Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 496: Có chút tâm tư
Ninh Úc bất động, hắn sững sờ nhìn Ninh Tương Y, gần đây nàng càng ngày càng chủ động, nhưng thân mật như vậy, vẫn khiến hắn không biết làm sao, hắn đè xuống vui sướng và ngọt ngào, muốn mình thể hiện bình tĩnh một chút, nhưng một nửa miếng bánh đậu đỏ ngậm trong miệng, cuối cùng chưa nhai đã nuốt xuống, thấy Ninh Tương Y thầm bật cười.
Ninh Úc thẹn quá hoá giận... Hắn học theo dáng vẻ của Ninh Tương Y, cũng cầm một miếng điểm tâm đưa cho nàng, để nàng cắn một miếng, hắn cũng muốn phải cướp lại một miếng trên miệng nàng mà ăn!
Những miếng điểm tâm nhỏ này thiết kế đều rất tinh xảo, một miếng phải ăn hai lần, bình thường Ninh Tương Y ăn hai ba lần mới hết một cái, nhưng Ninh Úc đưa điểm tâm tới gần miệng nàng, nàng há một miệng lớn ăn hết!
Cặp mắt đắc ý nhìn hắn, ý là khiêu khích hắn làm sao cướp lấy đây!
Hai má nàng nâng lên, giống như sóc con tham ăn, hết lần này tới lần khác màu da óng ánh kia, so với miếng bánh ngọt nàng ăn còn non mịn hơn.
Ninh Úc bị mê hoặc cúi đầu, cắn môi của nàng, mập mờ lại đứt quãng nói cho nàng.
“Nàng đã không cho ta điểm tâm, ta không thể làm gì khác ngoài ăn nàng, Hoàng tỷ…”
Ninh Tương Y bị hắn doạ, miệng vẫn đang phồng lên, không nói được lời nào, còn có chút uất ức nhìn hắn!
Thật là khiến hắn,lúc nào cũng đều muốn ăn hết!
Trong lòng Ninh Úc ngứa ngáy khó nhịn, ngay cả Ninh Tương Y cũng cảm giác được hắn đang cố kìm nén, nhưng nàng ỷ vào vết thương chưa lành, tùy ý làm bậy, thật sự là muốn giết người… Ninh Úc cảm thấy, những văn hàm nhìn không nổi nữa, hiện tại hắn chỉ muốn ôm nàng mà ăn!
Bạch Khải Du lúc trở lại phòng bếp, còn có chút tỉnh táo, hắn không ngờ, hắn đi vào sẽ thấy cảnh tượng như thế, cho dù Thượng Minh Hi sớm nhắc hắn chuẩn bị tư tưởng, thế nhưng lúc thật sự nhìn thấy, hắn không khỏi xiết chặt tay, cho nên sơ ý làm đổ nhào bát.
Nàng làm sao có thể như thế này! Nàng cuối cùng có biết Tề Vương là người thân của nàng. Nàng thực sự là... Không biết liêm sỉ, không biết phân biệt!
Bach Khải Du nhìn chằm chằm nồi thuốc đang sôi trào trước mắt, tay cầm nắm thành nắm đấm!
Cảnh vừa nãy thực tế quá chướng mắt! Sao nàng có thể trước mặt mọi người làm loại chuyện đó?! Xấu hổ! Chẳng lẽ nàng không biết cái gì gọi là xấu hổ sao?!
Bạch Khải Du đột nhiên nghĩ đến ánh mắt Ninh Úc lạnh lùng nhìn hắn, hắn thừa nhận, Ninh Úc… Có quyền thế, dáng vẻ cũng được, vậy thì sao, hắn là người thân của nàng, cho dù tốt thì thế nào…
Hắn không khỏi sờ sờ mặt mình, trên mặt một vết sẹo nhìn thấy cũng giật mình, Ninh Tương Y từng hỏi hắn muốn xoá sẹo hay không, lúc đó nàng muốn tìm Tư Vô Nhan xin một chút thuốc tốt, nhưng lúc đó hắn từ chối, bởi vì không muốn nàng vì chút chuyện này mà đi tìm Tư Vô Nhan, tên Tư Vô Nhan kia cũng không phải người tốt, hắn luôn luôn dùng ánh mắt có ý xâm lược nhìn nàng, rõ ràng không có ý tốt!
