• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (6 Viewers)

  • Chương 134 - Chương 134MỤC TIÊU

Chương 134MỤC TIÊU

Sự thật chứng minh, không phải Triển Phong quá tự tin vào Thẩm Diễn, mà là bản thân Thẩm Diễn hình như có một khí chất không tồi chút nào.



Ngồi trong quán bar đung đưa lắc lư, xung quanh toàn những cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm, ấy vậy mà Thẩm Diễn vẫn giữ nguyên nụ cười thong dong bình tĩnh. Anh chậm rãi lắc nhẹ rượu vang trong ly thủy tinh.



Ánh sáng tù mù phủ xuống ly rượu khúc xạ ra một sắc thái khác. Tề Duyệt học theo động tác của anh, nâng ly rượu lên giả vờ ra dáng rồi ghé vào bên anh thầm thì: “Anh Thẩm, mình cứ ngồi đây thôi ạ? Không cần chủ động tìm người của câu lạc bộ Supersonic kia ạ?”



Thẩm Diễn nghiêng mắt nhìn cô, cười khẽ: “Không cần, đừng vội.”



Mặc dù Tề Duyệt biết rõ hai người đang diễn cho người khác xem, nhưng nụ cười này đã khiến cô không thể nào kháng cự, thoắt cái mất tự nhiên: “Vậy… Vậy chúng ta cứ ngồi đây… đợi thế này ạ?”



Rõ ràng Tề Duyệt đã trang điểm thành người đẹp đầy quyến rũ rồi, mà vẫn không tài nào thoát nổi cái tính xấu hổ dễ ngượng kia. Với lại, Thẩm Diễn thừa hiểu hai người họ là mặt mày lạ hoắc, lại cố ý ăn mặc nổi bật, ở hoàn cảnh thế này nhất định sẽ bị để ý.



Mà càng bị người ta chú ý thì càng phải thể hiện tự nhiên không có sơ hở.



Anh nhấc tay khẽ ôm vai Tề Duyệt, kề vào tai cô cười khẽ rồi nói: “Đừng có cứng đờ như vậy, cái tinh thần quyết tâm lúc xung phong nhận việc đâu rồi? Em không biết uống thì để ly rượu xuống nói chuyện với anh cũng được.”



Anh ép giọng xuống rất thấp, xung quanh rất ồn ào, muốn Tề Duyệt nghe rõ thì hai người phải dính nhau sát sàn sạt. Trong nháy mắt bầu không khí mập mờ tận đỉnh, mặt và tai và… từ đầu đến chân Tề Duyệt cũng nóng hừng hực.



Tề Duyệt nói: “Ồ… À, thế em không lắc ly rượu nữa, nhưng nói gì bây giờ ạ?”



Thẩm Diễn: “Tùy em, nói gì cũng được.”



Tề Duyệt: “… A, tửu lượng anh Thẩm tốt lắm hả?”



Tề Duyệt nói xong thì bắt đầu hối hận, bầu không khí tốt nhường này, thời cơ chuẩn thế này, tại sao mình lại dở hơi hỏi câu chả đâu vào đâu như vậy chứ.



Kiểu gì cũng phải hỏi xem anh ấy có bạn gái chưa mới đúng!



Thẩm Diễn nghe vậy thì cười khẽ một tiếng, giọng nói dễ nghe trong trẻo đến ngất ngây: “Đúng vậy, anh là người cuồng rượu đấy, rảnh quá không có gì làm cũng đừng đấu rượu với anh.”



Tề Duyệt bị tiếng cười kia làm cho tâm trí nhộn nhạo, gần như quên béng hai người họ đang diễn cho người ngoài xem, bắt đầu tập trung hỏi kĩ hơn: “Thế, anh với sếp ai uống giỏi hơn ạ?”



Thẩm Diễn cười khẽ, tỏ ra thần bí: “Chuyện này ấy à, một bí mật không thể nói.”



Bình thường anh lúc nào cũng nghiêm túc, ít khi cười đùa như thế này lắm, Tề Duyệt gần như lưu luyến thời khắc này, nhịn không được rẽ sang chủ đề khác: “Thế anh Thẩm, khi nào anh tính kết hôn ạ?”



Cô như đánh một vòng tròn nho nhỏ, nhưng may thay đáp án của Thẩm Diễn không làm cô thất vọng.



Thậm chí có thể nói là cho cô một câu trả lời đầy niềm vui.



“Anh đến cả bạn gái còn chẳng có thì cưới xin gì.” Thẩm Diễn nâng ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, tùy ý hỏi lại: “Em thì sao?”



Tim Tề Duyệt đập loạn nhịp, lắp ba lắp bắp nói: “Em… em cũng không, giống anh Thẩm ạ.”



Thẩm Diễn nghe thế thì mỉm cười: “Vậy thì tốt.”



Tề Duyệt: “!!!”



Vậy thì tốt, vậy thì tốt tức là sao?

Vietwriter.vn

Lẽ nào, anh ấy cũng có ý đó với mình…



Ui ui ui…



Tề Duyệt cảm thấy trái tim mình sắp rớt ra ngoài đến nơi rồi. Ba từ ngắn gọn của Thẩm Diễn lại có thể ảnh hưởng đến cô mạnh mẽ như thế.



Hơn nữa, hai người đang làm nhiệm vụ, đương lúc điều tra trinh thám, mà phản ứng của mình thật sự thiếu chuyên nghiệp quá mà!



Nhưng cô lại chẳng cách nào lơ đi con sóng đang cuồn cuộn trong tim kia, mặc dù cô biết rất rõ con sóng này xuất phát từ đâu.



Thật ra thì ngay từ khi còn ở thành phố Q, lúc Vương Mẫn hỏi thăm chí hướng của cô, vừa nghe trong đội có Thẩm Diễn thì Tề Duyệt đã hiểu ngay cõi lòng yên ả ngần ấy năm của mình rốt cuộc cũng bốn bề dậy sóng vì một người.



Có điều người này tốt đến thế, xuất sắc đến thế, ưu tú đến thế… Tốt đến mức chỉ cần ở bên cạnh anh thôi đã thấy khó thở, cảm giác từ đầu đến chân như nhuốm bệnh, ba từ không-xứng-đôi phủ đầy.



Cô đã hiểu rõ ngay từ đầu rồi, vốn nên dồn nén tâm tư này lại, chỉ giữ lại sự tin tưởng và ăn ý giữa đồng nghiệp với nhau là đủ, nhưng tình cảm e rằng chính là thứ khó khống chế nhất trần đời.



Giờ phút này Tề Duyệt không thể nào kiềm soát được mình, nói cách khác không còn lòng dạ suy nghĩ những chuyện hư ảo kia, chỉ cần có thể nhìn thấy anh trong tầm mắt, chạm được đến anh, với cô thế là đủ lắm rồi.



Giống như lúc này đây, có thể kiếm cớ nép sát vào người anh, nói chuyện với âm thanh mà chỉ hai người nghe được… Cô đâu chỉ hạnh phúc, đâu chỉ thỏa mãn, quả thật chính là…



Có điều trước tâm tư ấy của cô, Thẩm Diễn hoặc là không biết, hoặc vốn không có ý định đáp lại cô.



Đối với Thẩm Diễn, bất kể là công hay tư thì vấn đề tình cảm cũng sẽ không nằm trong phạm vi anh cân nhắc vào giai đoạn này.



Hơn nữa, đối với người mà anh chỉ có thể coi như em gái thì càng không thể nói những câu khiến người ta hoang mang hiểu lầm.



Quả nhiên anh lập tức giải thích ba từ khiến tim Tề Duyệt đập rộn rã kia: “Em mới tới Cục Cảnh sát tỉnh có hai ngày mà nghe nói đã khiến mười mấy đồng chí cảnh sát hồn xiêu phách lạc rồi. Nếu em bị người ta đoạt đi sớm nhất định họ sẽ buồn chết mất. Anh nói câu đó thay cho bọn họ thôi.”



Tề Duyệt nghe xong, trái tim vốn đang hí hửng nhảy nhót bỗng ỉu xìu lụi tàn, không sức sống.



Cũng không trách cô được, biết rõ là chuyện không có khả năng mà vẫn suy nghĩ viển vông, mơ mộng hàng tá những điều không tồn tại.



Tề Duyệt nhớ đến những suy nghĩ linh tinh vừa mới sinh ra trong đầu, thì mặt đỏ tợn, lí nhí nói: “Anh Thẩm đừng đùa, em… Nào có chuyện đó chứ, em chỉ muốn nghiêm túc học tập các anh, nghiêm túc phá án, nghiêm túc…”



Cô còn chưa dứt lời đã thấy tay mình lành lạnh, là Thẩm Diễn cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng bóp một cái.



Thẩm Diễn đã thấp giọng giải thích, không cho Tề Duyệt nghĩ lung tung thêm: “Không nói những việc này vội, có người đến, hẳn là nhằm vào chúng ta. Lát nữa tùy cơ ứng biến, tự nhiên một chút là được.”



Tề Duyệt hít nhẹ một hơi, khóe mắt liếc ra sau, phát hiện quả thật có bốn, năm người đang đi thành nhóm xuyên qua đám người, ánh mắt rõ ràng nhắm thẳng vào họ.



Sẽ là mục tiêu của bọn chúng tối nay ư?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom