Nhân trệ đột nhiên nói: “Các ngươi đi đi, để ta cùng chấp niệm của ta nói một câu!”
Hắc bạch quỷ tiên thoáng nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói một tiếng “Được” thân thể bỗng lóe sáng, biến mất trong không trung.
Nhân trệ lúc này mới nhìn về phía Vu Thức Vy, nghiêm túc nói: “Lời ta nói lúc nãy, có lẽ trong lòng ngươi cũng đã rõ, không sai, ngươi chính là chấp niệm của ta, năm đó khi ta chết đi oán khí xung thiên, không có cách nào đầu thai chuyển thế, cũng không muốn đầu thai, cho nên mới có sự tồn tại của ngươi, là thật là giả, là giả là thật, thật thật giả giả, ta cũng đã không còn phân biệt được nữa, Hàn Giang Nguyệt yêu ta, cũng yêu ngươi, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, là ta là ngươi, là thật là giả vốn đã không hề quan trọng, hứa với ta, đừng phụ lòng của Hàn Giang Nguyệt!
Vu Thức Vy mi tâm nhíu chặt, lãnh đạm nói: "Ý của ngươi là tất cả mọi thứ ta đang có đều là giả, đều là giấc mộng của ngươi?”
Nếu như quả thật là vậy, vậy Giang Nguyệt phải làm thế nào đây?
Nhận trệ vội vã lắc đầu: “Không, không phải là giả, chỉ là thất hồn không đủ, ngươi từ đầu đến cuối không phải là ngươi, ta từ đầu đến cuối cũng không phải là ta! Chỉ có khi thất hồn quy nhất, ngươi mới có thể trở về dương gian!”
(1) Chỉ người già, nhưng thần sắc vô cùng tốt
(2) Không thể nói
Nguyệt Lộc cùng Bạch Khê liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau đỡ Vu Thức Vu đi vào Thái Hư Động
Bên trong băng động một trận cổ hương cổ sắc, bày trí vô số vật trang trí nhà phật, bát bảo hồ lô được khắc bách phúc, cùng bộ gốm sứ bát tiên quá hải, mỗi một vật đều tản phát ra tiên khí, hiếm có xuất trần.
Ở giữa động đặt một một Thúy Thú Đỉnh ba chân hai tai cực đại, không ngừng nhàn nhạt tản ra mùi đàn hương, nhất định là bên trong đỉnh đang thắp đàn hương.
Lộc Nguyệt cùng Bạch Khê không có thời gian để thưởng thức những mỹ diệu chi vật này, nhanh chóng đi đến trước mặt Thượng Thanh chân nhân, van xin: “Thượng Thanh chân nhân, cầu xin người hãy cứu vương phi của bọn ta, nàng ta sắp chết rồi”
Thượng Thanh Chân nhân một thân bố sam khôi sắc, râu tóc bạc phơ, không mang chút gì của tuổi già sức yếu, tương phản, sắc mặt hông nhuận, hạc phát hồng nhan(1).
Sau khi nghe được lời của Lộc Nguyệt, Thượng Thanh Chân nhân chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt sáng loáng mà nhìn về nữ tử trên lưng Bạch Khê, bỗng nở một nụ cười cao thâm khó đoán: “Để nàng ta xuống đi, nàng ta chết không nổi!”
Lộc Nguyệt khuôn mặt thoáng vẻ mừng rỡ, nếu Thượng Thanh chân nhân đã nói như vậy, tính mạng của vương phi nhất định không có gì e ngại, chẳng qua….
“Chân nhân không giúp nàng bắt mạch sao? Nàng đã sốt cao mấy ngày liền, cho dù đến nơi hàn băng xuyên tâm này, vẫn là nóng đến mức kinh người, vương gia ba ngày ba đêm không hề chợp mắt, một phút cũng không dám chậm trễ mà chạy đến đây, lão nhân gia người ít nhất cũng nên kê cho nàng một đơn thuốc.”
Thương Thanh chân nhân thâm ý khó đoán mà vuốt vuốt bộ râu: “Diêm vương muốn ngươi canh ba chết, người không thể lưu đến canh năm, trên đời này mọi thứ đều phải thuận theo thiên ý, không phải người thường có thể thay đổi được, lão phu cũng không có cách nào, trước mắt chỉ có thể chờ đợi!”
Lộc Nguyệt nghe xong lời của Thượng Thanh chân nhân, có chút hồ đồ: “Chân nhân, còn phải đợi gì nữa? đệ tử nghe không hiểu…”
Trong đáy mắt Thượng Quan Chân nhân thoáng qua một tia từ bi, nhìn về phía Vu Thức Vy đang nằm dưới đất, cười nói: “Phật nói, bất khả thuyết, bất khả thuyết (2), ngươi tiếp tục chờ đi, ba ngày sau, quay lại tìm nàng ta”
Lộc Nguyệt không tiếp tục nhiều lời, chấp tay nói: “Vâng, chân nhân, đệ tử cáo lui”
Bạch Khê cũng theo Lộc Nguyệt lui ra ngoài.
Hai người vừa lui ra, Thượng Thanh chân nhân lấy ra một hạt cửu dương đan, bỏ vào trong miệng Vu Thức Vy, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, liền đứng dậy đi hướng về bên trong, thanh âm bất lực lẵng lặng truyền đến: “Có nhân ắt có quả, có quả ắt có nhân, từ trước đến nay, nhân quả đã từng buông tha ai? Oan nghiệp, oan nghiệp…”
Người nằm trên mặt đất đó bỗng mi tâm khẽ động, sau lại không có động tĩnh gì, giống như một lần nữa chìm vào một cơn ác mộng vĩnh viễn không có hồi kết.
Một mảng hỗn độn, trên nhìn không thấy trời, dưới nhìn không thấy đất, không có nhật nguyệt tinh thần, chỉ có bóng tối như thôn tính cả đất trời.
Trong bóng tối, mông lung mịt mờ…..
Vu Thức Vy không ngừng chà sát hai cánh tay, chỉ cảm thấy cái lạnh thấu thương, như cắt da cắt thịt
Đây là đâu?
Nàng cảm giác mình đã đi rất lâu rất lâu, nhưng vẫn không thể rời khỏi nơi đây.
“Có ai không?” Vu Thức Vy hô lớn một tiếng, thanh âm vang vong bốn phương, như sóng nước dập dờn, không ngừng lập lại lời nói của nàng.
Vu Thức Vy đáy mắt sa sầm lại, thầm nghĩ: “Nơi đây… giống như chỉ có một mình nàng tồn tại!”
Nàng lại tiến về trước vài trước, bỗng phát giác dưới mặt đất cách đây không lâu vẫn không một ngọn cỏ, mặt đất vô cùng cằn cõi, không biết từ lúc nào đã mọc đầy hoa cỏ, một dãy hoa yêu mị kéo dài như biển, bao vây lấy nàng.
Hương thơm kỳ dị bỗng trở nên nồng đậm, mùi thơm say lòng người, nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy được chút nào bình yên. Ngược lại, chỉ cảm thấy sâu trong đáy lòng trào dâng một cảm giác bi ai, thống khổ, nước mắt cũng bỗng nhiên không kiềm được, mà rơi như mưa.
Vu Thức Vy hoảng sợ mà lau đi hai hàng nước mắt lúc này đây đang không ngừng rơi, trong lòng hoảng hốt, sao nàng lại không thể khống chế bản thân như vậy? nàng hoàn toàn không muốn khóc chút nào!
Đợi đã, dường như từ khi những dãy hoa này xuất hiện nàng mới có loại cảm giác này, nhất định là do loại hoa này, nhất định!
Vu Thức Vy ngồi xổm xuống, hái một đóa hoa, để ở trong lòng bàn tay mà tỉ mỉ quan sát, đột nhiên trừng to hai mắt, đây là… đây là hoa bỉ ngạn?
“A~” Vu Thức Vy bị dọa đến lập tức đem hoa dứt xuống đất, nhưng nhìn thấy đóa hoa vẫn chưa kịp rơi xuống đất, đã ở giữa không trung mà hóa thành tro.
Ngay sau đó, giống như gặp phải xúc động gì, biển hoa bỉ ngạn vô bờ vô bến đó bỗng nhanh chóng khô héo đi, từ màu đỏ tươi bỗng biến thành màu vàng úa tàn, cuối cùng như đóa hoa bỉ ngạn mà nàng vừa hái lên lúc nãy, biến thành tro tàn, mà tan biến!
Vu Thức Vy bị dọa đến mức lui về sau vô số bước, đáy mắt có chút không yên, đây không phải là do lúc nãy nàng hái đóa hoa bỉ ngạn đó mà tạo thành chứ?
Lui mãi về sau, dưới chân bỗng nhiên dẫm phải một vật gì đó, khiến nàng chân đứng không vứng, liễn ngã ngữa về sau.
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, Vu Thức Vy đúng là đã ngã xuống, nhưng không cảm nhận được chút đau đớn nào, điều này khiến Vu Thức Vy không sao hiểu nổi, tại sao nàng lại không cảm nhận được đau đớn chứ?
Trong lúc vẫn còn bị trùng trùng nghi hoặc búa vây, bên tai chợt truyền đến văng vẳng tiếng gào thét: “A…A.....”
Thanh âm giống như có một cái gì đó bị kẹt giữa cổ họng, muốn thét lớn, nhưng lại không thể nào thét lên được, mang bên trong đó là cả một trời tuyệt vọng.
Vu Thức Vy đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía nơi thanh âm phát ra, đợi đến khi nhìn rõ người phát ra thanh âm đó là ai, sắc mặt kinh hãi, không dám tin mà lùi về sau, thất thố mà thì thầm: “Sao có thể…. Sao có thể….”
Cái thứ đang nằm rạp trên mắt đất, bị chém đứt tứ chi, bỏng da đầu, vô cùng xấu xí đó, không phải là nàng hay sao?
Không, là kiếp trước của nàng, là một đời nhân trệ của nàng!
Nàng giống như một loài côn trùng, trên mặt đất mà chậm rãi ngọ nguậy, đôi mắt khô cằn như giếng cạn đó mang đầy thù hận, vô cùng điên cuồng: “Ông trời, ông trời, là ngươi thiếu ta, là ngươi thiếu ta, hahahaha……”
Vu Thức Vy không dám tin mà nhìn bản thân trên mặt đất, trong đầu tiếng ong ong ong vang lên liên tục, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nơi này có hoa bỉ ngạn, còn có kiếp trước của bản thân, lẽ nào là nàng đang ở địa ngục?
Suy nghĩ này từ não trái truyền đến não phải, vẫn còn chưa kịp đưa ra kết luận, bên tai liền truyền đến một thanh âm trầm thấp lạnh lùng: “Lão bạch, ta cảm nhận được kẻ đó chỉ ở quanh đây!”
“Ta cũng cảm thấy như vậy, không bằng chúng ta phân nhau ra tìm”
Vu Thức Vy nghe được thanh âm đó, theo bản năng liền muốn lẩn trốn, nàng cảm thấy nếu như bị bọn chúng bắt được liền sẽ có chuyện không hay xảy ra, thế là lập tức nhìn về bốn phía, muốn tìm một chổ ẩn thân, nhưng lại phát hiện nơi đây hoàn toàn trống không, biển hoa bỉ ngạn đã biến thành tro tàn, không còn tồn tại nữa, cho nên, hoàn toàn không có nơi nào để ẩn nấp.
Trong lúc lo lắng không yên, Vu Thức Vy nhìn thấy bản thân đang lạnh lùng mà nhìn nàng, mang theo vẻ khinh thường: “Hốt hoảng gì chứ, người bọn chúng muốn tìm là ta!”
Vu Thức Vy tâm thần khẽ động, nàng và nàng không phải là cùng một người sao?
“Ở đó, cuối cùng cũng tìm được rồi!” một đạo thanh âm mừng rõ vội vàng vang lên.
Một khắc tiếp theo, chỉ thấy hai đạo ảnh một hắc một bạch từ xa xa nhẹ nhàng bay tới, chỉ trong chớp mắt, đã đi đến trước mặt.
Hai người một hắc một bạch, trên tay cầm dây xích cùng bạch trướng, trên đầu đội hắc mũ cùng bạch mũ, trên bạch mũ viết nhất kiến sinh tài, trên hắc mũ viết thiên hạ thái bình!
Đấy là … âm sai đến để đòi mạng?
Hắc bạch nhị quỷ tức giận mà nhìn nhận trệ ở dưới mặt đất, lạnh lùng nói: “Vu Thức Vy, việc đã đến nước này, ngươi còn không nguyện đầu thai?
Nhân trệ bỗng bật cười, trong nụ cười mang đầy bi thương: “Không, ta sẽ không đầu thai!”
Bởi vì….
Nhân trệ ngẩng đầu lên nhìn Vu Thức Vy, đáy mắt hiện lên một nụ cười, bởi vì nếu nàng đầu thai, nàng ta sẽ hồn phi phách tán!
Nàng ta chính là chấp niệm hai đời của nàng, nếu có thể buông bỏ, đi đầu thai chuyển thế, nếu không thể, thì tiếp tục nối lại tiền duyên, trả cho Hàn Giang Nguyệt một đời tình thâm!
Nếu như phải lựa chọn giữa việc đầu thai cùng Hàn Giang Nguyệt, vậy thì do dự cũng không cần thiết, đương nhiên nàng sẽ chọn Hàn Giang Nguyệt!
Nghĩ đến đây, Nhân trệ đột nhiên nói: “Các ngươi đi đi, để ta cùng chấp niệm của ta nói một câu!”
Hắc bạch quỷ tiên thoáng nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói một tiếng “Được” thân thể bỗng lóe sáng, biến mất trong không trung.
Nhân trệ lúc này mới nhìn về phía Vu Thức Vy, nghiêm túc nói: “Lời ta nói lúc nãy, có lẽ trong lòng ngươi cũng đã rõ, không sai, ngươi chính là chấp niệm của ta, năm đó khi ta chết đi oán khí xung thiên, không có cách nào đầu thai chuyển thế, cũng không muốn đầu thai, cho nên mới có sự tồn tại của ngươi, là thật là giả, là giả là thật, thật thật giả giả, ta cũng đã không còn phân biệt được nữa, Hàn Giang Nguyệt yêu ta, cũng yêu ngươi, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, là ta là ngươi, là thật là giả vốn đã không hề quan trọng, hứa với ta, đừng phụ lòng của Hàn Giang Nguyệt!
Vu Thức Vy mi tâm nhíu chặt, lãnh đạm nói: "Ý của ngươi là tất cả mọi thứ ta đang có đều là giả, đều là giấc mộng của ngươi?”
Nếu như quả thật là vậy, vậy Giang Nguyệt phải làm thế nào đây?
Nhận trệ vội vã lắc đầu: “Không, không phải là giả, chỉ là thất hồn không đủ, ngươi từ đầu đến cuối không phải là ngươi, ta từ đầu đến cuối cũng không phải là ta! Chỉ có khi thất hồn quy nhất, ngươi mới có thể trở về dương gian!”
(1) Chỉ người già, nhưng thần sắc vô cùng tốt
(2) Không thể nói
Bình luận facebook