Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69 - Chương 69KHÔN VẶT
Chương 69KHÔN VẶT
Triển Phong sắp xếp thời gian thẩm vấn Tống Dương là lúc trời vừa rạng sáng, chọn thời gian thế này, Thẩm Diễn chỉ có thể nói một câu bội phục.
Trước đó, họ với Tống Dương có giao thiệp, có thể nhận ra cậu thiếu niên này chỉ là một quả hồng mềm, thích ỷ thế hiếp người, bắt nạt người yếu sợ kẻ mạnh, tuy có khôn vặt nhưng cũng không cao tay.
Phòng tuyến tâm lý của kiểu người này rất yếu ớt, nhất là họ còn thờ ơ với cậu ta, không nói nguyên do rõ ràng, để cậu ta phải chịu đựng đến tận một giờ sáng. Lúc tinh thần cậu ta yếu ớt nhất, đột ngột bật sáng đèn dây tóc, chiếu thẳng vào cậu ta. Cho dù là những câu hỏi thông thường cũng có thể thu được hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.
Có lẽ đối với một số người khác sẽ không có hiệu quả tức thì, nhưng đối với kiểu người như Tống Dương, chắc chắn sẽ có tác dụng.
Mà sự thật cũng chứng minh, Tống Dương còn yếu ớt hơn họ nghĩ.
“Rốt cuộc các anh muốn hỏi gì? Con gái của Dương Tây sống hay chết thật sự không liên quan đến tôi!” Mắt Tống Dương hằn tơ máu, gào khản cả cổ: “Tôi vô tội, mau thả tôi ra ngoài!”
Thẩm Diễn ung dung trả lời: “Cậu có vô tội hay không, chứng cứ sẽ nói cho chúng tôi biết. Kể từ ba giờ chiều ngày mùng bảy cho đến sáng hôm sau, cậu ở đâu, làm gì?”
Tông Dương nói: “Tôi không nhớ rõ!”
Triển Phong gõ bàn: “Nói dối tiếp đi!”
“Tôi… Tôi không nói dối! Hôm đầu tiên tôi uống say quá, không nhớ đã xảy ra chuyện gì cả.” Tống Dương cuống cuồng vò đầu bứt tai, hận không thể nhảy lên giải thích: “Các anh tin tôi có được không? Thật sự không phải tôi, nếu là tôi thì tôi sẽ nhận ngay!”
Triển Phong vuốt ve bật lửa trong tay, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Bây giờ chỉ là mời cậu tới trợ giúp điều tra, đâu phải muốn định tội cậu, đừng xù lông lên nữa, ngồi xuống.”
Tống Dương ngượng ngùng, cúi đầu nói nhỏ: “Tôi đã chịu thiệt vì hai người, nào dám nói hươu nói vượn. Tôi có thể thề, chuyện này thật sự không hề liên quan tới tôi.”
Triển Phong bật lửa vang tách tách, ngọn lửa phụt lên, khiến ánh mắt anh lạnh lùng hơn: “Hỏi cậu lần cuối, kể từ ba giờ chiều ngày mùng bảy, cậu đã đi đâu, làm gì?”
“Tôi thật sự không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ, đêm đầu tiên chúng tôi đến chỗ Luna dự sinh nhật, chơi suốt đêm ở Tây Đảo. Sau đó… tôi về nhà Lộc Minh, tôi buồn ngủ muốn chết, về cái là ngủ ngay.” Tống Dương nhíu mày, tỏ vẻ vắt hết óc suy nghĩ: “Sau đó, tôi và Lộc Minh thức dậy rồi gọi chút đồ ăn, chơi game PS, rồi tôi lại về phòng chơi game, do không thấy đói bụng nên không ra ngoài mà ngủ tiếp.”
Thẩm Diễn nhạy bén nghe được điểm quan trọng trong câu nói của cậu ta, nhưng vẫn bình tĩnh không bức bách: “Vậy cậu còn nhớ rõ, mấy giờ tỉnh dậy, rồi gọi đồ ăn ngoài không?”
Tống Dương ngẫm nghĩ, trả lời: “Đồ ăn ngoài… Có lẽ lúc gọi là tầm hơn bảy giờ tối, lúc đó Lộc Minh kêu tôi dậy. Tôi còn nói cậu ấy khỏe hơn tôi, nếu cậu ấy không gọi có lẽ tôi sẽ ngủ thẳng đến ngày hôm sau luôn.”
Thẩm Diễn hỏi: “Lúc cậu chơi game là một mình ở trong phòng chơi à? Hàn Lộc Minh có ở chung với cậu không?”
“Đương nhiên là một mình rồi, biệt thự nhà Lộc Minh rất lớn, tổng cộng ba tầng, chẳng lẽ chúng tôi phải chen chúc nhau trong một căn phòng?” Tống Dương nói một lúc, rõ ràng tinh thần cũng thả lỏng hơn, cậu ta huơ tay: “Kiểu nhân viên công chức như các anh, không có tiền đúng không? Không tưởng tượng ra biệt thự rộng lớn cũng là điều rất bình thường, dù sao đó là kiểu cực kỳ xa hoa giàu có. Bình thường Lộc Minh đều thích ở căn phòng trên tầng hai, tôi thích tầng trên cùng, có thể hóng gió uống bia, rất thoải mái.”
Thẩm Diễn: “Cách âm trong biệt thự của Hàn Lộc Minh thế nào?”
Tống Dương ngẩn người, không hiểu: “Anh có ý gì?”
Thẩm Diễn lặp lại câu hỏi, cũng kiên nhẫn giảng giải: “Nếu như cậu ta phát ra bất kỳ tiếng động nào trong căn phòng tại tầng hai, cậu ở tầng ba có thể nghe thấy không?”
Tống Dương cười quái gở, lắc đầu nói: “Thầy giáo à, thiệt không đó? Trông tôi giống loại người có kiểu đam mê đó sao? Tôi thường xuyên ở chỗ Lộc Minh, nhưng tôi không hề có hứng thú nhìn trộm nghe lén gì đâu. Hơn nữa Lộc Minh cũng thoải mái cho tôi dẫn người vào biệt thự, hai chúng tôi rất ăn ý. Chuyện thế này không cần phải nói cũng biết là nên tránh, đâu phải kiểu không thức thời như mấy người lớn tuổi suốt ngày thích lải nhải kia đâu.”
Thằng nhóc này, giờ phút này đúng là ba hoa thật đấy.
Thẩm Diễn liếc xéo Triển Phong, thấy anh ta vẫn bày bộ mặt hờ hững thì đá vào chân ghế anh ta đang ngồi. Đôi mắt sáng nhìn thẳng vào Triển Phong không khách sáo.
Hỏi đi chứ.
Tôi hỏi từ nãy tới giờ, đến lượt anh rồi đấy?
Triển Phong bị đá một cái, cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của người đá, trực giác nói với anh ta đừng nên khiêu chiến với Thẩm Diễn, anh ta đành hắng giọng, mở miệng hỏi: “Ăn xong là cậu đi chơi game liền?”
Tống Dương thấy người hỏi là Triển Phong, nên khiêm tốn hơn nhiều, gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Triển Phong hỏi: “Chơi bao lâu?”
Tống Dương nuốt nước bọt: “Chuyện này, quả thật không thể nhớ chính xác được, chỉ có thể áng chừng thời gian được thôi. Chắc khoảng một tiếng rưỡi, vốn dĩ tôi còn tính hỏi Lộc Minh có muốn ăn khuya gì không, nhưng mà…”
Triển Phong nhướng mày: “Nhưng làm sao?”
Tống Dương hơi do dự: “Chuyện này, chắc nói hay không cũng không cần thiết đâu, không liên quan gì tới vụ án.”
Ánh mắt Triển Phong lạnh lẽo, gõ mép bàn: “Là chuyện gì?”
Ánh mắt anh ta vừa quét tới, Tống Dương lập tức cảm thấy sống lưng phát lạnh, vội vàng xin tha: “Được được được, anh đừng nhìn tôi như thế nữa, tôi nói là được chứ gì? Lúc đó tôi vừa mới xuống tầng, vừa đi đến đầu cầu thang tầng hai thì nghe thấy trong phòng cậu ấy có tiếng động, tôi nghĩ có lẽ cậu ấy đang giao lưu thân mật, cho nên cũng không chạy tới gọi cậu ấy nữa.”
Vietwriter.vn
Triển Phong lại hỏi: “Cậu nghe thấy giọng Hàn Lộc Minh?”
“Cũng không phải, nhưng mà…” Tống Dương cười mập mờ, khẽ sờ mũi: “Chuyện thế này, chẳng lẽ các anh lại không hiểu? Nào có chuyện toàn là đàn ông kêu ra tiếng đúng không, đều là nữ…”
Cậu ta nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc của hai người đối diện, liền nhỏ giọng không có gan đùa giỡn nữa .
“Tóm lại, tôi chỉ biết có bấy nhiêu. Hôm đó tôi và Lộc Minh vẫn luôn ở cùng với nhau, hai chúng tôi có thể làm chứng cho nhau.” Tống Dương xoa hai tay, thanh minh: “Thầy Thẩm, tôi thật sự không phải cố ý muốn trị anh, lúc đó tôi chỉ giận quá... Thầy tha cho tôi một mạng, tôi lập tức đi tìm Lộc Minh, bảo cậu ấy nói với hiệu trưởng phục chức cho thầy, có được không?”
Thẩm Diễn gập cuốn sổ lại, mặt không cảm xúc: “Không cần, tôi tôn trọng sự sắp xếp của nhà trường, đây là hai chuyện khác nhau. Cho tới giờ phút này, cả cậu và Hàn Lộc Minh đều không có đủ chứng cứ ngoại phạm, hai người vẫn nằm trong diện tình nghi.”
Tống Dương nghe nói thế lập tức choáng váng: “Ý gì vậy? Chúng tôi làm chứng cho nhau cũng không được?”
Triển Phong hất cằm, bật cười: “Nếu cả hai kẻ tình nghi đều gây án tập thể, cùng bao che đối phương vô tội. Cậu cảm thấy lời chứng này có giá trị không?”
Tống Dương hoàn toàn ngơ ngác, ngồi liệt trên ghế, vẻ mặt hoang mang: “Nhưng… Chuyện này thật sự không phải tôi làm mà.”
“Nếu như muốn thoát khỏi diện tình nghi thì phải đưa ra chứng cứ có giá trị hơn, bằng không…” Triển Phong búng ngón tay kêu to, cười như không cười: “Chúng tôi sẽ tìm cậu phối hợp điều tra bất cứ lúc nào. Khi vụ án có bất kỳ tiến triển gì đều có thể gọi cậu tới ngay.”
“Như… Như vậy sao được, tôi còn phải đi học nữa mà!” Tống Dương bỗng nóng nảy, hốt hoảng vò đầu: “Các anh thường xuyên gọi tôi đến đồn cảnh sát tra hỏi thế này, lỡ như bạn học biết được, rồi bọn họ thật sự coi tôi là tội phạm giết người thì sao?”
Đầu ngón tay thon mịn của Thẩm Diễn nâng cốc nước lên, thong dong ưu nhã nhấp một ngụm nhỏ.
Ánh mắt Tống Dương chợt lóe lên, ngập ngừng một lúc lâu, đột ngột ngẩng đầu nói như đã quyết định: “Tôi… Tôi còn có chứng cứ khác, nhưng chứng cứ này, Lộc Minh sẽ không biết chứ?”
Biết ngay là thằng nhóc này có thể cho bọn họ một thu hoạch khác mà, cũng không uổng công họ đã đeo đuổi hơn nửa đêm. Triển Phong và Thẩm Diễn liếc nhau, mắt ẩn chứa ý cười, hắng giọng, lạnh lùng nói: “Nói đi.”
Triển Phong sắp xếp thời gian thẩm vấn Tống Dương là lúc trời vừa rạng sáng, chọn thời gian thế này, Thẩm Diễn chỉ có thể nói một câu bội phục.
Trước đó, họ với Tống Dương có giao thiệp, có thể nhận ra cậu thiếu niên này chỉ là một quả hồng mềm, thích ỷ thế hiếp người, bắt nạt người yếu sợ kẻ mạnh, tuy có khôn vặt nhưng cũng không cao tay.
Phòng tuyến tâm lý của kiểu người này rất yếu ớt, nhất là họ còn thờ ơ với cậu ta, không nói nguyên do rõ ràng, để cậu ta phải chịu đựng đến tận một giờ sáng. Lúc tinh thần cậu ta yếu ớt nhất, đột ngột bật sáng đèn dây tóc, chiếu thẳng vào cậu ta. Cho dù là những câu hỏi thông thường cũng có thể thu được hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.
Có lẽ đối với một số người khác sẽ không có hiệu quả tức thì, nhưng đối với kiểu người như Tống Dương, chắc chắn sẽ có tác dụng.
Mà sự thật cũng chứng minh, Tống Dương còn yếu ớt hơn họ nghĩ.
“Rốt cuộc các anh muốn hỏi gì? Con gái của Dương Tây sống hay chết thật sự không liên quan đến tôi!” Mắt Tống Dương hằn tơ máu, gào khản cả cổ: “Tôi vô tội, mau thả tôi ra ngoài!”
Thẩm Diễn ung dung trả lời: “Cậu có vô tội hay không, chứng cứ sẽ nói cho chúng tôi biết. Kể từ ba giờ chiều ngày mùng bảy cho đến sáng hôm sau, cậu ở đâu, làm gì?”
Tông Dương nói: “Tôi không nhớ rõ!”
Triển Phong gõ bàn: “Nói dối tiếp đi!”
“Tôi… Tôi không nói dối! Hôm đầu tiên tôi uống say quá, không nhớ đã xảy ra chuyện gì cả.” Tống Dương cuống cuồng vò đầu bứt tai, hận không thể nhảy lên giải thích: “Các anh tin tôi có được không? Thật sự không phải tôi, nếu là tôi thì tôi sẽ nhận ngay!”
Triển Phong vuốt ve bật lửa trong tay, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Bây giờ chỉ là mời cậu tới trợ giúp điều tra, đâu phải muốn định tội cậu, đừng xù lông lên nữa, ngồi xuống.”
Tống Dương ngượng ngùng, cúi đầu nói nhỏ: “Tôi đã chịu thiệt vì hai người, nào dám nói hươu nói vượn. Tôi có thể thề, chuyện này thật sự không hề liên quan tới tôi.”
Triển Phong bật lửa vang tách tách, ngọn lửa phụt lên, khiến ánh mắt anh lạnh lùng hơn: “Hỏi cậu lần cuối, kể từ ba giờ chiều ngày mùng bảy, cậu đã đi đâu, làm gì?”
“Tôi thật sự không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ, đêm đầu tiên chúng tôi đến chỗ Luna dự sinh nhật, chơi suốt đêm ở Tây Đảo. Sau đó… tôi về nhà Lộc Minh, tôi buồn ngủ muốn chết, về cái là ngủ ngay.” Tống Dương nhíu mày, tỏ vẻ vắt hết óc suy nghĩ: “Sau đó, tôi và Lộc Minh thức dậy rồi gọi chút đồ ăn, chơi game PS, rồi tôi lại về phòng chơi game, do không thấy đói bụng nên không ra ngoài mà ngủ tiếp.”
Thẩm Diễn nhạy bén nghe được điểm quan trọng trong câu nói của cậu ta, nhưng vẫn bình tĩnh không bức bách: “Vậy cậu còn nhớ rõ, mấy giờ tỉnh dậy, rồi gọi đồ ăn ngoài không?”
Tống Dương ngẫm nghĩ, trả lời: “Đồ ăn ngoài… Có lẽ lúc gọi là tầm hơn bảy giờ tối, lúc đó Lộc Minh kêu tôi dậy. Tôi còn nói cậu ấy khỏe hơn tôi, nếu cậu ấy không gọi có lẽ tôi sẽ ngủ thẳng đến ngày hôm sau luôn.”
Thẩm Diễn hỏi: “Lúc cậu chơi game là một mình ở trong phòng chơi à? Hàn Lộc Minh có ở chung với cậu không?”
“Đương nhiên là một mình rồi, biệt thự nhà Lộc Minh rất lớn, tổng cộng ba tầng, chẳng lẽ chúng tôi phải chen chúc nhau trong một căn phòng?” Tống Dương nói một lúc, rõ ràng tinh thần cũng thả lỏng hơn, cậu ta huơ tay: “Kiểu nhân viên công chức như các anh, không có tiền đúng không? Không tưởng tượng ra biệt thự rộng lớn cũng là điều rất bình thường, dù sao đó là kiểu cực kỳ xa hoa giàu có. Bình thường Lộc Minh đều thích ở căn phòng trên tầng hai, tôi thích tầng trên cùng, có thể hóng gió uống bia, rất thoải mái.”
Thẩm Diễn: “Cách âm trong biệt thự của Hàn Lộc Minh thế nào?”
Tống Dương ngẩn người, không hiểu: “Anh có ý gì?”
Thẩm Diễn lặp lại câu hỏi, cũng kiên nhẫn giảng giải: “Nếu như cậu ta phát ra bất kỳ tiếng động nào trong căn phòng tại tầng hai, cậu ở tầng ba có thể nghe thấy không?”
Tống Dương cười quái gở, lắc đầu nói: “Thầy giáo à, thiệt không đó? Trông tôi giống loại người có kiểu đam mê đó sao? Tôi thường xuyên ở chỗ Lộc Minh, nhưng tôi không hề có hứng thú nhìn trộm nghe lén gì đâu. Hơn nữa Lộc Minh cũng thoải mái cho tôi dẫn người vào biệt thự, hai chúng tôi rất ăn ý. Chuyện thế này không cần phải nói cũng biết là nên tránh, đâu phải kiểu không thức thời như mấy người lớn tuổi suốt ngày thích lải nhải kia đâu.”
Thằng nhóc này, giờ phút này đúng là ba hoa thật đấy.
Thẩm Diễn liếc xéo Triển Phong, thấy anh ta vẫn bày bộ mặt hờ hững thì đá vào chân ghế anh ta đang ngồi. Đôi mắt sáng nhìn thẳng vào Triển Phong không khách sáo.
Hỏi đi chứ.
Tôi hỏi từ nãy tới giờ, đến lượt anh rồi đấy?
Triển Phong bị đá một cái, cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của người đá, trực giác nói với anh ta đừng nên khiêu chiến với Thẩm Diễn, anh ta đành hắng giọng, mở miệng hỏi: “Ăn xong là cậu đi chơi game liền?”
Tống Dương thấy người hỏi là Triển Phong, nên khiêm tốn hơn nhiều, gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Triển Phong hỏi: “Chơi bao lâu?”
Tống Dương nuốt nước bọt: “Chuyện này, quả thật không thể nhớ chính xác được, chỉ có thể áng chừng thời gian được thôi. Chắc khoảng một tiếng rưỡi, vốn dĩ tôi còn tính hỏi Lộc Minh có muốn ăn khuya gì không, nhưng mà…”
Triển Phong nhướng mày: “Nhưng làm sao?”
Tống Dương hơi do dự: “Chuyện này, chắc nói hay không cũng không cần thiết đâu, không liên quan gì tới vụ án.”
Ánh mắt Triển Phong lạnh lẽo, gõ mép bàn: “Là chuyện gì?”
Ánh mắt anh ta vừa quét tới, Tống Dương lập tức cảm thấy sống lưng phát lạnh, vội vàng xin tha: “Được được được, anh đừng nhìn tôi như thế nữa, tôi nói là được chứ gì? Lúc đó tôi vừa mới xuống tầng, vừa đi đến đầu cầu thang tầng hai thì nghe thấy trong phòng cậu ấy có tiếng động, tôi nghĩ có lẽ cậu ấy đang giao lưu thân mật, cho nên cũng không chạy tới gọi cậu ấy nữa.”
Vietwriter.vn
Triển Phong lại hỏi: “Cậu nghe thấy giọng Hàn Lộc Minh?”
“Cũng không phải, nhưng mà…” Tống Dương cười mập mờ, khẽ sờ mũi: “Chuyện thế này, chẳng lẽ các anh lại không hiểu? Nào có chuyện toàn là đàn ông kêu ra tiếng đúng không, đều là nữ…”
Cậu ta nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc của hai người đối diện, liền nhỏ giọng không có gan đùa giỡn nữa .
“Tóm lại, tôi chỉ biết có bấy nhiêu. Hôm đó tôi và Lộc Minh vẫn luôn ở cùng với nhau, hai chúng tôi có thể làm chứng cho nhau.” Tống Dương xoa hai tay, thanh minh: “Thầy Thẩm, tôi thật sự không phải cố ý muốn trị anh, lúc đó tôi chỉ giận quá... Thầy tha cho tôi một mạng, tôi lập tức đi tìm Lộc Minh, bảo cậu ấy nói với hiệu trưởng phục chức cho thầy, có được không?”
Thẩm Diễn gập cuốn sổ lại, mặt không cảm xúc: “Không cần, tôi tôn trọng sự sắp xếp của nhà trường, đây là hai chuyện khác nhau. Cho tới giờ phút này, cả cậu và Hàn Lộc Minh đều không có đủ chứng cứ ngoại phạm, hai người vẫn nằm trong diện tình nghi.”
Tống Dương nghe nói thế lập tức choáng váng: “Ý gì vậy? Chúng tôi làm chứng cho nhau cũng không được?”
Triển Phong hất cằm, bật cười: “Nếu cả hai kẻ tình nghi đều gây án tập thể, cùng bao che đối phương vô tội. Cậu cảm thấy lời chứng này có giá trị không?”
Tống Dương hoàn toàn ngơ ngác, ngồi liệt trên ghế, vẻ mặt hoang mang: “Nhưng… Chuyện này thật sự không phải tôi làm mà.”
“Nếu như muốn thoát khỏi diện tình nghi thì phải đưa ra chứng cứ có giá trị hơn, bằng không…” Triển Phong búng ngón tay kêu to, cười như không cười: “Chúng tôi sẽ tìm cậu phối hợp điều tra bất cứ lúc nào. Khi vụ án có bất kỳ tiến triển gì đều có thể gọi cậu tới ngay.”
“Như… Như vậy sao được, tôi còn phải đi học nữa mà!” Tống Dương bỗng nóng nảy, hốt hoảng vò đầu: “Các anh thường xuyên gọi tôi đến đồn cảnh sát tra hỏi thế này, lỡ như bạn học biết được, rồi bọn họ thật sự coi tôi là tội phạm giết người thì sao?”
Đầu ngón tay thon mịn của Thẩm Diễn nâng cốc nước lên, thong dong ưu nhã nhấp một ngụm nhỏ.
Ánh mắt Tống Dương chợt lóe lên, ngập ngừng một lúc lâu, đột ngột ngẩng đầu nói như đã quyết định: “Tôi… Tôi còn có chứng cứ khác, nhưng chứng cứ này, Lộc Minh sẽ không biết chứ?”
Biết ngay là thằng nhóc này có thể cho bọn họ một thu hoạch khác mà, cũng không uổng công họ đã đeo đuổi hơn nửa đêm. Triển Phong và Thẩm Diễn liếc nhau, mắt ẩn chứa ý cười, hắng giọng, lạnh lùng nói: “Nói đi.”
Bình luận facebook