• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (2 Viewers)

  • Chương 51 - Chương 51“NHỮNG NGƯỜI ĐÓ”

Thẩm Diễn nhìn bộ dạng này của chị ta cũng thở dài, thử khuyên vài câu. Nhưng Dương Tây lại không kêu không khóc, giống như không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, chỉ liên tục lắc đầu nỉ non, tự nói với mình, lặp đi lặp lại câu nói kia: “Là tôi hại chết Đồng Đồng, đều tại tôi... là lỗi của tôi...”



Thẩm Diễn nói to như thế nào cũng không thể đả động đến lòng chị ta.



Có lẽ không có mấy người có thể hiểu được nỗi đau mất con này, có nói đạo lý nhiều hơn nữa thì khi gặp phải nỗi đau kinh thiên động địa cũng yếu ớt không chịu nổi một đòn, không hề có tác dụng.



Đến người từ trước đến nay vẫn luôn lý trí và tỉnh táo như Thẩm Diễn, vào giờ khắc này cũng không biết nên nói cái gì.



Phân tích trạng thái tâm lý của chị ta, giống như cắm mạnh thêm một đao vào trái tim chị ta mà thôi. Mục đích của hướng dẫn tâm lý là khơi thông nỗi đau cho người bị hại, chứ không phải khiến nó tăng thêm.



Trong phòng thẩm vấn to lớn trống trải vẫn luôn vang vọng tiếng nói khẽ của Dương Tây, mãi khi giọng chị ta như khàn đi, cổ họng đau rát không nói lên lời thì mới dừng lại.



Thẩm Diễn đưa cốc nước đến nói: “Uống ngụm nước đi.”



Dương Tây đờ đẫn nhận lấy cốc nước, khi đưa đến bên môi, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi một câu: “Pháp y nói, Đồng Đồng thật sự bị chết đuối?”



Lồng ngực Thẩm Diễn hơi nghẹn lại, im lặng một lúc rồi gật đầu đáp: “Kiểm tra bước đầu cho thấy nguyên nhân tử vong là chết đuối.”



“Vậy trước khi con bé đi, nhất định là uống rất nhiều nước, bình thường con bé không thích uống nước, uống nhiều hơn hai ngụm sẽ ồn ào, uống nhiều như vậy, nó tủi thân đến mức nào đây...” Dương Tây nhìn chằm chằm cốc nước, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi: “Phải chịu nhiều đau khổ như vậy, đều là mẹ không tốt... Đồng Đồng, con sẽ hận chết mẹ đúng không?”



Dương Tây siết chặt tay, bóp cốc giấy đến mức thay đổi hình dáng, nước từ mép bàn chảy xuống váy. Chị ta không quan tâm lau sạch, cũng không đoái hoài né tránh: “Đồng Đồng, thật xin lỗi... thật xin lỗi, đều là mẹ sai. Mẹ... sẽ không bỏ qua cho những người đó, mẹ nhất định sẽ... Đồng Đồng...”



Một khi bắt đầu khóc được, cảm xúc vừa dâng trào, lập tức không thể ngăn cản. Dương Tây khóc mệt lả, thở không ra hơi tựa lưng vào ghế ngồi, thân thể rã rời, nhưng tay vẫn nắm chặt cốc giấy không chịu buông, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Mẹ sẽ báo thù cho con, Đồng Đồng... Mẹ nhất định sẽ, mẹ sẽ đích thân đưa những người đó xuống địa ngục!”



Thẩm Diễn ở một bên im lặng nghe, thi thoảng đôi mắt xuất hiện điều bất ngờ rồi biến mất. Khi Dương Tây im lặng anh dẫn dắt cảm xúc giúp chị ta, mà bây giờ cuối cùng chị ta cũng chịu trút ra, anh nhiều lời cũng vô ích, im lặng là tốt nhất.



Thật ra trong trường học, anh không ấn tượng gì nhiều với Dương Tây, chỉ biết là giảng viên cùng khoa, dẫn lớp thiếu niên, từng gặp mấy lần trong văn phòng, coi như quen biết sơ sơ. Nhưng nói thế nào Dương Tây cũng giúp anh và Triển Phong một lần, cho dù là đứng ở lập trường nào, Thẩm Diễn cũng hy vọng có thể giúp chị ta một tay.



Chuyên gia tâm lý vừa mới đi ra, bây giờ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Dương Tây đang khóc, anh ta khẽ thở dài, vỗ vai Thẩm Diễn nói nhỏ: “Vất vả rồi, cám ơn!”



Thẩm Diễn lắc đầu, đang ở trong phòng nên cũng không tiện hỏi tình hình Chu Cẩm Bằng, liền im lặng đứng dậy ra khỏi phòng. Mới đi ra chưa được mấy bước thì đụng phải Triển Phong từ chỗ rẽ đi đến, hai người trao đổi ánh mắt, rồi đi đến đầu cầu thang.



Triển Phong đưa cho anh một điếu thuốc, hỏi: “Tình huống thế nào? Ổn định không?”



“Vừa rồi chồng chị ấy đánh chị ấy một bạt tai, cả người bị kích thích, cảm xúc cả hai vợ chồng đều không ổn, lúc này tra hỏi cũng không hỏi được gì.” Thẩm Diễn nghiêng đầu châm thuốc, nhìn vào lòng bàn tay bật cười: “Về nước không có tiến bộ gì khác, trái lại còn nghiện thuốc hơn.”



“Gần đèn thì sáng đấy.” Triển Phong nhếch khóe miệng, liếc nhìn phòng thẩm vấn: “Cậu có quen thân với nữ giáo viên này không? Có biết gần đây chị ta có kẻ thù nào không?”



Thẩm Diễn lắc đầu: “Không quen lắm, e là phải về trường học hỏi những người khác. Nhưng có một chuyện rất kỳ lạ, Chu Cẩm Bằng trách mắng chị ấy dẫn đến cái chết của Chu Nhạc Đồng. Sau đó khi cảm xúc của chị ấy sụp đổ, lại luôn lặp đi lặp lại một từ.”



Triển Phong nhíu mày: “Từ gì?”



“Những người đó.” Thẩm Diễn nói ra, gương mặt tuấn tú lịch sự phối hợp với khói thuốc, đến giọng nói cũng đượm hơi thở ưu nhã thần bí: “Chị ấy cứ luôn nói, sẽ không bỏ qua cho ‘những người đó’, còn muốn đưa ‘những người đó’ xuống địa ngục.”



“Vì vậy, cậu cảm thấy ‘những người đó’ là chỉ một nhóm tội phạm?” Triển Phong im lặng nhắc đến: “Từ manh mối còn sót lại ở hiện trường cho thấy có khả năng là gây án tập thể, nhưng bây giờ tinh thần Dương Tây rất bất ổn, lời nói không có giá trị tham khảo lắm.”



Thẩm Diễn khẽ gật đầu nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy, chờ bên pháp y đưa báo cáo đến thì sẽ có phán đoán chuẩn hơn, bây giờ chỉ có thể chờ.”



“Ừm, gấp cũng vô dụng, đúng rồi, vừa rồi cậu ở trong văn phòng mô phỏng hiện trường phạm tội, mô phỏng ra cái gì?” Triển Phong thuận miệng hỏi, cánh tay hơi đụng vào anh: “Tôi thấy sắc mặt lúc đó của cậu không tốt lắm, biểu cảm rất lạ.”



Ngón tay cầm thuốc của Thẩm Diễn khẽ ngừng lại, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi rồi biến mất cực nhanh, thản nhiên đáp: “Hiện trường mô phỏng khá là tối tăm, cả tôi cũng hoảng sợ, rất có thể hung thủ tìm một nơi có hoàn cảnh khép kín giam giữ cô bé. Vì giọng bé gái rất chói tai, dưới sự sợ hãi và bị tra tấn về thể xác lẫn tinh thần, nhất định sẽ hét to cầu cứu. Thời gian gây án là xế chiều đến nửa đêm, là lúc khá yên tĩnh, càng dễ bị người khác nghe thấy.”



Triển Phong ừ một tiếng, giơ tay lên ra hiệu: “Nói tiếp.”



“Có thể ưu tiên đưa tầng hầm, nhà kho vào danh sách tham khảo, cân nhắc khoảng cách từ trường mầm non của Chu Nhạc Đồng đến đập chứa nước, cộng thêm thời gian hung thủ tra tấn cô bé, địa điểm giam giữ cô bé hẳn là ở giữa hai nơi này, sẽ không lệch quá xa. Đồng thời, dựa theo khẩu cung, một tháng gần đây, bà lão hàng xóm thường xuyên đi bệnh viện khám bệnh, Chu Nhạc Đồng thường xuyên về nhà một mình. Cơ hội ra tay của hung thủ không chỉ một lần, nhưng hắn lại cố tình chọn ngày hôm đó, giống như đã biết rõ sinh nhật của Chu Nhạc Đồng.” Thẩm Diễn gõ tàn thuốc, nhìn tàn thuốc bắn ra một tia lửa màu đỏ sau đó hóa thành màu xám ảm đạm: “Nếu như hắn cố tình muốn ra tay vào ngày đó thì sao? Bởi vì ngày đó là ngày quan trọng đối với nhà họ Chu, hắn muốn trao cho bọn họ một ý nghĩa khác.”



Triển Phong nghiêng mắt nhìn Thẩm Diễn, giọng nói trầm khàn từ tính nhẹ nhàng: “Cho nên, rất có thể là người quen gây án, ít nhất cũng là người có hiểu biết nhất định đối với nhà họ Chu.”



“Đúng, còn nữa...”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Thẩm Diễn chưa dứt lời đã thấy Tiểu Triệu thở hồng hộc chạy đến. Cậu ta thấy bọn họ thì nhanh chóng bước tới nói nhỏ: “Đại Lý đã điều tra xong phòng thí nghiệm của trường học, đệch quá trùng hợp, bảng vẽ dụng cụ kính họa bị rơi kia chính là vật trong phòng thí nghiệm của anh Thẩm!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom