Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
5530
"Đang suy nghĩ gì, mặt đỏ như vậy, hả?" Lương Phi Phàm tự nhiên nhìn ra được cô đang khẩn trương, hắn lúc này chỉ cảm thấy hiếm lạ.
Đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy nữ nhân mặt đỏ?
Thư ký nhỏ này của hắn thật đúng là một vật hiếm có, nhưng nói thật, hình dáng cô đỏ mặt thật sự phá lệ khả ái.
Lương Phi Phàm bình thường nhìn quen bộ dạng giỏi giang của cô, bây giờ nhìn bộ dáng như vậy của cô, trong lòng nổi lên ý niệm trêu cợt cô, cho nên lúc nói chuyện, hắn tận lực đến gần cô vài phần, " Thư ký Bạch, tại sao không nói chuyện? Vấn đề mới vừa rồi có khó khăn như vậy để trả lời sao?"
Hắn dựa vào quá gần!
Bạch Lộ lúc này cả bên tai đều nóng lên.
Cô muốn hít sâu để điều chỉnh nhịp tim của mình, thế nhưng mới hút một hơi, cô lại bi ai phát hiện, lúc này hút vào chóp mũi đều là khí tức nam tính thuộc về hắn.
Loại khí tức bá đạo này có một loại có ma lực làm cho tâm thần người ta tê dại --
"Lương tổng. . ." Cô rốt cục không thể nhịn được nữa, toàn bộ thân thể hơi ngã về sau.
Ngón tay Lương Phi Phàm chỉ là nhẹ nhàng đụng cằm của cô, cô hơi ngã về sau, hắn cảm thấy đầu ngón tay trống không, cái loại nhiệt độ chợt biến mất, trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác trống rỗng.
"Tôi. . . Cái kia. . . Khái, tôi là muốn nói, Lương tổng rất cảm tạ anh xem trọng tôi, tôi. . . Tôi sợ mình không thể đảm nhiệm được. . ."
Trời, cô rốt cuộc là đang nói cái gì?
Cô muốn nói hình như không phải điều này, thế nhưng cô rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Bạch Lộ cắn môi, trong lòng hỗn loạn, đại não càng trống rỗng.
Hiện tại cô rốt cục không thể không thừa nhận, khi đối mặt nam nhân hình dáng quá xuất sắc, đích thật là phải có một trái tim cường đại.
". . . Lương tổng, tôi nhớ tới tôi còn có một phần tư liệu chưa chuẩn bị tốt, anh, ngày mai anh đi công tác cần, tôi. . . Tôi đi làm việc trước."
Đây là từ lúc cô làm thư ký của hắn tới nay, lần đầu tiên không đợi Lương Phi Phàm đáp ứng, đầu cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Thế nhưng Bạch Lộ không biết là, loại hành vi này của cô cũng có thể là "Chạy trối chết".
Cửa lớn phòng làm việc bị người đóng lại, thân thể cao ngất của Lương Phi Phàm vẫn là đứng ở đàng xa, hắn nhìn hình dạng tiểu thư ký đỏ mặt chạy ra ngoài, lại nhìn một chút ngón tay của mình.
Trên đầu ngón tay tựa hồ còn lưu lại cái loại mềm mại thuộc về cô và nhiệt độ trên người cô . . .
Hai tròng mắt hẹp dài hơi nheo lại, ngón tay Lương Phi Phàm giật giật, ánh mắt cũng theo đó mà trầm xuống, lúc này mới ý thức được chính mình vừa làm chuyện gì.
Thu tay về, hắn ho nhẹ một tiếng, một lần nữa đi tới ghế chủ.
Cầm lấy bút máy, nửa ngày cũng không có mở ra tư liệu trong tay. . .
Bạch Lộ chạy ra lần này, một ngày cũng không có đi tìm Lương Phi Phàm.
May mà hôm nay lượng công việc không phải rất lớn, trước cuộc họp buổi sáng cô cũng đã sửa sang xong tư liệu, cũng đều giao cho hắn, chỉ là người thì không nhìn thấy, toàn bộ buổi chiều, cô vẫn như cũ là có chút tâmtư phiền não.
Thật vất vả đợi đến lúc tan tầm, cô vào EC lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên trước giờ tan ca năm phút cô có nỗi nhớ như tên nhớ tâm.
Chỉ là, bình thường cô trước khi tan sở sẽ đi tìm Lương Phi Phàm báo cáo một chút, ngày hôm nay, cô lại phát hiện mình có chút thật không dám tiến vào gian phòng làm việc đó.
Đưa tay vỗ vỗ gò má của mình, cô cắn môi thầm mắng mình không tiền đồ --
Bạch Lộ, ngươi chỉ có chút bản lãnh như vậy, người ta cũng không có đối với ngươi làm gì, tâm hoảng ý loạn cái gì?
Hít một hơi thật sâu, cô rốt cục vẫn phải hướng về phía phòng làm việc của hắn đi đến.
Chỉ là không nghĩ tới chính là, cô vừa đứng vững chuẩn bị đưa tay lên gõ cửa, cửa gỗ nặng nề chợt bị người từ bên trong kéo ra --
Bạch Lộ bản năng lui hai bước, chổ sâu trong đôi mắt mọng nước có vài phần hoảng loạn, còn có mấy phần xấu hổ.
Lương Phi Phàm ngẩng đầu một cái đúng lúc thấy biểu tình này của cô, không biết tại sao, lòng hắn lại vô hình mềm nhũn, tâm tình cả ngày có chút trầm muộn tựa hồ cũng theo đó vui vẻ.
"Có việc?" Hắn tiện tay kéo cửa lại, đem áo khoác trên tay mặc lên người, lại chỉnh một chút cà vạt của mình.
Ánh mắt của Bạch Lộ không khỏi dừng ở cổ áo của hắn.
Lương Phi Phàm bình thường làm việc sẽ thả lỏng cà vạt, vừa ra phòng làm việc mới chỉnh trang lại. Thế nhưng không biết có phải lúc này lực đạo của hắn hơi quá một chút, cà- vạt vốn lỏng lẽo bị hắn kéo một cái như thế, càng sai lệch vài phần.
"Lương tổng, nếu như không có chuyện gì khác, tôi chuẩn bị xuống ca."
"Không còn việc gì, ngày mai tôi phải đi thành phố C một chuyến, buổi chiều sẽ trở về, buổi sáng đem những bản thiết kế trên bàn sửa sang một chút." Lương Phi Phàm đạm thanh phân phó, mười ngón tay thon dài còn đang chỉnh cà- vạt.
Bạch Lộ rốt cục nhìn không được, thận trọng đưa tay chỉ, "Cái kia. . . Lương tổng, cà- vạt của anh bị lệch, anh đừng kéo về bên trái nữa, càng kéo càng lệch. . ." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của cô rất nhỏ, bởi vì tự giác cảm thấy mình như là lắm mồm.
"Ừ?" Lương Phi Phàm khơi một bên lông mày, phảng phất như không nghe rõ, theo bản năng đến gần rồi cô vài phần, "Cô nói cái gì? Bên nào bị lệch?"
Cái loại khí tức nam tính quen thuộc này lại một lần nữa đập vào mặt --
Mặt Bạch Lộ lại một lần nữa không tiền đồ mà đỏ triệt để, lời nói đều có chút không rõ ràng". . . Thì là cái kia qua bên phải, qua bên phải một chút. . ."
"Bên nào?" Lương Phi Phàm như là có chút không nhịn được, cuối cùng quyết định buông lỏng cà- vạt ra, đem cái cổ đưa tới trước mặt cô, "Bỏ đi, cô tới giúp tôi chỉnh một chút."
Nghe vào như là giọng ra lệnh, thế nhưng cự ly hai người vào thời khắc này quá mức tiếp cận, hơn nữa giọng trầm thấp gợi cảm của hắn, Bạch Lộ chỉ cảm thấy không gì sánh được.
Chỉ là, cô hình như không có lý do cự tuyệt.
Cắn cắn môi, còn là từ từ đưa tay tới, ngón tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng mà chạm cào cà- vạt của hắn. . .
Nhưng thật ra là một động tác rất đơn giản, bất quá bởi vì cô chưa từng giúp nam nhân thắt cà- vạt, hơn nữa người nam nhân trước mắt này cảm giác tồn tại quá mức cường liệt. Bạch Lộ không khống chế được khẩn trương, loay hoay điều chỉnh hơn nữa ngày.
Cô đứng gần mình như vậy, loại mùi vị đạm nhã trên người cô, đều không giống với mùi vị của những nữ nhân dĩ vãng ở bên cạnh mình.
Tóc của cô rất dài, nhưng lúc làm việc lại đem mái tóc dài đen nhánh buộc thành một cái đuôi ngựa, thật dài, nhu thuận dán tại sau lưng.
Lương Phi Phàm đưa tầm nhìn rũ xuống ngón tay của cô, móng tay cũng không sơn bất kỳ loại dầu sơn móng tay nào, hết sức sạch sẽ, lúc này đang vụng về điều chỉnh cà- vạt cho hắn.
Vóc người của hắn vốn cao hơn cô rất nhiều, lúc cô đưa tay cầm lấy cà- vạt của hắn, còn cần hơi nhón chân lên, cằm cũng theo ngẩng lên. . .
Trong đầu hắn bất chợt lóe lên hình ảnh hai tháng trước, lúc bọn họ đi công tác ở thành phố B, cô uống say nhào vào trong ngực của hắn, hôn lên một cái.
Ánh mắt Lương Phi Phàm trầm xuống, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cổ khí chạy tán loạn, còn không đợi được hắn phản ứng kịp, người trước mắt chợt lui ra hai bước.
"Lương tổng, đã xong rồi."
Bạch Lộ nơi nào biết được, lúc cô vừa giúp hắn thắt caravat, tâm tư của nam nhân này cũng đã sớm vòng vo vô số vòng.
Lương Phi Phàm chỉ thấy cô câu nệ lùi ra hai bước, đối với mình vẫn duy trì một loại thái độ xa cách, hắn lập tức là theo bản năng làm ra động tác --
Đưa tay, bắt lấy cổ tay của cô, đem cả người cô kéo vào trong ngực của mình.
Bạch Lộ trong lòng giật mình, rồi đột nhiên mở to hai mắt nhìn, sâu trong con ngươi đen trầm trầm một mảnh mê man.
Hắn, làm cái gì vậy?
"Lương tổng. . ." Cô giật giật môi, vừa muốn nói gì, vừa lúc này điện thoại trong túi nổi lên một trận âm thanh báo tin nhắn, không phải thanh âm rất lớn, vào thời khắc này lại giống như một đạo sấm sét, trong nháy mắt bổ trúng Lương Phi Phàm.
Hắn lại một lần nữa ý thức được hành vi của mình hôm nay quá mức thất thường, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
"Ừ, vừa rồi tôi thấy một con chuột từ phía sau cô chạy tới." Hắn ho nhẹ một tiếng, đè xuống dị dạng trong lòng, như không có chuyện gì xảy ra mở miệng, lấy cớ này chính hắn nghĩ cũng cảm thấy khó tin, rồi lại phải giả bộ biên tiếp xuống dưới, "Nơi này vệ sinh làm không được tốt, ngày mai đem cà phê trong phòng giải lao đều đổi đi, sau đó liên lạc một chút công ty vệ sinh, để cho bọn họ một lần nữa lai quét dọn lại."
Hắn bỏ lại lời này, xoay người sải bước hướng phía thang máy bước đi.
Bạch Lộ nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở cửa thang máy, bối rối.
Con . . . Con chuột?
Cô xoay người sang chỗ khác, sàn nhà trơn bóng có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình, vệ sinh sạch sẻ như vậy, thật sự có chuột sao?
Chuông điện thoại di động luc này vui vẻ vang lên, Bạch Lộ mới hồi phục tinh thần lại, lấy ra vừa nhìn dãy số, là Tần Tử Văn.
"Tử Văn, có việc gì thế?"
Tần Tử Văn vui tươi hớn hở nói: "Hẹn với cậu một cái, buổi sáng ngày mai sáu giờ cùng đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, chờ làm xong kiểm tra sức khoẻ vừa lúc có thể đi làm."
Bạch Lộ lúc này mới nhớ tới trước kia tiểu viên chức đưa cho mình đơn kiểm tra sức khoẻ. Hơn nữa ngày mai Lương Phi Phàm buổi sáng cũng sẽ không ở EC, và hai ngày nghỉ cô có thói quen ngủ nướng, nên liền đáp ứng.
Buổi tối trước khi về nhà, cô mới nhớ tới tủ lạnh nhà mình đã trống không, Vì vậy chuẩn bị đi chợ mua chút nguyên liệu nấu ăn.
Kết quả lúc đi ngang qua gian hàng bán cá, cô cảm thấy buồn nôn, Bạch Lộ che miệng lại ngay cả cá cũng chưa nhìn, lại vội vã rời khỏi chợ.
Sau khi về nhà cô vẫn luôn cảm thấy dạ dày khó chịu, người cũng mơ mơ hồ hồ, cơm tối ăn không bao nhiêu.
Tắm rửa một cái, lại lăn ra ngủ nhưng ngủ không được, luôn cảm thấy không thoải mái.
Vốn định gọi điện thoại hỏi người mẹ y tá của mình, lại nghĩ đến ngày mai cũng đi làm kiểm tra rồi, gọi điện thoại chỉ làm cho mẹ thêm lo lắng mà thôi, cuối cùng vẫn là chặt đứt cái ý niệm này.
Một đêm này, Bạch Lộ ngủ không an ổn, lúc nửa đêm nhiều lần dậy đi WC.
Không biết có phải là trúng đồ hư hay không, cô luôn cảm thấy dạ dày rất khó chịu, muốn ói, thế nhưng đứng trước bồn rửa mặt ói không ra.
Ngày thứ hai rất sớm, Tần Tử Văn đã gọi điện thoại đến, Bạch Lộ buổi tối không có nghỉ ngơi tốt, trạng thái tinh thần không tốt lắm. Bởi vì trước cũng không ăn uống gì, cả buổi đói đến thập phần khó chịu, nhưng là phải làm xét nghiệm thân thể lại không thể ăn điểm tâm, cô chỉ có thể nhẫn nại.
Đợi được một loạt trình tự xét nghiệm rút máu đều làm xong, hai người mới rời khỏi bệnh viện.
"Giấy xét nghiệm ngày mai là có thể lấy, những thứ khác hết thảy đều bình thường." Tần Tử Văn thật vui vẻ đem tờ giấy bỏ vào trong túi, nhìn thoáng qua Bạch Lộ, "sắc mặt của cậu tái nhợt, sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Không có việc gì." Cô tất cả cũng đều bình thường, nhưng còn có một tờ giấy xét nghiệm và Tần Tử Văn như nhau, cũng muốn phải cách ngày mới lấy được, "mình chỉ là đói bụng, chúng ta nhanh đi ăn cái gì đi."
Tần Tử Văn cũng không nghĩ nhiều, hai người lại ở phụ cận bệnh viện ăn bữa sáng, lúc này mới đén công ty.
"Đang suy nghĩ gì, mặt đỏ như vậy, hả?" Lương Phi Phàm tự nhiên nhìn ra được cô đang khẩn trương, hắn lúc này chỉ cảm thấy hiếm lạ.
Đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy nữ nhân mặt đỏ?
Thư ký nhỏ này của hắn thật đúng là một vật hiếm có, nhưng nói thật, hình dáng cô đỏ mặt thật sự phá lệ khả ái.
Lương Phi Phàm bình thường nhìn quen bộ dạng giỏi giang của cô, bây giờ nhìn bộ dáng như vậy của cô, trong lòng nổi lên ý niệm trêu cợt cô, cho nên lúc nói chuyện, hắn tận lực đến gần cô vài phần, " Thư ký Bạch, tại sao không nói chuyện? Vấn đề mới vừa rồi có khó khăn như vậy để trả lời sao?"
Hắn dựa vào quá gần!
Bạch Lộ lúc này cả bên tai đều nóng lên.
Cô muốn hít sâu để điều chỉnh nhịp tim của mình, thế nhưng mới hút một hơi, cô lại bi ai phát hiện, lúc này hút vào chóp mũi đều là khí tức nam tính thuộc về hắn.
Loại khí tức bá đạo này có một loại có ma lực làm cho tâm thần người ta tê dại --
"Lương tổng. . ." Cô rốt cục không thể nhịn được nữa, toàn bộ thân thể hơi ngã về sau.
Ngón tay Lương Phi Phàm chỉ là nhẹ nhàng đụng cằm của cô, cô hơi ngã về sau, hắn cảm thấy đầu ngón tay trống không, cái loại nhiệt độ chợt biến mất, trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác trống rỗng.
"Tôi. . . Cái kia. . . Khái, tôi là muốn nói, Lương tổng rất cảm tạ anh xem trọng tôi, tôi. . . Tôi sợ mình không thể đảm nhiệm được. . ."
Trời, cô rốt cuộc là đang nói cái gì?
Cô muốn nói hình như không phải điều này, thế nhưng cô rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Bạch Lộ cắn môi, trong lòng hỗn loạn, đại não càng trống rỗng.
Hiện tại cô rốt cục không thể không thừa nhận, khi đối mặt nam nhân hình dáng quá xuất sắc, đích thật là phải có một trái tim cường đại.
". . . Lương tổng, tôi nhớ tới tôi còn có một phần tư liệu chưa chuẩn bị tốt, anh, ngày mai anh đi công tác cần, tôi. . . Tôi đi làm việc trước."
Đây là từ lúc cô làm thư ký của hắn tới nay, lần đầu tiên không đợi Lương Phi Phàm đáp ứng, đầu cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Thế nhưng Bạch Lộ không biết là, loại hành vi này của cô cũng có thể là "Chạy trối chết".
Cửa lớn phòng làm việc bị người đóng lại, thân thể cao ngất của Lương Phi Phàm vẫn là đứng ở đàng xa, hắn nhìn hình dạng tiểu thư ký đỏ mặt chạy ra ngoài, lại nhìn một chút ngón tay của mình.
Trên đầu ngón tay tựa hồ còn lưu lại cái loại mềm mại thuộc về cô và nhiệt độ trên người cô . . .
Hai tròng mắt hẹp dài hơi nheo lại, ngón tay Lương Phi Phàm giật giật, ánh mắt cũng theo đó mà trầm xuống, lúc này mới ý thức được chính mình vừa làm chuyện gì.
Thu tay về, hắn ho nhẹ một tiếng, một lần nữa đi tới ghế chủ.
Cầm lấy bút máy, nửa ngày cũng không có mở ra tư liệu trong tay. . .
Bạch Lộ chạy ra lần này, một ngày cũng không có đi tìm Lương Phi Phàm.
May mà hôm nay lượng công việc không phải rất lớn, trước cuộc họp buổi sáng cô cũng đã sửa sang xong tư liệu, cũng đều giao cho hắn, chỉ là người thì không nhìn thấy, toàn bộ buổi chiều, cô vẫn như cũ là có chút tâmtư phiền não.
Thật vất vả đợi đến lúc tan tầm, cô vào EC lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên trước giờ tan ca năm phút cô có nỗi nhớ như tên nhớ tâm.
Chỉ là, bình thường cô trước khi tan sở sẽ đi tìm Lương Phi Phàm báo cáo một chút, ngày hôm nay, cô lại phát hiện mình có chút thật không dám tiến vào gian phòng làm việc đó.
Đưa tay vỗ vỗ gò má của mình, cô cắn môi thầm mắng mình không tiền đồ --
Bạch Lộ, ngươi chỉ có chút bản lãnh như vậy, người ta cũng không có đối với ngươi làm gì, tâm hoảng ý loạn cái gì?
Hít một hơi thật sâu, cô rốt cục vẫn phải hướng về phía phòng làm việc của hắn đi đến.
Chỉ là không nghĩ tới chính là, cô vừa đứng vững chuẩn bị đưa tay lên gõ cửa, cửa gỗ nặng nề chợt bị người từ bên trong kéo ra --
Bạch Lộ bản năng lui hai bước, chổ sâu trong đôi mắt mọng nước có vài phần hoảng loạn, còn có mấy phần xấu hổ.
Lương Phi Phàm ngẩng đầu một cái đúng lúc thấy biểu tình này của cô, không biết tại sao, lòng hắn lại vô hình mềm nhũn, tâm tình cả ngày có chút trầm muộn tựa hồ cũng theo đó vui vẻ.
"Có việc?" Hắn tiện tay kéo cửa lại, đem áo khoác trên tay mặc lên người, lại chỉnh một chút cà vạt của mình.
Ánh mắt của Bạch Lộ không khỏi dừng ở cổ áo của hắn.
Lương Phi Phàm bình thường làm việc sẽ thả lỏng cà vạt, vừa ra phòng làm việc mới chỉnh trang lại. Thế nhưng không biết có phải lúc này lực đạo của hắn hơi quá một chút, cà- vạt vốn lỏng lẽo bị hắn kéo một cái như thế, càng sai lệch vài phần.
"Lương tổng, nếu như không có chuyện gì khác, tôi chuẩn bị xuống ca."
"Không còn việc gì, ngày mai tôi phải đi thành phố C một chuyến, buổi chiều sẽ trở về, buổi sáng đem những bản thiết kế trên bàn sửa sang một chút." Lương Phi Phàm đạm thanh phân phó, mười ngón tay thon dài còn đang chỉnh cà- vạt.
Bạch Lộ rốt cục nhìn không được, thận trọng đưa tay chỉ, "Cái kia. . . Lương tổng, cà- vạt của anh bị lệch, anh đừng kéo về bên trái nữa, càng kéo càng lệch. . ." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của cô rất nhỏ, bởi vì tự giác cảm thấy mình như là lắm mồm.
"Ừ?" Lương Phi Phàm khơi một bên lông mày, phảng phất như không nghe rõ, theo bản năng đến gần rồi cô vài phần, "Cô nói cái gì? Bên nào bị lệch?"
Cái loại khí tức nam tính quen thuộc này lại một lần nữa đập vào mặt --
Mặt Bạch Lộ lại một lần nữa không tiền đồ mà đỏ triệt để, lời nói đều có chút không rõ ràng". . . Thì là cái kia qua bên phải, qua bên phải một chút. . ."
"Bên nào?" Lương Phi Phàm như là có chút không nhịn được, cuối cùng quyết định buông lỏng cà- vạt ra, đem cái cổ đưa tới trước mặt cô, "Bỏ đi, cô tới giúp tôi chỉnh một chút."
Nghe vào như là giọng ra lệnh, thế nhưng cự ly hai người vào thời khắc này quá mức tiếp cận, hơn nữa giọng trầm thấp gợi cảm của hắn, Bạch Lộ chỉ cảm thấy không gì sánh được.
Chỉ là, cô hình như không có lý do cự tuyệt.
Cắn cắn môi, còn là từ từ đưa tay tới, ngón tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng mà chạm cào cà- vạt của hắn. . .
Nhưng thật ra là một động tác rất đơn giản, bất quá bởi vì cô chưa từng giúp nam nhân thắt cà- vạt, hơn nữa người nam nhân trước mắt này cảm giác tồn tại quá mức cường liệt. Bạch Lộ không khống chế được khẩn trương, loay hoay điều chỉnh hơn nữa ngày.
Cô đứng gần mình như vậy, loại mùi vị đạm nhã trên người cô, đều không giống với mùi vị của những nữ nhân dĩ vãng ở bên cạnh mình.
Tóc của cô rất dài, nhưng lúc làm việc lại đem mái tóc dài đen nhánh buộc thành một cái đuôi ngựa, thật dài, nhu thuận dán tại sau lưng.
Lương Phi Phàm đưa tầm nhìn rũ xuống ngón tay của cô, móng tay cũng không sơn bất kỳ loại dầu sơn móng tay nào, hết sức sạch sẽ, lúc này đang vụng về điều chỉnh cà- vạt cho hắn.
Vóc người của hắn vốn cao hơn cô rất nhiều, lúc cô đưa tay cầm lấy cà- vạt của hắn, còn cần hơi nhón chân lên, cằm cũng theo ngẩng lên. . .
Trong đầu hắn bất chợt lóe lên hình ảnh hai tháng trước, lúc bọn họ đi công tác ở thành phố B, cô uống say nhào vào trong ngực của hắn, hôn lên một cái.
Ánh mắt Lương Phi Phàm trầm xuống, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cổ khí chạy tán loạn, còn không đợi được hắn phản ứng kịp, người trước mắt chợt lui ra hai bước.
"Lương tổng, đã xong rồi."
Bạch Lộ nơi nào biết được, lúc cô vừa giúp hắn thắt caravat, tâm tư của nam nhân này cũng đã sớm vòng vo vô số vòng.
Lương Phi Phàm chỉ thấy cô câu nệ lùi ra hai bước, đối với mình vẫn duy trì một loại thái độ xa cách, hắn lập tức là theo bản năng làm ra động tác --
Đưa tay, bắt lấy cổ tay của cô, đem cả người cô kéo vào trong ngực của mình.
Bạch Lộ trong lòng giật mình, rồi đột nhiên mở to hai mắt nhìn, sâu trong con ngươi đen trầm trầm một mảnh mê man.
Hắn, làm cái gì vậy?
"Lương tổng. . ." Cô giật giật môi, vừa muốn nói gì, vừa lúc này điện thoại trong túi nổi lên một trận âm thanh báo tin nhắn, không phải thanh âm rất lớn, vào thời khắc này lại giống như một đạo sấm sét, trong nháy mắt bổ trúng Lương Phi Phàm.
Hắn lại một lần nữa ý thức được hành vi của mình hôm nay quá mức thất thường, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
"Ừ, vừa rồi tôi thấy một con chuột từ phía sau cô chạy tới." Hắn ho nhẹ một tiếng, đè xuống dị dạng trong lòng, như không có chuyện gì xảy ra mở miệng, lấy cớ này chính hắn nghĩ cũng cảm thấy khó tin, rồi lại phải giả bộ biên tiếp xuống dưới, "Nơi này vệ sinh làm không được tốt, ngày mai đem cà phê trong phòng giải lao đều đổi đi, sau đó liên lạc một chút công ty vệ sinh, để cho bọn họ một lần nữa lai quét dọn lại."
Hắn bỏ lại lời này, xoay người sải bước hướng phía thang máy bước đi.
Bạch Lộ nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở cửa thang máy, bối rối.
Con . . . Con chuột?
Cô xoay người sang chỗ khác, sàn nhà trơn bóng có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình, vệ sinh sạch sẻ như vậy, thật sự có chuột sao?
Chuông điện thoại di động luc này vui vẻ vang lên, Bạch Lộ mới hồi phục tinh thần lại, lấy ra vừa nhìn dãy số, là Tần Tử Văn.
"Tử Văn, có việc gì thế?"
Tần Tử Văn vui tươi hớn hở nói: "Hẹn với cậu một cái, buổi sáng ngày mai sáu giờ cùng đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, chờ làm xong kiểm tra sức khoẻ vừa lúc có thể đi làm."
Bạch Lộ lúc này mới nhớ tới trước kia tiểu viên chức đưa cho mình đơn kiểm tra sức khoẻ. Hơn nữa ngày mai Lương Phi Phàm buổi sáng cũng sẽ không ở EC, và hai ngày nghỉ cô có thói quen ngủ nướng, nên liền đáp ứng.
Buổi tối trước khi về nhà, cô mới nhớ tới tủ lạnh nhà mình đã trống không, Vì vậy chuẩn bị đi chợ mua chút nguyên liệu nấu ăn.
Kết quả lúc đi ngang qua gian hàng bán cá, cô cảm thấy buồn nôn, Bạch Lộ che miệng lại ngay cả cá cũng chưa nhìn, lại vội vã rời khỏi chợ.
Sau khi về nhà cô vẫn luôn cảm thấy dạ dày khó chịu, người cũng mơ mơ hồ hồ, cơm tối ăn không bao nhiêu.
Tắm rửa một cái, lại lăn ra ngủ nhưng ngủ không được, luôn cảm thấy không thoải mái.
Vốn định gọi điện thoại hỏi người mẹ y tá của mình, lại nghĩ đến ngày mai cũng đi làm kiểm tra rồi, gọi điện thoại chỉ làm cho mẹ thêm lo lắng mà thôi, cuối cùng vẫn là chặt đứt cái ý niệm này.
Một đêm này, Bạch Lộ ngủ không an ổn, lúc nửa đêm nhiều lần dậy đi WC.
Không biết có phải là trúng đồ hư hay không, cô luôn cảm thấy dạ dày rất khó chịu, muốn ói, thế nhưng đứng trước bồn rửa mặt ói không ra.
Ngày thứ hai rất sớm, Tần Tử Văn đã gọi điện thoại đến, Bạch Lộ buổi tối không có nghỉ ngơi tốt, trạng thái tinh thần không tốt lắm. Bởi vì trước cũng không ăn uống gì, cả buổi đói đến thập phần khó chịu, nhưng là phải làm xét nghiệm thân thể lại không thể ăn điểm tâm, cô chỉ có thể nhẫn nại.
Đợi được một loạt trình tự xét nghiệm rút máu đều làm xong, hai người mới rời khỏi bệnh viện.
"Giấy xét nghiệm ngày mai là có thể lấy, những thứ khác hết thảy đều bình thường." Tần Tử Văn thật vui vẻ đem tờ giấy bỏ vào trong túi, nhìn thoáng qua Bạch Lộ, "sắc mặt của cậu tái nhợt, sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Không có việc gì." Cô tất cả cũng đều bình thường, nhưng còn có một tờ giấy xét nghiệm và Tần Tử Văn như nhau, cũng muốn phải cách ngày mới lấy được, "mình chỉ là đói bụng, chúng ta nhanh đi ăn cái gì đi."
Tần Tử Văn cũng không nghĩ nhiều, hai người lại ở phụ cận bệnh viện ăn bữa sáng, lúc này mới đén công ty.
Bình luận facebook