Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50 - Chương 50LỖI CỦA AI
“Người chết tên là Chu Nhạc Đồng, năm tuổi, cha là Chu Cẩm Bằng chuyên viên nghiên cứu tại một công ty khoa học kỹ thuật, vợ là Dương Tây, giáo viên tại Đại học Q.
Hai người là bạn học khi học thạc sĩ, nhà đều ở vùng khác, hai vợ chồng dốc sức làm việc ở đây. Họ kết hôn mười năm mới có cô con gái này, bình thường gia đình hòa thuận, tình cảm gia đình ba người rất tốt.
Ngày Chu Nhạc Đồng mất tích chính là sinh nhật năm tuổi của cô bé, bình thường vợ chồng Chu Cẩm Bằng bận rộn công việc, không có thời gian trông coi con cái, liền gửi cho hàng xóm nuôi. Hàng xóm là một bà lão sống một mình, mỗi tháng thu của bọn họ chút phí, giúp bọn họ đưa đón con gái đi nhà trẻ, sau khi về đến nhà thì nấu một bữa cơm cho cô bé, trông cô bé đến khi bọn họ tan tầm về nhà, mấy năm nay vẫn luôn như vậy.
Nhưng trước một ngày xảy ra vụ án, nhà hàng xóm này có việc, tạm thời ra ngoài. Ngày sinh nhật mình, Chu Nhạc Đồng tự đi đến nhà trẻ, mà theo lời giáo viên nhà trẻ nói, khi rời khỏi nhà trẻ, Chu Nhạc Đồng vẫn đi một mình.”
Trong văn phòng, Thang Vĩ đang sắp xếp khẩu cung, Tiểu Lưu nghe thấy xen vào: “Cô bé nhỏ như vậy, giáo viên mầm non để cô bé tự về nhà một mình? Đúng là vô trách nhiệm.”
“Tôi hỏi giáo viên đó, vì sao không đưa cô bé về nhà, giáo viên kia nói, nhà trẻ này là trực thuộc đại học, trong khu giảng viên sinh sống, xung quanh đều là người quen. Mà Chu Nhạc Đồng là một cô bé rất thông minh, trước đó cũng từng có tình huống tương tự, đều về nhà bình an vô sự. Hơn nữa ngày hôm đó có nhiều phụ huynh không đến đón trẻ đúng giờ, giáo viên bận rộn không đi được, nên không để ý.”
Thang Vĩ nói xong thở dài, siết chặt cây bút bi trong tay: “Mọi người không nhìn thấy dáng vẻ của cặp vợ chồng Chu Cẩm Bằng này đâu. Tôi cũng không đành lòng hỏi, một người lớn tuổi như vậy mà khóc đến mức cả người như bị khoét rỗng, suýt nữa thì tắt thở. Vợ anh ta lại không hề rơi một giọt nước mắt, ngồi bất động không nói năng gì, khiến cho lòng người nhìn thấy mà khó chịu.”
Triển Phong cúi đầu châm một điếu thuốc, ánh lửa lóe lên, khói thuốc nhàn nhạt bay trong không khí: “Sắp xếp bác sĩ tâm lý khai thông cho bọn họ, khẩu cung còn sót thì hai ngày nữa rồi bổ sung, trước tiên cho bọn họ có thời gian hồi phục đã.”
Thang Vĩ nói: “Đã sắp xếp, nhưng mà mẹ cô bé hình như cũng là giáo viên tâm lý học chuyên nghiệp, dường như với anh Thẩm là...”
Anh ta nói được nửa câu thì không dám nói thêm, Thẩm Diễn nhìn anh ta gật đầu nói tiếp: “Là đồng nghiệp.”
Tiểu Triệu a lên một tiếng, thốt lên: “Đây là đồ vật trong phòng thí nghiệm tâm lý của Đại học Q, có thể có quan hệ với mẹ người chết không? Đại học Q, lại là dạy tâm lý học, trên thế giới này không thể có chuyện trùng hợp như vậy.”
Triển Phong nhìn cậu ta xuyên qua làn khói nhạt liếc, thản nhiên nói: “Chúng ta không nói trùng hợp, chỉ nhìn chứng cứ, đừng suy xét những việc hư vô mờ mịt không chắc chắn đó.”
Giọng điệu nói chuyện của anh ta rõ ràng bình thản, nhưng âm cuối lại mạnh mẽ, khiến Tiểu Triệu rụt cổ lại, im lặng không nói nữa.
“Cho người đi lấy tất cả tư liệu video mà camera quay được trong vòng một tuần, trước khi vụ án xảy ra từ nhà trẻ về đến nhà của Chu Nhạc Đồng. Đêm nay chắc chắn phải thức đêm tăng ca, tôi nói trước để mọi người chuẩn bị tâm lý.”
Triển Phong bàn giao một câu, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Tiểu Lưu ghi lại lời dặn dò của anh ta xong, lẩm bẩm một câu: “Sao phải xem đến tận một tuần? Xem ngày hôm đó không phải đủ rồi sao.”
Khi cậu ta nói, Triển Phong đã đi ra đến cửa, vừa nghe thấy liền xoay người lại, lấy điếu thuốc đang ngậm xuống, nhìn mọi người nói: “Rất có thể hung thủ này là tội phạm có IQ cao, đừng đánh giá thấp năng lực đối phương. Ngày vụ án xảy ra, rất có thể hắn đã có kế hoạch trước nên né tránh camera. Trái lại, mấy ngày trước khi vụ án xảy ra là thời gian hắn đi tra xét địa hình sẽ dễ dàng để lại sơ hở, tìm điểm đột phá ở chỗ này, cơ hội sẽ lớn hơn rất nhiều.”
Tiểu Lưu đơ người, sau đó gật đầu thật mạnh: “Lão đại đúng là lão đại, thật sự nhìn xa trông rộng, tôi đi điều tra ngay!”
Triển Phong xua tay, bóng lưng biến mất ở ngoài cửa. Thẩm Diễn cũng đứng lên, đi đến cạnh Thang Vĩ hỏi: “Cha mẹ người bị hại còn ở Cục Cảnh sát không?”
“Còn, cảm xúc của bọn họ rất không ổn, trước tiên cho chuyên gia tâm lý khuyên bọn họ, xem tình hình rồi mới để bọn họ đi.” Thang Vĩ sửa sang tư liệu khẩu cung, rồi đưa cho Thẩm Diễn: “Anh muốn qua đó xem không?”
Thẩm Diễn nhận tài liệu, tùy ý lật vài trang, gật đầu nói: “Tôi đi xem một chút, không chừng có thể giúp đỡ được gì đó.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Được, vậy tôi đưa anh đi.”
Cảm xúc của vợ chồng Chu Cẩm Bằng rất không ổn. Thang Vĩ liền cho chuyên gia tâm lý trực tiếp đến phòng thẩm vấn, vừa mở cửa phòng đã nghe thấy giọng nói nhỏ của chuyên gia tâm lý ở bên trong.
“... Bây giờ quan trọng nhất là nhanh chóng bắt được hung thủ mới có thể an ủi linh hồn của bé Nhạc Đồng. Hai người đừng làm khó chính mình, phối hợp với cảnh sát, cung cấp càng nhiều manh mối, tội phạm mới nhanh chóng bị đưa ra công lý.”
Mái tóc dài của Dương Tây rối tung, đôi mắt thâm quầng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, như thể chỉ một làn gió thổi qua sẽ vỡ vụn ngay: “Anh không bị mất con, sẽ không hiểu được...”
Thang Vĩ nói đúng, so với Chu Cẩm Bằng, quả thật Dương Tây tỉnh táo hơn, nhưng vẻ bình tĩnh giống như ngọn cỏ yếu ớt lay động theo gió này cũng không phải là bộc phát, mà là suy sụp vì bất lực.
Tiếng kêu khóc của Chu Cẩm Bằng bỗng nhiên lớn hơn, anh ta đứng lên tát Dương Tây: “Đều tại cô! Cô, thứ ích kỷ, chỉ biết có bản thân, cô có nghĩ đến con gái không?! Bây giờ con gái mất rồi, mất rồi!”
Anh ta càng nói càng kích động, giơ tay muốn đánh nữa, nhưng Thang Vĩ nhanh tay lẹ mắt kéo lại, nghiêm khắc trách mắng: “Anh đánh vợ làm gì, chị ấy cũng khổ sở như anh, anh không nhìn ra sao?”
Dương Tây cúi đầu, không nói một tiếng nào, chỗ bị chồng đánh sưng đỏ, đối lập với khuôn mặt trắng bệch, càng nổi bật đôi môi đỏ mất tự nhiên, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Chu Cẩm Bằng kích động kêu to: “Tôi đã nói từ lâu rồi! Cô không thể cứ tiếp tục như vậy! Chính cô hại chết con gái tôi, chính là cô làm hại! Đồng chí cảnh sát, các anh nên bắt cô ta xử bắn cô ta, nên xử bắn cô ta mới đúng!”
Thang Vĩ và Thẩm Diễn thấy tâm trạng anh ta đã mất khống chế, liền trao đổi ánh mắt, không nói gì kéo Chu Cẩm Bằng ra ngoài trước. Chuyên gia tâm lý cũng muốn đi theo, nhưng quay đầu nhìn Dương Tây, lại cảm thấy có chút không yên lòng.
“Không sao, anh đi ra đi, chỗ này có tôi.” Thẩm Diễn nói với đối phương xong lại bồi thêm một câu: “Tôi là đồng nghiệp của cô Dương, để tôi tâm sự với chị ấy.”
Chuyên gia tâm lý nghe xong lập tức yên tâm, gật đầu nhỏ giọng nói vài câu với Thẩm Diễn, sau đó ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Diễn và Dương Tây. Anh rót một cốc nước, đưa đến trước mặt Dương Tây, cất giọng bình tĩnh ôn hòa nói: “Chị Dương, là tôi, muốn tôi gọi bác sĩ giúp chị không?”
Bỗng nhiên Dương Tây ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt lại là vẻ trống rỗng, mờ mịt lắc đầu: “Anh ấy đánh là đúng, là tôi hại chết con gái...”
Hai người là bạn học khi học thạc sĩ, nhà đều ở vùng khác, hai vợ chồng dốc sức làm việc ở đây. Họ kết hôn mười năm mới có cô con gái này, bình thường gia đình hòa thuận, tình cảm gia đình ba người rất tốt.
Ngày Chu Nhạc Đồng mất tích chính là sinh nhật năm tuổi của cô bé, bình thường vợ chồng Chu Cẩm Bằng bận rộn công việc, không có thời gian trông coi con cái, liền gửi cho hàng xóm nuôi. Hàng xóm là một bà lão sống một mình, mỗi tháng thu của bọn họ chút phí, giúp bọn họ đưa đón con gái đi nhà trẻ, sau khi về đến nhà thì nấu một bữa cơm cho cô bé, trông cô bé đến khi bọn họ tan tầm về nhà, mấy năm nay vẫn luôn như vậy.
Nhưng trước một ngày xảy ra vụ án, nhà hàng xóm này có việc, tạm thời ra ngoài. Ngày sinh nhật mình, Chu Nhạc Đồng tự đi đến nhà trẻ, mà theo lời giáo viên nhà trẻ nói, khi rời khỏi nhà trẻ, Chu Nhạc Đồng vẫn đi một mình.”
Trong văn phòng, Thang Vĩ đang sắp xếp khẩu cung, Tiểu Lưu nghe thấy xen vào: “Cô bé nhỏ như vậy, giáo viên mầm non để cô bé tự về nhà một mình? Đúng là vô trách nhiệm.”
“Tôi hỏi giáo viên đó, vì sao không đưa cô bé về nhà, giáo viên kia nói, nhà trẻ này là trực thuộc đại học, trong khu giảng viên sinh sống, xung quanh đều là người quen. Mà Chu Nhạc Đồng là một cô bé rất thông minh, trước đó cũng từng có tình huống tương tự, đều về nhà bình an vô sự. Hơn nữa ngày hôm đó có nhiều phụ huynh không đến đón trẻ đúng giờ, giáo viên bận rộn không đi được, nên không để ý.”
Thang Vĩ nói xong thở dài, siết chặt cây bút bi trong tay: “Mọi người không nhìn thấy dáng vẻ của cặp vợ chồng Chu Cẩm Bằng này đâu. Tôi cũng không đành lòng hỏi, một người lớn tuổi như vậy mà khóc đến mức cả người như bị khoét rỗng, suýt nữa thì tắt thở. Vợ anh ta lại không hề rơi một giọt nước mắt, ngồi bất động không nói năng gì, khiến cho lòng người nhìn thấy mà khó chịu.”
Triển Phong cúi đầu châm một điếu thuốc, ánh lửa lóe lên, khói thuốc nhàn nhạt bay trong không khí: “Sắp xếp bác sĩ tâm lý khai thông cho bọn họ, khẩu cung còn sót thì hai ngày nữa rồi bổ sung, trước tiên cho bọn họ có thời gian hồi phục đã.”
Thang Vĩ nói: “Đã sắp xếp, nhưng mà mẹ cô bé hình như cũng là giáo viên tâm lý học chuyên nghiệp, dường như với anh Thẩm là...”
Anh ta nói được nửa câu thì không dám nói thêm, Thẩm Diễn nhìn anh ta gật đầu nói tiếp: “Là đồng nghiệp.”
Tiểu Triệu a lên một tiếng, thốt lên: “Đây là đồ vật trong phòng thí nghiệm tâm lý của Đại học Q, có thể có quan hệ với mẹ người chết không? Đại học Q, lại là dạy tâm lý học, trên thế giới này không thể có chuyện trùng hợp như vậy.”
Triển Phong nhìn cậu ta xuyên qua làn khói nhạt liếc, thản nhiên nói: “Chúng ta không nói trùng hợp, chỉ nhìn chứng cứ, đừng suy xét những việc hư vô mờ mịt không chắc chắn đó.”
Giọng điệu nói chuyện của anh ta rõ ràng bình thản, nhưng âm cuối lại mạnh mẽ, khiến Tiểu Triệu rụt cổ lại, im lặng không nói nữa.
“Cho người đi lấy tất cả tư liệu video mà camera quay được trong vòng một tuần, trước khi vụ án xảy ra từ nhà trẻ về đến nhà của Chu Nhạc Đồng. Đêm nay chắc chắn phải thức đêm tăng ca, tôi nói trước để mọi người chuẩn bị tâm lý.”
Triển Phong bàn giao một câu, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Tiểu Lưu ghi lại lời dặn dò của anh ta xong, lẩm bẩm một câu: “Sao phải xem đến tận một tuần? Xem ngày hôm đó không phải đủ rồi sao.”
Khi cậu ta nói, Triển Phong đã đi ra đến cửa, vừa nghe thấy liền xoay người lại, lấy điếu thuốc đang ngậm xuống, nhìn mọi người nói: “Rất có thể hung thủ này là tội phạm có IQ cao, đừng đánh giá thấp năng lực đối phương. Ngày vụ án xảy ra, rất có thể hắn đã có kế hoạch trước nên né tránh camera. Trái lại, mấy ngày trước khi vụ án xảy ra là thời gian hắn đi tra xét địa hình sẽ dễ dàng để lại sơ hở, tìm điểm đột phá ở chỗ này, cơ hội sẽ lớn hơn rất nhiều.”
Tiểu Lưu đơ người, sau đó gật đầu thật mạnh: “Lão đại đúng là lão đại, thật sự nhìn xa trông rộng, tôi đi điều tra ngay!”
Triển Phong xua tay, bóng lưng biến mất ở ngoài cửa. Thẩm Diễn cũng đứng lên, đi đến cạnh Thang Vĩ hỏi: “Cha mẹ người bị hại còn ở Cục Cảnh sát không?”
“Còn, cảm xúc của bọn họ rất không ổn, trước tiên cho chuyên gia tâm lý khuyên bọn họ, xem tình hình rồi mới để bọn họ đi.” Thang Vĩ sửa sang tư liệu khẩu cung, rồi đưa cho Thẩm Diễn: “Anh muốn qua đó xem không?”
Thẩm Diễn nhận tài liệu, tùy ý lật vài trang, gật đầu nói: “Tôi đi xem một chút, không chừng có thể giúp đỡ được gì đó.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Được, vậy tôi đưa anh đi.”
Cảm xúc của vợ chồng Chu Cẩm Bằng rất không ổn. Thang Vĩ liền cho chuyên gia tâm lý trực tiếp đến phòng thẩm vấn, vừa mở cửa phòng đã nghe thấy giọng nói nhỏ của chuyên gia tâm lý ở bên trong.
“... Bây giờ quan trọng nhất là nhanh chóng bắt được hung thủ mới có thể an ủi linh hồn của bé Nhạc Đồng. Hai người đừng làm khó chính mình, phối hợp với cảnh sát, cung cấp càng nhiều manh mối, tội phạm mới nhanh chóng bị đưa ra công lý.”
Mái tóc dài của Dương Tây rối tung, đôi mắt thâm quầng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, như thể chỉ một làn gió thổi qua sẽ vỡ vụn ngay: “Anh không bị mất con, sẽ không hiểu được...”
Thang Vĩ nói đúng, so với Chu Cẩm Bằng, quả thật Dương Tây tỉnh táo hơn, nhưng vẻ bình tĩnh giống như ngọn cỏ yếu ớt lay động theo gió này cũng không phải là bộc phát, mà là suy sụp vì bất lực.
Tiếng kêu khóc của Chu Cẩm Bằng bỗng nhiên lớn hơn, anh ta đứng lên tát Dương Tây: “Đều tại cô! Cô, thứ ích kỷ, chỉ biết có bản thân, cô có nghĩ đến con gái không?! Bây giờ con gái mất rồi, mất rồi!”
Anh ta càng nói càng kích động, giơ tay muốn đánh nữa, nhưng Thang Vĩ nhanh tay lẹ mắt kéo lại, nghiêm khắc trách mắng: “Anh đánh vợ làm gì, chị ấy cũng khổ sở như anh, anh không nhìn ra sao?”
Dương Tây cúi đầu, không nói một tiếng nào, chỗ bị chồng đánh sưng đỏ, đối lập với khuôn mặt trắng bệch, càng nổi bật đôi môi đỏ mất tự nhiên, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Chu Cẩm Bằng kích động kêu to: “Tôi đã nói từ lâu rồi! Cô không thể cứ tiếp tục như vậy! Chính cô hại chết con gái tôi, chính là cô làm hại! Đồng chí cảnh sát, các anh nên bắt cô ta xử bắn cô ta, nên xử bắn cô ta mới đúng!”
Thang Vĩ và Thẩm Diễn thấy tâm trạng anh ta đã mất khống chế, liền trao đổi ánh mắt, không nói gì kéo Chu Cẩm Bằng ra ngoài trước. Chuyên gia tâm lý cũng muốn đi theo, nhưng quay đầu nhìn Dương Tây, lại cảm thấy có chút không yên lòng.
“Không sao, anh đi ra đi, chỗ này có tôi.” Thẩm Diễn nói với đối phương xong lại bồi thêm một câu: “Tôi là đồng nghiệp của cô Dương, để tôi tâm sự với chị ấy.”
Chuyên gia tâm lý nghe xong lập tức yên tâm, gật đầu nhỏ giọng nói vài câu với Thẩm Diễn, sau đó ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Diễn và Dương Tây. Anh rót một cốc nước, đưa đến trước mặt Dương Tây, cất giọng bình tĩnh ôn hòa nói: “Chị Dương, là tôi, muốn tôi gọi bác sĩ giúp chị không?”
Bỗng nhiên Dương Tây ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt lại là vẻ trống rỗng, mờ mịt lắc đầu: “Anh ấy đánh là đúng, là tôi hại chết con gái...”
Bình luận facebook