Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 334
44334
Vu Thức Vy nghe đến đây cuối cùng cũng hiểu rõ: “có phải chỉ cần ta và ngươi dung hợp, thất hồn quy nhất, mới có thể quay về dương gian! Nếu không, ta liền chết đi có đúng không?”
Nhân trệ gật gật đầu: “Không sai chút nào, ngươi có biết tại sao hôm nay lại đứng ở đây không?”
Điều này Vu thức Vy đã muốn hỏi từ đầu: “Tại sao ta lại ở đây?”
Nhân trệ dốc hết toàn bộ sức lực, ngước mặt nhìn về phía Vu Thức Vy, lộ ra một nụ cười cay đắng: “Năm đó, thượng thiên giáng chỉ, lệnh cho ta chết được trùng sinh, nhưng đồng thời cũng hạ lời nguyền lên người ta, ngày đại thù được báo, cũng là ngày ta vĩnh viễn bị đày vào địa ngục! cho nên ngươi đứng ở đây, là bởi vì kỳ hạn đã đến, đã đến lúc chịu lời nguyền đó. Nhưng ta không cam tâm, kiếp này cuối cùng đã có thể cùng Hàn Giang Nguyệt ở bên nhau, ta buông không đành, ngươi là chấp niệm yêu y của ta, cho nên ta đã quay lại đây, bí mật giấu ngươi tại dương gian, muốn ngươi ở bên hắn một đời một kiếp, ai ngờ rằng lại bị thượng thiên phát hiện, thế là lệnh cho hắc bạch âm sai đến bắt đi hồn của ngươi.”
Vu Thức Vy vẫn có điều không rõ: “Cho nên nếu như muốn quay về, không những phải cùng ngươi thất hồn quy nhất, còn phải nghịch thiên cải mệnh có đúng không?
Nhân trệ nhắm chặt mắt lại, lúc mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ kiên định: “Đúng, và cái giá của nghịch thiên cải mệnh chính là, hoặc là hồn phi phách tán, hoặc là quay về dương gian, ngươi…. Có dám đánh cược không?”
Vu Thức Vy ngồi xổm xuống, đem nhân trệ nhẹ nhàng ôm vào ngực, ánh mắt trở nên vô cùng ôn nhu, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng: “Còn ngươi, ngươi có dám đánh cược hay không?”
Nhân trệ nhìn chằm chằm về phía Vu Thức Vy, đáy mát đầy vẻ kiên đinh,hồi lâu, cuối cùng mỉm cười, khuôn măt loang lổ vết sẹo thời khắc này đây bỗng trở nên mỹ lệ dị thường, mỹ lệ đến mức khiến người khác không kiềm được mà vì nàng thương tâm: “TA CƯỢC!”
Nàng nói không chút do dự, đáy mắt kiên định, kiếp này ta nguyện sống chết vì chàng!
Nàng yêu y, cho dù cái giá phải trả có là hồn phi phách tàn cũng không chút hối tiếc!
Nàng vô cùng ghen tị, cũng vô cùng ngưỡng mộ….
Suy nghĩ như vậy khiến Vu Thức Vy có chút buồn cười, nói với bản thân: “Ngươi có ngốc không kia chứ? Ta chính là ngươi, chúng ta là một thể, tình yêu mà ngươi ganh tị ngưỡng mộ, sự thật đã là của ngươi từ lâu rồi!”
Thoáng chút bần thần, Vu Thức Vy cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lưu luyến, cảm giác thân thiết từ trước đến nay chưa bao giờ có: “Ta cũng cược!”
Dứt lời, liền nhìn nhau mỉm cười, ở sâu trong nội tâm bổng nảy sinh một cảm giác vô cùng huyền diệu, mọi người đều nói, kiếp trước kiếp này, kiếp trước kiếp này, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy thứ gì gọi là kiếp trước kiếp này, có lẽ chính là nàng cùng nàng bây giờ, một người kiếp trước, một người kiếp này!
Một đạo lưu quang bỗng nhiên hiện đến, nhân trệ trong lòng Vu Thức Vy chầm chậm nhắm mắt lại, trong nụ cười hạnh phúc mà từng chút từng chút một biến thành những cánh hoa bỉ ngạn, toàn bộ tiến vào cơ thể Vu Thức Vy, cuối cùng hoàn toàn dung hợp vào nhau!
Vu Thức Vy lệ rơi đầy mặt, có một cảm giác không sao nói nên lời, giống như vừa đánh mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Trong bóng tối u ám, một đạo thanh âm vội vàng truyền đến: “Lão Bạch, chúng ta nên mau chóng quay lại, đừng để nàng ta một lần nữa bỏ chạy.
“Nói này lão Hắc, nữ tữ lúc nãy ở cạnh nhân trệ là ai? Ta nhìn qua nhiều lần, đều nhìn không rõ nàng ta trông như thế nào!”
“Lão Bạch, quả là vậy, ta cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, hoàn toàn không nhìn rõ được dung mạo của nàng ta!”
“Ngươi cũng không nhìn rõ sao? Ta còn cho rằng mắt của mình có vấn đề rồi chứ, a… không đúng….”
Bạch Vô Thường cứ nói cứ nói, liền hiểu ra vấn đề: “đây là tầng địa ngục thứ mười chín, hồn phách chỉ có thể vào không thể ra, có thể đứng cạnh nhân trệ như vậy….”
Hắc Bạch Vô thường bốn mắt nhìn nhau, Hắc vô thường bỗng bừng tỉnh: “Vậy nàng ta nhất định là người ba ngày trước chúng ta bắt đến địa phủ sau liền chạy mất – Vu Thức Vy!”
Bạch Vô Trường trịnh trọng gật đầu: “Không sai, nhất định là nhân trệ đó thi pháp, khiến chúng ta không nhìn rõ được bộ dạng của nàng ta, nguy rồi…. nếu như để bọn chúng quy nhất, nhất định sẽ thoát ly âm gian!
Hắc Vô Thường sắc mặt sa sầm: “Còn ở đây nhiều lời làm gì, mau đuổi theo!”
Đợi đến lúc hai âm sai hiện hình tại nơi lúc nãy tìm được nhân trệ cùng vu Thức Vy, Vu Thức Vy sớm đã bỏ trốn mất dạng, nàng từ tầng địa ngục thứ mười chín, bò lên tầng thứ mười tám, cứ thế, từng tầng từng tầng một mà bò lên, tránh thoát vô số quỷ sứ âm sai, cuối cùng cũng đến được bên bờ sông Vong Xuyên, trong phút chốc dung hợp, “nàng” đã ở trong đầu nàng mà nói cho nàng biết, chỉ cần nhảy vào nhược thủy, bơi đến vãng sinh ngạn phía bên kia bờ, nhảy vào trùng sinh môn, liền có thể trở về dương gian.....
Trong một căn phòng bên trong Lãm Nguyệt Cung, vách tường tinh thể trong suốt phát ra ánh sáng ngũ sắc, trong gian phòng bày trí mộc mạc giản đơn, trên chiếc giường gỗ tận cùng bên trong, đang nằm lấy một nam nhân có dung mạo tuyệt thế, chính là người đã hôn mê một ngày một đêm – Hàn Giang Nguyệt.
Giờ phút này đây, Hàn Giang Nguyệt bỗng yếu ớt tỉnh lại, đập vào mắt, là gian phòng cùng cách bài trí vô cùng quen thuộc, trừng to mắt, lập tức tỉnh táo lại, liền lao xuống giường chạy về phía bên ngoài : “Vy nhi? Vy nhi ở đâu?”
Bạch Khê đứng ở ngoài cửa lập tức ngăn y lại, kinh hỉ nói: “Vương gia, Vương phi không có việc gì, Thượng Thanh chân nhân nói ba ngày sau quay lại tìm nàng, hiện tại đã qua một ngày rồi, chỉ còn hai ngày nữa, người liền có thể nhìn thấy vương phi”
Hàn Giang Nguyệt có chút không tin: “Sự phụ lão nhân gia quả thật nói như vậy?”
Bạch Khê biết y trong lòng sốt ruột, cười nói: “Thượng Thanh chân nhân quả thật là nói như vậy, nếu không tin người có thể đích thân đi hỏi”
Hàn Giang Nguyệt không tận mắt nhìn thấy Vu Thức Vy, cảm thấy không thể yên tâm được, liền quay trở về phòng mang giày vào, lập tức vội vã đến Thái Hư Động, vừa muốn vào động, từ cửa động bỗng đi ra một hạc phát đồng nhan lão nhân, lão nhân thần thái điềm đạm, bước đi như gió, tay áo rộng không gió mà bay phất phơ, một bộ dạng tiên phong đạo cốt.
Hàn Giang Nguyệt đáy mắt lóe sáng, kích động quỳ xuống: “Đệ tử bái kiến sư phụ, ba năm không gặp, sư phụ vẫn khỏe chứ?”
Thượng Thanh chân nhân vuốt bộ râu, khóe miệng hiện lên một nụ cười hiền lành: ‘Vi sư rất tốt, ngươi mau đứng lên”
Hàn Giang Nguyệt đứng lên, ánh mắt hướng về cửa Thái Hư động phía sau Thượng Thanh Chân nhân, ấp úng nói: “Sự phu.... Vy nhi.... nàng ta....”
Thương Thanh chân nhân lắc đầu cười nói: “Nàng ta đang chiến đấu cùng thượng thiên, nếu thắng, đại nạn không chết, ắt có hậu phúc! Nếu như thắng không được, liền hồn phi phách tán, không còn tồn tại!”
“Cái gì?” Hàn Giang Nguyệt trừng to hai mắt, sắc mặt lập tức biến thành âu lo: “Vậy đệ tử có thể làm gì để giúp nàng ta?”
Thượng Thanh Chân Nhân đáy mắt đầy thâm ý: “Điều ngươi có thể làm, ngươi đều đã làm cả rồi, lúc này đây, chỉ có thể chờ đợi...”
Hai ngày sau, trời vẫn chưa sáng, Hàn Giang Nguyệt để đi đến trước Thái Hư Động, chờ cửa động mở ra.
Chúng sư đệ đến để thỉnh an, nhìn thấy y dáng vẻ như đã đứng chờ từ lâu, liền nhiệt tình đến chào hỏi: “Nhị sư huynh, ba năm không gặp, huynh thế nào rồi?”
“Đúng vậy, nghe nói nử tử trong động của sư phụ chính là sư tẩu, đến bây giờ vẫn chưa nhìn rõ hình dáng của nàng ta”
“Ta cũng chưa nhìn thấy, bất quá..... nữ tử có thể xứng với nhị sư huynh, nhất định phải là một tuyệt thế nữ nhân”
“Ta nghe nói, là một nữ tử tên gọi Vu Thức Vy, tương truyền nàng tài hoa xuất chúng, còn biết dụng binh đáng trận, là một kỳ tài nữ nhân”
“Lẽ nào là Vu Thức Vy vang danh tứ phía kia sao?”
Chúng sư đệ ngươi một câu ta một câu, ai cũng hiếu kỳ về nữ tử tên gọi Vu Thức Vy kia, chỉ là Hàn Giang Nguyệt một chữ cũng không nghe thấy, trong lòng chỉ lo lắng đến an nguy của Vu Thức Vy, cho đến khi bị tứ sư đệ Vân Đàm lung lay một lúc, mới như bừng tỉnh: “Hử, có việc gì?”
Vân Đàm thấy y xuất thần như vậy, không khỏi trêu chọc nói: “Nhị sư huynh không phải là nhớ sư tẩu đến xuất thần như vậy chứ?”
Hàn Giang Nguyệt ngây người ra một lúc, sau lại lộ ra chút ngại ngùng: “Vân Đàm, đừng...”
Từ “phá” vẫn chưa kịp nói ra miệng, liền nhìn thấy cửa động rộng mở, Thượng Thanh chân nhân vội vàng bước ra ngoài, khuôn mặt lúc nào cũng thong dong bình tĩnh thời khắc này đây có chút hoang mang, nhìn thấy chúng đệ tử đều có mặt, vội vàng nói: “Các người đều vào đây!”
Hàn Giang Nguyệt bị sắc mặt hoang mang của Thượng Thanh chân nhân dọa đến thấp thỏm không yên, liền tiến đến trước kéo lấy Thượng Thanh chân nhân, không làm chủ được bản thân mà run rẫy nói: “Sư phụ, Vy nhi có phải đã xảy ra việc gì rồi không?”
Thượng Thanh chân nhân không muốn lừa y, thành thật nói: “Thất tinh đăng sắp tắt, nàng ta nhất định là gặp phải cản trở, không trở về được, cho nên vi sư cần liên hợp chúng sư đệ của người bày Huyền hoàng trận, trợ nàng một chút sức lực!”
Hàn Giang Nguyệt sắc mặt tái nhợt, lập tức buông tay Thượng Thanh chân nhân, như một cơn gió mà lao qua người Thượng Thanh chân nhân, hướng về phía người đang nằm trên hàn ngọc sàng trong động, nhìn thấy khuôn mặt của Vu Thức Vy trắng bệch không giọt máu, bảy ngọn đèn quanh thân nay đã tắt đi bốn, trong lòng hoảng sợ như sắp phát điên: “Vy nhi, nàng tỉnh lại, nàng không thể rời bỏ ta được....”
Thượng Thanh chân nhân cũng đã đi đến trước mặt, phân phó chúng đệ tử: “Mau đi chuẩn bị kim mộc thủy hỏa thổ, tiếp dẫn nàng ta”
Chúng đệ tử không chút trì hoãn, hỏa tốc đi lấy những vật mang theo năm nguyên tố này, bày bên người Vu Thức Vy, lập nên trận pháp dị lực Huyền hoàng trận.
Trước cửa trùng sinh, Vu Thức Vy sắp nhảy xuống trùng sinh môn, quay về dương gian, bông nhiên chính vào thời khắc này, bị Hắc Bạch vô thường ngăn lại, Bạch vô thường cười một cách vô cùng vui vẻ, nói: “Vu Thức Vy, ngươi muốn chạy đi đâu?”
Vu Thức Vy nghe đến đây cuối cùng cũng hiểu rõ: “có phải chỉ cần ta và ngươi dung hợp, thất hồn quy nhất, mới có thể quay về dương gian! Nếu không, ta liền chết đi có đúng không?”
Nhân trệ gật gật đầu: “Không sai chút nào, ngươi có biết tại sao hôm nay lại đứng ở đây không?”
Điều này Vu thức Vy đã muốn hỏi từ đầu: “Tại sao ta lại ở đây?”
Nhân trệ dốc hết toàn bộ sức lực, ngước mặt nhìn về phía Vu Thức Vy, lộ ra một nụ cười cay đắng: “Năm đó, thượng thiên giáng chỉ, lệnh cho ta chết được trùng sinh, nhưng đồng thời cũng hạ lời nguyền lên người ta, ngày đại thù được báo, cũng là ngày ta vĩnh viễn bị đày vào địa ngục! cho nên ngươi đứng ở đây, là bởi vì kỳ hạn đã đến, đã đến lúc chịu lời nguyền đó. Nhưng ta không cam tâm, kiếp này cuối cùng đã có thể cùng Hàn Giang Nguyệt ở bên nhau, ta buông không đành, ngươi là chấp niệm yêu y của ta, cho nên ta đã quay lại đây, bí mật giấu ngươi tại dương gian, muốn ngươi ở bên hắn một đời một kiếp, ai ngờ rằng lại bị thượng thiên phát hiện, thế là lệnh cho hắc bạch âm sai đến bắt đi hồn của ngươi.”
Vu Thức Vy vẫn có điều không rõ: “Cho nên nếu như muốn quay về, không những phải cùng ngươi thất hồn quy nhất, còn phải nghịch thiên cải mệnh có đúng không?
Nhân trệ nhắm chặt mắt lại, lúc mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ kiên định: “Đúng, và cái giá của nghịch thiên cải mệnh chính là, hoặc là hồn phi phách tán, hoặc là quay về dương gian, ngươi…. Có dám đánh cược không?”
Vu Thức Vy ngồi xổm xuống, đem nhân trệ nhẹ nhàng ôm vào ngực, ánh mắt trở nên vô cùng ôn nhu, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng: “Còn ngươi, ngươi có dám đánh cược hay không?”
Nhân trệ nhìn chằm chằm về phía Vu Thức Vy, đáy mát đầy vẻ kiên đinh,hồi lâu, cuối cùng mỉm cười, khuôn măt loang lổ vết sẹo thời khắc này đây bỗng trở nên mỹ lệ dị thường, mỹ lệ đến mức khiến người khác không kiềm được mà vì nàng thương tâm: “TA CƯỢC!”
Nàng nói không chút do dự, đáy mắt kiên định, kiếp này ta nguyện sống chết vì chàng!
Nàng yêu y, cho dù cái giá phải trả có là hồn phi phách tàn cũng không chút hối tiếc!
Nàng vô cùng ghen tị, cũng vô cùng ngưỡng mộ….
Suy nghĩ như vậy khiến Vu Thức Vy có chút buồn cười, nói với bản thân: “Ngươi có ngốc không kia chứ? Ta chính là ngươi, chúng ta là một thể, tình yêu mà ngươi ganh tị ngưỡng mộ, sự thật đã là của ngươi từ lâu rồi!”
Thoáng chút bần thần, Vu Thức Vy cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lưu luyến, cảm giác thân thiết từ trước đến nay chưa bao giờ có: “Ta cũng cược!”
Dứt lời, liền nhìn nhau mỉm cười, ở sâu trong nội tâm bổng nảy sinh một cảm giác vô cùng huyền diệu, mọi người đều nói, kiếp trước kiếp này, kiếp trước kiếp này, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy thứ gì gọi là kiếp trước kiếp này, có lẽ chính là nàng cùng nàng bây giờ, một người kiếp trước, một người kiếp này!
Một đạo lưu quang bỗng nhiên hiện đến, nhân trệ trong lòng Vu Thức Vy chầm chậm nhắm mắt lại, trong nụ cười hạnh phúc mà từng chút từng chút một biến thành những cánh hoa bỉ ngạn, toàn bộ tiến vào cơ thể Vu Thức Vy, cuối cùng hoàn toàn dung hợp vào nhau!
Vu Thức Vy lệ rơi đầy mặt, có một cảm giác không sao nói nên lời, giống như vừa đánh mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Trong bóng tối u ám, một đạo thanh âm vội vàng truyền đến: “Lão Bạch, chúng ta nên mau chóng quay lại, đừng để nàng ta một lần nữa bỏ chạy.
“Nói này lão Hắc, nữ tữ lúc nãy ở cạnh nhân trệ là ai? Ta nhìn qua nhiều lần, đều nhìn không rõ nàng ta trông như thế nào!”
“Lão Bạch, quả là vậy, ta cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, hoàn toàn không nhìn rõ được dung mạo của nàng ta!”
“Ngươi cũng không nhìn rõ sao? Ta còn cho rằng mắt của mình có vấn đề rồi chứ, a… không đúng….”
Bạch Vô Thường cứ nói cứ nói, liền hiểu ra vấn đề: “đây là tầng địa ngục thứ mười chín, hồn phách chỉ có thể vào không thể ra, có thể đứng cạnh nhân trệ như vậy….”
Hắc Bạch Vô thường bốn mắt nhìn nhau, Hắc vô thường bỗng bừng tỉnh: “Vậy nàng ta nhất định là người ba ngày trước chúng ta bắt đến địa phủ sau liền chạy mất – Vu Thức Vy!”
Bạch Vô Trường trịnh trọng gật đầu: “Không sai, nhất định là nhân trệ đó thi pháp, khiến chúng ta không nhìn rõ được bộ dạng của nàng ta, nguy rồi…. nếu như để bọn chúng quy nhất, nhất định sẽ thoát ly âm gian!
Hắc Vô Thường sắc mặt sa sầm: “Còn ở đây nhiều lời làm gì, mau đuổi theo!”
Đợi đến lúc hai âm sai hiện hình tại nơi lúc nãy tìm được nhân trệ cùng vu Thức Vy, Vu Thức Vy sớm đã bỏ trốn mất dạng, nàng từ tầng địa ngục thứ mười chín, bò lên tầng thứ mười tám, cứ thế, từng tầng từng tầng một mà bò lên, tránh thoát vô số quỷ sứ âm sai, cuối cùng cũng đến được bên bờ sông Vong Xuyên, trong phút chốc dung hợp, “nàng” đã ở trong đầu nàng mà nói cho nàng biết, chỉ cần nhảy vào nhược thủy, bơi đến vãng sinh ngạn phía bên kia bờ, nhảy vào trùng sinh môn, liền có thể trở về dương gian.....
Trong một căn phòng bên trong Lãm Nguyệt Cung, vách tường tinh thể trong suốt phát ra ánh sáng ngũ sắc, trong gian phòng bày trí mộc mạc giản đơn, trên chiếc giường gỗ tận cùng bên trong, đang nằm lấy một nam nhân có dung mạo tuyệt thế, chính là người đã hôn mê một ngày một đêm – Hàn Giang Nguyệt.
Giờ phút này đây, Hàn Giang Nguyệt bỗng yếu ớt tỉnh lại, đập vào mắt, là gian phòng cùng cách bài trí vô cùng quen thuộc, trừng to mắt, lập tức tỉnh táo lại, liền lao xuống giường chạy về phía bên ngoài : “Vy nhi? Vy nhi ở đâu?”
Bạch Khê đứng ở ngoài cửa lập tức ngăn y lại, kinh hỉ nói: “Vương gia, Vương phi không có việc gì, Thượng Thanh chân nhân nói ba ngày sau quay lại tìm nàng, hiện tại đã qua một ngày rồi, chỉ còn hai ngày nữa, người liền có thể nhìn thấy vương phi”
Hàn Giang Nguyệt có chút không tin: “Sự phụ lão nhân gia quả thật nói như vậy?”
Bạch Khê biết y trong lòng sốt ruột, cười nói: “Thượng Thanh chân nhân quả thật là nói như vậy, nếu không tin người có thể đích thân đi hỏi”
Hàn Giang Nguyệt không tận mắt nhìn thấy Vu Thức Vy, cảm thấy không thể yên tâm được, liền quay trở về phòng mang giày vào, lập tức vội vã đến Thái Hư Động, vừa muốn vào động, từ cửa động bỗng đi ra một hạc phát đồng nhan lão nhân, lão nhân thần thái điềm đạm, bước đi như gió, tay áo rộng không gió mà bay phất phơ, một bộ dạng tiên phong đạo cốt.
Hàn Giang Nguyệt đáy mắt lóe sáng, kích động quỳ xuống: “Đệ tử bái kiến sư phụ, ba năm không gặp, sư phụ vẫn khỏe chứ?”
Thượng Thanh chân nhân vuốt bộ râu, khóe miệng hiện lên một nụ cười hiền lành: ‘Vi sư rất tốt, ngươi mau đứng lên”
Hàn Giang Nguyệt đứng lên, ánh mắt hướng về cửa Thái Hư động phía sau Thượng Thanh Chân nhân, ấp úng nói: “Sự phu.... Vy nhi.... nàng ta....”
Thương Thanh chân nhân lắc đầu cười nói: “Nàng ta đang chiến đấu cùng thượng thiên, nếu thắng, đại nạn không chết, ắt có hậu phúc! Nếu như thắng không được, liền hồn phi phách tán, không còn tồn tại!”
“Cái gì?” Hàn Giang Nguyệt trừng to hai mắt, sắc mặt lập tức biến thành âu lo: “Vậy đệ tử có thể làm gì để giúp nàng ta?”
Thượng Thanh Chân Nhân đáy mắt đầy thâm ý: “Điều ngươi có thể làm, ngươi đều đã làm cả rồi, lúc này đây, chỉ có thể chờ đợi...”
Hai ngày sau, trời vẫn chưa sáng, Hàn Giang Nguyệt để đi đến trước Thái Hư Động, chờ cửa động mở ra.
Chúng sư đệ đến để thỉnh an, nhìn thấy y dáng vẻ như đã đứng chờ từ lâu, liền nhiệt tình đến chào hỏi: “Nhị sư huynh, ba năm không gặp, huynh thế nào rồi?”
“Đúng vậy, nghe nói nử tử trong động của sư phụ chính là sư tẩu, đến bây giờ vẫn chưa nhìn rõ hình dáng của nàng ta”
“Ta cũng chưa nhìn thấy, bất quá..... nữ tử có thể xứng với nhị sư huynh, nhất định phải là một tuyệt thế nữ nhân”
“Ta nghe nói, là một nữ tử tên gọi Vu Thức Vy, tương truyền nàng tài hoa xuất chúng, còn biết dụng binh đáng trận, là một kỳ tài nữ nhân”
“Lẽ nào là Vu Thức Vy vang danh tứ phía kia sao?”
Chúng sư đệ ngươi một câu ta một câu, ai cũng hiếu kỳ về nữ tử tên gọi Vu Thức Vy kia, chỉ là Hàn Giang Nguyệt một chữ cũng không nghe thấy, trong lòng chỉ lo lắng đến an nguy của Vu Thức Vy, cho đến khi bị tứ sư đệ Vân Đàm lung lay một lúc, mới như bừng tỉnh: “Hử, có việc gì?”
Vân Đàm thấy y xuất thần như vậy, không khỏi trêu chọc nói: “Nhị sư huynh không phải là nhớ sư tẩu đến xuất thần như vậy chứ?”
Hàn Giang Nguyệt ngây người ra một lúc, sau lại lộ ra chút ngại ngùng: “Vân Đàm, đừng...”
Từ “phá” vẫn chưa kịp nói ra miệng, liền nhìn thấy cửa động rộng mở, Thượng Thanh chân nhân vội vàng bước ra ngoài, khuôn mặt lúc nào cũng thong dong bình tĩnh thời khắc này đây có chút hoang mang, nhìn thấy chúng đệ tử đều có mặt, vội vàng nói: “Các người đều vào đây!”
Hàn Giang Nguyệt bị sắc mặt hoang mang của Thượng Thanh chân nhân dọa đến thấp thỏm không yên, liền tiến đến trước kéo lấy Thượng Thanh chân nhân, không làm chủ được bản thân mà run rẫy nói: “Sư phụ, Vy nhi có phải đã xảy ra việc gì rồi không?”
Thượng Thanh chân nhân không muốn lừa y, thành thật nói: “Thất tinh đăng sắp tắt, nàng ta nhất định là gặp phải cản trở, không trở về được, cho nên vi sư cần liên hợp chúng sư đệ của người bày Huyền hoàng trận, trợ nàng một chút sức lực!”
Hàn Giang Nguyệt sắc mặt tái nhợt, lập tức buông tay Thượng Thanh chân nhân, như một cơn gió mà lao qua người Thượng Thanh chân nhân, hướng về phía người đang nằm trên hàn ngọc sàng trong động, nhìn thấy khuôn mặt của Vu Thức Vy trắng bệch không giọt máu, bảy ngọn đèn quanh thân nay đã tắt đi bốn, trong lòng hoảng sợ như sắp phát điên: “Vy nhi, nàng tỉnh lại, nàng không thể rời bỏ ta được....”
Thượng Thanh chân nhân cũng đã đi đến trước mặt, phân phó chúng đệ tử: “Mau đi chuẩn bị kim mộc thủy hỏa thổ, tiếp dẫn nàng ta”
Chúng đệ tử không chút trì hoãn, hỏa tốc đi lấy những vật mang theo năm nguyên tố này, bày bên người Vu Thức Vy, lập nên trận pháp dị lực Huyền hoàng trận.
Trước cửa trùng sinh, Vu Thức Vy sắp nhảy xuống trùng sinh môn, quay về dương gian, bông nhiên chính vào thời khắc này, bị Hắc Bạch vô thường ngăn lại, Bạch vô thường cười một cách vô cùng vui vẻ, nói: “Vu Thức Vy, ngươi muốn chạy đi đâu?”
Bình luận facebook