Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16 - Chương 16THẨM VẤN
Ánh sáng mặt trời dần chuyển nghiêng, điểm chiếu chuyển sang nơi Thẩm Diễn đang đứng, hai tay anh chống ở mép bàn, ánh mắt trầm tĩnh lãnh đạm. Cúc áo phía trên cùng được mở ra, dáng vẻ vẫn nho nhã anh tuấn như xưa, nhưng giọng điệu trong câu nói vừa rồi lại cho thấy sự ngông cuồng hiếm có.
Mọi người có mặt lúc đó đều choáng váng.
Khóe miệng Triển Phong hơi cong lên, chống má, nhìn anh với vẻ mặt cười như không cười.
Thì ra xem người khác chọc giận Thẩm Diễn cũng khá thú vị.
Đại Lý cũng sững người, không ngờ Thẩm Diễn sẽ tranh luận với mình, mọi người đều nhìn chằm chằm, cậu ta lơ đãng trong giây lát, sau đó liền đối đáp: “Cậu nói như thể mọi thứ đều là thật vậy, nhưng chứng cứ đâu? Tại sao hung thủ là nhân viên công ty Hồng Vận, sao cậu khẳng định hắn ta có chỗ ở cố định tại khu chung cư Y Lan? Trước kia không phải cậu vẫn nói có khả năng là hắn ở khu lân cận ư? Còn nữa, tội phạm nổ bom có nhất thiết phải biết về hóa học không? Ở bên ngoài có rất nhiều chỗ bán bom tự chế, có thể mua về, liên quan gì đến hóa học?”
Thẩm Diễn nhìn cậu ta, không để ý đến ngữ điệu chất vấn như tên lửa đó mà bình tĩnh hỏi lại: “Cậu hỏi những điều này, là do cậu không nhìn ra tất cả, hay chỉ là để thử tôi?
Đại Lý chưng hửng, sau đó bối rối, buột miệng nói: “Tôi nói này Thẩm Diễn, cậu có ý gì chứ?”
Thẩm Diễn không để ý đến câu hỏi của cậu ta, mà xoay nhẹ cây bút trong tay, dứt khoát vẽ một đường trên bảng, dừng lại ở bốn chữ công ty Hồng Vận: “Tôi đã tìm thấy những mảnh giấy vụn ở hiện trường vụ án, bộ phận kỹ thuật đã sửa xong và cho ra kết quả, trên đó là số 8 viết cách điệu, hoàn toàn khớp với khẩu cung của bảo vệ Vương Bảo Lâm, chính là con số 8 trong lời khai ‘đúng 8 giờ’ của ông ta, số 8 đó chỉ cần nhìn thấy đều sẽ có ấn tượng, bởi vì hình dạng chữ rất điệu đà, mà trùng hợp là tối qua tôi và tổ trưởng Triển Phong tại khu chung cư Y Lan nhìn thấy lịch treo mà công ty Hồng Vận phát, kiểu chữ số trên đó hoàn toàn giống với chữ số trên mảnh giấy. Nếu như cậu không đồng tình, có thể đi tìm lịch treo tường của công ty Hồng Vận để xem.”
Đại Lý bối rối, cậu ta dời mắt, không nói gì.
“Vương Bảo Lâm còn nhắc đến, khi ông ta mua đồ ăn sáng xong, lúc quay lại thì phát hiện tờ rơi của siêu thị, thời gian đó nhiều nhất chỉ là 5 phút. Gần khu vực Y Lan chỉ có một sạp bán đồ ăn sáng là ở phía phải cổng ra. Cổng lớn của khu này cũng mở bên phải, nếu như đối phương phải từ ngoài vào khu chung cư, thì nhất định Vương Bảo Lâm đã nhìn thấy, nhưng rõ ràng là không có. Thế nên chỉ có thể nói lên một điều, hắn không phải từ bên ngoài vào khu chung cư, bởi vì vốn dĩ hắn đã ở bên trong. Còn về tờ rơi, ngày nào siêu thị cũng phát số lượng lớn tờ rơi ra ngoài, hắn có hàng trăm cách để có nó.”
Thẩm Diễn nói xong, gạch một nét trên năm chữ “khu chung cư Y Lan”, sau đó dùng bút gõ gõ hai chữ “hóa học”, tiếng nói rõ ràng mạch lạc: “Thực ra Đại Lý nói không sai, bom tự chế rất nhiều, nhưng khẩu cung của người may mắn sống sót trong vụ án nhắc đến một việc, khi bọn họ lên xe đã thấy xe rung lắc mạnh hơn mọi ngày, sau đó liền xảy ra vụ nổ. Bộ phận kỹ thuật đã phát hiện Amoni nitrat (NH4NO3) và lưu huỳnh trong đống tro tàn ở hiện trường, thực ra có lẽ phải còn một thứ nữa mới đúng.”
Các cảnh sát có mặt lúc này đều không có chuyên gia nào về lĩnh vực nổ mìn, nhất thời tư duy không theo kịp, Đại Lý vừa định nói Thẩm Diễn cố ý ra vẻ huyền bí, lại nghe thấy Triển Phong trầm giọng nói ra hai từ: “Mùn cưa.”
Hai từ này dường như đã đánh thức vùng ký ức nào đó của mọi người. Tiểu Lưu là người đầu tiên nhớ ra, đột nhiên ồ một tiếng và nói: “Đúng đúng đúng, NH4NO3, mùn cưa và lưu huỳnh kết hợp với nhau, quả thực có thể tạo ra thuốc nổ, nhưng tôi nhớ là loại thuốc nổ này không ổn định lắm, làm không tốt dễ phát nổ…”
Thẩm Diễn cười gật đầu nói: “Đúng, nếu gặp phải chấn động mạnh hoặc nhiệt độ cao sẽ nhanh chóng phát nổ, đây cũng chính là điểm tiện lợi nhất của loại thuốc nổ này - nó không cần con người không chế, chỉ cần đặt nó ở đó, yên lặng chờ đợi là được.
Loại thuốc nổ không ổn định này, bên ngoài hầu như không có chỗ nào bán thành phẩm, chuẩn bị trước nguyên liệu và cất trữ trong nhà mình đương nhiên cũng có nguy hiểm lớn, điều này yêu cầu người chế thuốc nổ phải có kiến thức hóa học rất cao.
Lý luận thì ai cũng nói được, nhưng thực tế thao tác sẽ có bất trắc, có liên quan đến tính mạng của mình, ai dám mạo hiểm chứ?”
Khi anh hỏi, lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người bên dưới, cuối cùng dừng lại trên mặt Đại Lý, thấy bộ mặt rầu rĩ của cậu ta mới thu tầm mắt.
Anh đã giải thích rõ ràng ba điểm chất vấn của Đại Lý, suy luận còn lại thì mọi người suy nghĩ theo lối tư duy này là có thể tự hiểu. Thấy mấy người phía dưới đều nghĩ ngợi đăm chiêu, Thẩm Diễn liền đặt bút trước mặt Triển Phong, có ý bàn giao lại cho anh ta.
“Tôi nói xong rồi.”
Triển Phong cúi đầu ngậm điếu thuốc, còn chưa mở miệng, điện thoại đã reo lên. Anh ta cầm điếu thuốc bước ra ngoài nghe điện thoại, Thẩm Diễn ngồi vào chỗ, vừa mở laptop ra liền cảm nhận được có một cái bóng đến bên cạnh.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là Đại Lý với bộ mặt đơ đơ xấu hổ.
Cậu ta là một người đàn ông to cao 1m85, dáng vẻ do dự thế này hoàn toàn không phù hợp với cậu ta tí nào. Cậu ta cũng thấy khó xử, mở miệng nói: “Thẩm Diễn, cậu… quả thực tài giỏi, tôi phục cậu rồi. Trước kia tôi luôn đi soi mói sơ hở của cậu, xin lỗi nhé, đừng để bụng.”
Thẩm Diễn nhìn cậu ta rồi mỉm cười, như mâu thuẫn bấy lâu đã giải quyết xong. Đôi mắt đen bình tĩnh, nhẹ nhõm nói: “Không sao, đều là hiểu nhầm, tôi cũng có vấn đề, chúng ta nên nói chuyện với nhau sớm hơn, nói ra được là được rồi.”
Đại Lý cũng là người ngay thẳng, từ việc cậu ta có thể chủ động đến nói những lời này với Thẩm Diễn là có thể nhìn ra, cậu ta không có tâm địa xấu xa gì, chỉ hơi chủ quan. Giờ cậu ta thấy Thẩm Diễn giữ thể diện cho cậu ta trước mặt người khác, lại là người rất có năng lực, quan trọng là, người giỏi như vậy là người của tổ bọn họ.
Đột nhiên, Đại Lý tự hào, cười vỗ vai Thẩm Diễn nói: “Về sau có việc gì cứ nói, chúng ta là anh em, đừng khách sáo nhé!”
Nguồn : Vietwriter.vn
Mọi người trong phòng cũng cười theo, những kẽ hở và định kiến trước đó đều được giải quyết, nhưng bầu không khí này chẳng duy trì được bao lâu thì Triển Phong từ ngoài bước vào.
Anh ta không dài dòng, đi ngay vào chủ đề: “Tối qua tổ bên cạnh đi càn quét tụ điểm, vừa hay bắt được ông chủ công ty xe buýt, tên là Lưu Kim Phúc, cũng là người cầm đầu mà Trần Trí Siêu khai.”
Đôi mắt Triển Phong đen nhánh và sắc bén như dao găm: “Tổ bên cạnh đã thẩm vấn hắn ta lúc nửa đêm, chúng ta tiếp nhận thẩm vấn hắn ta tiếp, Thang Vĩ đi chuẩn bị phòng thẩm vấn để thẩm vấn Lưu Kim Phúc.”
Mọi người có mặt lúc đó đều choáng váng.
Khóe miệng Triển Phong hơi cong lên, chống má, nhìn anh với vẻ mặt cười như không cười.
Thì ra xem người khác chọc giận Thẩm Diễn cũng khá thú vị.
Đại Lý cũng sững người, không ngờ Thẩm Diễn sẽ tranh luận với mình, mọi người đều nhìn chằm chằm, cậu ta lơ đãng trong giây lát, sau đó liền đối đáp: “Cậu nói như thể mọi thứ đều là thật vậy, nhưng chứng cứ đâu? Tại sao hung thủ là nhân viên công ty Hồng Vận, sao cậu khẳng định hắn ta có chỗ ở cố định tại khu chung cư Y Lan? Trước kia không phải cậu vẫn nói có khả năng là hắn ở khu lân cận ư? Còn nữa, tội phạm nổ bom có nhất thiết phải biết về hóa học không? Ở bên ngoài có rất nhiều chỗ bán bom tự chế, có thể mua về, liên quan gì đến hóa học?”
Thẩm Diễn nhìn cậu ta, không để ý đến ngữ điệu chất vấn như tên lửa đó mà bình tĩnh hỏi lại: “Cậu hỏi những điều này, là do cậu không nhìn ra tất cả, hay chỉ là để thử tôi?
Đại Lý chưng hửng, sau đó bối rối, buột miệng nói: “Tôi nói này Thẩm Diễn, cậu có ý gì chứ?”
Thẩm Diễn không để ý đến câu hỏi của cậu ta, mà xoay nhẹ cây bút trong tay, dứt khoát vẽ một đường trên bảng, dừng lại ở bốn chữ công ty Hồng Vận: “Tôi đã tìm thấy những mảnh giấy vụn ở hiện trường vụ án, bộ phận kỹ thuật đã sửa xong và cho ra kết quả, trên đó là số 8 viết cách điệu, hoàn toàn khớp với khẩu cung của bảo vệ Vương Bảo Lâm, chính là con số 8 trong lời khai ‘đúng 8 giờ’ của ông ta, số 8 đó chỉ cần nhìn thấy đều sẽ có ấn tượng, bởi vì hình dạng chữ rất điệu đà, mà trùng hợp là tối qua tôi và tổ trưởng Triển Phong tại khu chung cư Y Lan nhìn thấy lịch treo mà công ty Hồng Vận phát, kiểu chữ số trên đó hoàn toàn giống với chữ số trên mảnh giấy. Nếu như cậu không đồng tình, có thể đi tìm lịch treo tường của công ty Hồng Vận để xem.”
Đại Lý bối rối, cậu ta dời mắt, không nói gì.
“Vương Bảo Lâm còn nhắc đến, khi ông ta mua đồ ăn sáng xong, lúc quay lại thì phát hiện tờ rơi của siêu thị, thời gian đó nhiều nhất chỉ là 5 phút. Gần khu vực Y Lan chỉ có một sạp bán đồ ăn sáng là ở phía phải cổng ra. Cổng lớn của khu này cũng mở bên phải, nếu như đối phương phải từ ngoài vào khu chung cư, thì nhất định Vương Bảo Lâm đã nhìn thấy, nhưng rõ ràng là không có. Thế nên chỉ có thể nói lên một điều, hắn không phải từ bên ngoài vào khu chung cư, bởi vì vốn dĩ hắn đã ở bên trong. Còn về tờ rơi, ngày nào siêu thị cũng phát số lượng lớn tờ rơi ra ngoài, hắn có hàng trăm cách để có nó.”
Thẩm Diễn nói xong, gạch một nét trên năm chữ “khu chung cư Y Lan”, sau đó dùng bút gõ gõ hai chữ “hóa học”, tiếng nói rõ ràng mạch lạc: “Thực ra Đại Lý nói không sai, bom tự chế rất nhiều, nhưng khẩu cung của người may mắn sống sót trong vụ án nhắc đến một việc, khi bọn họ lên xe đã thấy xe rung lắc mạnh hơn mọi ngày, sau đó liền xảy ra vụ nổ. Bộ phận kỹ thuật đã phát hiện Amoni nitrat (NH4NO3) và lưu huỳnh trong đống tro tàn ở hiện trường, thực ra có lẽ phải còn một thứ nữa mới đúng.”
Các cảnh sát có mặt lúc này đều không có chuyên gia nào về lĩnh vực nổ mìn, nhất thời tư duy không theo kịp, Đại Lý vừa định nói Thẩm Diễn cố ý ra vẻ huyền bí, lại nghe thấy Triển Phong trầm giọng nói ra hai từ: “Mùn cưa.”
Hai từ này dường như đã đánh thức vùng ký ức nào đó của mọi người. Tiểu Lưu là người đầu tiên nhớ ra, đột nhiên ồ một tiếng và nói: “Đúng đúng đúng, NH4NO3, mùn cưa và lưu huỳnh kết hợp với nhau, quả thực có thể tạo ra thuốc nổ, nhưng tôi nhớ là loại thuốc nổ này không ổn định lắm, làm không tốt dễ phát nổ…”
Thẩm Diễn cười gật đầu nói: “Đúng, nếu gặp phải chấn động mạnh hoặc nhiệt độ cao sẽ nhanh chóng phát nổ, đây cũng chính là điểm tiện lợi nhất của loại thuốc nổ này - nó không cần con người không chế, chỉ cần đặt nó ở đó, yên lặng chờ đợi là được.
Loại thuốc nổ không ổn định này, bên ngoài hầu như không có chỗ nào bán thành phẩm, chuẩn bị trước nguyên liệu và cất trữ trong nhà mình đương nhiên cũng có nguy hiểm lớn, điều này yêu cầu người chế thuốc nổ phải có kiến thức hóa học rất cao.
Lý luận thì ai cũng nói được, nhưng thực tế thao tác sẽ có bất trắc, có liên quan đến tính mạng của mình, ai dám mạo hiểm chứ?”
Khi anh hỏi, lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người bên dưới, cuối cùng dừng lại trên mặt Đại Lý, thấy bộ mặt rầu rĩ của cậu ta mới thu tầm mắt.
Anh đã giải thích rõ ràng ba điểm chất vấn của Đại Lý, suy luận còn lại thì mọi người suy nghĩ theo lối tư duy này là có thể tự hiểu. Thấy mấy người phía dưới đều nghĩ ngợi đăm chiêu, Thẩm Diễn liền đặt bút trước mặt Triển Phong, có ý bàn giao lại cho anh ta.
“Tôi nói xong rồi.”
Triển Phong cúi đầu ngậm điếu thuốc, còn chưa mở miệng, điện thoại đã reo lên. Anh ta cầm điếu thuốc bước ra ngoài nghe điện thoại, Thẩm Diễn ngồi vào chỗ, vừa mở laptop ra liền cảm nhận được có một cái bóng đến bên cạnh.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là Đại Lý với bộ mặt đơ đơ xấu hổ.
Cậu ta là một người đàn ông to cao 1m85, dáng vẻ do dự thế này hoàn toàn không phù hợp với cậu ta tí nào. Cậu ta cũng thấy khó xử, mở miệng nói: “Thẩm Diễn, cậu… quả thực tài giỏi, tôi phục cậu rồi. Trước kia tôi luôn đi soi mói sơ hở của cậu, xin lỗi nhé, đừng để bụng.”
Thẩm Diễn nhìn cậu ta rồi mỉm cười, như mâu thuẫn bấy lâu đã giải quyết xong. Đôi mắt đen bình tĩnh, nhẹ nhõm nói: “Không sao, đều là hiểu nhầm, tôi cũng có vấn đề, chúng ta nên nói chuyện với nhau sớm hơn, nói ra được là được rồi.”
Đại Lý cũng là người ngay thẳng, từ việc cậu ta có thể chủ động đến nói những lời này với Thẩm Diễn là có thể nhìn ra, cậu ta không có tâm địa xấu xa gì, chỉ hơi chủ quan. Giờ cậu ta thấy Thẩm Diễn giữ thể diện cho cậu ta trước mặt người khác, lại là người rất có năng lực, quan trọng là, người giỏi như vậy là người của tổ bọn họ.
Đột nhiên, Đại Lý tự hào, cười vỗ vai Thẩm Diễn nói: “Về sau có việc gì cứ nói, chúng ta là anh em, đừng khách sáo nhé!”
Nguồn : Vietwriter.vn
Mọi người trong phòng cũng cười theo, những kẽ hở và định kiến trước đó đều được giải quyết, nhưng bầu không khí này chẳng duy trì được bao lâu thì Triển Phong từ ngoài bước vào.
Anh ta không dài dòng, đi ngay vào chủ đề: “Tối qua tổ bên cạnh đi càn quét tụ điểm, vừa hay bắt được ông chủ công ty xe buýt, tên là Lưu Kim Phúc, cũng là người cầm đầu mà Trần Trí Siêu khai.”
Đôi mắt Triển Phong đen nhánh và sắc bén như dao găm: “Tổ bên cạnh đã thẩm vấn hắn ta lúc nửa đêm, chúng ta tiếp nhận thẩm vấn hắn ta tiếp, Thang Vĩ đi chuẩn bị phòng thẩm vấn để thẩm vấn Lưu Kim Phúc.”