Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 498: Rời khỏi Ngọc Kỳ
Dần dần, ngay cả người dân Tuyết Thành cũng ghét bỏ oán trách Ninh Tương Y, trước cổng phủ Thái Thú ngày ngày đều có không ít người đến gây sự, muốn Thái Thú trục xuất Ninh Tương Y!
Hiện tại Tư Vô Nhan và Thượng Minh Hi đều không ở đây, bọn họ đang phải bận rộn chuẩn bị chiến đấu, làm sao có thể ở lại mãi Tuyết Thành?
Còn Thái Thú cũng rất khó xử, trong phủ còn một vị Sát Thần đang ở! Hắn nào dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ hi vọng những người dân gây chuyện kiềm chế một chút, đừng có chọc giận vị Sát Thần kia, hắn mà buồn bực, cho nổ tung cả phủ Thái Thú thì hỏng!
Nhưng bọn họ không sợ cái gì, ngày càng không kiêng nể, bây giờ binh lực Tuyết Thành cũng đã bị điều đi, những người dân vô tri kia coi phủ Thái Thú như không người, bọn họ không hề biết sức chiến đấu của đám thuộc hạ Ninh Úc, cả gan gây sự!
Mà lần này bọn họ gây sự không giống trước đó nhốn nháo động tay động chân, lúc này bọn họ bao vây phủ Thái Thú, tuyên bố, nếu Thái Thú không giao Ninh Tương Y ra, bọn họ sẽ đốt phủ Thái Thú!
Bây giờ tình thế trong nước hiểm trở, những tiểu nhân vật kia ngày bình thường không dám gì, hiện tại giống như bị tình thế không khí này kích thích thần kinh, cả đám náo loạn lên.
“Giao Công chúa Đại Lục ra!”
“Người Đại Dục cút ra khỏi Ngọc Kỳ!”
“Ngọc Kỳ không phải nước phụ thuộc, Đại Dục đừng mơ đạt được âm mưu!”
“Công chúa Đại Lục xui khiến khai chiến, tội ác tày trời! Ra đây nhận lấy cái chết đi!”
Mọi người la hét ngày càng lớn, cũng may Ninh Tương Y không nghe thấy, không thì hỏng!
Thái Thú không thể không chạy ra giải thích tình huống, “Chuyện này không liên quan đến công chúa, nội chiến bộc phát là chuyện sớm hay muộn, không được đổ tội lên đầu công chúa.”
Có người cười nhạo, “Đây chính là âm mưu của Đại Dục, nàng mê hoặc bệ hạ, chính là muốn sau này thu phục Ngọc Kỳ, biến Ngọc Kỳ thành nước phụ thuộc Đại Dục!”
Thái Thú thấy người này nói chuyện hàm hồ, vội vàng sai người bắt lại!
Hắn hô to nói, “ ta không phục! Đây chính là âm mưu của Đại Dục! Công chúa Đại Dục một ngày chưa rời đi, dân chúng Ngọc Kỳ một ngày không thể bình yên!”
Thái Thú phiền lòng khoát tay, “Mang đi mang đi!”
Nhưng mang đi một người cũng không làm nên chuyện gì, càng ngày càng nhiều người xông tới, trong đó có cả phụ nữ trẻ em.
“Đại nhân! Ba người con trai của lão già ta đều bị bệ hạ điều đi! Ngọc Kỳ đang thật tốt, sao đột nhiên phải đánh trận! Đều là do yêu nữ Đại Dục đến hại! Vì sao ngươi muốn nối giáo cho giặc?
Có lão phu nhân lôi kéo Thái Thú tức giận nói.
“Đại nhân! Ngọc Kỳ chúng ta và Đại Dục không có giao tình, bây giờ đã đánh trận, cái Công chúa Đại Dục càng không nên ở Ngọc Kỳ! nàng nên rời khỏi đây!”
“Không! Dạng yêu nữ này nên bị thiêu chết! Ngọc Kỳ chúng ta còn phải sợ Đại Dục bọn họ hay sao?!”
Đủ loại âm thanh chồng chất, Thái Thú có chút buồn bực, hắn cũng biết Ninh Tương Y ở lại nơi này không ổn, nhưng hắn dám nói sao?
Dứt khoát mặc kệ bọn họ náo loạn! Từ đầu hắn cho là bọn họ náo xong rồi sẽ thôi, dù sao ở trong sân cũng nghe không được, nhưng không ngờ, bọn họ thật sự phóng hỏa đốt phủ Thái Thú!
Ánh lửa khắp nơi kia, Ninh Tương Y ở bên trong phủ cũng biết.
Ninh Úc là người đầu tiên biết có người phóng hỏa, nhưng hắn không ngăn lại, bởi vì hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại Ngọc Kỳ, phụ hoàng đã gửi đến ba lần chỉ thị muốn hắn trở về, nhưng hắn nhất định phải mang Hoàng tỷ đi cùng.
“Bên ngoài là người dân Ngọc Kỳ làm loạn sao?” Ninh Tương Y có chút lo lắng.
“Không sao.” Ninh Úc mặt lộ vẻ chế giễu, “Đơn giản vì có người xui khiến thôi, nếu như Hoàng tỷ thấy không vui, ta sai người đi giết hết bọn họ.”
Hắn cũng không rảnh đi phân biệt người nào là người bị xúi giục, giết hết là được!
Ninh Tương Y tất nhiên không chịu, nàng yếu ớt thở dài, “Xem ra Ngọc Kỳ này không thể ở thêm được nữa, ban đầu ta còn muốn chờ bọn họ đánh thắng rồi đi.”
Ninh Úc rủ mắt xuống, “Rất nhiều gia tộc bất mãn với Thái hậu, cho nên không tham gia trận chiến này, cộng thêm Tư Vô Nhan đã ký kết hiệp ước, lần này chiếm được không ít lòng người, trận chiến này của hắn, tỷ số thắng có bảy phần.”
“Vẫn rất thấp…”
Ninh Tương Y thầm than, chẳng qua suy nghĩ, trở về cũng tốt, trong nước còn có một chuyện lớn chờ nàng đi xử lý, phụ hoàng tức giận, nguyên nhân chắc chắn là bởi vì nàng giao thuốc nổ cho Ninh Úc, nàng còn không biết phải giải quyết thế nào mới tốt.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, yếu ớt nói.
“Được rồi, đi thôi.”
Dù sao nàng cũng đã làm những gì nên làm rồi, còn lại, đành nghe theo ý trời.
Thái Thú biết Ninh Tương Y muốn đi, hắn còn có chút khó xử, sợ đã đắc tội nàng chỗ nào.
Ninh Tương Y nói, là Hoàng đế Đại Dục ra lệnh điều nàng trở về, chuyện khác không liên quan.
Thái Thú một bên vẫn cảm thấy may mắn khi Ninh Tương Y muốn đi, một bên lại sợ đắc tội với Ninh Úc, cuối cùng nói vài câu giữ lại, nhưng cũng đưa Ninh Tương Y ra ngoài.
Lửa còn chưa dập, tiếng người vẫn ồn ào như cũ.
“Người Đại Dục cút ra khỏi Ngọc Kỳ!”
“Người Đại Dục nham hiểm ác độc! Yêu nữ cút ra Ngọc Kỳ!”
Nhưng trong giây tiếp theo, bọn họ bị một thanh kiếm cắm xuống đất, Ninh Úc phủi phủi tay áo bế Ninh Tương Y, đột nhiên xuất hiện.
Trong ngọn lửa, toàn thân hắn mặc áo đen như Diêm Vương Địa Ngục!
“Muốn chết, các ngươi không ngại thì cứ tiếp tục!”
Hoàng tỷ không muốn hắn giết người, đương, nhưng hắn có cách để những người này sống không bằng chết.
Ninh Tương Y nằm trong ngực hắn, giật giật vạt áo của hắn, “Không cần so đo với bọn họ, đi thôi.”
Ninh Úc lúc này mới nhịn tức giận rời đi, nhưng khi Hoàng tỷ có mặt thì không được, còn khi Hoàng tỷ không có ở đây thì không có chuyện này đâu?
Khóe miệng của hắn nhếch lên, nghiêm túc tự hỏi hắn có nên giữ lại một nhóm người, cho những người không biết tốt xấu Tuyết Thành này được dạy dỗ một lần khó quên?
Có lẽ sát khí Ninh Úc cũng đủ thắng, rõ ràng hắn chưa ra tay, bọn họ lại sợ hãi không thôi, thật sự không dám lỗ mãng, một đống người yên tĩnh giống như chim cút, cảm giác giận mà không dám nói gì. Nhưng theo sau Ninh Úc từng người áo đen xuất hiện, bọn họ từng người sát khí hừng hực! Giống như kiếm rút ra khỏi vỏ, động tác đều nhịp, tất nhiên đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Bọn họ càng không dám lỗ mãng, dù sao nhìn thấy bọn họ sắp rời khỏi, cũng đã đạt được mục đích, còn nhốn nháo chẳng phải là muốn chết à?
Ninh Úc vốn muốn cùng Ninh Tương Y cưỡi một ngựa, nhưng Ninh Tương Y từ chối, nàng cảm thấy ở bên ngoài vẫn phải khiêm tốn một chút, Ninh Úc cũng không ép nàng.
Một đoàn người bôn ba trong đêm, còn nội chiến ở Ngọc Kỳ, cũng ngay sau khi có bọn họ đi thì bắt đầu!
Ninh Tương Y nhìn về hướng Ngọc Hoa Thành, dường như còn có thể nghe được tiếng hô hào... Nghe nói bọn họ quyết định giao chiến bên ngoài thảo nguyên của Ngọc Hoa Thành, cũng không biết tình hình chiến đấu thế nào rồi?
Nhưng nàng cũng không xen vào, cái chiến tranh này xảy ra, là trong tình cảnh thế lực ngang nhau, một hai ngày cũng đánh không xong. Đã Tư Vô Nhan đã cảm thấy nắm chắc, nàng cũng không cần nhúng tay vào.
Đêm đó, đúng lúc Ninh Tương Y chuẩn bị nghỉ ngơi, một con chim bồ câu đột nhiên đáp xuống, Ninh Tương Y tay mắt lanh lẹ, đoạt lại từ trong tay Ninh Úc, mở ra xem, phía trên chỉ có bốn chữ.
“Thảo nguyên, cứu mạng!”
Nàng nhíu mày lại, đây chẳng lẽ là mật thư của Tư Vô Nhan truyền đến?
Nhưng chiến sự vừa bắt đầu, căn bản chưa phân thắng bại, làm sao lại cần nàng cứu mạng?
Lúc này… Nàng đột nhiên nghĩ đến tên địch nhân ẩn nấp kia, hẳn là chiến sự có biến sao? Nàng có nên quay lại để xem không?
- ---------------------------
Hiện tại Tư Vô Nhan và Thượng Minh Hi đều không ở đây, bọn họ đang phải bận rộn chuẩn bị chiến đấu, làm sao có thể ở lại mãi Tuyết Thành?
Còn Thái Thú cũng rất khó xử, trong phủ còn một vị Sát Thần đang ở! Hắn nào dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ hi vọng những người dân gây chuyện kiềm chế một chút, đừng có chọc giận vị Sát Thần kia, hắn mà buồn bực, cho nổ tung cả phủ Thái Thú thì hỏng!
Nhưng bọn họ không sợ cái gì, ngày càng không kiêng nể, bây giờ binh lực Tuyết Thành cũng đã bị điều đi, những người dân vô tri kia coi phủ Thái Thú như không người, bọn họ không hề biết sức chiến đấu của đám thuộc hạ Ninh Úc, cả gan gây sự!
Mà lần này bọn họ gây sự không giống trước đó nhốn nháo động tay động chân, lúc này bọn họ bao vây phủ Thái Thú, tuyên bố, nếu Thái Thú không giao Ninh Tương Y ra, bọn họ sẽ đốt phủ Thái Thú!
Bây giờ tình thế trong nước hiểm trở, những tiểu nhân vật kia ngày bình thường không dám gì, hiện tại giống như bị tình thế không khí này kích thích thần kinh, cả đám náo loạn lên.
“Giao Công chúa Đại Lục ra!”
“Người Đại Dục cút ra khỏi Ngọc Kỳ!”
“Ngọc Kỳ không phải nước phụ thuộc, Đại Dục đừng mơ đạt được âm mưu!”
“Công chúa Đại Lục xui khiến khai chiến, tội ác tày trời! Ra đây nhận lấy cái chết đi!”
Mọi người la hét ngày càng lớn, cũng may Ninh Tương Y không nghe thấy, không thì hỏng!
Thái Thú không thể không chạy ra giải thích tình huống, “Chuyện này không liên quan đến công chúa, nội chiến bộc phát là chuyện sớm hay muộn, không được đổ tội lên đầu công chúa.”
Có người cười nhạo, “Đây chính là âm mưu của Đại Dục, nàng mê hoặc bệ hạ, chính là muốn sau này thu phục Ngọc Kỳ, biến Ngọc Kỳ thành nước phụ thuộc Đại Dục!”
Thái Thú thấy người này nói chuyện hàm hồ, vội vàng sai người bắt lại!
Hắn hô to nói, “ ta không phục! Đây chính là âm mưu của Đại Dục! Công chúa Đại Dục một ngày chưa rời đi, dân chúng Ngọc Kỳ một ngày không thể bình yên!”
Thái Thú phiền lòng khoát tay, “Mang đi mang đi!”
Nhưng mang đi một người cũng không làm nên chuyện gì, càng ngày càng nhiều người xông tới, trong đó có cả phụ nữ trẻ em.
“Đại nhân! Ba người con trai của lão già ta đều bị bệ hạ điều đi! Ngọc Kỳ đang thật tốt, sao đột nhiên phải đánh trận! Đều là do yêu nữ Đại Dục đến hại! Vì sao ngươi muốn nối giáo cho giặc?
Có lão phu nhân lôi kéo Thái Thú tức giận nói.
“Đại nhân! Ngọc Kỳ chúng ta và Đại Dục không có giao tình, bây giờ đã đánh trận, cái Công chúa Đại Dục càng không nên ở Ngọc Kỳ! nàng nên rời khỏi đây!”
“Không! Dạng yêu nữ này nên bị thiêu chết! Ngọc Kỳ chúng ta còn phải sợ Đại Dục bọn họ hay sao?!”
Đủ loại âm thanh chồng chất, Thái Thú có chút buồn bực, hắn cũng biết Ninh Tương Y ở lại nơi này không ổn, nhưng hắn dám nói sao?
Dứt khoát mặc kệ bọn họ náo loạn! Từ đầu hắn cho là bọn họ náo xong rồi sẽ thôi, dù sao ở trong sân cũng nghe không được, nhưng không ngờ, bọn họ thật sự phóng hỏa đốt phủ Thái Thú!
Ánh lửa khắp nơi kia, Ninh Tương Y ở bên trong phủ cũng biết.
Ninh Úc là người đầu tiên biết có người phóng hỏa, nhưng hắn không ngăn lại, bởi vì hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại Ngọc Kỳ, phụ hoàng đã gửi đến ba lần chỉ thị muốn hắn trở về, nhưng hắn nhất định phải mang Hoàng tỷ đi cùng.
“Bên ngoài là người dân Ngọc Kỳ làm loạn sao?” Ninh Tương Y có chút lo lắng.
“Không sao.” Ninh Úc mặt lộ vẻ chế giễu, “Đơn giản vì có người xui khiến thôi, nếu như Hoàng tỷ thấy không vui, ta sai người đi giết hết bọn họ.”
Hắn cũng không rảnh đi phân biệt người nào là người bị xúi giục, giết hết là được!
Ninh Tương Y tất nhiên không chịu, nàng yếu ớt thở dài, “Xem ra Ngọc Kỳ này không thể ở thêm được nữa, ban đầu ta còn muốn chờ bọn họ đánh thắng rồi đi.”
Ninh Úc rủ mắt xuống, “Rất nhiều gia tộc bất mãn với Thái hậu, cho nên không tham gia trận chiến này, cộng thêm Tư Vô Nhan đã ký kết hiệp ước, lần này chiếm được không ít lòng người, trận chiến này của hắn, tỷ số thắng có bảy phần.”
“Vẫn rất thấp…”
Ninh Tương Y thầm than, chẳng qua suy nghĩ, trở về cũng tốt, trong nước còn có một chuyện lớn chờ nàng đi xử lý, phụ hoàng tức giận, nguyên nhân chắc chắn là bởi vì nàng giao thuốc nổ cho Ninh Úc, nàng còn không biết phải giải quyết thế nào mới tốt.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, yếu ớt nói.
“Được rồi, đi thôi.”
Dù sao nàng cũng đã làm những gì nên làm rồi, còn lại, đành nghe theo ý trời.
Thái Thú biết Ninh Tương Y muốn đi, hắn còn có chút khó xử, sợ đã đắc tội nàng chỗ nào.
Ninh Tương Y nói, là Hoàng đế Đại Dục ra lệnh điều nàng trở về, chuyện khác không liên quan.
Thái Thú một bên vẫn cảm thấy may mắn khi Ninh Tương Y muốn đi, một bên lại sợ đắc tội với Ninh Úc, cuối cùng nói vài câu giữ lại, nhưng cũng đưa Ninh Tương Y ra ngoài.
Lửa còn chưa dập, tiếng người vẫn ồn ào như cũ.
“Người Đại Dục cút ra khỏi Ngọc Kỳ!”
“Người Đại Dục nham hiểm ác độc! Yêu nữ cút ra Ngọc Kỳ!”
Nhưng trong giây tiếp theo, bọn họ bị một thanh kiếm cắm xuống đất, Ninh Úc phủi phủi tay áo bế Ninh Tương Y, đột nhiên xuất hiện.
Trong ngọn lửa, toàn thân hắn mặc áo đen như Diêm Vương Địa Ngục!
“Muốn chết, các ngươi không ngại thì cứ tiếp tục!”
Hoàng tỷ không muốn hắn giết người, đương, nhưng hắn có cách để những người này sống không bằng chết.
Ninh Tương Y nằm trong ngực hắn, giật giật vạt áo của hắn, “Không cần so đo với bọn họ, đi thôi.”
Ninh Úc lúc này mới nhịn tức giận rời đi, nhưng khi Hoàng tỷ có mặt thì không được, còn khi Hoàng tỷ không có ở đây thì không có chuyện này đâu?
Khóe miệng của hắn nhếch lên, nghiêm túc tự hỏi hắn có nên giữ lại một nhóm người, cho những người không biết tốt xấu Tuyết Thành này được dạy dỗ một lần khó quên?
Có lẽ sát khí Ninh Úc cũng đủ thắng, rõ ràng hắn chưa ra tay, bọn họ lại sợ hãi không thôi, thật sự không dám lỗ mãng, một đống người yên tĩnh giống như chim cút, cảm giác giận mà không dám nói gì. Nhưng theo sau Ninh Úc từng người áo đen xuất hiện, bọn họ từng người sát khí hừng hực! Giống như kiếm rút ra khỏi vỏ, động tác đều nhịp, tất nhiên đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Bọn họ càng không dám lỗ mãng, dù sao nhìn thấy bọn họ sắp rời khỏi, cũng đã đạt được mục đích, còn nhốn nháo chẳng phải là muốn chết à?
Ninh Úc vốn muốn cùng Ninh Tương Y cưỡi một ngựa, nhưng Ninh Tương Y từ chối, nàng cảm thấy ở bên ngoài vẫn phải khiêm tốn một chút, Ninh Úc cũng không ép nàng.
Một đoàn người bôn ba trong đêm, còn nội chiến ở Ngọc Kỳ, cũng ngay sau khi có bọn họ đi thì bắt đầu!
Ninh Tương Y nhìn về hướng Ngọc Hoa Thành, dường như còn có thể nghe được tiếng hô hào... Nghe nói bọn họ quyết định giao chiến bên ngoài thảo nguyên của Ngọc Hoa Thành, cũng không biết tình hình chiến đấu thế nào rồi?
Nhưng nàng cũng không xen vào, cái chiến tranh này xảy ra, là trong tình cảnh thế lực ngang nhau, một hai ngày cũng đánh không xong. Đã Tư Vô Nhan đã cảm thấy nắm chắc, nàng cũng không cần nhúng tay vào.
Đêm đó, đúng lúc Ninh Tương Y chuẩn bị nghỉ ngơi, một con chim bồ câu đột nhiên đáp xuống, Ninh Tương Y tay mắt lanh lẹ, đoạt lại từ trong tay Ninh Úc, mở ra xem, phía trên chỉ có bốn chữ.
“Thảo nguyên, cứu mạng!”
Nàng nhíu mày lại, đây chẳng lẽ là mật thư của Tư Vô Nhan truyền đến?
Nhưng chiến sự vừa bắt đầu, căn bản chưa phân thắng bại, làm sao lại cần nàng cứu mạng?
Lúc này… Nàng đột nhiên nghĩ đến tên địch nhân ẩn nấp kia, hẳn là chiến sự có biến sao? Nàng có nên quay lại để xem không?
- ---------------------------
Bình luận facebook