Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1 - Chương 1GIÁO SƯ THẨM VỀ NƯỚC
Ngày hè nóng nực, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe khiến cho người ta chói mắt, Thẩm Diễn tựa lưng ngồi ở hàng ghế sau của chiếc taxi, hai tay bắt chéo sau gáy, lông mày hơi nhíu lại, không rõ anh đã ngủ hay chưa.
“Chàng trai trẻ mới đi du học về hả?” Tài xế rất nhiệt tình, vừa lên xe đã hào hứng lôi kéo anh nói chuyện phiếm: “Chậc, trông cậu trí thức thế này, là thạc sĩ à?”
Mí mắt Thẩm Diễn khẽ giật, lên tiếng “ừm” đáp lại.
Tài xế chỉnh điều hòa lạnh hơn, nói không ngừng nghỉ: “Ngày nào tôi cũng đón khách ở đây, ài, không phải ba hoa với cậu đâu, tôi gần như có thể nhìn ra được tám chín phần thân phận của những người lên xe. Có một lần, một ông chủ còn lừa tôi, nói ông ta là giáo sư gì đó… Có giáo sư nào mặt tròn tai to bụng phệ giống ông ta sao…”
Tài xế có vẻ định nói chuyện với anh suốt cả dọc đường rồi. Thẩm Diễn lại “ừm” một tiếng, nhíu mày, quầng mắt thâm đen càng nổi bật trên làn da trắng nhợt.
Bác tài đang chờ anh trả lời, nhìn qua gương chiếu hậu thấy dáng vẻ này của anh thì cũng ngượng ngùng, không nói tiếp nữa.
Hai người không nói gì với nhau, cuối cùng trong xe cũng yên lặng, chỉ có tiếng động cơ và tiếng gió vút qua cửa sổ xe. Thẩm Diễn vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ, đôi môi mỏng khẽ mím chặt, từ đầu tới cuối không hề mở mắt.
Nhưng bầu không khí này rất nhanh bị phá vỡ. Trong xe im ắng, tiếng chuông điện thoại di động bỗng réo vang, khiến anh phải mở mắt.
Đôi mắt anh rất sáng, đen nhánh trong trẻo. Khi anh nhìn thấy cái tên trên màn hình thì ánh mắt hơi sững sờ, sau đó ấn nút trả lời.
“Thầy, là em.” Thẩm Diễn khẽ day vùng giữa trán, sắc mặt mỏi mệt nhưng giọng nói rất tôn kính: “Em vừa xuống máy bay, đang định đến trường rồi mới gọi cho thầy.”
Đầu bên kia nói mấy câu, Thẩm Diễn hơi do dự, sau đó mới khẽ nói: “Thầy, chỉ sợ em không đủ khả năng…”
Câu nói còn chưa dứt đã bị đầu dây bên kia dạy dỗ một trận tơi tả, Thẩm Diễn hết cách chỉ đành thở dài, yết hầu run run muốn giải thích mấy câu nhưng cuối cùng anh vẫn chọn cách thỏa hiệp: “… Vậy được, thầy cho em địa chỉ, em đang ở trên xe, giờ sẽ qua đó tìm thầy.”
Sau khi cúp điện thoại, anh vừa day huyệt Thái Dương để tỉnh táo nhanh hơn, vừa nói với bác tài: “Phiền chú đừng tới Đại học Q vội, đến thẳng cửa Nam khu chung cư Y Lan đi.”
Sau khi chiếc xe quay đầu, chạy bon bon về phía ngược lại, Thẩm Diễn từ bỏ ý định tiếp tục ngủ, anh lôi một cuốn sổ ghi chép không mới cũng chẳng cũ từ trong túi laptop ra. Anh mở trang đã được đánh dấu, xoay bút máy viết một hàng chữ nhỏ nhắn chỉnh tề lên đầu trang: “9 giờ 15 phút ngày 17 tháng 8, đi taxi đến khu chung cư Y Lan.”
Trí nhớ của anh lúc tốt lúc xấu nên đã có thói quen ghi chép theo giờ giấc này. Anh viết xong, gập cuốn sổ lại, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn thành phố mình đã xa cách sáu năm nay, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác buồn bã.
Mọi thứ trước mắt như bị ngăn bởi một tầng hơi nước mờ mịt, mang theo một cảm giác xa lạ như có như không, không có một ngóc ngách quen thuộc nào có thể làm anh chú ý.
Tất cả những nơi anh nhìn thấy đều lạ lẫm.
Cớ gì chứ, Thẩm Diễn tự giễu, dù sao nơi này cũng không có người nào đang chờ anh, quên hết chưa chắc đã là chuyện xấu.
Vietwriter.vn
Chiếc xe vững vàng dừng ở đầu đường bên ngoài khu chung cư Y Lan mấy trăm mét, không thể tiến về phía trước thêm nữa, có thể mơ hồ nhìn thấy dải phong tỏa hiện trường của cảnh sát. Hai bên đường có rất nhiều quần chúng đứng lại ngó nghiêng nhìn quanh, ngay cả tài xế lúc trả lại tiền lẻ cũng tò mò: “Ôi chao, cậu nói xem có phải xảy ra chuyện gì rồi không, tôi thấy hình như có cảnh sát đấy, chàng trai trẻ, rốt cuộc cậu tới đây làm gì vậy?”
Thẩm Diễn nhận lại tiền thừa và hóa đơn, không đáp lại câu hỏi mà chỉ cảm ơn bác tài, rồi kéo chiếc vali xuống xe, cất bước đi về phía dải phong tỏa.
Sau khi xuống xe, dưới ánh nắng gắt như thiêu như đốt, dường như anh đã ngửi thấy một thứ mùi thoang thoảng. Phía trước có một nhân viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ sơ tán chú ý tới anh bèn nhanh chóng chạy tới. Thẩm Diễn nén cảm giác bài xích, thong dong nhìn nhân viên cảnh sát.
“Đoạn đường phía trước đã bị phong tỏa, không được đi qua, người không phận sự mời dừng lại.” Giọng nhân viên cảnh sát rất nghiêm túc, cậu ta nắm chặt cây dùi cui quơ quơ bên cạnh: “Nhanh chóng rời khỏi đây.”
Thẩm Diễn vẫn bình tĩnh, lấy điện thoại di động trong túi áo ra, gọi cho Giáo sư Tần ngay trước mắt nhân viên cảnh sát. Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy giọng nói nôn nóng ở đầu dây bên kia: “Bị tắc đường ở đâu à? Còn bao xa nữa?”
“Thầy, em đến rồi, nhưng bên ngoài đã kéo dây phong tỏa, không vào được.” Giọng Thẩm Diễn vẫn bình tĩnh, tay thì đút túi quần, dáng điệu bình thản đẹp trai: “Hay là thầy nói với đồng chí cảnh sát này xem?”
Nhân viên cảnh sát nghi ngờ nhìn chiếc di động anh đưa tới, sau khi cầm lấy, không ngờ đầu dây bên kia là giọng của phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự Vương Mẫn. Cậu ta nghiêm mặt, liên tiếp vâng dạ mấy câu rồi mới tắt điện thoại, tiếp đó nhìn Thẩm Diễn bằng ánh mắt oán trách: “Sao anh không nói sớm anh là người Giáo sư Tần gọi tới vậy, mau vào đi, bọn họ đều ở phía trước đấy.”
Thẩm Diễn khách sáo nói cảm ơn, cúi người chui qua dải băng phong tỏa đi về phía trước, một nhân viên cảnh sát nhìn thấy liền nhanh chóng chạy tới hỏi: “Này này, kia là ai thế? Sao lại cho vào vậy?”
“Học trò của Giáo sư Tần, nói là gọi tới hiện trường hỗ trợ, đội phó Vương đích thân dặn dò tôi cho vào, tôi dám không cho ư?” Nhân viên cảnh sát này tức giận liếc đồng đội, nhưng rất nhanh đã quên chuyện này đi: “Bên kia đừng chen lấn lên trước, nói anh đấy, này!”
Trên đường Thẩm Diễn đi tới hiện trường liên tục có ánh mắt tò mò nhìn anh. Anh biết do mình lạ hoắc nên cũng không quá để ý, nhìn quanh vài lượt đã thấy bóng lưng của Giáo sư Tần, anh lập tức bước nhanh về phía trước.
“Tiểu Thẩm!” Thầy giáo già phúc hậu vừa nhìn thấy Thẩm Diễn thì sáng mắt, bước lên vỗ mạnh vai anh, giọng nói quan tâm: “Em vất vả rồi, vừa mới xuống máy bay đã bị thầy kéo đi làm việc!”
Thẩm Diễn bất đắc dĩ nhếch môi: “Không sao ạ, em chỉ sợ mình kém cỏi, không giúp đỡ được gì.”
“Bớt dùng trò này đi, thầy là thầy của em chẳng lẽ không biết rõ bản lĩnh của em trên phương diện tâm lý học tội phạm à?” Giáo sư Tần khoác vai anh, vừa dẫn anh đi lên vừa nói: “Hai năm nay thầy hợp tác với cảnh sát rất nhiều, giúp bọn họ lập một vài hồ sơ tội phạm, mô tả phác họa vài thứ, nhưng trong trường lại có nhiều việc, cũng may lần này em về, thầy có trợ thủ rồi.”
Quả thật Thẩm Diễn không có hứng thú hợp tác với cảnh sát, nhưng thấy thầy giáo hào hứng như thế, anh cũng không nỡ làm thầy mất mặt, đành nhìn xung quanh, đổi chủ đề khác: “Có mùi cháy khét, là một vụ nổ ạ?”
“Đi, thầy dẫn em đến hiện trường phía trước xem thử.” Đề cập đến vụ án, Giáo sư Tần nghiêm túc hơn hẳn. Ông dẫn anh đi chào hỏi mấy nhân viên cảnh sát, sau đó đi qua dải phong tỏa thứ hai, tiếp tục bước về phía trước.
“Chàng trai trẻ mới đi du học về hả?” Tài xế rất nhiệt tình, vừa lên xe đã hào hứng lôi kéo anh nói chuyện phiếm: “Chậc, trông cậu trí thức thế này, là thạc sĩ à?”
Mí mắt Thẩm Diễn khẽ giật, lên tiếng “ừm” đáp lại.
Tài xế chỉnh điều hòa lạnh hơn, nói không ngừng nghỉ: “Ngày nào tôi cũng đón khách ở đây, ài, không phải ba hoa với cậu đâu, tôi gần như có thể nhìn ra được tám chín phần thân phận của những người lên xe. Có một lần, một ông chủ còn lừa tôi, nói ông ta là giáo sư gì đó… Có giáo sư nào mặt tròn tai to bụng phệ giống ông ta sao…”
Tài xế có vẻ định nói chuyện với anh suốt cả dọc đường rồi. Thẩm Diễn lại “ừm” một tiếng, nhíu mày, quầng mắt thâm đen càng nổi bật trên làn da trắng nhợt.
Bác tài đang chờ anh trả lời, nhìn qua gương chiếu hậu thấy dáng vẻ này của anh thì cũng ngượng ngùng, không nói tiếp nữa.
Hai người không nói gì với nhau, cuối cùng trong xe cũng yên lặng, chỉ có tiếng động cơ và tiếng gió vút qua cửa sổ xe. Thẩm Diễn vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ, đôi môi mỏng khẽ mím chặt, từ đầu tới cuối không hề mở mắt.
Nhưng bầu không khí này rất nhanh bị phá vỡ. Trong xe im ắng, tiếng chuông điện thoại di động bỗng réo vang, khiến anh phải mở mắt.
Đôi mắt anh rất sáng, đen nhánh trong trẻo. Khi anh nhìn thấy cái tên trên màn hình thì ánh mắt hơi sững sờ, sau đó ấn nút trả lời.
“Thầy, là em.” Thẩm Diễn khẽ day vùng giữa trán, sắc mặt mỏi mệt nhưng giọng nói rất tôn kính: “Em vừa xuống máy bay, đang định đến trường rồi mới gọi cho thầy.”
Đầu bên kia nói mấy câu, Thẩm Diễn hơi do dự, sau đó mới khẽ nói: “Thầy, chỉ sợ em không đủ khả năng…”
Câu nói còn chưa dứt đã bị đầu dây bên kia dạy dỗ một trận tơi tả, Thẩm Diễn hết cách chỉ đành thở dài, yết hầu run run muốn giải thích mấy câu nhưng cuối cùng anh vẫn chọn cách thỏa hiệp: “… Vậy được, thầy cho em địa chỉ, em đang ở trên xe, giờ sẽ qua đó tìm thầy.”
Sau khi cúp điện thoại, anh vừa day huyệt Thái Dương để tỉnh táo nhanh hơn, vừa nói với bác tài: “Phiền chú đừng tới Đại học Q vội, đến thẳng cửa Nam khu chung cư Y Lan đi.”
Sau khi chiếc xe quay đầu, chạy bon bon về phía ngược lại, Thẩm Diễn từ bỏ ý định tiếp tục ngủ, anh lôi một cuốn sổ ghi chép không mới cũng chẳng cũ từ trong túi laptop ra. Anh mở trang đã được đánh dấu, xoay bút máy viết một hàng chữ nhỏ nhắn chỉnh tề lên đầu trang: “9 giờ 15 phút ngày 17 tháng 8, đi taxi đến khu chung cư Y Lan.”
Trí nhớ của anh lúc tốt lúc xấu nên đã có thói quen ghi chép theo giờ giấc này. Anh viết xong, gập cuốn sổ lại, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn thành phố mình đã xa cách sáu năm nay, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác buồn bã.
Mọi thứ trước mắt như bị ngăn bởi một tầng hơi nước mờ mịt, mang theo một cảm giác xa lạ như có như không, không có một ngóc ngách quen thuộc nào có thể làm anh chú ý.
Tất cả những nơi anh nhìn thấy đều lạ lẫm.
Cớ gì chứ, Thẩm Diễn tự giễu, dù sao nơi này cũng không có người nào đang chờ anh, quên hết chưa chắc đã là chuyện xấu.
Vietwriter.vn
Chiếc xe vững vàng dừng ở đầu đường bên ngoài khu chung cư Y Lan mấy trăm mét, không thể tiến về phía trước thêm nữa, có thể mơ hồ nhìn thấy dải phong tỏa hiện trường của cảnh sát. Hai bên đường có rất nhiều quần chúng đứng lại ngó nghiêng nhìn quanh, ngay cả tài xế lúc trả lại tiền lẻ cũng tò mò: “Ôi chao, cậu nói xem có phải xảy ra chuyện gì rồi không, tôi thấy hình như có cảnh sát đấy, chàng trai trẻ, rốt cuộc cậu tới đây làm gì vậy?”
Thẩm Diễn nhận lại tiền thừa và hóa đơn, không đáp lại câu hỏi mà chỉ cảm ơn bác tài, rồi kéo chiếc vali xuống xe, cất bước đi về phía dải phong tỏa.
Sau khi xuống xe, dưới ánh nắng gắt như thiêu như đốt, dường như anh đã ngửi thấy một thứ mùi thoang thoảng. Phía trước có một nhân viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ sơ tán chú ý tới anh bèn nhanh chóng chạy tới. Thẩm Diễn nén cảm giác bài xích, thong dong nhìn nhân viên cảnh sát.
“Đoạn đường phía trước đã bị phong tỏa, không được đi qua, người không phận sự mời dừng lại.” Giọng nhân viên cảnh sát rất nghiêm túc, cậu ta nắm chặt cây dùi cui quơ quơ bên cạnh: “Nhanh chóng rời khỏi đây.”
Thẩm Diễn vẫn bình tĩnh, lấy điện thoại di động trong túi áo ra, gọi cho Giáo sư Tần ngay trước mắt nhân viên cảnh sát. Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy giọng nói nôn nóng ở đầu dây bên kia: “Bị tắc đường ở đâu à? Còn bao xa nữa?”
“Thầy, em đến rồi, nhưng bên ngoài đã kéo dây phong tỏa, không vào được.” Giọng Thẩm Diễn vẫn bình tĩnh, tay thì đút túi quần, dáng điệu bình thản đẹp trai: “Hay là thầy nói với đồng chí cảnh sát này xem?”
Nhân viên cảnh sát nghi ngờ nhìn chiếc di động anh đưa tới, sau khi cầm lấy, không ngờ đầu dây bên kia là giọng của phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự Vương Mẫn. Cậu ta nghiêm mặt, liên tiếp vâng dạ mấy câu rồi mới tắt điện thoại, tiếp đó nhìn Thẩm Diễn bằng ánh mắt oán trách: “Sao anh không nói sớm anh là người Giáo sư Tần gọi tới vậy, mau vào đi, bọn họ đều ở phía trước đấy.”
Thẩm Diễn khách sáo nói cảm ơn, cúi người chui qua dải băng phong tỏa đi về phía trước, một nhân viên cảnh sát nhìn thấy liền nhanh chóng chạy tới hỏi: “Này này, kia là ai thế? Sao lại cho vào vậy?”
“Học trò của Giáo sư Tần, nói là gọi tới hiện trường hỗ trợ, đội phó Vương đích thân dặn dò tôi cho vào, tôi dám không cho ư?” Nhân viên cảnh sát này tức giận liếc đồng đội, nhưng rất nhanh đã quên chuyện này đi: “Bên kia đừng chen lấn lên trước, nói anh đấy, này!”
Trên đường Thẩm Diễn đi tới hiện trường liên tục có ánh mắt tò mò nhìn anh. Anh biết do mình lạ hoắc nên cũng không quá để ý, nhìn quanh vài lượt đã thấy bóng lưng của Giáo sư Tần, anh lập tức bước nhanh về phía trước.
“Tiểu Thẩm!” Thầy giáo già phúc hậu vừa nhìn thấy Thẩm Diễn thì sáng mắt, bước lên vỗ mạnh vai anh, giọng nói quan tâm: “Em vất vả rồi, vừa mới xuống máy bay đã bị thầy kéo đi làm việc!”
Thẩm Diễn bất đắc dĩ nhếch môi: “Không sao ạ, em chỉ sợ mình kém cỏi, không giúp đỡ được gì.”
“Bớt dùng trò này đi, thầy là thầy của em chẳng lẽ không biết rõ bản lĩnh của em trên phương diện tâm lý học tội phạm à?” Giáo sư Tần khoác vai anh, vừa dẫn anh đi lên vừa nói: “Hai năm nay thầy hợp tác với cảnh sát rất nhiều, giúp bọn họ lập một vài hồ sơ tội phạm, mô tả phác họa vài thứ, nhưng trong trường lại có nhiều việc, cũng may lần này em về, thầy có trợ thủ rồi.”
Quả thật Thẩm Diễn không có hứng thú hợp tác với cảnh sát, nhưng thấy thầy giáo hào hứng như thế, anh cũng không nỡ làm thầy mất mặt, đành nhìn xung quanh, đổi chủ đề khác: “Có mùi cháy khét, là một vụ nổ ạ?”
“Đi, thầy dẫn em đến hiện trường phía trước xem thử.” Đề cập đến vụ án, Giáo sư Tần nghiêm túc hơn hẳn. Ông dẫn anh đi chào hỏi mấy nhân viên cảnh sát, sau đó đi qua dải phong tỏa thứ hai, tiếp tục bước về phía trước.
Bình luận facebook