Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
5529
Tần Tử Văn cười trộm đi vào thang máy, Bạch Lộ bất đắc dĩ lắc đầu.
"Lương tổng." Bạch Lộ giúp hắn nhấn cái nút thang máy tổng tài chuyên dụng, sau đó cung kính đứng ở một bên.
"Hội nghị hôm nay cần những gì đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong."
Cửa thang máy mở ra, Lương Phi Phàm đi vào, "Vào đi, đi thang máy này."
Bạch Lộ "ờ" một tiếng, cũng đi theo vào thang máy. Trước đây thỉnh thoảng lúc hai người đi chung, hắn cũng sẽ để cho cô cùng nhau đi thang máy tốc hành chuyên dụng tầng chót.
Song cửa vừa đóng lại, Lương Phi Phàm bỗng nhiên nhìn cô một cái, "Ngày hôm nay tinh thần không tệ, hy vọng không phải miễn cưỡng vui cười."
Nghe nói như thế, Bạch Lộ đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh cô phản ứng kịp lời Lương Phi Phàm nói "Miễn cưỡng vui cười" Ngụ ý là cái gì.
Cô ngẩng đầu lên, trên môi hiện lên ý cười. "Lương tổng, hai tháng trước tôi đã nói rồi, mỗi người đều có lựa chọn của mình, chẳng trách ai, cho nên tôi cũng sẽ không vì một người nào đó mà suy nghĩ không thông suốt."
Lương Phi Phàm mím mím môi, hai tay rỗi rãnh cắm vào trong túi quần, chỉ cười không nói.
"Nhưng vẫn là cảm tạ Lương tổng." Bạch Lộ nhìn thoáng qua gò má anh tuấn của hắn, tự đáy lòng nói: "Tôi biết Lương tổng tuyệt đối không phải người bỏ đá xuống giếng, cho nên những lời anh vừa nói nhưng thật ra là đang an ủi tôi. Bao gồm việc anh để tôi đi thang máy này, cũng là vì để tôi tránh những đồng nghiệp trong công ty."
Lông mày đậm của Lương Phi Phàm giương lên, không thừa nhận cũng không phản bác, chỉ là hỏi lại: " Thư ký Bạch, xem ra hai tháng này ngươi tiến bộ thật sự rất nhanh, hiện tại tâm tư của tôi cô đều có thể phỏng đoán một ... hai ...?"
Bạch Lộ chỉ thấy trong thang máy chữ số màu đỏ đang không ngừng biến đổi, "Lòng của Lương tổng không phải người bình thường có khả năng đoán được, thế nhưng tôi có thể cảm giác được một phần tâm ý. Cám ơn anh."
Thang máy đinh một tiếng, hai cửa lần nữa hai mở, Lương Phi Phàm chỉ cong cong khóe môi, nhấc chân đi ra cửa.
Bạch Lộ nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, trong lòng một trận cảm thán --
Có đôi khi cũng không thể một gậy lật úp một thuyền người.
Lương Tĩnh Tiêu tuy rằng thật có lỗi với cô, thế nhưng không thể phủ nhận, Lương Phi Phàm cũng là một người tốt.
Trong công việc hắn mặc dù đối với mình rất nghiêm khắc, nhưng đồng thời cô cũng đã ở trên người của hắn học được rất nhiều thứ hữu dụng. Bình thường hắn rất ít nói chuyện, chỉ nói là mỗi một câu nói đều không phải là lời vô ích.
Bạch Lộ hiện tại mới dần dần nhận đồng, bên ngoài nhiều danh môn thục nữ như vậy đối với Lương Phi Phàm người đàn ông này theo đuổi không ngớt không phải là không có nguyên nhân.
"Thư ký Bạch!" Có người đang gọi cô.
Bạch Lộ xoay người sang, thấy tiểu viên chức chuyên môn đưa văn kiện của bộ phận dưới lầu đang cầm một tờ đơn, cười hề hề đưa cho cô, "Đây là đưa cho cô."
"Ừ? Đây là cái gì?" Bạch Lộ cúi đầu vừa nhìn, trên đó viết báo cáo kiểm tra sức khỏe của bệnh viện thành phố A mấy chữ lớn này, "Kiểm tra sức khỏe?"
"Đúng vậy, đây là phúc lợi ở trên đưa xuống!" Tiểu viên chức có chút hưng phấn mà nói: "Từ lúc Lương tổng đến đây, trong vòng hai tháng nghiệp tích tăng lên không ít, nói là để toàn thể công nhân chúng ta đều có thể cầm cái này đến bệnh viện kiểm tra thân thể. Lương tổng người này bình thường nhìn qua bất cẩu ngôn tiếu, nhưng thực sự rất tỉ mỉ."
Bạch Lộ cười, "Làm phiền."
Tiểu viên chức nói không khách khí, lúc này mới rời đi.
Bạch Lộ nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ trong tay, nghĩ mình năm nay hình như là không có đi bệnh viện làm toàn thân kiểm tra, hơn nữa mấy ngày nay thỉnh thoảng cô còn có thể bị đầu váng mắt hoa, cô còn tưởng rằng là do công việc quá mức vất vả, cho nên cũng không có để ở trong lòng.
Nhưng bây giờ đã có thể miễn phí kiểm tra, đương nhiên là không đi thì phí.
Cô đem tờ đơn cất xong, nhìn thời gian không sai biệt lắm, lại ngựa không ngừng vó chuẩn bị tư liệu hội nghị cần cho Lương Phi Phàm.
Một hội nghị xong, Bạch Lộ chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng nhức nhói.
Gần đây cũng không biết có phải là không có nghỉ ngơi tốt không, cô luôn cảm giác mình hình như có điểm không ở trạng thái, tuy rằng mỗi ngày uống vài ly cà phê, nhưng vẫn là không lấy lại được tinh thần. Buổi sáng khá một chút, vừa đến buổi chiều tầm bốn giờ, cô chóng mặt chỉ muốn ngủ.
Nhưng may mà trong khoảng thời gian này cô làm việc nghiêm cẩn, cũng không có xảy ra vấn đề gì lớn.
"Chờ một chút." Bạch Lộ vừa đem ly cà phê buông xuống, chợt nghe Lương Phi Phàm lên tiếng, ngón tay thon dài của hắn mạn bất kinh tâm đùa bỡn bút máy trên bàn, "Những sơ đồ phác thảo thiết kế, cô thấy thế nào?"
Bạch Lộ sửng sốt, tròng mắt nhìn bản thiết kế bên tay hắn.
Những cái này không phải là những sơ đồ phát thảo thiết kế trong hội nghị vừa rồi bộ phận thiết kế đưa sao?
Lần này tòa nhà văn phòng thị ủy EC cũng có tham gia bỏ phiếu, lúc trước hạng mục ở thành phố B EC nhất cử đạt được. Lần này đây thành phố A ngay tại cửa nhà, Lương Phi Phàm đương nhiên không có khả năng buông tha cục thịt béo này.
Chỉ là, những thứ thiết kế này, hình như cùng người thư ký như cô quan hệ không lớn?
"Lương tổng, tôi nghĩ ý kiến của tôi cũng không thể áp dụng, tôi dù sao cũng không phải bộ phận thiết kế. . ." Lúc lên đại học, cô theo học thật sự là thiết kế, nhưng vào xã hội cô lại làm thư ký.
Cô cho rằng Lương Phi Phàm cũng không biết chuyên nghiệp của cô là gì, nhưng không nghĩ hắn cong cong khóe môi, lông mày đưa cao nhìn cô, giọng điệu trầm ổn nói, "Trước đây cô không phải chủ công cái này sao? Vì sao ý kiến của cô không thể áp dụng? Tôi nói, ở EC không có người đi hạn chế tài năng của bất cứ người nào. Tôi tin tưởng thư ký của tôi cũng không phải người bình thường, đúng không?"
Không nghĩ tới hắn cư nhiên biết mình trước đây chủ công là cái gì, Bạch Lộ hoàn thật là có chút thụ sủng nhược kinh.
Đã từng cô đối với kiến trúc thiết kế cuồng nhiệt ham mê, chỉ là những năm như vậy, buông xuống cán bút, nhiệt tình này hầu như đã biến mất ở trong những vụn vặt của cuộc sống.
Chỉ là lúc này bị Lương Phi Phàm nói như vậy, ở chỗ sâu trong đáy lòng như là có cái mầm nào chết đi sống lại đang rục rịt không yên.
Cô ngẫm nghĩ chỉ chốc lát, thận trọng nhã từ, "Tôi vừa ở trong hội nghị cũng có nghe được một ít khái niệm của bộ phận thiết kế, kỳ thực lý niệm của bọn họ tốt vô cùng, chỉ là quá mức bảo thủ. Theo tôi được biết, hiện nay thư ký Thị ủy của thành phố A là một nam nhân trẻ tuổi chưa tới ba mươi, tôi nghĩ tầm mắt của hắn hẳn không phải là cái loại này cổ xưa bảo thủ. Hay là có thể thử một chút phong cách mới mẻ, có lẽ dễ dàng bị tiếp thu hơn."
Lương Phi Phàm kỳ thực cũng chỉ là thuận miệng hỏi, hắn quan sát những bản thiết kế trong tay luôn cảm thấy thiếu khuyết chút gì, cũng không nghỉ tới, Bạch Lộ đơn giản nói mấy câu, lại trúng giữa hồng tâm.
Thì ra hắn khó có thể tiếp nhận cũng chính là những bản thiết kế phong cách quá mức bảo thủ.
Lương Phi Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp con ngươi kia thâm thúy nhìn chằm chằm vào Bạch Lộ, vốn đã kinh diễm, giờ phút này còn trực câu câu nhìn qua, ánh mắt như đại dương sâu thẳm, quá dễ dàng làm cho người khác hãm vào không thể thoát được.
Tim Bạch Lộ nhảy một cái, bản năng rũ mi mắt xuống.
Cô tưởng mình vừa nói sai cái gì, thấp giọng nói: "Lương tổng, tôi chỉ là tùy tiện nói một chút."
Lương Phi Phàm nhìn vẻ mặt câu nệ của cô, bỗng nhiên khóe môi nở nụ cười, " Thư ký Bạch, cô không cần sốt ruột phủ định chính như vậy, lẽ nào cô đối chính mình không có lòng tin sao?"
Bạch Lộ cắn cắn môi, biết cái nam nhân xuất sắc không có bất kỳ ác ý gì, cho nên cô cũng đàng hoàng trả lời, "Lương tổng, tôi không phải tự phủ định mình, chẳng qua là cảm thấy người của bộ phận thiết kế dù sao đều là chuyên nghiệp, còn có rất nhiều kinh nghiệm thực tế. Về phần tôi, tuy rằng năm đó tốt nghiệp cái này, thế nhưng những năm gần đây tôi không có dính dáng qua."
"Thật không? Nói cho cùng vẫn là không có lòng tin." Lương Phi Phàm nửa híp lại đôi mắt hẹp dài, "Người, có đôi khi là phải cho mình nhiều một chút lòng tin, tự tin có thể chiếm ba mươi phần trăm thành công. Chí ít trong mắt của tôi, mấy câu cô vừa nói đã nói rất đúng chỗ. Nếu như hiện tại tôi sẽ nói với cô, cho cô đi bộ phận thiết kế tham dự bản kế hoạch đấu thầu tòa nhà thị ủy, cô nghĩ như thế nào?"
Bạch Lộ mạnh ngẩng đầu lên, đáy mắt đều là vô cùng kinh ngạc.
Hắn vừa nói cái gì?
Lần này bản kế hoạch thiết kế đấu thầu tòa nhà thị ủy. . . Để cho cô tham dự?
Cô không có nghe lầm?
Nhưng cô chỉ là một thư ký nho nhỏ, bộ phận thiết kế nhân tài đông đúc, cũng không thiếu những người từ bên ngoài về. Cô coi như là tốt nghiệp kiến trúc thiết kế, cũng có một loại cảm giác vọng trần mạc cập. . .
"Thế nào? Không muốn?" ánh mắt Lương Phi Phàm hơi dừng lại, thân thể cao to từ ghế chủ chậm rãi đứng dậy.
Lúc hắn ở trong phòng làm việc chỉ mặc cái áo màu trắng quần tây màu đen, ống quần thẳng đứng thể hiện hai chân thon dài càngrõ ràng, Bạch Lộ chỉ thấy đôi giày da màu đen dần dần nhích lại gần mình, cô hô hấp thoáng cứng lại, Lương Phi Phàm cũng đã đứng ở trước mặt cô.
"Ngẩng đầu lên." Đỉnh đầu là giọng nam trầm thấp hùng hậu.
Tim Bạch Lộ đập mạnh, như là do dự một chút, cuối cùng vẫn là từ từ ngẩng đầu lên.
Cặp mắt thâm thúy kia gần trong gang tấc, sâu trong con ngươi hình như có lưu quang đang chuyển động, Bạch Lộ cảm giác mình rất không có tiền đồ, Tần Tử Văn vô số lần ở trước mặt của mình nhắc tới người đàn ông này đẹp trai cỡ nào kinh thiên động địa cỡ nào, cô tuy rằng thừa nhận, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ bị mỹ của người này sắc dụ hoặc.
Nhưng là bây giờ. . .
Cô phát hiện nhịp tim của mình đập nhanh như vậy, cho nên chỉ có thể ngừng thở, mím môi thật chặt, bởi vì cô thậm chí là có chút lo lắng, trái tim này có nhảy ra từ cổ họng không.
"Thời gian cô ở bên cạnh tôi, tôi mong muốn cô không chỉ là một người có năng lực của thư ký thôi. Hiện tại tôi cho cô cơ hội, cho cô đi làm chuyện muốn làm, cô muốn hay không?"
Thanh âm của hắn thực sự rất êm tai, mang theo mùi vị một loại độc mê hoặc, hai người đứng gần như vậy, hắn mỗi nói một chữ, thì có một hơi thở của hắn đập vào mặt.
Bạch Lộ chỉ cảm thấy tim đang phát run, cô theo bản năng siết chặc hai tay của mình, cũng cảm giác lòng bàn tay một mảnh ẩm ướt.
Lương Phi Phàm cư cao lâm hạ nhìn cô gái trước mặt này, chỉ thấy vẻ mặt khẩn trương của cô, ánh mắt phiêu đãng chung quanh, chính là không nhìn mình, cũng không trả lời một câu.
Mày kiếm của hắn hơi chau lại, hắn có chút mất khống chế đưa tay tới, đợi khi hắn còn chưa ý thức được động tác của mình, ngón tay của hắn cũng đã nâng lên cái cằm duyên dáng của cô --
Lòng của Bạch Lộ cuồng nhảy dựng lên.
Cằm bị ngón tay hơi lạnh của hắn khẽ chạm nhẹ vào, rõ ràng chỉ là rất một động tác đơn giản, nhưng cô lại cảm thấy như có cuồn cuộn nhiệt lượng dũng mãnh không ngừng đi vào trong cơ thể, thiêu đốt tứ chi xương cốt của cô. . .
Gương mặt phù dung phồng đến đỏ bừng, Bạch Lộ cũng không biết mắt mình bây giờ nhìn vào đâu mới tốt, thế nhưng đổi tới đổi lui, vẫn là nhìn lên ánh mắt sáng quắc của hắn, cô chỉ cảm thấy trong nháy mắt, có một hơi thở ở cổ họng, không nuốt trôi, lại không dám thở ra lai.
Tần Tử Văn cười trộm đi vào thang máy, Bạch Lộ bất đắc dĩ lắc đầu.
"Lương tổng." Bạch Lộ giúp hắn nhấn cái nút thang máy tổng tài chuyên dụng, sau đó cung kính đứng ở một bên.
"Hội nghị hôm nay cần những gì đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong."
Cửa thang máy mở ra, Lương Phi Phàm đi vào, "Vào đi, đi thang máy này."
Bạch Lộ "ờ" một tiếng, cũng đi theo vào thang máy. Trước đây thỉnh thoảng lúc hai người đi chung, hắn cũng sẽ để cho cô cùng nhau đi thang máy tốc hành chuyên dụng tầng chót.
Song cửa vừa đóng lại, Lương Phi Phàm bỗng nhiên nhìn cô một cái, "Ngày hôm nay tinh thần không tệ, hy vọng không phải miễn cưỡng vui cười."
Nghe nói như thế, Bạch Lộ đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh cô phản ứng kịp lời Lương Phi Phàm nói "Miễn cưỡng vui cười" Ngụ ý là cái gì.
Cô ngẩng đầu lên, trên môi hiện lên ý cười. "Lương tổng, hai tháng trước tôi đã nói rồi, mỗi người đều có lựa chọn của mình, chẳng trách ai, cho nên tôi cũng sẽ không vì một người nào đó mà suy nghĩ không thông suốt."
Lương Phi Phàm mím mím môi, hai tay rỗi rãnh cắm vào trong túi quần, chỉ cười không nói.
"Nhưng vẫn là cảm tạ Lương tổng." Bạch Lộ nhìn thoáng qua gò má anh tuấn của hắn, tự đáy lòng nói: "Tôi biết Lương tổng tuyệt đối không phải người bỏ đá xuống giếng, cho nên những lời anh vừa nói nhưng thật ra là đang an ủi tôi. Bao gồm việc anh để tôi đi thang máy này, cũng là vì để tôi tránh những đồng nghiệp trong công ty."
Lông mày đậm của Lương Phi Phàm giương lên, không thừa nhận cũng không phản bác, chỉ là hỏi lại: " Thư ký Bạch, xem ra hai tháng này ngươi tiến bộ thật sự rất nhanh, hiện tại tâm tư của tôi cô đều có thể phỏng đoán một ... hai ...?"
Bạch Lộ chỉ thấy trong thang máy chữ số màu đỏ đang không ngừng biến đổi, "Lòng của Lương tổng không phải người bình thường có khả năng đoán được, thế nhưng tôi có thể cảm giác được một phần tâm ý. Cám ơn anh."
Thang máy đinh một tiếng, hai cửa lần nữa hai mở, Lương Phi Phàm chỉ cong cong khóe môi, nhấc chân đi ra cửa.
Bạch Lộ nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, trong lòng một trận cảm thán --
Có đôi khi cũng không thể một gậy lật úp một thuyền người.
Lương Tĩnh Tiêu tuy rằng thật có lỗi với cô, thế nhưng không thể phủ nhận, Lương Phi Phàm cũng là một người tốt.
Trong công việc hắn mặc dù đối với mình rất nghiêm khắc, nhưng đồng thời cô cũng đã ở trên người của hắn học được rất nhiều thứ hữu dụng. Bình thường hắn rất ít nói chuyện, chỉ nói là mỗi một câu nói đều không phải là lời vô ích.
Bạch Lộ hiện tại mới dần dần nhận đồng, bên ngoài nhiều danh môn thục nữ như vậy đối với Lương Phi Phàm người đàn ông này theo đuổi không ngớt không phải là không có nguyên nhân.
"Thư ký Bạch!" Có người đang gọi cô.
Bạch Lộ xoay người sang, thấy tiểu viên chức chuyên môn đưa văn kiện của bộ phận dưới lầu đang cầm một tờ đơn, cười hề hề đưa cho cô, "Đây là đưa cho cô."
"Ừ? Đây là cái gì?" Bạch Lộ cúi đầu vừa nhìn, trên đó viết báo cáo kiểm tra sức khỏe của bệnh viện thành phố A mấy chữ lớn này, "Kiểm tra sức khỏe?"
"Đúng vậy, đây là phúc lợi ở trên đưa xuống!" Tiểu viên chức có chút hưng phấn mà nói: "Từ lúc Lương tổng đến đây, trong vòng hai tháng nghiệp tích tăng lên không ít, nói là để toàn thể công nhân chúng ta đều có thể cầm cái này đến bệnh viện kiểm tra thân thể. Lương tổng người này bình thường nhìn qua bất cẩu ngôn tiếu, nhưng thực sự rất tỉ mỉ."
Bạch Lộ cười, "Làm phiền."
Tiểu viên chức nói không khách khí, lúc này mới rời đi.
Bạch Lộ nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ trong tay, nghĩ mình năm nay hình như là không có đi bệnh viện làm toàn thân kiểm tra, hơn nữa mấy ngày nay thỉnh thoảng cô còn có thể bị đầu váng mắt hoa, cô còn tưởng rằng là do công việc quá mức vất vả, cho nên cũng không có để ở trong lòng.
Nhưng bây giờ đã có thể miễn phí kiểm tra, đương nhiên là không đi thì phí.
Cô đem tờ đơn cất xong, nhìn thời gian không sai biệt lắm, lại ngựa không ngừng vó chuẩn bị tư liệu hội nghị cần cho Lương Phi Phàm.
Một hội nghị xong, Bạch Lộ chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng nhức nhói.
Gần đây cũng không biết có phải là không có nghỉ ngơi tốt không, cô luôn cảm giác mình hình như có điểm không ở trạng thái, tuy rằng mỗi ngày uống vài ly cà phê, nhưng vẫn là không lấy lại được tinh thần. Buổi sáng khá một chút, vừa đến buổi chiều tầm bốn giờ, cô chóng mặt chỉ muốn ngủ.
Nhưng may mà trong khoảng thời gian này cô làm việc nghiêm cẩn, cũng không có xảy ra vấn đề gì lớn.
"Chờ một chút." Bạch Lộ vừa đem ly cà phê buông xuống, chợt nghe Lương Phi Phàm lên tiếng, ngón tay thon dài của hắn mạn bất kinh tâm đùa bỡn bút máy trên bàn, "Những sơ đồ phác thảo thiết kế, cô thấy thế nào?"
Bạch Lộ sửng sốt, tròng mắt nhìn bản thiết kế bên tay hắn.
Những cái này không phải là những sơ đồ phát thảo thiết kế trong hội nghị vừa rồi bộ phận thiết kế đưa sao?
Lần này tòa nhà văn phòng thị ủy EC cũng có tham gia bỏ phiếu, lúc trước hạng mục ở thành phố B EC nhất cử đạt được. Lần này đây thành phố A ngay tại cửa nhà, Lương Phi Phàm đương nhiên không có khả năng buông tha cục thịt béo này.
Chỉ là, những thứ thiết kế này, hình như cùng người thư ký như cô quan hệ không lớn?
"Lương tổng, tôi nghĩ ý kiến của tôi cũng không thể áp dụng, tôi dù sao cũng không phải bộ phận thiết kế. . ." Lúc lên đại học, cô theo học thật sự là thiết kế, nhưng vào xã hội cô lại làm thư ký.
Cô cho rằng Lương Phi Phàm cũng không biết chuyên nghiệp của cô là gì, nhưng không nghĩ hắn cong cong khóe môi, lông mày đưa cao nhìn cô, giọng điệu trầm ổn nói, "Trước đây cô không phải chủ công cái này sao? Vì sao ý kiến của cô không thể áp dụng? Tôi nói, ở EC không có người đi hạn chế tài năng của bất cứ người nào. Tôi tin tưởng thư ký của tôi cũng không phải người bình thường, đúng không?"
Không nghĩ tới hắn cư nhiên biết mình trước đây chủ công là cái gì, Bạch Lộ hoàn thật là có chút thụ sủng nhược kinh.
Đã từng cô đối với kiến trúc thiết kế cuồng nhiệt ham mê, chỉ là những năm như vậy, buông xuống cán bút, nhiệt tình này hầu như đã biến mất ở trong những vụn vặt của cuộc sống.
Chỉ là lúc này bị Lương Phi Phàm nói như vậy, ở chỗ sâu trong đáy lòng như là có cái mầm nào chết đi sống lại đang rục rịt không yên.
Cô ngẫm nghĩ chỉ chốc lát, thận trọng nhã từ, "Tôi vừa ở trong hội nghị cũng có nghe được một ít khái niệm của bộ phận thiết kế, kỳ thực lý niệm của bọn họ tốt vô cùng, chỉ là quá mức bảo thủ. Theo tôi được biết, hiện nay thư ký Thị ủy của thành phố A là một nam nhân trẻ tuổi chưa tới ba mươi, tôi nghĩ tầm mắt của hắn hẳn không phải là cái loại này cổ xưa bảo thủ. Hay là có thể thử một chút phong cách mới mẻ, có lẽ dễ dàng bị tiếp thu hơn."
Lương Phi Phàm kỳ thực cũng chỉ là thuận miệng hỏi, hắn quan sát những bản thiết kế trong tay luôn cảm thấy thiếu khuyết chút gì, cũng không nghỉ tới, Bạch Lộ đơn giản nói mấy câu, lại trúng giữa hồng tâm.
Thì ra hắn khó có thể tiếp nhận cũng chính là những bản thiết kế phong cách quá mức bảo thủ.
Lương Phi Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp con ngươi kia thâm thúy nhìn chằm chằm vào Bạch Lộ, vốn đã kinh diễm, giờ phút này còn trực câu câu nhìn qua, ánh mắt như đại dương sâu thẳm, quá dễ dàng làm cho người khác hãm vào không thể thoát được.
Tim Bạch Lộ nhảy một cái, bản năng rũ mi mắt xuống.
Cô tưởng mình vừa nói sai cái gì, thấp giọng nói: "Lương tổng, tôi chỉ là tùy tiện nói một chút."
Lương Phi Phàm nhìn vẻ mặt câu nệ của cô, bỗng nhiên khóe môi nở nụ cười, " Thư ký Bạch, cô không cần sốt ruột phủ định chính như vậy, lẽ nào cô đối chính mình không có lòng tin sao?"
Bạch Lộ cắn cắn môi, biết cái nam nhân xuất sắc không có bất kỳ ác ý gì, cho nên cô cũng đàng hoàng trả lời, "Lương tổng, tôi không phải tự phủ định mình, chẳng qua là cảm thấy người của bộ phận thiết kế dù sao đều là chuyên nghiệp, còn có rất nhiều kinh nghiệm thực tế. Về phần tôi, tuy rằng năm đó tốt nghiệp cái này, thế nhưng những năm gần đây tôi không có dính dáng qua."
"Thật không? Nói cho cùng vẫn là không có lòng tin." Lương Phi Phàm nửa híp lại đôi mắt hẹp dài, "Người, có đôi khi là phải cho mình nhiều một chút lòng tin, tự tin có thể chiếm ba mươi phần trăm thành công. Chí ít trong mắt của tôi, mấy câu cô vừa nói đã nói rất đúng chỗ. Nếu như hiện tại tôi sẽ nói với cô, cho cô đi bộ phận thiết kế tham dự bản kế hoạch đấu thầu tòa nhà thị ủy, cô nghĩ như thế nào?"
Bạch Lộ mạnh ngẩng đầu lên, đáy mắt đều là vô cùng kinh ngạc.
Hắn vừa nói cái gì?
Lần này bản kế hoạch thiết kế đấu thầu tòa nhà thị ủy. . . Để cho cô tham dự?
Cô không có nghe lầm?
Nhưng cô chỉ là một thư ký nho nhỏ, bộ phận thiết kế nhân tài đông đúc, cũng không thiếu những người từ bên ngoài về. Cô coi như là tốt nghiệp kiến trúc thiết kế, cũng có một loại cảm giác vọng trần mạc cập. . .
"Thế nào? Không muốn?" ánh mắt Lương Phi Phàm hơi dừng lại, thân thể cao to từ ghế chủ chậm rãi đứng dậy.
Lúc hắn ở trong phòng làm việc chỉ mặc cái áo màu trắng quần tây màu đen, ống quần thẳng đứng thể hiện hai chân thon dài càngrõ ràng, Bạch Lộ chỉ thấy đôi giày da màu đen dần dần nhích lại gần mình, cô hô hấp thoáng cứng lại, Lương Phi Phàm cũng đã đứng ở trước mặt cô.
"Ngẩng đầu lên." Đỉnh đầu là giọng nam trầm thấp hùng hậu.
Tim Bạch Lộ đập mạnh, như là do dự một chút, cuối cùng vẫn là từ từ ngẩng đầu lên.
Cặp mắt thâm thúy kia gần trong gang tấc, sâu trong con ngươi hình như có lưu quang đang chuyển động, Bạch Lộ cảm giác mình rất không có tiền đồ, Tần Tử Văn vô số lần ở trước mặt của mình nhắc tới người đàn ông này đẹp trai cỡ nào kinh thiên động địa cỡ nào, cô tuy rằng thừa nhận, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ bị mỹ của người này sắc dụ hoặc.
Nhưng là bây giờ. . .
Cô phát hiện nhịp tim của mình đập nhanh như vậy, cho nên chỉ có thể ngừng thở, mím môi thật chặt, bởi vì cô thậm chí là có chút lo lắng, trái tim này có nhảy ra từ cổ họng không.
"Thời gian cô ở bên cạnh tôi, tôi mong muốn cô không chỉ là một người có năng lực của thư ký thôi. Hiện tại tôi cho cô cơ hội, cho cô đi làm chuyện muốn làm, cô muốn hay không?"
Thanh âm của hắn thực sự rất êm tai, mang theo mùi vị một loại độc mê hoặc, hai người đứng gần như vậy, hắn mỗi nói một chữ, thì có một hơi thở của hắn đập vào mặt.
Bạch Lộ chỉ cảm thấy tim đang phát run, cô theo bản năng siết chặc hai tay của mình, cũng cảm giác lòng bàn tay một mảnh ẩm ướt.
Lương Phi Phàm cư cao lâm hạ nhìn cô gái trước mặt này, chỉ thấy vẻ mặt khẩn trương của cô, ánh mắt phiêu đãng chung quanh, chính là không nhìn mình, cũng không trả lời một câu.
Mày kiếm của hắn hơi chau lại, hắn có chút mất khống chế đưa tay tới, đợi khi hắn còn chưa ý thức được động tác của mình, ngón tay của hắn cũng đã nâng lên cái cằm duyên dáng của cô --
Lòng của Bạch Lộ cuồng nhảy dựng lên.
Cằm bị ngón tay hơi lạnh của hắn khẽ chạm nhẹ vào, rõ ràng chỉ là rất một động tác đơn giản, nhưng cô lại cảm thấy như có cuồn cuộn nhiệt lượng dũng mãnh không ngừng đi vào trong cơ thể, thiêu đốt tứ chi xương cốt của cô. . .
Gương mặt phù dung phồng đến đỏ bừng, Bạch Lộ cũng không biết mắt mình bây giờ nhìn vào đâu mới tốt, thế nhưng đổi tới đổi lui, vẫn là nhìn lên ánh mắt sáng quắc của hắn, cô chỉ cảm thấy trong nháy mắt, có một hơi thở ở cổ họng, không nuốt trôi, lại không dám thở ra lai.
Bình luận facebook