• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 133 - Chương 133ĐI

Chương 133ĐI

Đêm thu đến sớm hơn mọi khi. Nó âm thầm, lặng lẽ phủ xuống thế gian tự bao giờ.



Những tưởng khu vực bên Đông Hồ vắng vẻ, chiều tối sẽ là chốn âm u tĩnh mịch, nhưng đến nơi rồi mới phát hiện nó chẳng dính líu gì với hai từ “yên bình” cả.



Tiếng ngân nga đẫm men say xen lẫn tiếng nhạc xập xình, cửa quán bar nào cũng náo nhiệt, mà mỗi quán đều có lối trang trí riêng, có xa hoa hưởng lạc, cũng có phong cách tươi trẻ mới lạ, hoặc đâu đó có nét trong trẻo lạnh lùng thanh cao nhưng vẫn đầy phong tình.



Những người đang rảo bước qua nơi đây có đủ loại, từ học sinh mười mấy tuổi đến trung niên bốn mươi, năm mươi tuổi. Cả nam lẫn nữ có diện mạo khác nhau, đeo những chiếc mặt nạ khác biệt. Dưới màn đêm tĩnh lặng, họ lang thang giữa tỉnh táo và men say.



Bất kể ban ngày bạn có thân phận gì, thì trong đêm đen bạn có thể vứt lớp ngoài đó đi, hoàn toàn buông thả và dấn mình vào trạng thái khác.



Phấn chấn, kích thích, khó kìm nén.



Dường như có thể ngửi được cả mùi hưng phấn trong không khí, Lượng Tử đứng dựa vào thành cầu, hít một hơi thật sâu nói: “Anh cảm giác như ngửi phải mùi mục ruỗng thối nát.”



Hiểu Bắc cười ha hê bắt bẻ: “Rõ ràng là mùi xa hoa hưởng lạc mà anh Lượng? Anh thử nói xem phố quán bar này mỗi đêm kiếm được bao nhiêu tiền?”



“Dốt, người giàu người ta tiêu tiền như cậu uống nước, cậu có đếm được mình đã uống bao nhiêu giọt không? Không thể nào.” Lượng Tử khịt mũi khinh bỉ, giọng như thể đã trải sự đời lắm: “Người ta tiêu tiền toàn tính bằng xấp thôi, biết chưa?”



Hiểu Bắc nói: “Em thấy ở đây cô nào cô nấy ngon nghẻ thật đấy, xách đại một người ra là thành hotgirl mạng luôn ôi chà.”



Lượng Tử huýt sáo: “Cậu đấy, dừng ngay đi, mấy đồng lương quèn của chúng ta còn chả đủ mời người ta một ly nữa, chỉ nhìn thôi chứ đừng có rục rịch gì đấy.”



Hiểu Bắc oan quá thể: “Em có rục rịch gì đâu, em chỉ nói thế thôi mà.”



“Nói thôi mà đã thấy cậu có ý mon men…”



“Không có thật…”



“Trật tự.” Triển Phong lạnh lùng lia mắt nhìn sang, kính râm đeo trên sống mũi dường như không thể ngăn được sự uy hiếp từ đôi mắt ấy, “Tới đây để buôn chuyện à? Có cần tôi mua cho các cậu hai gói đậu phộng không?”



Lượng Tử thấy sếp sắp điên tiết đến nơi, nên bụm miệng ngay lập tức: “Không ạ không ạ, sếp à bọn em chỉ đang điều tiết bầu không khí thôi. Chứ không anh nói xem, ba thằng đứng ì ở đây, vừa không uống rượu vừa không tán gái, nó kỳ cục thế nào ấy. Cứ bình phẩm từ đầu đến chân ra vẻ ta đây lão làng lắm thì mới giống khách quen chứ.”



Hiểu Bác tiếp lời: “Ùi, sao anh Thẩm với Tiểu Duyệt vẫn chưa ra nhỉ, bảo cho họ vào làm quen hoàn cảnh trước mà, hai cái người này sao chả có động tĩnh gì thế nhỉ.”



“Tiểu Duyệt nhà ta nhìn là biết đóa bách hợp trong nhà kính rồi, chắc thấy cảnh này sợ lắm đây. Ui cha, chả biết anh Thẩm có săn sóc người ta không nữa.” Lượng Tử cứ liến thoắng một mình, lẩm bà lẩm bẩm: “Nhỡ đâu họ gặp người xấu thì sao? Anh Thẩm chưa từng được huấn luyện nghiệp vụ cảnh sát đúng không? Hay là em vào xem thử nhá?”



Triển Phong thầm nghĩ kể cả Thẩm Diễn chưa từng được huấn luyện, nhưng nhìn cái phản ứng và tư thế đánh người kia thì quật ngã một hai người như cậu cũng dễ như chơi.



Nhưng anh ta còn chưa kịp nói câu đó ra thì nghe Hiểu Bắc khẽ hô: “Ra rồi, hình như là họ đấy!”



Triển Phong nhìn men theo ánh sáng đằng trước, ngón tay đang đặt trên sống mũi cứng đờ, gỡ kính xuống. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Thẩm Diễn mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay áo gọn gàng xắn lên tận khuỷu. Lúc anh cúi đầu, ngũ quan càng thêm rõ ràng, không hề bị ánh đèn ngọn xanh ngọn đỏ vấy bẩn, vẫn là một dáng dấp thanh nhã xưa nay.



Mà Tề Duyệt đã thay đồng phục cảnh sát bằng bộ váy ren đen có độ dài vừa phải, vừa có vẻ quyến rũ lại lẫn vài phần ngây thơ. Dù đứng ở khoảng cách này cũng có thể thấy vành tai cô hơi đỏ.



Hai người ra khỏi quán bar, Thẩm Diễn lịch sự để Tề Duyệt khoác tay mình, hai người đứng rất gần, vừa nhìn là biết đây là một đôi yêu nhau thắm thiết. Họ thi thoảng nói với nhau dăm ba câu, Thẩm Diễn như đang nói đùa gì đó, chọc cho Tề Duyệt liên tục cười khanh khách, thân mình cũng hơi đong đưa.



Nếu chỉ nhìn dáng dấp hai người họ thôi, thì quả đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi cực kỳ.



Hơn nữa, khí chất trên người Thẩm Diễn không hề giống nhà giàu mới nổi hay “đại gia chân đất” gì cả. Cho dù một thân hàng hiệu mặc trên người anh cũng không hề có vẻ khoe khoang mà giống như làm nền cho anh hơn.



Có đôi khi khí chất mạnh mẽ quá cũng là một chuyện khiến người ta bó tay.



Họ đi ngang qua trước mặt ba người Triển Phong, không có một động tác liếc mắt nào. Chẳng qua Thẩm Diễn lơ đãng nhấc tay chỉ vào một quán bar nói đôi câu gì đó với Tề Duyệt, hai người lại cười đùa cùng đi tới.



Mà động tác giơ tay kia mang nghĩa “tất cả như thường, tiếp tục quan sát”.



Thằng nhóc này, gặp dịp thì chơi cho đủ đây mà.



Triển Phong đeo lại kính râm, vỗ vai Hiểu Bắc và Lượng Tử nói: “Về trong xe đợi.”



Về trong xe á?



Đám Hiểu Bắc ngớ ra, hỏi lại: “Không tiếp ứng họ ạ?”



Triển Phong cúi đầu châm thuốc, áo gió đen bị gió đêm thổi bay phần phật. Những cô gái đi ngang qua họ đều tò mò nhìn anh ta thêm đôi lần.



Lạnh lùng, già dặn, khí chất thâm sâu. Ít có ai mặc nguyên bộ đồ đen mà đẹp mắt như vậy lắm. Ngay cả ở khu vực đầy trai xinh gái đẹp như nơi đây, anh ta có đeo kính râm che nửa mặt cũng không tài nào ngăn nổi việc mình trở thành tâm điểm trong đám đông.



Ở đây có một Thẩm Diễn gây chú ý đã đủ lắm rồi. Anh ta không cần hấp dẫn thêm nhiều ánh mắt nữa, như vậy chỉ càng làm cục diện thêm phức tạp mà thôi.



Triển Phong híp mắt rít mạnh hơi thuốc. Khói thuốc chỉ dừng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó bị gió nhẹ nhàng xua tan chẳng còn tăm hơi.



Trong đám người đi lại như thoi, bóng lưng của hai người Thẩm Diễn cũng giống khói thuốc, rốt cuộc biến mất không còn tăm hơi.



Triển Phong chẳng lo lắng chút nào. Cậu chàng cũng không yếu ớt đến nỗi cần mình lo lắng bảo vệ.



Huống chi bên cạnh còn có một fan cuồng. Dù cho vào hộp đêm, Thẩm Diễn cũng không cho người ta chiếm lời và để mình bị thiệt thòi nào.



Anh ta ngẫm nghĩ một lát, khóe môi bất giác khẽ cong, dập điếu thuốc rồi nói nhỏ: “Đi thôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom