Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
4493
Đường Thị liền thay đổi sắc mặt, sợ đến nỗi vội vàng khấu đầu cáo tội, “Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận.”
Bà ta biết cách này nếu làm không cẩn thận sẽ chọc giận đến hoàng thượng, nhưng bà ta không còn cách nào khác, vốn dĩ bà ta muốn đợi thêm vài ngày mới phanh phui chuyện này ra, Hoa nhi quả thật quá kích động rồi, quá kích động rồi...
Đáy mắt hoàng thượng lóe lên một tia ghê tởm, sau đó nhìn sang Vu Thức Vy, “Nhị nha đầu, ngươi nói người đó là một nữ tử, vậy thì kêu cô ta ra đây làm chứng cho ngươi, chân tướng việc này sẽ rõ ràng thôi.”
Vu Thức Vy hành lễ, cung kính nói: “Vâng hoàng thượng, người này không phải người ngoài, mà là biểu muội phương xa Lộc Nguyệt của thần nữ. Thần nữ và muội ấy hẹn nhau ở Vân Hương lầu vì cảm thấy nơi đó nhiều người phức tạp, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác, sẽ không khiến người ta cảm thấy thần nữ và Mẫn thân vương có bất kỳ mối quan hệ nào, dù gì thì Lộc Nguyệt cũng là thị vệ của Mẫn thân vương điện hạ.”
Hoàng đế nghe xong nhìn về phía Lục An, “Đi Mẫn thân vương phủ gọi Lộc Nguyệt qua đây.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài có người nói: “Không cần truyền nữa, người đã đến rồi.”
Nói xong, hai bóng người một xanh một trắng đã đi vào trong Đức Chính điện, Lộc Nguyệt mặc một bộ cẩm bào màu trắng, dưới chân mang một đôi giày bằng da hươu, tóc buộc cao đội ngọc quán trên đầu, dáng vẻ y hệt như bộ dạng ban ngày của Hàn Giang Nguyệt.
Còn Hàn Giang Nguyệt, mặc một bộ thổ cẩm hoa sẫm liền thân màu xanh, tóc đen xõa tùy ý, một núm tóc bên góc trán được thắt một cái bím dài, rũ xuống đong đưa bên mặt, khí chất phong trần đó lộ ra một luồng khí tức yêu nghiệt hấp dẫn người khác.
Mái tóc đen còn lại xõa sau lưng như cửu thiên ngân hà, phiêu phiêu sái sái, không vướng bụi trần, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn hiện lên một nụ cười tà mị, nếu nói y bình thường là một trích tiên nho nhã, vậy y lúc này, tuyệt đối là một tên yêu nghiệt câu dẫn hồn phách người khác, nhất cử nhất động đều đều vô cùng phong lưu tiêu sái.
Vu Thức Vy phát giác bản thân lại nhìn đến thất thần, vội vàng cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, Lộc Nguyệt biểu muội đến rồi, hoàng thượng có việc gì cứ hỏi muội ấy.”
Hàn Giang Nguyệt có thể đến đây vào lúc này, nhất định là biết đã xảy ra chuyện gì, ván cờ này, có thể giải quyết một cách thuận lợi rồi.
Hoàng đế gật đầu, uy nghiêm hỏi: “Lộc Nguyệt, ngươi là biểu muội của Tĩnh Văn công chúa ư?”
Lộc Nguyệt ôm lấy thành quyền, sắc mặt không biểu cảm nói: “Vâng, hoàng thượng, chuyện này không phải bí mật, người trong Vu phủ đều biết.”
Hoàng đế lại nhìn sang Đường Thị và Vu Vinh Hoa, “Hai người họ là quan hệ biểu thân, các ngươi có biết không?”
Đường Thị cung kính nói: “Tĩnh Văn công chúa nói là biểu muội của cô ta, nhưng chúng thần chưa từng đi điều tra xem có phải thật sự là biểu muội của cô ta hay không, hôm đó Mẫn thân vương đột nhiên dẫn theo Lộc Nguyệt đến cửa để nhận thân, còn một tiễn bắn chết sinh mẫu của Tĩnh Văn công chúa, chết không đối chứng, cho nên, thần phụ cũng không biết rốt cuộc có phải hay không.”
“Một tiễn bắn chết sinh mẫu của nhị nha đầu?” Hoàng đế kinh ngạc nhìn Hàn Giang Nguyệt, “Đây lại là chuyện gì thế?”
Hàn Giang Nguyệt cung kính cúi đầu, dáng vẻ bình thản, “Hoàng thượng, việc này lát nữa thần sẽ nói cho hoàng thượng nghe, bây giờ nên để cho Lộc Nguyệt đứng ra nói rõ sự tình.”
Hoàng đế đè nén lại nghi vấn trong lòng, bình tĩnh trở lại nói: “Lộc Nguyệt, hôm nay ngươi đã đi đến Vân Hương lầu, và hẹn với biểu tỷ ngươi gặp nhau trong phòng của Vân Hương lầu?”
Lộc Nguyệt trả lời, “Vâng, hoàng thượng, bởi vì thần nữ nhớ nhung biểu tỷ, liền viết thư hẹn biểu tỷ ra gặp, lại sợ người khác nhìn thấy, nghi ngờ tiểu thư và vương gia có chuyện mờ ám, cho nên mới hẹn ở Vân Hương lầu, bên ngoài đều đồn rằng vương gia nhà thần khuynh mộ biểu tỷ, cho nên chúng thần mới cố ý né tránh chuyện này.”
Lời của cô ta dường như giống hệt lời của Vu Thức Vy nói, căn bản không thể tìm ra sơ hở.
Vu Vinh Hoa và Đường Thị nhìn nhau, đáy mắt hiện lên một tầng khói bụi u ám, Vu Vinh Hoa không cam tâm nói: “Hoàng thượng, hạ nhân nhà chúng thần tận mắt nhìn thấy tên nam tử đó mà, nên để người đó đến đây nhìn xem có phải là Lộc Nguyệt cô nương hay không.”
Hoàng đế cũng cảm thấy nên để Vu Vinh Hoa hoàn toàn tâm phục khẩu phục, nói với gia đinh : “Ngươi nhìn Lộc Nguyệt cô nương xem có phải là tên nam tử mà ngươi đã nhìn thấy hay không.”
Gia đinh cẩn thận nhìn Lộc Nguyệt một lượt, y phục giống nhau, đôi giày giống nhau, ngọc quán giống nhau, gia đình suy nghĩ thật kỹ khẳng định nói: “Hoàng thượng, chính là cô ta.”
Lời này vừa nói ra, Đường Thị đột nhiên ngã xuống, giống như bỗng chốc bị mất đi linh hồn, ánh mắt ngây dại nhìn xuống đất, kế hoạch của bà ta cẩn thận tỉ mỉ như vậy, nhưng cuối cùng lại bị bại dưới tay của Vu Thức Vy.
Bây giờ cuối cùng bà ta cũng hiểu rõ, bản thân mình vốn dĩ đấu không lại Vu Thức Vy, lúc đầu không nên đụng đến nàng.
Nhưng Vu Vinh hoa lại không hiểu rõ, kích động đến nỗi gặp ai cũng cắn: “Hàn Giang Nguyệt, đi vào phòng chắc chắn là ngươi đúng không? Các ngươi đừng tưởng đưa một Lộc Nguyệt đến đây diễn kịch, là có thể lừa trên gạt dưới, là hai người các ngươi đang vụng trộm, nhất định là hai người các ngươi.”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt đột nhiên trở nên u ám, lạnh lùng nhìn Vu Vinh Hoa, “Ngươi dám phỉ báng bổn vương?”
Chỉ một ánh mắt, liền khiến Vu Vinh Hoa cảm thấy đang rơi vào vực sâu không đáy, một cảm giác lo sợ tột độ bao vây, nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt của Vu Thức Vy, lá gan vừa bị dọa bay mất giờ lại trở về, “bụp” một tiếng quỳ dưới đất, khóc lóc nói: “Hoàng thượng, hoàng thượng a, người tuyệt đối đừng để vẻ bề ngoài của Vu Thức Vy che mắt.”
“Chuyện của Pháp Hoa Tự , thật ra là Vu Thức Vy hãm hại thần nữ, thần nữ bị trúng độc, cho nên mới mất đi danh tiếng. Cung yên lần trước nữa, thần nữ không có đẩy cô ta, là cô ta lấy kim đâm thần nữ, thần nữ mới không cẩn thận đẩy cô ta thôi. Cung yến lần trước, là cô ta cố ý đánh tráo túi thơm, đúng, thần nữ có tính kế hãm hại cô ta, nhưng cuối cùng thần nữ cũng không cao tay bằng cô ta a hoàng thượng, cô ta tuyệt đối không vô hại giống như vẻ bề ngoài, cô ta bỉ ổi vô sỉ, không từ thủ đoạn, sẽ có một ngày làm hại đến Đại Vân triều chúng ta a.....”
Hại Đại Vân triều ư?
Vốn dĩ hoàng đế chỉ muốn trừng phạt nhẹ Vu Vinh Hoa cho xong chuyện, nhưng không ngờ cô ta càng nói càng quá quắt, trong lòng cảm kích ơn cứu mạng của cô ta cũng càng ngày càng ít.
La Nghĩa huyện chủ, không được ăn nói hàm hồ.”
Vu Vinh Hoa lúc này đã mất đi lý trí, không hề quan tâm hoàng đế có muốn nghe hay không, khóc lóc thảm thương cố gắng khuyên nhủ, “Hoàng thượng, người có thể không tin lời thần nữ nói, nhưng sẽ có một ngày người hiểu ra, Vu Thức Vy được sinh ra vào ngày mười lăm tháng bảy tết Vu Lan, là một sát nữ sinh vào giờ âm tháng âm năm âm, Vu Lan sinh a, làm gì có tài đức chứ? Cô ta sớm muộn gì cũng gây họa cho giang sơn này thôi...”
Hoàng đế càng nghe càng không thích, vẫy vẫy tay nói: “ La Nghĩa huyện chủ bắt tay với Hách Liên vương gia hãm hại Tĩnh Văn công chúa, tội không thể tha, trẫm niệm tình có công cứu giá, nay tước đoạt phong hiệu, phạt úp mặt vào tường ba tháng. Mẫu thân Đường Thị, dung túng nữ nhi của mình, tội không thể ta, bãi bỏ thân phận nhị phẩm cáo mạng, về phủ chịu hai mươi bản lớn, để làm gương cho người khác.”
Vu Vinh Hoa khóc không thành tiếng, không cam lòng, bị hạ nhân lôi xuống, Đường Thị cũng bị đưa đi.
Hách Liên Thành biết việc này đã thất bại, cũng không nhiều lời, cung kính nói với hoàng đế: “Bệ hạ, tiểu vương còn có việc, tiểu vương cáo lui trước.”
“Cáo lui?” Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, “Hách Liên Thành, kể từ khi ngươi đến Đại Vân triều, liền bắt đầu gây nên sóng gió, ngươi thật sự tưởng rằng trẫm không hề biết chuyện gì sao?”
Hách Liên Thành sững sờ, một tia chột dạ hiện lên trong đáy mắt, “Ý của bệ hạ tiểu vương không hiểu, hôm nay phụ hãn đưa thư đến, muốn tiểu vương lập tức trở về, nếu đã đến hoàng cung, tiểu vương xin từ biệt bệ hạ ở đây, lát nữa tiểu vương trở về liền khởi hành trở về Mạc Bắc, mong bệ hạ ân chuẩn.”
Thái hậu cười lạnh một hồi, “Ân chuẩn, đương nhiên ân chuẩn, tốt nhất là mau cút đi.”
Ánh mắt Hách Liên Thành trở nên u ám, cắn chặt răng, cố gắng không tính toán với lão bà này, mà đợi lời của hoàng thượng.
Hoàng đế nói: “Chuẩn tấu, trẫm chúc vương gia thượng lộ bình an.”
“Tạ điện hạ.”
Sau khi Hách Liên Thành đi khỏi, Vu Thức Vy cũng cúi đầu với hoàng thượng, sắc mặt trắng bệt nói: “Hoàng thượng, lúc thần nữ đến đây, ba người tỳ nữ trong nhà bị mẫu thân đánh đến trọng thương, lúc này còn chưa biết như thế nào, thần nữ xin cáo lui trước.”
Hoàng đế xoa xoa trán, “Chuẩn tấu, trẫm cũng mệt rồi, Lục An, chúng ta đi.”
Thái hậu nhìn lướt qua gia đinh dưới đất nói: “Nhị nha đầu, người này giao cho ngươi xử lý, ai gia cũng đau đầu rồi, ta về cung trước.”
“Thái hậu đợi đã.” Vu Thức Vy vội vàng chạy đến, nắm lấy tay của thái hậu, sau đó từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, mỉm cười nói: “Thái hậu, đây là dược hoàn mà thần nữ điều chế cho người, có thể trị chứng đau đầu, mỗi ngày sáng trưa tối uống một viên, trong vòng ba tháng, có thể khỏi hẳn, số thuốc còn lại, thần nữ sẽ nhanh chóng điều chế ra.”
Đáy mắt thái có một chút nước mắt lóe qua. Cổ họng nghẹn lại, “Ngươi bị bọn chúng hãm hại như vậy, vẫn nghĩ đến lão bà ta, còn cố ý mang thuốc đến cho ta?”
Vu Thức Vy lắc lư cánh tay của thái hậu, cười tươi như hoa. “Thái hậu, hôm khác thần nữ lại đến thăm người có được không?”
“Được, được...” Thái hậu cảm động đến nỗi suýt chút nữa thì rơi nước mắt, vội vàng rời đi, không để nàng nhìn thấy ánh mắt từng trải đó hiện lên vẻ đau lòng.
Cho đến khi thái hậu đi xa, Vu Thức Vy cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, nàng phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống chiếc bàn ở bên cạnh, một tay ôm lấy lồng ngực, ánh mắt ảm đạm, tên Hách Liên Thành đáng chết, một chưởng vừa rồi, đánh đến lục phũ ngũ tạng của ta bây giờ vẫn còn đau nhói.
Hàn Giang Nguyệt sợ đến nỗi sắc mặt thay đổi, hoảng hốt chạy lên phía trước, lập tức ôm nàng vào lòng, “Vi nhi, nàng có sao không?”
Vu Thức Vy lấy tay áo lau lau máu trên khóe miệng, nhàn nhạ nói: “Không sao, hôm nay đa tạ vương gia giải vây, ngày sau, nhất định báo đáp, cáo từ.”
Vu Thức Vy đẩy y ra, còn chưa đi được hai bước, liền bị Hàn Giang Nguyệt hung hăng vòng tay qua eo ôm nàng lên, “Để ta tiễn nàng.”
Nói xong, không để nàng nói thêm đưa nàng ra khỏi hoàng cung.
Trời tối đen như mực, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, trong thái sư phủ, một trận tinh phong huyết vũ khác, đang từ từ dâng lên...
Đường Thị liền thay đổi sắc mặt, sợ đến nỗi vội vàng khấu đầu cáo tội, “Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận.”
Bà ta biết cách này nếu làm không cẩn thận sẽ chọc giận đến hoàng thượng, nhưng bà ta không còn cách nào khác, vốn dĩ bà ta muốn đợi thêm vài ngày mới phanh phui chuyện này ra, Hoa nhi quả thật quá kích động rồi, quá kích động rồi...
Đáy mắt hoàng thượng lóe lên một tia ghê tởm, sau đó nhìn sang Vu Thức Vy, “Nhị nha đầu, ngươi nói người đó là một nữ tử, vậy thì kêu cô ta ra đây làm chứng cho ngươi, chân tướng việc này sẽ rõ ràng thôi.”
Vu Thức Vy hành lễ, cung kính nói: “Vâng hoàng thượng, người này không phải người ngoài, mà là biểu muội phương xa Lộc Nguyệt của thần nữ. Thần nữ và muội ấy hẹn nhau ở Vân Hương lầu vì cảm thấy nơi đó nhiều người phức tạp, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác, sẽ không khiến người ta cảm thấy thần nữ và Mẫn thân vương có bất kỳ mối quan hệ nào, dù gì thì Lộc Nguyệt cũng là thị vệ của Mẫn thân vương điện hạ.”
Hoàng đế nghe xong nhìn về phía Lục An, “Đi Mẫn thân vương phủ gọi Lộc Nguyệt qua đây.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy bên ngoài có người nói: “Không cần truyền nữa, người đã đến rồi.”
Nói xong, hai bóng người một xanh một trắng đã đi vào trong Đức Chính điện, Lộc Nguyệt mặc một bộ cẩm bào màu trắng, dưới chân mang một đôi giày bằng da hươu, tóc buộc cao đội ngọc quán trên đầu, dáng vẻ y hệt như bộ dạng ban ngày của Hàn Giang Nguyệt.
Còn Hàn Giang Nguyệt, mặc một bộ thổ cẩm hoa sẫm liền thân màu xanh, tóc đen xõa tùy ý, một núm tóc bên góc trán được thắt một cái bím dài, rũ xuống đong đưa bên mặt, khí chất phong trần đó lộ ra một luồng khí tức yêu nghiệt hấp dẫn người khác.
Mái tóc đen còn lại xõa sau lưng như cửu thiên ngân hà, phiêu phiêu sái sái, không vướng bụi trần, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn hiện lên một nụ cười tà mị, nếu nói y bình thường là một trích tiên nho nhã, vậy y lúc này, tuyệt đối là một tên yêu nghiệt câu dẫn hồn phách người khác, nhất cử nhất động đều đều vô cùng phong lưu tiêu sái.
Vu Thức Vy phát giác bản thân lại nhìn đến thất thần, vội vàng cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, Lộc Nguyệt biểu muội đến rồi, hoàng thượng có việc gì cứ hỏi muội ấy.”
Hàn Giang Nguyệt có thể đến đây vào lúc này, nhất định là biết đã xảy ra chuyện gì, ván cờ này, có thể giải quyết một cách thuận lợi rồi.
Hoàng đế gật đầu, uy nghiêm hỏi: “Lộc Nguyệt, ngươi là biểu muội của Tĩnh Văn công chúa ư?”
Lộc Nguyệt ôm lấy thành quyền, sắc mặt không biểu cảm nói: “Vâng, hoàng thượng, chuyện này không phải bí mật, người trong Vu phủ đều biết.”
Hoàng đế lại nhìn sang Đường Thị và Vu Vinh Hoa, “Hai người họ là quan hệ biểu thân, các ngươi có biết không?”
Đường Thị cung kính nói: “Tĩnh Văn công chúa nói là biểu muội của cô ta, nhưng chúng thần chưa từng đi điều tra xem có phải thật sự là biểu muội của cô ta hay không, hôm đó Mẫn thân vương đột nhiên dẫn theo Lộc Nguyệt đến cửa để nhận thân, còn một tiễn bắn chết sinh mẫu của Tĩnh Văn công chúa, chết không đối chứng, cho nên, thần phụ cũng không biết rốt cuộc có phải hay không.”
“Một tiễn bắn chết sinh mẫu của nhị nha đầu?” Hoàng đế kinh ngạc nhìn Hàn Giang Nguyệt, “Đây lại là chuyện gì thế?”
Hàn Giang Nguyệt cung kính cúi đầu, dáng vẻ bình thản, “Hoàng thượng, việc này lát nữa thần sẽ nói cho hoàng thượng nghe, bây giờ nên để cho Lộc Nguyệt đứng ra nói rõ sự tình.”
Hoàng đế đè nén lại nghi vấn trong lòng, bình tĩnh trở lại nói: “Lộc Nguyệt, hôm nay ngươi đã đi đến Vân Hương lầu, và hẹn với biểu tỷ ngươi gặp nhau trong phòng của Vân Hương lầu?”
Lộc Nguyệt trả lời, “Vâng, hoàng thượng, bởi vì thần nữ nhớ nhung biểu tỷ, liền viết thư hẹn biểu tỷ ra gặp, lại sợ người khác nhìn thấy, nghi ngờ tiểu thư và vương gia có chuyện mờ ám, cho nên mới hẹn ở Vân Hương lầu, bên ngoài đều đồn rằng vương gia nhà thần khuynh mộ biểu tỷ, cho nên chúng thần mới cố ý né tránh chuyện này.”
Lời của cô ta dường như giống hệt lời của Vu Thức Vy nói, căn bản không thể tìm ra sơ hở.
Vu Vinh Hoa và Đường Thị nhìn nhau, đáy mắt hiện lên một tầng khói bụi u ám, Vu Vinh Hoa không cam tâm nói: “Hoàng thượng, hạ nhân nhà chúng thần tận mắt nhìn thấy tên nam tử đó mà, nên để người đó đến đây nhìn xem có phải là Lộc Nguyệt cô nương hay không.”
Hoàng đế cũng cảm thấy nên để Vu Vinh Hoa hoàn toàn tâm phục khẩu phục, nói với gia đinh : “Ngươi nhìn Lộc Nguyệt cô nương xem có phải là tên nam tử mà ngươi đã nhìn thấy hay không.”
Gia đinh cẩn thận nhìn Lộc Nguyệt một lượt, y phục giống nhau, đôi giày giống nhau, ngọc quán giống nhau, gia đình suy nghĩ thật kỹ khẳng định nói: “Hoàng thượng, chính là cô ta.”
Lời này vừa nói ra, Đường Thị đột nhiên ngã xuống, giống như bỗng chốc bị mất đi linh hồn, ánh mắt ngây dại nhìn xuống đất, kế hoạch của bà ta cẩn thận tỉ mỉ như vậy, nhưng cuối cùng lại bị bại dưới tay của Vu Thức Vy.
Bây giờ cuối cùng bà ta cũng hiểu rõ, bản thân mình vốn dĩ đấu không lại Vu Thức Vy, lúc đầu không nên đụng đến nàng.
Nhưng Vu Vinh hoa lại không hiểu rõ, kích động đến nỗi gặp ai cũng cắn: “Hàn Giang Nguyệt, đi vào phòng chắc chắn là ngươi đúng không? Các ngươi đừng tưởng đưa một Lộc Nguyệt đến đây diễn kịch, là có thể lừa trên gạt dưới, là hai người các ngươi đang vụng trộm, nhất định là hai người các ngươi.”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt đột nhiên trở nên u ám, lạnh lùng nhìn Vu Vinh Hoa, “Ngươi dám phỉ báng bổn vương?”
Chỉ một ánh mắt, liền khiến Vu Vinh Hoa cảm thấy đang rơi vào vực sâu không đáy, một cảm giác lo sợ tột độ bao vây, nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt của Vu Thức Vy, lá gan vừa bị dọa bay mất giờ lại trở về, “bụp” một tiếng quỳ dưới đất, khóc lóc nói: “Hoàng thượng, hoàng thượng a, người tuyệt đối đừng để vẻ bề ngoài của Vu Thức Vy che mắt.”
“Chuyện của Pháp Hoa Tự , thật ra là Vu Thức Vy hãm hại thần nữ, thần nữ bị trúng độc, cho nên mới mất đi danh tiếng. Cung yên lần trước nữa, thần nữ không có đẩy cô ta, là cô ta lấy kim đâm thần nữ, thần nữ mới không cẩn thận đẩy cô ta thôi. Cung yến lần trước, là cô ta cố ý đánh tráo túi thơm, đúng, thần nữ có tính kế hãm hại cô ta, nhưng cuối cùng thần nữ cũng không cao tay bằng cô ta a hoàng thượng, cô ta tuyệt đối không vô hại giống như vẻ bề ngoài, cô ta bỉ ổi vô sỉ, không từ thủ đoạn, sẽ có một ngày làm hại đến Đại Vân triều chúng ta a.....”
Hại Đại Vân triều ư?
Vốn dĩ hoàng đế chỉ muốn trừng phạt nhẹ Vu Vinh Hoa cho xong chuyện, nhưng không ngờ cô ta càng nói càng quá quắt, trong lòng cảm kích ơn cứu mạng của cô ta cũng càng ngày càng ít.
La Nghĩa huyện chủ, không được ăn nói hàm hồ.”
Vu Vinh Hoa lúc này đã mất đi lý trí, không hề quan tâm hoàng đế có muốn nghe hay không, khóc lóc thảm thương cố gắng khuyên nhủ, “Hoàng thượng, người có thể không tin lời thần nữ nói, nhưng sẽ có một ngày người hiểu ra, Vu Thức Vy được sinh ra vào ngày mười lăm tháng bảy tết Vu Lan, là một sát nữ sinh vào giờ âm tháng âm năm âm, Vu Lan sinh a, làm gì có tài đức chứ? Cô ta sớm muộn gì cũng gây họa cho giang sơn này thôi...”
Hoàng đế càng nghe càng không thích, vẫy vẫy tay nói: “ La Nghĩa huyện chủ bắt tay với Hách Liên vương gia hãm hại Tĩnh Văn công chúa, tội không thể tha, trẫm niệm tình có công cứu giá, nay tước đoạt phong hiệu, phạt úp mặt vào tường ba tháng. Mẫu thân Đường Thị, dung túng nữ nhi của mình, tội không thể ta, bãi bỏ thân phận nhị phẩm cáo mạng, về phủ chịu hai mươi bản lớn, để làm gương cho người khác.”
Vu Vinh Hoa khóc không thành tiếng, không cam lòng, bị hạ nhân lôi xuống, Đường Thị cũng bị đưa đi.
Hách Liên Thành biết việc này đã thất bại, cũng không nhiều lời, cung kính nói với hoàng đế: “Bệ hạ, tiểu vương còn có việc, tiểu vương cáo lui trước.”
“Cáo lui?” Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, “Hách Liên Thành, kể từ khi ngươi đến Đại Vân triều, liền bắt đầu gây nên sóng gió, ngươi thật sự tưởng rằng trẫm không hề biết chuyện gì sao?”
Hách Liên Thành sững sờ, một tia chột dạ hiện lên trong đáy mắt, “Ý của bệ hạ tiểu vương không hiểu, hôm nay phụ hãn đưa thư đến, muốn tiểu vương lập tức trở về, nếu đã đến hoàng cung, tiểu vương xin từ biệt bệ hạ ở đây, lát nữa tiểu vương trở về liền khởi hành trở về Mạc Bắc, mong bệ hạ ân chuẩn.”
Thái hậu cười lạnh một hồi, “Ân chuẩn, đương nhiên ân chuẩn, tốt nhất là mau cút đi.”
Ánh mắt Hách Liên Thành trở nên u ám, cắn chặt răng, cố gắng không tính toán với lão bà này, mà đợi lời của hoàng thượng.
Hoàng đế nói: “Chuẩn tấu, trẫm chúc vương gia thượng lộ bình an.”
“Tạ điện hạ.”
Sau khi Hách Liên Thành đi khỏi, Vu Thức Vy cũng cúi đầu với hoàng thượng, sắc mặt trắng bệt nói: “Hoàng thượng, lúc thần nữ đến đây, ba người tỳ nữ trong nhà bị mẫu thân đánh đến trọng thương, lúc này còn chưa biết như thế nào, thần nữ xin cáo lui trước.”
Hoàng đế xoa xoa trán, “Chuẩn tấu, trẫm cũng mệt rồi, Lục An, chúng ta đi.”
Thái hậu nhìn lướt qua gia đinh dưới đất nói: “Nhị nha đầu, người này giao cho ngươi xử lý, ai gia cũng đau đầu rồi, ta về cung trước.”
“Thái hậu đợi đã.” Vu Thức Vy vội vàng chạy đến, nắm lấy tay của thái hậu, sau đó từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, mỉm cười nói: “Thái hậu, đây là dược hoàn mà thần nữ điều chế cho người, có thể trị chứng đau đầu, mỗi ngày sáng trưa tối uống một viên, trong vòng ba tháng, có thể khỏi hẳn, số thuốc còn lại, thần nữ sẽ nhanh chóng điều chế ra.”
Đáy mắt thái có một chút nước mắt lóe qua. Cổ họng nghẹn lại, “Ngươi bị bọn chúng hãm hại như vậy, vẫn nghĩ đến lão bà ta, còn cố ý mang thuốc đến cho ta?”
Vu Thức Vy lắc lư cánh tay của thái hậu, cười tươi như hoa. “Thái hậu, hôm khác thần nữ lại đến thăm người có được không?”
“Được, được...” Thái hậu cảm động đến nỗi suýt chút nữa thì rơi nước mắt, vội vàng rời đi, không để nàng nhìn thấy ánh mắt từng trải đó hiện lên vẻ đau lòng.
Cho đến khi thái hậu đi xa, Vu Thức Vy cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, nàng phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống chiếc bàn ở bên cạnh, một tay ôm lấy lồng ngực, ánh mắt ảm đạm, tên Hách Liên Thành đáng chết, một chưởng vừa rồi, đánh đến lục phũ ngũ tạng của ta bây giờ vẫn còn đau nhói.
Hàn Giang Nguyệt sợ đến nỗi sắc mặt thay đổi, hoảng hốt chạy lên phía trước, lập tức ôm nàng vào lòng, “Vi nhi, nàng có sao không?”
Vu Thức Vy lấy tay áo lau lau máu trên khóe miệng, nhàn nhạ nói: “Không sao, hôm nay đa tạ vương gia giải vây, ngày sau, nhất định báo đáp, cáo từ.”
Vu Thức Vy đẩy y ra, còn chưa đi được hai bước, liền bị Hàn Giang Nguyệt hung hăng vòng tay qua eo ôm nàng lên, “Để ta tiễn nàng.”
Nói xong, không để nàng nói thêm đưa nàng ra khỏi hoàng cung.
Trời tối đen như mực, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, trong thái sư phủ, một trận tinh phong huyết vũ khác, đang từ từ dâng lên...
Bình luận facebook