Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
4495
Thượng Quan Cửu U lộn người nhảy xuống tử trên cửa sổ, đi vòng qua những bức bình phong được thêu tranh ở trên đến trước mặt Vu Thức Vy, bộ dạng ung dung ngồi xuống, ra vẻ lạnh lùng, khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm nghị đó lúc này mang theo một nụ cười giễu cợt, ánh mắt như thước đo dò xét qua lại trên người Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy khẽ chau mày, có một loại cảm giác tựa như không mặc y phục trước mặt hắn,thật đáng chết, ánh mắt như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ vừa rồi...
Vu Thức Vy thần sắc bất động, bình tĩnh cầm ly trà lên, cười lạnh nói: “Thì ra Cửu Ưu vương còn có sở thích nghe trộm người khác nói chuyện, thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Nghe vậy, Thượng Quan Cửu U không những không nổi giận ngược lại còn cười, ánh mắt lóe qua một tia lửa nóng, “Đâu chỉ có vậy, bổn vương còn có sở thích nhìn trộm người khác tắm nữa đó, phụt phụt phụt, không ngờ...”
“Khụ khụ khụ ~”
Một ngụm trà của Vu Thức Vy bị kẹt trong cổ họng, làm nàng nghẹn đến nỗi ho sặc sụa, ho đến mặt đỏ lên, cổ họng đau lên, quả nhiên, hắn quả nhiên đang nhìn trộm...
Hơn nữa ngay cả ám vệ cũng không phát hiện ra, điều này chứng mình võ công của hắn đã đạt đến đỉnh cao, không ai sánh bằng!
Khốn khiếp!
Thượng Quan Cửu U cuối cùng đã nắm được một cơ hội có thể đùa giỡn Vu Thức Vy, cho nên tâm trạng trở nên vô cùng tốt, tiếp tục nói: “Vóc dáng cũng tạm được, eo ra eo, đùi ra đùi, mông ra mông, chỉ có ngực, ôi...Bổn vương thật sự không biết nói thế nào cho phải.”
“Ngươi...” Vu Thức Vy ho được mấy cái vốn tưởng đã ngừng lại, nhưng sau khi nghe xong những lời này, lại tức đến nỗi ho thêm một hồi, tức giận nói: “Thượng Quan Cửu U, ngươi cút đi ~”
Nhìn thấy Vu Thức Vy ở trước mặt mình ngoài bộ dạng lạnh lùng ra còn có một bộ dạng khác, trong lòng Thượng Quan Cửu U cũng được cân bằng phần nào, hắn cười càng lúc càng tùy ý tà ác, một khuôn mặt vốn không thua gì Hàn Giang Nguyệt lúc này bởi vì được nụ cười này tô điểm trở nên càng thêm tuấn mỹ, đôi môi mỏng tựa mỹ ngọc, một ánh mắt lạnh lùng nhưng khi cười lại tựa như sắc đào hoa rực rỡ.
“Vu Thức Vy, qua đây, chi bằng để bổn vương giúp nàng nắn một lát, sẽ lớn lên thôi.”
Đáng chết!
Ánh mắt Vu Thức Vy trầm xuống, giây tiếp theo, một cây kim bạc đã được đặt trên cổ của Thượng Quan Cửu U, trong ánh mắt lạnh lùng đó hiện lên sát khí đùng đùng, “Vương gia, chi bằng để ta đâm vài cây kim cho ngươi, như vậy ngươi có thể đi chết rồi.”
Mặc dù nàng không để ý đến vóc dáng gì cả, nhưng không có nghĩa là hắn có thể ngang ngược chỉ điểm cơ thể nàng như vậy.
Ý nghĩ cười cợt của Thượng Quan Cửu U vẫn không giảm đi, hắn biết Vu Thức Vy thật sự có lòng muốn giết hắn, cũng tuyệt đối không đùa giỡn, nhưng hắn cứ muốn cười, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dạng nàng khi tức giận, không còn lạnh lùng với hắn nữa...
Ý nghĩ như vậy khiến nụ cười trên khóe miệng Thượng Quan Cửu U bỗng vụt tắt, chết tiệt, nàng có lạnh lùng với hắn không, liên quan gì đến hắn? Bản thân bị điên rồi sao?
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Cửu U chê bai liền đẩy Vu Thức Vy ra, kiêu ngạo nói: “Nhìn ngươi mấy cái là phúc phận của ngươi, nữ nhân khác có cởi sạch ở trước mặt bổn vương, bổn vương đều không thèm nhìn nữa là.”
Vu Thức Vy đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, khinh bỉ nói: “Cởi sạch rồi mà vương gia vẫn không nhìn ư, vậy vương gia chắc là háo nam sắc rồi? Thật không thể nhìn ra ngươi lại là loại người như vậy, có phải ta vô tình phát hiện bí mật gì rồi không?”
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U trở nên tối sầm lại, ngữ khí trở nên trầm xuống, “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa.”
“Sao? Vương gia xấu hổ đến giận rồi sao? Muốn đánh người ư?”
Thượng Quan Cửu U cắn răng, đột nhiên xông lên trước, một tay nắm lấy tay của Vu Thức Vy, vô cùng hung dữ, kéo nàng vào trong lòng mình, ôm chặt lấy eo của nàng nói: “Vu Thức Vy, đừng chọc giận bổn vương.”
“Chọc giận rồi thì sẽ giết ta sao?” Ngón tay Vu Thức Vy kẹp lấy ba cây kim, đặt trên động mạch của Thượng Quan Cửu U, ngữ khí không có nửa phần mềm mại, “ Vậy ngươi tốt nhất cũng đừng chọc giận ta, ta từng nói, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu như muốn lợi dụng ta để đạt được mục đích của mình, vậy thì ngươi nên tôn trọng giá trị của con cờ này.”
“Vu....Thức .....Vy, chưa từng có ai dám uy hiếp bổn vương như vậy.”
“Cũng chưa từng có ai dám uy hiếp ta như vậy.”
“Ngươi....”
Hai người ở sát nhau, ánh mắt nhìn nhau, ánh mắt lạnh lùng giao thoa đụng chạm, chạm ra sương tuyết bay khắp trời, khí thế như nhau, ngạo khí như nhau, bọn họ quả nhiên là cùng một loại người.
Vu Thức Vy đẩy Thượng Quan Cửu U ra, ánh mắt không hề che đậy sự ghê tởm, như lời hắn nói, loại người như họ, sẽ cảm thấy ghê tởm bản thân mình, cũng sẽ cảm thấy ghê tởm những người giống mình.
“Cút ~, bất luận là ngươi vô ý đến đây, hay là đến đây có mục đích, bây giờ đều cút đi cho ta.”
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U tối sầm lại, nghiến răng, “Bổn vương còn chưa chê bai ngươi, ngươi lại dám chê bai bổn vương, ngươi có tin là bổn vương...”
“Cút ~” Vu Thức Vy đẩy Thượng Quan Cửu U đang nói thì thào trong miệng ra khỏi phòng, sau đó “Bụp” một tiếng, không chút do dự đóng sầm cửa lại, “Ám vệ, đuổi hắn ra khỏi đây.”
Thượng Quan Cửu U tức đến nỗi cắn răng nghiến lợi, “Thứ nữ nhân chết tiệt, còn chưa có ai dám đuổi ta ra khỏi cửa, ngươi là người đầu tiên đó...”
Lời còn chưa nói xong, liền nghe thấy một loạt âm thanh vang đến, Thượng Quan Cửu U vừa xoay đầu nhìn, mười mấy tên ám vệ đã đáp xuống sau lưng hắn, hắn bây giờ như đang trộm đồ của người khác, đúng lúc bị phát hiện bắt đi.
Nữ nhân thối đáng chết, đừng tưởng có chút nhan sắc là hắn sẽ nhìn thêm vài cái.
“Vu Thức Vy, ngươi hãy đợi đấy!”
Vừa dứt lời, Thượng Quan Cửu U đạp đất, xoay người bay đi, mười mấy tên ám vệ lại đi ẩn thân.
Trong nhà, sau khi Vu Thức Vy nghe thấy âm thanh đã tắt, mới mở cửa ra. Đúng lúc sắc mặt Tiểu Vũ hớn hở chạy qua, “Tiểu thư, mẫn thân vương đến thăm người rồi.”
“....” Vu Thức Vy do dự một hồi, rốt cuộc có nên để y vào hay không, mối liên kết giữa hai người họ càng ngày càng nhiều, bất luận nàng có tránh né thế nào, hình như đều không thể tránh được.”
“Để cho y vào đi.” Nếu đã không tránh được, vậy thì đối mặt thôi, để y nhìn rõ nàng rốt cuộc là người thâm độc đến nhường nào, trên đời này chắc chắn không có nam tử nào yêu thích một người nữ tử như vậy, để y nhìn cho rõ, có lẽ sẽ không thích nàng nữa...
Khi Hàn Giang Nguyệt đi vào, vẻ đắc ý hiện đầy trên khuôn mặt, trong tay còn mang theo một cái hộp đựng thức ăn nhỏ vô cùng tinh tế, sau khi vào, vẻ đắc ý trên mặt càng thêm hiện rõ, “Vy nhi, ta đưa thuốc đến cho nàng đây.”
Vu Thức Vy nhận lấy chiếc hộp đựng thức ăn trên tay y, chậm rãi mở nắp ra, liền nhìn thấy một chén thuốc nóng hổi nằm ở giữa, miệng chén sạch sẽ bất thường, Mẫn thân vương phủ cách chỗ này xa như vậy, quả nhiên ngay cả một giọt cũng không chảy ra ngoài.
Khóe môi Vu Thức Vy từ từ cong lên, không nói lời nào, bưng lên liền uống cạn, vị đắng tràn ngập khắp trong miệng, nhưng nàng dường như lại không có cảm giác, từng ngụm từng ngụm lớn nuốt xuống.
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt nhìn chăm chăm vào nàng, đợi nàng uống xong, giống như làm phép biến ra một viên kẹo ngọt, ôn nhu cười nói: “Có đắng không? Nào ăn kẹo đi.”
Đắng hay không?
Vu Thức Vy sững sờ nhìn Hàn Giang Nguyệt, trong phút chốc, dường như về đến kiếp trước, lúc đó nàng uống thuốc sợ đắng, y cũng dỗ nàng uống thuốc như vậy, lại giống như làm phép biến ra một viên kẹo....
Một vị đắng tràn ngập trong lòng Vu Thức Vy, thuốc này tuy đắng, nhưng làm sao có thể so được với vị đắng trong đáy lòng nàng chứ?
Sắc mặt lạnh lùng đẩy viên kẹo mà Hàn Giang Nguyệt đưa tới, Vu Thức Vy lạnh lùng nói: “Đa tạ thuốc của vương gia.”
Nói xong nàng cất bước đi về phía bàn trang điểm, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau khi lấy chìa khóa mở ra, đưa đến trước mặt Hàn Giang Nguyệt, “Đây là khế đất của một trăm năm mươi cửa tiệm trong kinh thành, báo đáp ơn cứu mạng của vương gia, hai người chúng ta không còn nợ nhau nữa.”
Nụ cười trên khóe môi Hàn Giang Nguyệt bỗng vụt tắt, sững sờ nhìn lướt qua chiếc hộp, một xấp khế đất dày cộm, đáy mắt hiện lên vẻ khó tin, nhưng nhiều hơn thế là vẻ buồn cười, buồn cười nhìn Vu Thức Vy, “Vy nhi, nàng tưởng ta tiếp cận nàng là vì những thứ này sao?”
Vu Thức Vy chột dạ di dời tầm mắt, nàng đương nhiên biết là không phải, “Vương gia, cầm lấy cái này, chúng ta không nợ nhau nữa.”
Giây tiếp theo, Hàn Giang Nguyệt vung tay đẩy chiếc hộp rơi xuống đất, lạnh lùng nói: “Không nợ ư? Tuyệt đối không thể nào, nàng nợ ta một mối tình thâm, mãi mãi cũng không trả hết được.”
Mãi mãi cũng không thể trả hết....không thể trả hết.... trả hết.....
Những chữ cuối cùng như kinh lôi, cứ vang vọng bên tai Vu Thức Vy, đúng vậy, những gì mà nàng nợ y, mãi mãi, mãi mãi cũng không thể trả hết, nhưng nàng có thể làm gì chứ?
“Vương gia, xin lỗi, cứ coi như là ta phụ người đi, ta là một người nữ tử mặt người nhưng lòng dạ rắn rết, Châu ma ma, Vương Thị, Vu Vinh hoa, Vu Nhậm Hoằng, tất cả đều là do ta hại, ta chính là một người thâm độc, loại người như ta, căn bản không xứng với vương gia.”
Thượng Quan Cửu U lộn người nhảy xuống tử trên cửa sổ, đi vòng qua những bức bình phong được thêu tranh ở trên đến trước mặt Vu Thức Vy, bộ dạng ung dung ngồi xuống, ra vẻ lạnh lùng, khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm nghị đó lúc này mang theo một nụ cười giễu cợt, ánh mắt như thước đo dò xét qua lại trên người Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy khẽ chau mày, có một loại cảm giác tựa như không mặc y phục trước mặt hắn,thật đáng chết, ánh mắt như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ vừa rồi...
Vu Thức Vy thần sắc bất động, bình tĩnh cầm ly trà lên, cười lạnh nói: “Thì ra Cửu Ưu vương còn có sở thích nghe trộm người khác nói chuyện, thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Nghe vậy, Thượng Quan Cửu U không những không nổi giận ngược lại còn cười, ánh mắt lóe qua một tia lửa nóng, “Đâu chỉ có vậy, bổn vương còn có sở thích nhìn trộm người khác tắm nữa đó, phụt phụt phụt, không ngờ...”
“Khụ khụ khụ ~”
Một ngụm trà của Vu Thức Vy bị kẹt trong cổ họng, làm nàng nghẹn đến nỗi ho sặc sụa, ho đến mặt đỏ lên, cổ họng đau lên, quả nhiên, hắn quả nhiên đang nhìn trộm...
Hơn nữa ngay cả ám vệ cũng không phát hiện ra, điều này chứng mình võ công của hắn đã đạt đến đỉnh cao, không ai sánh bằng!
Khốn khiếp!
Thượng Quan Cửu U cuối cùng đã nắm được một cơ hội có thể đùa giỡn Vu Thức Vy, cho nên tâm trạng trở nên vô cùng tốt, tiếp tục nói: “Vóc dáng cũng tạm được, eo ra eo, đùi ra đùi, mông ra mông, chỉ có ngực, ôi...Bổn vương thật sự không biết nói thế nào cho phải.”
“Ngươi...” Vu Thức Vy ho được mấy cái vốn tưởng đã ngừng lại, nhưng sau khi nghe xong những lời này, lại tức đến nỗi ho thêm một hồi, tức giận nói: “Thượng Quan Cửu U, ngươi cút đi ~”
Nhìn thấy Vu Thức Vy ở trước mặt mình ngoài bộ dạng lạnh lùng ra còn có một bộ dạng khác, trong lòng Thượng Quan Cửu U cũng được cân bằng phần nào, hắn cười càng lúc càng tùy ý tà ác, một khuôn mặt vốn không thua gì Hàn Giang Nguyệt lúc này bởi vì được nụ cười này tô điểm trở nên càng thêm tuấn mỹ, đôi môi mỏng tựa mỹ ngọc, một ánh mắt lạnh lùng nhưng khi cười lại tựa như sắc đào hoa rực rỡ.
“Vu Thức Vy, qua đây, chi bằng để bổn vương giúp nàng nắn một lát, sẽ lớn lên thôi.”
Đáng chết!
Ánh mắt Vu Thức Vy trầm xuống, giây tiếp theo, một cây kim bạc đã được đặt trên cổ của Thượng Quan Cửu U, trong ánh mắt lạnh lùng đó hiện lên sát khí đùng đùng, “Vương gia, chi bằng để ta đâm vài cây kim cho ngươi, như vậy ngươi có thể đi chết rồi.”
Mặc dù nàng không để ý đến vóc dáng gì cả, nhưng không có nghĩa là hắn có thể ngang ngược chỉ điểm cơ thể nàng như vậy.
Ý nghĩ cười cợt của Thượng Quan Cửu U vẫn không giảm đi, hắn biết Vu Thức Vy thật sự có lòng muốn giết hắn, cũng tuyệt đối không đùa giỡn, nhưng hắn cứ muốn cười, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dạng nàng khi tức giận, không còn lạnh lùng với hắn nữa...
Ý nghĩ như vậy khiến nụ cười trên khóe miệng Thượng Quan Cửu U bỗng vụt tắt, chết tiệt, nàng có lạnh lùng với hắn không, liên quan gì đến hắn? Bản thân bị điên rồi sao?
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Cửu U chê bai liền đẩy Vu Thức Vy ra, kiêu ngạo nói: “Nhìn ngươi mấy cái là phúc phận của ngươi, nữ nhân khác có cởi sạch ở trước mặt bổn vương, bổn vương đều không thèm nhìn nữa là.”
Vu Thức Vy đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, khinh bỉ nói: “Cởi sạch rồi mà vương gia vẫn không nhìn ư, vậy vương gia chắc là háo nam sắc rồi? Thật không thể nhìn ra ngươi lại là loại người như vậy, có phải ta vô tình phát hiện bí mật gì rồi không?”
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U trở nên tối sầm lại, ngữ khí trở nên trầm xuống, “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa.”
“Sao? Vương gia xấu hổ đến giận rồi sao? Muốn đánh người ư?”
Thượng Quan Cửu U cắn răng, đột nhiên xông lên trước, một tay nắm lấy tay của Vu Thức Vy, vô cùng hung dữ, kéo nàng vào trong lòng mình, ôm chặt lấy eo của nàng nói: “Vu Thức Vy, đừng chọc giận bổn vương.”
“Chọc giận rồi thì sẽ giết ta sao?” Ngón tay Vu Thức Vy kẹp lấy ba cây kim, đặt trên động mạch của Thượng Quan Cửu U, ngữ khí không có nửa phần mềm mại, “ Vậy ngươi tốt nhất cũng đừng chọc giận ta, ta từng nói, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu như muốn lợi dụng ta để đạt được mục đích của mình, vậy thì ngươi nên tôn trọng giá trị của con cờ này.”
“Vu....Thức .....Vy, chưa từng có ai dám uy hiếp bổn vương như vậy.”
“Cũng chưa từng có ai dám uy hiếp ta như vậy.”
“Ngươi....”
Hai người ở sát nhau, ánh mắt nhìn nhau, ánh mắt lạnh lùng giao thoa đụng chạm, chạm ra sương tuyết bay khắp trời, khí thế như nhau, ngạo khí như nhau, bọn họ quả nhiên là cùng một loại người.
Vu Thức Vy đẩy Thượng Quan Cửu U ra, ánh mắt không hề che đậy sự ghê tởm, như lời hắn nói, loại người như họ, sẽ cảm thấy ghê tởm bản thân mình, cũng sẽ cảm thấy ghê tởm những người giống mình.
“Cút ~, bất luận là ngươi vô ý đến đây, hay là đến đây có mục đích, bây giờ đều cút đi cho ta.”
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U tối sầm lại, nghiến răng, “Bổn vương còn chưa chê bai ngươi, ngươi lại dám chê bai bổn vương, ngươi có tin là bổn vương...”
“Cút ~” Vu Thức Vy đẩy Thượng Quan Cửu U đang nói thì thào trong miệng ra khỏi phòng, sau đó “Bụp” một tiếng, không chút do dự đóng sầm cửa lại, “Ám vệ, đuổi hắn ra khỏi đây.”
Thượng Quan Cửu U tức đến nỗi cắn răng nghiến lợi, “Thứ nữ nhân chết tiệt, còn chưa có ai dám đuổi ta ra khỏi cửa, ngươi là người đầu tiên đó...”
Lời còn chưa nói xong, liền nghe thấy một loạt âm thanh vang đến, Thượng Quan Cửu U vừa xoay đầu nhìn, mười mấy tên ám vệ đã đáp xuống sau lưng hắn, hắn bây giờ như đang trộm đồ của người khác, đúng lúc bị phát hiện bắt đi.
Nữ nhân thối đáng chết, đừng tưởng có chút nhan sắc là hắn sẽ nhìn thêm vài cái.
“Vu Thức Vy, ngươi hãy đợi đấy!”
Vừa dứt lời, Thượng Quan Cửu U đạp đất, xoay người bay đi, mười mấy tên ám vệ lại đi ẩn thân.
Trong nhà, sau khi Vu Thức Vy nghe thấy âm thanh đã tắt, mới mở cửa ra. Đúng lúc sắc mặt Tiểu Vũ hớn hở chạy qua, “Tiểu thư, mẫn thân vương đến thăm người rồi.”
“....” Vu Thức Vy do dự một hồi, rốt cuộc có nên để y vào hay không, mối liên kết giữa hai người họ càng ngày càng nhiều, bất luận nàng có tránh né thế nào, hình như đều không thể tránh được.”
“Để cho y vào đi.” Nếu đã không tránh được, vậy thì đối mặt thôi, để y nhìn rõ nàng rốt cuộc là người thâm độc đến nhường nào, trên đời này chắc chắn không có nam tử nào yêu thích một người nữ tử như vậy, để y nhìn cho rõ, có lẽ sẽ không thích nàng nữa...
Khi Hàn Giang Nguyệt đi vào, vẻ đắc ý hiện đầy trên khuôn mặt, trong tay còn mang theo một cái hộp đựng thức ăn nhỏ vô cùng tinh tế, sau khi vào, vẻ đắc ý trên mặt càng thêm hiện rõ, “Vy nhi, ta đưa thuốc đến cho nàng đây.”
Vu Thức Vy nhận lấy chiếc hộp đựng thức ăn trên tay y, chậm rãi mở nắp ra, liền nhìn thấy một chén thuốc nóng hổi nằm ở giữa, miệng chén sạch sẽ bất thường, Mẫn thân vương phủ cách chỗ này xa như vậy, quả nhiên ngay cả một giọt cũng không chảy ra ngoài.
Khóe môi Vu Thức Vy từ từ cong lên, không nói lời nào, bưng lên liền uống cạn, vị đắng tràn ngập khắp trong miệng, nhưng nàng dường như lại không có cảm giác, từng ngụm từng ngụm lớn nuốt xuống.
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt nhìn chăm chăm vào nàng, đợi nàng uống xong, giống như làm phép biến ra một viên kẹo ngọt, ôn nhu cười nói: “Có đắng không? Nào ăn kẹo đi.”
Đắng hay không?
Vu Thức Vy sững sờ nhìn Hàn Giang Nguyệt, trong phút chốc, dường như về đến kiếp trước, lúc đó nàng uống thuốc sợ đắng, y cũng dỗ nàng uống thuốc như vậy, lại giống như làm phép biến ra một viên kẹo....
Một vị đắng tràn ngập trong lòng Vu Thức Vy, thuốc này tuy đắng, nhưng làm sao có thể so được với vị đắng trong đáy lòng nàng chứ?
Sắc mặt lạnh lùng đẩy viên kẹo mà Hàn Giang Nguyệt đưa tới, Vu Thức Vy lạnh lùng nói: “Đa tạ thuốc của vương gia.”
Nói xong nàng cất bước đi về phía bàn trang điểm, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau khi lấy chìa khóa mở ra, đưa đến trước mặt Hàn Giang Nguyệt, “Đây là khế đất của một trăm năm mươi cửa tiệm trong kinh thành, báo đáp ơn cứu mạng của vương gia, hai người chúng ta không còn nợ nhau nữa.”
Nụ cười trên khóe môi Hàn Giang Nguyệt bỗng vụt tắt, sững sờ nhìn lướt qua chiếc hộp, một xấp khế đất dày cộm, đáy mắt hiện lên vẻ khó tin, nhưng nhiều hơn thế là vẻ buồn cười, buồn cười nhìn Vu Thức Vy, “Vy nhi, nàng tưởng ta tiếp cận nàng là vì những thứ này sao?”
Vu Thức Vy chột dạ di dời tầm mắt, nàng đương nhiên biết là không phải, “Vương gia, cầm lấy cái này, chúng ta không nợ nhau nữa.”
Giây tiếp theo, Hàn Giang Nguyệt vung tay đẩy chiếc hộp rơi xuống đất, lạnh lùng nói: “Không nợ ư? Tuyệt đối không thể nào, nàng nợ ta một mối tình thâm, mãi mãi cũng không trả hết được.”
Mãi mãi cũng không thể trả hết....không thể trả hết.... trả hết.....
Những chữ cuối cùng như kinh lôi, cứ vang vọng bên tai Vu Thức Vy, đúng vậy, những gì mà nàng nợ y, mãi mãi, mãi mãi cũng không thể trả hết, nhưng nàng có thể làm gì chứ?
“Vương gia, xin lỗi, cứ coi như là ta phụ người đi, ta là một người nữ tử mặt người nhưng lòng dạ rắn rết, Châu ma ma, Vương Thị, Vu Vinh hoa, Vu Nhậm Hoằng, tất cả đều là do ta hại, ta chính là một người thâm độc, loại người như ta, căn bản không xứng với vương gia.”
Bình luận facebook