Nhưng bây giờ, hắn sờ lên vết sẹo này, nhớ tới lúc trước nàng ép hắn cạo râu ria đi, lúc nhìn thấy chân dung hắn, trong mắt nàng lóe lên kinh ngạc, hắn đột nhiên cảm thấy, nếu không có vết sẹo này, nàng có thể nhìn mình nhiều hơn hay không? Mà không phải như hiện tại, nàng coi hắn là một người bạn bình thường, một người có cũng như không.
Nếu như người ở trước mặt mọi người, ôm nàng, hôn nàng là mình, hắn sẽ còn cảm thấy chướng mắt sao? Sẽ còn cảm thấy xấu hổ, khó mà chấp nhận sao?
Bạch Khải Du giật mình! Cảm thấy mình đúng là kẻ điên! Hắn từ nhỏ lễ nghi cổ hủ, người khác đều nói hắn cứng nhắc! Sao hắn lại nghĩ đến chuyện xấu hổ như vậy! sao hắn lại muốn... Hôn nữ nhân kia... Hắn ghét nhất nữ nhân!
Thế nhưng trong đầu lại không tự chủ được tưởng tượng đến cảnh tượng kia, hắn ôm Ninh Tương Y, còn Ninh Tương Y mở to một đôi mắt óng ánh nước thơ thẩn trong ngực hắn, hắn bỗng thấy miệng lưỡi khô khốc, toàn thân tê dại, cả người chìm trong tưởng tượng, đột nhiên có chút khó kềm chế...
Nếu hắn. … có thể thay thế Ninh Úc thì tốt!
Ý nghĩ này khiến hắn cảm thấy xấu hổ, hắn như vậy, với Tư Vô Nhan lưu manh kia có gì khác biệt?! Thế nhưng hắn lại chờ đợi như vậy. …khát vọng gấp gáp trong lòng gần như muốn tràn ra ngoài.
Ninh Tương Y nói muốn hắn làm nam sủng của nàng, hắn... Hắn nguyện ý.
Lúc này hắn hoàn toàn quên, chuyện này chẳng qua chỉ vì Ninh Tương Y muốn cứu phụ thân hắn, mà diễn xuất để ngụy trang.
Hắn là một người tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa như thế, bây giờ lại đang nghiêm túc suy nghĩ, có thể trở thành trai lăng lơ của nàng.
Công chúa có nam sủng, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Lúc này, một giọng nữ đột đột chen vào, “Công tử, thuốc người sắc sắp…”
Bạch Khải Du giật mình, phát hiện có một nữ nhân đứng bên cạnh mình, hắn nhíu mày, lùi lại hai bước, cái này hoàn toàn là thân thể hắn vô thức cử động, hắn vẫn chán ghét nữ nhân, chỉ là hắn không phát hiện mà thôi.
Lê Tú cũng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở, lại nhìn nồi thuốc kia, thật đúng là đang bay lên một mùi khét, hắn liền vội vàng đem nồi thuốc bưng xuống, lạnh lùng nói, “đa tạ cô nương nhắc nhở!”
Lê Tú hiếu kì dò xét hắn.
Nàng nhận ra người này, hắn là người bên cạnh công chúa, chăm sóc con khỉ nhỏ của công chúa, đôi khi cũng đi chăm sóc bệ hạ theo lệnh công chúa.
Cho nên nàng cố ý nói, “ không ngờ người Vương gia yêu lại là công chúa… Mặc dù thân phận có chướng ngại, nhưng nhìn qua bọn họ, đúng là rất xứng đôi...”
Câu nói này thật giống như đâm vào lòng Bạch Khải Du rất khó chịu, hắn rót thuốc cũng tràn ra ngoài, khiến hắn càng thêm bực bội nhíu mày.
Lê Tú hình như không để ý hắn khó chịu, thở dài một tiếng, “Nghe nói họ hàng gần không thể có hài tử đâu.. Người tốt như Vương gia vậy, mà lại phải tuyệt hậu sao?”
Bạch Khải Du cũng không phải người ngu, cái người này là có chút tâm tư với Ninh Úc, đến kích động hắn, hắn sẽ không mắc lừa!
Cho nên không hề giả trân nói.
“Cô nương thật có lòng với Tề Vương, người đi tìm Tề Vương nói thẳng đi đi, có lẽ hắn sẽ vì muốn có người chăm sóc hương hoả, mà nạp người làm thiếp cũng nên!”
Nói xong, hắn lạnh lùng cười rời đi.
Lê Tú ở lại tại chỗ giận dữ dậm chân!
Nàng liền nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao những nam nhân kia đều che chở Ninh Tương Y như vậy? Dưới cái nhìn của nàng, một nữ nhân đến đệ đệ mình cũng không buông tha có thể có gì tốt? Chẳng qua là tốt số, không chỉ sinh vào chỗ tốt, còn có dung mạo, khiến những nam nhân kia vây quanh nàng!
Đáng thương cho nàng, đối với Tề Vương vừa gặp đã yêu, hắn lại chưa từng nhìn nàng một cái...
Người với người tại sao lại chênh lệch lớn như vậy? Lê Tú nâng mặt mình lên, yếu ớt thở dài.
Ninh Tương Y bên kia, hai người tình ý nồng nàn, điểm tâm đã ăn no! Ninh Tương Y uống một hớp nước, đột nhiên khuôn mặt sững lại.
“Nàng làm sao vậy?” Ninh Úc thấy mặt mày nàng không tốt, liền vội vàng hỏi.
“Chướng bụng... Ăn no quá.”
Lông mày Ninh Úc đang nhíu chặt liền buông ra, vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng vẫn vô thức đưa tay qua, xoa bụng cho nàng..
Nàng không khỏi híp mắt lại, thoải mái hừ hừ, thật giống như một con mèo ưỡng bụng ra cho chủ nhân cưng nựng, toàn thân trên dưới đều là uể oải.
Thì ra khi dáng vẻ “Yêu đương” của Hoàng tỷ là thế này? Đáng yêu quá làm sao bây giờ… Thật muốn ôm về nhà nuông chiều.
- ---------------------------
Ninh Úc thẹn quá hoá giận... Hắn học theo dáng vẻ của Ninh Tương Y, cũng cầm một miếng điểm tâm đưa cho nàng, để nàng cắn một miếng, hắn cũng muốn phải cướp lại một miếng trên miệng nàng mà ăn!
Những miếng điểm tâm nhỏ này thiết kế đều rất tinh xảo, một miếng phải ăn hai lần, bình thường Ninh Tương Y ăn hai ba lần mới hết một cái, nhưng Ninh Úc đưa điểm tâm tới gần miệng nàng, nàng há một miệng lớn ăn hết!
Cặp mắt đắc ý nhìn hắn, ý là khiêu khích hắn làm sao cướp lấy đây!
Hai má nàng nâng lên, giống như sóc con tham ăn, hết lần này tới lần khác màu da óng ánh kia, so với miếng bánh ngọt nàng ăn còn non mịn hơn.
Ninh Úc bị mê hoặc cúi đầu, cắn môi của nàng, mập mờ lại đứt quãng nói cho nàng.
“Nàng đã không cho ta điểm tâm, ta không thể làm gì khác ngoài ăn nàng, Hoàng tỷ…”
Ninh Tương Y bị hắn doạ, miệng vẫn đang phồng lên, không nói được lời nào, còn có chút uất ức nhìn hắn!
Thật là khiến hắn,lúc nào cũng đều muốn ăn hết!
Trong lòng Ninh Úc ngứa ngáy khó nhịn, ngay cả Ninh Tương Y cũng cảm giác được hắn đang cố kìm nén, nhưng nàng ỷ vào vết thương chưa lành, tùy ý làm bậy, thật sự là muốn giết người… Ninh Úc cảm thấy, những văn hàm nhìn không nổi nữa, hiện tại hắn chỉ muốn ôm nàng mà ăn!
Bạch Khải Du lúc trở lại phòng bếp, còn có chút tỉnh táo, hắn không ngờ, hắn đi vào sẽ thấy cảnh tượng như thế, cho dù Thượng Minh Hi sớm nhắc hắn chuẩn bị tư tưởng, thế nhưng lúc thật sự nhìn thấy, hắn không khỏi xiết chặt tay, cho nên sơ ý làm đổ nhào bát.
Nàng làm sao có thể như thế này! Nàng cuối cùng có biết Tề Vương là người thân của nàng. Nàng thực sự là... Không biết liêm sỉ, không biết phân biệt!
Bach Khải Du nhìn chằm chằm nồi thuốc đang sôi trào trước mắt, tay cầm nắm thành nắm đấm!
Cảnh vừa nãy thực tế quá chướng mắt! Sao nàng có thể trước mặt mọi người làm loại chuyện đó?! Xấu hổ! Chẳng lẽ nàng không biết cái gì gọi là xấu hổ sao?!
Bạch Khải Du đột nhiên nghĩ đến ánh mắt Ninh Úc lạnh lùng nhìn hắn, hắn thừa nhận, Ninh Úc… Có quyền thế, dáng vẻ cũng được, vậy thì sao, hắn là người thân của nàng, cho dù tốt thì thế nào…
Hắn không khỏi sờ sờ mặt mình, trên mặt một vết sẹo nhìn thấy cũng giật mình, Ninh Tương Y từng hỏi hắn muốn xoá sẹo hay không, lúc đó nàng muốn tìm Tư Vô Nhan xin một chút thuốc tốt, nhưng lúc đó hắn từ chối, bởi vì không muốn nàng vì chút chuyện này mà đi tìm Tư Vô Nhan, tên Tư Vô Nhan kia cũng không phải người tốt, hắn luôn luôn dùng ánh mắt có ý xâm lược nhìn nàng, rõ ràng không có ý tốt!
Nhưng bây giờ, hắn sờ lên vết sẹo này, nhớ tới lúc trước nàng ép hắn cạo râu ria đi, lúc nhìn thấy chân dung hắn, trong mắt nàng lóe lên kinh ngạc, hắn đột nhiên cảm thấy, nếu không có vết sẹo này, nàng có thể nhìn mình nhiều hơn hay không? Mà không phải như hiện tại, nàng coi hắn là một người bạn bình thường, một người có cũng như không.
Nếu như người ở trước mặt mọi người, ôm nàng, hôn nàng là mình, hắn sẽ còn cảm thấy chướng mắt sao? Sẽ còn cảm thấy xấu hổ, khó mà chấp nhận sao?
Bạch Khải Du giật mình! Cảm thấy mình đúng là kẻ điên! Hắn từ nhỏ lễ nghi cổ hủ, người khác đều nói hắn cứng nhắc! Sao hắn lại nghĩ đến chuyện xấu hổ như vậy! sao hắn lại muốn... Hôn nữ nhân kia... Hắn ghét nhất nữ nhân!
Thế nhưng trong đầu lại không tự chủ được tưởng tượng đến cảnh tượng kia, hắn ôm Ninh Tương Y, còn Ninh Tương Y mở to một đôi mắt óng ánh nước thơ thẩn trong ngực hắn, hắn bỗng thấy miệng lưỡi khô khốc, toàn thân tê dại, cả người chìm trong tưởng tượng, đột nhiên có chút khó kềm chế...
Nếu hắn. … có thể thay thế Ninh Úc thì tốt!
Ý nghĩ này khiến hắn cảm thấy xấu hổ, hắn như vậy, với Tư Vô Nhan lưu manh kia có gì khác biệt?! Thế nhưng hắn lại chờ đợi như vậy. …khát vọng gấp gáp trong lòng gần như muốn tràn ra ngoài.
Ninh Tương Y nói muốn hắn làm nam sủng của nàng, hắn... Hắn nguyện ý.
Lúc này hắn hoàn toàn quên, chuyện này chẳng qua chỉ vì Ninh Tương Y muốn cứu phụ thân hắn, mà diễn xuất để ngụy trang.
Hắn là một người tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa như thế, bây giờ lại đang nghiêm túc suy nghĩ, có thể trở thành trai lăng lơ của nàng.
Công chúa có nam sủng, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Lúc này, một giọng nữ đột đột chen vào, “Công tử, thuốc người sắc sắp…”
Bạch Khải Du giật mình, phát hiện có một nữ nhân đứng bên cạnh mình, hắn nhíu mày, lùi lại hai bước, cái này hoàn toàn là thân thể hắn vô thức cử động, hắn vẫn chán ghét nữ nhân, chỉ là hắn không phát hiện mà thôi.
Lê Tú cũng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở, lại nhìn nồi thuốc kia, thật đúng là đang bay lên một mùi khét, hắn liền vội vàng đem nồi thuốc bưng xuống, lạnh lùng nói, “đa tạ cô nương nhắc nhở!”
Lê Tú hiếu kì dò xét hắn.
Nàng nhận ra người này, hắn là người bên cạnh công chúa, chăm sóc con khỉ nhỏ của công chúa, đôi khi cũng đi chăm sóc bệ hạ theo lệnh công chúa.
Cho nên nàng cố ý nói, “ không ngờ người Vương gia yêu lại là công chúa… Mặc dù thân phận có chướng ngại, nhưng nhìn qua bọn họ, đúng là rất xứng đôi...”
Câu nói này thật giống như đâm vào lòng Bạch Khải Du rất khó chịu, hắn rót thuốc cũng tràn ra ngoài, khiến hắn càng thêm bực bội nhíu mày.
Lê Tú hình như không để ý hắn khó chịu, thở dài một tiếng, “Nghe nói họ hàng gần không thể có hài tử đâu.. Người tốt như Vương gia vậy, mà lại phải tuyệt hậu sao?”
Bạch Khải Du cũng không phải người ngu, cái người này là có chút tâm tư với Ninh Úc, đến kích động hắn, hắn sẽ không mắc lừa!
Cho nên không hề giả trân nói.
“Cô nương thật có lòng với Tề Vương, người đi tìm Tề Vương nói thẳng đi đi, có lẽ hắn sẽ vì muốn có người chăm sóc hương hoả, mà nạp người làm thiếp cũng nên!”
Nói xong, hắn lạnh lùng cười rời đi.
Lê Tú ở lại tại chỗ giận dữ dậm chân!
Nàng liền nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao những nam nhân kia đều che chở Ninh Tương Y như vậy? Dưới cái nhìn của nàng, một nữ nhân đến đệ đệ mình cũng không buông tha có thể có gì tốt? Chẳng qua là tốt số, không chỉ sinh vào chỗ tốt, còn có dung mạo, khiến những nam nhân kia vây quanh nàng!
Đáng thương cho nàng, đối với Tề Vương vừa gặp đã yêu, hắn lại chưa từng nhìn nàng một cái...
Người với người tại sao lại chênh lệch lớn như vậy? Lê Tú nâng mặt mình lên, yếu ớt thở dài.
Ninh Tương Y bên kia, hai người tình ý nồng nàn, điểm tâm đã ăn no! Ninh Tương Y uống một hớp nước, đột nhiên khuôn mặt sững lại.
“Nàng làm sao vậy?” Ninh Úc thấy mặt mày nàng không tốt, liền vội vàng hỏi.
“Chướng bụng... Ăn no quá.”
Lông mày Ninh Úc đang nhíu chặt liền buông ra, vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng vẫn vô thức đưa tay qua, xoa bụng cho nàng..
Nàng không khỏi híp mắt lại, thoải mái hừ hừ, thật giống như một con mèo ưỡng bụng ra cho chủ nhân cưng nựng, toàn thân trên dưới đều là uể oải.
Thì ra khi dáng vẻ “Yêu đương” của Hoàng tỷ là thế này? Đáng yêu quá làm sao bây giờ… Thật muốn ôm về nhà nuông chiều.
- ---------------------------
Bình luận facebook