• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 18 - Chương 18ĐÀI TRUYỀN HÌNH

Bên ngoài tòa cao ốc của đài truyền hình.



Xe cảnh sát vừa dừng, Triển Phong mở cửa xe lao thẳng ra ngoài, mấy người Thẩm Diễn cũng đuổi theo sau.



Bọn họ đi vào đại sảnh của đài truyền hình. Người biết chuyện đứng sốt ruột chờ sẵn ở cửa, vừa thấy họ thì thở phào, nói khẽ: “Các lãnh đạo đang ở phòng họp, xin theo tôi qua đó.”



Bước vào phòng họp, Thẩm Diễn phát hiện đã có mấy người khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi chờ, có lẽ là các lãnh đạo trong đài. Vừa nhìn thấy họ, có một người lập tức đứng dậy nói: “Chào cậu, chào cậu, tôi xin giới thiệu, tôi là Mã Ba – Trưởng đài truyền hình, mấy vị này là…”



Triển Phong nhíu mày, thẳng thừng giơ tay cắt ngang lời Mã Ba, giọng nói trầm xuống: “Trưởng đài Mã, thời gian gấp rút, thư nặc danh ở đâu?”



“Ở đây ở đây.” Mã Ba vội vàng đưa một gói bưu phẩm qua, khẽ chà tay: “Đồng chí cảnh sát, thật sự có bom hả? Hay chỉ là trò đùa dai?”



Triển Phong đeo chiếc găng tay quân dụng hở ngón, áo T-shirt màu đen và quần dài rằn ri, trông không khác lần đầu Thẩm Diễn gặp anh ta là mấy. Lưng anh ta thon dài, bả vai và đường cong sống lưng được phác họa hoàn mỹ bên dưới chiếc T-shirt, lúc này đôi môi đầy đặn mím thành một đường thẳng, thêm đường cong của chiếc cằm cương nghị, càng làm nổi bật khí thế lạnh lùng hơi hà khắc của anh ta. Anh ta chỉ tùy ý lia mắt qua là có thể khiến đối phương hoảng hốt, không dám dông dài thêm điều gì.



Vỏ bọc bưu kiện vẫn chưa được tháo, bên trong còn một bức thư hoàn chỉnh khác, trên đó vẫn là một hàng chữ được ghép từ đủ loại chữ vụn vặt: PHẢI DO CẢNH SÁT MỞ Ở ĐÀI TRUYỀN HÌNH, NẾU KHÔNG, BOM SẼ NỔ SỚM.



Phía sau hàng chữ còn dán một ảnh hoạt hình đen trắng được cắt trên báo xuống, hình người nho nhỏ ngông nghênh lè lưỡi, bên cạnh viết mấy chữ “BOOM” rất lớn, trông rất hài hước.



Nhưng trong tình huống này không một ai cười nổi.



Triển Phong dứt khoát cầm dao dọc giấy rạch theo rìa phong thư, bên trong là một tờ giấy photo A4, trên đó là một dòng chữ in đậm rất to cực kỳ bắt mắt.



“KẺ LƯNG ĐEO TỘI NGHIỆT, SAU BA GIỜ, CHÍNH LÀ THỜI ĐIỂM CÁC NGƯƠI XUỐNG ĐỊA NGỤC. ĐÁM CẢNH SÁT VÔ DỤNG, TỪ BI NHẮC NHỞ CÁC NGƯỜI – QUAN TRỌNG NHẤT LÀ THĂNG BẰNG. NHÂN TIỆN TỐT BỤNG NHẮC LUÔN, NẾU CÁC NGƯỜI DÁM SƠ TÁN NHÂN VIÊN TRƯỚC, HOẶC ĐỂ LỘ TIN TỨC RA NGOÀI, VẬY THÌ TỐI NAY, Ở NƠI MÀ CÁC NGƯỜI KHÔNG BIẾT, NHẤT ĐỊNH SẼ TIẾP TỤC CÓ TIẾNG NỔ MẠNH VANG RỀN.”



Tiểu Lưu đọc xong, sắc mặt mọi người đều khó coi, Đại Lý mắng to: “Má nó, đây là đang quang minh chính đại khiêu khích chúng ta còn gì?”



Mấy người trong đài truyền hình nghe thấy thật sự có bom thì nhất thời tâm trí rối bời, sắc mặt Mã Ba tái mét: “Đồng chí cảnh sát, quả bom kia ở đâu? Thật sự sẽ nổ hả?”



Đôi mắt Triển Phong sắc bén, trầm giọng lên tiếng: “Người mang thư đến là ai?”



“Là người thường đưa thư đến đài truyền hình, nếu cần cậu ta tới thì tôi đi gọi điện thoại ngay.”



“Khỏi, tội phạm dám gửi bưu kiện thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết.” Triển Phong nhìn Mã Ba, đưa ra mấy yêu cầu ngắn gọn: “Trưởng đài Mã, phiền ông cung cấp cho chúng tôi bản đồ của đài truyền hình, bản danh sách nhân viên đã đưa tin vụ án nổ bom của Trần Chí Siêu mười tám năm trước và sáu tấm thẻ thông hành có thể ra vào tất cả các ngóc ngách trong đài, giờ tôi cần ngay.”



Chờ mấy người Mã Ba vội vã đi gọi điện thoại, Triển Phong mới nói với nhóm Thẩm Diễn: “Bây giờ là 2 giờ, Đại Lý lập tức liên hệ chuyên gia phá bom tới, chúng ta có nhiều nhất 40 phút tìm kiếm, nếu như tên đó lắp loại bom tháo rời thì thời gian cho chúng ta sẽ ít hơn. Nếu trong vòng 40 phút không tìm thấy bom thì phải sơ tán tất cả nhân viên trong tòa nhà.”



Bốn mươi phút, tìm một quả bom không rõ hình dáng, không rõ kích thước trong tòa nhà đài truyền hình lớn thế này, độ khó chẳng khác nào mò kim đáy bể. Bọn họ đều im lặng không lên tiếng, ngay cả Thẩm Diễn cũng không nói gì, sắc mặt hơi tái.



Triển Phong đi tới chỗ anh, trầm giọng nói: “Chỉ cần chúng ta tìm ra được quả bom thì tất cả mọi người sẽ bình an.”



Thẩm Diễn siết chặt tay, mu bàn tay xuất hiện đường gân xanh mờ mờ, ánh mắt xa xăm, khẽ gật đầu nói: “Chắc chắn chúng ta có thể tìm ra nó.”



“Đài truyền hình cao 30 mét, tổng cộng có chín tầng, trong đó tầng chín là kho chứa thiết bị, tầng tám là phòng hội nghị, bố cục của hai tầng này tương đối đơn giản, vừa nhìn là thấy rõ bố trí, lắp bom dễ dàng và tháo gỡ cũng dễ dàng, chắc chắn không phải lựa chọn hàng đầu của tội phạm.



Từ tầng bốn đến tầng bảy là nơi ghi hình, phòng nghỉ và phòng sản xuất hậu kỳ, nhân viên thường xuyên lui tới, không dễ lắp bom, nhưng cửa hông đài truyền hình có thang thông trực tiếp với bốn tầng này, rất có thể tội phạm sẽ giả mạo nhân viên để tới bốn tầng này trước. Nói cách khác, nơi này rất có thể là nơi tội phạm tiến vào đài truyền hình. Triệu Nhi, cậu và Tiểu Lưu ở lại xem camera, một khi phát hiện ra nhân viên khả nghi nào có đặc điểm phù hợp với tội phạm, lập tức xác định phạm vi tìm kiếm.



Tầng một tới tầng ba tập trung phòng làm việc và không gian hoạt động của nhân viên đài truyền hình, là mục tiêu trọng điểm cần điều tra, Đại Lý và Thang Vĩ tra kĩ từ tầng ba trở xuống, Thẩm Diễn và tôi sẽ tra từ tầng một trở lên.” Sau khi Triển Phong nói xong, ánh mắt thâm trầm đảo qua mọi người: “Có vấn đề gì không?”



Mọi người khẽ gật đầu, ai nầy đều nghiêm túc, chuẩn bị thực hiện công việc của mình. Bỗng nhiên Thẩm Diễn ngẩng đầu nói với Tiểu Lưu một câu: “Thời gian có hạn, ưu tiên những đoạn camera trong khoảng sáu giờ tới bảy giờ ngày hôm qua.”

Vietwriter.vn

Tiểu Lưu cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu, Thẩm Diễn định giải thích nguyên nhân, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh nhỏ giọng nói một câu xin lỗi, sau đó đi tới chỗ ngoặt nghe điện.



Triển Phong phất tay với bọn Đại Lý, ra hiệu cho họ đi trước, còn mình thì ra ngoài đợi Thẩm Diễn.



Anh ta rút một điếu thuốc, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trên tường có biển cấm hút thuốc nên đành cất điếu thuốc. Lúc cúi đầu dằn vặt thì liếc thấy Thẩm Diễn đang đi tới.



“Gọi xong rồi à? Gọi xong thì làm việc.” Triển Phong thuận miệng nói, nhưng không nghe thấy Thẩm Diễn tiếp lời.



Triển Phong nhíu mày liếc Thẩm Diễn, nhưng lại thấy anh ngơ ngác, liền hỏi: “Cậu sao vậy?”



Sắc mặt Thẩm Diễn tái nhợt cực kỳ.



Đôi mắt luôn trong trẻo vô ngần hiện giờ lại nhòa đi.



Thẩm Diễn ngẩng đầu, nhìn hành lang dài dằng dặc và bức tường trống trải trước mặt, giọng nói như trôi nổi giữa không trung, trầm khàn mang theo sự run run khó nhận ra.



“Sư muội gọi điện thoại nói buổi trao đổi học thuật của thầy kéo dài thời gian, nên phải hủy bữa cơm tối nay. Em ấy còn nói với tôi, buổi trao đổi học thuật này là tiết mục phát sóng trực tiếp.” Thẩm Diễn nhìn Triển Phong, hít thật sâu: “Thầy ấy, bây giờ đang ở trong đài truyền hình.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom