Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71 - Chương 71UY HIẾP
Sau khi Triển Phong gọi điện, khoảng mười phút sau, chuyên gia phá bom đã có mặt với trang bị đầy đủ. Hai người họ được sắp xếp đứng ngoài dải ngăn cách, dù cách một khoảng nhưng Thẩm Diễn vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng xung quanh chiếc xe của Triển Phong.
Thứ được che lại bên dưới chiếc túi nilon màu đen trong thùng rác chính là một cái hộp hình vuông màu đen, Thẩm Diễn nhìn mấy lần cũng không nhìn ra được đây là thứ gì, nhưng Triển Phong nhìn thoáng qua là biết ngay: “Là máy kiểm soát cảm ứng từ xa, có thể nhận tín hiệu thông qua sóng vô tuyến điện, dùng cài đặt chương trình bật tắt và kích nổ bom, công nghệ cao.”
Thẩm Diễn im lặng một lát mới hỏi: “Ai muốn giết anh?”
Ánh mắt Triển Phong sâu thẳm, nhưng giọng điệu vẫn cà lơ phất phơ như cũ: “Không biết, chi bằng cậu hỏi tôi là báo thù hay giết vì tình thì đáng tin hơn.”
Sao anh ta nói chuyện chẳng đáng tin tí nào vậy.
Thẩm Diễn nhíu mày, còn chưa lên tiếng thì thấy tổ trưởng tổ phá bom lau mồ hôi chạy tới, thở hồng hộc nhìn Triển Phong: “Thằng nhóc này, chọc đến ai thế? Biết người ta lắp cái gì trong xe cậu không hả?”
Triển Phong nhếch khóe môi: “Nếu tôi biết thì đã giành mất phần việc của các anh rồi.”
“Cậu nằm mơ đi, cho điếu thuốc.” Tổ trưởng tổ phá bom họ Phùng, có quan hệ rất tốt với Triển Phong, vóc dáng cũng không thấp hơn anh ta là bao, khoảng chừng bốn mươi tuổi, có bộ dáng hống hách của người lính, nói: “Không được, cậu toàn hút thuốc xịn, một điếu thì hời cho cậu rồi, mấy điếu mới được.”
Triển Phong duỗi tay quăng qua, đưa hơn nửa hộp cho ông ta: “Vất vả rồi, là loại thuốc nổ nào? Mấy kíp?”
Tổ trưởng Phùng cũng không khách sáo, nhận lấy hộp thuốc rồi nhét vào túi ngay, tức giận nói: “Ba kíp nổ, nhưng chủ yếu không phải ở kíp nổ. Cậu biết thuốc nổ được cố định ở chỗ nào không?”
Triển Phong suy nghĩ một lát rồi đoán: “Gầm xe? Hay trước mui xe?”
“Dưới gầm trước của xe, ngay chính giữa bên dưới, chỉ cách mặt đất mấy centimet, lắp đặt khá tinh vi.” Tổ trưởng Phùng rút một điếu thuốc, cau mày nói: “Ghê gớm nhất không phải cái này, cậu đoán xem hắn ta dùng loại thuốc nổ gì?”
Triển Phong lắc đầu, khẽ liếc Thẩm Diễn: “Cậu thử đoán xem?”
Thẩm Diễn nói: “Chê cười rồi, tôi thật sự không hiểu gì về thuốc nổ, vẫn nên nhờ tổ trưởng Phùng chỉ giáo.”
“C4, chính là thứ thuốc nổ dẻo, hệ số an toàn cực cao, hơn nữa vô cùng ổn định, trừ kíp nổ ra, những thứ khác căn bản không thể dẫn nổ được, ngay cả nổ súng cũng không thể.” Mồ hôi trên mặt tổ trưởng Phùng chảy xuống, rơi vào điếu thuốc trên đầu ngón tay, muốn hút cũng không được, đành phải kẹp vào bên tai: “Hàng cấm, ngay cả quân đội chính quy cấp địa phương cũng không dễ dàng có được. Kẻ thù này của cậu có lai lịch không nhỏ đâu.”
Tuy Thẩm Diễn không hiểu biết gì về thuốc nổ nhưng cũng đã từng nghe đến cái tên C4, biết được đặc tính chung của loại thuốc nổ này.
“Giống hệt kẹo cao su, có thể dính vào bất cứ chỗ nào, thậm chí còn có thể tránh được tia X-quang và chó nghiệp vụ dò xét, lúc ở BAU tôi đã từng nghe qua thứ đồ chơi này, nó được sản xuất chủ yếu ở Mỹ.” Thẩm Diễn nhìn thoáng qua chiếc xe đang bị vây kín của Triển Phong, đôi mày dài hơi nhíu lại: “Ai có thể lấy được loại thuốc nổ này, lại còn lắp đặt tinh vi đến thế, chứng tỏ họ muốn đẩy anh vào chỗ chết.”
“Ai cũng có khả năng.” Triển Phong nói một câu đầy ý tứ sâu xa, khẽ hất cằm lên với tổ trưởng Phùng: “Có lấy ra được không? Có cần tôi hỗ trợ không?”
Tổ trưởng Phùng liếc anh ta: “Đùa chắc, lúc ông đây chơi với thuốc nổ thì cậu vẫn còn đang nhai kẹo đấy. Tránh ra tránh ra, một lát là xong ngay.”
Ông ta hùng hùng hổ hổ huých Triển Phong một cái, rồi quay về chỗ chiếc xe, có vẻ như bên đó đã tới thời khắc tháo gỡ mấu chốt, tổ trưởng Phùng đi tới vừa hay thêm trợ giúp, không ai dám hô to gọi nhỏ, đều cẩn thận từng li từng tí, như đang đối xử với một món đồ cổ dễ vỡ nào đó.
Nếu như không xử lý tốt thứ này, đúng là còn chết người hơn cả đồ cổ.
Bởi vì nó sẽ thực sự lấy đi mạng sống.
Quần chúng đều bị ngăn chặn bên ngoài dải băng phong tỏa, giọng ồn ào theo gió thổi qua, bốn phương tám hướng đều là những tiếng xì xào.
“Vừa nãy, sao cậu nhận ra được có bom?” Triển Phong khoác tay lên vai Thẩm Diễn, trầm giọng hỏi.
Gió thổi mang theo những hạt bụi nhỏ xíu, hình như đã thổi vào mắt, Thẩm Diễn giơ tay dụi mấy cái, khẽ đáp: “Tôi cũng không biết, tôi cảm thấy thùng rác có gì đó không đúng, hơn nữa đáng lẽ loại xe này sẽ không xuất hiện vấn đề kiểu này, liên hệ lại với nhau, nên cảm thấy mọi chuyện bất bình thường.”
“Trực giác?” Triển Phong chú ý thấy Thẩm Diễn là lạ, liền cúi đầu che mắt anh lại: “Nhắm mắt lại.”
Thẩm Diễn nghe lời khép hờ hai mắt, “ừ” một tiếng: “Nếu nhất quyết phải tìm ra một lý do thì cũng chỉ có thể nói là trực giác.”
Ngón tay Triển Phong hơi lành lạnh, đặt sát vào mí mắt Thẩm Diễn, nhẹ nhàng nâng lên, khẽ thổi thổi: “Đỡ hơn chưa?”
Hơi thở ấm áp mềm mại, hoàn toàn không phù hợp với tác phong mạnh mẽ từ trước tới giờ của Triển Phong.
Thẩm Diễn mở to mắt chuyển động con ngươi mấy vòng, gật đầu nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, bên kia tháo gỡ thế nào rồi?”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Chắc sắp xong rồi, lão Phùng rất có kinh nghiệm, để anh ấy tháo bom chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.” Triển Phong thu tay đút vào túi quần, liếc xéo anh: “Lúc trước cậu nói cậu bài xích các loại hiện trường phạm tội mà? Nhưng sao càng ngày tôi càng cảm thấy đây mới là nơi phù hợp với cậu nhất.”
Thẩm Diễn giật mình, hỏi ngược lại: “Vì sao?”
Khóe miệng Triển Phong khẽ cong lên, không hề thấy anh ta căng thẳng lo âu khi chiếc xe sang trọng gần một triệu tệ của mình bị gài bom, anh ta nở nụ cười đẹp trai chảnh chọe: “Trực giác thôi.”
Thẩm Diễn bật cười, lắc đầu nói: “Tôi không biết, hoặc chăng cực yêu và cực hận đều là thứ tình cảm giống hệt nhau, bởi vì quá mãnh liệt cho nên dễ dàng lẫn lộn. Cũng có thể tôi vốn chính là kiểu người cực kỳ yêu quý hiện trường phạm tội, ai mà nói chính xác được.”
Triển Phong cười lơ đãng, nâng mắt nhìn nhóm người phía bên kia đang gỡ bom, giọng trầm trầm: “Dám gài bom trên xe tôi, lá gan không nhỏ đâu.”
Thẩm Diễn gật đầu đồng ý: “Nếu kẻ này mà bị anh bắt được, chắc chắn sẽ bị trả thù thảm thương.”
Triển Phong: “Biết làm sao bây giờ, đùng một cái cậu đã trở thành ân nhân cứu mạng của tôi rồi, tôi phải báo đáp cậu thế nào đây?”
Thẩm Diễn: “Trừ lấy thân báo đáp ra thì thế nào cũng được… Ví dụ như, mười điếu thuốc chẳng hạn.”
Triển Phong khoa trương lên án: “Cậu nói kiểu gì thế, dung tục! Tình cách mạng hữu nghị sâu đậm giữa chúng ta chỉ đáng giá mười điếu thuốc hả?”
Thẩm Diễn khẽ gật đầu như đang suy nghĩ: “Cũng đúng, vậy thì mười năm rửa chén lau nhà…”
Triển Phong vươn “móng vuốt” tới, cùng lúc đó, chỗ chiếc xe phát ra một tiếng vang, hấp dẫn ánh mắt cả hai… Cuối cùng đã tháo xong bom.
Thẩm Diễn tránh được một chiêu, còn chiếc xe của Triển Phong cuối cùng cũng may mắn thoát nạn. Người của tổ gỡ bom cẩn thận chở thứ kia đi. Tổ trưởng Phùng dặn dò nhân viên xong liền chụp mấy bức ảnh cầm tới cho hai người họ xem: “Ba kíp nổ dính sát nhau, cho dù phía trên sàn xe của cậu dùng tấm bảo hộ toàn thể thì cũng vô dụng, nổ bùm một cái chắc chắn sẽ bay hết sạch, hoàn toàn không muốn cho cậu đường sống. Chúng tôi mang đồ về trước, rồi chuyển giao cho các cậu sau. À đúng rồi, trên kíp nổ còn dán một tờ giấy, chắc để lại cho cậu đấy.”
Triển Phong nhận lấy tờ giấy, lạnh lẽo liếc nhìn rồi bỗng bật cười, đưa cho Thẩm Diễn xem: “Gan to thật đấy.”
Thẩm Diễn nghi ngờ cầm lên, dòng chữ ngay ngắn nắn nót viết bằng bút nước đen trên tờ giấy trắng tinh: “Mày còn lo chuyện bao đồng, thì sẽ không còn mạng để nhìn thấy sự uy hiếp của tao.”
Thứ được che lại bên dưới chiếc túi nilon màu đen trong thùng rác chính là một cái hộp hình vuông màu đen, Thẩm Diễn nhìn mấy lần cũng không nhìn ra được đây là thứ gì, nhưng Triển Phong nhìn thoáng qua là biết ngay: “Là máy kiểm soát cảm ứng từ xa, có thể nhận tín hiệu thông qua sóng vô tuyến điện, dùng cài đặt chương trình bật tắt và kích nổ bom, công nghệ cao.”
Thẩm Diễn im lặng một lát mới hỏi: “Ai muốn giết anh?”
Ánh mắt Triển Phong sâu thẳm, nhưng giọng điệu vẫn cà lơ phất phơ như cũ: “Không biết, chi bằng cậu hỏi tôi là báo thù hay giết vì tình thì đáng tin hơn.”
Sao anh ta nói chuyện chẳng đáng tin tí nào vậy.
Thẩm Diễn nhíu mày, còn chưa lên tiếng thì thấy tổ trưởng tổ phá bom lau mồ hôi chạy tới, thở hồng hộc nhìn Triển Phong: “Thằng nhóc này, chọc đến ai thế? Biết người ta lắp cái gì trong xe cậu không hả?”
Triển Phong nhếch khóe môi: “Nếu tôi biết thì đã giành mất phần việc của các anh rồi.”
“Cậu nằm mơ đi, cho điếu thuốc.” Tổ trưởng tổ phá bom họ Phùng, có quan hệ rất tốt với Triển Phong, vóc dáng cũng không thấp hơn anh ta là bao, khoảng chừng bốn mươi tuổi, có bộ dáng hống hách của người lính, nói: “Không được, cậu toàn hút thuốc xịn, một điếu thì hời cho cậu rồi, mấy điếu mới được.”
Triển Phong duỗi tay quăng qua, đưa hơn nửa hộp cho ông ta: “Vất vả rồi, là loại thuốc nổ nào? Mấy kíp?”
Tổ trưởng Phùng cũng không khách sáo, nhận lấy hộp thuốc rồi nhét vào túi ngay, tức giận nói: “Ba kíp nổ, nhưng chủ yếu không phải ở kíp nổ. Cậu biết thuốc nổ được cố định ở chỗ nào không?”
Triển Phong suy nghĩ một lát rồi đoán: “Gầm xe? Hay trước mui xe?”
“Dưới gầm trước của xe, ngay chính giữa bên dưới, chỉ cách mặt đất mấy centimet, lắp đặt khá tinh vi.” Tổ trưởng Phùng rút một điếu thuốc, cau mày nói: “Ghê gớm nhất không phải cái này, cậu đoán xem hắn ta dùng loại thuốc nổ gì?”
Triển Phong lắc đầu, khẽ liếc Thẩm Diễn: “Cậu thử đoán xem?”
Thẩm Diễn nói: “Chê cười rồi, tôi thật sự không hiểu gì về thuốc nổ, vẫn nên nhờ tổ trưởng Phùng chỉ giáo.”
“C4, chính là thứ thuốc nổ dẻo, hệ số an toàn cực cao, hơn nữa vô cùng ổn định, trừ kíp nổ ra, những thứ khác căn bản không thể dẫn nổ được, ngay cả nổ súng cũng không thể.” Mồ hôi trên mặt tổ trưởng Phùng chảy xuống, rơi vào điếu thuốc trên đầu ngón tay, muốn hút cũng không được, đành phải kẹp vào bên tai: “Hàng cấm, ngay cả quân đội chính quy cấp địa phương cũng không dễ dàng có được. Kẻ thù này của cậu có lai lịch không nhỏ đâu.”
Tuy Thẩm Diễn không hiểu biết gì về thuốc nổ nhưng cũng đã từng nghe đến cái tên C4, biết được đặc tính chung của loại thuốc nổ này.
“Giống hệt kẹo cao su, có thể dính vào bất cứ chỗ nào, thậm chí còn có thể tránh được tia X-quang và chó nghiệp vụ dò xét, lúc ở BAU tôi đã từng nghe qua thứ đồ chơi này, nó được sản xuất chủ yếu ở Mỹ.” Thẩm Diễn nhìn thoáng qua chiếc xe đang bị vây kín của Triển Phong, đôi mày dài hơi nhíu lại: “Ai có thể lấy được loại thuốc nổ này, lại còn lắp đặt tinh vi đến thế, chứng tỏ họ muốn đẩy anh vào chỗ chết.”
“Ai cũng có khả năng.” Triển Phong nói một câu đầy ý tứ sâu xa, khẽ hất cằm lên với tổ trưởng Phùng: “Có lấy ra được không? Có cần tôi hỗ trợ không?”
Tổ trưởng Phùng liếc anh ta: “Đùa chắc, lúc ông đây chơi với thuốc nổ thì cậu vẫn còn đang nhai kẹo đấy. Tránh ra tránh ra, một lát là xong ngay.”
Ông ta hùng hùng hổ hổ huých Triển Phong một cái, rồi quay về chỗ chiếc xe, có vẻ như bên đó đã tới thời khắc tháo gỡ mấu chốt, tổ trưởng Phùng đi tới vừa hay thêm trợ giúp, không ai dám hô to gọi nhỏ, đều cẩn thận từng li từng tí, như đang đối xử với một món đồ cổ dễ vỡ nào đó.
Nếu như không xử lý tốt thứ này, đúng là còn chết người hơn cả đồ cổ.
Bởi vì nó sẽ thực sự lấy đi mạng sống.
Quần chúng đều bị ngăn chặn bên ngoài dải băng phong tỏa, giọng ồn ào theo gió thổi qua, bốn phương tám hướng đều là những tiếng xì xào.
“Vừa nãy, sao cậu nhận ra được có bom?” Triển Phong khoác tay lên vai Thẩm Diễn, trầm giọng hỏi.
Gió thổi mang theo những hạt bụi nhỏ xíu, hình như đã thổi vào mắt, Thẩm Diễn giơ tay dụi mấy cái, khẽ đáp: “Tôi cũng không biết, tôi cảm thấy thùng rác có gì đó không đúng, hơn nữa đáng lẽ loại xe này sẽ không xuất hiện vấn đề kiểu này, liên hệ lại với nhau, nên cảm thấy mọi chuyện bất bình thường.”
“Trực giác?” Triển Phong chú ý thấy Thẩm Diễn là lạ, liền cúi đầu che mắt anh lại: “Nhắm mắt lại.”
Thẩm Diễn nghe lời khép hờ hai mắt, “ừ” một tiếng: “Nếu nhất quyết phải tìm ra một lý do thì cũng chỉ có thể nói là trực giác.”
Ngón tay Triển Phong hơi lành lạnh, đặt sát vào mí mắt Thẩm Diễn, nhẹ nhàng nâng lên, khẽ thổi thổi: “Đỡ hơn chưa?”
Hơi thở ấm áp mềm mại, hoàn toàn không phù hợp với tác phong mạnh mẽ từ trước tới giờ của Triển Phong.
Thẩm Diễn mở to mắt chuyển động con ngươi mấy vòng, gật đầu nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, bên kia tháo gỡ thế nào rồi?”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Chắc sắp xong rồi, lão Phùng rất có kinh nghiệm, để anh ấy tháo bom chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.” Triển Phong thu tay đút vào túi quần, liếc xéo anh: “Lúc trước cậu nói cậu bài xích các loại hiện trường phạm tội mà? Nhưng sao càng ngày tôi càng cảm thấy đây mới là nơi phù hợp với cậu nhất.”
Thẩm Diễn giật mình, hỏi ngược lại: “Vì sao?”
Khóe miệng Triển Phong khẽ cong lên, không hề thấy anh ta căng thẳng lo âu khi chiếc xe sang trọng gần một triệu tệ của mình bị gài bom, anh ta nở nụ cười đẹp trai chảnh chọe: “Trực giác thôi.”
Thẩm Diễn bật cười, lắc đầu nói: “Tôi không biết, hoặc chăng cực yêu và cực hận đều là thứ tình cảm giống hệt nhau, bởi vì quá mãnh liệt cho nên dễ dàng lẫn lộn. Cũng có thể tôi vốn chính là kiểu người cực kỳ yêu quý hiện trường phạm tội, ai mà nói chính xác được.”
Triển Phong cười lơ đãng, nâng mắt nhìn nhóm người phía bên kia đang gỡ bom, giọng trầm trầm: “Dám gài bom trên xe tôi, lá gan không nhỏ đâu.”
Thẩm Diễn gật đầu đồng ý: “Nếu kẻ này mà bị anh bắt được, chắc chắn sẽ bị trả thù thảm thương.”
Triển Phong: “Biết làm sao bây giờ, đùng một cái cậu đã trở thành ân nhân cứu mạng của tôi rồi, tôi phải báo đáp cậu thế nào đây?”
Thẩm Diễn: “Trừ lấy thân báo đáp ra thì thế nào cũng được… Ví dụ như, mười điếu thuốc chẳng hạn.”
Triển Phong khoa trương lên án: “Cậu nói kiểu gì thế, dung tục! Tình cách mạng hữu nghị sâu đậm giữa chúng ta chỉ đáng giá mười điếu thuốc hả?”
Thẩm Diễn khẽ gật đầu như đang suy nghĩ: “Cũng đúng, vậy thì mười năm rửa chén lau nhà…”
Triển Phong vươn “móng vuốt” tới, cùng lúc đó, chỗ chiếc xe phát ra một tiếng vang, hấp dẫn ánh mắt cả hai… Cuối cùng đã tháo xong bom.
Thẩm Diễn tránh được một chiêu, còn chiếc xe của Triển Phong cuối cùng cũng may mắn thoát nạn. Người của tổ gỡ bom cẩn thận chở thứ kia đi. Tổ trưởng Phùng dặn dò nhân viên xong liền chụp mấy bức ảnh cầm tới cho hai người họ xem: “Ba kíp nổ dính sát nhau, cho dù phía trên sàn xe của cậu dùng tấm bảo hộ toàn thể thì cũng vô dụng, nổ bùm một cái chắc chắn sẽ bay hết sạch, hoàn toàn không muốn cho cậu đường sống. Chúng tôi mang đồ về trước, rồi chuyển giao cho các cậu sau. À đúng rồi, trên kíp nổ còn dán một tờ giấy, chắc để lại cho cậu đấy.”
Triển Phong nhận lấy tờ giấy, lạnh lẽo liếc nhìn rồi bỗng bật cười, đưa cho Thẩm Diễn xem: “Gan to thật đấy.”
Thẩm Diễn nghi ngờ cầm lên, dòng chữ ngay ngắn nắn nót viết bằng bút nước đen trên tờ giấy trắng tinh: “Mày còn lo chuyện bao đồng, thì sẽ không còn mạng để nhìn thấy sự uy hiếp của tao.”
Bình luận facebook