Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
4483
Nếu như nàng đoán không sai, trong Thanh Liên tự sớm đã có đại phu rồi.
Lúc này đây, ni cô bên ngoài đều đã xông vào, bao gồm ngự lâm quân cùng đồng hành lần này, thống lĩnh Ngự lâm quân quỳ xuống, nói: “Ti chức cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng thứ tội”
Sắc mặt Hoàng thượng bỗng trầm xuống nhìn về phía gã hắc y nhân đang bất tỉnh, long nhan thịnh nộ: “Bắt giữ hắn lại cho trẫm, nghiêm hình bức cung, trẫm muốn biết kẻ nào cả gan dám hành thích trẫm”
Thống lĩnh Ngự lâm quân liền hỏa tốc lôi gã hắc y nhân xuống, Hoàng đế liền nói: “Lập tức tìm đại phu, nơi đây có ai am hiểu y thuật không?”
Đám ni nô sớm đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, một trong số đó hoảng sợ nói: “Bẩm, Hoàng thượng, hôm qua mẫu phân của Vong trần đến thăm, liền trong tự viện đổ bệnh, lúc này đây vừa mời đến một vị đại phu”
Quả nhiên....
Vu Thức Vy đột nhiên đứng dậy, gạt đi lời của ni cô, vội vàng nói: “Hoàng thượng, không kịp nữa rồi, Thần nữ biết chút y thuật, để thần nữ bảo toàn mạng sống của tỷ tỷ đã.
Vừa nói, Vu Thức Vy đã đi đến trước mặt của Vu Vinh Hoa, bàn tay bắt lấy chuôi trường kiếm vẫn còn đang cấm trong người Vu Vinh Hoa: “Trưởng tỷ, lúc rút kiếm ra sẽ đau một chút, tỷ cố chịu đựng, đừng sợ, muội sẽ cứu tỷ”
Đáy mắt Vu Vinh Hoa hiện lên nộ ý, sắc mặt càng trắng bệch, cố gắng nhịn đau mà lên tiếng: “Muội muội, sao muội có thể biết y thuật được chứ, tuy rằng mạng của tỷ không đáng giá gì, nhưng cũng không thể để muội gánh phải trọng tội mưu hại đích tỷ được.”
Nghe vậy, Mọi người cũng bắt đầu chú ý đến điều này, liền khuyên ngăn: “Tĩnh Văn quận chúa, đây là mạng người, không phải là trò chơi, ngươi không thể lấy mạng của đích tỷ mình ra mà đùa giỡn được.”
“Tĩnh Văn công chúa, Vu đại tiểu thư là ân nhân cứu mạng của Hoàng Thượng, người đừng đùa giỡn nữa”
Bát công chúa cũng có chút hồ nghi: “Vu tỷ tỷ, ngươi biết y thuật từ lúc nào a”
Thái hậu sắc mặt lo lắng: “Nhị nha đầu, ngươi có được không a”
Tuy nàng mỗi lần nhị nha đầu giúp bà ấn huyệt, đều khiến bà cảm thấy vô cùng thoái mái, nhưng dù sao từ trước đến nay cũng chưa bao giờ nghe nhị nha đầu nói nàng ta am hiểu y thuật, hơn nữa trước mặt là một mạng người.
Hoàng đế cũng có chút do dự: “Nhị nha đầu, ngươi đừng gây rắc rối nữa, các ngươi mau đi tìm đại phu về đây”
Hoàng hậu lúc này từ bên người Vu Vinh Hoa đứng bật dậy, đẩy mạnh Vu Thức Vy ra, điên cuồng nói: “Ngươi cút đi cho ta, ngươi hại Hoa nhi hết lần này đến lần khác vẫn chưa đủ sao? Hiện tại Hoa nhi đã ra nông nổi này rồi, ngươi còn muốn hại Hoa nhi đến như thế nào mới chịu vừa lòng!!”
Lời của Hoàng hậu vừa dứt, sắc mặt của mọi người liền trở nên ngưng trọng, Thái hậu nghiêm trọng nói: “Hoàng hậu, ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ gì đó? Vu Vinh Hoa xã thân cứu giá, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng lo lắng, nhưng ngươi như vậy có phải là quá lắm rồi không?”
Lời nói này như một hồi chuông cảnh tỉnh, cơ thể Hoàng hậu đột nhiên cứng đơ, mau chóng đứng lên, chỉnh trang lại y phục, nói: “Thần thiếp... thần thiếp chỉ là cảm thấy Tĩnh Văn công chúa chỉ là một tiểu thư khuê các, sao lại có thể am hiểu y thuật được chứ”
Thái hậu khiển trách nói: “Nhị nha đầu là một lòng muốn cứu tỷ tỷ của mình, mới nói như vậy, còn người là gì cái gì? Vu Vinh Hoa cùng ngươi không có quan hệ gì cả, tại sao ngươi lại quan tâm đến Vu Vinh Hoa như vậy?”
Hoàng hậu cứng đơ người, lập tức cuối gập đầu, nhằm che dấu đi đáy mắt thất kinh của minh: “Thần thiếp thấp lễ rồi, thần thiếp đáng chết”
Vu Thức Vy nhìn Hoàng hậu, ánh mắt bỗng lóe qua một tia sáng, sau đó trầm giọng nói: “Mọi người đừng tranh cãi nữa, tỷ tỷ hiện tại mất máu quá nhiều, trừ khi mọi người đều muốn tỷ tỷ chết, bằng không đừng nói gì nữa, Bát công chúa, ngươi đến giúp ta một tay, Hoàng thượng, mời người quay lưng đi”
Hoàng đế nhìn vào đôi mắt kiên định của Vu Thức Vy, sự hồ nghi trong đáy lòng cũng dần tan biến, hắn đã từng nhiều lần chứng kiến sự lợi hại của Vu Thức Vy, nàng tuyệt đối biết rõ mình đang làm gì, Vu Vinh Hoa hãm hại nàng như vậy, rõ ràng nàng có thể bỏ mặc làm ngơ, nhưng vẫn mạo hiểm để cứu Vu Vinh Hoa, có thể thấy là thật tâm, dù sao cũng là cùng chung dòng máu, nàng ta quả thật quan tâm đến vị đích tỷ này!
“Được, ngươi ra tay đi” Hoàng đế nói xong liền quay người đi, Ngự Lâm quân cũng đều lập tức quay người.
Vu Thức Vi thi lễ: “Đa tạ Hoàng thượng đã tin tưởng, trưởng tỷ, muội nhất định sẽ cứu tỷ”
Dứt lời, nàng liền quỳ xuống, đưa tay nắm chặt chuôi kiếm.
Bát công chúa cũng quỳ xuống, có chút bối rối mà nói: “Bây giờ ta phải làm gì?”
“Ôm chặt nàng ta, đừng để nàng ta cử động.” Lúc này đây, giọng nói của Vu Thức Vy vô cùng nghiêm túc, ánh mắt tỏa sáng mà nhìn thẳng vào đôi đồng tử mang đầy lo lắng cùng bất an của Vu Vinh Hoa: “Trưởng tỷ, chuẩn bị xong chưa, muội bắt đầu đây”
Dứt lời, nàng không đợi Vu Vinh Hoa có cơ hội từ chối, liền xé rách đi y phục của ả, để lộ ra vết thương, quả nhiên không sai mà, vị trị này căn bản không phải là tâm thất.
Hoàng hậu nhìn thấy Hoàng Đế đồng ý để Vu Thức Vy cứu Vu Vinh Hoa, vốn muốn ngăn cản, nhưng thái hậu đã đi trước một bước: “Hoàng hậu ngươi muốn làm gì? Hoàng thượng đã tin tưởng nhị nha đầu, vậy thì ngươi cũng nên tin tưỡng, hơn nữa, lẽ nào nàng ta lại đi hại đích tỷ của mình sao?”
Hoàng hậu bỗng đứng yên, mắt nhắm chặt lại, hai bàn tay nắm chặt: “Được, Vu Thức Vy ngươi nghe đây, nếu như Hoa nhi vì sự cứu chữa của ngươi mà có mệnh hệ gì, vậy thì ngươi tốt nhất cũng chuẩn bị mà đi cùng nàng ta đi.”
“Hoàng hậu nương nương, xin đừng làm phiền trong lúc ta chữa trị tỷ tỷ, lỡ như vì sự uy hiếp của ngươi mà khiến ta hoảng sợ mà run tay, người chịu thiệt cũng chỉ là tỷ tỷ mà thôi”
Dứt lời, Vu Thức Vy liền nắm chặt chuôi kiếm, làm ngơ cái nhìn sơ hãi mà liên tục lắc đầu của Vu Vinh Hoa, một hơi rút ra trường kiếm.
“Phụt” một tiếng, một dòng máu tươi lập tức bắn lên mặt Vu Thức Vy, Vu Vinh Hoa thét lên một tiếng, sau đó đau đến mất đi ý thức.
Hoàng hậu mở trừng đôi mắt, không nói nên lời, liền ngất đi. Đám đông cũng đều biến sắc, không ngừng nhìn về phía Vu Thức Vy, Thái hậu vội vã bước đến một bước, liền bị Vu Thức Vy ngăn lại: “Không có vấn đề gì, tỷ tỷ chỉ là ngất đi mà thôi”
Vu Thức Vy giơ tay lau đi vết máu trên mặt, liền từ bên hông lấy ra thuốc cầm máu, nhanh chóng rãi lên vết thương của Vu Vinh Hoa, dùng tấm khăn sạch đã chuẩn bị từ trước mà đắp lên vết thương. Tay kia cũng không chút rãnh rỗi, lấy ra một cây ngân trâm, đâm mạnh vào nhân trung của Vu Vinh Hoa, lực đạo vô cùng mạnh, khiến Vu Vinh Hoa vì quá đau đớn mà phải tỉnh dậy.
Đám đông thấy Vu Vinh Hoa vẫn chưa chết, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc này đây, Đại phu cũng đã được ni sư dẫn đường mà vội vàng chạy đến, đại phu nhân Đường thị cũng lê lấy “tấm thân bệnh tật” mà lao đến bên canh Vu Vinh Hoa, nhìn thấy Vu Thức Vy đang chữa trị cho Vu Vinh Hoa, đồng tử liền co lại, một tia sát ý bỗng vụt qua, hét lên một tiếng: “Thức Vy, Ngươi muốn làm gì?”
Vu Thức Vy lười để ý đến bà ta, vội vàng hướng về phía đại phu: “Đại phụ, mau đem một phiến nhân sâm để tỷ ấy ngâm đã, không thể để tỷ ấy ngất đi lần nữa”
Đau như vậy, ngất đi thì làm sao có thể cảm nhận đượ chứ? Kiếp trước Cố ngưng vì muốn ả ta vui vẻ, mà chặt đi tứ chi của nàng, còn kêu ngươi làm phỏng lưỡi nàng, cạo trọc đầu nàng, so với những gì nàng đã phải trãi qua, nổi đau này đã là gì kia chứ.
Đại phu không nói gì, liền cấp tốc lấy ra nhân sâm, nhét thẳng vào miệng Vu Vinh Hoa, bắt nàng ngậm trong miệng, Vu Thức Vy đi đến gương thuốc, lấy ra băng vải, nói với tất cả mọi người: “Ta sắp giúp tỷ tỷ băng bó vết thương, phi lễ chớ nhìn”
Tất cả mọi người đều im lặng mà quay người đi, Vu Thức Vy bắt đầu động thủ, cố tình gia tăng lực đạo, khiến Vu Vinh Hoa đau đến nghiên răng nghiến lợi, trong miệng lại đang ngậm nhân sâm, không sao ngất đi được, chỉ có thể trơ mắt mà chịu đựng nỗi đau cực hạn này, đợi đến khi Vu Thức Vy băng bó xong, thì đã một thân đầy mồ hôi lạnh, như từ trong hồ nước bước ra.
Bát công chúa nhìn Vu Thức Vy một cách khâm phục: “Vu tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, không ngờ rằng tỷ còn biết cả y thuật”
Vu Thức Vy cười một nụ cười tự giễu, trong nụ cười chất chứa biết bao bi thương: “Bệnh lâu rồi thì sẽ tự biết lấy một chút y thuật, ta từ nhỏ trên người thường có nhiều vết thương, cho nên biết chữa thương cũng không phải là chuyện lạ gì”
“Vu tỷ tỷ, có một mẫu thân như vậy, khiến tỷ phải chịu khổ rồi.” Bát công chúa căn bản hoàn toàn không quan tâm gì đến Vu Vinh Hoa, liền buông Vu Vinh Hoa ra, nắm chặt tay Vu Thức Vy an ủi.
Vu Vinh Hoa không còn được Bát công chúa đỡ, liền lập tức ngã xuống đất, vết thương cũng rách ra, đau đến mức Vu Vinh Hoa tưỡng như sắp chết đi vậy, khuôn mặt trắng bệch không ngừng vặn vẹo, trong lòng không ngừng mắng: “Bát công chúa đáng chết, rõ ràng người bị thương là ta, vậy mà lại đi đồng tình ả Vu Thức Vy, đúng là bị điên mà”
Đường thị lập tức đỡ Vu Vinh Hoa dậy, lại khiến vết thương của Vu Vinh Hoa rách rộng hơn, khiến ả ta thiếu chút nữa là ngất đi: “Mẫu thân nhẹ tay chút, đau chết ta rồi”
Đường thị nghe vậy liền không dám động đậy, nói: “Hoa nhi, ngươi sao rồi?”
Vu Vinh Hoa hung hăng trừng mắt về phía Vu Thức Vy: “Nữ nhi không sao, chỉ cần Hoàng thượng bình an, chút thương tích này có là gì”
Hoàng đế nghe xong vô cùng cảm động, trầm giọng phân phó: “Người đâu, đem kiệu đến đây, đem Vu tiểu thư hồi cung dưỡng thương”
Đoàn người liền hỏa tốc hồi cung.
Đêm đó, Hoàng thượng liền hạ chỉ, Vu Vinh Hoa cứu giá có công, khôi phục thân phận đích nữ, sắc phong nhị phẩm La Nghĩa Huyện chủ, Vu Thức Vy cứu chữa Vu Vinh Hoa có công, tấn thăng Tĩnh Văn công chúa, phẩm cấp không đổi”
Lúc nhận thánh chỉ, Vu Thức Vy không có chút bất ngờ, ngược lại Hàm Yên, Điểm Thúy cùng Tiểu Ninh vô cùng chấn động.
Hàm Yên liền lên tiếng: “Tiểu thư, đang yên đang lành, Vu Vinh Hoa sao lại biến thành có công cứu giá, còn nhảy thẳng lên làm Huyện chủ?”
Nếu như nàng đoán không sai, trong Thanh Liên tự sớm đã có đại phu rồi.
Lúc này đây, ni cô bên ngoài đều đã xông vào, bao gồm ngự lâm quân cùng đồng hành lần này, thống lĩnh Ngự lâm quân quỳ xuống, nói: “Ti chức cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng thứ tội”
Sắc mặt Hoàng thượng bỗng trầm xuống nhìn về phía gã hắc y nhân đang bất tỉnh, long nhan thịnh nộ: “Bắt giữ hắn lại cho trẫm, nghiêm hình bức cung, trẫm muốn biết kẻ nào cả gan dám hành thích trẫm”
Thống lĩnh Ngự lâm quân liền hỏa tốc lôi gã hắc y nhân xuống, Hoàng đế liền nói: “Lập tức tìm đại phu, nơi đây có ai am hiểu y thuật không?”
Đám ni nô sớm đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, một trong số đó hoảng sợ nói: “Bẩm, Hoàng thượng, hôm qua mẫu phân của Vong trần đến thăm, liền trong tự viện đổ bệnh, lúc này đây vừa mời đến một vị đại phu”
Quả nhiên....
Vu Thức Vy đột nhiên đứng dậy, gạt đi lời của ni cô, vội vàng nói: “Hoàng thượng, không kịp nữa rồi, Thần nữ biết chút y thuật, để thần nữ bảo toàn mạng sống của tỷ tỷ đã.
Vừa nói, Vu Thức Vy đã đi đến trước mặt của Vu Vinh Hoa, bàn tay bắt lấy chuôi trường kiếm vẫn còn đang cấm trong người Vu Vinh Hoa: “Trưởng tỷ, lúc rút kiếm ra sẽ đau một chút, tỷ cố chịu đựng, đừng sợ, muội sẽ cứu tỷ”
Đáy mắt Vu Vinh Hoa hiện lên nộ ý, sắc mặt càng trắng bệch, cố gắng nhịn đau mà lên tiếng: “Muội muội, sao muội có thể biết y thuật được chứ, tuy rằng mạng của tỷ không đáng giá gì, nhưng cũng không thể để muội gánh phải trọng tội mưu hại đích tỷ được.”
Nghe vậy, Mọi người cũng bắt đầu chú ý đến điều này, liền khuyên ngăn: “Tĩnh Văn quận chúa, đây là mạng người, không phải là trò chơi, ngươi không thể lấy mạng của đích tỷ mình ra mà đùa giỡn được.”
“Tĩnh Văn công chúa, Vu đại tiểu thư là ân nhân cứu mạng của Hoàng Thượng, người đừng đùa giỡn nữa”
Bát công chúa cũng có chút hồ nghi: “Vu tỷ tỷ, ngươi biết y thuật từ lúc nào a”
Thái hậu sắc mặt lo lắng: “Nhị nha đầu, ngươi có được không a”
Tuy nàng mỗi lần nhị nha đầu giúp bà ấn huyệt, đều khiến bà cảm thấy vô cùng thoái mái, nhưng dù sao từ trước đến nay cũng chưa bao giờ nghe nhị nha đầu nói nàng ta am hiểu y thuật, hơn nữa trước mặt là một mạng người.
Hoàng đế cũng có chút do dự: “Nhị nha đầu, ngươi đừng gây rắc rối nữa, các ngươi mau đi tìm đại phu về đây”
Hoàng hậu lúc này từ bên người Vu Vinh Hoa đứng bật dậy, đẩy mạnh Vu Thức Vy ra, điên cuồng nói: “Ngươi cút đi cho ta, ngươi hại Hoa nhi hết lần này đến lần khác vẫn chưa đủ sao? Hiện tại Hoa nhi đã ra nông nổi này rồi, ngươi còn muốn hại Hoa nhi đến như thế nào mới chịu vừa lòng!!”
Lời của Hoàng hậu vừa dứt, sắc mặt của mọi người liền trở nên ngưng trọng, Thái hậu nghiêm trọng nói: “Hoàng hậu, ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ gì đó? Vu Vinh Hoa xã thân cứu giá, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng lo lắng, nhưng ngươi như vậy có phải là quá lắm rồi không?”
Lời nói này như một hồi chuông cảnh tỉnh, cơ thể Hoàng hậu đột nhiên cứng đơ, mau chóng đứng lên, chỉnh trang lại y phục, nói: “Thần thiếp... thần thiếp chỉ là cảm thấy Tĩnh Văn công chúa chỉ là một tiểu thư khuê các, sao lại có thể am hiểu y thuật được chứ”
Thái hậu khiển trách nói: “Nhị nha đầu là một lòng muốn cứu tỷ tỷ của mình, mới nói như vậy, còn người là gì cái gì? Vu Vinh Hoa cùng ngươi không có quan hệ gì cả, tại sao ngươi lại quan tâm đến Vu Vinh Hoa như vậy?”
Hoàng hậu cứng đơ người, lập tức cuối gập đầu, nhằm che dấu đi đáy mắt thất kinh của minh: “Thần thiếp thấp lễ rồi, thần thiếp đáng chết”
Vu Thức Vy nhìn Hoàng hậu, ánh mắt bỗng lóe qua một tia sáng, sau đó trầm giọng nói: “Mọi người đừng tranh cãi nữa, tỷ tỷ hiện tại mất máu quá nhiều, trừ khi mọi người đều muốn tỷ tỷ chết, bằng không đừng nói gì nữa, Bát công chúa, ngươi đến giúp ta một tay, Hoàng thượng, mời người quay lưng đi”
Hoàng đế nhìn vào đôi mắt kiên định của Vu Thức Vy, sự hồ nghi trong đáy lòng cũng dần tan biến, hắn đã từng nhiều lần chứng kiến sự lợi hại của Vu Thức Vy, nàng tuyệt đối biết rõ mình đang làm gì, Vu Vinh Hoa hãm hại nàng như vậy, rõ ràng nàng có thể bỏ mặc làm ngơ, nhưng vẫn mạo hiểm để cứu Vu Vinh Hoa, có thể thấy là thật tâm, dù sao cũng là cùng chung dòng máu, nàng ta quả thật quan tâm đến vị đích tỷ này!
“Được, ngươi ra tay đi” Hoàng đế nói xong liền quay người đi, Ngự Lâm quân cũng đều lập tức quay người.
Vu Thức Vi thi lễ: “Đa tạ Hoàng thượng đã tin tưởng, trưởng tỷ, muội nhất định sẽ cứu tỷ”
Dứt lời, nàng liền quỳ xuống, đưa tay nắm chặt chuôi kiếm.
Bát công chúa cũng quỳ xuống, có chút bối rối mà nói: “Bây giờ ta phải làm gì?”
“Ôm chặt nàng ta, đừng để nàng ta cử động.” Lúc này đây, giọng nói của Vu Thức Vy vô cùng nghiêm túc, ánh mắt tỏa sáng mà nhìn thẳng vào đôi đồng tử mang đầy lo lắng cùng bất an của Vu Vinh Hoa: “Trưởng tỷ, chuẩn bị xong chưa, muội bắt đầu đây”
Dứt lời, nàng không đợi Vu Vinh Hoa có cơ hội từ chối, liền xé rách đi y phục của ả, để lộ ra vết thương, quả nhiên không sai mà, vị trị này căn bản không phải là tâm thất.
Hoàng hậu nhìn thấy Hoàng Đế đồng ý để Vu Thức Vy cứu Vu Vinh Hoa, vốn muốn ngăn cản, nhưng thái hậu đã đi trước một bước: “Hoàng hậu ngươi muốn làm gì? Hoàng thượng đã tin tưởng nhị nha đầu, vậy thì ngươi cũng nên tin tưỡng, hơn nữa, lẽ nào nàng ta lại đi hại đích tỷ của mình sao?”
Hoàng hậu bỗng đứng yên, mắt nhắm chặt lại, hai bàn tay nắm chặt: “Được, Vu Thức Vy ngươi nghe đây, nếu như Hoa nhi vì sự cứu chữa của ngươi mà có mệnh hệ gì, vậy thì ngươi tốt nhất cũng chuẩn bị mà đi cùng nàng ta đi.”
“Hoàng hậu nương nương, xin đừng làm phiền trong lúc ta chữa trị tỷ tỷ, lỡ như vì sự uy hiếp của ngươi mà khiến ta hoảng sợ mà run tay, người chịu thiệt cũng chỉ là tỷ tỷ mà thôi”
Dứt lời, Vu Thức Vy liền nắm chặt chuôi kiếm, làm ngơ cái nhìn sơ hãi mà liên tục lắc đầu của Vu Vinh Hoa, một hơi rút ra trường kiếm.
“Phụt” một tiếng, một dòng máu tươi lập tức bắn lên mặt Vu Thức Vy, Vu Vinh Hoa thét lên một tiếng, sau đó đau đến mất đi ý thức.
Hoàng hậu mở trừng đôi mắt, không nói nên lời, liền ngất đi. Đám đông cũng đều biến sắc, không ngừng nhìn về phía Vu Thức Vy, Thái hậu vội vã bước đến một bước, liền bị Vu Thức Vy ngăn lại: “Không có vấn đề gì, tỷ tỷ chỉ là ngất đi mà thôi”
Vu Thức Vy giơ tay lau đi vết máu trên mặt, liền từ bên hông lấy ra thuốc cầm máu, nhanh chóng rãi lên vết thương của Vu Vinh Hoa, dùng tấm khăn sạch đã chuẩn bị từ trước mà đắp lên vết thương. Tay kia cũng không chút rãnh rỗi, lấy ra một cây ngân trâm, đâm mạnh vào nhân trung của Vu Vinh Hoa, lực đạo vô cùng mạnh, khiến Vu Vinh Hoa vì quá đau đớn mà phải tỉnh dậy.
Đám đông thấy Vu Vinh Hoa vẫn chưa chết, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc này đây, Đại phu cũng đã được ni sư dẫn đường mà vội vàng chạy đến, đại phu nhân Đường thị cũng lê lấy “tấm thân bệnh tật” mà lao đến bên canh Vu Vinh Hoa, nhìn thấy Vu Thức Vy đang chữa trị cho Vu Vinh Hoa, đồng tử liền co lại, một tia sát ý bỗng vụt qua, hét lên một tiếng: “Thức Vy, Ngươi muốn làm gì?”
Vu Thức Vy lười để ý đến bà ta, vội vàng hướng về phía đại phu: “Đại phụ, mau đem một phiến nhân sâm để tỷ ấy ngâm đã, không thể để tỷ ấy ngất đi lần nữa”
Đau như vậy, ngất đi thì làm sao có thể cảm nhận đượ chứ? Kiếp trước Cố ngưng vì muốn ả ta vui vẻ, mà chặt đi tứ chi của nàng, còn kêu ngươi làm phỏng lưỡi nàng, cạo trọc đầu nàng, so với những gì nàng đã phải trãi qua, nổi đau này đã là gì kia chứ.
Đại phu không nói gì, liền cấp tốc lấy ra nhân sâm, nhét thẳng vào miệng Vu Vinh Hoa, bắt nàng ngậm trong miệng, Vu Thức Vy đi đến gương thuốc, lấy ra băng vải, nói với tất cả mọi người: “Ta sắp giúp tỷ tỷ băng bó vết thương, phi lễ chớ nhìn”
Tất cả mọi người đều im lặng mà quay người đi, Vu Thức Vy bắt đầu động thủ, cố tình gia tăng lực đạo, khiến Vu Vinh Hoa đau đến nghiên răng nghiến lợi, trong miệng lại đang ngậm nhân sâm, không sao ngất đi được, chỉ có thể trơ mắt mà chịu đựng nỗi đau cực hạn này, đợi đến khi Vu Thức Vy băng bó xong, thì đã một thân đầy mồ hôi lạnh, như từ trong hồ nước bước ra.
Bát công chúa nhìn Vu Thức Vy một cách khâm phục: “Vu tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, không ngờ rằng tỷ còn biết cả y thuật”
Vu Thức Vy cười một nụ cười tự giễu, trong nụ cười chất chứa biết bao bi thương: “Bệnh lâu rồi thì sẽ tự biết lấy một chút y thuật, ta từ nhỏ trên người thường có nhiều vết thương, cho nên biết chữa thương cũng không phải là chuyện lạ gì”
“Vu tỷ tỷ, có một mẫu thân như vậy, khiến tỷ phải chịu khổ rồi.” Bát công chúa căn bản hoàn toàn không quan tâm gì đến Vu Vinh Hoa, liền buông Vu Vinh Hoa ra, nắm chặt tay Vu Thức Vy an ủi.
Vu Vinh Hoa không còn được Bát công chúa đỡ, liền lập tức ngã xuống đất, vết thương cũng rách ra, đau đến mức Vu Vinh Hoa tưỡng như sắp chết đi vậy, khuôn mặt trắng bệch không ngừng vặn vẹo, trong lòng không ngừng mắng: “Bát công chúa đáng chết, rõ ràng người bị thương là ta, vậy mà lại đi đồng tình ả Vu Thức Vy, đúng là bị điên mà”
Đường thị lập tức đỡ Vu Vinh Hoa dậy, lại khiến vết thương của Vu Vinh Hoa rách rộng hơn, khiến ả ta thiếu chút nữa là ngất đi: “Mẫu thân nhẹ tay chút, đau chết ta rồi”
Đường thị nghe vậy liền không dám động đậy, nói: “Hoa nhi, ngươi sao rồi?”
Vu Vinh Hoa hung hăng trừng mắt về phía Vu Thức Vy: “Nữ nhi không sao, chỉ cần Hoàng thượng bình an, chút thương tích này có là gì”
Hoàng đế nghe xong vô cùng cảm động, trầm giọng phân phó: “Người đâu, đem kiệu đến đây, đem Vu tiểu thư hồi cung dưỡng thương”
Đoàn người liền hỏa tốc hồi cung.
Đêm đó, Hoàng thượng liền hạ chỉ, Vu Vinh Hoa cứu giá có công, khôi phục thân phận đích nữ, sắc phong nhị phẩm La Nghĩa Huyện chủ, Vu Thức Vy cứu chữa Vu Vinh Hoa có công, tấn thăng Tĩnh Văn công chúa, phẩm cấp không đổi”
Lúc nhận thánh chỉ, Vu Thức Vy không có chút bất ngờ, ngược lại Hàm Yên, Điểm Thúy cùng Tiểu Ninh vô cùng chấn động.
Hàm Yên liền lên tiếng: “Tiểu thư, đang yên đang lành, Vu Vinh Hoa sao lại biến thành có công cứu giá, còn nhảy thẳng lên làm Huyện chủ?”
Bình luận facebook