• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (5 Viewers)

  • Chương 3 - Chương 3LẦN ĐẦU GIAO ĐẤU

Sau khi Thẩm Diễn nói xong ba điểm này, Triển Phong phát ra tiếng cười nhạo ngắn ngủi, lập tức bị Vương Mẫn hung dữ lườm liếc.



Tuy lúc cấp trên phái cậu ta xuống đã nhấn mạnh rằng năng lực cá nhân của tên Triển Phong này xuất sắc như thế nào, nhưng mới ba ngày mà Vương Mẫn đã không chống đỡ nổi cái tính tình giống Diêm La của thiếu gia này.



“Tiểu Thẩm, vậy cậu có thể nói cụ thể hơn một chút cho mọi người vì sao cậu phân tích ra ba điểm này không?” Vương Mẫn quyết định trở về rồi trừng trị Triển Phong sau. Ông lên tiếng gọi một người đứng ở xa, một viên cảnh sát nhanh chân bước đến, trong tay vẫn cầm sổ ghi chép, xem ra có ý định cẩn thận ghi lại từng câu chữ mà Thẩm Diễn nói.



Thẩm Diễn dùng đầu ngón tay khe khẽ vuốt ve mép giấy chưa bị Triển Phong cướp đi, giọng bình thản bắt đầu trình bày: “Vừa rồi thầy có nói cho tôi biết, khu chung cư này rất lâu năm, phần lớn các hộ gia đình đều đã sống ở đây nửa đời, nhân viên có cuộc sống ổn định, thật ra muốn thăm dò thời gian làm việc và nghỉ ngơi của họ cũng không khó. Nhưng đoạn đường này nằm sát với phố xá sầm uất, nhất là khoảng bảy tám giờ sáng là giờ cao điểm hay tắc đường nhất. Nếu hung thủ không sống ở khu này, hắn sẽ rất khó khăn trong việc thăm dò quy luật thời gian. Vì vậy tôi cho rằng, rất có thể kẻ phạm tội sống ở mấy khu chung cư lân cận, thậm chí có thể là người dân sống trong khu chung cư.



Vì sao tôi nói phạm nhân phải thăm dò quy luật sinh hoạt của người dân ở đây? Tôi sẽ giải thích suy luận thứ ba trước, tôi cho rằng vụ nổ này đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, chứ không đơn thuần là hành vi mang tính chất trả thù xã hội không có mục đích. Ngay từ đầu tội phạm đã lựa chọn người dân của khu chung cư này làm mục tiêu, có lẽ phạm vi của hắn là toàn bộ khu chung cư, cũng có lẽ là một vài cá nhân trong khu chung cư. Vì vậy hắn phải tìm hiểu quy luật thời điểm cùng nhau xuất hiện của những người ở đây.



Hắn phát hiện, những người đã nghỉ hưu này, hoặc là ở trong nhà xem tivi, hoặc là tản bộ đánh cờ trong hoa viên dưới lầu, nếu lần lượt hành hung thì phạm vi quá rộng, khả năng bại lộ cũng quá lớn, vì vậy hắn nhất định phải tìm một cơ hội có thể tập hợp những người này vào cùng một chỗ.”



Thẩm Diễn nói đến chỗ này thì dừng, Tiểu Lưu ở bên cạnh nghe rất chuyên tâm, vội vã thúc giục: “Sau đó thì sao?”



Vương Mẫn vỗ vỗ Tiểu Lưu, ra hiệu cho cậu ta bình tĩnh đừng nóng. Lúc này họ thấy Thẩm Diễn xoay người, giọng nói trầm hơn: “Hắn chợt phát hiện ra xe buýt siêu thị, đó là vật dẫn thích hợp cỡ nào, những người kia đều ngồi trong xe buýt, nói chuyện vui vẻ, mang theo giỏ thức ăn đầy ắp về nhà, vui vẻ nấu cho người nhà một bữa cơm ngon… Sau đó, hắn lắp đặt bom trên xe, đùng, tất cả thành con số không.”



Giọng của anh càng về cuối càng trầm thấp, tất cả mọi người nghe xong đều im lặng. Mãi một lúc lâu sau, Vương Mẫn nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Đồ chó, bố phải tự tay bắt đồ súc sinh này!”



“Nhưng mà, thầy Thẩm, anh dựa vào đâu cho rằng vụ nổ đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, chứ không phải tùy ý chọn mục tiêu chứ?” Vừa rồi Thẩm Diễn nói rất nhiều, vẫn chưa giải thích bí ẩn duy nhất này. Tiểu Lưu ghi ghi chép chép nên không hiểu cho lắm, liền mạnh dạn đặt câu hỏi. Thật ra cậu ta cũng vừa gia nhập đội cảnh sát không lâu, so với Thẩm Diễn cũng không biết người nào lớn tuổi hơn, nhưng vừa rồi nghe Thẩm Diễn suy luận, khí thế ấy đã làm cậu ta bội phục hoàn toàn, vừa mở miệng đã gọi một câu thầy Thẩm.



Thẩm Diễn nghe xong đang chuẩn bị đưa đồ vật trong tay ra, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp hơi lười biếng giành nói: “Bởi vì trước khi gây án, tội phạm đã gửi thông báo đến, dựa vào điểm này, có thể chứng tỏ hắn đã dày công chuẩn bị.”



Tiểu Lưu bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu: “Ồ, hóa ra là gửi thông báo… Không đúng, thông báo này đang ở đâu?”



Đáy mắt Triển Phong xẹt qua ý cười thản nhiên, cong môi đầy lạnh lùng và châm chọc: “Ở trong tay thầy Thẩm của cậu đó.”



Thẩm Diễn thầm giật mình, anh không ngờ mắt Triển Phong tinh thế, thì ra vừa rồi đã nhìn thấy thứ mình cầm trong tay, đồng thời chỉ thoáng liếc qua đã nhìn ra đây là thông báo mà tội phạm gửi đến.



Lúc đầu anh vốn chướng mắt Triển Phong, nhưng bây giờ hơi đổi cách nhìn, ít ra đối phương cũng có chút bản lĩnh thật sự.



Cũng không tệ. Thẩm Diễn hờ hững liếc nhìn Triển Phong. Anh không chờ đối phương phản ứng đã lạnh lùng thu hồi tầm mắt, mở bàn tay ra: “Chính là cái này, tôi không mang theo túi vật chứng, vẫn luôn nắm góc giấy này trong tay.”



Vương Mẫn vẫy tay, lại gọi mấy cảnh sát của bộ phận giám định tới, mấy người vây quanh săm soi mẩu giấy vụn. Hứa Mạnh Huy của phòng giám định đẩy gọng kính trên sống mũi, chần chừ nói: “Phỏng chừng không có cách nào phục hồi chữ trên mảnh giấy này, hơn nữa chỉ có một góc thế này, trên đó tối đa cũng chỉ có một hai chữ, tuy nhiên hình như có dấu vết dán hai lần…”



Thẩm Diễn lên tiếng tán đồng: “Đúng là hai lần dán, chữ viết tuy rất mờ, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng vị trí trung tâm dày hơn mép viền. Chữ ở tầng trên hơn phân nửa là cắt ra từ giấy báo hoặc giấy in, tìm mọi cách giấu đi vân tay và nét chữ kiểu này, dựa theo những vụ án cũ, đây có thể là một phần của thư đe dọa hoặc thư thông báo còn sót lại. Tôi nghiêng về vế sau, bởi vì như vậy càng phù hợp hơn với tố chất tâm lý đâu vào đấy của tội phạm, thư được phát hiện ở xung quanh phòng thường trực, rất có thể sau khi gửi đến phòng thường trực, không có ai tra duyệt nên bị gác lại.”



Giáo sư Tần ngoài thông hiểu tâm lý học tội phạm còn thông thạo xử lý phục hồi vật chứng. Hiện giờ Hứa Mạnh Huy đã mời ông cùng nghiên cứu thảo luận xem có thể cố gắng phục hồi chữ trên trang giấy không. Tiểu Lưu cắn bút bi đang cầm, sùng bái hỏi: “Thầy Thẩm, còn manh mối thứ hai thì sao? Làm sao anh biết phạm nhân không cao quá 170 centimet?”



Thẩm Diễn cũng không vội trả lời, thình lình ngẩng đầu cười với Triển Phong. Anh vốn đẹp trai lạnh lùng, nhưng những lúc không cười khuôn mặt luôn có một chút cảm giác mờ mịt xa cách, tăng thêm mấy phần lạnh lùng cao ngạo.



Bây giờ vừa cười lên thì giống như núi băng bị ánh nắng làm tan chảy một góc, sự sắc bén có thể đâm chết người phải nhường chỗ cho vẻ điềm đạm thong dong. w●ebtruy●enonlin●e●com



“Vừa rồi lúc thu thập vật chứng, tôi thấy cảnh sát Triển Phong cũng đứng cạnh xe nghiên cứu, chắc hẳn anh ấy cũng có lý giải của riêng mình, trước khi tôi nói ra lý luận của mình, tôi muốn nghe quan điểm của cảnh sát Triển một chút.”



Sau khi nói xong, Thẩm Diễn vẫn duy trì độ cong ở khóe môi, bầu không khí giữa hai người thoạt nhìn ôn hòa mà hữu nghị.



Đương nhiên, chỉ là thoạt nhìn mà thôi.



Triển Phong nhìn thấy tia giảo hoạt chợt lóe trong mắt đối phương.



Xem ra không phải anh ta suy nghĩ nhiều mà tên nhóc này thật sự đang khiêu khích mình.



Đôi mắt Triển Phong đen sẫm thâm trầm, hững hờ liếc nhìn Thẩm Diễn. Lúc lên tiếng thì giọng điệu trầm thấp, khàn khàn chứa mấy phần thách thức: “Được, thầy Thẩm nói nhiều đã mệt rồi, tôi nói thay cậu ta. Không chỉ có thể xác định phạm nhân cao không quá 170 centimet, hơn nữa còn có thể khẳng định về mặt thể chất của hắn, trăm phần trăm là tên bánh bèo.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom