Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2 - Chương 2SĨ QUAN CẢNH SÁT TRIỂN PHONG
Tình hình ở khu vực sau dải phong tỏa thứ hai 200 mét hoàn toàn khác biệt so với những gì vừa mới nhìn thấy bên ngoài.
Một chiếc xe buýt 30 chỗ vừa chạy được 50 mét bên ngoài cửa Nam khu chung cư Y Lan thì thân xe nổ tung, sau đó bốc cháy. Đến lúc cảnh sát nhận được tin báo án chạy tới, xe buýt đã bị đốt cháy chỉ còn lại khung rỗng.
Những người thương vong đã được đưa đi trước, chỉ còn lại rất nhiều vết máu và mảnh vụn quần áo bay tứ tung, những vật thể bị đốt cháy đen ngổn ngang khắp mặt đất, không biết là xác của xe hay là của con người. Phòng thường trực ở cửa gần như bị sụp một nửa, mảnh kính vỡ như dao nhíp cắm trên vách tường không rơi xuống, dày đặc chi chít khiến người ta lạnh toát sống lưng.
Thẩm Diễn nhìn con gấu bông bị đốt mất một nửa trên mặt đất, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, không thể nói rõ đó là cảm giác gì.
Giáo sư Tần cũng nhìn theo tầm mắt anh, thở dài, thấp giọng khuyên nhủ: “Thầy biết từ trước tới giờ em chưa từng vào hiện trường vụ án, lần đầu tiên tới lại gặp cảnh tượng tàn nhẫn thế này… Nhưng tâm lý học tội phạm cũng không thể lý luận suông mãi cả đời được, dù sao cũng phải có kinh nghiệm thực tế, nếu không sau này cũng khó chỉ bảo sinh viên.”
Thẩm Diễn biết thầy đang lo nghĩ cho anh, khẽ gật đầu với vẻ mặt phức tạp. Anh mạnh mẽ ép bản thân hất văng mâu thuẫn khó hiểu kia ra khỏi đầu, hít sâu một hơi rồi bắt đầu hỏi thăm đầu đuôi tình tiết vụ án.
“Tuyến đường của chiếc xe buýt bị nổ tung là con đường nối giữa hai trạm, chuyên đưa đón người dân của khu chung cư này tới siêu thị. Khu chung cư này được xây đã nhiều năm, rất nhiều người đều sống ở đây hơn nửa đời, người thương vong trong sự cố hôm nay đều là những người đã về hưu, độ tuổi trung bình khoảng sáu mươi. Nhưng cũng có một bà lão dẫn theo cháu gái mới năm tuổi, lúc được bế ra ngoài thì đã…” Giáo sư Tần lắc đầu, thở dài: “Thật đáng thương…”
Thẩm Diễn nghĩ tới con gấu bông trên mặt đất kia, bất giác siết chặt nắm tay.
“Có nạn nhân bị thương nhẹ nói, hôm nay khi chiếc xe này vừa khởi hành, mọi người đã cảm thấy nó xóc nảy hơn ngày thường, kết quả vừa mới lên xe chưa tới một phút, chiếc xe đã nổ đùng, anh ta ngồi cạnh cửa, bị sóng xung kích đẩy ra rất xa, vì thế mới may mắn thoát nạn. Hơn nữa theo như anh ta nói, phần lớn dân cư của khu chung cư đều quen biết nhau, có rất nhiều người là bạn bè đồng nghiệp, các mối quan hệ thông thường của mọi người cũng rất đơn giản, không nghe nói có người nào có kẻ thù truyền kiếp gì.”
“Tình huống cơ bản là vậy, thầy đã trao đổi với đội phó Vương, trước kia em cũng đã từng gặp cậu ta rồi. Còn những người khác, hiện giờ tất cả mọi người đều đang bận, trước tiên em hãy xem xung quanh thử, có thể phác họa được gì thì cố gắng, đợi lát nữa thầy sẽ giới thiệu giúp em.” Giáo sư Tần điềm tĩnh trở lại, vỗ nhẹ vai Thẩm Diễn như đang cổ vũ: “Làm cho tốt, thầy rất tin tưởng em.”
Thẩm Diễn gật đầu, tiện tay đặt vali vào một góc tường sạch sẽ ở cửa phòng thường trực. Anh lấy cuốn sổ ghi chép ra viết nhanh mấy dòng, sau đó nhanh nhẹn đeo găng tay vào, đi tới cạnh khung xe cháy đen.
Anh đứng ở đuôi xe, thấy ngoài anh còn có một cảnh sát đang nghiên cứu bánh xe. Người kia quay lưng về phía anh, mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen và quần dài rằn ri, cánh tay rắn chắc, dáng người cao gầy cân đối, chân mang đôi ủng quân đội màu đen cực kỳ nổi bật.
Trong đội cảnh sát hình sự rất ít khi nhìn thấy nhân viên cảnh sát mặc trang phục kiểu này, Thẩm Diễn bất giác nhìn người đó vài lần, sau đó thu hồi tầm mắt, chuyên tâm nghiên cứu vết bánh xe trên mặt đất.
Anh ngồi xổm xuống nhìn vết hằn bánh xe, lại tính toán khoảng cách với căn phòng thường trực bên kia, trong lòng lặng lẽ nhớ kĩ con số này. Sau đó anh lại đi đến khu vực cạnh căn phòng thường trực, tùy ý quan sát mấy nơi, đôi mắt nhìn chằm chằm một nơi trên mặt đất, rồi bỗng nhiên bất động.
Đó là một góc của mảnh giấy vụn, có lẽ phần lớn tờ giấy đều bị thiêu hủy hoặc xé rách, chỉ còn đúng một mảnh nhỏ này.
Nhưng dù chỉ có chút này cũng đã đủ rồi, Thẩm Diễn cúi đầu nhìn thì phát hiện vừa rồi mình quên không đem túi đựng vật chứng theo, thế là đành phải cầm vào một góc, định tìm bừa một nhân viên cảnh sát nào đó bỏ đồ vào trước…
“Này, đừng phá hỏng hiện trường vật chứng.”
Sau lưng anh bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp hơi sắc bén và bất cần. Thẩm Diễn lập tức nhíu mày, quay người nhìn đối phương: “Gì cơ?”
Thẩm Diễn quay lại, hơi sửng sốt, không ngờ người này chính là nhân viên cảnh sát đứng cạnh xe vừa nãy.
Người này có một khuôn mặt vô cùng tương xứng với giọng nói, hàng mày kiếm xếch lên, đôi mắt đen láy sắc bén, lúc này đang nhìn chằm chằm Thẩm Diễn bằng ánh mắt soi mói. Sống mũi anh ta cao thẳng, đường môi đầy đặn, khuôn mặt góc cạnh rõ nét như được điêu khắc, hơn nữa thân hình anh ta cao lớn, lúc không nói gì tạo cảm giác lạnh lùng sắc bén, tựa như chim ưng trong bóng tối.
“Cậu không phải người của đội cảnh sát, từ đâu trà trộn vào đây?” Người kia nhướng mày liếc anh, kéo găng tay, động tác trôi chảy, vẻ mặt lạnh lùng.
Thẩm Diễn vô cùng ghét tiếp xúc với kiểu người phách lối thế này. Anh liếc nhìn người đối diện rồi quay đầu đi, không nói tiếng nào.
“Này! Đứng lại!” Có vẻ như người kia không ngờ Thẩm Diễn sẽ bỏ đi, bèn sải bước đuổi theo. Anh ta chân dài sức lớn, túm Thẩm Diễn lại, lạnh lùng chất vấn: “Vừa nãy cậu cầm thứ gì? Đưa ra đây!”
Thẩm Diễn nhíu mày, hờ hững lạnh nhạt: “Buông tay, không đến lượt anh chất vấn tôi.”
“Ương ngạnh đấy, phá hỏng hiện trường, ăn cắp vật chứng.” Đôi mắt đối phương âm u sắc bén, hơi tàn bạo: “Chỉ với mấy điều này đã đủ để tôi bắt cậu lại rồi!”
“Bắt tôi?” Thẩm Diễn cũng nóng tính, anh lạnh lùng trừng mắt, không hề khách sáo: “Anh hiểu cho rõ, là các anh mời tôi tới.”
“Vẫn không nói thật đúng không.” Đối phương không ngờ Thẩm Diễn bị mình bắt ngay tại hiện trường mà vẫn có thể nói lý lẽ ngay thẳng đến thế: “Được, tôi nghe đây, ai mời cậu tới?”
“Là các anh…”
“Triển Phong! Cậu làm gì thế!”
Một giọng to rõ từ phía trước truyền tới, Thẩm Diễn và người này đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự Vương Mẫn nổi giận đùng đùng đi về phía họ, Giáo sư Tần đi bên cạnh. Sau khi tới nơi, Vương Mẫn liền trừng mắt liếc Triển Phong, nghiêm mặt giáo huấn: “Cậu nhìn cho rõ, đây là học trò của Giáo sư Tần, Thẩm Diễn, người ta là chuyên gia tâm lý học tội phạm mới từ Mỹ trở về, vừa xuống máy bay đã tới giúp chúng ta phác họa. Sao cậu lại động tay động chân với người ta thế hả? Mau xin lỗi đi!”
Đôi mắt sâu thẳm của Triển Phong thoáng kinh ngạc, rồi đánh giá Thẩm Diễn mấy lượt, không hề có ý định xin lỗi: “Tự cậu ta không nói, ai mà biết từ Mỹ tới hay thẩm mỹ viện tới.”
Vietwriter.vn
Da dẻ Thẩm Diễn trắng nõn, bề ngoài lịch sự tuấn tú, dù người xung quanh có ngu ngốc cũng có thể nghe ra được ý bóng gió trong lời Triển Phong, đương nhiên Thẩm Diễn cũng nghe ra.
Anh ngước mắt, lạnh lùng nhìn Triển Phong, ánh mắt bình tĩnh trong veo, lại khiến người khác có thể cảm nhận được sự quyết đoán đằng sau ánh mắt ấy.
Lúc này Triển Phong lại thấy hơi hứng thú vuốt cằm, thằng nhóc này dám nhìn mình thế ư? Dám khiêu khích mình?
Có tin ông đây giết chết cậu không!
Hai người lạnh lùng đối mắt, ánh mắt không ai nhường ai. Vương Mẫn đã từng nghe nói về tính tình của Triển Phong từ lâu. Nghe đồn lúc cậu ta ở đội cảnh sát tỉnh, ngay cả đội trưởng cũng phải bó tay với người này. Hiện giờ vừa mới xảy ra vụ án lớn, thời gian gấp rút, Vương Mẫn cũng chẳng có lòng dạ nào mà nhàn nhã kỳ kèo với cậu trai này, liền dứt khoát giải thích mấy câu thay Triển Phong: “Tiểu Thẩm, Triển Phong hơi gấp gáp một tẹo, nhưng chắc chắn không phải cậu ta nhằm vào cậu, chúng ta coi như không đánh thì không quen đi, kết thúc vụ án tôi sẽ bảo cậu ta mời rượu tạ lỗi với cậu. Tính thế nhé, vụ án quan trọng, hay cậu cứ phân tích trước đi, hung thủ có khả năng là loại người như thế nào nhất?”
Triển Phong hừ một tiếng, nhếch khóe môi cười như không cười, từ chối cho ý kiến với lời hứa hẹn “tạ lỗi” của Vương Mẫn.
Hiện giờ tâm trạng Thẩm Diễn cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, suốt chặng đường bay mười mấy tiếng đồng hồ anh gần như không hề chợp mắt, vừa mới xuống máy bay đã bị kéo ngay đến hiện trường phạm tội. Anh vốn dĩ đã chịu đủ mâu thuẫn trong lòng và sự khó chịu về mặt sinh lý, hiện giờ lại còn lòi ra một thằng nhóc gây chuyện khó hiểu.
Giờ anh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả, về nhà trọ, đóng cửa ngủ một giấc.
Nhưng Thẩm Diễn cũng không hề vội vã phát biểu mà chỉ nhìn Giáo sư Tần, đợi Giáo sư Tần gật đầu, anh mới hờ hững nói: “Tạ lỗi thì thôi khỏi, trước tiên nói về vụ án đi. Tên tội phạm có ba đặc điểm vô cùng rõ ràng, thứ nhất, nơi ở gần đây; thứ hai, vóc dáng không cao lắm, có lẽ trong khoảng 170 centimet; thứ ba, tội phạm suy tính tỉ mỉ, không phải tự dưng bốc đồng gây án, mà có mục đích, có kế hoạch.”
Một chiếc xe buýt 30 chỗ vừa chạy được 50 mét bên ngoài cửa Nam khu chung cư Y Lan thì thân xe nổ tung, sau đó bốc cháy. Đến lúc cảnh sát nhận được tin báo án chạy tới, xe buýt đã bị đốt cháy chỉ còn lại khung rỗng.
Những người thương vong đã được đưa đi trước, chỉ còn lại rất nhiều vết máu và mảnh vụn quần áo bay tứ tung, những vật thể bị đốt cháy đen ngổn ngang khắp mặt đất, không biết là xác của xe hay là của con người. Phòng thường trực ở cửa gần như bị sụp một nửa, mảnh kính vỡ như dao nhíp cắm trên vách tường không rơi xuống, dày đặc chi chít khiến người ta lạnh toát sống lưng.
Thẩm Diễn nhìn con gấu bông bị đốt mất một nửa trên mặt đất, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, không thể nói rõ đó là cảm giác gì.
Giáo sư Tần cũng nhìn theo tầm mắt anh, thở dài, thấp giọng khuyên nhủ: “Thầy biết từ trước tới giờ em chưa từng vào hiện trường vụ án, lần đầu tiên tới lại gặp cảnh tượng tàn nhẫn thế này… Nhưng tâm lý học tội phạm cũng không thể lý luận suông mãi cả đời được, dù sao cũng phải có kinh nghiệm thực tế, nếu không sau này cũng khó chỉ bảo sinh viên.”
Thẩm Diễn biết thầy đang lo nghĩ cho anh, khẽ gật đầu với vẻ mặt phức tạp. Anh mạnh mẽ ép bản thân hất văng mâu thuẫn khó hiểu kia ra khỏi đầu, hít sâu một hơi rồi bắt đầu hỏi thăm đầu đuôi tình tiết vụ án.
“Tuyến đường của chiếc xe buýt bị nổ tung là con đường nối giữa hai trạm, chuyên đưa đón người dân của khu chung cư này tới siêu thị. Khu chung cư này được xây đã nhiều năm, rất nhiều người đều sống ở đây hơn nửa đời, người thương vong trong sự cố hôm nay đều là những người đã về hưu, độ tuổi trung bình khoảng sáu mươi. Nhưng cũng có một bà lão dẫn theo cháu gái mới năm tuổi, lúc được bế ra ngoài thì đã…” Giáo sư Tần lắc đầu, thở dài: “Thật đáng thương…”
Thẩm Diễn nghĩ tới con gấu bông trên mặt đất kia, bất giác siết chặt nắm tay.
“Có nạn nhân bị thương nhẹ nói, hôm nay khi chiếc xe này vừa khởi hành, mọi người đã cảm thấy nó xóc nảy hơn ngày thường, kết quả vừa mới lên xe chưa tới một phút, chiếc xe đã nổ đùng, anh ta ngồi cạnh cửa, bị sóng xung kích đẩy ra rất xa, vì thế mới may mắn thoát nạn. Hơn nữa theo như anh ta nói, phần lớn dân cư của khu chung cư đều quen biết nhau, có rất nhiều người là bạn bè đồng nghiệp, các mối quan hệ thông thường của mọi người cũng rất đơn giản, không nghe nói có người nào có kẻ thù truyền kiếp gì.”
“Tình huống cơ bản là vậy, thầy đã trao đổi với đội phó Vương, trước kia em cũng đã từng gặp cậu ta rồi. Còn những người khác, hiện giờ tất cả mọi người đều đang bận, trước tiên em hãy xem xung quanh thử, có thể phác họa được gì thì cố gắng, đợi lát nữa thầy sẽ giới thiệu giúp em.” Giáo sư Tần điềm tĩnh trở lại, vỗ nhẹ vai Thẩm Diễn như đang cổ vũ: “Làm cho tốt, thầy rất tin tưởng em.”
Thẩm Diễn gật đầu, tiện tay đặt vali vào một góc tường sạch sẽ ở cửa phòng thường trực. Anh lấy cuốn sổ ghi chép ra viết nhanh mấy dòng, sau đó nhanh nhẹn đeo găng tay vào, đi tới cạnh khung xe cháy đen.
Anh đứng ở đuôi xe, thấy ngoài anh còn có một cảnh sát đang nghiên cứu bánh xe. Người kia quay lưng về phía anh, mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen và quần dài rằn ri, cánh tay rắn chắc, dáng người cao gầy cân đối, chân mang đôi ủng quân đội màu đen cực kỳ nổi bật.
Trong đội cảnh sát hình sự rất ít khi nhìn thấy nhân viên cảnh sát mặc trang phục kiểu này, Thẩm Diễn bất giác nhìn người đó vài lần, sau đó thu hồi tầm mắt, chuyên tâm nghiên cứu vết bánh xe trên mặt đất.
Anh ngồi xổm xuống nhìn vết hằn bánh xe, lại tính toán khoảng cách với căn phòng thường trực bên kia, trong lòng lặng lẽ nhớ kĩ con số này. Sau đó anh lại đi đến khu vực cạnh căn phòng thường trực, tùy ý quan sát mấy nơi, đôi mắt nhìn chằm chằm một nơi trên mặt đất, rồi bỗng nhiên bất động.
Đó là một góc của mảnh giấy vụn, có lẽ phần lớn tờ giấy đều bị thiêu hủy hoặc xé rách, chỉ còn đúng một mảnh nhỏ này.
Nhưng dù chỉ có chút này cũng đã đủ rồi, Thẩm Diễn cúi đầu nhìn thì phát hiện vừa rồi mình quên không đem túi đựng vật chứng theo, thế là đành phải cầm vào một góc, định tìm bừa một nhân viên cảnh sát nào đó bỏ đồ vào trước…
“Này, đừng phá hỏng hiện trường vật chứng.”
Sau lưng anh bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp hơi sắc bén và bất cần. Thẩm Diễn lập tức nhíu mày, quay người nhìn đối phương: “Gì cơ?”
Thẩm Diễn quay lại, hơi sửng sốt, không ngờ người này chính là nhân viên cảnh sát đứng cạnh xe vừa nãy.
Người này có một khuôn mặt vô cùng tương xứng với giọng nói, hàng mày kiếm xếch lên, đôi mắt đen láy sắc bén, lúc này đang nhìn chằm chằm Thẩm Diễn bằng ánh mắt soi mói. Sống mũi anh ta cao thẳng, đường môi đầy đặn, khuôn mặt góc cạnh rõ nét như được điêu khắc, hơn nữa thân hình anh ta cao lớn, lúc không nói gì tạo cảm giác lạnh lùng sắc bén, tựa như chim ưng trong bóng tối.
“Cậu không phải người của đội cảnh sát, từ đâu trà trộn vào đây?” Người kia nhướng mày liếc anh, kéo găng tay, động tác trôi chảy, vẻ mặt lạnh lùng.
Thẩm Diễn vô cùng ghét tiếp xúc với kiểu người phách lối thế này. Anh liếc nhìn người đối diện rồi quay đầu đi, không nói tiếng nào.
“Này! Đứng lại!” Có vẻ như người kia không ngờ Thẩm Diễn sẽ bỏ đi, bèn sải bước đuổi theo. Anh ta chân dài sức lớn, túm Thẩm Diễn lại, lạnh lùng chất vấn: “Vừa nãy cậu cầm thứ gì? Đưa ra đây!”
Thẩm Diễn nhíu mày, hờ hững lạnh nhạt: “Buông tay, không đến lượt anh chất vấn tôi.”
“Ương ngạnh đấy, phá hỏng hiện trường, ăn cắp vật chứng.” Đôi mắt đối phương âm u sắc bén, hơi tàn bạo: “Chỉ với mấy điều này đã đủ để tôi bắt cậu lại rồi!”
“Bắt tôi?” Thẩm Diễn cũng nóng tính, anh lạnh lùng trừng mắt, không hề khách sáo: “Anh hiểu cho rõ, là các anh mời tôi tới.”
“Vẫn không nói thật đúng không.” Đối phương không ngờ Thẩm Diễn bị mình bắt ngay tại hiện trường mà vẫn có thể nói lý lẽ ngay thẳng đến thế: “Được, tôi nghe đây, ai mời cậu tới?”
“Là các anh…”
“Triển Phong! Cậu làm gì thế!”
Một giọng to rõ từ phía trước truyền tới, Thẩm Diễn và người này đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự Vương Mẫn nổi giận đùng đùng đi về phía họ, Giáo sư Tần đi bên cạnh. Sau khi tới nơi, Vương Mẫn liền trừng mắt liếc Triển Phong, nghiêm mặt giáo huấn: “Cậu nhìn cho rõ, đây là học trò của Giáo sư Tần, Thẩm Diễn, người ta là chuyên gia tâm lý học tội phạm mới từ Mỹ trở về, vừa xuống máy bay đã tới giúp chúng ta phác họa. Sao cậu lại động tay động chân với người ta thế hả? Mau xin lỗi đi!”
Đôi mắt sâu thẳm của Triển Phong thoáng kinh ngạc, rồi đánh giá Thẩm Diễn mấy lượt, không hề có ý định xin lỗi: “Tự cậu ta không nói, ai mà biết từ Mỹ tới hay thẩm mỹ viện tới.”
Vietwriter.vn
Da dẻ Thẩm Diễn trắng nõn, bề ngoài lịch sự tuấn tú, dù người xung quanh có ngu ngốc cũng có thể nghe ra được ý bóng gió trong lời Triển Phong, đương nhiên Thẩm Diễn cũng nghe ra.
Anh ngước mắt, lạnh lùng nhìn Triển Phong, ánh mắt bình tĩnh trong veo, lại khiến người khác có thể cảm nhận được sự quyết đoán đằng sau ánh mắt ấy.
Lúc này Triển Phong lại thấy hơi hứng thú vuốt cằm, thằng nhóc này dám nhìn mình thế ư? Dám khiêu khích mình?
Có tin ông đây giết chết cậu không!
Hai người lạnh lùng đối mắt, ánh mắt không ai nhường ai. Vương Mẫn đã từng nghe nói về tính tình của Triển Phong từ lâu. Nghe đồn lúc cậu ta ở đội cảnh sát tỉnh, ngay cả đội trưởng cũng phải bó tay với người này. Hiện giờ vừa mới xảy ra vụ án lớn, thời gian gấp rút, Vương Mẫn cũng chẳng có lòng dạ nào mà nhàn nhã kỳ kèo với cậu trai này, liền dứt khoát giải thích mấy câu thay Triển Phong: “Tiểu Thẩm, Triển Phong hơi gấp gáp một tẹo, nhưng chắc chắn không phải cậu ta nhằm vào cậu, chúng ta coi như không đánh thì không quen đi, kết thúc vụ án tôi sẽ bảo cậu ta mời rượu tạ lỗi với cậu. Tính thế nhé, vụ án quan trọng, hay cậu cứ phân tích trước đi, hung thủ có khả năng là loại người như thế nào nhất?”
Triển Phong hừ một tiếng, nhếch khóe môi cười như không cười, từ chối cho ý kiến với lời hứa hẹn “tạ lỗi” của Vương Mẫn.
Hiện giờ tâm trạng Thẩm Diễn cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, suốt chặng đường bay mười mấy tiếng đồng hồ anh gần như không hề chợp mắt, vừa mới xuống máy bay đã bị kéo ngay đến hiện trường phạm tội. Anh vốn dĩ đã chịu đủ mâu thuẫn trong lòng và sự khó chịu về mặt sinh lý, hiện giờ lại còn lòi ra một thằng nhóc gây chuyện khó hiểu.
Giờ anh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả, về nhà trọ, đóng cửa ngủ một giấc.
Nhưng Thẩm Diễn cũng không hề vội vã phát biểu mà chỉ nhìn Giáo sư Tần, đợi Giáo sư Tần gật đầu, anh mới hờ hững nói: “Tạ lỗi thì thôi khỏi, trước tiên nói về vụ án đi. Tên tội phạm có ba đặc điểm vô cùng rõ ràng, thứ nhất, nơi ở gần đây; thứ hai, vóc dáng không cao lắm, có lẽ trong khoảng 170 centimet; thứ ba, tội phạm suy tính tỉ mỉ, không phải tự dưng bốc đồng gây án, mà có mục đích, có kế hoạch.”
Bình luận facebook