• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Lưu manh thần thám (1 Viewer)

  • Chương 70 - Chương 70ẤU TRĨ

Chương 70ẤU TRĨ

Đã gần hai giờ, Tống Dương không buồn ngủ, mà chỉ thấy căng thẳng và luống cuống.



Cậu ta ngẩng đầu nhìn Triển Phong, hỏi dò: “Những lời tôi nói ra, các anh sẽ giữ bí mật đúng không?”



Triển Phong đáp: “Chưa chắc.”



Tống Dương hoảng: “Vậy tôi không nói nữa.”



Triển Phong nhún vai, giả bộ đứng dậy: “Tùy cậu, cứ như vậy đi.”



“Chờ chờ, chờ chút… Tôi vẫn nên nói thì hơn, nhưng xin các anh, nhất định đừng nói với Lộc Minh, còn nữa…” Nét căng thẳng trong đáy mắt Tống Dương đã vạch trần sự bất an và bàng hoàng của cậu ta: “Bố mẹ tôi vẫn đang chờ tôi ở ngoài kia chứ?”



Thẩm Diễn gật đầu: “Đương nhiên, trong tình huống không có mặt người giám hộ, cảnh sát sẽ không có quyền thẩm vấn trẻ vị thành niên. Về phần yêu cầu của cậu, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng hết sức, đúng không tổ trưởng?”



Triển Phong quét mắt liếc Tống Dương ở đối diện, trả lời lập lờ nước đôi: “Đương nhiên.”



Cuối cùng Tống Dương cũng bình ổn cảm xúc, cậu ta nhỏ giọng nói: “Đêm hôm đó, thật ra tôi không ở miết trong biệt thự, lúc đi xuống tầng tìm Lộc Minh, nghe thấy âm thanh kia, tôi liền quay về phòng ngay. Sau đó, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, Luna đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi qua chỗ cô ấy. Lúc đó đầu óc tôi mơ hồ, chưa kịp suy nghĩ gì đã đi ngay, sau đó nữa… Áng chừng sáu giờ sáng hôm sau, tôi mới quay lại biệt thự.”



Sáu giờ, theo phỏng đoán của pháp y, khoảng thời gian này nằm trong phạm vi thời gian tử vong của Chu Nhạc Đồng.



Thẩm Diễn nheo mắt, chưa kịp mở miệng thì Triển Phong đã nhanh chóng lên tiếng hỏi trước: “Lúc cậu quay lại biệt thự vào sáu giờ sáng, Hàn Lộc Minh có ở nhà không?”



Tống Dương gật đầu: “Có.”



Triển Phong nhíu mày: “Sao cậu lại khẳng định được? Cậu đã nói hai người không can thiệp đến chuyện của nhau đấy.”



“Bởi vì xe cậu ấy ở đó, Lộc Minh rất kén chọn, nếu như ra ngoài không có xe mà bắt cậu ấy đi bộ thì còn lâu cậu ấy mới đi.” Tống Dương thuận miệng nói: “Trừ phi cậu ấy ra ngoài chạy bộ, nhưng sáng sớm, chạy cái gì cơ chứ, cũng đâu phải tình cờ gặp được gái xinh.”



“Hàn Lộc Minh có thói quen chạy bộ sáng sớm?” Thẩm Diễn hỏi.



Tống Dương đáp: “Có chứ, nhưng cũng tùy tâm trạng nữa, không phải ngày nào cũng chạy.”



Thẩm Diễn ghi lại vài dòng vào cuốn sổ, rồi gõ bút hỏi: “Câu hỏi cuối cùng, nghe nói Hàn Lộc Minh có rất nhiều bạn gái, có điểm gì giống nhau không?”



Tống Dương vẫn chưa nghe hiểu, ngẩn người hỏi: “Điểm giống nhau? Đều là nữ hết đó.”



“Ví dụ như chiều cao, đặc điểm ngoại hình, màu da, hoặc là…” Thẩm Diễn hơi ngừng lại, rồi mỉm cười nói tiếp: “Độ dài mái tóc?”



Tống Dương nhíu mày, một lúc sau mới trả lời vấn đề anh đưa ra: “Để tôi nhớ lại đã, hình như cũng không có đặc trưng rõ ràng. Cậu ấy thay bạn gái rất thường xuyên, hầu như loại hình nào cũng có cả. Thái độ của cậu ấy với bạn gái rất tùy ý, bắt cá vài tay là chuyện như cơm bữa. Dù sao thì đám con gái kia đều mê tiền và gia thế của cậu ấy, chính cậu ấy cũng biết điều này.”



“Đúng rồi…” Tống Dương cảm thấy bầu không khí hơi quái lạ, nhưng lại không thể nói ra được rốt cuộc lạ ở đâu: “Có chuyện gì không? Các anh hỏi chuyện này làm gì?”



Triển Phong bật lửa, hơi khói lan tỏa, giọng nói hờ hững: “Không có gì, chỉ hỏi qua loa thôi, cậu có thể đi được rồi.”



Ra khỏi phòng thẩm vấn, Thẩm Diễn liền nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu bên kia hành lang. Tiểu Lưu nói là bố mẹ Tống Dương làm loạn liên tục, Triển Phong nghe xong, uể oải nói: “Cậu tự xử lý”, sau đó bảo Thẩm Diễn đi sang hướng khác, xuống nhà để xe.



“Về ngủ một giấc đã, sáng mai chỉnh sửa sau.” Lúc trên xe, Triển Phong khẽ liếc mắt thấy Thẩm Diễn mở sổ ghi chép, liền vươn tay gập sổ lại.



Thẩm Diễn bật cười: “Nếu anh không khoe khoang khoác lác trước mặt cục trưởng, nói bảy ngày sẽ phá được án thì tôi cũng không cần phải giành giật từng giây thế này.”



Triển Phong nhún vai: “Yên tâm đi cưng, tôi đã có suy nghĩ rồi.”



Thẩm Diễn: “Suy nghĩ gì?”



Triển Phong: “Ngủ dậy sẽ nói cho cậu biết.”



Thẩm Diễn: “… Anh có thể ấu trĩ hơn nữa không?”



“Cậu thích làm trái lời tôi à?” Triển Phong đỗ xe xong, giơ tay vỗ một cái lên đùi Thẩm Diễn, trừng mắt: “Hơn bốn mươi tiếng đồng hồ không chợp mắt, người cậu làm bằng thép hả? Đừng lảm nhảm nữa, lên lầu ngủ.” Vietwriter.vn



Thẩm Diễn nghe thấy giọng điệu trách cứ và ngang ngạnh này thì lập tức sững sờ, trong lòng có một cảm giác khác thường đã lâu rồi không xuất hiện.



Anh vẫn luôn giữ danh tiếng tốt, kết giao với mọi người đúng mực, nếu dùng ngôn ngữ để hình dung thì chính là kiểu khách sáo ôn hòa.



Ngoại trừ hơi lạnh nhạt và xa cách ra thì không có điểm nào đáng bắt bẻ.



Đương nhiên anh có bạn, cũng không ít người có quan hệ gần gũi, nhưng rất ít chạm tới vị trí nào đó trong lòng, càng không nói tới việc bị người khác mắng tới mắng lui ra lệnh đi ngủ kiểu này.



Cảm giác này rất kỳ lạ, dường như quen thuộc khó hiểu, lại có cả sự lạ lẫm hòa lẫn trong đó, cuối cùng mang đến cho anh cảm giác ấm áp, dần dần lan tràn khắp các ngóc ngách và sưởi ấm trái tim anh.



Thẩm Diễn đi lên lầu, lúc đi tới cửa, thấy Triển Phong đứng dựa tường chờ anh mở cửa, khóe miệng bất chợt cong lên. Sau khi vào nhà, hai người thay dép lê, Triển Phong tự giác đi vào phòng ngủ dành cho khách, dường như họ rất ăn ý, không cần nói mấy lời dặn dò hay nhắn nhủ gì cả.



Thật ra Thẩm Diễn cũng mệt lắm rồi, vừa nằm xuống liền mơ màng ngủ thiếp đi.



Một đêm không mộng mị.



Thẩm Diễn ngủ đẫy giấc, sáng sớm thức dậy còn rảnh rỗi nấu vài món ăn sáng. Anh đợi Triển Phong đi ra, hai người ăn xong, mới nhìn thoáng qua đồng hồ, Triển Phong nói: “Trước quay về cục đã, còn cháo không? Mang cho mấy người kia một ít.”



Thẩm Diễn đứng dậy tìm hộp giữ nhiệt, múc cháo và để bánh bao vào, sau đó hai người đi xuống lầu, tới chỗ xe. Thẩm Diễn đi sang bên vứt rác, nhưng lúc tới gần thùng rác không biết tại sao nó đã bị ai đó đạp đổ bên đường, phía trên còn phủ túi nilon màu đen. Thẩm Diễn không để tâm, đi sang thùng rác khác, lúc quay về thấy Triển Phong vừa cúi đầu hút thuốc, vừa nhíu mày nhìn chằm chằm cửa xe, không biết đang nhìn cái gì.



“Sao vậy?” Anh hỏi.



Triển Phong gõ cửa xe: “Hình như cảm ứng mất tác dụng rồi, chờ một lát, tôi hút thuốc xong sẽ mở bằng chìa khóa.”



Đột nhiên Thẩm Diễn có cảm xúc khác thường không rõ nguyên nhân: “Mất tác dụng? Trước kia có xảy ra tình huống giống vậy chưa?”



“Chưa từng, dạo trước chìa khóa sắp hết điện, tôi vừa mới thay pin, không thể có vấn đề được.” Triển Phong rít mạnh một hơi thuốc, điếu thuốc vừa tàn liền thẳng tay ném đi, phủi tay nói: “Đợi chút đã, tôi xem thử chìa khóa ở đâu.”



Anh ta mặc quần cargo, trước sau có mấy túi, chắc cũng phải mất một lúc mới tìm được. Nhưng lúc Triển Phong đang tìm chìa khóa, Thẩm Diễn lại nắm chặt lấy cổ tay anh, giọng trầm khàn: “Đừng tìm vội.”



Triển Phong nhìn anh: “Sao vậy?”



“Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi có cảm giác không được tốt lắm, chúng ta cách xa chiếc xe này trước đã.” Thẩm Diễn tăng sức cổ tay, kéo Triển Phong lùi ra sau, ánh mắt bình tĩnh khó hiểu: “Chuyên gia phá bom mà trước đây anh tìm tới, có thể kiểm nghiệm xe hơi không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom