• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 132 - Chương 132HỢP TÁC

Chương 132HỢP TÁC

Sau khi lấy lời khai của Triệu Lập Quân xong, những người còn lại cũng không cung cấp thêm nội dung nào mới mẻ, đều là mấy chi tiết na ná nhau không khác gì khẩu cung lúc trước. Triển Phong để hai cảnh sát hình sự ở lại ghi chép, còn mình và Thẩm Diễn đi trước. Hai người về phòng làm việc phân tích khẩu cung của Triệu Lập Quân và Giả Mộng Lệ.



“Cả hai đều sửa lại lời khai của lần đầu tiên, hơn nữa định hướng khá rõ, đầu mối cũng chỉ về cùng một hướng.” Triển Phong viết tên của Lý Mãnh và Dương Phi Phi lên bảng đen, hơn nữa còn khoanh tròn tên Dương Phi Phi nhấn mạnh: “Nhật ký của Dương Phi Phi rất đáng ngờ, khiến người ta hoàn toàn có lý do suy đoán cô bé chính là cô gái Triệu Lập Quân nhắc đến. Cho tôi điếu thuốc.”



Thẩm Diễn lấy điếu thuốc ném cho Triển Phong, anh cũng rút một điếu cho mình nhưng không vội châm mà vân vê trong lòng bàn tay: “Chứng cứ đã đầy đủ, Đông Hồ, nhật ký, và lời khai của hai người họ, nơi mà Lý Mãnh và Dương Phi Phi đi làm hẳn là một câu lạc bộ nào đó của Đông Hồ. Chúng dùng câu lạc bộ để ngụy trang, trên thực tế có một tổ chức đua xe ngầm, thường chặn ở những chỗ khuất để cướp bóc, thỏa mãn dục vọng và cảm giác kích thích của mình. Hai người họ cũng tham dự mấy vụ cướp trước đó, còn động cơ và nguyên nhân tham dự hẳn đều là vì tiền.”



Hiểu Bắc mân mê cằm: “Thì ra là vậy, hai người từng nằm trong tổ chức, bị tổ chức giết hại bởi một nguyên nhân nào đó. Chậc, quá tàn nhẫn, điều này cũng giải thích được tại sao cách làm của chúng trước sau không thống nhất đúng không?”



Lượng Tử tiếp lời: “Đúng vậy, khi cướp có chỗ e dè là bởi những tên ra tay lúc đó đều là tay non. Về sau những tên giết Lý Mãnh và Dương Phi Phi mới là sát thủ đích thực dày dạn kinh nghiệm, giết người như ngóe.”



Tề Duyệt nghe xong cũng căm phẫn: “Chỉ là trẻ con thôi mà, sao chúng vẫn ra tay được cơ chứ.”



“Hoặc trong mắt chúng, Lý Mãnh và Dương Phi Phi không phải trẻ con, thậm chí cũng không tính là sinh mạng, chẳng qua chỉ là công cụ nào đó mà thôi.” Thẩm Diễn chậm rãi nói: “Lợi dụng xong không còn giá trị gì thì xử quyết công cụ. Có điều theo nhật ký của Dương Phi Phi, hình như cô bé phát hiện chuyện gì đó không thể để người khác biết, xác suất bị diệt khẩu rất cao.”



Triển Phong xoay người, viết lên bảng đen một chữ “C” to đùng: “Người có bí danh C này hẳn là một nhân vật quan trọng của tổ chức. Dương Phi Phi nói hắn ta có thể che chở cho mình, chứng tỏ hắn có cấp bậc không thấp trong tổ chức. Khi tìm ra tổ chức này phải tập trung triển khai kiểm tra tất cả những người có liên quan đến chữ C, một khi phát hiện, tuyệt đối không buông tha.”



C.



Thẩm Diễn nhìn chữ cái có hình dạng nửa vòng tròn trên sổ tay hồi lâu, ngay cả Triển Phong đến sau lưng anh khi nào cũng không hay.



“Cậu có nhìn chăm chú nó thì nó cũng không biến hình đâu cưng.” Triển Phong vòng tay qua vai anh, chống lên bàn, như cười như không hỏi: “Có biết lái xe không?”



Chỗ ngồi của Thẩm Diễn ở chếch cửa ra vào, bình thường người đi qua không để ý, nhưng giờ cửa phòng làm việc của tổ hành động đang mở toang, cửa sổ đằng sau lại có gió lùa vào, rèm cửa sổ bị thổi bay phấp phới.



Nắng thu ấm áp bị rèm cửa tung bay chiết xạ thành đủ mọi góc độ, tia sáng thay đổi liên tục khiến cảnh vật nhuốm phần mơ màng. Mà ánh sáng ấy lả lướt lững lờ trên lưng Triển Phong và Thẩm Diễn, khiến cho Cục Cảnh sát tỉnh vốn khô khan nay trở nên duy mỹ thay.



Một nữ cảnh sát đi lướt qua cửa, cô ấy nghe nói trong tổ hành động có hai anh đẹp trai lắm, lúc đi ngang qua cửa nhịn không được ngó vào trong, vừa lúc bắt gặp khung cảnh như tranh này.



Gió mát thổi đến, hai người anh tuấn, một người nói, một người hình như đang mỉm cười rũ mắt lắng nghe.



Nữ cảnh sát ngoài cửa chẳng hiểu sao bỗng dưng đỏ mặt, vội vàng đọc thầm lý luận chủ nghĩa Marx rồi sải bước đi.



Thẩm Diễn liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Để làm gì? Muốn tìm người lái xe hộ à?”



Triển Phong phong độ xoay người, cánh tay vẫn chống trên bàn anh, cúi xuống lắc đầu: “Không phải, muốn cho cậu thỏa cơn nghiện nằm vùng một lần, có hứng thú không?”

Vietwriter.vn

Thẩm Diễn buồn cười: “Sếp cứ giao nhiệm vụ là được, cần gì phải trưng cầu ý kiến như thế?”



Triển Phong: “Giả vờ hỏi cho có, khí chất bọn Lượng Tử không hợp, anh vừa thò mặt ra là lộ ngay, còn mỗi cậu thôi.”



Cộng sự sở dĩ gọi là cộng sự đương nhiên không thể thiếu đi độ ăn ý, Triển Phong chỉ nói dăm ba câu ngắn gọn là Thẩm Diễn đã hiểu ngay: “Để tôi thử đi tới cái câu lạc bộ Supersonic ở Đông Hồ kia à? Nằm vùng thì không thành vấn đề, nhưng anh đã chuẩn bị lời thoại với kịch bản cho tôi chưa?”



“Mấy chuyện này ấy à, có chuyên gia đàm phán để làm gì, đương nhiên là cho cậu ta giải quyết rồi.” Triển Phong hời hợt nói, đùn đẩy công việc không hề do dự, “Đến lúc đó mình cậu đi được không? Có cần cử thêm người đi cùng không?”



Thẩm Diễn thản nhiên cười, không nói được mà cũng chẳng từ chối, lúc này bỗng Tề Duyệt đi từ cửa vào, mặt đỏ bừng xung phong nhận việc: “Sếp, em tình cờ nghe thấy anh nói với anh Thẩm, chứ không cố ý nghe lén đâu ạ! Với cả, anh xem… em có được không?”



Triển Phong nhướn mày: “Cái gì cơ?”



Tề Duyệt vuốt tóc khó nén được xấu hổ: “Nếu anh Thẩm một mình đến đó, sẽ trông hơi kỳ lạ, thế thì hơi lúng túng lắm. Em đọc trong tài liệu thấy bình thường mấy kiểu nằm vùng dò xét này thường là hai người hợp tác thì hiệu quả hơn. Em… em có thể đóng giả thành bạn gái của anh Thẩm giống hôm hợp tác cùng anh Lượng ạ.”



Bạn gái?



Thẩm Diễn cũng không nghĩ theo hướng này, anh ngước nhìn Tề Duyệt cười nói: “Tiểu Duyệt, trước giờ em đi nằm vùng bao giờ chưa?”



Tề Duyệt không hiểu lắm nhưng vẫn thành thật lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng đi cùng anh Lượng không tính ạ?”



Thẩm Diễn nói: “Đương nhiên không, cái đó cùng lắm gọi là đi dò đường thôi. Trong câu lạc bộ đó có lẽ là cảnh uống rượu ca nhảy vui vẻ bình thường, cũng có thể là chốn hỗn loạn không tài nào chịu nổi, có lẽ tình hình sẽ trong tầm kiểm soát hoặc vượt ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Tóm lại có quá nhiều yếu tố bất định, em chắc chắn muốn đi không?”



Tề Duyệt không chút nghĩ ngợi, kiên định gật đầu: “Muốn ạ!”



Thẩm Diễn hỏi: “Tại sao?”



“Bởi… Bởi em cũng là một thành viên của tổ Bạch Kính mà.” Tề Duyệt cắn môi, thật sự ngượng ngùng nói câu vì Thẩm Diễn đi nên mình cũng muốn đi, rốt cuộc cũng tìm được một lý do tạm coi là tử tế có thể nói ra được, “Em biết năng lực của em kém cỏi nhất, nhưng em cũng muốn ra sức, muốn giúp đỡ mọi người ạ.”



Cô siết tay, mặt đỏ bừng, can đảm dõng dạc nói: “Xin anh đấy ạ, cho em làm chút chuyện đi, em biết giờ mình không đủ khả năng nhưng em thật sự muốn thử xem liệu em có thể giúp mọi người đến mức nào!”



Dĩ nhiên cũng muốn thử cảm giác đứng cạnh anh ấy, rốt cuộc sẽ có… cảm giác thế nào đây.



Song chút tâm tư thiếu nữ cỏn con đó cùng lắm chỉ dập dờn trong đôi mắt hơi rũ xuống, trong khoảnh khắc hàng mi khẽ chớp nó bùng lên rồi lại lặng yên vùi sâu trong đáy lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom