• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 52 - Chương 52TRỢ GIẢNG BỊ ĐÌNH CHỈ CÔNG TÁC

Thẩm Diễn nghe được tin tức này, cũng không cảm thấy bất ngờ, hoặc có thể nói anh đã sớm có cảm giác, tại thời khắc bảng vẽ dụng cụ kính họa xuất hiện, anh biết chuyện này có liên quan đến mình.



“Trước đó anh Thẩm làm ghi chép thật đúng là sáng suốt, nếu không chuyện này vừa ra, vẫn phải làm phiền anh Thẩm một lần.” Tiểu Triệu nhanh chóng nói xong thì nhận được điện thoại, sau đó báo cáo với Triển Phong: “Đã liên hệ với người bên giám sát đường phố rồi, nói lập tức cầm băng ghi hình về, lão đại, tôi đi giúp một tay.”



“Đi đi.”



Thẩm Diễn nhìn Tiểu Triệu hấp ta hấp tấp chạy xa, anh dụi điếu thuốc nói: “Phía bên phòng thí nghiệm này không tra ra đầu mối gì. Mặc dù bây giờ do tôi phụ trách, nhưng người có tư cách cầm chìa khóa cũng không chỉ có một mình tôi. Giáo sư, tiến sĩ, nghiên cứu sinh trong khoa, thậm chí công ty có hợp đồng hợp tác với đại học đều có thể đi vào phòng thí nghiệm.”



Triển Phong ừ một tiếng, thản nhiên hỏi: “Chìa khóa có dễ đánh không?”



Thẩm Diễn đáp: “Dễ, là chìa khóa cửa truyền thống, tìm bừa quầy chìa khóa bên ngoài cũng có thể làm ra. Trong phòng thí nghiệm cũng không có thiết bị gì quá quý giá, lại không dễ di chuyển, không ai vào trộm đồ làm gì.”



Hai người đều im lặng trong chốc lát, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra. Chuyên gia tâm lý của đội cảnh sát lau mồ hôi trên trán, báo cáo với Triển Phong: “Cảm xúc của mẹ người bị hại cơ bản đã ổn định, nhưng chính cô ta là giáo viên tâm lý học, không biết cô ta cố ý bày ra tình trạng ‘ổn định’, hay là ổn định thật.”



Triển Phong nhíu mày, nhìn Thẩm Diễn hỏi: “Còn có thể như vậy sao?”



Thẩm Diễn gật đầu nói: “Có, chuyên gia tâm lý có chuyên môn cao có thể thông qua thủ pháp tự ám thị làm mình biểu hiện ra trạng thái đặc biệt nào đó, mà thủ pháp cao cấp hơn chính là tự thôi miên chính mình. Nhưng Dương Tây cũng không thuộc tình huống này, trong mắt tôi, vừa rồi chị ấy giống như đã chọn dùng một loại cơ chế phòng vệ tâm lý.”



Triển Phong hỏi lại: “Phòng vệ tâm lý gì?”



“Nói đơn giản là tự mình kiềm chế bản thân, đè nén các loại cảm xúc mà bình thường hẳn phải bị kích phát từ trong tiềm thức, từ đó tránh phải thừa nhận những đau khổ kia.” Thẩm Diễn cố gắng chọn những từ ngữ đơn giản rõ ràng để giải thích cho Triển Phong nghe hiểu: “Theo nghĩa rộng thì cũng coi là một loại tâm lý biến thái, nhưng không nghiêm trọng như vậy.”



“... Cậu nói coi, tóm lại bây giờ tình trạng của chị ta như thế nào đi.” Triển Phong nghe xong vẫn chỉ hiểu lơ mơ, bực mình khoát tay.



Chuyên gia tâm lý nói: “Cô ta quay về dáng vẻ ban đầu, không khóc không cười, ngồi đó không nói gì. Nhưng khi tôi hỏi cô ta, cô ta cũng sẽ trả lời, nhìn bình thường hơn chồng cô ta. Nhân tiện hỏi một chút, anh chính là Thẩm Diễn phải không? Tôi nghe nói chuyện của anh, vụ án nổ bom liên hoàn lúc trước may mắn có anh hỗ trợ. Tâm lý học tội phạm là một phần sở trường của anh? Chờ có thời gian rảnh, có thể lĩnh giáo anh vài chuyện được không?”



Thẩm Diễn: “Đương nhiên có thể, không biết xưng hô với anh thế nào?”



“Tôi họ Phương, tên là Phương Thượng, Thượng trong ‘thượng phương bảo kiếm’. Chúng ta là người cùng nghề, nhưng tôi kém lắm.” Đối phương cười hưng phấn, đưa tay bắt tay với Thẩm Diễn, trên mặt lộ vẻ vinh dự. “Anh là nhà tư vấn tâm lý cấp II quốc gia à? Quá lợi hại, thật sự không ngờ tôi có cơ hội tận mắt nhìn thấy nhà tư vấn tâm lý cấp II trẻ tuổi nhất nước. Đúng rồi, sao anh lại ở chỗ này? Nhân tài giống như anh, hẳn phải đến thủ đô hoặc văn phòng tỉnh phát huy tác dụng chứ?”



Thẩm Diễn hơi choáng váng trước lời nói khéo léo của đối phương. Anh thuận theo trả lời: “Tôi là người thành phố Q, rất nhiều năm rồi chưa về, về nước thì muốn đóng góp một chút cho quê hương.”



Khóe miệng Phương Thượng mấp máy, nói một câu hơi khoa trướng: “Ôi chao, anh thật có lý tưởng, nhất định thủ đô cũng ném cành ô liu đến cho anh nhỉ?”



Thẩm Diễn cười không nói, nụ cười thản nhiên không hề kiêu ngạo.



Phương Thượng cảm khái: “Có thể bỏ qua công danh lợi lộc thật không dễ dàng, vậy anh đang làm gì ở Đại học Q? Dựa vào tư chất của anh, thế nào cũng phải cấp cho anh một cái danh phó giáo sư trước nhỉ?”



Thẩm Diễn còn chưa mở miệng, Triển Phong ở bên cướp lời: “Nói đùa gì thế, cho một chân trợ giảng mà thôi.”



Phương Thượng mở to hai mắt: “Cái gì?! Không thể nào, tổ trưởng Triển anh đừng nói đùa.”



Thẩm Diễn: “... Anh ấy không nói đùa, đúng là trợ giảng.”



Triển Phong cười như không cười bổ sung: “Hơn nữa còn bị đình chỉ công tác.”



Lần này đến lượt Phương Thượng cạn lời.



“Cái quỷ gì vậy, hiệu trưởng Đại học Q bị não tàn rồi hả! Nhân tài tốt thế này, chỉ cho thân phận trợ giảng thì thôi, còn đình chỉ công tác?” Phương Thượng căm phẫn vỗ mạnh vào lan can cầu thang, nghiêm túc nói: “Tôi nói anh chứ, từ chức đi, sao nhất định phải ở nơi đó chịu oan ức. Thật ra tôi là người trong tỉnh xuống trao đổi, tôi nói cho anh biết, văn phòng tỉnh đang cần những nhân tài như anh. Ôi, sao rồi, có muốn cân nhắc đề nghị của tôi không? Hay anh cứ suy nghĩ đi, chúng ta thêm WeChat trước cũng được.”



Thẩm Diễn không theo kịp tư duy nhảy vọt của đối phương, bị anh ta kéo đi, vô thức móc điện thoại, ngu ngơ thêm bạn WeChat với đối phương, sau đó chưa kịp cất vào thì lại bị Triển Phong đoạt điện thoại. Anh ta hừ khẽ nói: “Cậu chưa thêm tôi nữa.”



Câu oán giận mang theo chút ghen tức. Anh ta cứ thế thêm tên mình vào danh sách bạn tốt.



Thẩm Diễn dở khóc dở cười, Phương Thượng còn nói: “Quan hệ giữa các anh tốt không? Tôi nghe nói các anh là tổ hợp cộng sự vàng đúng không? Nhưng mà cái này không quan trọng, tôi nghe thấy vừa rồi anh nhắc đến tự thôi miên chính mình. Anh cũng nghiên cứu về phương diện này hả? Có phải lý luận của nước ngoài tiên tiến nhiều hơn rồi không?”



Triển Phong nhét di động vào tay Thẩm Diễn, kéo anh đi. Phương Thượng ở đằng sau còn đang líu lo chưa nói hết, thấy hai người đi, còn đuổi theo nói tiếp, mãi đến khi Triển Phong lạnh lùng quay đầu hỏi một câu: “Để một mình người nhà của người bị hại ở trong phòng thẩm vấn thế hả?”



Phương Thượng vỗ vào gáy, vội vàng chạy về, vừa chạy vừa quay đầu lại nói: “Thẩm Diễn, lần sau trò chuyện tiếp với anh!”



Thẩm Diễn bị Triển Phong lôi kéo suốt dọc đường, ú ớ đáp một tiếng, đi thẳng đến bên ngoài văn phòng mới dừng lại. Anh buồn cười liếc Triển Phong, sửa tay áo sơ mi của mình rồi nói: “Vẫn luôn gai mắt với tâm lý học à? Nghe nhiều hơn hai câu thì chịu không nổi?”



“Yên tâm, không gai mắt với sự nghiệp tâm lý học vĩ đại của cậu, tôi không chịu nổi anh ta thôi. Cậu không biết, thằng nhóc kia nổi tiếng nói nhiều tại văn phòng tỉnh, nhảy số liên tục, nếu bị anh ta quấn lấy, không nói đến trời tối thì sẽ không chịu thả cậu đi.” Triển Phong xắn tay áo, ngẩng đầu lườm chỗ ngoặt, giống như khó chịu, giọng điệu khinh thường: “Hơn nữa nếu cậu muốn đến văn phòng tỉnh, tôi có thể làm ngay lập tức, cần anh ta nhúng tay vào chắc? Đi thôi, làm việc!” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom