Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 336
44336
Ba ngày sau.
Hỏa Long quan.
Vu Nhậm Hoằng đang ở thao trường luyện trận pháp, đột nhiên thấy một tiểu binh cầm một lá thư đến, cao giọng hô lên: “Báo! Tướng quân, nguyên soái Đại Vân gửi chiến thư đến.”
Vu Nhậm Hoàng nhíu mày nhận thư, vừa đọc xong sắc mặt liền nặng nề: “Triều Đại Vân hạ chiến thư với Tây Lương chúng ta, ba ngày sau sẽ quyết chiến sinh tử.”
Quyết chiến... tức là trận chiến cuối.
Hoặc là Đại Vân phá được Hỏa Long quan xông vào Tây Lương, hoặc là Tây Lương phá được Trầm Minh quan xông vào Đại Vân!
Sao đột nhiên Đại Vân lại đưa chiến thư đến?
Chẳng lẽ vết thương của Vu Thức Vy đã lành rồi?
Mộc phó tướng đứng bên cạnh xoa tay, nghiêm túc nói: “Tướng quân, Đại Vân hạ chiến thư thế này chắc hẳn đã có sự tự tin nhất định. Nếu chỉ dựa vào trận pháp Cửu Khúc Hoàng Hà chúng ta mới luyện thì e là khó giành được thắng lợi, chi bằng luyện trận pháp lợi hại nhất trong binh thư đi.”
Vu Nhậm Hoằng trầm mặc. Trận pháp lợi hại nhất trong binh thư chính là trận Chu Thiên Tinh Đấu. Đâu phải hắn không muốn luyện, chỉ là trận pháp này quá huyền diệu, hắn căn bản không nhìn thấu được tinh túy trong đó, làm sao luyện?
Mộc phó tướng thúc giục: “Tướng quân, đừng do dự nữa, luyện đi!”
Vu Nhậm Hoằng vẫn im lặng, không hạ được quyết tâm.
Lúc này, lại có một tiểu tướng vội vàng chạy đến bẩm báo: “Tướng quân, bên ngoài doanh trướng có một nam tử ngồi xe lăn gỗ đến, tự xưng là Đông Phương Hoàn. Còn nói hắn và Vu Thức Vy có huyết hải thâm thù nên muốn đến góp sức cho tướng quân.”
“Đông Phương Hoàn?” Vu Nhậm Hoằng lẩm bẩm cái tên này, ánh mắt chớp lóe, tựa như đang suy nghĩ xem mình có quen biết nhân vật này không. Nghĩ ngợi hồi lâu, mắt hắn sáng lên, như có một ngọn lửa cháy âm ỷ trong đó: “Đúng rồi, là hắn!”
Mưu sĩ bên cạnh đường đệ Thượng Quan Diệp của hắn, Đông Phương Hoàn!
Đó cũng là một kì nhân trên thông thiên văn, dưới thông địa lí, hiểu về thuật kì môn độn giáp, tuyệt đối không thua kém Cẩm Thư. Hơn nữa quả thật hắn có huyết hải thâm thù với Vu Thức Vy.
Theo lí mà nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn. Nếu hắn đã chủ động tìm đến thì chắc là thành tâm thành ý, cớ gì phải từ chối?
Đương nhiên cũng không ngoại trừ có mục đích khác, đi xem rồi nói. Nghĩ đến đây, Vu Nhậm Hoằng nói: “Mời hắn vào đi.”
Một nơi cách Trầm Minh quan 30 dặm.
Trong quân trướng, Vu Thức Vy đứng bên cạnh bàn gỗ mô phỏng chiến trường. Nàng cầm một cây gậy gỗ chỉ vào trận pháp Cửu Khúc Hoàng Hà đã được sắp sẵn mà nói: “Đây là trận Cửu Tinh Hoàng Hà mà Vu Nhậm Hoằng đã tốn công tốn sức luyện ra trong 10 ngày này. Trận pháp hiện tại đã nhuần nhuyễn. Nếu chúng ta muốn phá trận thì nhất định phải chia quân năm đường. Cẩm Thư nói đi.”
Cẩm Thư gật đầu, nở nụ cười thần bí nói: “Trận Cửu Khúc Hoàng Hà do chín chữ “vạn” hợp thành trận pháp tuần hoàn. Đầu và đuôi trận pháp nối liền nhau, kín kẽ vô cùng. Nếu chúng ta muốn phá trận thì đầu tiên, phái ra một phân đội nhỏ điều khiển mộc diên tấn công kẻ địch từ trên trời, làm loạn trận pháp của đối phương. Sau đó phái thêm hai đội nữa tạo thành trận Song Long phá tuyến đầu của quân địch, để quân địch không đoán ra được rốt cuộc chúng ta định làm gì. Thứ ba chính là đội mật đạo mà chúng ta đã chuẩn bị xong từ ba ngày trước. Từ chỗ này đào mật đạo đến Hỏa Long Quan. Trước trận chiến một ngày, năm vạn đại quân của chúng ta sẽ xuất phát từ mật đạo. Đợi đến ngày quyết chiến thì sau trận Song Long sẽ phát tín hiệu kêu gọi đại quân bao vây quân địch. Bước thứ tư, đầu tiên Phong tướng quân và thiếu tướng quân mỗi người dẫn theo một đội tinh binh...”
“Báo! Nguyên soái! Thám tử của chúng ta về rồi, nói là có mật báo.”
Cố Ngọc mày kiếm mắt hổ, vẻ mặt nghiêm nghị: “Mau cho hắn vào.”
Thám tử không phải ai khác mà chính là ám vệ của Vu Thức Vy, Lạc Thanh Phong: “Nguyên soái, các vị tướng quân, quân địch hôm nay đã nhận được chiến thư, lâm thời quyết định luyện trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu để đối phó với quân ta!”
Cố Ngọc kinh ngạc đứng dậy: “Trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu? Đây là trận pháp gì? Sao chưa từng nghe nói đến? Quân sư có biết trận pháp này không?”
Nói rồi nhìn Cẩm Thư, chỉ thấy Cẩm Thư cũng kinh ngạc và kích động: “Không thể nào, chưa ai có thể luyện được trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu!”
Đó là trận pháp thượng cổ, chứa đựng sức mạnh phi phàm, căn bản không ai có thể nhìn thấu.
Lạc Thanh Phong đứng dậy nhìn Cẩm Thư, nói nghiêm túc: “Thuộc hạ không biết hắn có luyện thành hay không. Thuộc hạ chỉ biết trong quân doanh quân địch có một nam tử tên Đông Phương Hoàn mới đến. Hắn từng là mưu sĩ bên cạnh Thượng Quan Diệp, cũng như quân sư, là một kì nhân trên thông thiên văn dưới thông địa lí.”
Lần này đến lượt Vu Thức Vy kinh ngạc, mắt phượng mở to: “Đông Phương Hoàn?”
Tên khốn đó vậy mà còn dám xuất sơn?
Ngọc Hư Chân Nhân giám sát kiểu gì vậy? Không chỉ cho phép hắn xuống núi mà còn tiến vào quân doanh của quân địch.
Không, chuyện này có lẽ không liên quan đến Ngọc Hư Chân Nhân, có lẽ là ý của chính hắn. Trong lòng hắn hận nàng, không cam lòng cả đời chôn vùi nơi thâm sơn cùng cốc, chôn vùi tài hoa của hắn nên mới nghĩ cách rời khỏi núi. Mà nơi để hắn có thể đối phó với nàng, lại có thể phát huy được tài hoa của mình thì chắc chắn phải là nơi đối đầu với nàng, thế nên hắn đã đến nương nhờ Vu Nhậm Hoằng.
Đúng vậy, nhất định là như thế.
Ngày trước, khi nàng đưa hắn về núi Ngọc Hư đã từng nói với hắn, nếu hắn dám bước ra khỏi núi Ngọc Hư một bước, nàng sẽ khiến hắn chết không có đất chôn thây.
Nếu hắn đã đến tìm cái chết, vậy nàng và hắn cần tính toán nợ nần rõ ràng.
“Cẩm Thư, cho ta biết, trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu là gì?” Vu Thức Vy nói nghiêm túc.
Cẩm Thư nhíu mày, trong mắt có sự chần chừ khó tin: “Chuyện này... trận Chu Thiên Tinh Đấu là một trận pháp của thượng cổ hồng hoang, chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Ta cũng chỉ từng nghe tổ tiên nói qua chứ chưa thấy bao giờ, thậm chí đến cách bày trận thế nào cũng không biết. Nếu quân địch thật sự bày được trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu thì chúng ta... chúng ta nguy to!”
Vu Thức Vy lần đầu thấy hắn nói chuyện khó xử như vậy, biết được lần này thật sự đã gặp phải khó khăn: “Còn ba ngày, chúng ta nhất định phải nghiên cứu ra được cách phá trận.”
Lưu phó tướng đứng dậy lớn tiếng nói: “Mặc kệ trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu gì đó, chúng ta cứ ném thuốc nổ vào giữa bọn chúng khiến chúng loạn trận pháp, xem chúng còn bày được trận pháp kiểu gì.”
Những phó tướng khác cũng phụ họa: “Lần trước chúng ta lấy được rất nhiều hỏa dược từ chỗ quân địch, tin chắc có thể nổ chết một nửa quân số Tây Lương.”
Vu Thức Vy nhìn họ, giơ tay lên ý bảo dừng lại: “Chúng ta nghĩ như thế thì quân địch sao có thể không nghĩ đến. Vậy nên cách này không được. Thế này đi, quân mật đạo cứ tiếp tục làm việc, đội mộc diên cũng tiếp tục luyện, sẽ đến lúc dùng thôi. Mà kế sách phá trận Cửu Khúc Hoàng Hà lúc trước của chúng ta cần phải thay đổi, dùng trận Thập Nhị La Sát phá trận Chu Thiên Tinh Đấu.”
“Trận Thập Nhị La Sát?” Mọi người đều thấy khó hiểu, là trận gì vậy?
Người khác không hiểu nhưng Cẩm Thư lại hiểu. Chỉ là thấy hơi kì lạ, Vu Thức Vy sao lại biết trận Thập Nhị La Sát?
Vu Thức Vy nhìn thẳng vào mọi người mà giải thích: “Trận Thập Nhị La Sát do 12 trận pháp nhỏ hợp thành. Các trận này bao gồm trận Thái Ất, trận Thái Âm, trận Thái Nhất, trận Bát Quái, trận Lưỡng Nghi, vân vân. Sở dĩ gọi là trận Thập Nhị La Sát là do 12 trận pháp nhỏ này kết hợp chặt chẽ cùng tấn công. Một khi tấn công thì 12 trận này sẽ đồng thời được thực hiện đan xen lẫn nhau. Còn về có thể phá trận được không thì phải dựa vào thực chiến.”
Cẩm Thư nghe xong suy nghĩ một thoáng, cuối cùng khép quạt lại nói: “Không thử không được. Đương nhiên, chúng ta còn phải do thám tình hình bày trận của quân địch để tiến hành thay đổi phù hợp.”
Các phó tướng nhìn nhau khó hiểu. Tuy rằng không hiểu được sự ảo diệu trong lời nói của hai người nhưng dựa theo chiến tích của Vu Thức Vy mà nói, mọi người đều tin nàng có thể thắng trận này: “Chúc Đại Vân ta chiến thắng trận này!”
Thái tử cũng kích động: “Vu tướng quân, chúng ta nguyện lòng cùng tướng quân đánh trận này!”
Vu Thức Vy nhìn Cố Ngọc: “Mong nguyên soái hạ lệnh cho tất cả phó tướng và các thiếu tướng quân đồng thời tham gia trận này.”
Cố Ngọc phất chiến bào ngồi xuống, trầm giọng ra lệnh: “Tất cả tướng quân nghe lệnh. Bắt đầu từ bây giờ, cùng Vu tướng quân luyện trận Thập Nhị La Sát. Nếu dám kháng lệnh, xử theo quân pháp!”
“Vâng!”
Chớp mắt một cái hai ngày đã trôi qua. Bên trong Hỏa Long Quan canh phòng nghiêm mật. Trong vòng 10 dặm xung quanh, đến một con ruồi cũng không bay vào được.
Trên thao trường, tiếng binh sĩ luyện tập vang đến kinh thiên động địa. Các binh sĩ mặc áp giáp màu đen đều đang cầm đủ loại binh khí, nhuần nhuyễn bày ra trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu. Họ đang chiến đấu với quân địch tưởng tượng, ai nấy sĩ khí tăng cao, hiểu rõ kế hoạch.
Trên đài cao, Vu Nhậm Hoàng hài lòng nhìn chúng binh sĩ bày trận bên dưới. Chỉ thấy chúng binh sĩ bên dưới ai nấy đều quyết tâm đầy mặt, khí thế ngất trời, bày ra đủ thế trận 36 thiên cương, 72 địa sát, 365 chu thiên. Ba trận hợp làm một chính là trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu. Mỗi một góc trong trận này đều có chỗ ảo diệu riêng, có nơi tưởng như yếu ớt mỏng manh nhưng lại là ẩn chứa sát chiêu. Có thể nói trận này kiên cố như vàng. Lũ ô hợp Đại Vân muốn phá trận này là chuyện không thể.
Mà họ có thể luyện được trận này là nhờ...
Vu Nhậm Hoằng nhìn Đông Phương Hoàn ngồi trên xe lăn kế bên hắn, cúi đầu hành lễ, nói chân thành: “Cảm tạ Đông Phương tiên sinh đã trợ giúp Tây Lương ta.”
Trong mắt Đông Phương Hoàn lóe lên sự tàn độc: “Chúng ta chẳng qua chỉ là mỗi người đều có mưu đồ riêng thôi. Huynh muốn đánh bại Đại Vân, nhất thống thiên hạ. Còn cái ta muốn là tính mạng của Vu Thức Vy. Chúng ta hợp tác là bởi vì chúng ta có chung một kẻ địch. Sức của một mình ta đấu không lại nàng ta, tài bày mưu tính kế của huynh cũng không bằng nàng ta, thế nên chẳng việc gì phải nói cảm tạ cả.”
Ba ngày sau.
Hỏa Long quan.
Vu Nhậm Hoằng đang ở thao trường luyện trận pháp, đột nhiên thấy một tiểu binh cầm một lá thư đến, cao giọng hô lên: “Báo! Tướng quân, nguyên soái Đại Vân gửi chiến thư đến.”
Vu Nhậm Hoàng nhíu mày nhận thư, vừa đọc xong sắc mặt liền nặng nề: “Triều Đại Vân hạ chiến thư với Tây Lương chúng ta, ba ngày sau sẽ quyết chiến sinh tử.”
Quyết chiến... tức là trận chiến cuối.
Hoặc là Đại Vân phá được Hỏa Long quan xông vào Tây Lương, hoặc là Tây Lương phá được Trầm Minh quan xông vào Đại Vân!
Sao đột nhiên Đại Vân lại đưa chiến thư đến?
Chẳng lẽ vết thương của Vu Thức Vy đã lành rồi?
Mộc phó tướng đứng bên cạnh xoa tay, nghiêm túc nói: “Tướng quân, Đại Vân hạ chiến thư thế này chắc hẳn đã có sự tự tin nhất định. Nếu chỉ dựa vào trận pháp Cửu Khúc Hoàng Hà chúng ta mới luyện thì e là khó giành được thắng lợi, chi bằng luyện trận pháp lợi hại nhất trong binh thư đi.”
Vu Nhậm Hoằng trầm mặc. Trận pháp lợi hại nhất trong binh thư chính là trận Chu Thiên Tinh Đấu. Đâu phải hắn không muốn luyện, chỉ là trận pháp này quá huyền diệu, hắn căn bản không nhìn thấu được tinh túy trong đó, làm sao luyện?
Mộc phó tướng thúc giục: “Tướng quân, đừng do dự nữa, luyện đi!”
Vu Nhậm Hoằng vẫn im lặng, không hạ được quyết tâm.
Lúc này, lại có một tiểu tướng vội vàng chạy đến bẩm báo: “Tướng quân, bên ngoài doanh trướng có một nam tử ngồi xe lăn gỗ đến, tự xưng là Đông Phương Hoàn. Còn nói hắn và Vu Thức Vy có huyết hải thâm thù nên muốn đến góp sức cho tướng quân.”
“Đông Phương Hoàn?” Vu Nhậm Hoằng lẩm bẩm cái tên này, ánh mắt chớp lóe, tựa như đang suy nghĩ xem mình có quen biết nhân vật này không. Nghĩ ngợi hồi lâu, mắt hắn sáng lên, như có một ngọn lửa cháy âm ỷ trong đó: “Đúng rồi, là hắn!”
Mưu sĩ bên cạnh đường đệ Thượng Quan Diệp của hắn, Đông Phương Hoàn!
Đó cũng là một kì nhân trên thông thiên văn, dưới thông địa lí, hiểu về thuật kì môn độn giáp, tuyệt đối không thua kém Cẩm Thư. Hơn nữa quả thật hắn có huyết hải thâm thù với Vu Thức Vy.
Theo lí mà nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn. Nếu hắn đã chủ động tìm đến thì chắc là thành tâm thành ý, cớ gì phải từ chối?
Đương nhiên cũng không ngoại trừ có mục đích khác, đi xem rồi nói. Nghĩ đến đây, Vu Nhậm Hoằng nói: “Mời hắn vào đi.”
Một nơi cách Trầm Minh quan 30 dặm.
Trong quân trướng, Vu Thức Vy đứng bên cạnh bàn gỗ mô phỏng chiến trường. Nàng cầm một cây gậy gỗ chỉ vào trận pháp Cửu Khúc Hoàng Hà đã được sắp sẵn mà nói: “Đây là trận Cửu Tinh Hoàng Hà mà Vu Nhậm Hoằng đã tốn công tốn sức luyện ra trong 10 ngày này. Trận pháp hiện tại đã nhuần nhuyễn. Nếu chúng ta muốn phá trận thì nhất định phải chia quân năm đường. Cẩm Thư nói đi.”
Cẩm Thư gật đầu, nở nụ cười thần bí nói: “Trận Cửu Khúc Hoàng Hà do chín chữ “vạn” hợp thành trận pháp tuần hoàn. Đầu và đuôi trận pháp nối liền nhau, kín kẽ vô cùng. Nếu chúng ta muốn phá trận thì đầu tiên, phái ra một phân đội nhỏ điều khiển mộc diên tấn công kẻ địch từ trên trời, làm loạn trận pháp của đối phương. Sau đó phái thêm hai đội nữa tạo thành trận Song Long phá tuyến đầu của quân địch, để quân địch không đoán ra được rốt cuộc chúng ta định làm gì. Thứ ba chính là đội mật đạo mà chúng ta đã chuẩn bị xong từ ba ngày trước. Từ chỗ này đào mật đạo đến Hỏa Long Quan. Trước trận chiến một ngày, năm vạn đại quân của chúng ta sẽ xuất phát từ mật đạo. Đợi đến ngày quyết chiến thì sau trận Song Long sẽ phát tín hiệu kêu gọi đại quân bao vây quân địch. Bước thứ tư, đầu tiên Phong tướng quân và thiếu tướng quân mỗi người dẫn theo một đội tinh binh...”
“Báo! Nguyên soái! Thám tử của chúng ta về rồi, nói là có mật báo.”
Cố Ngọc mày kiếm mắt hổ, vẻ mặt nghiêm nghị: “Mau cho hắn vào.”
Thám tử không phải ai khác mà chính là ám vệ của Vu Thức Vy, Lạc Thanh Phong: “Nguyên soái, các vị tướng quân, quân địch hôm nay đã nhận được chiến thư, lâm thời quyết định luyện trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu để đối phó với quân ta!”
Cố Ngọc kinh ngạc đứng dậy: “Trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu? Đây là trận pháp gì? Sao chưa từng nghe nói đến? Quân sư có biết trận pháp này không?”
Nói rồi nhìn Cẩm Thư, chỉ thấy Cẩm Thư cũng kinh ngạc và kích động: “Không thể nào, chưa ai có thể luyện được trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu!”
Đó là trận pháp thượng cổ, chứa đựng sức mạnh phi phàm, căn bản không ai có thể nhìn thấu.
Lạc Thanh Phong đứng dậy nhìn Cẩm Thư, nói nghiêm túc: “Thuộc hạ không biết hắn có luyện thành hay không. Thuộc hạ chỉ biết trong quân doanh quân địch có một nam tử tên Đông Phương Hoàn mới đến. Hắn từng là mưu sĩ bên cạnh Thượng Quan Diệp, cũng như quân sư, là một kì nhân trên thông thiên văn dưới thông địa lí.”
Lần này đến lượt Vu Thức Vy kinh ngạc, mắt phượng mở to: “Đông Phương Hoàn?”
Tên khốn đó vậy mà còn dám xuất sơn?
Ngọc Hư Chân Nhân giám sát kiểu gì vậy? Không chỉ cho phép hắn xuống núi mà còn tiến vào quân doanh của quân địch.
Không, chuyện này có lẽ không liên quan đến Ngọc Hư Chân Nhân, có lẽ là ý của chính hắn. Trong lòng hắn hận nàng, không cam lòng cả đời chôn vùi nơi thâm sơn cùng cốc, chôn vùi tài hoa của hắn nên mới nghĩ cách rời khỏi núi. Mà nơi để hắn có thể đối phó với nàng, lại có thể phát huy được tài hoa của mình thì chắc chắn phải là nơi đối đầu với nàng, thế nên hắn đã đến nương nhờ Vu Nhậm Hoằng.
Đúng vậy, nhất định là như thế.
Ngày trước, khi nàng đưa hắn về núi Ngọc Hư đã từng nói với hắn, nếu hắn dám bước ra khỏi núi Ngọc Hư một bước, nàng sẽ khiến hắn chết không có đất chôn thây.
Nếu hắn đã đến tìm cái chết, vậy nàng và hắn cần tính toán nợ nần rõ ràng.
“Cẩm Thư, cho ta biết, trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu là gì?” Vu Thức Vy nói nghiêm túc.
Cẩm Thư nhíu mày, trong mắt có sự chần chừ khó tin: “Chuyện này... trận Chu Thiên Tinh Đấu là một trận pháp của thượng cổ hồng hoang, chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Ta cũng chỉ từng nghe tổ tiên nói qua chứ chưa thấy bao giờ, thậm chí đến cách bày trận thế nào cũng không biết. Nếu quân địch thật sự bày được trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu thì chúng ta... chúng ta nguy to!”
Vu Thức Vy lần đầu thấy hắn nói chuyện khó xử như vậy, biết được lần này thật sự đã gặp phải khó khăn: “Còn ba ngày, chúng ta nhất định phải nghiên cứu ra được cách phá trận.”
Lưu phó tướng đứng dậy lớn tiếng nói: “Mặc kệ trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu gì đó, chúng ta cứ ném thuốc nổ vào giữa bọn chúng khiến chúng loạn trận pháp, xem chúng còn bày được trận pháp kiểu gì.”
Những phó tướng khác cũng phụ họa: “Lần trước chúng ta lấy được rất nhiều hỏa dược từ chỗ quân địch, tin chắc có thể nổ chết một nửa quân số Tây Lương.”
Vu Thức Vy nhìn họ, giơ tay lên ý bảo dừng lại: “Chúng ta nghĩ như thế thì quân địch sao có thể không nghĩ đến. Vậy nên cách này không được. Thế này đi, quân mật đạo cứ tiếp tục làm việc, đội mộc diên cũng tiếp tục luyện, sẽ đến lúc dùng thôi. Mà kế sách phá trận Cửu Khúc Hoàng Hà lúc trước của chúng ta cần phải thay đổi, dùng trận Thập Nhị La Sát phá trận Chu Thiên Tinh Đấu.”
“Trận Thập Nhị La Sát?” Mọi người đều thấy khó hiểu, là trận gì vậy?
Người khác không hiểu nhưng Cẩm Thư lại hiểu. Chỉ là thấy hơi kì lạ, Vu Thức Vy sao lại biết trận Thập Nhị La Sát?
Vu Thức Vy nhìn thẳng vào mọi người mà giải thích: “Trận Thập Nhị La Sát do 12 trận pháp nhỏ hợp thành. Các trận này bao gồm trận Thái Ất, trận Thái Âm, trận Thái Nhất, trận Bát Quái, trận Lưỡng Nghi, vân vân. Sở dĩ gọi là trận Thập Nhị La Sát là do 12 trận pháp nhỏ này kết hợp chặt chẽ cùng tấn công. Một khi tấn công thì 12 trận này sẽ đồng thời được thực hiện đan xen lẫn nhau. Còn về có thể phá trận được không thì phải dựa vào thực chiến.”
Cẩm Thư nghe xong suy nghĩ một thoáng, cuối cùng khép quạt lại nói: “Không thử không được. Đương nhiên, chúng ta còn phải do thám tình hình bày trận của quân địch để tiến hành thay đổi phù hợp.”
Các phó tướng nhìn nhau khó hiểu. Tuy rằng không hiểu được sự ảo diệu trong lời nói của hai người nhưng dựa theo chiến tích của Vu Thức Vy mà nói, mọi người đều tin nàng có thể thắng trận này: “Chúc Đại Vân ta chiến thắng trận này!”
Thái tử cũng kích động: “Vu tướng quân, chúng ta nguyện lòng cùng tướng quân đánh trận này!”
Vu Thức Vy nhìn Cố Ngọc: “Mong nguyên soái hạ lệnh cho tất cả phó tướng và các thiếu tướng quân đồng thời tham gia trận này.”
Cố Ngọc phất chiến bào ngồi xuống, trầm giọng ra lệnh: “Tất cả tướng quân nghe lệnh. Bắt đầu từ bây giờ, cùng Vu tướng quân luyện trận Thập Nhị La Sát. Nếu dám kháng lệnh, xử theo quân pháp!”
“Vâng!”
Chớp mắt một cái hai ngày đã trôi qua. Bên trong Hỏa Long Quan canh phòng nghiêm mật. Trong vòng 10 dặm xung quanh, đến một con ruồi cũng không bay vào được.
Trên thao trường, tiếng binh sĩ luyện tập vang đến kinh thiên động địa. Các binh sĩ mặc áp giáp màu đen đều đang cầm đủ loại binh khí, nhuần nhuyễn bày ra trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu. Họ đang chiến đấu với quân địch tưởng tượng, ai nấy sĩ khí tăng cao, hiểu rõ kế hoạch.
Trên đài cao, Vu Nhậm Hoàng hài lòng nhìn chúng binh sĩ bày trận bên dưới. Chỉ thấy chúng binh sĩ bên dưới ai nấy đều quyết tâm đầy mặt, khí thế ngất trời, bày ra đủ thế trận 36 thiên cương, 72 địa sát, 365 chu thiên. Ba trận hợp làm một chính là trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu. Mỗi một góc trong trận này đều có chỗ ảo diệu riêng, có nơi tưởng như yếu ớt mỏng manh nhưng lại là ẩn chứa sát chiêu. Có thể nói trận này kiên cố như vàng. Lũ ô hợp Đại Vân muốn phá trận này là chuyện không thể.
Mà họ có thể luyện được trận này là nhờ...
Vu Nhậm Hoằng nhìn Đông Phương Hoàn ngồi trên xe lăn kế bên hắn, cúi đầu hành lễ, nói chân thành: “Cảm tạ Đông Phương tiên sinh đã trợ giúp Tây Lương ta.”
Trong mắt Đông Phương Hoàn lóe lên sự tàn độc: “Chúng ta chẳng qua chỉ là mỗi người đều có mưu đồ riêng thôi. Huynh muốn đánh bại Đại Vân, nhất thống thiên hạ. Còn cái ta muốn là tính mạng của Vu Thức Vy. Chúng ta hợp tác là bởi vì chúng ta có chung một kẻ địch. Sức của một mình ta đấu không lại nàng ta, tài bày mưu tính kế của huynh cũng không bằng nàng ta, thế nên chẳng việc gì phải nói cảm tạ cả.”
Bình luận facebook